Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 68
283@-Lạc Thiên Khải thực sự muốn thuê một căn viện ở thôn Hoa Bình. Trước đó, bởi vì xảy ra một trận cãi vã với Lạc lão gia nên hắn thề thốt từ nay về sau sẽ cắt đứt với Lạc gia, tự dựa vào năng lực bản thân để xây dựng cơ nghiệp. Trên thực tế, cũng bởi vì lý do này mà hắn mang tâm tình cáu gắt khi bị La Phi nhờ vả, nếu là ngày thường hắn đương nhiên không nhỏ mọn đến vậy.
Thời điểm rời khỏi Lạc gia hắn chỉ mang theo chút tiền riêng, vốn dĩ hắn tính toán định cư tạm thời ở thôn Hoa Bình, tranh thủ làm thân với Tịch Yến Thanh rồi tìm kiếm cơ hội kinh doanh mới mẻ nào đó. Hắn biết từ món kem đến canh lòng dê đều là ý tưởng của Tịch Yến Thanh, mà những thứ này đều bán rất đắt khách, biết đâu Tịch gia còn công thức bí mật nào đó khác thì sao?
Chỉ là hiện tại, còn chưa kịp làm thân đã bị người ta đuổi cổ!
Cũng do cái miệng hại cái thân.
La Phi kể lại cho Tịch Yến Thanh đầu đuôi sự tình, Tịch Yến Thanh không suy nghĩ nhiều liền nói: "Loại người IQ thấp còn chê người khác ngu ngốc, mặc kệ hắn ta! Đúng rồi bảo bối, sau khi chúng ta chuyển sang nhà mới, căn nhà cũ này em định thế nào?"
"Anh có dự định gì không?" La Phi muốn nghe kế hoạch của Tịch Yến Thanh trước.
"Có ba lựa chọn. Một là để không, hai là cho thuê, ba là để đại ca chuyển vào ở." Tịch Yến Thanh cảm thấy căn nhà nhỏ này đầy ắp kỷ niệm đẹp: "Nếu để không sẽ rất nhanh dột nát, chẳng bằng để đại ca chuyển tới đây ở, sau này nếu anh ấy tìm được nơi ở tốt hơn thì tính sau, nếu không thì cứ để anh ấy ở luôn, cho người khác thuê cũng chẳng thu được bao nhiêu."
"Có ai thèm thuê chỗ này cơ chứ? Kể cả cho họ Lạc kia vào ở, em thấy hắn cũng chẳng chịu được bao lâu đâu, mà chẳng may hắn là kẻ ăn ở bừa bãi, một thời gian sau phá hư cả cản nhà thì sao?" Tuy căn nhà này đã rất cũ nhưng nó cũng là tổ ấm nhỏ mà y và Tịch Yến Thanh cùng nhau xây đắp nên, nếu để người lạ tới đập phá lung tung, La Phi cũng cảm thấy rất xót ruột.
"Nhưng đại ca có định chuyển tới không? Em thấy chuyện này hơi tế nhị." Người đàn ông nào cũng có cái tôi rất cao, nhường không căn nhà cho La Cát e là hắn sẽ không nhận.
"Vậy chúng ta phải lựa lời mà nói. Nếu bảo đại ca cứ thế chuyển vào ở miễn phí, với tính cách của La Cát khẳng định anh ấy sẽ không chấp nhận đâu, nhưng tôi có cách, tôi sẽ có lời nhờ anh ấy tới trông coi vườn tược giúp chúng ta, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý." Tịch Yến Thanh nói: "Em thấy như vậy được không? Dù sao thì tôi cảm thấy bán căn nhà này cũng chẳng đáng bao tiền, không bằng giữ nó lại. Quan trọng là đây là căn nhà đầu tiên của hai ta kể từ khi xuyên tới đây, tôi rất quý trọng nó."
"Ừm, vậy chúng ta trao đổi với đại ca xem. Nếu anh ấy đồng ý thì tốt quá." La Phi hôn hôn cái cằm lún phún râu của Tịch Yến Thanh: "Hừm, lúc này vẫn ngồi tán gẫu có phải rất lãng phí thời gian không?"
"Lãng phí gì cơ? Có gì lãng phí à?" Tịch Yến Thanh nhìn Tiểu Hổ đang say giấc nồng thì cố ý giả ngơ. Có điều hắn diễn quá đạt, La Phi đương nhiên tin sái cổ.
Y đã hết lời mời gọi mà chồng yêu vẫn không hiểu ý, trong lòng y bứt rứt vô cùng.
Có nên câu dẫn thêm một chút không?
Câu dẫn cái rắm! Giữ lại chút liêm sỉ đi!
Nhưng đó là chồng yêu của ta mà! Liêm sỉ gì tầm này nữa?
La Phi đã nghĩ thông suốt, y chuẩn bị xuất chiêu, ánh mắt giả bộ lơ đãng nhìn quanh phòng, không hề chạm mắt với Tịch Yến Thanh. Y dùng ngón trỏ và ngón giữa đi từng bước trên đùi Tịch Yến Thanh, sau đó luồn vào cạp quần... Xo/a nắn!
"Oe oe oe...!!!" Lửa tình sắp bùng lên thì Tiểu Hổ đã cho một gáo nước...
"Ây dà biết ngay mà..." Tịch Yến Thanh rút tay La Phi ra rồi hôn nhẹ một cái: "Đợi tôi, cho con ăn no rồi sẽ quay về cho em ăn."
"Ừm..." Hai vành tai La Phi đỏ hồng, thấy Tịch Yến Thanh xoay người xuống bếp hâm sữa thì quay sang chọc mông Tiểu Hổ: "Tên nhóc thúi này, chỉ giỏi phá bĩnh."
"Oe..." Tiểu Hổ chóp chép cái miệng nhỏ, bộ dạng tủi thân muốn khóc mà không dám khóc. Nó ọ ọe trong chốc lát, mãi đến khi Tịch Yến Thanh mang sữa dê ấm lên và bón no, nó mới yên tĩnh chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Lúc này đến lượt La Phi vùng vằng. Y quay lưng về phía Tịch Yến Thanh ra vẻ "hôm nay mệt chết đi được không muốn làm gì hết!", thực tế trong nội tâm y đang gào lên: "sao bảo cho con ăn no rồi cho tôi ăn? sao còn nằm đấy không bắt đầu đi?"
Tịch Yến Thanh im lặng cười thầm, hắn đã đi guốc trong bụng vợ yêu từ lâu.
Đáng yêu quá, đáng yêu đến mức nhịn không được muốn trêu chọc tên nhóc này một phen.
Một lát sau, phía Tịch Yến Thanh bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
La Phi nhẹ nhàng trở mình quay ra phía sau xem xét. Y cảm thấy Tịch Yến Thanh có vẻ mệt mỏi thật bèn khẽ khàng xoay trở lại. Không ngờ vừa yên vị chưa được bao lâu, người phía sau đã choàng tay ôm lấy y...
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Tịch Yến Thanh say mê gặ/m cắn cần cổ La Phi, hơi thở ấm nóng vương vít khiến La Phi tê dại: "Bảo bối, vừa rồi câu dẫn mạnh bạo lắm cơ mà? Sao bây giờ lại hóa thành thỏ con ngây thơ rồi?"
La Phi luồn tay xuống dưới, sau đó nhéo yêu tiểu Yến Thanh một cái.
Tịch Yến Thanh hừ một tiếng đau đớn, cái miệng đang gặ/m cắn càng thêm dùng sức.
