Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 343: Ông ấy còn cứu được
Bùm!
Khi La Chí Viễn vừa dứt lời, sát khí trong mắt Vương Nhất lập tức lên tới đỉnh điểm.
“Nhà họ Hồ...”
Giọng nói của anh trầm thấp đến đáng sợ, đôi mắt của anh càng thêm hung ác, đáng sợ, như một con dã thú đã thức tỉnh.
La Chí Viễn tiếp tục kể toàn bộ sự việc: “Khi Hồ Hoàng Việt đưa con gái trở lại Thiên An, hai chiếc ô tô đã tấn công ông ta. Khi họ tông vào ông ta, ông ta ôm chặt bảo vệ con gái mình trong tay. Bản thân bị thương nặng, nhưng con gái ông ta thì không bị thương.”
Nói tới đây, giọng nói của La Chí Viễn cũng run lên, kìm nén cơn tức giận ngập trời.
Vương Nhất im lặng, đây chính là người làm cha làm mẹ.
Khi cái chết đang đến gần, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là bản thân, mà là con cái của chính mình.
“Sếp lớn, cần tôi tiêu diệt nhà họ Hồ không?”
La Chí Viễn ngưng một lát, hỏi tiếp.
Vương Nhất lắc đầu, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh: “Để anh ra tay chẳng phải là hời cho bọn họ sao? Nợ máu phải trả bằng máu!”
Đầu bên kia điện thoại, La Chí Viễn sửng sốt: “Ý sếp lớn là...”
“Tôi tự ra tay.”
Vương Nhất trầm giọng nói: “Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là cứu sống Hồ Hoàng Việt, bất kể trả giá bao nhiêu, cũng phải cứu sống ông ta!”
“Vâng, sếp lớn!”
La Chí Viễn cúp máy.
Vương Nhất trở lại bên người Tô Thắm, nhìn đôi mắt đỏ bừng cùng khuôn mặt hốc hác của cô ấy, trong lòng anh cũng khó chịu.
Hồ Hoàng Việt vừa mới tìm được người con gái thất lạc đã lâu thì gặp tai nạn xe cộ, không loại trừ khả năng vĩnh viễn chia lìa, đối với ông ấy mà nói, quá tàn nhẫn.
Đúng lúc này, đèn trong phòng cấp cứu từ đỏ sang xanh, bọn Vương Nhất lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Ca mổ đã hoàn tất, nhưng tình trạng bệnh nhân rất không ổn định, cần phải theo dõi thêm.”
Tô Thắm nghe thấy thế, cực kỳ thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
“Tô Thắm!”
Lý Tuyết Nhi nhanh chóng đỡ Tô Thắm đã ngất xỉu, bác sĩ lập tức kiểm tra tình hình.
Vương Nhất nhìn phản ứng dữ dội của Tô Thắm, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là cô ấy đoán được cái gì đó?
Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm cùng được chuyển đến một phòng bệnh cao cấp với đầy đủ tiện nghi, một lúc sau, Tăng Quốc Vinh cũng đến, nhìn Hồ Hoàng Việt nhắm mắt và sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta lập tức đỏ lên.
“Quân khốn nạn, tôi sẽ không tha cho chúng!”
Vương Nhất đè vai ông ấy lại, ánh mắt lành lùng: “Thủ phạm không trốn thoát được đâu, quan trọng nhất bây giờ là để cho ông ấy hồi phục.”
Tăng Quốc Vinh gật đầu: “Tôi đi tìm bác sĩ giỏi nhất.”
Vương Nhất cũng đang định đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi yếu ớt.
“Anh Vương Nhất…”
Vương Nhất khựng lại một chút, dừng bước, nhìn về phía Tô Thắm đã tỉnh lại: “Bác sĩ nói chỉ là em quá hoảng sợ, không chịu được kích thích nên ngất đi.”
Tô Thắm hai mắt đỏ hoe, nhìn Hồ Hoàng Việt đang nằm trên chiếc giường liền kề, hỏi: “Anh Vương Nhất, chú Hồ... chú ấy sẽ ổn thôi đứng không?”
Vương Nhất cười ngồi xuống bên cạnh cô ấy, xoa đầu cô ấy: “Tất nhiên rồi.”
Tô Thắm trầm mặc, đột nhiên nói: “Thật ra em biết hết.”
Vương Nhất sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Em biết gì?”
“Chú Hồ, chính là ba của em đúng không?” - Tô Thắm dùng ánh mắt đỏ hoe hỏi.
Vương Nhất khẽ mở miệng, không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng do dự hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy là người cha thất lạc từ lâu của em.”
Sau khi được khẳng định, khóe miệng Tô Thắm nhếch lên, cô vui vẻ cười: “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chú Hồ, em đã cảm thấy trên người chú ấy có một cảm giác khiến người ta không khỏi thấy thân thiết, giống như…em và chú ấy đã biết nhau lâu rồi.”
“Nhưng em không xác định, sợ nhận sai người, em không hận ba em, trước kia em vẫn luôn thử suy nghĩ, ông trời cho em sống đến bây giờ, có phải là vì cho em và ông ấy trùng phùng…em vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đó, vì vậy cuộc sống có thế nào em vẫn có thể sống, em muốn tiếp tục sống để gặp lại ông ấy.”
Nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tô Thắm, Vương Nhất trầm mặc một hồi lâu, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nói nên lời, Tô Thắm là con gái của Hồ Hoàng Việt.
Cô ấy ngẩng mặt lên, nở nụ cười tự đáy lòng: “Em hiểu ý của mọi người, sợ sự thật quá tàn nhẫn, em không thể chấp nhận được, nhưng kỹ năng diễn xuất của mọi người quá tệ…nhất là ba, em và chú Hồ mới gặp nhau được mấy lần mà ông đã đồng ý cho chú Hồ dẫn em đến Thành phố Giang chơi, nếu chú ấy không phải là ba em thì còn có thể là gì?”
“Sự thật chứng minh em đã đoán đúng. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là em chứ không phải bản thân ông ấy. Chỉ có bố mẹ mới bảo vệ em như vậy.”
Vương Nhất giờ mới nhận ra rằng, nói tới đây Tô Thắm đã nước mắt đầm đìa.
Cô ấy nắm lấy tay Vương Nhất, nắm thật chặt, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Vậy nên ông ấy sẽ không sao, đúng không? Em không muốn không có ba!”
Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua trái tim của Vương Nhất.
Anh hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Anh hứa với em, ba em sẽ sống!”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất im lặng hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Nhã My, cô có bận không?”
“Anh nói đi.”
Trong điện thoại, giọng nói luôn lạnh lùng của Khương Nhã My truyền đến.
“Một người bạn của tôi bị ô tô tông và bị thương nặng. Bác sĩ ở Thành phố Giang không đủ năng lực khiến ông ấy bình phục…
Giọng nói Vương Nhất có chút vội vàng.
Khương Nhã My trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh quay đầu lại.”
Vương Nhất sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác trắng, chậm rãi đi lên từ cầu thang.
Ánh mắt vẫn lạnh lùng, hai tay đút túi quần, lạnh lùng vô cùng.
Vương Nhất lập tức trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Khương Nhã My: “Nhã My, sao cô lại ở đây?”
Ngay cả khi Khương Nhã My đồng ý ngay lập tức, cũng phải mất 40 phút để đi từ Thiên An đến Thành phố Giang.
Khương Nhã My nhướng mày, tiến lên nói: “Lãnh Nhan đã nói cho tôi biết rồi, cho nên tôi và anh cùng nhau đi Thành phố Giang.”
Vương Nhất theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Nhan đi theo phía sau như một cái bóng, khẽ nở nụ cười với Vương Nhất.
Trong lòng Vương Nhất cũng có một tia ấm áp, nhẹ giọng nói với Lãnh Nhan: “Thực xin lỗi.”
Lãnh Nhan không để bụng lắc đầu: “Thiếu chủ không cần xin lỗi, là do tôi có chuyện giấu diếm.”
Những người quan tâm đến bạn sẽ là những người đầu tiên đến bên bạn bất kể khi nào và ở đâu.
“Chuyện không thế trì hoãn được, nhanh đến xem thử bệnh nhân!”
Vương Nhất nhanh chóng đi vào phòng bệnh với Khương Nhã My.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Lý Tuyết Nhi đang cùng Tô Thắm nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Khương Nhã My, sắc mặt liền vui vẻ.
“Chị dâu?! Sao chị lại tới đây!”
Trên trán Vương Nhất lập tức xuất hiện ba vạch đen: “Cô ấy là chị dâu của anh, đừng bắt chước anh gọi lung tung!”
Khương Nhã My không thèm để ý, nhanh chóng đi đến bên người Hồ Hoàng Việt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông ấy bắt mạch, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.
