Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 120: Không phải thân sinh
Trong ánh mắt khiếp sợ tột cùng của Phương Huệ, nụ cười của Vương Nhất sâu hơn, nhè nhẹ gật đầu.
"Anh, anh..."
Cơ thể Phương Huệ run lên, theo bản năng lùi lại một bước, trong ánh mắt mang theo chấn động, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Sao cô lại sợ hãi đến vậy, tôi cũng chẳng ăn thịt cô." Vương Nhất có hơi bất đắc dĩ nói.
Phương Huệ hít một hơi, gạt đi nỗi xấu hổ trên mặt tươi cười nói: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, anh vẫn luôn bị sỉ nhục trong buổi tiệc, vậy mà là người có địa vị cao nhất."
Mãi đến tận bây giờ, Phương Huệ mới hiểu được, vì sao ngay từ đầu Vương Nhất lại ngồi trên chiếc ghế vàng, bởi vị trí kia vốn thuộc về anh.
Cũng hiểu được Vương Nhất đã bị sỉ nhục, nhưng vẫn thờ ơ chẳng bận tâm, bởi vì bọn họ mới thực sự là lũ hề, liều mạng tìm cảm giác tồn tại trước mặt Vương Nhất.
Tuy rằng không còn khiếp sợ như trước đó, nhưng trong lòng Phương Huệ vẫn không thể nào bình tĩnh được, hai mắt đầy hoảng hốt, gương mặt cũng đầy phức tạp.
Năm năm.
Cô luôn tự cho rằng mình đã đuổi kịp bóng dáng phong trần kia, lại không ngờ rằng, khoảng cách mỗi lúc một xa hơn.
Không ai phát hiện gương mặt Phương Nhã thoáng hiện lên chút uể oải, Vương Nhất cười cười, mời mọi người ngồi: "Ngồi xuống cả đi."
Phương Huệ, La Chí Viễn, Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt đều ngồi xuống, trước đó, anh đã cho phục vụ làm một bàn đồ ăn nữa.
Phương Huệ có hơi lo lắng, Vương Nhất cười không nói: "Không cần lo lắng, cứ quên thân phận quan trọng này của tôi quên đi là được, tôi chỉ là một người rất bình thường."
Phương Huệ cười gật gật đầu.
Trên bàn ăn, Vương Nhất không nhắc lại công việc, chỉ nói chuyện thường ngày.
Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn đều như được tiêm tiết gà, liên tục kính rượu Vương Nhất, đây chính là ông chủ lớn mà đại nhân Thương Tri đều cung kính, nếu trở thành tâm phúc của anh, thì tương lai tiền đồ vô lượng!
Phương Huệ lại không có hứng thú lắm, vẫn uống rượu giải sầu, chỉ chốc lát sau, mặt đã hồng như mông khỉ.
Rượu quá ba lượt, ba người Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn tự nhận ngàn chén không say, vậy mà cũng gục.
Chỉ riêng Vương Nhất, vẻ mặt vẫn bình thường như trước.
Sau khi đưa bọn họ lên xe, Vương Nhất cũng quay đầu nhìn về phía Phương Huệ đã say: "Lại đây, tôi đưa cô về nhà."
Phương Huệ không mở miệng, cả người mềm nhũn nằm trên sô pha.
Vương Nhất thở dài, ánh mắt nhìn về phía Phương Huệ cũng trở nên phức tạp, đỡ Phương Huệ xuống.
Tại cổng hội Tân Giang, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã chờ sẵn, Lãnh Nhan tự mình lái xe.
Đỡ Phương Huệ vào xe, Vương Nhất hỏi một câu: "Nhà cô ở đâu?"
Phương Huệ mơ hồ không rõ nói: "Xuân... Xuân Giang Thành."
Vương Nhất lập tức nói với Lãnh Nhan: "Đến Xuân Giang thành đi."
"Dạ."
Lãnh Nhan lập tức khởi động xe.
Cả đường đi không nói chuyện, sắc mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, nhìn phong cảnh bốn phía không ngừng lùi xa mà xuất thần.
Sột soạt ----
Phương Huệ bên cạnh lại trở mình, Vương Nhất cảm giác được, đôi mắt sáng quắc phía sau đang nhìn anh chằm chằm.
"Anh thật sự không nhớ tôi sao?"
