Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 309: Vương tộc gây ra
“Dừng lại.”
Tên mặt sẹo dẫn theo đàn em đuổi theo mấy bước, hét lớn một tiếng, lập tức có hơn ba mươi người đồng loạt dừng lại, sững sờ nhìn ra phía trước.
Bóng dáng Vương Nhất đã khuất xa, nhưng lại có một người phụ nữ mặc áo da, dáng người thon thả đang đi về phía bọn họ.
Đôi giày cao gót da nhọn hoắt như muốn đâm vào tim tất cả mọi người, ai nhìn thấy cũng đều phải trợn tròn cả mắt.
Bọn họ tự nhận mình đã chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế.
“Anh Hổ, con nhỏ này thật là chất chơi, nóng bỏng đó.”
Một gã trong số đó quay đầu nhìn về phía tên mặt sẹo, liếm liếm môi, trong mắt toát lên vẻ tham lam.
Anh Hổ nhìn đến mất hồn, nghe vậy thì gật gật đầu.
Đột nhiên lấy lại tinh thần, đưa tay lên đánh vào đầu người kia: “Mẹ nó, trong đầu mày toàn là phụ nữ, hoàn thành nhiệm vụ đi rồi hẵng nói.”
Gã đàn ông bị đánh có chút ấm ức: “Anh Hổ, Vương Nhất đó chính là tên phế vật đến từ Thiên An, lúc nào giết cũng được mà, còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta à?”
“Con nhỏ này thì không giống như thế, một người phụ nữ cực phẩm như vậy, bỏ qua thì rất khó có thể gặp lại..."
“Mày nói cũng đúng.”
Anh Hổ đã bị thuyết phục, anh ta nhìn lom lom Lãnh Nhan đang đi đến gần, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dâm dê: “Thôi được rồi, trước tiên trói con nhỏ này lại, chờ đến lúc giết Vương Nhất xong lại hưởng thụ con nhỏ này.”
“Anh Hổ uy vũ!"
Đám người còn lại hú hét điên cuồng, mảy may không ý thức được cái chết đang đến gần mình.
Thậm chí còn có một gã trong số đó can đảm chủ động bước đến trước mặt Lãnh Nhan, đưa tay múa vuốt ve gương mặt thanh tú của Lãnh Nhan: “Em gái à, không có ai nói cho em biết là con gái nhà lành không thể chơi dao à..."
Xoẹt.
Nhưng còn chưa sờ đến mặt Lãnh Nhan thì một ánh sáng lạnh lẽo phóng to một cách nhanh chóng trong ánh mắt của gã ta.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.
Gã ta cứng ngắc đứng yên tại chỗ, anh Hổ cùng với hơn ba mươi người đứng sau lưng cũng trợn to cả mắt.
Một cánh tay đầy máu bay lên thật cao rồi lại rơi xuống đất, cánh tay của người nọ đã bị Lãnh Nhan chặt đứt.
“A..."
Lúc lấy lại tinh thần, gã ta đâu đớn kêu thảm, máu tươi phun ra như suối, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Mà Lãnh Nhan căn bản nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, tiếp tục đi đến phía bọn người anh Hổ.
“Cái gì vậy?”
Cảnh tượng này khiến đám người anh Hổ chấn động sâu sắc, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.
Lúc này lại nhìn Lãnh Nhan, khuôn mặt của cô ta vẫn xinh đẹp như thế, dáng người của cô ta vẫn thon thả như thế, nhưng ánh mắt của anh Hổ lại vô cùng kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt liền chặt đứt cánh tay của một người, đây còn là con người nữa à?
“Đừng có đến đây!”
Anh Hổ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giật lấy một con dao từ trong tay người nọ, chỉ vào Lãnh Nhan, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
Nhưng mà Lãnh Nhan nhìn bọn họ như là nhìn người chết, vẫn đi đến gần bọn họ.
Sự sợ hãi trong lòng được phóng đại vô hạn.
Rốt cuộc, anh Hổ cũng không còn nhịn được nữa, hét to một tiếng: “Mẹ nó, lên hết cho tao, chém chết cái con nhỏ này.”
Hơn ba mươi người cùng nhau tiến lên.
