Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 127: Lấy lui làm tiến
Rầm!
Như sấm sét giữa trời quang, Lý Thiên Dương đờ người ra, hai mắt ngây ngốc nhìn về phía đám người Chây Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Lý Xung, giọng run run nói: “Mỹ Ngọc, lời cậu ta nói... là thật sao? Bà bán công ty Áo Tân cho cậu ta thật sao?”
Châu Mỹ Ngọc vẫn là dáng vẻ không hề gì, thậm chí bà ta con bĩu môi không cho là đúng.
“Không thì sao, chủ tịch Kim đã chuyển cổ phần công ty Ẩn Long rồi, bây giờ mấy người chúng tôi đều là cổ đông nắm giữ cổ phần công ty.”
Khi nói ra lời này, trong giọng Châu Mỹ Ngọc còn tràn ngập kiêu ngạo.
Trên mặt mấy người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung cũng không có chút áy náy nào.
Thật ra đối với bọn họ mà nói, kết quả này còn tốt hơn, càng có khoái cảm báo thù.
Công ty Áo Tân giống như công ty của người khác hơn, dùng đồ của người khác để đổi 10% cổ phần công ty Ẩn Long, quá sung sướng!
Còn về kết cục của Lý Thiên Dương, ai quan tâm?
“Đây là công ty duy nhất dưới danh nghĩa nhà họ Lý, sao các người có thể bán được!” sắc mặt Lý Thiên Dương xanh mét, giận dữ rống Châu Mỹ Ngọc.
“Ông muốn chết à! Dám rống tôi à!”
Châu Mỹ Ngọc bị rống giật mình, sau đó bà ta cũng thẹn quá hóa giận: “Công ty Áo Tân dựa vào ông có thể phát triển được tới bước nào? Chủ tịch Kim người ta muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, cùng một dự án nhưng nhất định chủ tịch Kim sẽ làm tốt hơn ông.”
“Nhưng bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo rồi...”
“Vậy thì sao?”
Châu Mỹ Ngọc mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: “Ông có thể ăn may mãi sao? Muốn dựa vào thằng vô dụng này chấn hưng nhà họ Lý sao, ông nằm mơ hả!”
Khi nói, Châu Mỹ Ngọc còn không quên liếc Vương Nhất một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Trên mặt Châu Mỹ Hòa cũng là nụ cười lạnh, chỉ là một đứa ở rể cũng muốn trèo lên trên đầu người nhà họ Châu bọn họ, đây là chuyện không thể.
Lời của Châu Mỹ Ngọc như đã đào rỗng sức lực toàn thân Lý Thiên Dương, ông ta vô lực ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập đau khổ.
Vương Nhất thấy vậy thì không nén được sát ý trong lòng.
Chỉ khi bị người thân cận nhất phản bội mới có thể đánh bại một người triệt để, anh không ngờ rằng người nhà này vậy mà lại ích kỷ, tư lợi, vô tình đến mức này.
“Đủ rồi!”
Kim Thành Vũ quát lớn, đưa mắt nhìn lướt xung quanh, lạnh lùng nói: “Tôi đến đây không phải để xem mấy người các người cãi nhau! Nhanh ký hợp đồng rồi cút cho tôi!”
Nói xong, anh ta đẩy hợp đồng tới trước mặt Lý Thiên Dương.
Nhưng Lý Thiên Dương vẫn còn đang chìm trong đau khổ và phẫn nộ do bị vợ phản bội nên không nói năng gì.
Kim Thành Vũ nhìn về phía Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình: “Hai người, một người là vợ ông ta, một người là con gái ông ta, nhanh khuyên ông ta ký hợp đồng đi, tôi và chủ tịch Thường còn đang đợi đấy.”
Thường Kỉ đứng bên cạnh cũng hối thúc: “Tôi và chủ tịch Kim rất bận, còn rất nhiều công việc cần xử lý, không rảnh dây dưa với mấy người đâu!”
Sau khi Châu Mỹ Ngọc ký vào hiệp nghị chuyển nhượng, Kim Thành Vũ liền gọi điện cho Thường Kỉ, hai người tức tốc tới công ty Áo Tân.
Dựa theo tính cách của Kim Thành Vũ, anh ta tuyệt đối sẽ không chia sẻ lợi ích với Thường Kỉ, nhưng bây giờ đã khác, hôm nay anh ta nhận được tin địa vị của Thường Kỉ ở Thương hội Hồng Ưng vừa từ hội viên sơ cấp lên thành hội viên trung cấp.
Kim Thành Vũ lập tức gọi điện cho Thường Kỉ, xum xoe dâng miếng bánh ngọt Áo Tân này tới trước mặt ông ta, hy vọng rằng sau này ông ta sẽ giúp đỡ mình.
Thường Kỉ cũng vui vẻ tiếp nhận, hai người cùng tới công ty Áo Tân.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình nhìn nhau gật đầu, sau đó mỗi người một bên tới cạnh Lý Thiên Dương, khuyên nhủ ông ta hết nước hết cái.
“Thiên Dương, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này thôi, công ty Áo Tân chẳng có giá trị gì, sao so được với cổ phần công ty Ẩn Long? Có số cổ phần này, dù ông ăn không ngồi rồi ở nhà cả ngày, tôi cũng nuôi được ông.”
“Đúng thế, ba, ba đã vì cái nhà này mà vất vả nửa đời người, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho con và mẹ đi, chúng ta không thiếu tiền tiêu.”
Trên mặt Lý Thiên Dương hiện lên vẻ kiên nghị, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không kí hợp đồng này!”
“Haiz, cái ông này sao không chịu nghe lời vậy?”
Ánh mắt Kim Thành Vũ cũng dần âm trầm: “Nếu ông ta còn không chịu kí, tôi sẽ coi như hợp tác thất bại, không chuyển cho các người 10% cổ phần nữa!”
Châu Mỹ Ngọc nghe thế thì càng vội hơn: “Đừng mà, chủ tịch Kim, cậu cho tôi thêm chút thời gian nữa, cái nhà này do tôi làm chủ, chắc chắn ông ấy sẽ kí mà.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Lý Thiên Dương, hung tợn nói: “Sao còn chưa kí, chủ tịch Kim và chủ tịch Thường đều đang đợi đây này!”
“Ba, ba kí tên đi.”
Vương Nhất đột nhiên cười ha ha nói chen vào.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt không thể tin được.
Đặc biệt là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, họ đều như thấy quỷ giữa ban ngày, bình thường thằng vô dụng này đều đối đầu với họ, sao hôm nay lại biết điều thế này?
Lý Thiên Dương cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất: “Vương Nhất, sao cả con cũng bảo ba bán?”
Vương Nhất uống một ngụm nước, cười nói: “Ba, ba còn nhớ lời con đã nói với ba không?”
Nói xong anh còn bĩu môi với đám Kim Thành Vũ.
Lý Thiên Dương đột nhiên bừng tỉnh, Vương Nhất đang nói chuyện để ông ta tiếp nhận vị trí chủ tịch Ẩn Long.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì tới chuyện bán công ty?
Vương Nhất cười nghiền ngẫm không nói.
Kim Thành Vũ thu mua công ty Áo Tân, công ty Áo Tân sẽ trở thành công ty con của công ty Ẩn Long, đợi đến khi ba làm chủ tịch công ty Ẩn Long, công Ty Áo Tân Đương Nhiên Vẫn Là của nhà họ Lý.
Chỉ tiếc tất cả những người ở đây đều không ai hay.
“Đến thằng vô dụng đó cũng bảo ông bán đi, ông còn do dự gì nữa?” Châu Mỹ Ngọc bực mình hối thúc.
Nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Vương Nhất, Lý Thiên Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Vậy được, tôi bán!”
Thấy cảnh này, Chây Mỹ Ngọc không nhịn được quay đầu nhìn Lý Mộng Đình, trong mắt mẹ con hai người hiện lên vẻ vui mừng.
