Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 208: Rượu này có độc

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Vương Nhất bỗng rung lên: “Cô bảo vệ an toàn của Mộng Đình, tôi tới ngay.”

Quán bar Hoàng Quan bề ngoài là quán bar, thực chất dính dáng tới rất nhiều thứ, anh không lo lắng an nguy của Lãnh Nhan, anh là sợ với tính khí của Lãnh Nhan, một lời không hợp thì giết người, sẽ gây ra rắc rối lớn.

Vương Nhất cúp máy thì mặc áo vest màu đen vào, đắp chăn cho vợ và con gái, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Cùng lúc này, quán bar Hoàng Quan.

Giờ này chính là lúc náo nhiệt nhất trong ngành quán bar, ánh đèn đủ màu nhấp nháy khắp nơi, nam nữ ở trung tâm sàn nhảy đang điên cuồng uốn éo cơ thể theo âm nhạc inh tai nhức óc, trong không khí còn tản mạn mùi rượu và nước hoa nồng nặc.

Nơi này rất phức tạp, có đủ mọi loại người, có người vất vả làm việc 1 tháng, nhịn đau tới đây tiêu xài, có người rảnh rỗi, tiêu tiền mua say, còn là nơi đi săn của các phú nhị đại trẻ tuổi nhiều tiền.

Một cậu chủ chống gậy, gương mặt trắng bóc được mọi người dìu, run rẩy đứng ở trên ghế, từ trong ví lấy ra một xấp tiền, sau đó giống như ném bột, dùng sức ném xấp tiền này lên không trung.

Bỗng chốc, đổ cơn mưa tiền.

Những tờ tiền bay bay rơi xuống.

Các cô gái ở xung quanh giống như phát điên, vẻ mặt đỏ bừng mà hét lên, lao tới, không màng mọi thứ mà nằm bò trên sàn, nhặt những tờ tiền đó.

Chị em thân thiết vốn còn đối tốt với nhau, lập tức trở thành kẻ thù lớn nhất, ánh mắt hung ác nhìn đối phương, giống như lo lắng bọn họ sẽ cướp tiền của mình.

Mà người thanh niên chống gậy đó lại nở nụ cười ngồi ở trên ghế, nhìn những ‘thục nữ yêu kiều’ này bày ra bộ dạng xấu xí nhất, hạ tiện nhất, giống như con chó nằm bò trên đất, điên cuồng giật tiền.

Anh ta cười vui vẻ, cười điên cuồng, cũng cười tới mức châm biếm.

Các cậu chủ xung quanh cũng lũ lượt phụ họa.


“Cậu Văn thật là thoáng tay, nhiều tiền như vậy, e là phải có 15 tỷ nhỉ?”

“15 tỷ đối với cậu Văn mà nói, căn bản không tính là gì cả, nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như chó hoang rất đói ở bên đường.”

“Nói chí phải, tới quán bar chỉ vì tìm niềm vui, uống rượu quá vô vị, hôm nay cậu Văn ngược lại khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt!”

Nghe thấy những lời này, cậu Văn cười hờ hững: “Tiêu 15 tỷ nhìn những cảnh này, đáng rồi.”

Cả quán bar vì hành vi của anh ta trở nên hỗn loạn, bảo vệ không thể không đi ra duy trì trật tự.

Ở một góc của quầy bar, lại có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi.

Mặc áo hở cổ hình chữ V đơn giản, trang điểm nhạt, cộng thêm nét u sầu trên mặt đã thu hút sự chú ý của phần lớn đàn ông.

Chính là Lý Mộng Đình.

Tâm trạng của cô ta không tốt, cho nên cứ uống rượu suốt, cho dù mưa tiền bay đầy trời cũng không khơi dậy một chút hứng thú của cô.

Mà điều cô ta không biết, đám người cậu Văn kia cũng luôn chú ý tới cô ta, ánh mắt lạnh nhạt.

“Cậu Văn, là cô ả đó sao?”

Cậu Văn liếc nhìn Lý Mộng Đình, lạnh nhạt gật đầu: “Chắc không sai được.”

“Vậy thì lên thôi.”



Tuy nhiên, cậu Văn lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi không phải thấy cô ta xinh đẹp mới nhìn chằm chằm cô ta, nỗi đau của cái chân này, tôi mãi mãi không quên được...”

Anh ta vỗ cái chân tàn phế đó, trên mặt nở nụ cười không có độ ấm.

“Hiểu rồi, chúng tôi đi thử cô ta.”

Những cậu chủ khác nghe vậy, cũng thu liễm nụ cười, cầm ly rượu đi về phía Lý Mộng Đình.

“Mỹ nữ, một mình sao?”