Nhìn cảnh tượng này, khóe miệng Lãnh Nhan lại nở một nụ cười khát máu, ánh mắt đỏ ngầu như được máu tưới tiêu lại càng thêm đỏ rực, cô ta xông vào đám người trong cái nhìn chăm chú của anh Hổ.
“Ha ha ha..."
Anh Hổ lập tức nở nụ cười càn rỡ, gã ta thấy cho dù Lãnh Nhan có lợi hại đến đâu, nhưng khi xông vào bọn họ thì chắc chắn sẽ bị dao chém chết.
Nhưng mà tiếng cười còn chưa dứt, dường như mọi thứ đều im bặt.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể.”
Gã ta kinh ngạc kêu lên, toàn thân run rẩy.
Phốc phốc...
Lãnh Nhan giống như con hổ xông vào bầy dê mà nhào vào đám người, con dao trong tay như một cái cối xay thịt, mỗi một lần vung ra thì sẽ có một cái đầu bay vút lên trời, hoặc là một cánh tay.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, tất cả mọi người đều chết hết.
Trên con đường nhựa máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
Cộc cộc cộc.
Lãnh Nhan vẫn còn bước đi như cũ, giày cao gót phát ra âm thanh lanh lảnh, nhưng mà máu tươi đã nhuộm đỏ gót giày của cô ta, mỗi một bước đi đều sẽ để lại một dấu vết nhỏ xíu dưới mặt đường.
“A! A!"
Hồn anh Hổ bị Lãnh Nhan dọa không còn nữa, không hề do dự chút nào lập tức xoay người bỏ trốn.
Nhưng chỉ mới chạy mấy bước, anh ta liền không chạy nữa, trên cổ là con dao với máu tươi đầm đìa.
“Nói cho tôi biết là ai phái các người đến đây, nếu không thì phải chết.”
Giọng nói của Lãnh Nhan vô cùng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt vẫn chưa hề thay đổi.
“Tôi nói tôi nói.”
Anh Hổ nào dám giấu diếm, gã ta khai ra hết toàn bộ.
Lãnh Nhan nghe xong, cổ tay cử động nhẹ, cổ họng anh Hổ lập tức hở ra một đường kẻ lớn, máu tươi phun ra như suối.
Làm xong hết những chuyện này, cô ta lấy một cái khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên lưỡi dao, sau đó gọi điện thoại rồi quay người rời khỏi.
...
Trong khu thương mại phồn hoa, Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi chơi gắp thú bông.
Một đồng xu được nhét xuống, và một con thú bông lập tức được gấp lên.
Vương Tử Lam đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, trong mắt đầy vẻ sùng bái.
“Ba thật là giỏi quá đi, ba thật là lợi hại, gắp được nhiều gấu bông như thế.”
Cô bé vỗ tay bốp bốp, vô cùng kích động.
Vương Nhất mỉm cười đưa hết gấu bông cho Vương Tử Lam: “Những thứ này đều là cho con và mẹ, Tử Lam giữ giúp mẹ nha, có được không nào?”
“Dạ được ạ.”
Vương Tử Lam lập tức đồng ý, đã sớm quên đi cảm giác khó chịu lúc nãy.
Lúc này, Lãnh Nhan đi đến, khẽ gật đầu: “Thiếu chủ, người đã giết hết rồi, còn việc xử lý hiện trường tôi đã để người ở thương hội Yên Đô đến dọn dẹp.”
Thương hội Yên Đô là thương hội đứng đầu trong bát đại thương hội cả nước, nó được thành lập bởi Thương Tri Thương Kính Tùng.
Nhưng biểu cảm của Vương Nhất lại hờ hững, rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà anh muốn.
“Còn thân phận của người đứng phía sau.”
Trong lòng Lãnh Nhan run lên, vội vàng nói.
“Là ai.”
Ánh mắt Vương Nhất bỗng nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Lãnh Nhan do dự một chút, vẫn là nói ra.
“Lý Tinh Sở, Lý thị vương tộc Yên Đô."
“Anh ta cũng là người đã sai người bắt cóc cô Lý."
Phừng.
Trong nháy mắt, toàn thân Vương Nhất bộc phát sát khí kinh người: “Vương tộc Yên Đô..."
Nhưng mà anh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu là Lý Tinh Sở làm thì chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.