Đám người Châu Mỹ Hòa và Lý Xung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiên Dương đã ký tên, bọn họ giữ được cổ phần rồi.
Chỉ có Kim Thành Vũ là rơi vào trầm tư, ánh mắt khác lạ nhìn Vương Nhất một cái, chỉ tiếc anh ta không nhìn ra điều gì nên chỉ có thể thu hợp đồng lại.
“Vậy thì xin mời.”
Anh ta làm động tác mời với Lý Thiên Dương.
“Ba, chúng ta đi.”
Vương Nhất mặt không cảm xúc cười cười với Lý Thiên Dương.
Cho dù trong lòng Lý Thiên Dương có không tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể đứng dậy rời khỏi công ty Áo Tân.
Sau khi Vương Nhất và Lý Thiên Dương đi, Kim Thành Vũ liền bảo Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng trở về, trong phòng làm việc chỉ còn anh ta và Thường Kỉ.
Thường Kỉ hỏi: “Tôi thấy Vương Nhất kia cũng đâu có gì đặc biệt, sao lại khiến cậu chịu thiệt năm lần bảy lượt được?”
Kim Thành Vũ nheo mắt nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất là ông đừng coi thường anh ta, ông không thấy lạ sao?”
“Lạ chỗ nào?”
“Vương Nhất vẫn luôn đặt lợi ích của Lý Thiên Dương lên hàng đầu, sao lại giật giây Lý Thiên Dương bán công ty?”
Nghe Kim Thành Vũ nói thế, Thường Kỉ cũng cảm thấy lạ, nhưng ông ta không để trong lòng: “Mội kẻ không tiền không thế mà thôi, bây giờ cậu đã nắm giữ toàn bộ nhà họ Lý, địa vị của tôi trong Thương hội Hồng Ưng cũng càng ngày càng cao, còn phải băn khoăn làm gì?”
Lông mày Kim Thành Vũ giãn ra, cười lớn nói: “Ông nói cũng đúng.”
...
Lý Thiên Dương sửng sốt: “Không về nhà họ Lý thì đi đâu?”
Vương Nhất không nói gì mà chỉ im lặng chờ đợi.
Kít——
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước mặt họ.
Vương Nhất mở cửa xe, cười nói với Lý Thiên Dương: “Lên xe đi ba.”
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng đắt đỏ này, Lý Thiên Dương kinh ngạc không nói nên lời.
Ông mơ mơ màng màng ngồi lên xe, Lãnh Nhan giẫm chân ga, xe lao vụt đi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Lý Thiên Dương còn đắm chìm trong kinh ngạc siêu xe mang lại chưa thể thoát ra.
Vương Nhất cười nhẹ: “Tới rồi ba sẽ biết thôi.”
Mười phút sau, xe dừng lại dưới một tòa cao ốc đồ sộ.
Không có người đến người đi như những tòa cao ốc khác, ở đây cấm người không có phận sự đi vào, cả chất lượng bảo vệ bên ngoài cũng vượt xa những nơi khác.
Vương Nhất và Lãnh Nhan vừa xuống xe, La Chí Viễn đã dẫn Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đi ra.
Tăng Quốc Vinh dẫn một nhóm cấp dưới, Hồ Hoàng Việt lại dẫn thêm một nhóm nữa, tổng cộng hơn năm mươi người mặc tây trang giày da xếp thành hai hàng, đồng loạt cúi người, cao giọng hô.
“Xin chào ông chủ!”
Lý Thiên Dương kinh ngạc nhìn những người này, mỗi người đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, chỉ cần giậm chân một cái thì cả thành phố Thiên An đều phải rung chuyển.
Lý Thiên Dương đã từng gặp Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt, trước đây ông chỉ nghĩ là Vương Nhất có qua lại với hai người này, bây giờ xem ra không phải Vương Nhất đầu quân cho bọn họ, mà là bọn họ đầu quân cho Vương Nhất!
“Vương Nhất, rốt cuộc con mạnh cỡ nào?” Lý Thiên Dương mặt đầy kinh ngạc, thì thào tự hỏi.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Như sấm sét giữa trời quang, Lý Thiên Dương đờ người ra, hai mắt ngây ngốc nhìn về phía đám người Chây Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Lý Xung, giọng run run nói: “Mỹ Ngọc, lời cậu ta nói... là thật sao? Bà bán công ty Áo Tân cho cậu ta thật sao?”
Châu Mỹ Ngọc vẫn là dáng vẻ không hề gì, thậm chí bà ta con bĩu môi không cho là đúng.
“Không thì sao, chủ tịch Kim đã chuyển cổ phần công ty Ẩn Long rồi, bây giờ mấy người chúng tôi đều là cổ đông nắm giữ cổ phần công ty.”
Khi nói ra lời này, trong giọng Châu Mỹ Ngọc còn tràn ngập kiêu ngạo.
Trên mặt mấy người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung cũng không có chút áy náy nào.
Thật ra đối với bọn họ mà nói, kết quả này còn tốt hơn, càng có khoái cảm báo thù.
Công ty Áo Tân giống như công ty của người khác hơn, dùng đồ của người khác để đổi 10% cổ phần công ty Ẩn Long, quá sung sướng!
Còn về kết cục của Lý Thiên Dương, ai quan tâm?
“Đây là công ty duy nhất dưới danh nghĩa nhà họ Lý, sao các người có thể bán được!” sắc mặt Lý Thiên Dương xanh mét, giận dữ rống Châu Mỹ Ngọc.
“Ông muốn chết à! Dám rống tôi à!”
Châu Mỹ Ngọc bị rống giật mình, sau đó bà ta cũng thẹn quá hóa giận: “Công ty Áo Tân dựa vào ông có thể phát triển được tới bước nào? Chủ tịch Kim người ta muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, cùng một dự án nhưng nhất định chủ tịch Kim sẽ làm tốt hơn ông.”
“Nhưng bây giờ công ty đã đi vào quỹ đạo rồi...”
“Vậy thì sao?”
Châu Mỹ Ngọc mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: “Ông có thể ăn may mãi sao? Muốn dựa vào thằng vô dụng này chấn hưng nhà họ Lý sao, ông nằm mơ hả!”
Khi nói, Châu Mỹ Ngọc còn không quên liếc Vương Nhất một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Trên mặt Châu Mỹ Hòa cũng là nụ cười lạnh, chỉ là một đứa ở rể cũng muốn trèo lên trên đầu người nhà họ Châu bọn họ, đây là chuyện không thể.
Lời của Châu Mỹ Ngọc như đã đào rỗng sức lực toàn thân Lý Thiên Dương, ông ta vô lực ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập đau khổ.
Vương Nhất thấy vậy thì không nén được sát ý trong lòng.
Chỉ khi bị người thân cận nhất phản bội mới có thể đánh bại một người triệt để, anh không ngờ rằng người nhà này vậy mà lại ích kỷ, tư lợi, vô tình đến mức này.
“Đủ rồi!”
Kim Thành Vũ quát lớn, đưa mắt nhìn lướt xung quanh, lạnh lùng nói: “Tôi đến đây không phải để xem mấy người các người cãi nhau! Nhanh ký hợp đồng rồi cút cho tôi!”
Nói xong, anh ta đẩy hợp đồng tới trước mặt Lý Thiên Dương.
Nhưng Lý Thiên Dương vẫn còn đang chìm trong đau khổ và phẫn nộ do bị vợ phản bội nên không nói năng gì.
Kim Thành Vũ nhìn về phía Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình: “Hai người, một người là vợ ông ta, một người là con gái ông ta, nhanh khuyên ông ta ký hợp đồng đi, tôi và chủ tịch Thường còn đang đợi đấy.”
Thường Kỉ đứng bên cạnh cũng hối thúc: “Tôi và chủ tịch Kim rất bận, còn rất nhiều công việc cần xử lý, không rảnh dây dưa với mấy người đâu!”
Sau khi Châu Mỹ Ngọc ký vào hiệp nghị chuyển nhượng, Kim Thành Vũ liền gọi điện cho Thường Kỉ, hai người tức tốc tới công ty Áo Tân.
