Cầu Ma
Chương 992: Hắn Không chết?
Tô Minh khống chế thân hình chí bảo, đám Huyền Thương ở trong thân hình hắn cảm nhận là giật mình, họ phát hiện từ người hắn có khí thế làm họ nghẹt thở, khí thế này khiến mấy người cảm giác tinh thần bị áp chế cực lớn, như là vạn núi đè đầu, như là suy nghĩ cũng không thể. Loại cảm giác này không phải lần đầu tiên họ cảm nhận được, lúc trước bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lô, biển lửa bùng phát, Tô Minh ở trong thế giới vòng xoáy thu phục Oán Ngụy thì cũng cho họ cảm giác như vậy.
Nhưng cảm nhận lần trước kém xa hiện tại, khí thế phát ra từ người Tô Minh ẩn chứa điên cuồng, bá đạo, kiệt ngạo cùng vô tận tà ác, khiến bốn người Huyền Thương tinh thần run rẩy, ngay cả linh hồn cũng bị áp chế mãnh liệt. Họ có cảm giác không thể xóa nhòa là nếu Tô Minh muốn hủy diệt họ thì giờ phút này họ không có chút sức phản kích, sẽ bị cắn nuốt ngay.
Cảm giác như đối mặt thiên địch, không thể phản kháng. Dường như ở trước mặt hắn thì bọn họ biến thành con kiến, mà Tô Minh thì thành khung trời nuốt con kiến.
Cảm nhận của Hứa Tuệ yếu hơn bốn người Huyền Thương một chút nhưng cũng bị rung động. Khác biệt là trong lòng Hứa Tuệ hiện ra không phải sợ hãi mà là vô cùng khâm phục.
Thần phục cường giả, khiến người không thể sinh ra lòng đối kháng, đây là nội tâm hiện tại của Hứa Tuệ.
Nhưng những điều này chỉ có trong thân hình Tô Minh chí bảo họ mới cảm nhận được, thật ra phía bên ngoài nếu có ai khác thì trong mắt họ Tô Minh tóc dài phất phơ, chân đạp hư không, toát ra khí thế cùng uy áp, hình thành không gian bên người vặn vẹo, làn tràn khắp cõi trời đất, tràn ngập cả không gian.
Nhưng tất cả rơi vào mắt cây to trăm mét thì có rung động mãnh liệt, khác biệt một trời một vật. Cây to trăm mét chưa từng giật mình và khó tin như vậy.
Ở trong mắt nó bây giờ bên trong vô tận vặn vẹo quanh người Tô Minh tồn tại một ảo ảnh to lớn, bộ dạng ảo ảnh là một cái cây, mang theo kiêu ngạo, huênh hoang, bá đạo, điên cuồng xem thường chúng sinh, trên trời dưới đất chỉ ta là nhất. Tà ác tràn ngập không gian, mắt cây to trăm mét thấy vô biên vô hạn nhánh cây và trời đất chướp mắt hoàn toàn bị cây to mênh mông thay thế.
Tất cả đều này khiến người cây to trăm mét run lẩy bẩy, tinh thần dậy sóng, như sóng cuộn biển gầm, khiến nó không thể tin, tinh thần gần tan vỡ.
Trong ký ức của cây to trăm mét, nó vẫn cho rằng chính mình là tổ của các cây trong khung trời, điều này nó vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ sâu trong đáy lòng, cây to trăm mét biết dưới vòm trời nếu nói có cây nào hoàn toàn vượt qua nó, thậm chí là mục tiêu nó khát vọng đạt tới, vậy chắc chắn là...
Trong truyền thuyết, chân chính thụ tổ... Cũng là duy nhất một cây có thể gọi nó là cây giống.
"Ách Thương!!!" Tiếng kêu rung động của cây to trăm mét khoảnh khắc vang vọng thiên địa bát hoang
Người cây to trăm mét lắc lư, lá cây trên nhánh cây rơi rụng, nó hoảng sợ nhìn tình hình trước mắt.
"Một chồi non nho nhỏ, ngươi dám ở trước mặt ta tự xưng thụ tổ!"
