Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 1677
“Chuyện gì?”
Lãnh Nhan hỏi.
“Cô phải đóng giả một người…”
Diệp Thúy Như lặng lẽ đi đến gần Lãnh Nhan, nói vào tai cô ta hai chữ.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lãnh Nhan lập tức thay đổi, kích động đứng phắt dậy.
Một tia sáng lạnh lóe lên, con dao trong tay Lãnh Nhan rơi xuống cổ Diệp Thúy Như.
“Rốt cuộc cô là aiI”
Cho dù như vậy, trong mắt Lãnh Nhan vần tràn ngập sự kinh hãi.
Thậm chí là sợ hãi.
Thứ có thể khiến Lãnh Nhan như vậy không nhiều.
Diệp Thúy Như cười, không trả lời câu hỏi này, chỉ thờ ơ nói: “Tôi biết cô đang nghĩ cái gì, thân phận này có liên quan đến thân thế của cô, có đồng ý hay không tự bản thân cô suy nghĩ.”
“Nhưng, tôi tin cuối cùng cô vấn quay trở về chõ tôi.”
“Chú Diệp, tiên khách.”
Vẻ mặt Lãnh Nhan trắng bệch như tờ giấy rời khỏi khách sạn.
Cô ta đi được mấy bước, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Con người chỉ có lúc hồn bay phách lạc nhất mới hoàn toàn nản lòng, mất đi hï vọng.
Lúc này, trong lòng Lãnh Nhan, cô ta cũng không biết tương lai của mình đi về đâu.
Bên kia, Vương Nhất không hề biết chuyện Lãnh Nhan đã gặp Diệp Thúy Như.
Anh bế Vương Tử Lam trở về khách sạn.
Lúc này, Lý Khinh Hồng vừa mới tăm rửa xong đi ra: “Sao về muộn vậy?”
Lý Khinh Hồng rất bất mấn với việc Vương Nhất và Vương Tử Lam về muộn như vậy.
Vương Nhất suy nghĩ vấn không muốn để Lý Khinh Hồng biết chuyện của Vương Tử Lam ở nhà họ Hồ, tùy tiện tìm một lý do lấy lệ cho qua là được rồi.
“Lần sau đừng trở về muộn như này nữa, gần đây Giang Thành rất loạn, ở đâu cũng là võ giả”
Biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng rất lo lắng.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Vương Nhất đang dừng ở chợ đêm sầm uất.
Trên đường vấn có rất nhiều người, nhưng không ai cảm nhận được, đại hội Bắc Cảnh đang đền gần, ngày càng có nhiều võ giả tập trung ở Giang Thành.
Nói không chừng một viên gạch có thể giế t chết mấy cường giả.
Không phải tất cả mọi người đều giống như anh, có thể nghiền áp tất cả phương hướng.
Hầu hết mọi người nếu như trêu chọc phải võ giả, về cơ bản chỉ có một con đường chết.
“Em có biết Đại hội Bắc Cảnh tổ chức vào ngày nào không?”
Vương Nhất hỏi.
Tin tức Đại hội Bắc Cảnh sắp được tổ chức đã bay ngập trời, nhưng cụ thể là ngày nào lại không có ai biết.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Lãnh Nhan hỏi.
“Cô phải đóng giả một người…”
Diệp Thúy Như lặng lẽ đi đến gần Lãnh Nhan, nói vào tai cô ta hai chữ.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lãnh Nhan lập tức thay đổi, kích động đứng phắt dậy.
Một tia sáng lạnh lóe lên, con dao trong tay Lãnh Nhan rơi xuống cổ Diệp Thúy Như.
“Rốt cuộc cô là aiI”
Cho dù như vậy, trong mắt Lãnh Nhan vần tràn ngập sự kinh hãi.
Thậm chí là sợ hãi.
Thứ có thể khiến Lãnh Nhan như vậy không nhiều.
Diệp Thúy Như cười, không trả lời câu hỏi này, chỉ thờ ơ nói: “Tôi biết cô đang nghĩ cái gì, thân phận này có liên quan đến thân thế của cô, có đồng ý hay không tự bản thân cô suy nghĩ.”
“Nhưng, tôi tin cuối cùng cô vấn quay trở về chõ tôi.”
“Chú Diệp, tiên khách.”
Vẻ mặt Lãnh Nhan trắng bệch như tờ giấy rời khỏi khách sạn.
Cô ta đi được mấy bước, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Con người chỉ có lúc hồn bay phách lạc nhất mới hoàn toàn nản lòng, mất đi hï vọng.
Lúc này, trong lòng Lãnh Nhan, cô ta cũng không biết tương lai của mình đi về đâu.
Bên kia, Vương Nhất không hề biết chuyện Lãnh Nhan đã gặp Diệp Thúy Như.
Anh bế Vương Tử Lam trở về khách sạn.
Lúc này, Lý Khinh Hồng vừa mới tăm rửa xong đi ra: “Sao về muộn vậy?”
Lý Khinh Hồng rất bất mấn với việc Vương Nhất và Vương Tử Lam về muộn như vậy.
Vương Nhất suy nghĩ vấn không muốn để Lý Khinh Hồng biết chuyện của Vương Tử Lam ở nhà họ Hồ, tùy tiện tìm một lý do lấy lệ cho qua là được rồi.
“Lần sau đừng trở về muộn như này nữa, gần đây Giang Thành rất loạn, ở đâu cũng là võ giả”
Biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng rất lo lắng.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Vương Nhất đang dừng ở chợ đêm sầm uất.
Trên đường vấn có rất nhiều người, nhưng không ai cảm nhận được, đại hội Bắc Cảnh đang đền gần, ngày càng có nhiều võ giả tập trung ở Giang Thành.
Nói không chừng một viên gạch có thể giế t chết mấy cường giả.
Không phải tất cả mọi người đều giống như anh, có thể nghiền áp tất cả phương hướng.
Hầu hết mọi người nếu như trêu chọc phải võ giả, về cơ bản chỉ có một con đường chết.
“Em có biết Đại hội Bắc Cảnh tổ chức vào ngày nào không?”
Vương Nhất hỏi.
Tin tức Đại hội Bắc Cảnh sắp được tổ chức đã bay ngập trời, nhưng cụ thể là ngày nào lại không có ai biết.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 1677
10.0/10 từ 17 lượt.