Giọng nói của Phương Huệ mang theo men say: "Lần đó gặp thoáng qua ở công ty giải trí Huy Hoàng, tôi đã cảm thấy các anh rất giống nhau."
"Tuy rằng khí chất và gương mặt thay đổi một chút, nhưng tôi có thể chắc chắn, anh chính là người của năm năm trước, sao anh lại phủ nhận chứ?"
Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, miệng nhàn nhàn: "Cô Phương, cô nhận nhầm người rồi, tính cả hôm nay, đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi."
"..."
Im lặng rất lâu.
Phương Huệ nhìn Vương Nhất, giật mình mở to hai mắt: "Anh... kết hôn rồi?"
Vương Nhất trịnh trọng gật gật đầu, "Ừ, còn có một cô con gái năm tuổi."
Phương Huệ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dưới tác dụng của cồn, cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô xoay người một cái, đưa lưng về phía Vương Nhất, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Vương Nhất lại mở to mắt lần nữa, lần này, đã là một mảnh bình tĩnh.
Rất nhanh đã đến Xuân Giang thành.
Vương Nhất định đưa Phương Huệ về nhà, lại bị Phương Huệ từ chối, một mình thất tha thất thểu đi vào tiểu khu, biến mất trong tầm mắt của Vương Nhất.
Vương Nhất sâu kín thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Thực ra anh đã phát hiện từ lâu, chỉ là không nhắc tới mà thôi.
Năm năm trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ, anh từng tiện tay cứu một sinh viên nữ.
Sinh viên nữ này chính là Phương Huệ.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Anh có thể ở lại một chút không, tôi không có bạn bè gì cả, ngay cả người nói chuyện cũng không có."
"Xin lỗi, tôi rất bận."
"Vậy sau này anh có trở lại thành phố này nữa không?"
"Có thể có, có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa."
"Ừm, tôi tên Phương Huệ, anh tên gì vậy..."
Cô gái vốn định hỏi tên Vương Nhất, để sau này có thể dễ dàng tìm kiếm, bóng dáng Vương Nhất đã biến mất không dấu vết.
Không ngờ năm năm sau, lại gặp mặt lần nữa.
Chỉ tiếc, cảnh còn người mất.
"Đi thôi."
Vương Nhất thu tầm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nói với Lãnh Nhan.
"Ừm."
Lãnh Nhan đạp chân ga, xe chạy về phía Tử Viên như bay.
...
Kim Thành Vũ tiễn hết khách khứa, lúc này, điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình thông báo, ánh mắt Kim Thành Vũ trở lên vi diệu, ả này gọi đến làm gì chứ?
Nhưng vẫn nhận cuộc gọi, trên mặt hiện ra một nụ cười ấm áp: "Em họ, có việc gì sao?"
"Cũng không có việc gì, chỉ là thấy lâu rồi không gọi điện cho anh họ thôi."
Giọng nói của người phụ nữ bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Chuyện 'chủ nhân của tòa cao ốc' sao rồi?"
"Rất thuận lợi."
Kim Thành Vũ cười nói: "Ngài Văn đã hứa sẽ giao dự án xây dựng thành phố cho tôi rồi."
"Vậy à? Vậy chúc mừng anh họ..."
Giọng nói của người phụ nữ lập tức trở nên kỳ quái.
"Em họ, chuyện này cũng nhờ em, chờ nhận được dự án xây dựng thành phố. tôi nhất định sẽ nói với ông nội, để ông bỏ thành kiến với em..."
Người phụ nữ cười khanh khách hai tiếng, nói: "Không cần đâu anh họ, anh vẫn nên tự lo cho mình thì hơn."
Nói xong liền tắt điện thoại.
Vẻ mặt Kim Thành Vũ nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc em họ có ý gì, lắc đầu, đi vào trong hội Tân Giang.
...
Cùng lúc đó, tòa cao ốc Kim thị vang lên một tràng cười châm chọc.
"Ha ha ha ha..."
Da đầu Kim Thành Phong tê dại đứng ở một góc, nhìn Kim Thúy Như, cẩn trọng nói: "Chị, chị họ, chị cười cái gì vậy?"
Tiếng cười đột nhiên im bặt, gương mặt Kim Thúy Như như được thay đổi, lập tức bình tĩnh lại: "Không có gì."
Lời nói của Kim Thành Phong trở nên nghiêm nghị: "Chị họ, chị sẽ không đối phó với anh họ Thành Vũ nữa đấy chứ?"
Kim Thúy Như nhàn nhạt nói: "Không thể gọi là đối phó, chỉ là do anh ta ngu ngốc thôi... nếu có một ngày anh ta không may mà chết, cũng là bị sự ngu ngốc của mình hại chết."
Kim Thành Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đôi: "Chị định đối phó với anh họ Thành Vũ?"
"Không phải đối phó, là tự bảo vệ mình."
Khóe miệng Kim Thúy Như hơi hơi nhếch lên, gợi lên một độ cong lạnh lẽo.
"Cho dù tôi tạo thành tựu gì, trong mắt các người, tôi vẫn chỉ là một kẻ lạc loài."
Rầm...
Lời này vừa nói ra, Kim Thành Phong im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám: "Không dám, chị họ, chị vẫn luôn là chị họ của em."
"Đừng căng thẳng, tôi không phải nói cậu, là mấy lão già của nhà họ Kim."
Kim Ý Như nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi cũng không trách bọn họ, dù sao dòng máu chảy trong người tôi không phải của nhà họ Kim, giao nhà họ Kim lớn mạnh cho một người ngoài quản lý, ai cũng sẽ sinh lòng oán hận với tôi thôi."
"Chị tính ra tay với người nhà sao?" Giọng của Kim Thành Phong run rẩy hỏi.
"Để xem các người có thần phục hay không, rất lâu trước đây tôi đã từng nói, thuận tôi thì hưng, nghịch tôi thì vong, không nghe lời thì chỉ có kết cục nhổ cỏ tận gốc."
Trên gương mặt cổ điển tuyệt mỹ của Kim Thúy Như chợt hiện lên một ý cười, duyên dáng cười với Kim Thành Phong: "Nhưng thật ra tôi có thể trả lời một vấn đề trước đó của cậu, rốt cuộc tôi đối với Vương Nhất là thái độ gì."
"Thật ra tôi cũng không biết."
Cô ta đứng dậy, nhìn về vầng trăng sáng ngoài trời, lầm bầm nói: "Người suýt chút nữa trở thành chồng tôi kia, tôi đối với anh ta không có cảm tình, nhưng lại muốn anh ta mãi mãi ở bên cạnh mình, anh ta và tôi là cùng cảnh ngộ đi."
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
"Anh, anh..."
Cơ thể Phương Huệ run lên, theo bản năng lùi lại một bước, trong ánh mắt mang theo chấn động, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Sao cô lại sợ hãi đến vậy, tôi cũng chẳng ăn thịt cô." Vương Nhất có hơi bất đắc dĩ nói.
Phương Huệ hít một hơi, gạt đi nỗi xấu hổ trên mặt tươi cười nói: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, anh vẫn luôn bị sỉ nhục trong buổi tiệc, vậy mà là người có địa vị cao nhất."
Mãi đến tận bây giờ, Phương Huệ mới hiểu được, vì sao ngay từ đầu Vương Nhất lại ngồi trên chiếc ghế vàng, bởi vị trí kia vốn thuộc về anh.
Cũng hiểu được Vương Nhất đã bị sỉ nhục, nhưng vẫn thờ ơ chẳng bận tâm, bởi vì bọn họ mới thực sự là lũ hề, liều mạng tìm cảm giác tồn tại trước mặt Vương Nhất.
Tuy rằng không còn khiếp sợ như trước đó, nhưng trong lòng Phương Huệ vẫn không thể nào bình tĩnh được, hai mắt đầy hoảng hốt, gương mặt cũng đầy phức tạp.
Năm năm.
Cô luôn tự cho rằng mình đã đuổi kịp bóng dáng phong trần kia, lại không ngờ rằng, khoảng cách mỗi lúc một xa hơn.
Không ai phát hiện gương mặt Phương Nhã thoáng hiện lên chút uể oải, Vương Nhất cười cười, mời mọi người ngồi: "Ngồi xuống cả đi."
Phương Huệ, La Chí Viễn, Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt đều ngồi xuống, trước đó, anh đã cho phục vụ làm một bàn đồ ăn nữa.
Phương Huệ có hơi lo lắng, Vương Nhất cười không nói: "Không cần lo lắng, cứ quên thân phận quan trọng này của tôi quên đi là được, tôi chỉ là một người rất bình thường."
Phương Huệ cười gật gật đầu.
Trên bàn ăn, Vương Nhất không nhắc lại công việc, chỉ nói chuyện thường ngày.
Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn đều như được tiêm tiết gà, liên tục kính rượu Vương Nhất, đây chính là ông chủ lớn mà đại nhân Thương Tri đều cung kính, nếu trở thành tâm phúc của anh, thì tương lai tiền đồ vô lượng!
Phương Huệ lại không có hứng thú lắm, vẫn uống rượu giải sầu, chỉ chốc lát sau, mặt đã hồng như mông khỉ.
Rượu quá ba lượt, ba người Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn tự nhận ngàn chén không say, vậy mà cũng gục.
Chỉ riêng Vương Nhất, vẻ mặt vẫn bình thường như trước.
Sau khi đưa bọn họ lên xe, Vương Nhất cũng quay đầu nhìn về phía Phương Huệ đã say: "Lại đây, tôi đưa cô về nhà."
Phương Huệ không mở miệng, cả người mềm nhũn nằm trên sô pha.
Vương Nhất thở dài, ánh mắt nhìn về phía Phương Huệ cũng trở nên phức tạp, đỡ Phương Huệ xuống.
Tại cổng hội Tân Giang, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã chờ sẵn, Lãnh Nhan tự mình lái xe.
Đỡ Phương Huệ vào xe, Vương Nhất hỏi một câu: "Nhà cô ở đâu?"
Phương Huệ mơ hồ không rõ nói: "Xuân... Xuân Giang Thành."
Vương Nhất lập tức nói với Lãnh Nhan: "Đến Xuân Giang thành đi."
"Dạ."
Lãnh Nhan lập tức khởi động xe.
Cả đường đi không nói chuyện, sắc mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, nhìn phong cảnh bốn phía không ngừng lùi xa mà xuất thần.
Sột soạt ----
Phương Huệ bên cạnh lại trở mình, Vương Nhất cảm giác được, đôi mắt sáng quắc phía sau đang nhìn anh chằm chằm.
"Anh thật sự không nhớ tôi sao?"
Giọng nói của Phương Huệ mang theo men say: "Lần đó gặp thoáng qua ở công ty giải trí Huy Hoàng, tôi đã cảm thấy các anh rất giống nhau."
"Tuy rằng khí chất và gương mặt thay đổi một chút, nhưng tôi có thể chắc chắn, anh chính là người của năm năm trước, sao anh lại phủ nhận chứ?"
Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, miệng nhàn nhàn: "Cô Phương, cô nhận nhầm người rồi, tính cả hôm nay, đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi."
"..."
Im lặng rất lâu.
Phương Huệ nhìn Vương Nhất, giật mình mở to hai mắt: "Anh... kết hôn rồi?"
Vương Nhất trịnh trọng gật gật đầu, "Ừ, còn có một cô con gái năm tuổi."
Phương Huệ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dưới tác dụng của cồn, cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô xoay người một cái, đưa lưng về phía Vương Nhất, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Vương Nhất lại mở to mắt lần nữa, lần này, đã là một mảnh bình tĩnh.
Rất nhanh đã đến Xuân Giang thành.
Vương Nhất định đưa Phương Huệ về nhà, lại bị Phương Huệ từ chối, một mình thất tha thất thểu đi vào tiểu khu, biến mất trong tầm mắt của Vương Nhất.
Vương Nhất sâu kín thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Thực ra anh đã phát hiện từ lâu, chỉ là không nhắc tới mà thôi.
Năm năm trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ, anh từng tiện tay cứu một sinh viên nữ.
Sinh viên nữ này chính là Phương Huệ.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Anh có thể ở lại một chút không, tôi không có bạn bè gì cả, ngay cả người nói chuyện cũng không có."
"Xin lỗi, tôi rất bận."
"Vậy sau này anh có trở lại thành phố này nữa không?"
"Có thể có, có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa."
"Ừm, tôi tên Phương Huệ, anh tên gì vậy..."
Cô gái vốn định hỏi tên Vương Nhất, để sau này có thể dễ dàng tìm kiếm, bóng dáng Vương Nhất đã biến mất không dấu vết.
Không ngờ năm năm sau, lại gặp mặt lần nữa.
Chỉ tiếc, cảnh còn người mất.
"Đi thôi."
Vương Nhất thu tầm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nói với Lãnh Nhan.
"Ừm."
Lãnh Nhan đạp chân ga, xe chạy về phía Tử Viên như bay.
...
