Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 37: Món nợ chưa trả!

Toàn bộ quá trình không đến một giây, gần như chỉ trong nháy mắt, tên bảo vệ đã sống dở chết dở bị cắm vào trong tường, tên bảo vệ còn lại nhìn đến chảy dãi, lạch cạch một tiếng, con dao găm trong tay rơi xuống trên mặt đất, chân run rẩy.

Con đàn bà này nhìn thì gợi cảm nóng bỏng mà sao lại bạo lực như vậy?

Cần lực lớn đến mức nào mới đá bể được bức tường của công ty bọn họ?

“Bây giờ có thể gọi ông chủ của các người ra chưa?”

Vương Nhất thản nhiên ngồi xuống khu vực tiếp tân bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chuyện này các anh không quản được đâu, vì một chuyện các anh không quản được mà mất mạng thì không đáng.”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng người bảo vệ kia mặt tái mét, chẳng thèm suy nghĩ gì mà quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn bị ngã vì quá sợ hãi.

Vương Nhất ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng chờ kết quả báo lại.

Lãnh Nhan cung kính đứng sang một bên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Thiếu chủ, chuyện này anh cần gì phải ra mặt, một mình tôi là đủ rồi.”

Vương Nhất lại mỉm cười, điềm nhiên nói: “Lãnh Nhan, bây giờ không còn được như trước nữa, lúc trước cô hành động như vậy tôi ủng hộ, nhưng bây giờ tôi đã xuất ngũ rồi, là một công dân tuân thủ pháp luật, bị hạn chế ở khắp mọi nơi, đương nhiên không thể làm như thế được.”.

Lãnh Nhan miệng vâng một tiếng, nếu thiếu chủ đã nói như vậy, cô ấy cũng không tiện nói gì.

Vương Nhất thấy hết cả, không nhịn được cười: “Nếu như đối phương không phối hợp, có chuyện cần cô ra tay, chúng ta cũng không thể chịu thiệt thòi mà cô nói phải không?”

Lúc này Lãnh Nhan mới nở một nụ cười, háo hức chờ đợi đứng sau Vương Nhất.

“Ồ, hóa ra là khách của Lệ Tinh. Đúng là khách quý, khách quý.”

Đúng lúc này, một tiếng cười quyến rũ vang lên từ khu vực thang máy, Vương Nhất và Lãnh Nhan cùng nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, thân hình bốc lửa như hồ ly tinh bước ra từ đó, trên người mặc một chiếc váy lưới mỏng Vương Nhất ôm trọn lấy cơ thể, tôn lên một cách hoàn hảo và tinh tế cơ thể yêu kiều, hấp dẫn của cô ta, mềm mại như rắn nước. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn được tô điểm bằng lớp trang điểm khá dày, thậm chí cặp mắt đào hoa hút hồn người khác còn được đánh lên một lớp phấn mắt màu tím diêm dúa loè loẹt.


Cô ta bước trên đôi giày cao gót platform mười phân, bước đi như catwalk, đi đến trước mặt Vương Nhất, ngay lập tức, một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mặt, kích thích lỗ mũi của Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ cau mày, lùi lại một bước, lạnh lùng đánh giá người phụ nữ trên người toàn mùi vị phong trần này.

“Tôi tự giới thiệu, tôi là trưởng bộ phận ngoại thương của Giải trí Huy Hoàng, Liễu Mộng.”

Người phụ nữ cười khúc khích vươn một bàn tay ra, nháy mắt đánh giá Vương Nhất: “Người dưới trướng của tôi hơi lỗ mãng, mong anh đừng trách tội.”.

“Liễu Mộng bề ngoài là lãnh đạo của Giải trí Huy Hoàng, thật ra chỉ là trên danh nghĩa thôi, thực chất cô ta là người tình được bao nuôi của Đồng Kiệt nhà họ Đồng, được Đồng Kiệt phái đến giám sát hướng hoạt động thực sự của Giải trí Huy Hoàng.” Lãnh Nhan thì thào bên tai Vương Nhất giới thiệu.

“Vương Nhất.”

Vương Nhất không bắt tay với Liễu Mộng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây để lấy tiền, khi nào có tiền thì tôi rời đi.”