Mắt Tô Minh lóe sát khí, tiến lên một bước. Bước chân đạp xuống, trời đất chấn động, khí thế như hồng đè ép hướng cây to trăm mét. Chỉ đơn giản một bước nhưng cây to trăm mét thấy là cây to hùng hồn chiếm cả trời đất đang gầm hướng nó, bên trong chất chứa thứ khiến linh hồn nó bị áp chế, thấy kinh khủng.
"Ngươi dám càn rỡ?"
Tô Minh lại bước ra một bước, giơ lên tay phải, chặt hướng cây to trăm mét. Cú chặt này lực tam sát bỗng tràn ngập. Cú chém này khiến mặt đất bên dưới cây to trăm mét run rẩy tan vỡ, hóa thành hư vô.
Mặt đất này là do cây duyên pháp ngưng tụ, mà Tô Minh chặt tam sát có thể chém đứt duyên của Hoành Thiên lão tổ, là khắc tinh của tất cả duyên. Cho nên khi tay Tô Minh chặt xuống thì mặt đất do chồi non nho nhỏ ngưng tụ từ duyên pháp sao chịu đựng nổi?
"Ngươi dám không bái!"
Tô Minh bước ra bước thứ ba, Trảm Tam Sát chặt xuống, xung quanh cây giống cây to trăm mét trở thành không khí, đây là Tô Minh chém đi tất cả duyên pháp của cây, khiến nó phân cách khỏi không gian, khiến năng lực duyên cảnh của nó không thể vận chuyển nữa.
*Ầm!* một tiếng.
Cây to trăm mét run bần bật, lá cây gần như rụng hết, thân hình như sắp nổ tung, là bởi vì nó bị chém duyên, là bởi vì nó bị Tô Minh áp chế.
Đây không phải tu vi áp chế, này là linh hồn, này là khí thế, này cũng là áp chế đẳng cấp sinh mệnh của cây to.
Nếu đổi làm tu sĩ khác thì trừ phi tu vi cao thâm hơn cây này mới dùng cách như vậy áp chế nó. Nhưng nếu không có tu vi cao thâm hơn nó, dù hai bên ngang bằng nhau cũng tuyệt đối không có khả năng áp chế cái cây run rẩy như vậy.
Nhưng Tô Minh thì khác, hắn áp chế cây này không phải tu vi mà là hơi thở của Ách Thương phân thân, là đẳng cấp sinh mệnh Ách Thương phân thân, là một loại uy nghiêm thụ tổ khiến tất cả cây trong khung trời đều run rẩy, phải tuân theo.
So sánh với Ách Thương phân thân của Tô Minh thì cây to trăm mét chỉ là một chồi non nho nhỏ.
Cây to trăm mét run rẩy, Tô Minh cất bước tới gần, nó từ bỏ tất cả chống cự. Cây to trăm mét không thể không từ bỏ, duyên pháp xung quanh đã bị chém, khiến nó không thể giãy dụa, trong tinh thần nó tồn tại truyền thuyết Ách Thương, ẩn chứa ý kinh sợ khiến tinh thần nó sắp tan vỡ.
Nó không hề nghĩ rằng sẽ gặp được thụ tổ chân chính, gặp tồn tại đời này nó khao khát trở thành... Ách Thương!
Tựa như một con mèo tự cho rằng mình trở thành hổ, nhưng có ngày gặp con cọp thật sự thì nó sẽ vô cùng chấn động, mất đi tất cả ý phản kháng.
"Thụ nhân Tháp La, kính bái Ách Thương lão tổ!"
Lá cây của cây to trăm mét đều rụng hết, chỉ ở phần chóp cây còn ba chiếc lá tỏa ánh sáng xanh. Cây to trăm mét vặn vẹo thân cây nghiêng một bên, từ thân cây nhanh chóng chui ra một nhánh cây đỏ. Nhánh cây lan tràn, trên cành mau chóng mọc ra lá cây đỏ, đây là lễ sùng bái cao nhất của tộc thụ nhân.
Lá cây rụng đại biểu ở trước mặt đối phương quỳ rạp, đại biểu hoàn toàn thần phục. Thân cây gấp khúc, đại biểu vô thượng tôn kính, lan tràn cành đỏ là do hồn thụ biến thành, lá đỏ trên cành đó là hồn nhánh cây.
Lấy hồn gặp người, lá cây đỏ nâng Tô Minh lên. Từ xa nhìn lại nếu so sánh cây to này là con người thì tình hình này như có một người cung kính quỳ lạy trước mặt Tô Minh, cúi đầu nâng lên tay phải, bàn tay chĩa lên trời, dùng lễ nghi kỳ lạ như đang chờ điều gì.
Tô Minh biểu tình bình thản, hắn cảm nhận được cây to trăm mét thần phục, là biểu hiện bị Ách Thương áp chế. Tô Minh đi tới gần, ý chí Ách Thương phân thân, ký ức cổ xưa trong hồn Ách Thương khiến hắn hiểu ngay lễ nghi của cây to trăm mét. Tô Minh giơ lên tay phải, nhẹ chạm vào lá cây đỏ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Khoảnh khắc chạm vào, Tô Minh cảm nhận được hồn cây to trăm mét, hồn thụ cũng nhận ra hơi thở Ách Thương tinh thuần từ người hắn. Nó nhận ra dao động ẩn giấu dưới hơi thở khiến nó biến sắc mặt. Chính là dao động này khiến cây to trăm mét lại run lên, bỗng nhiên nâng lên thân cây, ánh mắt nhìn Tô Minh sợ hãi và rung động hơn cả lúc trước.
"Ngươi... Ngươi..."
Cây to trăm mét run rẩy, thân hình nhanh chóng vặn vẹo, không ngừng biến ảo trước mặt Tô Minh, chớp mắt biến thành một gã đàn ông, cúi đầu sát đất dưới chân hắn, hai tay giơ lên ba chiếc lá cung kính đưa cho hắn.
"Thụ nhân Tháp La thủ hộ báu vật này vạn cổ, rột cuộc chờ người đến. Tuân theo ý chí chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, ý chí của người hướng về chính là chúng ta tùy tùng!
Tô Minh mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn gã đàn ông do cây to trăm mét biến thành.
"Ngươi nhận ra cái gì?" Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
"Người là Ách Thương lão tổ nhưng cũng không phải, người là... Chủ Đệ Ngũ Hỏa Lô!" Trong biểu tình của gã đàn ông có sợ hãi và cuồng nhiệt, ánh mắt nóng cháy như là mỗi câu Tô Minh sẽ khiến gã điên cuồng.
Lời gã nói khiến mắt Tô Minh lóe tia sáng mãnh liệt. Mặc dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn im lặng ngẩng đầu, trong óc quanh quẩn giọng của Trần Phần lão tổ.
Tô Hiên Y là chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, chỉ có con cháu bị hạ nguyền rủa của y mới có tư cách trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Tô Minh im lặng nhìn hư vô, thật lâu sau thành tiếng thở dài. Nhưng rất nhanh con ngươi Tô Minh co rút, cẩn thận nghiền ngẫm lời gã đàn ông nói, mắt lóe tia sắc bén.
"Mới nãy ngươi nói rốt cuộc đợi ta đến?"
"Không chỉ là ta, tất cả sinh linh trong Đệ Ngũ Hỏa Lô đều đang đợi người đến, chờ đợi người thừa kế của chủ nhân đời trước tiến đến, trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô." Gã đàn ông ngẩng đầu, cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.
"Là ai nói với ngươi ta sẽ đến?" Tô Minh bình tĩnh hỏi, nhưng trong thanh âm ẩn chứa một ý nghĩ chưa từng có trong đầu hắn, suy nghĩ làm hắn hít thở dồn dập, trong chốc lát như hiểu ra tất cả.
"Là khi lão chủ nhân tới hỏa lô lần cuối mang theo mệt mỏi đưa vào ý chí cho tất cả sinh sinh trong hỏa lô, báo cho chúng ta chờ đợi, con cháu của người nhiều năm sau sẽ đến Đệ Ngũ Hỏa Lô!"
Đầu óc Tô Minh ù vang, người khẽ run, mắt chợt lóe.
'Y... Không chết...'
