Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 286: Là chủ tịch
Nửa tiếng sau, một chiếc xe Lincoln chạy tới dưới tòa nhà của tập đoàn Cự Phong.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan làm nên sẽ thấy cảnh nam nữ công sở vội vàng tan làm, nhưng bảo vệ của tập đoàn Cự Phong vẫn trong ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy Hồ Hoàng Việt xuống xe.
Lúc này, trong mắt hiện ra ý cười mỉa mai: “Đồ chó bị nhà họ Hồ đuổi đi kia lại quay lại rồi.”
Lời này nếu truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến người ta sốc tới rớt tròn mắt, Hồ Hoàng Việt người giàu nhất Thiên An, ở trong mắt nhà họ Hồ của Thành phố Giang, vậy mà không được coi trọng như vậy, ngay cả bảo vệ cũng xem thường ông ta.
“Người giàu nhất Thiên An thì sao chứ? Nếu không phải trước khi ba của ông ta đi cho ông ta toàn bộ tài sản tích lũy trong nhà, ông ta lấy đâu ra vốn xây dựng sự nghiệp?”
Một bảo vệ khác cũng nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt mỉa mai.
Cuộc đối thoại của bọn họ, Hồ Hoàng Việt không nghe thấy, lúc này ông ta đang chạy tới trước cửa hàng ghế sau, mở cửa cho người khác.
Một màn này cũng làm cho hai vệ sĩ sửng sốt.
Người của nhà họ Hồ đều biết chuyện của gia đình Hồ Hoàng Việt, nhưng nói thế nào Hồ Hoàng Việt tốt xấu gì cũng là người giàu nhất một thành phố, sao lại tới mức mở cửa xe cho người khác?
Đột nhiên, bọn họ có chút tò mò nhìn qua, muốn nhìn xem người có thể khiến Hồ Hoàng Việt mở cửa là ai.
Cửa xe từ từ mở ra, một người thanh niên với thân hình cao ráo, thần sắc lạnh lùng bước xuống, mặc bộ vest thoải mái của Armani toát lên vẻ cao quý, cử chỉ hành vi đều toát lên uy nghiêm không giận tự uy, càng khiến hai tên bảo vệ trợn to mắt, thầm nghĩ là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó.
Mà Hồ Hoàng Việt và người trung niên hơi mập khác giống như môn đồng, cố ý đi sau một bước, một trái một phải đi ở hai bên.
Người thanh niên này đương nhiên là Vương Nhất, ba người cùng đi về phía tập đoàn Cự Phong.
“Đứng lại, làm cái gì!”
Tuy không biết người thanh niên này là ai, nhưng hai tên bảo vệ vẫn chặn ở trước mặt Vương Nhất.
Vương Nhất dừng bước, lại không lên tiếng, chỉ bình thản liếc nhìn bọn họ.
Hồ Hoàng Việt lập tức nổi giận, quở trách: “Ngay cả tôi cũng không biết sao, vị này là khách quý tôi mời tới, còn không mau tránh ra!”
Hai tên bảo vệ lại trợn ngược mắt, hoàn toàn không để Hồ Hoàng Việt vào mắt: “Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong là sản nghiệp của nhà họ Hồ, người không liên quan, không được vào!”
Hồ Hoàng Việt nổi giận, đang muốn quở trách, Vương Nhất lại ngăn ông ta lại, khẽ mỉm cười với bọn họ: “Tập đoàn Cự Phong, từ khi nào trở thành sản nghiệp của nhà họ Hồ rồi vậy?”
“Tập đoàn Cự Phong đều luôn là sản nghiệp của nhà họ Hồ, cậu có phải người Thành phố Giang không?”
Hai tên bảo vệ tò mò nhìn Vương Nhất, nếu là người Thành phố Giang, không thể không biết chuyện này.
“Tôi tới từ Thiên An.” Vương Nhất hờ hững nói.
Hai tên bảo vệ sững người, sau đó thở phào, ánh mắt bỗng trở nên khinh thường: “Tôi còn thấy lạ, cả Thành phố Giang có cậu chủ nào không biết tập đoàn Cự Phong là của nhà họ Hồ, thì ra là đồ nhà quê tới từ Thiên An.”
“Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong của chúng tôi sử dụng hệ thống phân biệt mặt tối tân nhất, không phải là người của tập đoàn Cự Phong, không thể đi vào---”
Một tên bảo vệ khác đang dương dương đắc ý giới thiệu, Vương Nhất đi thẳng qua, đi tới bên một thiết bị tinh vi: “Là cái này sao?”
Thiết bị có một máy quét, bắn ra một tia hồng ngoại.
Hai tên bảo vệ thay đổi sắc mặt: “Đồ nhà quê, mau đứng lại---”
Tuy nhiên, còn chưa nói hết lời, mắt của bọn họ đã trợn tròn.
“Thân phận nhận biết: chủ tịch, thông qua!”
“Cái gì?!”
Thấy thân phận của Vương Nhất thông qua kiểm tra, cằm của hai tên bảo vệ suýt nữa rơi xuống, khó coi giống như ăn hoàng liên.
Đặc biệt là hai chữ ‘chủ tịch’ to kia, càng gây chấn động mạnh tâm hồn của bọn họ, ánh mắt lần nữa nhìn sang Vương Nhất trần ngập sự kinh ngạc và tuyệt vọng.
“Cậu, cậu là---”
“Chủ tịch?!”
Vương Nhất không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào...”
Một tên bảo vệ rất không tin, nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Tôi không tin, chủ tịch của tập đoàn nên là anh Hồ Minh Chính mới đúng, từ đâu chui ra chủ tịch thứ hai?”
“Thiết bị sai rồi, nhất định là thiết bị sai rồi.”
Một tên bảo vệ khác cũng nói vậy, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh ta.
Vào lúc này, từ trong tập đoàn có một người trung niên mặc vest đi ra, trên bản tên của ông ta, viết năm chữ ‘người phụ trách bộ phận’.
“Giang... Giang tổng?!”
Nhìn thấy người khác, tim của hai tên bảo vệ chấn động cực kỳ, vậy mà ngay cả người phụ trách bộ phận cũng bị kinh động rồi?!
Giang tổng lạnh lùng nhìn bọn họ, nhưng không thèm để ý, mà rảo bước đi tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi là Giang Hoa tổng giám đốc kiêm người phụ trách của chi nhánh của tập đoàn Cự Phong ở Thiên An, tôi đã biết được mọi chuyện từ chỗ anh Thẩm.”
Nói xong, dùng súc cúi người.
“Ừ.”
Vương Nhất lạnh nhạt đáp một tiếng, không có nhìn hai tên bảo vệ đó nữa, đi thẳng vào trong.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đi theo sát đằng sau, Giang Hoa luôn cúi người cho tới khi ba người Vương Nhất đi vào thang máy, lúc này mới dám đứng lên.
Quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên bảo vệ kia.
Bụp!
Hai người ngồi phịch xuống dưới đất, bị dọa tới mức quỳ xuống xin tha: “Giang tổng, chúng tôi không phải cố ý...”
“Viết sẵn đơn từ chức, tới phòng tài vụ nhận tiền lương!”
Giang Hoa ném lại một câu, cũng xoay người đi vào công ty.
Thang máy đi lên từng tầng, Hồ Hoàng Việt cũng nhân cơ hội này mà kể tình hình cho Vương Nhất.
“Tập đoàn Cự Phong do quản gia của nhà họ Thẩm xây dựng lúc trẻ, đi đầu trong thời đại viễn thông trong nước, sau khi làm quản gia của Thẩm Thiên Sơn, bắt tay xây dựng chi nhánh, trụ sở chính luôn do nhà họ Hồ quản lý thay.”
“Hồ Minh Chính chỉ là tổng giám đốc của trụ sở chính tập đoàn Cự Phong, chứ không phải chủ tịch, chỉ vì nguyên chủ tịch định cư ở Thiên An, mãi không về nên tu hú chiếm tổ.”
“Thì ra là vậy.”
Vương Nhất lập tức hiểu được, chú Dương vốn là ẩn nấp ở nhà họ Thẩm, vì để lấy sự tin tưởng của Thẩm Thiên Sơn, chắp tay nhường tập đoàn Cự Phong, chỉ ngại do khu vực, không tiện quản lý trụ sở chính, lúc này mới cho nhà họ Hồ cơ hội.
Bây giờ nhà họ Thẩm cho Vương Nhất tất cả, vị trí chủ tịch đương nhiên cũng trở thành Vương Nhất, nhà họ Hồ muốn cướp đồ của Vương Nhất, thật sự là không tự lượng sức mình.