“Hi hi, anh Vương, anh nói thế thì quan hệ hai nhà chúng ta lại xa lạ quá rồi. Dù sao chúng ta cũng đã từng hợp tác, không uống một ly thì không thể nói tiếp được.” Liễu Mộng cười khúc khích: “Có chuyện gì, chúng ta cứ từ từ bàn trên bàn rượu.”.

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn ả ta một cái, lập tức hiểu được ý của Liễu Mộng, sợ là Giải trí Huy Hoàng nhất quyết không muốn đưa tiền.

“Được rồi, dẫn đường đi.”

Vương Nhất người thì giỏi mà gan lại lớn, cũng muốn xem thử Giải trí Huy Hoàng muốn giở chiêu trò gì.

“Bên này.”.

Liễu Mộng bấm thang máy, mỉm cười mời Vương Nhất và Lãnh Nhan bước vào, nhưng tay còn lại của ả ta lại lặng lẽ đút vào túi còn lại.

Thang máy không đi lên mà đi xuống tầng hầm thứ 2. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Vương Nhất liền nghe thấy một tràng nhạc rock đinh tai nhức óc.


Hóa ra tầng hầm thứ hai thực chất là một hộp đêm cao cấp.

Vì nằm ở tầng hầm thứ hai, không có ánh sáng mặt trời nên ngày cũng như đêm, đây là quán bar mở cửa 24/24. Ánh đèn màu sặc sỡ, trên sàn nhảy là các cô người mẫu dáng người nóng bỏng đang vuốt tóc uốn éo khuấy động không khí, mấy nam nữ thanh niên xăm đầy người ôm ấp nhau sát rạt, lắc lư điên cuồng, toàn bộ không khí tởm lợm chướng tai gai mắt, khiến người ta buồn nôn.

Tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc xập xình, không khí xen lẫn mùi đồ uống có cồn kém chất lượng, Vương Nhất mặt vẫn không biến sắc, nhưng Lãnh Nhan phía sau lại rất ghét mấy nơi như thế này, vẻ mặt càng thêm lạnh hơn.

Liễu Mộng ngồi xuống một quầy rượu, sau đó tay nghề điêu luyện pha ba ly rượu tây, một ly cho Vương Nhất, một ly cho Lãnh Nhan và một ly còn lại cho chính mình, đôi môi đỏ diêm dúa lẳng lơ nếm thử một ngụm, dưới ánh đèn màu, khuôn mặt của Liễu Mộng trông vô cùng quyến rũ.

Vương Nhất cầm lấy ly rượu tây, cũng không có uống ngay, chỉ lắc nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Cô Liễu coi nơi này là nơi đàm phán có hơi không thích hợp nhỉ?”

“Có gì không thích hợp?”

Khóe miệng Liễu Mộng nhếch lên mang chút ý giễu cợt: “Nói cách khác, anh Vương không biết phải trái đúng sai đã tới đây đòi nợ thì thích hợp à?”

Vương Nhất nhướng mày nói: “Mượn nợ thì phải trả tiền, đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, các người còn 300 tỷ chưa trả.”

“Đúng là trên hợp đồng viết như thế, nhưng dịch vụ của Lệ Tinh các anh có thật sự hoàn hảo không?”

Liễu Mộng vẫn tươi cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ rất lạnh lùng: “Hộp đêm này là do Lệ Tinh các anh xây dựng, nhưng quá trình xây dựng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa phong cách thiết kế không làm theo yêu cầu của bên chúng tôi. Nếu tôi là Bạch tổng, tôi sẽ từ chối trả 300 tỷ còn lại.”

Vương Nhất nở nụ cười.

Kẻ ác cáo trạng trước?

Cũng đúng. Cô Liễu Mộng này tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể giành được sự cưng chiều của Đồng Kiệt thì thực sự phải có chút thủ đoạn.

Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Liễu Mộng cho rằng Vương Nhất sợ nên nói tiếp: “Anh Vương, Bạch tổng đã tỏ rõ là sẽ thanh toán khoản tiền còn lại, nhưng không phải bây giờ.”.