Trong tinh thần Tô Minh xuất hiện ý nghĩ khiến hắn hít thở dồn dập, nổ tung, ngưng tụ ra ba chữ kia không ngừng vang vọng trong óc của hắn
Cầu Ma
Nhưng cảm nhận lần trước kém xa hiện tại, khí thế phát ra từ người Tô Minh ẩn chứa điên cuồng, bá đạo, kiệt ngạo cùng vô tận tà ác, khiến bốn người Huyền Thương tinh thần run rẩy, ngay cả linh hồn cũng bị áp chế mãnh liệt. Họ có cảm giác không thể xóa nhòa là nếu Tô Minh muốn hủy diệt họ thì giờ phút này họ không có chút sức phản kích, sẽ bị cắn nuốt ngay.
Cảm giác như đối mặt thiên địch, không thể phản kháng. Dường như ở trước mặt hắn thì bọn họ biến thành con kiến, mà Tô Minh thì thành khung trời nuốt con kiến.
Cảm nhận của Hứa Tuệ yếu hơn bốn người Huyền Thương một chút nhưng cũng bị rung động. Khác biệt là trong lòng Hứa Tuệ hiện ra không phải sợ hãi mà là vô cùng khâm phục.
Thần phục cường giả, khiến người không thể sinh ra lòng đối kháng, đây là nội tâm hiện tại của Hứa Tuệ.
Nhưng những điều này chỉ có trong thân hình Tô Minh chí bảo họ mới cảm nhận được, thật ra phía bên ngoài nếu có ai khác thì trong mắt họ Tô Minh tóc dài phất phơ, chân đạp hư không, toát ra khí thế cùng uy áp, hình thành không gian bên người vặn vẹo, làn tràn khắp cõi trời đất, tràn ngập cả không gian.
Nhưng tất cả rơi vào mắt cây to trăm mét thì có rung động mãnh liệt, khác biệt một trời một vật. Cây to trăm mét chưa từng giật mình và khó tin như vậy.
Ở trong mắt nó bây giờ bên trong vô tận vặn vẹo quanh người Tô Minh tồn tại một ảo ảnh to lớn, bộ dạng ảo ảnh là một cái cây, mang theo kiêu ngạo, huênh hoang, bá đạo, điên cuồng xem thường chúng sinh, trên trời dưới đất chỉ ta là nhất. Tà ác tràn ngập không gian, mắt cây to trăm mét thấy vô biên vô hạn nhánh cây và trời đất chướp mắt hoàn toàn bị cây to mênh mông thay thế.
Tất cả đều này khiến người cây to trăm mét run lẩy bẩy, tinh thần dậy sóng, như sóng cuộn biển gầm, khiến nó không thể tin, tinh thần gần tan vỡ.
Trong ký ức của cây to trăm mét, nó vẫn cho rằng chính mình là tổ của các cây trong khung trời, điều này nó vô cùng tin tưởng. Nhưng bây giờ sâu trong đáy lòng, cây to trăm mét biết dưới vòm trời nếu nói có cây nào hoàn toàn vượt qua nó, thậm chí là mục tiêu nó khát vọng đạt tới, vậy chắc chắn là...
Trong truyền thuyết, chân chính thụ tổ... Cũng là duy nhất một cây có thể gọi nó là cây giống.
"Ách Thương!!!" Tiếng kêu rung động của cây to trăm mét khoảnh khắc vang vọng thiên địa bát hoang
Người cây to trăm mét lắc lư, lá cây trên nhánh cây rơi rụng, nó hoảng sợ nhìn tình hình trước mắt.
"Một chồi non nho nhỏ, ngươi dám ở trước mặt ta tự xưng thụ tổ!"
Mắt Tô Minh lóe sát khí, tiến lên một bước. Bước chân đạp xuống, trời đất chấn động, khí thế như hồng đè ép hướng cây to trăm mét. Chỉ đơn giản một bước nhưng cây to trăm mét thấy là cây to hùng hồn chiếm cả trời đất đang gầm hướng nó, bên trong chất chứa thứ khiến linh hồn nó bị áp chế, thấy kinh khủng.
"Ngươi dám càn rỡ?"