Điều Vương Nhất lo lắng duy nhất đó chính là sau khi Lý Khinh Hồng tỉnh lại, cô biết được là người trong gia tộc mình làm thì cô sẽ đau lòng đến cỡ nào?
“Thiếu chủ, tiếp theo đây chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lãnh Nhan hỏi.
Vương Tử Lam đã chơi chán rồi, cô bé nghiêng đầu nhìn Vương Nhất: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
Vương Nhất mỉm cười đưa tay ôm lấy cô bé: “Chúng ta đi tìm mẹ nha.”
Ngay lúc đó, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Đi thôi, đến Lý thị.”
...
Lý thị, vương tộc Yên Đô.
Lý Khinh Hồng yếu ớt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn sang trọng, chăn đắp trên người được dệt từ tơ tằm.
Bốn vách tường xung quanh được treo đầy những bức tranh nổi tiếng và đồ cổ, tùy tiện ném ra một thứ cũng đủ để vô số người giàu có tranh giành đến sức đầu mẻ trán.
“Đây là đâu..."
Lý Khinh Hồng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến trước khi mình ngất xỉu, cô bị một đám người có lai lịch không rõ ràng kéo lên trên xe, ngay cả lời còn chưa nói thì đã bị hôn mê.
“À đúng rồi, Vương Nhất, Tử Lam..."
Lý Khinh Hồng đột nhiên nhớ lại, cô không màng đến viện kiểm tra thân thể mình mà vội vàng bước xuống giường, xuyên qua cửa sổ sát đất thật to, cô nhìn thấy trung tâm thành phố nhỏ bé ở phía dưới.
Đánh giá những tòa kiến trúc tráng lệ xung quanh, dường như là cô đang ở trong một tòa lâu đài.
Hơn nữa, tòa lâu đài này rất quen thuộc...
Ánh mắt Lý Khinh Hồng bỗng nhiên co lại: “Đây là vương tộc Yên Đô.”
Két.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng ngủ liền được mở ra, có một người đàn ông tuấn tú mặc đồ vest màu trắng đứng nghiêng người dựa vào cửa, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, giống như cười mà không phải cười.
“Đã lâu không gặp, em họ.”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Tên mặt sẹo dẫn theo đàn em đuổi theo mấy bước, hét lớn một tiếng, lập tức có hơn ba mươi người đồng loạt dừng lại, sững sờ nhìn ra phía trước.
Bóng dáng Vương Nhất đã khuất xa, nhưng lại có một người phụ nữ mặc áo da, dáng người thon thả đang đi về phía bọn họ.
Đôi giày cao gót da nhọn hoắt như muốn đâm vào tim tất cả mọi người, ai nhìn thấy cũng đều phải trợn tròn cả mắt.
Bọn họ tự nhận mình đã chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế.
“Anh Hổ, con nhỏ này thật là chất chơi, nóng bỏng đó.”
Một gã trong số đó quay đầu nhìn về phía tên mặt sẹo, liếm liếm môi, trong mắt toát lên vẻ tham lam.
Anh Hổ nhìn đến mất hồn, nghe vậy thì gật gật đầu.
Đột nhiên lấy lại tinh thần, đưa tay lên đánh vào đầu người kia: “Mẹ nó, trong đầu mày toàn là phụ nữ, hoàn thành nhiệm vụ đi rồi hẵng nói.”
Gã đàn ông bị đánh có chút ấm ức: “Anh Hổ, Vương Nhất đó chính là tên phế vật đến từ Thiên An, lúc nào giết cũng được mà, còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta à?”
“Con nhỏ này thì không giống như thế, một người phụ nữ cực phẩm như vậy, bỏ qua thì rất khó có thể gặp lại..."
“Mày nói cũng đúng.”
Anh Hổ đã bị thuyết phục, anh ta nhìn lom lom Lãnh Nhan đang đi đến gần, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dâm dê: “Thôi được rồi, trước tiên trói con nhỏ này lại, chờ đến lúc giết Vương Nhất xong lại hưởng thụ con nhỏ này.”
“Anh Hổ uy vũ!"
Đám người còn lại hú hét điên cuồng, mảy may không ý thức được cái chết đang đến gần mình.
Thậm chí còn có một gã trong số đó can đảm chủ động bước đến trước mặt Lãnh Nhan, đưa tay múa vuốt ve gương mặt thanh tú của Lãnh Nhan: “Em gái à, không có ai nói cho em biết là con gái nhà lành không thể chơi dao à..."
Xoẹt.
Nhưng còn chưa sờ đến mặt Lãnh Nhan thì một ánh sáng lạnh lẽo phóng to một cách nhanh chóng trong ánh mắt của gã ta.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.
Gã ta cứng ngắc đứng yên tại chỗ, anh Hổ cùng với hơn ba mươi người đứng sau lưng cũng trợn to cả mắt.
Một cánh tay đầy máu bay lên thật cao rồi lại rơi xuống đất, cánh tay của người nọ đã bị Lãnh Nhan chặt đứt.
“A..."
Lúc lấy lại tinh thần, gã ta đâu đớn kêu thảm, máu tươi phun ra như suối, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Mà Lãnh Nhan căn bản nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, tiếp tục đi đến phía bọn người anh Hổ.
“Cái gì vậy?”
Cảnh tượng này khiến đám người anh Hổ chấn động sâu sắc, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.
Lúc này lại nhìn Lãnh Nhan, khuôn mặt của cô ta vẫn xinh đẹp như thế, dáng người của cô ta vẫn thon thả như thế, nhưng ánh mắt của anh Hổ lại vô cùng kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt liền chặt đứt cánh tay của một người, đây còn là con người nữa à?
“Đừng có đến đây!”
Anh Hổ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, giật lấy một con dao từ trong tay người nọ, chỉ vào Lãnh Nhan, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
Nhưng mà Lãnh Nhan nhìn bọn họ như là nhìn người chết, vẫn đi đến gần bọn họ.
Sự sợ hãi trong lòng được phóng đại vô hạn.
Rốt cuộc, anh Hổ cũng không còn nhịn được nữa, hét to một tiếng: “Mẹ nó, lên hết cho tao, chém chết cái con nhỏ này.”
Hơn ba mươi người cùng nhau tiến lên.
Nhìn cảnh tượng này, khóe miệng Lãnh Nhan lại nở một nụ cười khát máu, ánh mắt đỏ ngầu như được máu tưới tiêu lại càng thêm đỏ rực, cô ta xông vào đám người trong cái nhìn chăm chú của anh Hổ.
“Ha ha ha..."
Anh Hổ lập tức nở nụ cười càn rỡ, gã ta thấy cho dù Lãnh Nhan có lợi hại đến đâu, nhưng khi xông vào bọn họ thì chắc chắn sẽ bị dao chém chết.
Nhưng mà tiếng cười còn chưa dứt, dường như mọi thứ đều im bặt.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể.”
Gã ta kinh ngạc kêu lên, toàn thân run rẩy.
Phốc phốc...
Lãnh Nhan giống như con hổ xông vào bầy dê mà nhào vào đám người, con dao trong tay như một cái cối xay thịt, mỗi một lần vung ra thì sẽ có một cái đầu bay vút lên trời, hoặc là một cánh tay.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, tất cả mọi người đều chết hết.
Trên con đường nhựa máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
Cộc cộc cộc.
Lãnh Nhan vẫn còn bước đi như cũ, giày cao gót phát ra âm thanh lanh lảnh, nhưng mà máu tươi đã nhuộm đỏ gót giày của cô ta, mỗi một bước đi đều sẽ để lại một dấu vết nhỏ xíu dưới mặt đường.
“A! A!"
Hồn anh Hổ bị Lãnh Nhan dọa không còn nữa, không hề do dự chút nào lập tức xoay người bỏ trốn.
Nhưng chỉ mới chạy mấy bước, anh ta liền không chạy nữa, trên cổ là con dao với máu tươi đầm đìa.
“Nói cho tôi biết là ai phái các người đến đây, nếu không thì phải chết.”
Giọng nói của Lãnh Nhan vô cùng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt vẫn chưa hề thay đổi.
“Tôi nói tôi nói.”
Anh Hổ nào dám giấu diếm, gã ta khai ra hết toàn bộ.
Lãnh Nhan nghe xong, cổ tay cử động nhẹ, cổ họng anh Hổ lập tức hở ra một đường kẻ lớn, máu tươi phun ra như suối.