“Vậy thì khi nào?” Vương Nhất cười càng tươi, có vẻ rất hào hứng hỏi.


“Gần đây Giải trí Huy Hoàng chúng tôi đang bận một dự án lớn, thu ít hơn chi. Đợi có lợi nhuận rồi chúng tôi sẽ trả góp cho Lệ Tinh.”.

Liễu Mộng nghiêm mặt nói: “Về chuyện này thì ngài có thể hoàn toàn yên tâm. Huy Hoàng chúng tôi là một doanh nghiệp uy tín, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện nợ tiền mà không trả. Nói tới đây, vẫn là do Lý tổng của các anh chẳng hiểu gì về Bạch tổng của chúng tôi, nhưng Bạch tổng của chúng tôi kẻ lớn không thèm chấp kẻ tiểu nhân, đã dặn dò tôi là sau này có hạng mục nào kiếm được tiền thì kéo theo Lệ Tinh với, mọi người cùng kiếm tiền với nhau.”.

“Tuy nhiên, nếu Lý tổng của các anh muốn phá hỏng mối quan hệ hợp tác trong tương lai chỉ vì 300 tỷ cỏn con này, làm Bạch tổng tức giận, gây ra những rắc rối không cần thiết, thì tôi không thể đảm bảo đâu!”

Nói đến đây, nó đã trở thành một lời đe dọa trần trụi, mặc dù Liễu Mộng đang mỉm cười nhưng trên nụ cười lại rất dữ tợn.

Mà những người đàn ông xung quanh đang uống rượu, cũng như có như không nhìn sang đây với đôi mắt u ám.

Phần eo mỗi người họ đều nhô lên, vừa nhìn là đã biết có giấu hàng.

“Tự tìm đường chết…”

Lãnh Nhan thấy thế lập tức giận điên người, chuẩn bị hành động.

Vương Nhất vẫn ngăn cô ấy lại, không nhìn ra trên mặt có tí không vui nào, vẫn điềm nhiên hỏi: “Nói thế là 300 tỷ này không lấy được phải không?”

“Anh Vương, tôi cũng bất lực.” Liễu Mộng thương xót.

“Vậy được thôi.”.

Vương Nhất tuy rằng gật đầu, nhưng không có ý định rời đi: “Cô Liễu nói đúng, Lệ Tinh và Huy Hoàng là đối tác làm ăn. Vì tiền mà tổn thương hoà khí thì không đáng.”.

Liễu Mộng nghe vậy lập tức mặt này rạng rỡ nói: “Vậy mới đúng chứ, anh Vương, ở đây chơi một lát không?”

“Được, chơi một lát.” Vương Nhất cười gật đầu.


Liễu Mộng lập tức kêu một người đàn ông mặc vest tới và giới thiệu: “Đây là anh Vương của bên Lệ Tinh, tiếp đãi chu đáo vào, nên là phí đồ uống cứ tính cho tôi.”.

“Vâng, Liễu tổng.”.

Người đàn ông mặc vest mang tới một chai Armand de Brignac rồi rời đi.

Vương Nhất cầm lấy hai cái ly thuỷ tinh, đưa cho Lãnh Nhan một cái, sau đó chậm rãi nhấp nháp rượu.

Lãnh Nhan vẻ mặt đầy ấm ức: “Thiếu chủ, chúng ta cứ để vậy sao?”

“Lãnh Nhan, cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy mà còn không biết tính tình của tôi ư?”

Vương Nhất nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Tôi có bao giờ để bị ức hiếp không?”

“Thiếu chủ, ý của anh là…” Lãnh Nhan hai mắt sáng lên.

“Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật. Có một số việc chúng tôi không thể làm, nhưng không có nghĩa là những người khác không thể làm được.”

Vương Nhất mỉm cười bấm một dãy số, ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói cảnh giác truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có rảnh không?” Vương Nhất cười hỏi.

“Tìm tôi làm gì?” Giọng nói càng thêm cảnh giác.

“Mời anh uống rượu.”

Vương Nhất cười nói: “Tiện thể giúp tôi đập phá một công ty.”

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 37: Món nợ chưa trả!
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...