Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 147: Chụp trộm
Cửa lớn nhà họ Kim, lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn nhau, đều trợn trong mắt, hít một hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người đều cho rằng người bị phế là Vương Nhất, kết quả cuối cùng người bị bay ra lại là Bạch Hiển.
Bức tường vỡ thành bốn năm mảnh, tất cả vệ sĩ của nhà họ Bạch, đều giống nhay, ngực đều bị lõm vào, cả người bị thương, ngất đi.
Còn về Bạch Hiển, bị thành một cái bánh quy kẹp, cơ thể suýt nữa bị kẹp xẹp lép.
Không còn ai nghi ngờ gì nữa, chỉ cần lực của Lãnh Nhan mạnh hơn một chút nữa, Bạch Hiển có thể sẽ đá chết.
Anh ta giãy giụa bò dậy, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, vừa sợ hãi, vừa tức giận nhìn Vương Nhất: “Anh…anh dám bảo vệ sĩ của anh hành hung trước mặt mọi người, đây là sân nhà họ Kim đó!”
Vương Nhất lạnh lùng cười một tiếng: “Nhà họ Kim thì sao, tôi có san bằng ngôi nhà tổ này, bọn họ có thể làm gì được tôi?”
Lời nói này vô cùng ngông cuồng và bá đạo, Bạch Hiển lập tức sững sờ, Đồng Thiên Tường và một đám người đại diện của những gia tộc khác, khuôn mặt ai cũng dại ra nhìn Vương Nhất.
Trong ấn tượng của bọn họ, Vương Nhất nhìn thấy nhà họ Kim, không phải nên như chuột nhìn thấy mèo sao, tại sao khuôn mặt lại không chút sợ hãi nào?
“Chúng ta là khách nhà họ Kim mời đến, anh dám ra tay với nhà họ Kim, anh chết chắc rồi!”
Bạch Hiển hoàn hồn lại, vẻ mặt nhìn Vương Nhất đột nhiên trở nên độc ác, sau đó lại nhìn Đồng Thiên Tường: “Anh Đồng, anh còn đợi cái gì nữa, mau thu phục cái tên rác rưởi kia đi, tôi muốn anh ta phải chết!”
Đồng Thiên Tường cũng gật đầu, vẻ mặt u ám nhìn Vương Nhất: “Tôi đã thông báo với hiệp hội võ đạo rồi, không lâu nữa, sẽ có cao thủ đến, anh không giãy giụa được bao lâu nữa đâu!”
“Cần đợi cao thủ của hiệp hội võ đạo sao, người ở đây, mỗi người một ngụm nước bọt, đã có thể dìm chết anh ta rồi!”
Bạch Hiển cũngliên tục cười khẩy: “Ba tôi cũng ở đây, gia chủ nhà họ Đồng cũng ở đây, còn có gia chủ của rất nhiều gia tộc cũng được mời đến đây, anh ta lấy cái gì để đấu với tôi!”
“Chuyện gì vậy? Ai dám gây sự ở nhà họ Kim tôi?”
Lúc này, truyền đến một tiếng hét giận dữ, sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Kim Thành Phong dẫn theo một đám vệ sĩ tức giận lao đến.
Thấy Kim Thành Phong xuất hiện, nụ cười khẩy trên mặt của Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường càng sâu, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cậu Kim, chính là cái đồ bỏ đi này, lại dám gây sự, đánh người ở cửa nhà họ Kim!”
Đồng Thiên Tường cũng ác độc nói: “Không được bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng, tốt nhất đánh gãy tứ chi của anh ta, để anh ta cả đời này làm ăn xin ở ven đường!”
Sau đó, Kim Thành Phong nhìn thấy Vương Nhất đang cười híp mắt nhìn anh ta, đột nhiên khóe miệng giật mạnh, sự tức giận trên mặt đột nhiên biến mất.
Bạch Hiển không nhận ra bi kịch sắp xảy ra với mình, còn dương dương tự đắc nhìn Vương Nhất.
“Cậu Kim đích thân ra mặt, anh chết chắc rồi…”
Chát….
Vẫn chưa nói xong, Kim Thành Vũ đã tát lên mặt Bạch Hiển một cái, vô cùng tức giận hét lên: “Anh câm miệng cho tôi!”
Ồ...