Dựa theo tính cách của Kim Thành Vũ, anh ta tuyệt đối sẽ không chia sẻ lợi ích với Thường Kỉ, nhưng bây giờ đã khác, hôm nay anh ta nhận được tin địa vị của Thường Kỉ ở Thương hội Hồng Ưng vừa từ hội viên sơ cấp lên thành hội viên trung cấp.
Kim Thành Vũ lập tức gọi điện cho Thường Kỉ, xum xoe dâng miếng bánh ngọt Áo Tân này tới trước mặt ông ta, hy vọng rằng sau này ông ta sẽ giúp đỡ mình.
Thường Kỉ cũng vui vẻ tiếp nhận, hai người cùng tới công ty Áo Tân.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình nhìn nhau gật đầu, sau đó mỗi người một bên tới cạnh Lý Thiên Dương, khuyên nhủ ông ta hết nước hết cái.
“Thiên Dương, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này thôi, công ty Áo Tân chẳng có giá trị gì, sao so được với cổ phần công ty Ẩn Long? Có số cổ phần này, dù ông ăn không ngồi rồi ở nhà cả ngày, tôi cũng nuôi được ông.”
“Đúng thế, ba, ba đã vì cái nhà này mà vất vả nửa đời người, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho con và mẹ đi, chúng ta không thiếu tiền tiêu.”
Trên mặt Lý Thiên Dương hiện lên vẻ kiên nghị, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không kí hợp đồng này!”
“Haiz, cái ông này sao không chịu nghe lời vậy?”
Ánh mắt Kim Thành Vũ cũng dần âm trầm: “Nếu ông ta còn không chịu kí, tôi sẽ coi như hợp tác thất bại, không chuyển cho các người 10% cổ phần nữa!”
Châu Mỹ Ngọc nghe thế thì càng vội hơn: “Đừng mà, chủ tịch Kim, cậu cho tôi thêm chút thời gian nữa, cái nhà này do tôi làm chủ, chắc chắn ông ấy sẽ kí mà.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Lý Thiên Dương, hung tợn nói: “Sao còn chưa kí, chủ tịch Kim và chủ tịch Thường đều đang đợi đây này!”
“Ba, ba kí tên đi.”
Vương Nhất đột nhiên cười ha ha nói chen vào.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt không thể tin được.
Đặc biệt là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, họ đều như thấy quỷ giữa ban ngày, bình thường thằng vô dụng này đều đối đầu với họ, sao hôm nay lại biết điều thế này?
Lý Thiên Dương cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất: “Vương Nhất, sao cả con cũng bảo ba bán?”
Vương Nhất uống một ngụm nước, cười nói: “Ba, ba còn nhớ lời con đã nói với ba không?”
Nói xong anh còn bĩu môi với đám Kim Thành Vũ.
Lý Thiên Dương đột nhiên bừng tỉnh, Vương Nhất đang nói chuyện để ông ta tiếp nhận vị trí chủ tịch Ẩn Long.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì tới chuyện bán công ty?
Vương Nhất cười nghiền ngẫm không nói.
Kim Thành Vũ thu mua công ty Áo Tân, công ty Áo Tân sẽ trở thành công ty con của công ty Ẩn Long, đợi đến khi ba làm chủ tịch công ty Ẩn Long, công Ty Áo Tân Đương Nhiên Vẫn Là của nhà họ Lý.
Chỉ tiếc tất cả những người ở đây đều không ai hay.
“Đến thằng vô dụng đó cũng bảo ông bán đi, ông còn do dự gì nữa?” Châu Mỹ Ngọc bực mình hối thúc.
Nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Vương Nhất, Lý Thiên Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Vậy được, tôi bán!”
Thấy cảnh này, Chây Mỹ Ngọc không nhịn được quay đầu nhìn Lý Mộng Đình, trong mắt mẹ con hai người hiện lên vẻ vui mừng.
Đám người Châu Mỹ Hòa và Lý Xung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiên Dương đã ký tên, bọn họ giữ được cổ phần rồi.
Chỉ có Kim Thành Vũ là rơi vào trầm tư, ánh mắt khác lạ nhìn Vương Nhất một cái, chỉ tiếc anh ta không nhìn ra điều gì nên chỉ có thể thu hợp đồng lại.
“Vậy thì xin mời.”
Anh ta làm động tác mời với Lý Thiên Dương.
“Ba, chúng ta đi.”
Vương Nhất mặt không cảm xúc cười cười với Lý Thiên Dương.
Cho dù trong lòng Lý Thiên Dương có không tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể đứng dậy rời khỏi công ty Áo Tân.
Sau khi Vương Nhất và Lý Thiên Dương đi, Kim Thành Vũ liền bảo Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng trở về, trong phòng làm việc chỉ còn anh ta và Thường Kỉ.
Thường Kỉ hỏi: “Tôi thấy Vương Nhất kia cũng đâu có gì đặc biệt, sao lại khiến cậu chịu thiệt năm lần bảy lượt được?”
Kim Thành Vũ nheo mắt nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất là ông đừng coi thường anh ta, ông không thấy lạ sao?”
“Lạ chỗ nào?”
“Vương Nhất vẫn luôn đặt lợi ích của Lý Thiên Dương lên hàng đầu, sao lại giật giây Lý Thiên Dương bán công ty?”
Nghe Kim Thành Vũ nói thế, Thường Kỉ cũng cảm thấy lạ, nhưng ông ta không để trong lòng: “Mội kẻ không tiền không thế mà thôi, bây giờ cậu đã nắm giữ toàn bộ nhà họ Lý, địa vị của tôi trong Thương hội Hồng Ưng cũng càng ngày càng cao, còn phải băn khoăn làm gì?”
Lông mày Kim Thành Vũ giãn ra, cười lớn nói: “Ông nói cũng đúng.”
...
Lý Thiên Dương sửng sốt: “Không về nhà họ Lý thì đi đâu?”
Vương Nhất không nói gì mà chỉ im lặng chờ đợi.
Kít——
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng trước mặt họ.
Vương Nhất mở cửa xe, cười nói với Lý Thiên Dương: “Lên xe đi ba.”
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng đắt đỏ này, Lý Thiên Dương kinh ngạc không nói nên lời.
Ông mơ mơ màng màng ngồi lên xe, Lãnh Nhan giẫm chân ga, xe lao vụt đi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Lý Thiên Dương còn đắm chìm trong kinh ngạc siêu xe mang lại chưa thể thoát ra.
Vương Nhất cười nhẹ: “Tới rồi ba sẽ biết thôi.”
Mười phút sau, xe dừng lại dưới một tòa cao ốc đồ sộ.
Không có người đến người đi như những tòa cao ốc khác, ở đây cấm người không có phận sự đi vào, cả chất lượng bảo vệ bên ngoài cũng vượt xa những nơi khác.
Vương Nhất và Lãnh Nhan vừa xuống xe, La Chí Viễn đã dẫn Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đi ra.
Tăng Quốc Vinh dẫn một nhóm cấp dưới, Hồ Hoàng Việt lại dẫn thêm một nhóm nữa, tổng cộng hơn năm mươi người mặc tây trang giày da xếp thành hai hàng, đồng loạt cúi người, cao giọng hô.
“Xin chào ông chủ!”
Lý Thiên Dương kinh ngạc nhìn những người này, mỗi người đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, chỉ cần giậm chân một cái thì cả thành phố Thiên An đều phải rung chuyển.
Lý Thiên Dương đã từng gặp Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt, trước đây ông chỉ nghĩ là Vương Nhất có qua lại với hai người này, bây giờ xem ra không phải Vương Nhất đầu quân cho bọn họ, mà là bọn họ đầu quân cho Vương Nhất!
“Vương Nhất, rốt cuộc con mạnh cỡ nào?” Lý Thiên Dương mặt đầy kinh ngạc, thì thào tự hỏi.
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 127: Lấy lui làm tiến
10.0/10 từ 17 lượt.