Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 32: Diệp kình hiên

“Soạt ---”

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có từng tiếng hít vào khí lạnh.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, kinh hãi nhìn Vương Nhất sắc mặt lạnh lẽo, sợ đến không dám cả thở mạnh.

Ba Bạch Tiểu Bảo cao to một mét tám lăm, chỉ tùy tiện đứng đó thôi đã có sức uy hiếp rất lớn, lại bị Vương Nhất một chân đá thật xa như quả bóng.

Dọc đường đụng phải không ít bàn ghế gỗ, cả văn phòng vô cùng hỗn độn, lộn xôn.

Bạch Tiểu Bảo há hốc miệng có thể nhét vừa hai quả trứng gà, cú đá này định sẵn để lại kích thích thị giác cực lớn cho cậu ta.

“Đau chết mất ---”

Lúc này, tiếng kêu gào truyền tới, ba Bạch Tiểu Bảo mắng nhiếc bò dậy, bỗng cảm thấy đau đầu.

Vươn tay ra sờ, máu đỏ một mảng.

“A! Máu!”

Quý bà kia vừa nhìn thấy máu tươi trên đầu ba Bạch Tiểu Bảo, lập tức thét chói tai, thét xong lại trợn hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Vương Nhất phì cười, còn sợ máu.

“Cô Bạch, ngài thế nào rồi?” Cô Lý thấy vậy, vội đỡ lấy quý bà.

Ba Bạch Tiểu Bảo cũng cầm mấy tờ khăn giấy lau miệng vết thương trên trán, lúc nhìn sang Vương Nhất, ánh mắt ngập tràn thù hận mãnh liệt: “Anh dám đánh tôi!”

Sắc mặt Vương Nhất vẫn lạnh nhạt: “Ông hẳn nên may mắn người ông gặp phải là tôi hiện giờ, nếu là tôi trước đây, động vào con gái tôi, ông đã là một cỗ thi thể rồi.”


Ý lạnh trong lời nói khiến ba Bạch Tiểu Bảo cũng rùng mình vài bận, ông ta chưa từng gặp ai như vậy.

Nhưng ông ta vẫn không định bỏ qua như thế.

“Được được được, anh hay lắm, lát nữa tôi xem anh có thể hay đến mức độ nào!”

Hung hăng trừng mắt Vương Nhất một cái, ba Bạch Tiểu Bảo lập tức móc điện thoại gọi đi: “Alo? Anh Kình Hiên, giúp tôi đánh một người.”

Giáo viên xung quanh vừa nghe, sắc mặt khó coi gọi hiệu trường đến.

Hiệu trưởng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vừa vào đã tha thiết khuyên nhủ Vương Nhất và ba Bạch Tiểu Bảo: “Hai vị phụ huynh đừng như vậy, đừng vì chút chuyện nhỏ ảnh hưởng hòa khí…”

“Tôi với anh ta hòa khí con khỉ!”

Ba Bạch Tiểu Bảo cắt ngang lời hiệu trưởng: “Anh ta dám đánh tôi, tôi liền muốn anh ta trả giá bằng máu, nếu không, mặt mũi nhà họ Bạch tôi còn đặt ở đâu?”

Vương Tử Lam cũng có chút sợ hãi: “Ba, chúng ta đi được không?”

Vương Nhất lại cưng chiều xoa đầu cô bé, mắt lại lóe lên hung ác: “Tử Lam, con phải nhớ, con là con gái ba, ở ngoài tuyệt đối không thể chịu chút ấm ức nào, ba dạy con tốt với mọi người, nhưng sẽ không dạy con cúi đầu với người khác!”

Vương Tử Lam nghe vậy, như hiểu như không gật đầu, cô Lý và phụ huynh của Bạch Tiểu Bảo vừa nghe, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.

“Cứ đắc ý đi, đợi lát nữa anh Kình Hiên tới, tôi xem anh múa may thế nào!” Miệng vết thương trên đầu còn lẩm nhẩm đau, ba Bạch Tiểu Bảo hung hăng nói.

Không bao lâu sau, bốn năm chiếc xe hơi không biển số dưới sự dẫn dắt của một chiếc xe thương vụ nghênh ngang lái vào nhà trẻ.

Cửa xe đẩy mở, đám lưu manh hung hăng vác gậy đi vào.



Nhìn thấy thanh niên tây trang này tới, ba Bạch Tiểu Bảo lập tức nịnh nọt nghênh đón: “Anh Kình Hiên, anh cuối cùng đến rồi.”

Tất cả giáo viên nhà trẻ đang nhìn đám người này, bị dọa cho không dám thở mạnh, chỉ có Vương Nhất, chợt phì cười.

Xã hội hiện đại, nhà lành đi con đường gái bán hoa, gái bán hoa đi tuyến đường thanh thuần --lưu manh cũng vậy.

Nhà họ Bạch ở Thiên An cũng xem như thế lực nhị lưu không lớn không nhỏ, có thể khiến người nhà họ Bạch cung cung kính kính, chỉ có thế lực ngầm hàng đầu Thiên An.