Sau đó, cô ấy mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Ông ấy còn cứu được!”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Khi La Chí Viễn vừa dứt lời, sát khí trong mắt Vương Nhất lập tức lên tới đỉnh điểm.
“Nhà họ Hồ...”
Giọng nói của anh trầm thấp đến đáng sợ, đôi mắt của anh càng thêm hung ác, đáng sợ, như một con dã thú đã thức tỉnh.
La Chí Viễn tiếp tục kể toàn bộ sự việc: “Khi Hồ Hoàng Việt đưa con gái trở lại Thiên An, hai chiếc ô tô đã tấn công ông ta. Khi họ tông vào ông ta, ông ta ôm chặt bảo vệ con gái mình trong tay. Bản thân bị thương nặng, nhưng con gái ông ta thì không bị thương.”
Nói tới đây, giọng nói của La Chí Viễn cũng run lên, kìm nén cơn tức giận ngập trời.
Vương Nhất im lặng, đây chính là người làm cha làm mẹ.
Khi cái chết đang đến gần, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là bản thân, mà là con cái của chính mình.
“Sếp lớn, cần tôi tiêu diệt nhà họ Hồ không?”
La Chí Viễn ngưng một lát, hỏi tiếp.
Vương Nhất lắc đầu, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh: “Để anh ra tay chẳng phải là hời cho bọn họ sao? Nợ máu phải trả bằng máu!”
Đầu bên kia điện thoại, La Chí Viễn sửng sốt: “Ý sếp lớn là...”
“Tôi tự ra tay.”
Vương Nhất trầm giọng nói: “Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là cứu sống Hồ Hoàng Việt, bất kể trả giá bao nhiêu, cũng phải cứu sống ông ta!”
“Vâng, sếp lớn!”
La Chí Viễn cúp máy.
Vương Nhất trở lại bên người Tô Thắm, nhìn đôi mắt đỏ bừng cùng khuôn mặt hốc hác của cô ấy, trong lòng anh cũng khó chịu.
Hồ Hoàng Việt vừa mới tìm được người con gái thất lạc đã lâu thì gặp tai nạn xe cộ, không loại trừ khả năng vĩnh viễn chia lìa, đối với ông ấy mà nói, quá tàn nhẫn.
Đúng lúc này, đèn trong phòng cấp cứu từ đỏ sang xanh, bọn Vương Nhất lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Ca mổ đã hoàn tất, nhưng tình trạng bệnh nhân rất không ổn định, cần phải theo dõi thêm.”
Tô Thắm nghe thấy thế, cực kỳ thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
“Tô Thắm!”
Lý Tuyết Nhi nhanh chóng đỡ Tô Thắm đã ngất xỉu, bác sĩ lập tức kiểm tra tình hình.
Vương Nhất nhìn phản ứng dữ dội của Tô Thắm, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là cô ấy đoán được cái gì đó?
Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm cùng được chuyển đến một phòng bệnh cao cấp với đầy đủ tiện nghi, một lúc sau, Tăng Quốc Vinh cũng đến, nhìn Hồ Hoàng Việt nhắm mắt và sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta lập tức đỏ lên.
“Quân khốn nạn, tôi sẽ không tha cho chúng!”
Vương Nhất đè vai ông ấy lại, ánh mắt lành lùng: “Thủ phạm không trốn thoát được đâu, quan trọng nhất bây giờ là để cho ông ấy hồi phục.”
Tăng Quốc Vinh gật đầu: “Tôi đi tìm bác sĩ giỏi nhất.”
Vương Nhất cũng đang định đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi yếu ớt.
“Anh Vương Nhất…”
Vương Nhất khựng lại một chút, dừng bước, nhìn về phía Tô Thắm đã tỉnh lại: “Bác sĩ nói chỉ là em quá hoảng sợ, không chịu được kích thích nên ngất đi.”
Tô Thắm hai mắt đỏ hoe, nhìn Hồ Hoàng Việt đang nằm trên chiếc giường liền kề, hỏi: “Anh Vương Nhất, chú Hồ... chú ấy sẽ ổn thôi đứng không?”
Vương Nhất cười ngồi xuống bên cạnh cô ấy, xoa đầu cô ấy: “Tất nhiên rồi.”
Tô Thắm trầm mặc, đột nhiên nói: “Thật ra em biết hết.”
Vương Nhất sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Em biết gì?”
“Chú Hồ, chính là ba của em đúng không?” - Tô Thắm dùng ánh mắt đỏ hoe hỏi.
Vương Nhất khẽ mở miệng, không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng do dự hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy là người cha thất lạc từ lâu của em.”
Sau khi được khẳng định, khóe miệng Tô Thắm nhếch lên, cô vui vẻ cười: “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chú Hồ, em đã cảm thấy trên người chú ấy có một cảm giác khiến người ta không khỏi thấy thân thiết, giống như…em và chú ấy đã biết nhau lâu rồi.”
“Nhưng em không xác định, sợ nhận sai người, em không hận ba em, trước kia em vẫn luôn thử suy nghĩ, ông trời cho em sống đến bây giờ, có phải là vì cho em và ông ấy trùng phùng…em vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đó, vì vậy cuộc sống có thế nào em vẫn có thể sống, em muốn tiếp tục sống để gặp lại ông ấy.”
Nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tô Thắm, Vương Nhất trầm mặc một hồi lâu, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nói nên lời, Tô Thắm là con gái của Hồ Hoàng Việt.
Cô ấy ngẩng mặt lên, nở nụ cười tự đáy lòng: “Em hiểu ý của mọi người, sợ sự thật quá tàn nhẫn, em không thể chấp nhận được, nhưng kỹ năng diễn xuất của mọi người quá tệ…nhất là ba, em và chú Hồ mới gặp nhau được mấy lần mà ông đã đồng ý cho chú Hồ dẫn em đến Thành phố Giang chơi, nếu chú ấy không phải là ba em thì còn có thể là gì?”
“Sự thật chứng minh em đã đoán đúng. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là em chứ không phải bản thân ông ấy. Chỉ có bố mẹ mới bảo vệ em như vậy.”
Vương Nhất giờ mới nhận ra rằng, nói tới đây Tô Thắm đã nước mắt đầm đìa.
Cô ấy nắm lấy tay Vương Nhất, nắm thật chặt, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Vậy nên ông ấy sẽ không sao, đúng không? Em không muốn không có ba!”
Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua trái tim của Vương Nhất.
Anh hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Anh hứa với em, ba em sẽ sống!”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất im lặng hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Nhã My, cô có bận không?”
“Anh nói đi.”
Trong điện thoại, giọng nói luôn lạnh lùng của Khương Nhã My truyền đến.
“Một người bạn của tôi bị ô tô tông và bị thương nặng. Bác sĩ ở Thành phố Giang không đủ năng lực khiến ông ấy bình phục…
Giọng nói Vương Nhất có chút vội vàng.
Khương Nhã My trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh quay đầu lại.”
Vương Nhất sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác trắng, chậm rãi đi lên từ cầu thang.
Ánh mắt vẫn lạnh lùng, hai tay đút túi quần, lạnh lùng vô cùng.
Vương Nhất lập tức trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Khương Nhã My: “Nhã My, sao cô lại ở đây?”
Ngay cả khi Khương Nhã My đồng ý ngay lập tức, cũng phải mất 40 phút để đi từ Thiên An đến Thành phố Giang.
Khương Nhã My nhướng mày, tiến lên nói: “Lãnh Nhan đã nói cho tôi biết rồi, cho nên tôi và anh cùng nhau đi Thành phố Giang.”
Vương Nhất theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Nhan đi theo phía sau như một cái bóng, khẽ nở nụ cười với Vương Nhất.
Trong lòng Vương Nhất cũng có một tia ấm áp, nhẹ giọng nói với Lãnh Nhan: “Thực xin lỗi.”
Lãnh Nhan không để bụng lắc đầu: “Thiếu chủ không cần xin lỗi, là do tôi có chuyện giấu diếm.”
Những người quan tâm đến bạn sẽ là những người đầu tiên đến bên bạn bất kể khi nào và ở đâu.
“Chuyện không thế trì hoãn được, nhanh đến xem thử bệnh nhân!”
Vương Nhất nhanh chóng đi vào phòng bệnh với Khương Nhã My.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Lý Tuyết Nhi đang cùng Tô Thắm nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Khương Nhã My, sắc mặt liền vui vẻ.
“Chị dâu?! Sao chị lại tới đây!”
Trên trán Vương Nhất lập tức xuất hiện ba vạch đen: “Cô ấy là chị dâu của anh, đừng bắt chước anh gọi lung tung!”
Khương Nhã My không thèm để ý, nhanh chóng đi đến bên người Hồ Hoàng Việt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông ấy bắt mạch, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.
Sau đó, cô ấy mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Ông ấy còn cứu được!”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 343: Ông ấy còn cứu được
10.0/10 từ 17 lượt.