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người khuôn mặt ai cũng lập tức tràn đầy sự kinh ngạc, Bạch Hiển bị tát đến ngây người: “Cậu Kim, cậu đánh tôi làm gì, không phải nên đánh anh ta sao?”
“Người ông đây đánh chính là anh!”
Khuôn mặt Kim Thành Phong tràn đầy sự tức giận, phẫn nộ lại sợ hãi nhìn Bạch Hiển, mắng: “Mẹ nó, anh bị mù hả, ngay cả anh Vương cũng dám đắc tội, còn dám liên lụy tới tôi, ông ta đánh chết anh!”
Nói xong, khí thế hung hăng, tiếp tục rơi lên mặt Bạch Hiển.
Càng đánh, anh ta càng kinh hãi, hoảng hốt.
Gần đây Thiên An không yên bình, đầu tiên là Dược phẩm Thường Kỉ sụp đổ, doanh nghiệp Ẩn Long thì đổi chủ, trong đó, có hình bóng của Vương Nhất, điều này khiến Kim Thành Phong càng thêm chắc chắc về sức mạnh của Vương Nhất.
“Còn không mau xin lỗi anh Vương đi!”
Đánh đủ rồi, Kim Thành Phong lại nói với Bạch Hiển.
Khuôn mặt Bạch Hiển sưng vù, nghe thấy lời nói của Kim Thành Phong lại đập mạnh một cái.
Đối phương chỉ là rác rưởi của một gia tộc nhỏ bé, cậu Kim lại bảo mình xin lỗi anh ta?
“Nhanh lên!”
Kim Thành Phong hung dữ nói: “Nếu như anh không xin lỗi, hội nghị tối nay, gia chủ nhà các anh sẽ không được tham gia!”
Lúc này, Bạch Hiển mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng cúi người xin lỗi: “Anh Vương, xin lỗi.”
Nếu như vì chuyện này mà khiến Bạch gia bị đuổi ra ngoài, vậy ba của anh ta có thể sẽ đánh chết anh ta.
“Trở về nói với Bạch Vũ, nếu như không muốn nhà họ Bạch bị hủy diệt, thì hãy an phận cho tôi!”
Vứt lại câu này, Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan tiếp tục đi vào nhà họ Kim.
Gia chủ của tất cả các gia tộc đều thu lại sự xem thường lúc trước, nhìn bóng lưng của Vương Nhất, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chàng trai trẻ này, không bình thường.
“Anh Vương….”
Kim Thành Phong vội vàng đuổi theo Vương Nhất: “Đợi đã, anh không thể đi vào!”
Vương Nhất lạnh mặt, chất vấn hỏi.
“Không phải….”
Kim Thành Phong sợ hãi liếc nhìn Lãnh Nhan, sau khi xác nhận cô ta không lộ ra sát khí,,mới đè giọng, khẽ nói: “Tối nay chị tôi đang tổ chức đại hội thương nghiệp ở đây, hầu hết các doanh nghiệp có tiếng tăm và gia tộc nổi tiếng đều đến tham gia, gia tộc hoặc doanh nghiệp thể hiện được hết tài năng có thể trực tiếp hợp tác với Kim thị!”
Còn một nguyên nhân và Kim Thành Phong không nói, đó chính là bây giờ anh ta là gián điệp hai mặt của Vương Nhất và Kim Thúy Như, điều anh ta sợ nhất chính là Vương Nhất và Kim Thúy Như chạm mặt nhau.
“Hóa ra là như vậy.”
Vương Nhất rơi vào trầm tư, sau đó mỉm cười: “Vậy tôi càng phải tham gia.”
Nói xong, sải bước đi vào trong nhà họ Kim.
“Anh Vương, anh mà cứ như vậy tôi sẽ rất khó làm người….”
Lãnh Nhan lạnh lùng quay đầu lại, liếc nhìn Kim Thành Phong,
Một ánh mắt trực tiếp khiến anh ta đứng yên tại chỗ.
Vương Nhất dường như đoán được suy nghĩ của Kim Thành Phong, quay đầu lại cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh, chúng ta không có quan hệ gì, không phải sao?”
Nói xong, đưa cho anh ta một viên thuốc giải màu trắng.
Kim Thành Vũ cảm ơn, nhận lấy, sau đó cười khổ một tiếng, lời này nói không sai.
Nhưng tối nay, sẽ là lần đầu tiên Vương Nhất và chị mình gặp nhau, tia lửa sẽ cọ xát như thế nào, trong lòng anh ta cũng không biết!
Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan đi vào trong phòng khách của nhà họ Kim, là một trong bốn gia tộc lớn của Thiên An, nhà họ Kim cũng rất phô trương, buổi tiệc lộng lẫy, tráng lệ, vô cùng xa hoa.
Vương Nhất tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Lãnh Nhan cũng thu lại sát khí trên người, tao nhã, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất.
Lúc Lãnh Nhan thu lại sát khí, cô ta chính là viên ngọc chói mắt, xinh đẹp nhất trong bữa tiệc.
“Anh Vương?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói êm tai, dịu dàng.
Vương Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phương Huệ mặc bộ lễ phục màu đen, cầm ly rượu vang, mang theo nụ cười đứng phía sau anh.
“Cô Phương?”
Vẻ mặt Vương Nhất đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Sao cô cũng ở đây?”
“Chủ tịch của tập đoàn Kim thị mời hầu hết những doanh nghiệp và gia tộc ở Thiên An, tôi đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh.”
Lúc Vương Nhất vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện quá khứ, Phương Huệ lại không hề nhắc đến chuyện tối hôm đó, khẽ cười: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Vương Nhất vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn.”
Phương Huệ ngồi xuống, giơ ly rượu về phía Vương Nhất.
Vương Nhất cũng giơ ly rượu lên, chạm ly với Phương Huệ.
Tách…
Đúng lúc này, phía sau lóe lên một tia sáng chói măt, truyền đến tiếng chụp ảnh.
Vương Nhất và Phương Huệ nghi hoặc quay đầu lại, Tôn Kiều cầm điện thoại, từ một góc của bữa tiệc chạy hừng hừng đến, chỉ vào Vương Nhất và Phương Huệ nói: “Hai người không có gì để nói nữa đúng không? Ngoại tình đã bị tôi bắt được tận tay…Phó tổng của một công ty nổi tiếng nào đó, lén lút bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi tin tiêu đều ngày mai sẽ rất thú vị.”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Mọi người nhìn nhau, đều trợn trong mắt, hít một hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người đều cho rằng người bị phế là Vương Nhất, kết quả cuối cùng người bị bay ra lại là Bạch Hiển.
Bức tường vỡ thành bốn năm mảnh, tất cả vệ sĩ của nhà họ Bạch, đều giống nhay, ngực đều bị lõm vào, cả người bị thương, ngất đi.
Còn về Bạch Hiển, bị thành một cái bánh quy kẹp, cơ thể suýt nữa bị kẹp xẹp lép.
Không còn ai nghi ngờ gì nữa, chỉ cần lực của Lãnh Nhan mạnh hơn một chút nữa, Bạch Hiển có thể sẽ đá chết.
Anh ta giãy giụa bò dậy, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, vừa sợ hãi, vừa tức giận nhìn Vương Nhất: “Anh…anh dám bảo vệ sĩ của anh hành hung trước mặt mọi người, đây là sân nhà họ Kim đó!”
Vương Nhất lạnh lùng cười một tiếng: “Nhà họ Kim thì sao, tôi có san bằng ngôi nhà tổ này, bọn họ có thể làm gì được tôi?”
Lời nói này vô cùng ngông cuồng và bá đạo, Bạch Hiển lập tức sững sờ, Đồng Thiên Tường và một đám người đại diện của những gia tộc khác, khuôn mặt ai cũng dại ra nhìn Vương Nhất.
Trong ấn tượng của bọn họ, Vương Nhất nhìn thấy nhà họ Kim, không phải nên như chuột nhìn thấy mèo sao, tại sao khuôn mặt lại không chút sợ hãi nào?
“Chúng ta là khách nhà họ Kim mời đến, anh dám ra tay với nhà họ Kim, anh chết chắc rồi!”
Bạch Hiển hoàn hồn lại, vẻ mặt nhìn Vương Nhất đột nhiên trở nên độc ác, sau đó lại nhìn Đồng Thiên Tường: “Anh Đồng, anh còn đợi cái gì nữa, mau thu phục cái tên rác rưởi kia đi, tôi muốn anh ta phải chết!”
