Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu
Chương 143
Hồng Vũ Diệp lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Xung quanh có đủ loại tiếng ồn ào, bên cạnh còn có trẻ nhỏ chạy tán loạn khắp nơi. "Bắt không được ta, bắt không được ta." "Tiểu tử thúi ngươi đừng có chạy lung tung, bị lạc thì đừng có mà khóc." Giang Hạo nhìn một vị thiếu phụ vừa đuổi theo một bé trai vừa mắng. Quá nghịch ngợm, ta khi còn bé đều không như này, Giang Hạo vô ý thức mà so sánh. Hắn khẽ lắc đầu, tự giễu, nghĩ thầm mình lớn như này rồi mà còn đi so đo với trẻ nhỏ. Hắn một đường đi theo Hồng Vũ Diệp, cuối cùng đi ra khỏi đám người, đi tới trong đình trên sông. Xung quanh treo hoa đăng, mặt sông có đèn lờ mờ trôi dạt. Bởi vì không mang theo trà nên cũng không có cách nào pha trà. Trong lúc rảnh rỗi, chỉ có thể nhìn bốn phía. Sau khi do dự một chút, hắn nhìn sang Hồng Vũ Diệp một bên rồi nói: “Tiền bối có muốn đi thả đèn một chút hay không?" Tiếng nói của Giang Hạo vừa dứt, liền thấy mỹ nhân bên người liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt giống vừa rồi như đúc, chỉ chứa hai chữ: Trẻ con. Cứ như vậy, hai người ngồi trong đình nhìn mọi thứ xung quanh. Không trao đổi gì thêm, chỉ là an tĩnh nhìn xem. Gió nhẹ quét tới. Mép váy của Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Gợn nên mùi thơm ngát, xông vào bên trong mũi của Giang Hạo. Rõ ràng là mùi thơm quen thuộc lại khiến cho hắn vô ý thức nhớ tới lần đầu ngửi thấy mùi này. Đó là một đêm… Nghĩ tới đây hắn lập tức cắt ngang suy nghĩ, không dám tiếp tục nhớ lại. "Ngươi đã giới thiệu ta như thế nào?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi. Giang Hạo hơi kinh ngạc, cũng không rõ ý của những lời này. "Không phải ngươi nói có người hỏi ngươi về ta sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo với vẻ lạnh nhạt: "Ngươi đã giới thiệu thế nào." Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nghĩ đến tiểu cô nương kia, việc này bị biết rồi sao? Nghĩ đến câu hỏi của tiểu cô nương kia, trán hắn liền rịn ra mồ hôi lạnh. "Còn, còn chưa giới thiệu." Giang Hạo đáp. Hắn đúng là chưa từng trả lời bất kỳ người nào. "Ngươi dự định trả lời thế nào?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp dường như mang theo một tia cười lạnh. "Tiền bối cảm thấy trả lời thế nào thì thích hợp?" Giang Hạo đẩy ngược vấn đề lại. Nhưng hắn vừa mới ném vấn đề trở lại thì lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng che khuất bầu trời, dường như có thể hủy diệt cả tòa thành chỉ trong nháy mắt. Càng đừng nhắc đến một tu sĩ Kim Đan như hắn. Dưới uy thế như vậy, Giang Hạo liền vội mở miệng: "Vãn bối nghĩ kỹ rồi, chỉ chờ bọn hắn hỏi." Tiếng nói vừa ra, khí tức liền biến mất hoàn toàn. Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi thêm gì nữa. "Trần thiếu gia, ngươi xem bên kia có cái đình, có vẻ như vô cùng thích hợp để ngắm đèn trên sông." Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ. Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện có đoàn người đang đi về phía bên này. Cầm đầu là một nam một nữ, phía sau là một ít tùy tùng. Người nói chuyện chính là nữ tử đi phía trước. Dáng vẻ cũng được, nhưng cũng chỉ giới hạn như này. "Ách, phía trên có người." Nữ tử kia thấy hai người Giang Hạo thì có chút tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc, không thể lên đi." Nói xong, nàng nhìn về phía Trần thiếu gia bên cạnh với ánh mắt mong đợi. Giang Hạo cũng nhìn về phía vị Trần thiếu gia kia, thế mà không phải là người bình thường, Luyện Khí tầng năm, thực lực còn không tệ. Trong lúc Giang Hạo nhìn về phía hắn, vị Trần thiếu gia này cũng nhìn thấy Giang Hạo. Hắn đang muốn để cho người lên đuổi người, thế nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của Giang Hạo liền sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức tát cho người phụ nữ kia một bạt tay. Một tiếng bộp vang lên. Theo đó chính là giọng nói tức giận của Trần thiếu gia: "Biết có người rồi mà còn đi qua quấy rầy?" Một tát này khiến cho người phụ nữ kia hồ đồ, tùy tùng đằng sau cũng là như thế. Trong lòng Giang Hạo thở dài, đột nhiên cảm thấy những người này còn không có ý tứ bằng những người đi đường kia. "Đi thôi." Hồng Vũ Diệp cất bước rời khỏi đình. Giang Hạo gật đầu đuổi theo: "Tiền bối muốn đi đâu?" "Thả đèn sông." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói. Giang Hạo: "…" Không phải nói nó trẻ con sao?
Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu
