Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 41: Ăn miếng trả miếng

Kim Thuý Như là ngôi sao kỳ dị đang từ từ đi lên trong giới kinh doanh ở Thiên An, cô ta không giống như các thiên kim đại tiểu thư bình thường trong xã hội thượng lưu, mỗi ngày tham gia yến hội xa hoa, đeo vàng bạc châu báu và đi lại với những tên đàn ông.

Cô ta có đầu óc kinh doanh, điều này đã được thể hiện từ khi cô ta còn rất nhỏ, thậm chí một số người đi trước cũng phải hổ thẹn không bằng.

Năm 17 tuổi, sau khi dùng 15 tỷ đầu tư vào một công ty địa ốc sắp phá sản, từ đó mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn, lúc ấy không ai có thể ngờ rằng một cô gái vị thành niên như Kim Thuý Như sau mười năm lại biến thành một nữ vương thương nghiệp oai phong một cõi Thiên An, thậm chí là cả nước H?

Với giá trị tài sản hơn chục nghìn tỷ, nắm giữ trong tay rất nhiều cổ phiếu tại nhiều công ty niêm yết, dù chỉ mới 29 tuổi nhưng đã quản lý tập đoàn Kim thị một cách trật tự, việc này vẫn chưa phải giới hạn của cô ta.

Sức ảnh hưởng của cô ta rất lớn, không chỉ trong giới kinh doanh mà ngay cả những người trong chính phủ và quân khu cũng phải nể ba phần mặt mũi, dù sao trong xã hội bây giờ, việc gì cũng phải cần tiền, thương nhân có địa vị rất cao trong xã hội, thậm chí phát triển đến mức cực hạn, đủ để nắm giữ huyết mạch kinh tế của một thành phố.

Giống như Hồ Hoàng Việt của Thiên An, Kim Thuý Như hiện tại mặc dù vẫn chưa bằng Hồ Hoàng Việt, nhưng tất cả mọi người đều tin rằng chuyện này chỉ là vấn đề thời gian.

Phản bội Kim Thuý Như thật sự không phải là việc người bình thường dám làm, cho dù có dũng khí lớn thế nào cũng không làm được.

Bởi vì Kim Thuý Như là một người phụ nữ cực đoan, cô ta có ý thức lãnh chúa rất lớn, nói một cách ngạo mạn thì nếu như Kim Thuý Như sinh ra trong hoàng tộc nhà Đường, có lẽ sẽ không có chuyện của Võ Tắc Thiên sau này.

Thuận theo thì sống, chống đối thì chết.

Đây là một câu Kim Thuý Như đã từng nói.

Ngang ngược.

Ngang ngược vô cùng.

Nhưng sự ngang ngược đó cũng cần phải xứng với thực lực và vốn liếng, thật không may, Kim Thuý Như đều có.


Điều này Vương Nhất đã được lĩnh ngộ, bởi vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng có thể làm ra, cho đến bây giờ, Kim Thuý Như vẫn chưa rút lại lệnh truy nã đối với Vương Nhất.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Phản bội một người thận trọng, tàn nhẫn và dã tâm như thế, không phải chỉ cần dũng khí mà là ý chí.

Kim Thành Phong không còn cách nào, mạng nhỏ của anh ta đã lệ thuộc hoàn toàn trong tay Vương Nhất.

Anh ta là một người quý mạng mình, bên Vương Nhất chết, phản bội Kim Thuý Như cũng chết, dù sao cũng đều là chết, còn chọn thế nào nữa?

Đương nhiên anh ta chọn cái chết muộn.

Bất trung với Vương Nhất, anh ta sẽ chết ngay lập tức, phản bội Kim Thuý Như, dưới sự bảo vệ của Vương Nhất, ít nhất anh ta có thể sống được một thời gian, anh ta không hiểu Vương Nhất, cho nên không biết liệu Vương Nhất có thực lực lật đổ được Kim Thuý Như hay không.

Vương Nhất nói một câu bên tai Kim Thành Phong.

Không ai biết Vương Nhất hứa hẹn với Kim Thành Phong điều gì, tóm lại Kim Thành Phong không còn hoảng sợ như trước nữa.

Đồng thời, anh còn hứa rằng, ngày Kim Thuý Như ngã xuống chính là ngày Kim Thành Phong thế chỗ.

Bạch Vũ không ngờ Kim Thành Phong sẽ thật sự phản bội Kim Thuý Như, lập tức nhìn sang Vương Nhất thêm vài lần.

Người thanh niên này sâu không lường được, ngay cả cậu ba nhà họ Kim cũng bán mạng vì anh.

Ông ta đỡ Liễu Mộng dậy và phân phó đàn em: “Mau gọi Kiệt gia tới đây.”


Bạch Vũ rất thông minh, Kim Thành Phong đã phản bội Kim Thuý Như, việc xử lí Kim Thành Phong là chuyện của cô Kim, ở đây Kim Thành Phong vẫn là người lớn nhất, ông ta không thể xung đột với Kim Thành Phong ở chính diện, cho nên, ông ta mới kêu Đồng Kiệt tới.

