Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu
Chương 167
" Khí tức lạnh lẽo lập tức tan biến. Hồng Vũ Diệp uống trà, bình tĩnh mở miệng: "Lần sau nếu như không phải trà ngon, ta sẽ mời ngươi đến chỗ ta uống trà." "Tiền bối yên tâm." Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng trốn qua một kiếp. Con về việc đi uống trà là cực hình gì, hắn không muốn nghĩ nữa. Cũng không muốn biết. "Mật Ngữ Thạch Bản đã dùng được chưa?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi. Gần đây Giang Hạo vẫn luôn bận rộn, không quan tâm đến Thạch Bản chút nào. "Vẫn chưa thể dùng." Hắn lập tức trả lời. "Chưa thể dùng?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cười nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi muốn đổi đáp án hay không?" "Không đổi." Giang Hạo lắc đầu. Đổi liền đại biểu rằng mình không quan tâm. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói: "Mặc dù miệng ngươi đầy lời nói dối, thế nhưng vận khí đúng là không tệ." Đáp đúng, Giang Hạo lại cảm thấy trốn qua một kiếp. "Hai ngày này, ảnh hưởng của ta đối với Thạch Bản sẽ tan biến, ngươi tốt nhất phải để cho Thạch Bản nhận chủ." Hồng Vũ Diệp thả chén trà xuống rồi nói: "Nhớ kỹ, lúc nằm vùng đừng để bị phát hiện." "Nếu bị phát hiện sẽ như thế nào?" Giang Hạo tò mò hỏi. Thạch Bản đang ở chỗ của hắn, nhưng hắn đang trốn ở Thiên Âm Tông. Dù cho bị biết là nằm vùng, bọn hắn cũng không thể làm gì. Hồng Vũ Diệp nhìn hắn cười nói: "Ngươi có thể thử một chút? Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, muốn ta cứu ngươi một lần không phải là không được, thế nhưng ta muốn lấy một thứ từ trên người ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi đang nhiều tay hay là nhiều chân đây? Hay là cần giảm bớt một con mắt nhỉ?" Giang Hạo: "…" "Vãn bối làm việc luôn luôn cẩn thận, không có lòng tò mò quá lớn, cho nên sẽ không thử." "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi. "Năm nay hai mươi "Lúc ta còn trẻ giống như ngươi, thường xuyên ngước đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy có thể chạm tay vào bầu trời." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, hơi nghi hoặc: "Thế nhưng tâm tình của ngươi khiến cho ta cảm thấy đây không phải là tâm tình mà độ tuổi này nên có." "Hành động của vãn bối có gì không đúng sao?" Giang Hạo hỏi. "Cũng không phải là cách cư xử không đúng." Hồng Vũ Diệp nói với ý sâu xa: "Ngươi còn thiếu một thứ." "Là cái gì?" Giang Hạo hơi nghi hoặc. Hồng Vũ Diệp chậm rãi đứng dậy, cất bước đi tới cửa rồi mới quay đầu lại nói: "Thiếu niên cuồng." Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền tan biến tại chỗ. "Làm cho tốt chuyện nằm vùng của ngươi, nếu như vẫn không có tiến triển, ta sẽ để ngươi nằm vùng tại Thiên Âm Tông." Rất lâu sau, Giang Hạo mới tỉnh lại từ trong câu nói thiếu niên cuồng kia. "Ta còn chưa đủ cuồng sao?" Hắn nhớ lại hành động của mình, cảm thấy đã đủ cuồng rồi. Lại cuồng nữa sẽ xuất hiện chuyện nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng ý của Hồng Vũ Diệp rõ ràng không phải là cái này, đại khái là một loại tín niệm đi. Chẳng qua, hiện nay hắn nhìn như hai mươi ba, nhưng cộng với kiếp trước, chắc cũng sống được năm mươi năm rồi? Không có sự điên cuồng của thiếu niên cũng có thể hiểu được? Sau khi uống nốt phần trà còn lại, Giang Hạo liền lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra nhìn một chút. Phát hiện Thạch Bản còn âm u đầy tử khí trước đây, dường như đã sáng hơn rất nhiều. Mặc dù nằm vùng có nguy hiểm, nhưng hắn cũng không lo lắng, chỉ cần ít nói hơn là được. Mặc dù Hồng Vũ Diệp nói nếu nằm vùng thất bại gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ ra tay một lần. Thế nhưng Giang Hạo không hy vọng xảy ra loại chuyện này. Sau đó, hắn tới Linh Dược Viên, vừa tới nơi này đã có người thông báo hắn đi gặp sư phụ. Chuyện này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Dưới tình huống bình thường, sư phụ sẽ không tìm hắn. "Sư huynh, chỗ này có hóa đơn cần ngươi xác nhận một chút." Người của Linh Dược Viên tới bên cạnh hắn rồi nói. Bởi vì gieo trồng có độ khó nhất định, cần người quản lý Linh Dược Viên xác nhận. "Chờ ta trở lại rồi sẽ xem sau." Sau đó, hắn đi về phía chỗ ở của sư phụ. ------
Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu
