Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 305: Một nhà đoàn viên

Diệp Kình Hiên sửng sốt, sau đó ánh mắt lại trở nên quỷ dị, anh ta không ngừng đảo mắt quan sát Vương Nhất và Khương Nhã My.

Mặc dù mối quan hệ của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đã được công khai, nhưng mà cũng không tới mức tất cả mọi người đều biết, giống như là Diệp Kình Hiên, ngoại trừ nhà họ Diệp và chuyện tu luyện thì anh ta không hề quan tâm những chuyện gì khác, nên đương nhiên không biết vợ của Vương Nhất là ai.

Nhan sắc của Khương Nhã My khá cao, còn có một loại khí chất lạnh lùng rất hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, còn biết cả đánh nhau, so sánh các phương diện thì có thể xem như là một cặp trời sinh với Vương Nhất. Chính vì vậy mà mới nghĩ rằng Khương Nhã My là vợ của Vương Nhất, cho nên mới gọi chị dâu.

Không ngờ lại là chị dâu của anh Vương?

Lúc Khương Nhã My vừa mới nghe thấy câu nói này, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện lên nét đỏ ửng rồi ngay lập tức biến mất.

Sau đó, ánh mắt của cô ta càng thêm lạnh lẽo trừng nhìn Diệp Kình Hiên.

“Cậu thiếu đánh đúng không?”

Cô ta lạnh lùng nói với Diệp Kình Hiên.

Diệp Kình Hiên lập tức không dám thở mạnh, vội vàng ngậm miệng lại.

Khương Nhã My thấy vậy mới bỏ qua cho anh ta, ánh mắt nhìn lướt qua đám người, sau đó lại hét lớn một tiếng: “Từ bây giờ trở đi, nhiệm vụ huấn luyện của tôi với các người đã kết thúc rồi, các người là người của Vương Nhất, âm thầm bảo vệ cho người nhà của anh ta, có biết chưa.”

“Vâng chị Khương.”

Tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc, bọn họ đều không hề do dự chút nào.

Hiệp hội võ đạo vốn dĩ lấy cường giả vi tôn, thực lực mà Vương Nhất và Khương Nhã My thể hiện đã có thể chinh phục bọn họ.

Bên cạnh đó, bọn họ cũng phát hiện ra một việc khác với hội trưởng hiệp hội võ đạo trước kia là Vương Nhất không có thời gian quản lý, anh chỉ cần vung tay ra lệnh rồi giao cho Diệp Kình Hiên quản lý, không bị trói buộc bởi nhiều luật lệ lễ nghi.

Dù sao thì cũng phải nói là bọn họ thích hiệp hội võ đạo như bây giờ hơn.

Vương Nhất gật gật đầu, anh nói với Diệp Kình Hiên: “Ngày mai tôi phải đến Yên Kinh một chuyến, phải bảo vệ tốt cho người nhà của tôi.”

“Anh Vương cứ yên tâm đi.”

Đương nhiên Diệp Kình Hiên biết người mà mình cần bảo vệ là ai, lúc này, anh ta cho người đến gần nhà họ Lý ẩn nấp canh giữ.


Sau khi dặn dò người xong, Khương Nhã My cũng nhìn Vương Nhất: “Có cần tôi đi chung với anh không?”

Vương Nhất biết rõ tâm tư của Khương Nhã My, nhưng mà anh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, Lãnh Nhan sẽ âm thầm theo.”

“Được.”

Thế là Khương Nhã My cũng không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

“Nhã My..."

Vương Nhất bỗng nhiên gọi cô ta lại.

Thân thể Khương Nhã My hơi cứng lại, bình tĩnh quay đầu, đôi mắt biết nói chuyện như đang mang theo câu hỏi mà nhìn Vương Nhất.

“Tết trung thu năm nay... cô có sắp xếp gì không?”

Vương Nhất gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt của Khương Nhã My hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đối với tôi thì tết trung thu có cũng được mà không có cũng không sao.”

Vương Nhất do dự một hồi lâu, cuối cùng mới nói ra lời mời: “Tối nay có muốn đến nhà tôi dùng một bữa cơm không?”

Biểu cảm trên mặt Khương Nhã My trở nên kỳ diệu, lại nhớ đến buổi tối mình bị thương đến nhà Vương Nhất, cuối cùng kiềm chế sự xúc động trong lòng mà lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, anh cứ đón lễ của mình, không cần phải quan tâm tới tôi.”

Nói xong liền muốn đi ngay, nhưng cánh tay lại bị người ta nắm lấy.

Vương Nhất nghiêm túc nói: “Đối với tôi mà nói thì cô cũng là người thân của tôi, sao tôi có thể mặc kệ cô được?”

Cánh tay của Khương Nhã My bỗng nhiên run rẩy, do dự một hồi lâu, rốt cuộc mới kiên trì gật đầu: “Thôi được rồi.”

Vương Nhất lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy thì tết trung thu năm nay mới viên mãn chứ.”


Nói xong lại thông báo cho Lãnh Nhan, kêu cô ta tối nay đến nhà dùng cơm.

Lãnh Nhan cũng rất bất ngờ vì mình được mời, Vương Nhất thì lại trầm mặc: “Đừng có nói lung tung, kêu cô đến dùng cơm thì cứ đến đi.”

Cảm xúc trong lòng Lãnh Nhan vô cùng phức tạp, Vương Nhất làm vậy là xem cô ta như người nhà.

“Vâng, thiếu chủ.”

Buổi tối, Vương Nhất đưa Lãnh Nhan và Khương Nhã My về nhà, Lý Khinh Hồng vừa mới mở cửa, trên mặt thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc.

Vương Nhất chỉ vào Lãnh Nhan và Khương Nhã My, anh cười nói: “Dù sao thì bọn họ cũng là người thân của anh mà, cùng nhau ăn một bữa cơm, không sao đó chứ?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng lướt nhìn Khương Nhã My và Lãnh Nhan, sau khi phát hiện hai người bọn họ cũng mang theo vẻ mặt thấp thỏm sợ là Lý Khinh Hồng sẽ đuổi bọn họ đi.

Dù sao thì Lý Khinh Hồng vẫn là người vợ trên danh nghĩa của Vương Nhất.

Nhìn một hồi, ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng trở nên dịu dàng hơn, cô cười nói: “Đương nhiên là không có chuyện gì rồi, có nhiều người thì càng vui hơn mà.”

Lãnh Nhan và Khương Nhã My liếc mắt nhìn nhau, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng.

Lý Tuyết Nhi bận rộn với kỳ thực tập cũng đã trở về nhà cùng mọi người dùng bữa cơm đoàn viên.

“Anh rể, đã lâu không gặp.”

Vừa mới nhìn thấy Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi liền vô cùng kích động mà chạy đến muốn cho Vương Nhất một cái ôm nhiệt tình.

Nhưng ánh mắt thoáng nhìn Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta, lập tức giống như là quả bóng da bị xì hơi, hậm hực giữ khoảng cách với Vương Nhất, từ hôn đổi thành ôm.

“Đã lâu không gặp.”

Vương Nhất cười nói với Lý Tuyết Nhi: “Em ngồi xuống một lúc đi, thức ăn sắp xong rồi.”

Vốn dĩ bữa tối được chuẩn bị cho bốn người, nhưng mà lại có thêm Lãnh Nhan và Khương Nhã My, cho nên đồ ăn không đủ, Vương Nhất liền nấu thêm vài món ăn.

“Chị, anh rể, để em đến giúp cho.”


Không ngờ là Lý Tuyết Nhi cũng chạy vào phòng bếp cười hì hì nói.

Lý Khinh Hồng nhíu mày: “Em vào trong phòng bếp làm cái gì, chỉ thêm phiền phức mà thôi, ra ngoài tiếp khách đi.”

Lý Tuyết Nhi lập tức phụng phịu: “Lại xem em như là trẻ con, khoảng thời gian này đi thực tập em cũng đã trưởng thành rất nhiều đó có biết không hả. Hơn nữa, qua một khoảng thời gian nữa thì em sẽ đến tổng bộ ở Thành phố Giang làm việc, sau khi được điều đi Thành phố Giang rồi thì em không thể thường xuyên về Thiên An ăn cơm và tìm mọi người chơi nữa rồi.”

Nói xong, Lý Tuyết Nhi liền cảm thấy buồn bã.

Vương Nhất lại cười nói: “Thành phố Giang hả, sau này công ty của chị cô cũng sẽ phát triển đến Thành phố Giang, đúng lúc tôi cũng có công việc ở Thành phố Giang.”

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì cũng bất ngờ, cô nhớ tới trước đó Vương Nhất đã từng nói tập đoàn Cự Phong ở Thành phố Giang là của anh.

“Là thật hả?”

Lý Tuyết Nhi vui mừng không thôi: “Vậy chẳng phải là sau này em có thể thường xuyên tìm anh rể chơi rồi à?”

Vương Nhất cười gật đầu: “Không có chuyện gì thì có thể đến tìm tôi.”

“Anh rể thật là tốt.”

Lý Tuyết Nhi vô cùng vui mừng, tay cầm dao thái đồ muốn chạy đến ôm Vương Nhất, Lý Khinh Hồng bị dọa liên tục thét lên: “Dao... dao kìa..."

Lộn xộn một hồi, rốt cuộc đồ ăn cũng đã được nấu xong, Vương Tử Lam và Lý Tuyết Nhi vẫn là hai tên dở hơi làm khuấy động bầu không khí trên bàn ăn, chọc tất cả mọi người vui vẻ cười ha ha.

“Cạn ly nào.”

Lý Tuyết Nhi cười to nâng ly rượu lên.

Vương Nhất Lý Khinh Hồng, Khương Nhã My và Lãnh Nhan đều đứng dậy cụng ly với nhau, Vương Tử Lam cũng học dáng vẻ của người lớn mà giơ ly sữa bò lên, giọng nói non nớt lên tiếng: “Cạn ly nào..."

Keng...

Ly rượu va chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe, mọi người uống một hơi cạn sạch.


“Đã lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm có nhiều người như thế, tết trung thu trước kia chỉ có ba người là em, chị em và Tử Lam, mấy năm trước nữa thì đều chỉ có một mình chị em đón lễ.”

Lý Tuyết Nhi nhịn không được mà nhìn về phía Lý Khinh Hồng, cảm thán nói.

“Tuyết Nhi..."

Lý Khinh Hồng quát khẽ một tiếng, nhưng mà nói như vậy thì cũng đúng, có thể nhìn ra được ngày hôm nay cô thật sự rất vui, thậm chí đây là lần đầu tiên mà cô uống chút rượu vang.

Nhưng mà lời nói này cũng đã khơi dậy hồi ức của mọi người ngồi trên bàn ăn, cho dù là Vương Nhất hay là Khương Nhã My và Lãnh Nhan thì đều có ánh mắt phức tạp.

Bọn họ không có hoàn cảnh giống nhau, nhưng điểm giống nhau chính là đều không có người thân.

Hoặc là nói, bọn họ khát vọng tình thân.

Vương Nhất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lý Khinh Hồng, anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ luôn như thế này.”

“Ừm."

Lý Khinh Hồng nhẹ gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.

“Mau nhìn đi kìa, mặt trăng ở bên ngoài thật là tròn.”

Đột nhiên, Lý Tuyết Nhi lại mừng rỡ reo hò.

Mọi người đồng loạt nhìn theo, chỉ nhìn thấy trên bầu trời đen nhánh có một vầng trăng tròn treo trên cao.

Bữa cơm kết thúc trong tiếng trò chuyện vui vẻ và cảnh tượng mọi người ngắm trăng, Khương Nhã My và Lãnh Nhan lần lượt đứng dậy chào tạm biệt, Lý Tuyết Nhi đã có chút mệt mỏi, liền trở về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm nói: “Ngày mai sắp phải về nhà rồi.”

“Đúng vậy, đi gặp ba vợ của anh.”

Ánh mắt của Vương Nhất dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 305: Một nhà đoàn viên
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...