Tục ngữ nói rất hay, đường nào cũng tới La Mã, có thể lăn lộn đến ngay cả thượng lưu quyền quý cũng phải cúi đầu, cũng là một nhân vật.

Người này, chính là bang chủ bang Thiên Long – thế lực ngầm hàng đầu Thiên An – Diệp Kình Hiên.

“Ừ.”

Diệp Kình Hiên nhàn nhạt đáp một tiếng, không mấy nhiệt tình.

Nhìn một vòng mọi người có mặt, anh ta quay đầu liếc mắt ba Bạch Tiểu Bảo, chỉ vào Vương Nhất hỏi: “Chính là anh ta hả?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Ba Bạch Tiểu Bảo gật đầu lia lịa.

“Dễ nói, đừng quên bí tịch ông đồng ý với tôi là được.” Diệp Kình Hiên nhàn nhạt nói.

“Anh Kình Hiên, xem anh nói kia, bí tịch anh muốn tôi đây liền phái người lấy tới cho anh.” Ba Bạch Tiểu Bảo nịnh nọt nói.

Cả Thiên An này, ai không biết anh Kình Hiên không yêu tiền, không mê phụ nữ, chỉ yêu học võ, là tên cuồng võ chính tông.

Hứng thú lớn nhất của anh ta cũng là sưu tập bí tịch võ công khắp trời nam đất bắc, mặc kệ có thể luyện được hay không, có thể luyện thì tự mình luyện, không thể luyện thì cất giữ.



Anh ta lại là người yêu võ.

Tuy nhiên, anh liếc nhìn Diệp Kình Hiên một cái đã lắc đầu, bắt đầu quá muộn, đã qua cái tuổi luyện võ tốt nhất, cả đời này không có thành tựu bao lớn.

Lúc này, Diệp Kình Hiên đã dẫn người đi tới trước mặt Vương Nhất, đánh giá anh từ trên xuống dưới vài bận, sau đó nhếch miệng cười: “Người anh em, tôi cũng không muốn đánh cậu, ai kêu lấy tiền của người, thay người tiêu tai chứ.”

“Tôi hiểu.” Vương Nhất gật đầu.

Diệp Kình Hiên cũng hài lòng gật đầu, không hề giống du côn tầm thường: “Tôi cũng không bắt nạt cậu, cậu đánh ông Bạch thế nào, chúng tôi cũng đánh cậu như thế.”

Nghe câu nói của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất lại nhàn nhạt lắc đầu, khẽ cười: “Thứ cho tôi khó nghe lệnh, con gái tôi ở đây.”

“Con gái?”

Mắt Diệp Kình Hiên lóe lên kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn Vương Tử Lam nấp sau lưng Vương Nhất một cái, mắt lập tức lóe lên ngạc nhiên.

Anh ta lần đầu tiên nhìn thấy cô bé xinh đẹp như thế, giống như búp bê.

Vương Tử Lam cũng có chút sợ hãi nhìn Diệp Kình Hiên, tiếp đó ôm chặt Vương Nhất, miệng lại lẩm bẩm: “Người xấu, không cho phép đánh ba…”

“Họ đánh không lại ba.” Vương Nhất xoa đầu cô bé, nói.

Lời của Vương Nhất rất có tác dụng, Vương Tử Lam thật sự không sợ hãi nữa, chỉ là ôm Vương Nhất càng chặt, như gấu Koala.

Diệp Kình Hiên lại lạnh lùng nhìn một màn này, anh ta rất bất mãn với lời thì thầm của Vương Nhất.

“Tránh ra hết.”



Vừa nhìn tư thế này, bất kể là ba Bạch Tiểu Bảo, hay là đám đàn em của Diệp Kình Hiên, đều hít vào ngụm khí lạnh.

Anh Kình Hiên muốn đích thân ra tay…

Kéo mọi người lùi về sau, tất cả mọi người đều bắn ánh mắt đáng thương về phía Vương Nhất.

Người này, không chết cũng tàn, nửa đời sau sợ là phải ngồi xe lăn…

Diệp Kình Hiên hơi cong người, lùi về bày ra tư thế, làm hình vòng cung tiêu chuẩn.

Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn Vương Nhất, chợt hét to một tiếng.

“Giết ---”

Sau đó, toàn thân như lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đấm tay nặng nề công thẳng đến phần mặt Vương Nhất.

Quyền ra như sấm, tàn nhẫn nhanh chóng, đây là bộ quyền pháp nổi tiếng bộc phát sức mạnh trong thoáng chốc, lực sát thương cực lớn.

“Hử?”

Tuy nhiên, Vương Nhất nhìn bộ quyền pháp đó, lại sững sờ một lát.

Tiếp đó, liền không tiếng động khẽ cười.

“Thú vị, thật thú vị…”

Bộ quyền pháp này, tên Bôn Lôi quyền pháp.

Người sáng lập, chính là Vương Nhất anh…

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 32: Diệp kình hiên
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...