Kim Thành Vũ tiễn hết khách khứa, lúc này, điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình thông báo, ánh mắt Kim Thành Vũ trở lên vi diệu, ả này gọi đến làm gì chứ?
Nhưng vẫn nhận cuộc gọi, trên mặt hiện ra một nụ cười ấm áp: "Em họ, có việc gì sao?"
"Cũng không có việc gì, chỉ là thấy lâu rồi không gọi điện cho anh họ thôi."
Giọng nói của người phụ nữ bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Chuyện 'chủ nhân của tòa cao ốc' sao rồi?"
"Rất thuận lợi."
Kim Thành Vũ cười nói: "Ngài Văn đã hứa sẽ giao dự án xây dựng thành phố cho tôi rồi."
"Vậy à? Vậy chúc mừng anh họ..."
Giọng nói của người phụ nữ lập tức trở nên kỳ quái.
"Em họ, chuyện này cũng nhờ em, chờ nhận được dự án xây dựng thành phố. tôi nhất định sẽ nói với ông nội, để ông bỏ thành kiến với em..."
Người phụ nữ cười khanh khách hai tiếng, nói: "Không cần đâu anh họ, anh vẫn nên tự lo cho mình thì hơn."
Nói xong liền tắt điện thoại.
Vẻ mặt Kim Thành Vũ nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc em họ có ý gì, lắc đầu, đi vào trong hội Tân Giang.
...
Cùng lúc đó, tòa cao ốc Kim thị vang lên một tràng cười châm chọc.
"Ha ha ha ha..."
Da đầu Kim Thành Phong tê dại đứng ở một góc, nhìn Kim Thúy Như, cẩn trọng nói: "Chị, chị họ, chị cười cái gì vậy?"
Tiếng cười đột nhiên im bặt, gương mặt Kim Thúy Như như được thay đổi, lập tức bình tĩnh lại: "Không có gì."
Lời nói của Kim Thành Phong trở nên nghiêm nghị: "Chị họ, chị sẽ không đối phó với anh họ Thành Vũ nữa đấy chứ?"
Kim Thúy Như nhàn nhạt nói: "Không thể gọi là đối phó, chỉ là do anh ta ngu ngốc thôi... nếu có một ngày anh ta không may mà chết, cũng là bị sự ngu ngốc của mình hại chết."
Kim Thành Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đôi: "Chị định đối phó với anh họ Thành Vũ?"
"Không phải đối phó, là tự bảo vệ mình."
Khóe miệng Kim Thúy Như hơi hơi nhếch lên, gợi lên một độ cong lạnh lẽo.
"Cho dù tôi tạo thành tựu gì, trong mắt các người, tôi vẫn chỉ là một kẻ lạc loài."
Rầm...
Lời này vừa nói ra, Kim Thành Phong im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám: "Không dám, chị họ, chị vẫn luôn là chị họ của em."
"Đừng căng thẳng, tôi không phải nói cậu, là mấy lão già của nhà họ Kim."
Kim Ý Như nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi cũng không trách bọn họ, dù sao dòng máu chảy trong người tôi không phải của nhà họ Kim, giao nhà họ Kim lớn mạnh cho một người ngoài quản lý, ai cũng sẽ sinh lòng oán hận với tôi thôi."
"Chị tính ra tay với người nhà sao?" Giọng của Kim Thành Phong run rẩy hỏi.
"Để xem các người có thần phục hay không, rất lâu trước đây tôi đã từng nói, thuận tôi thì hưng, nghịch tôi thì vong, không nghe lời thì chỉ có kết cục nhổ cỏ tận gốc."
Trên gương mặt cổ điển tuyệt mỹ của Kim Thúy Như chợt hiện lên một ý cười, duyên dáng cười với Kim Thành Phong: "Nhưng thật ra tôi có thể trả lời một vấn đề trước đó của cậu, rốt cuộc tôi đối với Vương Nhất là thái độ gì."
"Thật ra tôi cũng không biết."
Cô ta đứng dậy, nhìn về vầng trăng sáng ngoài trời, lầm bầm nói: "Người suýt chút nữa trở thành chồng tôi kia, tôi đối với anh ta không có cảm tình, nhưng lại muốn anh ta mãi mãi ở bên cạnh mình, anh ta và tôi là cùng cảnh ngộ đi."
Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Story
Chương 120: Không phải thân sinh
10.0/10 từ 17 lượt.