La Phi cảm giác cơn đau này kíc.h thích một cách khó tả, rốt cuộc y nhịn không được mà xoay người nằm đối diện Tịch Yến Thanh, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi lật thân trèo hẳn lên người hắn.
&&&&&&
"Nhìn gì mà kĩ thế?" La Phi sờ mặt, ánh mắt Tịch Yến Thanh tối đen khiến y không khỏi nghi hoặc. Làm suốt cả đêm qua còn chưa đủ sao?
"Bảo bối à... Tốt nhất hôm nay em đừng nên ra ngoài." Tịch Yến Thanh sờ sống mũi, thái độ chột dạ.
"Sao thế? Hôm nay em hứa với Tam Bảo sẽ chạy qua thêu áo cưới giúp nó mà."
"Em soi gương mà xem." Tịch Yến Thanh nói xong cũng không nán lại thêm giây nào: "Tôi sang nhà mới kiểm tra một vòng, lát nữa tôi về." Hầm băng sắp đào xong rồi, hắn phải trông coi thật kĩ.
"Tịch Yến Thanh!" Chỉ vài phút sau, trong buồng phát ra tiếng rít như yêu quái đòi ăn thịt người.
Họ Tịch hỗn đản kia! Hắn dám lưu lại một đống ô mai trên cổ y, thậm chí còn có vết răng!
A a a a a!
Trời nóng thế này không lẽ phải quàng khăn?
La Phi hận không thể túm Tịch Yến Thanh về cào chết hắn. Nếu đi ra ngoài với bộ dạng này, người khác bắt gặp e là sẽ bị cười cho thối mặt!
Thôi bỏ đi, hôm nay y sẽ trốn tịt trong buồng.
Chỗ thủng trên bộ giá y của La Như đã được La Phi thêu đè lên một con công, lúc này La Như không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa. Vì thế đợi mãi không thấy La Phi đến, nó trực tiếp cầm xiêm y chạy tới Tịch gia.
La Phi nhận bộ đồ nói: "Tam Bảo, hôm nay muội giúp ta chăn vịt với ngỗng đi."
Không hề nhắc tới Tiểu Hổ như mọi khi.
La Như vâng dạ một tiếng rồi hỏi lại: "Không cần muội trông Tiểu Hổ giúp à?"
La Phi phất tay như vội đuổi người: "Không không không, muội mau đi đi."
La Như cảm thấy có chút kì quái, nghe vậy càng tò mò. Nó quan sát một hồi rồi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Nhị ca, cổ của huynh..."
Cho dù da mặt La Phi có dày đến đâu cũng không thể chịu đựng cái nhìn chằm chằm của muội muội như vậy. Càng đừng nói là muội muội chưa xuất giá. Vì thế y vội giơ tay che cổ: "Không sao cả! Chỉ là... chỗ này không cẩn thận nên bị bỏng mà thôi."
Bị hơi thở của đại lão hổ nhà y hun bỏng.
La Phi .
La Như cũng không tin lắm, đặc biệt là vết đỏ như dấu răng kia, nó luôn cảm thấy đây là tác phẩm của Tịch ca nó lưu lại. Trừ Tịch Yến Thanh, ai dám cả gan cắn lên cổ nhị ca nó cơ chứ!?
Nó có chút không vui, do dự một chút rồi nói: "Nhị ca, Tịch ca bắt nạt huynh à?"
Theo bản năng La Phi định gật đầu, quả là Tịch ca nó bắt nạt y đến khóc suốt đêm! Nhưng chuyện này thật khó nói thành lời.
Cô nhóc này từ xưa đến nay vốn thẳng tính, nếu nó hiểu nhầm thì...
La Phi vội xua tay: "Không đâu không đâu, muội xem Tịch ca có giống loại người sẽ bắt nạt ta không? Tịch ca thương ta như vậy cơ mà."
La Như càng cảm thấy rối rắm. Cho tới bây giờ nó cảm thấy Tịch Yến Thanh đối xử rất tốt với nhị ca nó. Chỉ là bộ dạng này của nhị ca nó, quả thực có chút... có chút...
A đúng rồi! Oan thấu trời xanh.
Chính là bộ dạng chịu ấm ức nhưng không thể nói ra.
La Như có chút lo lắng, nó vừa thả vịt thả ngỗng vừa suy nghĩ miên man. Nó không nhắc đến chuyện này trước mặt La Phi nữa nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh.
Đợi đàn vịt và ngỗng ăn no nê, La Như bèn lùa chúng quay về Tịch gia, lúc này vừa vặn Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng cùng xuất hiện trước cổng. Nếu là ngày thường nó luôn tận lực tránh mặt Lạc Dũng, cũng ít giao tiếp để tránh người xung quanh bàn tán. Nhưng hôm nay trong lòng đang có tâm sự, La Như lùa vịt ngỗng vào sân rồi nối đuôi theo sau.
Lạc Dũng còn tưởng hôn thê của mình sẽ về luôn, không ngờ nàng lại xuất hiện trong sân khiến hắn vui mừng không thôi. Hắn kiềm chế tâm tình kích động của mình, cứ đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Còn La Như thì sao, nếu là ngày thường hẳn nó sẽ quắc mắt trừng hắn, sau đó mắng thầm trong bụng: cái tên ngốc này!
Nhưng hôm nay ngay khi Tịch Yến Thanh vừa biến mất vào buồng, La Như lập tức tiếp cận Lạc Dũng rồi hỏi: "Tịch ca và nhị ca của ta cãi nhau à?"
Lạc Dũng ngẩn người: "Không đâu, Tịch ca yêu thương tề ca còn không hết, làm gì có chuyện cãi nhau."
"Ta thấy nhị ca ta bị cắn đầy cổ, dấu răng rất to, còn đỏ ửng một vòng kia kìa." La Như vẫn đinh ninh là Tịch Yến Thanh cắn cổ La Phi khiến nhị ca nó bị thương.
"Ừm chuyện này..." Gương mặt Lạc Dũng lập tức đỏ bừng. Dù hắn chưa thành thân cũng chưa từng gần gũi nữ nhân, nhưng thời điểm tòng quân hắn quen biết rất nhiều người lớn tuổi đã lập gia đình, thi thoảng bọn họ hay kể những câu chuyện đùa tục tĩu, Lạc Dũng nghe dần thành quen... Bởi vậy La Như vừa nhắc đến hắn lập tức hiểu ra toàn bộ. Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào đây?
"Ừm cái gì mà ừm? Ngươi biết gì đó đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu để ta phát hiện ngươi che giấu chuyện Tịch ca bắt nạt nhị ca ta, ngươi không xong với ta đâu!" Bộ dạng La Như hung dữ như cọp mẹ bảo vệ đàn con.
"Đừng nóng đừng nóng, nói chung là... nói chung là hai bọn họ không có xô xát gì đâu." Lạc Dũng nói xong thì nhỏ giọng thì thầm một câu: không chừng sau này ta cũng muốn cắn ngươi đấy.
"Vậy ngươi nói thật xem nào, vì sao lại thế?"
"Cái này... Ta không thể nói được." Lạc Dũng khó xử muốn chết. Hắn phải nói thế nào đây? Nói không khéo sợ La Như coi hắn thành một tên lưu manh thì sao? Nếu đã thành thân thì không sao, nhưng người ta là con gái chưa xuất giá nha...
"Không nói thì thôi!" La Như trợn mắt lườm sau đó vào buồng nói với La Phi một câu, trước khi ra về không quên dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tịch Yến Thanh.
Tốt nhất đừng để nó biết có người bắt nạt nhị ca nó! Hừm!
Tịch Yến Thanh cho rằng Lạc Dũng vừa gây sự, hắn bước ra ngoài hỏi: "Sao ngươi lại chọc giận Tam Bảo rồi?"
"Còn không phải bởi vì huynh sao?" Lạc Dũng oan thấu trời xanh: "Tam Bảo hỏi ta có phải huynh bắt nạt tề ca không, bởi vì trên cổ tề ca đầy dấu răng. Huynh nói xem chuyện này ta nên giải thích cho nàng ấy thế nào?" Không thể nói đàng hoàng, bởi vậy mới khiến vị hôn thê của hắn tức tối đến vậy.
"Khụ khụ... Làm khó cho ngươi rồi." Tịch Yến Thanh hiếm khi lộ vẻ xấu hổ trước mặt huynh đệ như vậy: "Nhưng chuyện này ấy mà... Cứ thành thân là sẽ hiểu, khó nhịn lắm." Tịch Yến Thanh cầm xấp giấy đưa cho Lạc Dũng: "Hôm nay ngươi đừng vào nhà, ta sợ tề ca ngươi ngượng, đến tối lại cấm ta lên giường ngủ."
"Chậc, trước kia ta còn cho rằng Tịch ca huynh là người nhã nhặn, hôm nay coi như biết thêm bộ mặt khác của huynh. Giả dối!" Lạc Dũng nhận xấp giấy rồi xoay người ra về. Cảnh Dung muốn viết thư gửi một bằng hữu cũ ở cố hương, vì không có giấy, y đành nhờ Lạc Dũng sang Tịch gia một chuyến, không ngờ lại đẩy Lạc Dũng vướng vào chuyện khó xử này.
"Ta cũng muốn làm người nhã nhặn lắm chứ." Tịch Yến Thanh thấy Lạc Dũng đã ra khỏi cổng thì tự nhủ trong lòng. Bên môi hắn vẫn treo ý cười thỏa mãn, cuối cùng đành thở dài một tiếng ra vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng một tiểu yêu tinh nhẵn mịn trơn bóng đứng trước mặt, bố ai mà nhã nhặn nổi!"
Tiểu yêu tinh nào đó đang ngồi trong phòng thêu áo, bộ dạng cúi đầu chăm chú làm việc khiến trái tim Tịch Yến Thanh mềm nhũn.
Không rõ bởi vì La Phi học chuyên ngành nghệ thuật hay bởi vì tính cách y vốn như vậy, Tịch Yến Thanh luôn cảm thấy y là người có rất nhiều bộ mặt. Có đôi lúc y cực kì dịu ngoan mềm mại, ví như hiện tại, vợ hắn nhu thuận như một chú nai con. Lại có đôi lúc y cực kì hung hăng, ví như thời điểm mới đây hắn vừa nhắc đến, đúng là một con nhím xù lông. Đương nhiên cũng có lúc như đêm qua, quyến rũ và đầy mị hoặc... tựa như một loài hồ ly.
Mỗi một phiên bản của La Phi, Tịch Yến Thanh đến say mê và thích thú, hắn luôn cảm thấy thèm khát, luôn cảm thấy chưa đủ.
Hắn đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn vợ yêu hồi lâu.
"Sao đấy Thanh ca?" La Phi ngẩng đầu nhìn Tịch Yến Thanh: "Đứng trông cửa nhưng không ai trả công đâu nhé."
"Đứng ngắm em, không phải trông cửa." Tịch Yến Thanh bước tới từ phía sau La Phi, dịu dàng nắn bóp vai cho y: "Đây là áo cưới của Tam Bảo à?"
"Ừm, có chỗ bị rách, em vá lại cho nó. Nhưng mà vết rách lộ quá nên phải thêu hình đè lên." La Phi sợ mất tập trung làm hỏng hình thêu nên bỏ hẳn kim chỉ xuống, hưởng thụ dịch vụ mát-xa của Tịch Yến Thanh trong chốc lát: "Đào xong hầm băng chưa?"
"Xong xuôi hết rồi, không lớn lắm đâu, chỉ đủ dùng thôi. Năm nay chúng ta bắt đầu trữ băng." Tịch Yến Thanh nói: "Chờ chọn được ngày đẹp chúng ta chuyển thóc gạo sang nhà mới."
"Ừm, đúng rồi, hôm nay em ra vườn sau nhà phát hiện cây thù lù đực có nhiều quả sắp chín rồi, mình hái xuống đi bán được không?"
"Tạm thời đừng bán vội, lứa đầu tiên để dành cho em ăn đã." Tịch Yến Thanh vuốt tóc La Phi: "Cho em ăn chán rồi mới bán. Mục đích ban đầu của tôi chính là xây một vườn trái cây cho riêng em, vĩnh viễn không thay đổi, những cái khác chỉ là phụ."
"Em có thể ăn được bao nhiều, năm nay trồng nhiều thế cơ mà. Nhưng mà thôi, lời vừa rồi anh nói cũng xuôi tai." La Phi xoay người ôm thắt lưng Tịch Yến Thanh, nhắm mắt tựa lên người hắn nghỉ ngơi trong chốc lát: "Chờ hai ngày nữa làm đồ ăn ngon thưởng cho anh."
"Sao vậy? Sao phải đợi thêm hai ngày?"
"Vì chưa phải lúc thích hợp, đến lúc đó anh sẽ hiểu." La Phi cọ cọ mặt vào bụng Tịch Yến Thanh.
Thêu thùa rất hại mắt, có lẽ La Phi cũng đang mệt mỏi, y cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ. Tịch Yến Thanh nhẹ chân nhẹ tay ôm vợ yêu lên giường, sau đó lại đặt Tiểu Hổ nằm bên cạnh, hắn đứng bên thành giường nhìn một lớn một nhỏ ngủ đến là ngon lành.
Hắn cũng muốn ngả lưng một lát nhưng chợt nhớ ra lời La Phi vừa nói, thù lù đực sau vườn sắp vào độ thu hoạch. Hắn lại có việc cần phải làm.
Năm nay các giống cây lâu năm như nho, mâm xôi, việt quất đều chưa kết nhiều trái, đem bán cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng thù lù đực lại bội thu.
Tịch Yến Thanh viết cho Thạch Thích một phong thư, ngay trong đêm hắn đưa thư về La gia nhờ La Nghị sáng hôm sau đi học ghé qua Thạch phủ một chuyến.
Không tới vài ngày sau, Thạch Thích đã phái người xuống thôn Hoa Bình. Nửa đêm hôm ấy, đoàn người gồm sáu con ngựa kéo theo ba cỗ xe ngựa chất đầy băng đã xuất hiện trước cổng Tịch gia. Tịch Yến Thanh chỉ huy nhóm người chuyển băng vào hầm suốt một đêm.
Xây dựng một hầm băng có nhiệt độ ổn định không phải chuyện một sớm một chiều là xong, nhưng trữ băng càng sớm càng tốt.
Trong khoảng thời gian này ngày nào La Phi cũng ra vườn xem cây thù lù, hễ có quả chín y liền hái ăn, không quên phân chia cho người thân bạn bè. Cho dù chia cho tất cả mọi người thì vẫn còn lại rất nhiều, bởi vì đang là mùa thù lù đực, mỗi cụm cây mỗi ngày đều cho ra rất nhiều quả. Vì thế y và Tịch Yến Thanh bàn bạc rồi quyết định thu hoạch toàn bộ quả thù lù đực.
Quả thù lù đực nhỏ nhỏ, mọc thành chùm trên cây. Kỳ thực những loại quả mọng đều rất nhỏ, chỉ cần vận chuyển và cất trữ một cách cẩn thận thì không thành vấn đề.
La Phi ôm Tiểu Hổ trước ngực, tay trái cầm sọt nhỏ. Trong vườn lúc này có y, Tịch Yến Thanh, Lạc Dũng và La Như hỗ trợ đến hái quả. Về phần Cảnh Dung, y đang bận rộn chăn dê và học cách nuôi dưỡng bò sữa, ngày nào y cũng lải nhải vì sao không được tham gia công việc cùng mọi người, đáng tiếc đàn dê của y không đồng tình!
Sau đó Cảnh Dung ngẫm lại, người ta lao động có đôi có cặp, y là người cô đơn, cho nên bỏ qua đi, thế này cũng tốt, tránh phải ăn cẩu lương đến xấu hổ.
"Có mệt không? Mệt thì vào nghỉ một lát đi." Tịch Yến Thanh nói với La Phi.
"Không mệt chút nào, ngược lại còn rất vui." La Phi tùy tay hái một chùm bỏ vào miệng, y cười nói: "Trên đời này không có gì thỏa mãn bằng việc tự tay thu hoạch thành quả lao động của chính mình."
"Hửm?" Tịch Yến Thanh nhướng mày: "Tối hôm qua bảo bối nói thế nào ấy nhỉ? Không phải em nói việc thỏa mãn nhất chính là làm tôi..."
"Không được nói nữa!" La Phi đỏ mặt, y đưa mắt nhìn về phía La Như và Lạc Dũng ở góc vườn bên kia: "Anh giữ ý chút đi! Cổ em vừa mới hết tím thôi đấy, anh không thấy hai ngày vừa rồi ánh mắt Tam Bảo nhìn anh đầy thù địch à? Nó tưởng anh bắt nạt em."
"Phì, biết rồi biết rồi." Tịch Yến Thanh nhẹ nhàng dùng mu bàn tay cọ má Tiểu Hổ: "Cứ như thằng nhóc này lại ngoan."
"Ừm, thích ra ngoài hóng chuyện lắm." La Phi cuộn lưỡi huýt sáo líu lo: "Tiểu Hổ, con nhìn xem đây là gì?"
Tiểu Hổ tựa trong lòng La Phi, bất cứ đồ gì La Phi đưa cho nó nó đều nắm lấy.
Thấy nhóc con có vẻ buồn ngủ, La Phi đưa sọt quả cho Tịch Yến Thanh: "Em vào dỗ con ngủ đã."
Tịch Yến Thanh nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi vườn mới quay lại tiếp tục làm việc.
Hái thù lù là một công việc không quá khó khăn, nhưng một vườn mấy chục cây như vậy, trong thời gian ngắn có thể thu hoạch toàn bộ quả là điều bất khả thi, càng đừng nói phải chọn các quả chín và không động tới các quả non.
Năm nay Tịch Yến Thanh trồng cây hơi sát, cũng may chúng ra nhiều quả, chỉ có điều người đi hái phải đứng hơi vất vả. Hắn trồng thành hai khu, một khu có đánh luống và một khu trồng tự do. Kết quả những cây được trồng theo luống cho trái chín nhiều hơn mà cây cũng phát triển tươi tốt hơn. Bởi vậy sang năm hắn nhất định phải đánh luống toàn bộ khu vườn.
Sau khi hái đầy một sọt, bọn họ sẽ đặt từng sọt dưới bóng râm rồi tiếp tục lấy thêm các sọt rỗng. Mãi tới giữa trưa, tính cả sọt mà Lạc Dũng chưa hái đầy, bọn họ thu hoạch được tổng cộng năm sọt lớn.
La Phi dặn Tịch Yến Thanh để lại cho y một ít, lúc sau y dọn cơm trưa lên. Chờ mọi người ăn uống no nê rồi chuyển các sọt thù lù lên trấn, La Phi mới mang chỗ quả còn lại đi rửa sạch.
La Như còn tưởng La Phi định rửa để ăn, không ngờ sau khi vớt ráo nước La Phi lại bỏ quả thù lù vào nồi đun.
"Nhị ca, huynh làm gì đấy?" La Như ngửi thấy một mùi thơm ngòn ngọt lan tỏa.
"Làm mứt quả." La Phi bỏ thêm đường vào nồi, tay đảo liên tục để không làm cháy nồi: "Làm mứt quả để ăn cùng bánh bao hoặc bánh bột mì, hoặc làm bánh trôi cũng rất ngon."
"Bánh trôi?"
"Ừm. Mười lăm tháng Giêng là Tết Nguyên tiêu cũng sắp đến rồi. Chúng ta không gói bánh nhân đường và lạc nữa mà đổi thành mứt quả." La Phi và Tịch Yến Thanh đều rất thích ăn các loại bánh nếp ngọt, năm nay bọn họ sẽ thử làm bánh trôi nhân mứt quả.
La Như chưa từng nghe tới món này, nhưng qua lời miêu tả của La Phi nó cảm thấy khá tò mò, vì vậy cứ ôm Tiểu Hổ đứng cạnh học món mới.
Tuy may vá không khéo nhưng nấu nướng đúng là sở trường của nó, chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
La Phi cũng không có ý định giấu diếm công thức, làm xong phần nhân thì đổ ra đợi nguội, sau đó y lấy bột nếp đã nhào sẵn từ trước, bắt đầu nặn bánh thành các viên tròn.
Y không làm quá nhiều nên La Như chỉ có thể mang về vài miếng ăn thử.
Thời điểm Tịch Yến Thanh từ trấn trở về, La Như đã ra về, mà Lạc Dũng cũng không quay về dùng cơm như La Phi tính toán. Hắn và Tịch Yến Thanh đã ăn nhẹ trên trấn nên hơi lửng bụng, chỉ còn Tịch Yến Thanh quay về một mình với đống sọt rỗng. Hắn còn mang về một món quà bí mật dành cho La Phi.
"Làm gì mà thần bí thế?" Nhìn thứ mà Tịch Yến Thanh giấu sau lưng, La Phi sốt ruột đoán mãi không ra thứ gì.
"Em đoán xem." Tịch Yến Thanh nhất quyết không cho La Phi nhìn trộm.
"Mua cho Tiểu Hổ à?"
"Không phải."
"Thế là cái gì? Vải?"
"Cũng không phải?"
"Chỉ màu?"
"Không phải." Tịch Yến Thanh thấy La Phi quả thực không thể đoán nổi mới lôi thứ ấy ra trước mặt: "Nhìn này."
"A!" La Phi kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Ớt! Đệt mợ là quả ớt thật sao?" Tuy là ớt khô nhưng chính xác đây là quả ớt. Chẳng những là quả ớt mà còn có cả hạt giống ớt! La – nghiện ăn cay – Phi sắp vui đến điên rồi: "Anh lấy ở đâu thế?"
"Một người bạn phương xa của Thạch đại ca mang về. Trước kia tôi từng tả cho Thạch Thích nghe về cây ớt, nhưng không ngờ anh ta thực sự kiếm được." Tịch Yến Thanh nói: "Lát nữa tôi sẽ rắc thử mấy hạt giống, xem mùa thu năm nay chúng có nảy mầm được không. Còn lại chúng ta cất đi để sang năm trồng."
"Được được được, Thanh ca, anh đợi một lát nhé, em đang luộc bánh trôi."
"Bánh trôi ở đâu ra?"
"Em vừa làm chiều nay, nhân mứt thù lù." La Phi nhanh chóng múc một bát bánh trôi cho Tịch Yến Thanh, lại lật đật chạy vào lau khô cối đá rồi bỏ ớt khô vào giã giã giã...