Làm xong hết những chuyện này, cô ta lấy một cái khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên lưỡi dao, sau đó gọi điện thoại rồi quay người rời khỏi.
...
Trong khu thương mại phồn hoa, Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi chơi gắp thú bông.
Một đồng xu được nhét xuống, và một con thú bông lập tức được gấp lên.
Vương Tử Lam đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, trong mắt đầy vẻ sùng bái.
“Ba thật là giỏi quá đi, ba thật là lợi hại, gắp được nhiều gấu bông như thế.”
Cô bé vỗ tay bốp bốp, vô cùng kích động.
Vương Nhất mỉm cười đưa hết gấu bông cho Vương Tử Lam: “Những thứ này đều là cho con và mẹ, Tử Lam giữ giúp mẹ nha, có được không nào?”
“Dạ được ạ.”
Vương Tử Lam lập tức đồng ý, đã sớm quên đi cảm giác khó chịu lúc nãy.
Lúc này, Lãnh Nhan đi đến, khẽ gật đầu: “Thiếu chủ, người đã giết hết rồi, còn việc xử lý hiện trường tôi đã để người ở thương hội Yên Đô đến dọn dẹp.”
Thương hội Yên Đô là thương hội đứng đầu trong bát đại thương hội cả nước, nó được thành lập bởi Thương Tri Thương Kính Tùng.
Nhưng biểu cảm của Vương Nhất lại hờ hững, rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà anh muốn.
“Còn thân phận của người đứng phía sau.”
Trong lòng Lãnh Nhan run lên, vội vàng nói.
“Là ai.”
Ánh mắt Vương Nhất bỗng nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Lãnh Nhan do dự một chút, vẫn là nói ra.
“Lý Tinh Sở, Lý thị vương tộc Yên Đô."
“Anh ta cũng là người đã sai người bắt cóc cô Lý."
Phừng.
Trong nháy mắt, toàn thân Vương Nhất bộc phát sát khí kinh người: “Vương tộc Yên Đô..."
Nhưng mà anh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu là Lý Tinh Sở làm thì chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.
Điều Vương Nhất lo lắng duy nhất đó chính là sau khi Lý Khinh Hồng tỉnh lại, cô biết được là người trong gia tộc mình làm thì cô sẽ đau lòng đến cỡ nào?
“Thiếu chủ, tiếp theo đây chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lãnh Nhan hỏi.
Vương Tử Lam đã chơi chán rồi, cô bé nghiêng đầu nhìn Vương Nhất: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
Vương Nhất mỉm cười đưa tay ôm lấy cô bé: “Chúng ta đi tìm mẹ nha.”
Ngay lúc đó, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Đi thôi, đến Lý thị.”
...
Lý thị, vương tộc Yên Đô.
Lý Khinh Hồng yếu ớt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn sang trọng, chăn đắp trên người được dệt từ tơ tằm.
Bốn vách tường xung quanh được treo đầy những bức tranh nổi tiếng và đồ cổ, tùy tiện ném ra một thứ cũng đủ để vô số người giàu có tranh giành đến sức đầu mẻ trán.
“Đây là đâu..."
Lý Khinh Hồng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến trước khi mình ngất xỉu, cô bị một đám người có lai lịch không rõ ràng kéo lên trên xe, ngay cả lời còn chưa nói thì đã bị hôn mê.
“À đúng rồi, Vương Nhất, Tử Lam..."
Lý Khinh Hồng đột nhiên nhớ lại, cô không màng đến viện kiểm tra thân thể mình mà vội vàng bước xuống giường, xuyên qua cửa sổ sát đất thật to, cô nhìn thấy trung tâm thành phố nhỏ bé ở phía dưới.
Đánh giá những tòa kiến trúc tráng lệ xung quanh, dường như là cô đang ở trong một tòa lâu đài.
Hơn nữa, tòa lâu đài này rất quen thuộc...
Ánh mắt Lý Khinh Hồng bỗng nhiên co lại: “Đây là vương tộc Yên Đô.”
Két.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng ngủ liền được mở ra, có một người đàn ông tuấn tú mặc đồ vest màu trắng đứng nghiêng người dựa vào cửa, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, giống như cười mà không phải cười.
“Đã lâu không gặp, em họ.”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 309: Vương tộc gây ra
10.0/10 từ 17 lượt.