Tô Minh lại bước ra một bước, giơ lên tay phải, chặt hướng cây to trăm mét. Cú chặt này lực tam sát bỗng tràn ngập. Cú chém này khiến mặt đất bên dưới cây to trăm mét run rẩy tan vỡ, hóa thành hư vô.
Mặt đất này là do cây duyên pháp ngưng tụ, mà Tô Minh chặt tam sát có thể chém đứt duyên của Hoành Thiên lão tổ, là khắc tinh của tất cả duyên. Cho nên khi tay Tô Minh chặt xuống thì mặt đất do chồi non nho nhỏ ngưng tụ từ duyên pháp sao chịu đựng nổi?
"Ngươi dám không bái!"
Tô Minh bước ra bước thứ ba, Trảm Tam Sát chặt xuống, xung quanh cây giống cây to trăm mét trở thành không khí, đây là Tô Minh chém đi tất cả duyên pháp của cây, khiến nó phân cách khỏi không gian, khiến năng lực duyên cảnh của nó không thể vận chuyển nữa.
*Ầm!* một tiếng.
Cây to trăm mét run bần bật, lá cây gần như rụng hết, thân hình như sắp nổ tung, là bởi vì nó bị chém duyên, là bởi vì nó bị Tô Minh áp chế.
Đây không phải tu vi áp chế, này là linh hồn, này là khí thế, này cũng là áp chế đẳng cấp sinh mệnh của cây to.
Nếu đổi làm tu sĩ khác thì trừ phi tu vi cao thâm hơn cây này mới dùng cách như vậy áp chế nó. Nhưng nếu không có tu vi cao thâm hơn nó, dù hai bên ngang bằng nhau cũng tuyệt đối không có khả năng áp chế cái cây run rẩy như vậy.
Nhưng Tô Minh thì khác, hắn áp chế cây này không phải tu vi mà là hơi thở của Ách Thương phân thân, là đẳng cấp sinh mệnh Ách Thương phân thân, là một loại uy nghiêm thụ tổ khiến tất cả cây trong khung trời đều run rẩy, phải tuân theo.
So sánh với Ách Thương phân thân của Tô Minh thì cây to trăm mét chỉ là một chồi non nho nhỏ.
Cây to trăm mét run rẩy, Tô Minh cất bước tới gần, nó từ bỏ tất cả chống cự. Cây to trăm mét không thể không từ bỏ, duyên pháp xung quanh đã bị chém, khiến nó không thể giãy dụa, trong tinh thần nó tồn tại truyền thuyết Ách Thương, ẩn chứa ý kinh sợ khiến tinh thần nó sắp tan vỡ.
Nó không hề nghĩ rằng sẽ gặp được thụ tổ chân chính, gặp tồn tại đời này nó khao khát trở thành... Ách Thương!
Tựa như một con mèo tự cho rằng mình trở thành hổ, nhưng có ngày gặp con cọp thật sự thì nó sẽ vô cùng chấn động, mất đi tất cả ý phản kháng.
"Thụ nhân Tháp La, kính bái Ách Thương lão tổ!"
Lá cây của cây to trăm mét đều rụng hết, chỉ ở phần chóp cây còn ba chiếc lá tỏa ánh sáng xanh. Cây to trăm mét vặn vẹo thân cây nghiêng một bên, từ thân cây nhanh chóng chui ra một nhánh cây đỏ. Nhánh cây lan tràn, trên cành mau chóng mọc ra lá cây đỏ, đây là lễ sùng bái cao nhất của tộc thụ nhân.
Lá cây rụng đại biểu ở trước mặt đối phương quỳ rạp, đại biểu hoàn toàn thần phục. Thân cây gấp khúc, đại biểu vô thượng tôn kính, lan tràn cành đỏ là do hồn thụ biến thành, lá đỏ trên cành đó là hồn nhánh cây.
Lấy hồn gặp người, lá cây đỏ nâng Tô Minh lên. Từ xa nhìn lại nếu so sánh cây to này là con người thì tình hình này như có một người cung kính quỳ lạy trước mặt Tô Minh, cúi đầu nâng lên tay phải, bàn tay chĩa lên trời, dùng lễ nghi kỳ lạ như đang chờ điều gì.
Tô Minh biểu tình bình thản, hắn cảm nhận được cây to trăm mét thần phục, là biểu hiện bị Ách Thương áp chế. Tô Minh đi tới gần, ý chí Ách Thương phân thân, ký ức cổ xưa trong hồn Ách Thương khiến hắn hiểu ngay lễ nghi của cây to trăm mét. Tô Minh giơ lên tay phải, nhẹ chạm vào lá cây đỏ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Khoảnh khắc chạm vào, Tô Minh cảm nhận được hồn cây to trăm mét, hồn thụ cũng nhận ra hơi thở Ách Thương tinh thuần từ người hắn. Nó nhận ra dao động ẩn giấu dưới hơi thở khiến nó biến sắc mặt. Chính là dao động này khiến cây to trăm mét lại run lên, bỗng nhiên nâng lên thân cây, ánh mắt nhìn Tô Minh sợ hãi và rung động hơn cả lúc trước.
"Ngươi... Ngươi..."
Cây to trăm mét run rẩy, thân hình nhanh chóng vặn vẹo, không ngừng biến ảo trước mặt Tô Minh, chớp mắt biến thành một gã đàn ông, cúi đầu sát đất dưới chân hắn, hai tay giơ lên ba chiếc lá cung kính đưa cho hắn.
"Thụ nhân Tháp La thủ hộ báu vật này vạn cổ, rột cuộc chờ người đến. Tuân theo ý chí chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, ý chí của người hướng về chính là chúng ta tùy tùng!
Tô Minh mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn gã đàn ông do cây to trăm mét biến thành.
"Ngươi nhận ra cái gì?" Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
"Người là Ách Thương lão tổ nhưng cũng không phải, người là... Chủ Đệ Ngũ Hỏa Lô!" Trong biểu tình của gã đàn ông có sợ hãi và cuồng nhiệt, ánh mắt nóng cháy như là mỗi câu Tô Minh sẽ khiến gã điên cuồng.
Lời gã nói khiến mắt Tô Minh lóe tia sáng mãnh liệt. Mặc dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn im lặng ngẩng đầu, trong óc quanh quẩn giọng của Trần Phần lão tổ.
Tô Hiên Y là chủ nhân đời trước của Đệ Ngũ Hỏa Lô, chỉ có con cháu bị hạ nguyền rủa của y mới có tư cách trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô.
Tô Minh im lặng nhìn hư vô, thật lâu sau thành tiếng thở dài. Nhưng rất nhanh con ngươi Tô Minh co rút, cẩn thận nghiền ngẫm lời gã đàn ông nói, mắt lóe tia sắc bén.
"Mới nãy ngươi nói rốt cuộc đợi ta đến?"
"Không chỉ là ta, tất cả sinh linh trong Đệ Ngũ Hỏa Lô đều đang đợi người đến, chờ đợi người thừa kế của chủ nhân đời trước tiến đến, trở thành chủ nhân mới của Đệ Ngũ Hỏa Lô." Gã đàn ông ngẩng đầu, cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.
"Là ai nói với ngươi ta sẽ đến?" Tô Minh bình tĩnh hỏi, nhưng trong thanh âm ẩn chứa một ý nghĩ chưa từng có trong đầu hắn, suy nghĩ làm hắn hít thở dồn dập, trong chốc lát như hiểu ra tất cả.
"Là khi lão chủ nhân tới hỏa lô lần cuối mang theo mệt mỏi đưa vào ý chí cho tất cả sinh sinh trong hỏa lô, báo cho chúng ta chờ đợi, con cháu của người nhiều năm sau sẽ đến Đệ Ngũ Hỏa Lô!"
Đầu óc Tô Minh ù vang, người khẽ run, mắt chợt lóe.
'Y... Không chết...'
Trong tinh thần Tô Minh xuất hiện ý nghĩ khiến hắn hít thở dồn dập, nổ tung, ngưng tụ ra ba chữ kia không ngừng vang vọng trong óc của hắn
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 992: Hắn Không chết?
10.0/10 từ 35 lượt.