“Hồ Minh Chính đang ở đâu?” Vương Nhất hỏi.
“Đã tới rồi.”
Ting một tiếng, thang máy dừng lại, dưới sự dẫn dắt của Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất đi về phía một phòng làm việc.
Còn chưa gõ cửa, cửa phòng làm việc lại tự mở ra, một thư ký vóc thân hình đẹp khẽ mỉm cười: “Ba vị, chủ tịch đã đợi nhiều giờ rồi.”
Ba người lập tức nheo mắt lại, ngược lại không vì Hồ Minh Chính biết trước bọn họ tới, vừa rồi thông tin của Vương Nhất đã được ấn định, sợ rằng sớm đã truyền tới tai của Hồ Minh Chính.
Điều mà đám người Vương Nhất bất mãn là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong chỉ có một người, đó là Vương Nhất, Hồ Minh Chính lại tự gọi mình là chủ tịch, thật sự không để Vương Nhất vào trong mắt.
Hồ Hoàng Việt ánh mắt lạnh lẽo, muốn nói gì đó lại bị Vương Nhất ngăn lại: “Trước tiên xem anh ta có bản lĩnh gì rồi nói.”
Hồ Minh Chính dám tu hú chiếm tổ, nhất định có bản lĩnh của anh ta.
Hồ Hoàng Việt lúc này mới nhịn xuống, đi theo Vương Nhất vào trong.
Rất nhanh, nhìn thấy người thanh niên khoảng trên dưới 30 tuổi xoay lưng lại, hai chân gác ở trên mặt bàn, vô cùng hống hách.
Chính là chủ tịch quản lý thay của tập đoàn Cự Phong, Hồ Minh Chính.
Anh ta thích thú nhìn Hồ Hoàng Việt: “Hồ Hoàng Việt, ông được đấy, lần này về Thành phố Giang, tôi tưởng là ông nghĩ thông, muốn quay về gia tộc, không ngờ là tới ép cung sao hả, đây chính là chỗ dựa mà ông mời tới sao?”
Nói xong, ánh mắt dừng trên người Vương Nhất, sự mỉa mai trong mắt không hề che đậy.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Lúc này đang là giờ cao điểm tan làm nên sẽ thấy cảnh nam nữ công sở vội vàng tan làm, nhưng bảo vệ của tập đoàn Cự Phong vẫn trong ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy Hồ Hoàng Việt xuống xe.
Lúc này, trong mắt hiện ra ý cười mỉa mai: “Đồ chó bị nhà họ Hồ đuổi đi kia lại quay lại rồi.”
Lời này nếu truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến người ta sốc tới rớt tròn mắt, Hồ Hoàng Việt người giàu nhất Thiên An, ở trong mắt nhà họ Hồ của Thành phố Giang, vậy mà không được coi trọng như vậy, ngay cả bảo vệ cũng xem thường ông ta.
“Người giàu nhất Thiên An thì sao chứ? Nếu không phải trước khi ba của ông ta đi cho ông ta toàn bộ tài sản tích lũy trong nhà, ông ta lấy đâu ra vốn xây dựng sự nghiệp?”
Một bảo vệ khác cũng nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt mỉa mai.
Cuộc đối thoại của bọn họ, Hồ Hoàng Việt không nghe thấy, lúc này ông ta đang chạy tới trước cửa hàng ghế sau, mở cửa cho người khác.
Một màn này cũng làm cho hai vệ sĩ sửng sốt.
Người của nhà họ Hồ đều biết chuyện của gia đình Hồ Hoàng Việt, nhưng nói thế nào Hồ Hoàng Việt tốt xấu gì cũng là người giàu nhất một thành phố, sao lại tới mức mở cửa xe cho người khác?
Đột nhiên, bọn họ có chút tò mò nhìn qua, muốn nhìn xem người có thể khiến Hồ Hoàng Việt mở cửa là ai.
Cửa xe từ từ mở ra, một người thanh niên với thân hình cao ráo, thần sắc lạnh lùng bước xuống, mặc bộ vest thoải mái của Armani toát lên vẻ cao quý, cử chỉ hành vi đều toát lên uy nghiêm không giận tự uy, càng khiến hai tên bảo vệ trợn to mắt, thầm nghĩ là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó.
Mà Hồ Hoàng Việt và người trung niên hơi mập khác giống như môn đồng, cố ý đi sau một bước, một trái một phải đi ở hai bên.
Người thanh niên này đương nhiên là Vương Nhất, ba người cùng đi về phía tập đoàn Cự Phong.
“Đứng lại, làm cái gì!”
Tuy không biết người thanh niên này là ai, nhưng hai tên bảo vệ vẫn chặn ở trước mặt Vương Nhất.
Vương Nhất dừng bước, lại không lên tiếng, chỉ bình thản liếc nhìn bọn họ.
Hồ Hoàng Việt lập tức nổi giận, quở trách: “Ngay cả tôi cũng không biết sao, vị này là khách quý tôi mời tới, còn không mau tránh ra!”
Hai tên bảo vệ lại trợn ngược mắt, hoàn toàn không để Hồ Hoàng Việt vào mắt: “Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong là sản nghiệp của nhà họ Hồ, người không liên quan, không được vào!”
Hồ Hoàng Việt nổi giận, đang muốn quở trách, Vương Nhất lại ngăn ông ta lại, khẽ mỉm cười với bọn họ: “Tập đoàn Cự Phong, từ khi nào trở thành sản nghiệp của nhà họ Hồ rồi vậy?”
“Tập đoàn Cự Phong đều luôn là sản nghiệp của nhà họ Hồ, cậu có phải người Thành phố Giang không?”
Hai tên bảo vệ tò mò nhìn Vương Nhất, nếu là người Thành phố Giang, không thể không biết chuyện này.
“Tôi tới từ Thiên An.” Vương Nhất hờ hững nói.
Hai tên bảo vệ sững người, sau đó thở phào, ánh mắt bỗng trở nên khinh thường: “Tôi còn thấy lạ, cả Thành phố Giang có cậu chủ nào không biết tập đoàn Cự Phong là của nhà họ Hồ, thì ra là đồ nhà quê tới từ Thiên An.”
“Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong của chúng tôi sử dụng hệ thống phân biệt mặt tối tân nhất, không phải là người của tập đoàn Cự Phong, không thể đi vào---”
Một tên bảo vệ khác đang dương dương đắc ý giới thiệu, Vương Nhất đi thẳng qua, đi tới bên một thiết bị tinh vi: “Là cái này sao?”
Thiết bị có một máy quét, bắn ra một tia hồng ngoại.
Hai tên bảo vệ thay đổi sắc mặt: “Đồ nhà quê, mau đứng lại---”
Tuy nhiên, còn chưa nói hết lời, mắt của bọn họ đã trợn tròn.
“Thân phận nhận biết: chủ tịch, thông qua!”
“Cái gì?!”
Thấy thân phận của Vương Nhất thông qua kiểm tra, cằm của hai tên bảo vệ suýt nữa rơi xuống, khó coi giống như ăn hoàng liên.
Đặc biệt là hai chữ ‘chủ tịch’ to kia, càng gây chấn động mạnh tâm hồn của bọn họ, ánh mắt lần nữa nhìn sang Vương Nhất trần ngập sự kinh ngạc và tuyệt vọng.
“Cậu, cậu là---”
“Chủ tịch?!”
Vương Nhất không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào...”
Một tên bảo vệ rất không tin, nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Tôi không tin, chủ tịch của tập đoàn nên là anh Hồ Minh Chính mới đúng, từ đâu chui ra chủ tịch thứ hai?”
“Thiết bị sai rồi, nhất định là thiết bị sai rồi.”
Một tên bảo vệ khác cũng nói vậy, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh ta.
Vào lúc này, từ trong tập đoàn có một người trung niên mặc vest đi ra, trên bản tên của ông ta, viết năm chữ ‘người phụ trách bộ phận’.
“Giang... Giang tổng?!”
Nhìn thấy người khác, tim của hai tên bảo vệ chấn động cực kỳ, vậy mà ngay cả người phụ trách bộ phận cũng bị kinh động rồi?!
Giang tổng lạnh lùng nhìn bọn họ, nhưng không thèm để ý, mà rảo bước đi tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi là Giang Hoa tổng giám đốc kiêm người phụ trách của chi nhánh của tập đoàn Cự Phong ở Thiên An, tôi đã biết được mọi chuyện từ chỗ anh Thẩm.”
Nói xong, dùng súc cúi người.
“Ừ.”
Vương Nhất lạnh nhạt đáp một tiếng, không có nhìn hai tên bảo vệ đó nữa, đi thẳng vào trong.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đi theo sát đằng sau, Giang Hoa luôn cúi người cho tới khi ba người Vương Nhất đi vào thang máy, lúc này mới dám đứng lên.
Quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên bảo vệ kia.
Bụp!
Hai người ngồi phịch xuống dưới đất, bị dọa tới mức quỳ xuống xin tha: “Giang tổng, chúng tôi không phải cố ý...”
“Viết sẵn đơn từ chức, tới phòng tài vụ nhận tiền lương!”
Giang Hoa ném lại một câu, cũng xoay người đi vào công ty.
Thang máy đi lên từng tầng, Hồ Hoàng Việt cũng nhân cơ hội này mà kể tình hình cho Vương Nhất.
“Tập đoàn Cự Phong do quản gia của nhà họ Thẩm xây dựng lúc trẻ, đi đầu trong thời đại viễn thông trong nước, sau khi làm quản gia của Thẩm Thiên Sơn, bắt tay xây dựng chi nhánh, trụ sở chính luôn do nhà họ Hồ quản lý thay.”
“Hồ Minh Chính chỉ là tổng giám đốc của trụ sở chính tập đoàn Cự Phong, chứ không phải chủ tịch, chỉ vì nguyên chủ tịch định cư ở Thiên An, mãi không về nên tu hú chiếm tổ.”
“Thì ra là vậy.”
Vương Nhất lập tức hiểu được, chú Dương vốn là ẩn nấp ở nhà họ Thẩm, vì để lấy sự tin tưởng của Thẩm Thiên Sơn, chắp tay nhường tập đoàn Cự Phong, chỉ ngại do khu vực, không tiện quản lý trụ sở chính, lúc này mới cho nhà họ Hồ cơ hội.
Bây giờ nhà họ Thẩm cho Vương Nhất tất cả, vị trí chủ tịch đương nhiên cũng trở thành Vương Nhất, nhà họ Hồ muốn cướp đồ của Vương Nhất, thật sự là không tự lượng sức mình.
“Hồ Minh Chính đang ở đâu?” Vương Nhất hỏi.
“Đã tới rồi.”
Ting một tiếng, thang máy dừng lại, dưới sự dẫn dắt của Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất đi về phía một phòng làm việc.
Còn chưa gõ cửa, cửa phòng làm việc lại tự mở ra, một thư ký vóc thân hình đẹp khẽ mỉm cười: “Ba vị, chủ tịch đã đợi nhiều giờ rồi.”
Ba người lập tức nheo mắt lại, ngược lại không vì Hồ Minh Chính biết trước bọn họ tới, vừa rồi thông tin của Vương Nhất đã được ấn định, sợ rằng sớm đã truyền tới tai của Hồ Minh Chính.
Điều mà đám người Vương Nhất bất mãn là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong chỉ có một người, đó là Vương Nhất, Hồ Minh Chính lại tự gọi mình là chủ tịch, thật sự không để Vương Nhất vào trong mắt.
Hồ Hoàng Việt ánh mắt lạnh lẽo, muốn nói gì đó lại bị Vương Nhất ngăn lại: “Trước tiên xem anh ta có bản lĩnh gì rồi nói.”
Hồ Minh Chính dám tu hú chiếm tổ, nhất định có bản lĩnh của anh ta.
Hồ Hoàng Việt lúc này mới nhịn xuống, đi theo Vương Nhất vào trong.
Rất nhanh, nhìn thấy người thanh niên khoảng trên dưới 30 tuổi xoay lưng lại, hai chân gác ở trên mặt bàn, vô cùng hống hách.
Chính là chủ tịch quản lý thay của tập đoàn Cự Phong, Hồ Minh Chính.
Anh ta thích thú nhìn Hồ Hoàng Việt: “Hồ Hoàng Việt, ông được đấy, lần này về Thành phố Giang, tôi tưởng là ông nghĩ thông, muốn quay về gia tộc, không ngờ là tới ép cung sao hả, đây chính là chỗ dựa mà ông mời tới sao?”
Nói xong, ánh mắt dừng trên người Vương Nhất, sự mỉa mai trong mắt không hề che đậy.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 286: Là chủ tịch
10.0/10 từ 17 lượt.