Sáng mai y muốn ăn mì trộn!
Chính là loại cấp độ 7!
Còn có đậu phụ Tứ Xuyên!
Gà cung bảo!
Đúng rồi đúng rồi, còn có cá hấp cay nữa!
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Thời điểm rời khỏi Lạc gia hắn chỉ mang theo chút tiền riêng, vốn dĩ hắn tính toán định cư tạm thời ở thôn Hoa Bình, tranh thủ làm thân với Tịch Yến Thanh rồi tìm kiếm cơ hội kinh doanh mới mẻ nào đó. Hắn biết từ món kem đến canh lòng dê đều là ý tưởng của Tịch Yến Thanh, mà những thứ này đều bán rất đắt khách, biết đâu Tịch gia còn công thức bí mật nào đó khác thì sao?
Chỉ là hiện tại, còn chưa kịp làm thân đã bị người ta đuổi cổ!
Cũng do cái miệng hại cái thân.
La Phi kể lại cho Tịch Yến Thanh đầu đuôi sự tình, Tịch Yến Thanh không suy nghĩ nhiều liền nói: "Loại người IQ thấp còn chê người khác ngu ngốc, mặc kệ hắn ta! Đúng rồi bảo bối, sau khi chúng ta chuyển sang nhà mới, căn nhà cũ này em định thế nào?"
"Anh có dự định gì không?" La Phi muốn nghe kế hoạch của Tịch Yến Thanh trước.
"Có ba lựa chọn. Một là để không, hai là cho thuê, ba là để đại ca chuyển vào ở." Tịch Yến Thanh cảm thấy căn nhà nhỏ này đầy ắp kỷ niệm đẹp: "Nếu để không sẽ rất nhanh dột nát, chẳng bằng để đại ca chuyển tới đây ở, sau này nếu anh ấy tìm được nơi ở tốt hơn thì tính sau, nếu không thì cứ để anh ấy ở luôn, cho người khác thuê cũng chẳng thu được bao nhiêu."
"Có ai thèm thuê chỗ này cơ chứ? Kể cả cho họ Lạc kia vào ở, em thấy hắn cũng chẳng chịu được bao lâu đâu, mà chẳng may hắn là kẻ ăn ở bừa bãi, một thời gian sau phá hư cả cản nhà thì sao?" Tuy căn nhà này đã rất cũ nhưng nó cũng là tổ ấm nhỏ mà y và Tịch Yến Thanh cùng nhau xây đắp nên, nếu để người lạ tới đập phá lung tung, La Phi cũng cảm thấy rất xót ruột.
"Nhưng đại ca có định chuyển tới không? Em thấy chuyện này hơi tế nhị." Người đàn ông nào cũng có cái tôi rất cao, nhường không căn nhà cho La Cát e là hắn sẽ không nhận.
"Vậy chúng ta phải lựa lời mà nói. Nếu bảo đại ca cứ thế chuyển vào ở miễn phí, với tính cách của La Cát khẳng định anh ấy sẽ không chấp nhận đâu, nhưng tôi có cách, tôi sẽ có lời nhờ anh ấy tới trông coi vườn tược giúp chúng ta, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý." Tịch Yến Thanh nói: "Em thấy như vậy được không? Dù sao thì tôi cảm thấy bán căn nhà này cũng chẳng đáng bao tiền, không bằng giữ nó lại. Quan trọng là đây là căn nhà đầu tiên của hai ta kể từ khi xuyên tới đây, tôi rất quý trọng nó."
"Ừm, vậy chúng ta trao đổi với đại ca xem. Nếu anh ấy đồng ý thì tốt quá." La Phi hôn hôn cái cằm lún phún râu của Tịch Yến Thanh: "Hừm, lúc này vẫn ngồi tán gẫu có phải rất lãng phí thời gian không?"
"Lãng phí gì cơ? Có gì lãng phí à?" Tịch Yến Thanh nhìn Tiểu Hổ đang say giấc nồng thì cố ý giả ngơ. Có điều hắn diễn quá đạt, La Phi đương nhiên tin sái cổ.
Y đã hết lời mời gọi mà chồng yêu vẫn không hiểu ý, trong lòng y bứt rứt vô cùng.
Có nên câu dẫn thêm một chút không?
Câu dẫn cái rắm! Giữ lại chút liêm sỉ đi!
Nhưng đó là chồng yêu của ta mà! Liêm sỉ gì tầm này nữa?
La Phi đã nghĩ thông suốt, y chuẩn bị xuất chiêu, ánh mắt giả bộ lơ đãng nhìn quanh phòng, không hề chạm mắt với Tịch Yến Thanh. Y dùng ngón trỏ và ngón giữa đi từng bước trên đùi Tịch Yến Thanh, sau đó luồn vào cạp quần... Xo/a nắn!
"Oe oe oe...!!!" Lửa tình sắp bùng lên thì Tiểu Hổ đã cho một gáo nước...
"Ây dà biết ngay mà..." Tịch Yến Thanh rút tay La Phi ra rồi hôn nhẹ một cái: "Đợi tôi, cho con ăn no rồi sẽ quay về cho em ăn."
"Ừm..." Hai vành tai La Phi đỏ hồng, thấy Tịch Yến Thanh xoay người xuống bếp hâm sữa thì quay sang chọc mông Tiểu Hổ: "Tên nhóc thúi này, chỉ giỏi phá bĩnh."
"Oe..." Tiểu Hổ chóp chép cái miệng nhỏ, bộ dạng tủi thân muốn khóc mà không dám khóc. Nó ọ ọe trong chốc lát, mãi đến khi Tịch Yến Thanh mang sữa dê ấm lên và bón no, nó mới yên tĩnh chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Lúc này đến lượt La Phi vùng vằng. Y quay lưng về phía Tịch Yến Thanh ra vẻ "hôm nay mệt chết đi được không muốn làm gì hết!", thực tế trong nội tâm y đang gào lên: "sao bảo cho con ăn no rồi cho tôi ăn? sao còn nằm đấy không bắt đầu đi?"
Tịch Yến Thanh im lặng cười thầm, hắn đã đi guốc trong bụng vợ yêu từ lâu.
Đáng yêu quá, đáng yêu đến mức nhịn không được muốn trêu chọc tên nhóc này một phen.
Một lát sau, phía Tịch Yến Thanh bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
La Phi nhẹ nhàng trở mình quay ra phía sau xem xét. Y cảm thấy Tịch Yến Thanh có vẻ mệt mỏi thật bèn khẽ khàng xoay trở lại. Không ngờ vừa yên vị chưa được bao lâu, người phía sau đã choàng tay ôm lấy y...
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Tịch Yến Thanh say mê gặ/m cắn cần cổ La Phi, hơi thở ấm nóng vương vít khiến La Phi tê dại: "Bảo bối, vừa rồi câu dẫn mạnh bạo lắm cơ mà? Sao bây giờ lại hóa thành thỏ con ngây thơ rồi?"
La Phi luồn tay xuống dưới, sau đó nhéo yêu tiểu Yến Thanh một cái.
Tịch Yến Thanh hừ một tiếng đau đớn, cái miệng đang gặ/m cắn càng thêm dùng sức.
La Phi cảm giác cơn đau này kíc.h thích một cách khó tả, rốt cuộc y nhịn không được mà xoay người nằm đối diện Tịch Yến Thanh, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi lật thân trèo hẳn lên người hắn.
&&&&&&
"Nhìn gì mà kĩ thế?" La Phi sờ mặt, ánh mắt Tịch Yến Thanh tối đen khiến y không khỏi nghi hoặc. Làm suốt cả đêm qua còn chưa đủ sao?