Thứ nhất, Liễu Mộng là người phụ nữ của Kiệt gia, Vương Nhất lại đánh người phụ nữ của ông ta thành thế này, Kiệt gia chắc chắn sẽ không hiền từ bỏ qua, thứ hai, đối phương tới muốn đòi 300 tỷ, trong 300 tỷ này cũng có tiền của Kiệt gia, ai lại nhắm mắt bỏ ra số tiền lớn như vậy chứ?

Nhưng không bao lâu sau, tên đàn em đó liền hoảng sợ trở lại, nói với Bạch Vũ: “Bạch tổng, Kiệt gia nói chỗ của ông ta cũng đã xảy ra chuyện, một quận của nhà họ Đồng đã bị Diệp Kình Hiên đoạt, bây giờ ông ta đang trên đường đi tới đó.”

“Cái gì? Bị đoạt?”

Nghe thấy vậy, Bạch Vũ gấp gáp giống như kiến bò trên chảo lửa, hai nhà vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, tại sao Diệp Kình Hiên lại đột nhiên đi cướp đoạt địa bàn của nhà họ Đồng chứ?

Đột nhiên, Bạch Vũ nghĩ đến gì đó, kinh hãi quay đầu nhìn sang Vương Nhất.

Chẳng lẽ là tên trẻ tuổi này giở trò quỷ...

Bạch Vũ đoán rất hay, chính là Vương Nhất nhờ Diệp Kình Hiên ra tay, không cần phải gây ra chuyện, chỉ cần đến địa bàn của nhà họ Đồng khiêu khích một chút.

Mục đích là để kiềm chế nhà họ Đồng.

Mục đích lần này của Vương Nhất là đến để đòi tiền, không muốn vướng vào các thế lực đang tranh đấu nữa, nếu giải trí Huy Hoàng chịu đưa tiền, anh liền lập tức rút người, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Chỉ tiếc, người phụ nữ Liễu Mộng này một hai lại biến chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy.

“Ông chủ Bạch, ông có hai lựa chọn.”

Giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất vang lên: "Hoặc là trả lại tiền ngay lập tức, tôi sẽ rời đi. Hoặc là tôi sẽ đập sản nghiệp nhà họ Bạch của các ngươi, đập đủ 300 tỷ mới thôi, ông chọn đi.”


Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạch Vũ liền tối đen như mực, trong lòng không muốn chọn, nhưng không còn cách nào, tình thế bức người.

“Tôi trả tiền.” Bạch Vũ nói, nếu biết ở Lệ Tinh có một người tàn nhẫn như vậy, thì cho dù cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám...

“Vậy không phải là tốt rồi sao?”

Vương Nhất cười nói: “Nếu nói sớm như vậy thì quán rượu của ông cũng không bị đập.”

Ngừng một chút, Vương Nhất xoa cằm, thản nhiên nói: “Nghe nói giải trí Huy Hoàng của các người thiếu nợ Lệ Tinh hơn nửa năm.”

“Là nửa năm.” Bạch Vũ đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng.

“Không khác gì một năm, vậy tính một năm.”

Vương Nhất nhìn sang Kim Thành Phong hỏi: “Lãi suất cao nhất đối với khoản vay của Thiên An là bao nhiêu?”

“30.” Kim Thành Phong nói.

Vương Nhất tính nhẩm, sau đó báo ra một con số: “390 tỷ.”

“Tôi cho ông một buổi trưa để gom tiền, nếu trước 6 giờ tối vẫn chưa thấy 390 tỷ, tôi sẽ lại tới.

Vương Nhất vỗ vai Bạch Vũ: “Hơn nữa, tôi tên là Vương Nhất, nếu muốn trả thù thì đừng nhận sai người.”

Anh nói xong liền rời khỏi giải trí Huy Hoàng.


Sau khi Vương Nhất rời đi, Bạch Vũ suy sụp ngồi trên sô pha, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ.

“Vương Nhất...”

Ông ta cảm thấy cái tên này rất quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu.

Đột nhiên, ông ta nghĩ tới gì đó, bất ngờ mắng to một tiếng, lấy điện thoại ra gọi điện.



Cùng lúc đó, ở khu vực lễ tân Tòa nhà Quốc tế.

Bạch Hiển đang trò chuyện vui vẻ với Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Vừa nhìn thấy là ba mình gọi tới, Bạch Hiển lập tức đứng lên, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng vừa nghe xong, nụ cười ấm áp trên mặt anh ta ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Hiển đã trở nên lạnh lùng.

Lý Mộng Đình nhận ra sự khác thường trên mặt Bạch Hiển, vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Xảy ra chuyện gì à? Cô còn mặt mũi mà hỏi sao?”

Bạch Hiển cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Trở về hỏi cái tên phế vật kia của nhà các người đi, xem anh ta đã làm ra chuyện tốt gì, anh ta xông vào công ty ba tôi, cho người đập phá công ty ba tôi đấy!”

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 41: Ăn miếng trả miếng
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...