Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 296: Một con đường sống

Lời nói của Vương Nhất khiến Hồ Hoàng Việt và Hồ Minh Chính trợn tròn mắt.

Hồ Hoàng Việt là vì cuối cùng cũng đã đến giây phút báo thù nên trong lòng vô vùng xúc động.

Hồ Minh Chính cũng vì vô cùng sợ hãi, đặc biệt là nghĩ đến cuộc sống phải mất một cánh tay sau này, anh ta đau khổ tột cùng.

Bịch!

Anh ta quỳ xuống, quỳ đến trước mặt Hàn Vượng, giọng nói run rẩy: “Ông Hàn, mau cứu tôi…tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”

Mặc dù trong lòng Hàn Vượng không đành lòng, nhưng nghĩ đến vị trí của mình, vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không cứu được cậu!”

“Lão Hàn, ông nhất định có thể cứu được tôi, ông nhẫn tâm nhìn tôi sau này phải sống một cuộc sống không có cánh tay sao?”

Hồ Minh Chính vô cùng sợ hãi, thậm chí còn ôm lấy chân Hàn Vượng.

Theo như anh ta thấy, Hàn Vượng là vị cứu tinh duy nhất.

Nhưng, Hàn Vượng lại đá ông ta ra: “Cút đi cho tôi!”

Sau đó, lại nhìn Vương Nhất: “Chuyện này không liên quan đến tôi, trách nhiệm của tôi chỉ đến đây thôi.”

Nói xong, không chút lưu tình quay người rời đi.

Vương Nhất không cản lại, bảo vệ quyền lợi của bản thân trước là chuyện bình thường.

Hàn Vượng không phải thật sự sợ Vương Nhất, mà là ông ta không chắc Vương Nhất thật sự có thể làm lung lay địa vị và thực lực của ông ta hay không, thậm chí, Vương Nhất còn có thể dự đoán được, sau khi Hàn Vượng rời đi, nhất định sẽ cho người đi điều tra mình.


Vương Nhất đoán không sai, Hàn Vượng đi ra khỏi tập đoàn Cự Phong, việc đầu tiên ông ta làm chính là móc điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Giúp tôi điều tra một người tên là Vương Nhất, xem xem thế lực đằng sau cậu ta rốt cuộc có những gì!”

Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút sát khí.

Bởi vì, ông ta biết rất rõ, bởi vì Vương Nhất, mối quan hệ với nhà họ Hồ mà mấy năm nay ông ta tốn công xây dựng đã tan thành mây khói!

Tất cả tiền bạc, tinh lực đầu tư vào cũng đều trôi theo dòng nước, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận.

“Vương Nhất, nếu như để tôi điều tra ra, cậu chỉ là một người bình thường, tôi nhất định sẽ khiến cậu sống không bằng chết!” Giọng nói của ông ta trầm thấp, u ám giống như màn đêm.

…..

Phía bên kia, phòng họp của tập đoàn Cự Phong, chỉ còn lại Vương Nhất, Hồ Hoàng Việt, và Hồ Minh Chính.

Chỉ là, lúc này anh ta không còn sự uy phong như lúc trước, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, bởi vì sợ hãi, cơ thể run rẩy không ngừng.

Hóa ra, tất cả những vệ sĩ của nhà họ Hồ mà anh ta có thể dựa vào đều đã bị đuổi ra ngoài, ngay cả người duy nhất có thể cứu anh ta là Hàn Vượng cũng đã bỏ rơi anh ta, rời đi rồi, bây giờ, cuối cùng anh ta cũng hiểu được, anh ta không thể trốn thoát.

Bịch!

Cơ thể đang quỳ của anh ta đột nhiên dập đầu với Vương Nhất, giọng nói vô cùng sợ hãi: “Ngài Vương, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu, đại nhân đại lượng, đừng đánh gãy cánh tay của tôi!”

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh mặt tràn đầy sự kinh ngạc, không ngờ Hồ Minh Chính có thể vì cánh tay của anh ta mà quỳ lạy.

Nhưng, Vương Nhất vẫn bất động, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng: “Lúc cược với tôi, sao không nghĩ đến anh sẽ thua, lúc trước gia tộc của anh đuổi cùng giết tận Hồ Hoàng Việt, cả nhà anh cũng tham gia đúng không?”


Hồ Minh Chính lập tức rùng mình, lúc trước, anh ta vẫn chưa xác định được Vương Nhất có phải đang báo thù cho Hồ Hoàng Việt hay không, bây giờ, anh ta có thể chắc chắn 100%, ánh mắt lập tức trở nên tuyệt vọng.

Bởi vì, không chỉ nhà anh ta thả đá xuống giếng với Hồ Hoàng Việt, tất cả người của nhà họ Hồ đều tham gia.

Nhà họ Hồ từ trước đến nay không thương tiếc cho những kẻ thất bại, yếu ớt, ở nhà họ Hồ, không có thực lực, địa vị còn không bằng giun dế, gia súc bên ngoài.

“Cái này đúng rồi.”

Vương Nhất vẻ mặt bình tĩnh, từ phản ứng của Hồ Hoàng Việt có thể nhìn ta, anh biết mình đã đoán đúng: “Một trả một, năm đó nhà họ Hồ mấy người đối xử với ông ấy như thế nào, ông ấy cũng sẽ trả lại như vậy, anh, chỉ là người đầu tiên!”

Hồ Minh Chính run rẩy, càng thêm sợ hãi, vội vàng dập đầu: “Anh Vương tha mạng, anh Vương tha mạng!”

Tiếc là Vương Nhất vẫn lạnh lùng: “Người ông nên dập đầu có lẽ không phải là tôi.”

Hồ Minh Chính lập tức phản ứng lại, quay qua dập đầu với Hồ Hoàng Biệt.

“Anh họ, cầu xin anh tha cho em!”

Mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói khàn khàn nói: “Cảnh ngộ của anh, em rất áy náy, ra tay với anh em cũng rất hổ thẹn, nhưng, đây là mệnh lệnh mà gia tộc đưa ra, em không thể chống lại!”

“Nếu như không ra tay với những người thất bại, sẽ bị gia tộc coi là cùng một loại người, cũng sẽ bị lăng nhục, em cũng không có cách nào khác!”

Hồ Hoàng Việt đột nhiên trầm mặc, khuôn mặt có chút do dự.

Hồ Minh Chính thấy vậy, lập tức tiếp tục nói: “Em biết anh hận chúng em, nhưng, anh không thể đem sự oán hận của tất cả mọi người đều gán lên người một mình em!”

Anh ta quỳ trước mặt Hồ Hoàng Việt, làm thế nào cũng không có ý định đứng dậy.


“Lão Hồ, đừng tin lời ông ta!”

Tăng Quốc Vinh cười khẩy một tý, nhắc nhở: “Loại người này chính là như vậy, lúc ức hiếp người khác, chưa từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy, đợi đến khi ngày này thực sự đến, lại mặt dày cầu xin, là đồ hèn nhát điển hình!”

Vương Nhất cũng đồng ý với lời nói này của Tăng Quốc Vinh, nhưng, không thể hiện ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta: “Tôi chỉ cho ông một cơ hội báo thù, xử lý như thế nào thì tùy vào ông, tôi tôn trọng quyết định của ông.”

“Cảm ơn.”

Hồ Hoàng Việt nói một tiếng cảm ơn, sau đó trầm tư suy nghĩ, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu ông ta.

Nhớ đến lúc ông ta bị làm nhục, cũng nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của gia trưởng.

Không có một chút ấm áp nào, thứ có chỉ là quá khứ không muốn nhớ lại.

Đúng, ông ta quả thật căm hận nhà họ Hồ, vợ ông ta vì nhà họ Hồ mà chết, con gái của ông ta cũng vì nhà họ Hồ mà mất tích, nhưng nhà họ Hồ cũng cho ông ta sinh mệnh, nuôi nấng ông ta trưởng thành.

Ân tình này, cũng không thể xóa bỏ.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đã có đáp án.

“Cậu đi đi.”

Hồ Hoàng Việt khẽ thở dài, nói ra ba từ này.

Hồ Minh Chính lập tức vui mừng: “Cảm ơn anh họ! Cảm ơn anh họ!”

Nói xong, vội vàng luống cuống bò dậy, rời khỏi đây.


“Lão Hồ, ông hồ đồ hả!”

Tăng Quốc Vinh vẻ mặt tràn đầy biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: “Mềm lòng không nhẫn tâm ra tay, ông không sợ lần này thả ông ta đi, ông ta lại đến báo thù ông sao?”

“Tôi không sợ.”

Hồ Hoàng Việt lắc đầy, sau đó mặt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Vương Nhất: “Xin lỗi, anh Vương, đã phụ sự kỳ vọng của anh!”

Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không hề để trong lòng: “Không cần xin lỗi, tôi nói rồi, tôi giao ông ta cho ông xử lý.”

“Cảm ơn anh Vương!”

Hồ Hoàng Việt lại cúi người, lúc nãy ông ta còn lo lắng Vương Nhất sẽ vì chuyện ông ta thả Hồ Minh Chính đi mà tức giận.

“Từ bây giờ, ông chính là người nắm quyền tập đoàn Cự Phong, tất cả mọi chuyện đều do ông xử lý.”

Vương Nhất ra lệnh nói.

“Vâng!”

Hồ Hoàng Việt vội vàng trả lời, biết Vương Nhất không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa, người nhà anh ở Thiên An, không thể đảm nhiệm chức đổng sư trưởng của tập đoàn Cự Phong.

Vương Nhất hài lòng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng họp: “Đi thôi, đi gặp con gái ông.”



Phía bên kia, Hồ Minh Chính rời khỏi tập đoàn Cự Phong với bộ dạng nhếch nhác, khuôn mặt sợ hãi của anh ta lập tức trở nên hung ác.

“Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy, tôi nhất định sẽ khiến hai người hối hận!”

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 296: Một con đường sống
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...