Đồng Thiên Tường cũng gật đầu, vẻ mặt u ám nhìn Vương Nhất: “Tôi đã thông báo với hiệp hội võ đạo rồi, không lâu nữa, sẽ có cao thủ đến, anh không giãy giụa được bao lâu nữa đâu!”
“Cần đợi cao thủ của hiệp hội võ đạo sao, người ở đây, mỗi người một ngụm nước bọt, đã có thể dìm chết anh ta rồi!”
Bạch Hiển cũngliên tục cười khẩy: “Ba tôi cũng ở đây, gia chủ nhà họ Đồng cũng ở đây, còn có gia chủ của rất nhiều gia tộc cũng được mời đến đây, anh ta lấy cái gì để đấu với tôi!”
“Chuyện gì vậy? Ai dám gây sự ở nhà họ Kim tôi?”
Lúc này, truyền đến một tiếng hét giận dữ, sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Kim Thành Phong dẫn theo một đám vệ sĩ tức giận lao đến.
Thấy Kim Thành Phong xuất hiện, nụ cười khẩy trên mặt của Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường càng sâu, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cậu Kim, chính là cái đồ bỏ đi này, lại dám gây sự, đánh người ở cửa nhà họ Kim!”
Đồng Thiên Tường cũng ác độc nói: “Không được bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng, tốt nhất đánh gãy tứ chi của anh ta, để anh ta cả đời này làm ăn xin ở ven đường!”
Sau đó, Kim Thành Phong nhìn thấy Vương Nhất đang cười híp mắt nhìn anh ta, đột nhiên khóe miệng giật mạnh, sự tức giận trên mặt đột nhiên biến mất.
Bạch Hiển không nhận ra bi kịch sắp xảy ra với mình, còn dương dương tự đắc nhìn Vương Nhất.
“Cậu Kim đích thân ra mặt, anh chết chắc rồi…”
Chát….
Vẫn chưa nói xong, Kim Thành Vũ đã tát lên mặt Bạch Hiển một cái, vô cùng tức giận hét lên: “Anh câm miệng cho tôi!”
Ồ...
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người khuôn mặt ai cũng lập tức tràn đầy sự kinh ngạc, Bạch Hiển bị tát đến ngây người: “Cậu Kim, cậu đánh tôi làm gì, không phải nên đánh anh ta sao?”
“Người ông đây đánh chính là anh!”
Khuôn mặt Kim Thành Phong tràn đầy sự tức giận, phẫn nộ lại sợ hãi nhìn Bạch Hiển, mắng: “Mẹ nó, anh bị mù hả, ngay cả anh Vương cũng dám đắc tội, còn dám liên lụy tới tôi, ông ta đánh chết anh!”
Nói xong, khí thế hung hăng, tiếp tục rơi lên mặt Bạch Hiển.
Càng đánh, anh ta càng kinh hãi, hoảng hốt.
Gần đây Thiên An không yên bình, đầu tiên là Dược phẩm Thường Kỉ sụp đổ, doanh nghiệp Ẩn Long thì đổi chủ, trong đó, có hình bóng của Vương Nhất, điều này khiến Kim Thành Phong càng thêm chắc chắc về sức mạnh của Vương Nhất.
“Còn không mau xin lỗi anh Vương đi!”
Đánh đủ rồi, Kim Thành Phong lại nói với Bạch Hiển.
Khuôn mặt Bạch Hiển sưng vù, nghe thấy lời nói của Kim Thành Phong lại đập mạnh một cái.
Đối phương chỉ là rác rưởi của một gia tộc nhỏ bé, cậu Kim lại bảo mình xin lỗi anh ta?
“Nhanh lên!”
Kim Thành Phong hung dữ nói: “Nếu như anh không xin lỗi, hội nghị tối nay, gia chủ nhà các anh sẽ không được tham gia!”
Lúc này, Bạch Hiển mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng cúi người xin lỗi: “Anh Vương, xin lỗi.”
Nếu như vì chuyện này mà khiến Bạch gia bị đuổi ra ngoài, vậy ba của anh ta có thể sẽ đánh chết anh ta.
“Trở về nói với Bạch Vũ, nếu như không muốn nhà họ Bạch bị hủy diệt, thì hãy an phận cho tôi!”
Vứt lại câu này, Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan tiếp tục đi vào nhà họ Kim.