"Bảo bối à... Tốt nhất hôm nay em đừng nên ra ngoài." Tịch Yến Thanh sờ sống mũi, thái độ chột dạ.
"Sao thế? Hôm nay em hứa với Tam Bảo sẽ chạy qua thêu áo cưới giúp nó mà."
"Em soi gương mà xem." Tịch Yến Thanh nói xong cũng không nán lại thêm giây nào: "Tôi sang nhà mới kiểm tra một vòng, lát nữa tôi về." Hầm băng sắp đào xong rồi, hắn phải trông coi thật kĩ.
"Tịch Yến Thanh!" Chỉ vài phút sau, trong buồng phát ra tiếng rít như yêu quái đòi ăn thịt người.
Họ Tịch hỗn đản kia! Hắn dám lưu lại một đống ô mai trên cổ y, thậm chí còn có vết răng!
A a a a a!
Trời nóng thế này không lẽ phải quàng khăn?
La Phi hận không thể túm Tịch Yến Thanh về cào chết hắn. Nếu đi ra ngoài với bộ dạng này, người khác bắt gặp e là sẽ bị cười cho thối mặt!
Thôi bỏ đi, hôm nay y sẽ trốn tịt trong buồng.
Chỗ thủng trên bộ giá y của La Như đã được La Phi thêu đè lên một con công, lúc này La Như không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa. Vì thế đợi mãi không thấy La Phi đến, nó trực tiếp cầm xiêm y chạy tới Tịch gia.
La Phi nhận bộ đồ nói: "Tam Bảo, hôm nay muội giúp ta chăn vịt với ngỗng đi."
Không hề nhắc tới Tiểu Hổ như mọi khi.
La Như vâng dạ một tiếng rồi hỏi lại: "Không cần muội trông Tiểu Hổ giúp à?"
La Phi phất tay như vội đuổi người: "Không không không, muội mau đi đi."
La Như cảm thấy có chút kì quái, nghe vậy càng tò mò. Nó quan sát một hồi rồi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Nhị ca, cổ của huynh..."
Cho dù da mặt La Phi có dày đến đâu cũng không thể chịu đựng cái nhìn chằm chằm của muội muội như vậy. Càng đừng nói là muội muội chưa xuất giá. Vì thế y vội giơ tay che cổ: "Không sao cả! Chỉ là... chỗ này không cẩn thận nên bị bỏng mà thôi."
Bị hơi thở của đại lão hổ nhà y hun bỏng.
La Phi .
La Như cũng không tin lắm, đặc biệt là vết đỏ như dấu răng kia, nó luôn cảm thấy đây là tác phẩm của Tịch ca nó lưu lại. Trừ Tịch Yến Thanh, ai dám cả gan cắn lên cổ nhị ca nó cơ chứ!?
Nó có chút không vui, do dự một chút rồi nói: "Nhị ca, Tịch ca bắt nạt huynh à?"
Theo bản năng La Phi định gật đầu, quả là Tịch ca nó bắt nạt y đến khóc suốt đêm! Nhưng chuyện này thật khó nói thành lời.
Cô nhóc này từ xưa đến nay vốn thẳng tính, nếu nó hiểu nhầm thì...
La Phi vội xua tay: "Không đâu không đâu, muội xem Tịch ca có giống loại người sẽ bắt nạt ta không? Tịch ca thương ta như vậy cơ mà."
La Như càng cảm thấy rối rắm. Cho tới bây giờ nó cảm thấy Tịch Yến Thanh đối xử rất tốt với nhị ca nó. Chỉ là bộ dạng này của nhị ca nó, quả thực có chút... có chút...
A đúng rồi! Oan thấu trời xanh.
Chính là bộ dạng chịu ấm ức nhưng không thể nói ra.
La Như có chút lo lắng, nó vừa thả vịt thả ngỗng vừa suy nghĩ miên man. Nó không nhắc đến chuyện này trước mặt La Phi nữa nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh.
Đợi đàn vịt và ngỗng ăn no nê, La Như bèn lùa chúng quay về Tịch gia, lúc này vừa vặn Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng cùng xuất hiện trước cổng. Nếu là ngày thường nó luôn tận lực tránh mặt Lạc Dũng, cũng ít giao tiếp để tránh người xung quanh bàn tán. Nhưng hôm nay trong lòng đang có tâm sự, La Như lùa vịt ngỗng vào sân rồi nối đuôi theo sau.
Lạc Dũng còn tưởng hôn thê của mình sẽ về luôn, không ngờ nàng lại xuất hiện trong sân khiến hắn vui mừng không thôi. Hắn kiềm chế tâm tình kích động của mình, cứ đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Còn La Như thì sao, nếu là ngày thường hẳn nó sẽ quắc mắt trừng hắn, sau đó mắng thầm trong bụng: cái tên ngốc này!
Nhưng hôm nay ngay khi Tịch Yến Thanh vừa biến mất vào buồng, La Như lập tức tiếp cận Lạc Dũng rồi hỏi: "Tịch ca và nhị ca của ta cãi nhau à?"
Lạc Dũng ngẩn người: "Không đâu, Tịch ca yêu thương tề ca còn không hết, làm gì có chuyện cãi nhau."
"Ta thấy nhị ca ta bị cắn đầy cổ, dấu răng rất to, còn đỏ ửng một vòng kia kìa." La Như vẫn đinh ninh là Tịch Yến Thanh cắn cổ La Phi khiến nhị ca nó bị thương.
"Ừm chuyện này..." Gương mặt Lạc Dũng lập tức đỏ bừng. Dù hắn chưa thành thân cũng chưa từng gần gũi nữ nhân, nhưng thời điểm tòng quân hắn quen biết rất nhiều người lớn tuổi đã lập gia đình, thi thoảng bọn họ hay kể những câu chuyện đùa tục tĩu, Lạc Dũng nghe dần thành quen... Bởi vậy La Như vừa nhắc đến hắn lập tức hiểu ra toàn bộ. Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào đây?
"Ừm cái gì mà ừm? Ngươi biết gì đó đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu để ta phát hiện ngươi che giấu chuyện Tịch ca bắt nạt nhị ca ta, ngươi không xong với ta đâu!" Bộ dạng La Như hung dữ như cọp mẹ bảo vệ đàn con.
"Đừng nóng đừng nóng, nói chung là... nói chung là hai bọn họ không có xô xát gì đâu." Lạc Dũng nói xong thì nhỏ giọng thì thầm một câu: không chừng sau này ta cũng muốn cắn ngươi đấy.
"Vậy ngươi nói thật xem nào, vì sao lại thế?"
"Cái này... Ta không thể nói được." Lạc Dũng khó xử muốn chết. Hắn phải nói thế nào đây? Nói không khéo sợ La Như coi hắn thành một tên lưu manh thì sao? Nếu đã thành thân thì không sao, nhưng người ta là con gái chưa xuất giá nha...
"Không nói thì thôi!" La Như trợn mắt lườm sau đó vào buồng nói với La Phi một câu, trước khi ra về không quên dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tịch Yến Thanh.
Tốt nhất đừng để nó biết có người bắt nạt nhị ca nó! Hừm!
Tịch Yến Thanh cho rằng Lạc Dũng vừa gây sự, hắn bước ra ngoài hỏi: "Sao ngươi lại chọc giận Tam Bảo rồi?"
"Còn không phải bởi vì huynh sao?" Lạc Dũng oan thấu trời xanh: "Tam Bảo hỏi ta có phải huynh bắt nạt tề ca không, bởi vì trên cổ tề ca đầy dấu răng. Huynh nói xem chuyện này ta nên giải thích cho nàng ấy thế nào?" Không thể nói đàng hoàng, bởi vậy mới khiến vị hôn thê của hắn tức tối đến vậy.
"Khụ khụ... Làm khó cho ngươi rồi." Tịch Yến Thanh hiếm khi lộ vẻ xấu hổ trước mặt huynh đệ như vậy: "Nhưng chuyện này ấy mà... Cứ thành thân là sẽ hiểu, khó nhịn lắm." Tịch Yến Thanh cầm xấp giấy đưa cho Lạc Dũng: "Hôm nay ngươi đừng vào nhà, ta sợ tề ca ngươi ngượng, đến tối lại cấm ta lên giường ngủ."
"Chậc, trước kia ta còn cho rằng Tịch ca huynh là người nhã nhặn, hôm nay coi như biết thêm bộ mặt khác của huynh. Giả dối!" Lạc Dũng nhận xấp giấy rồi xoay người ra về. Cảnh Dung muốn viết thư gửi một bằng hữu cũ ở cố hương, vì không có giấy, y đành nhờ Lạc Dũng sang Tịch gia một chuyến, không ngờ lại đẩy Lạc Dũng vướng vào chuyện khó xử này.
"Ta cũng muốn làm người nhã nhặn lắm chứ." Tịch Yến Thanh thấy Lạc Dũng đã ra khỏi cổng thì tự nhủ trong lòng. Bên môi hắn vẫn treo ý cười thỏa mãn, cuối cùng đành thở dài một tiếng ra vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng một tiểu yêu tinh nhẵn mịn trơn bóng đứng trước mặt, bố ai mà nhã nhặn nổi!"
Tiểu yêu tinh nào đó đang ngồi trong phòng thêu áo, bộ dạng cúi đầu chăm chú làm việc khiến trái tim Tịch Yến Thanh mềm nhũn.
Không rõ bởi vì La Phi học chuyên ngành nghệ thuật hay bởi vì tính cách y vốn như vậy, Tịch Yến Thanh luôn cảm thấy y là người có rất nhiều bộ mặt. Có đôi lúc y cực kì dịu ngoan mềm mại, ví như hiện tại, vợ hắn nhu thuận như một chú nai con. Lại có đôi lúc y cực kì hung hăng, ví như thời điểm mới đây hắn vừa nhắc đến, đúng là một con nhím xù lông. Đương nhiên cũng có lúc như đêm qua, quyến rũ và đầy mị hoặc... tựa như một loài hồ ly.
Mỗi một phiên bản của La Phi, Tịch Yến Thanh đến say mê và thích thú, hắn luôn cảm thấy thèm khát, luôn cảm thấy chưa đủ.
Hắn đứng ở cửa ngẩn ngơ nhìn vợ yêu hồi lâu.
"Sao đấy Thanh ca?" La Phi ngẩng đầu nhìn Tịch Yến Thanh: "Đứng trông cửa nhưng không ai trả công đâu nhé."
"Đứng ngắm em, không phải trông cửa." Tịch Yến Thanh bước tới từ phía sau La Phi, dịu dàng nắn bóp vai cho y: "Đây là áo cưới của Tam Bảo à?"
"Ừm, có chỗ bị rách, em vá lại cho nó. Nhưng mà vết rách lộ quá nên phải thêu hình đè lên." La Phi sợ mất tập trung làm hỏng hình thêu nên bỏ hẳn kim chỉ xuống, hưởng thụ dịch vụ mát-xa của Tịch Yến Thanh trong chốc lát: "Đào xong hầm băng chưa?"
"Xong xuôi hết rồi, không lớn lắm đâu, chỉ đủ dùng thôi. Năm nay chúng ta bắt đầu trữ băng." Tịch Yến Thanh nói: "Chờ chọn được ngày đẹp chúng ta chuyển thóc gạo sang nhà mới."
"Ừm, đúng rồi, hôm nay em ra vườn sau nhà phát hiện cây thù lù đực có nhiều quả sắp chín rồi, mình hái xuống đi bán được không?"
"Tạm thời đừng bán vội, lứa đầu tiên để dành cho em ăn đã." Tịch Yến Thanh vuốt tóc La Phi: "Cho em ăn chán rồi mới bán. Mục đích ban đầu của tôi chính là xây một vườn trái cây cho riêng em, vĩnh viễn không thay đổi, những cái khác chỉ là phụ."
"Em có thể ăn được bao nhiều, năm nay trồng nhiều thế cơ mà. Nhưng mà thôi, lời vừa rồi anh nói cũng xuôi tai." La Phi xoay người ôm thắt lưng Tịch Yến Thanh, nhắm mắt tựa lên người hắn nghỉ ngơi trong chốc lát: "Chờ hai ngày nữa làm đồ ăn ngon thưởng cho anh."
"Sao vậy? Sao phải đợi thêm hai ngày?"
"Vì chưa phải lúc thích hợp, đến lúc đó anh sẽ hiểu." La Phi cọ cọ mặt vào bụng Tịch Yến Thanh.
Thêu thùa rất hại mắt, có lẽ La Phi cũng đang mệt mỏi, y cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ. Tịch Yến Thanh nhẹ chân nhẹ tay ôm vợ yêu lên giường, sau đó lại đặt Tiểu Hổ nằm bên cạnh, hắn đứng bên thành giường nhìn một lớn một nhỏ ngủ đến là ngon lành.
Hắn cũng muốn ngả lưng một lát nhưng chợt nhớ ra lời La Phi vừa nói, thù lù đực sau vườn sắp vào độ thu hoạch. Hắn lại có việc cần phải làm.
Năm nay các giống cây lâu năm như nho, mâm xôi, việt quất đều chưa kết nhiều trái, đem bán cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng thù lù đực lại bội thu.
Tịch Yến Thanh viết cho Thạch Thích một phong thư, ngay trong đêm hắn đưa thư về La gia nhờ La Nghị sáng hôm sau đi học ghé qua Thạch phủ một chuyến.
Không tới vài ngày sau, Thạch Thích đã phái người xuống thôn Hoa Bình. Nửa đêm hôm ấy, đoàn người gồm sáu con ngựa kéo theo ba cỗ xe ngựa chất đầy băng đã xuất hiện trước cổng Tịch gia. Tịch Yến Thanh chỉ huy nhóm người chuyển băng vào hầm suốt một đêm.
Xây dựng một hầm băng có nhiệt độ ổn định không phải chuyện một sớm một chiều là xong, nhưng trữ băng càng sớm càng tốt.
Trong khoảng thời gian này ngày nào La Phi cũng ra vườn xem cây thù lù, hễ có quả chín y liền hái ăn, không quên phân chia cho người thân bạn bè. Cho dù chia cho tất cả mọi người thì vẫn còn lại rất nhiều, bởi vì đang là mùa thù lù đực, mỗi cụm cây mỗi ngày đều cho ra rất nhiều quả. Vì thế y và Tịch Yến Thanh bàn bạc rồi quyết định thu hoạch toàn bộ quả thù lù đực.
Quả thù lù đực nhỏ nhỏ, mọc thành chùm trên cây. Kỳ thực những loại quả mọng đều rất nhỏ, chỉ cần vận chuyển và cất trữ một cách cẩn thận thì không thành vấn đề.
La Phi ôm Tiểu Hổ trước ngực, tay trái cầm sọt nhỏ. Trong vườn lúc này có y, Tịch Yến Thanh, Lạc Dũng và La Như hỗ trợ đến hái quả. Về phần Cảnh Dung, y đang bận rộn chăn dê và học cách nuôi dưỡng bò sữa, ngày nào y cũng lải nhải vì sao không được tham gia công việc cùng mọi người, đáng tiếc đàn dê của y không đồng tình!
Sau đó Cảnh Dung ngẫm lại, người ta lao động có đôi có cặp, y là người cô đơn, cho nên bỏ qua đi, thế này cũng tốt, tránh phải ăn cẩu lương đến xấu hổ.
"Có mệt không? Mệt thì vào nghỉ một lát đi." Tịch Yến Thanh nói với La Phi.
"Không mệt chút nào, ngược lại còn rất vui." La Phi tùy tay hái một chùm bỏ vào miệng, y cười nói: "Trên đời này không có gì thỏa mãn bằng việc tự tay thu hoạch thành quả lao động của chính mình."
"Hửm?" Tịch Yến Thanh nhướng mày: "Tối hôm qua bảo bối nói thế nào ấy nhỉ? Không phải em nói việc thỏa mãn nhất chính là làm tôi..."
"Không được nói nữa!" La Phi đỏ mặt, y đưa mắt nhìn về phía La Như và Lạc Dũng ở góc vườn bên kia: "Anh giữ ý chút đi! Cổ em vừa mới hết tím thôi đấy, anh không thấy hai ngày vừa rồi ánh mắt Tam Bảo nhìn anh đầy thù địch à? Nó tưởng anh bắt nạt em."
"Phì, biết rồi biết rồi." Tịch Yến Thanh nhẹ nhàng dùng mu bàn tay cọ má Tiểu Hổ: "Cứ như thằng nhóc này lại ngoan."
"Ừm, thích ra ngoài hóng chuyện lắm." La Phi cuộn lưỡi huýt sáo líu lo: "Tiểu Hổ, con nhìn xem đây là gì?"
Tiểu Hổ tựa trong lòng La Phi, bất cứ đồ gì La Phi đưa cho nó nó đều nắm lấy.
Thấy nhóc con có vẻ buồn ngủ, La Phi đưa sọt quả cho Tịch Yến Thanh: "Em vào dỗ con ngủ đã."
Tịch Yến Thanh nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi vườn mới quay lại tiếp tục làm việc.
Hái thù lù là một công việc không quá khó khăn, nhưng một vườn mấy chục cây như vậy, trong thời gian ngắn có thể thu hoạch toàn bộ quả là điều bất khả thi, càng đừng nói phải chọn các quả chín và không động tới các quả non.
Năm nay Tịch Yến Thanh trồng cây hơi sát, cũng may chúng ra nhiều quả, chỉ có điều người đi hái phải đứng hơi vất vả. Hắn trồng thành hai khu, một khu có đánh luống và một khu trồng tự do. Kết quả những cây được trồng theo luống cho trái chín nhiều hơn mà cây cũng phát triển tươi tốt hơn. Bởi vậy sang năm hắn nhất định phải đánh luống toàn bộ khu vườn.
Sau khi hái đầy một sọt, bọn họ sẽ đặt từng sọt dưới bóng râm rồi tiếp tục lấy thêm các sọt rỗng. Mãi tới giữa trưa, tính cả sọt mà Lạc Dũng chưa hái đầy, bọn họ thu hoạch được tổng cộng năm sọt lớn.
La Phi dặn Tịch Yến Thanh để lại cho y một ít, lúc sau y dọn cơm trưa lên. Chờ mọi người ăn uống no nê rồi chuyển các sọt thù lù lên trấn, La Phi mới mang chỗ quả còn lại đi rửa sạch.
La Như còn tưởng La Phi định rửa để ăn, không ngờ sau khi vớt ráo nước La Phi lại bỏ quả thù lù vào nồi đun.
"Nhị ca, huynh làm gì đấy?" La Như ngửi thấy một mùi thơm ngòn ngọt lan tỏa.
"Làm mứt quả." La Phi bỏ thêm đường vào nồi, tay đảo liên tục để không làm cháy nồi: "Làm mứt quả để ăn cùng bánh bao hoặc bánh bột mì, hoặc làm bánh trôi cũng rất ngon."
"Bánh trôi?"
"Ừm. Mười lăm tháng Giêng là Tết Nguyên tiêu cũng sắp đến rồi. Chúng ta không gói bánh nhân đường và lạc nữa mà đổi thành mứt quả." La Phi và Tịch Yến Thanh đều rất thích ăn các loại bánh nếp ngọt, năm nay bọn họ sẽ thử làm bánh trôi nhân mứt quả.
La Như chưa từng nghe tới món này, nhưng qua lời miêu tả của La Phi nó cảm thấy khá tò mò, vì vậy cứ ôm Tiểu Hổ đứng cạnh học món mới.
Tuy may vá không khéo nhưng nấu nướng đúng là sở trường của nó, chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
La Phi cũng không có ý định giấu diếm công thức, làm xong phần nhân thì đổ ra đợi nguội, sau đó y lấy bột nếp đã nhào sẵn từ trước, bắt đầu nặn bánh thành các viên tròn.
Y không làm quá nhiều nên La Như chỉ có thể mang về vài miếng ăn thử.
Thời điểm Tịch Yến Thanh từ trấn trở về, La Như đã ra về, mà Lạc Dũng cũng không quay về dùng cơm như La Phi tính toán. Hắn và Tịch Yến Thanh đã ăn nhẹ trên trấn nên hơi lửng bụng, chỉ còn Tịch Yến Thanh quay về một mình với đống sọt rỗng. Hắn còn mang về một món quà bí mật dành cho La Phi.
"Làm gì mà thần bí thế?" Nhìn thứ mà Tịch Yến Thanh giấu sau lưng, La Phi sốt ruột đoán mãi không ra thứ gì.
"Em đoán xem." Tịch Yến Thanh nhất quyết không cho La Phi nhìn trộm.
"Mua cho Tiểu Hổ à?"
"Không phải."
"Thế là cái gì? Vải?"
"Cũng không phải?"
"Chỉ màu?"
"Không phải." Tịch Yến Thanh thấy La Phi quả thực không thể đoán nổi mới lôi thứ ấy ra trước mặt: "Nhìn này."
"A!" La Phi kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Ớt! Đệt mợ là quả ớt thật sao?" Tuy là ớt khô nhưng chính xác đây là quả ớt. Chẳng những là quả ớt mà còn có cả hạt giống ớt! La – nghiện ăn cay – Phi sắp vui đến điên rồi: "Anh lấy ở đâu thế?"
"Một người bạn phương xa của Thạch đại ca mang về. Trước kia tôi từng tả cho Thạch Thích nghe về cây ớt, nhưng không ngờ anh ta thực sự kiếm được." Tịch Yến Thanh nói: "Lát nữa tôi sẽ rắc thử mấy hạt giống, xem mùa thu năm nay chúng có nảy mầm được không. Còn lại chúng ta cất đi để sang năm trồng."
"Được được được, Thanh ca, anh đợi một lát nhé, em đang luộc bánh trôi."
"Bánh trôi ở đâu ra?"
"Em vừa làm chiều nay, nhân mứt thù lù." La Phi nhanh chóng múc một bát bánh trôi cho Tịch Yến Thanh, lại lật đật chạy vào lau khô cối đá rồi bỏ ớt khô vào giã giã giã...
Sáng mai y muốn ăn mì trộn!
Chính là loại cấp độ 7!
Còn có đậu phụ Tứ Xuyên!
Gà cung bảo!
Đúng rồi đúng rồi, còn có cá hấp cay nữa!
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Đánh giá:
Truyện Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Story
Chương 68
10.0/10 từ 24 lượt.