Bọn họ vây quanh Lý Mộng Đình, cười ha ha nói: “Không bằng qua đây chơi cùng với chúng tôi?”

“Cút, đừng chọc tôi!”

Lý Mộng Đình cực kỳ chán ghét nhìn những cậu chủ này, bình thường cũng có không ít người ve vãn cô ta, nhưng hôm nay cô ta vừa hay tâm trạng không tốt, gần ai cũng không thoải mái.

“Yo, còn là một đóa hồng gai.”

Các cậu chủ cũng không tức giận, quay đầu nhìn sang cậu Văn, lũ lượt cười to: “Cậu Văn, xem ra tối nay cậu phải dày vò chết rồi.”

Cậu Văn đi tới trước mặt của Lý Mộng Đình, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười lãnh khốc: “Tôi khuyên cô vẫn là qua đây chơi cùng với chúng tôi, tôi nhìn trúng cô rồi.”

“Tôi nhìn trúng cái con mẹ anh---”

Lý Mộng Đình đột nhiên nổi giận, ly rượu trong tay tát thẳng vào mặt của cậu Văn.



“Cậu Văn!!”

“Người phụ nữ thối, cô tìm chết!”

Những cậu chủ khác lập tức nổi giận, ai nấy đều tức giận nhìn Lý Mộng Đình.

Trên mặt cậu Văn cũng lập tức trở nên tàn độc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, làm một thế tay dừng.

Sau đó, anh ta dùng tay vuốt mạnh rượu trên mặt, mỉm cười rồi nói: “Mỹ nữ, tôi chỉ là muốn vài ly rượu với cô mà thôi, quá mức rồi đấy?”

Lý Mộng Đình lúc này cũng bình tĩnh lại, biết mình đã manh động, nhưng không có xin lỗi, hừ lạnh một tiếng: “Tâm trạng của tôi hôm nay không tốt, ai kêu bản thân anh đụng vào họng súng!”

Cậu Văn vẫn không tức giận, ngược lại rất thích thú mà đánh giá trên dưới Lý Mộng Đình, ánh mắt bóng bỏng nói: “Lý Mộng Đình, sắp gả vào nhà họ Văn ở thành phố G, đúng chứ?”

“Anh là ai, sao lại biết chuyện của tôi?”

Ngay lập tức, Lý Mộng Đình như gặp phải kẻ địch mạnh, cảnh giác nhìn cậu Văn.

“Tôi làm sao biết ư... tôi đương nhiên biết rồi.”

Cậu Văn khẽ cười thành tiếng, ánh mắt thích thú nhìn Lý Mộng Đình: “Bởi vì tôi là xuất thân từ nhà họ Văn.”

“Cái gì...”

Lý Mộng Đình lập tức đứng dậy, không dám tin mà đánh giá anh ta.



Văn Đào cười ha hả nhìn Lý Mộng Đình, nói.

Chị dâu?

Lý Mộng Đình nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn Văn Đào, buột miệng nói: “Cậu là em trai của Thái?”

Văn Đào mỉm cười gật đầu, chỉ là nụ cười đó không chứa một chút độ ấm.

Lý Mộng Đình lúc này lại không quan tâm tới những điều này, vẻ mặt rất áy náy: “Xin lỗi, tôi không biết cậu là em trai của Thái, tôi không phải cố ý.”

“Cô đương nhiên không biết tôi là em trai của Văn Thái.”

Văn Đào lạnh lùng nhìn Lý Mộng Đình, lạnh nhạt nói: “Anh trai tàn độc vô tình đó của tôi, e là đã quên mất người như tôi rồi?”

Lý Mộng Đình nghe ra ý hận sâu sắc trong lời nói của Văn Đào, nhưng cô ta căn bản không biết giữa Văn Đào và Văn Thái xảy ra chuyện gì, cũng không tiện tiếp lời.

“Có điều tôi không trách cô.”

Văn Đào cười híp mắt đánh giá cơ thể lung linh của Lý Mộng Đình, trong mắt xẹt qua một tia oán độc, cầm lấy một ly rượu: “Nể tình cô là lần đầu tiên gặp tôi, tôi không so đo với cô. Uống ly rượu này, tôi dẫn cô đi làm quen với bạn của tôi.”

Lý Mộng Đình chần chừ một chút, nhưng vẫn nhận lấy ly rượu này, ngửa cổ lên, định uống.

Đột nhiên, từ đằng sau thò ra một bàn tay, làm đổ ly rượu này.

Sau đó, Lý Mộng Đình nghe thấy đằng sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lãnh Nhan.

“Rượu này có độc, không thể uống.”

Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị Story Chương 208: Rượu này có độc
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...