Gia chủ của tất cả các gia tộc đều thu lại sự xem thường lúc trước, nhìn bóng lưng của Vương Nhất, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chàng trai trẻ này, không bình thường.
“Anh Vương….”
Kim Thành Phong vội vàng đuổi theo Vương Nhất: “Đợi đã, anh không thể đi vào!”
Vương Nhất lạnh mặt, chất vấn hỏi.
“Không phải….”
Kim Thành Phong sợ hãi liếc nhìn Lãnh Nhan, sau khi xác nhận cô ta không lộ ra sát khí,,mới đè giọng, khẽ nói: “Tối nay chị tôi đang tổ chức đại hội thương nghiệp ở đây, hầu hết các doanh nghiệp có tiếng tăm và gia tộc nổi tiếng đều đến tham gia, gia tộc hoặc doanh nghiệp thể hiện được hết tài năng có thể trực tiếp hợp tác với Kim thị!”
Còn một nguyên nhân và Kim Thành Phong không nói, đó chính là bây giờ anh ta là gián điệp hai mặt của Vương Nhất và Kim Thúy Như, điều anh ta sợ nhất chính là Vương Nhất và Kim Thúy Như chạm mặt nhau.
“Hóa ra là như vậy.”
Vương Nhất rơi vào trầm tư, sau đó mỉm cười: “Vậy tôi càng phải tham gia.”
Nói xong, sải bước đi vào trong nhà họ Kim.
“Anh Vương, anh mà cứ như vậy tôi sẽ rất khó làm người….”
Lãnh Nhan lạnh lùng quay đầu lại, liếc nhìn Kim Thành Phong,
Một ánh mắt trực tiếp khiến anh ta đứng yên tại chỗ.
Vương Nhất dường như đoán được suy nghĩ của Kim Thành Phong, quay đầu lại cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến anh, chúng ta không có quan hệ gì, không phải sao?”
Nói xong, đưa cho anh ta một viên thuốc giải màu trắng.
Kim Thành Vũ cảm ơn, nhận lấy, sau đó cười khổ một tiếng, lời này nói không sai.
Nhưng tối nay, sẽ là lần đầu tiên Vương Nhất và chị mình gặp nhau, tia lửa sẽ cọ xát như thế nào, trong lòng anh ta cũng không biết!
Vương Nhất dẫn theo Lãnh Nhan đi vào trong phòng khách của nhà họ Kim, là một trong bốn gia tộc lớn của Thiên An, nhà họ Kim cũng rất phô trương, buổi tiệc lộng lẫy, tráng lệ, vô cùng xa hoa.
Vương Nhất tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Lãnh Nhan cũng thu lại sát khí trên người, tao nhã, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất.
Lúc Lãnh Nhan thu lại sát khí, cô ta chính là viên ngọc chói mắt, xinh đẹp nhất trong bữa tiệc.
“Anh Vương?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói êm tai, dịu dàng.
Vương Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phương Huệ mặc bộ lễ phục màu đen, cầm ly rượu vang, mang theo nụ cười đứng phía sau anh.
“Cô Phương?”
Vẻ mặt Vương Nhất đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Sao cô cũng ở đây?”
“Chủ tịch của tập đoàn Kim thị mời hầu hết những doanh nghiệp và gia tộc ở Thiên An, tôi đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh.”
Lúc Vương Nhất vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện quá khứ, Phương Huệ lại không hề nhắc đến chuyện tối hôm đó, khẽ cười: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Vương Nhất vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn.”
Phương Huệ ngồi xuống, giơ ly rượu về phía Vương Nhất.
Vương Nhất cũng giơ ly rượu lên, chạm ly với Phương Huệ.
Tách…
Đúng lúc này, phía sau lóe lên một tia sáng chói măt, truyền đến tiếng chụp ảnh.
Vương Nhất và Phương Huệ nghi hoặc quay đầu lại, Tôn Kiều cầm điện thoại, từ một góc của bữa tiệc chạy hừng hừng đến, chỉ vào Vương Nhất và Phương Huệ nói: “Hai người không có gì để nói nữa đúng không? Ngoại tình đã bị tôi bắt được tận tay…Phó tổng của một công ty nổi tiếng nào đó, lén lút bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi tin tiêu đều ngày mai sẽ rất thú vị.”
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 147: Chụp trộm
10.0/10 từ 17 lượt.