Cầu Ma
Chương 897: Sau lưng cay đắng
Tô Minh nghiêng đầu nhìn pho tượng Liệt Sơn Tu, khẽ thở dài. Hắn hiểu, có thể nói là hoàn toàn hiểu, đây là Liệt Sơn Tu đối với hắn, hoặc nên nói là Man Thần ở quê hương Man tộc tới chỗ này làm ra lựa chọn không có tuyển chọn.
Tô Minh là số một, Liệt Sơn Tu cũng là số một.
Đây là cuộc tranh đấu giữa Man Thần, người thắng có thể đạt được tất cả truyền thừa Man chủng, có được cảnh giới tu vi cực kỳ, do đó kéo theo toàn Man tộc vùng dậy. Lần tranh đoạt này nhìn như không tàn khốc, bởi vì bên trong không có chém giết, không có đánh nhau, mà là một lần... Tìm.
Tìm được Liệt Sơn Tu là Tô Minh thắng, nếu không tìm thấy tức là hắn thua.
Còn kỳ hạn, là vạn năm, nhưng bây giờ đã qua tám ngàn năm, vậy là chỉ còn lại có hai ngàn năm.
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, năm đó y do dự là bản chất tàn nhẫn cuộc tranh đấu Man Thần này không phải điều y muốn, cho nên y cho thời gian vạn năm. Nếu trong vạn năm Man Thần quê hương đến, vậy là có thể tiến hành cuộc tuyển chọn không có lựa chọn, bên trong có khả năng thắng lợi. Nhưng nếu trong vạn năm vẫn không có Man Thần quê hương đến, vậy y sẽ thay thế Man tộc ở đất Âm Tử tiến hành bão tố trỗi dậy.'
'Như vậy rốt cuộc là lý do gì khiến Liệt Sơn Tu cho rằng Man Thần Man tộc chỉ có một người? Lại là nguyên nhân gì khiến y cho ra con đường này? Chuyện này không có đạo lý nhưng y vẫn làm." Tô Minh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra trên pho tượng Liệt Sơn Tu có sự bi thương.
'Có lẽ có rất nhiều đáp án ẩn giấu trong bi thương." Tô Minh mở mắt ra, hắn đã có đáp án của mình.
"Ta sẽ không tranh, cũng không đi tìm, ta có con đường của mình." Tô Minh vung tay áo, đi hướng đám Phong lão.
Tô Minh cất bước tiến tới, gần trăm tộc nhân Man tộc bao gồm Phong lão đều đứng dậy, phức tạp nhìn hắn, bọn họ chờ hắn tuyên bố lựa chọn.
"Ta..." Tô Minh nhìn những tộc nhân Man tộc, nhìn Phong lão và Vũ lão tang thương, hắn mới nói một chữ bỗng khựng lại, hắn đột nhiên nghĩ ra loại khả năng.
Khả năng này khiến Tô Minh chợt ngừng lời, con ngươi co rút, chậm rãi xoay người nhìn hướng pho tượng Liệt Sơn Tu.
'Bi thương, do dự, nhìn bầu trời, suy tư, lựa chọn không hợp lý, tất cả thật sự đơn giản như vậy sao?'
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, năm đó đứng đây ba năm, Man chủng số một." Tô Minh thở gấp, hắn như bắt được một tia mấu chốt nhưng vẫn mơ hồ.
Trong khi gần trăm người Man tộc chờ đợi Tô Minh lựa chọn thì hắn lại nhìn hướng pho tượng Liệt Sơn Tu. Tô Minh chậm rãi đi tới bên pho tượng, nhìn khuôn mặt Liệt Sơn Tu.
Tô Minh nhìn thấy do dự, bi thương, suy tư, nhưng ba biểu tình dung hợp lại khiến tinh thần hắn run lên. Bởi vì Tô Minh thấy biểu tình của Liệt Sơn Tu dung hợp lại mang theo một tia cay đắng che giấu rất sâu!
Tô Minh im lặng, hắn lại đứng bên cạnh pho tượng Liệt Sơn Tu, ngẩng đầu nhìn trời. Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy ngày sau, trên mặt Tô Minh lộ vẻ do dự.
Đây là do dự hắn cố ý tạo thành, hắn nhớ lại trong trí nhớ những đoạn ngắn khiến hắn chần chờ, dung hợp lại ngưng tụ trên mặt.
Lại qua mười ngày, biểu tình của Tô Minh từ do dự thêm vào bi thương, thật sâu bi thương và do dự hòa hợp lại khiến biểu tình của Tô Minh rất phức tạp.
Lại qua đi nửa tháng, trên nét mặt của Tô Minh trừ do dự và bi thương ra còn có biểu tình thứ ba, là suy tư.
Mãi đến lúc này Tô Minh mới ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, thanh âm của hắn vang lên sau hơn một tháng im lặng.
" Ngọc Nhu, cho ta biết, hiện tại ngươi nhìn vẻ mặt của ta, hình dung thứ nhất trong đầu là cái gì? "
Nghe Tô Minh hỏi, Ngọc Nhu luôn im lặng đứng một bên yên lặng, thanh nhã nhìn khuôn mặt hắn, một lát sau cô nhẹ giọng nói.
"Cay đắng, giãy dụa. "
Tô Minh rung động. Có lẽ hắn nhìn lầm, nhưng lần kiểm chứng này cho hắn biết nhìn thấy chút cay đắng trên mặt Liệt Sơn Tu không phải ảo giác!
Nhưng còn có một loại giải thích khác, đằng sau cay đắng có lẽ ẩn giấu một điều Liệt Sơn Tu mờ mịt muốn truyền đạt, một loại sự thật.
Tô Minh im lặng, con ngươi co rút, giữ yên biểu tình, ngửa đầu nhìn trời.
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, ngươi muốn nói cho ta là khiến ta trông thấy.'
Tô Minh luôn nhìn trời, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc kệ gió mưa đến, mặc kệ mây trên trời theo thời gian không ngừng biến đổi, biến mất lại xuất hiện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Một tháng, hai tháng, ba tháng...
Gần trăm tộc nhân Man tộc ở sau lưng Tô Minh phát hiện điều kỳ lạ, đặc biệt là Phong lão và Vũ lão nhìn nhau, biểu tình trầm trọng.
Từ khi Xích Hỏa Hầu nhận Tô Minh là thiếu chủ thì luôn không rời nửa bước, hiện tại gã đứng một bên. Xích Hỏa Hầu đề phòng là người gia tộc Liệt Sơn Tu, gã sẽ không cho phép bất cứ ai uy hiếp Tô Minh.
Tính tình của Ngọc Nhu luôn là thanh nhã, thời gian trôi qua, cô vẫn cứ yên lặng đứng nhìn mặt trời mọc lại lặn.
Còn hạc trọc lông và Minh Long, hai con chó này vốn là nằm sấp nhưng hạc trọc lông chờ mất kiên nhẫn, không biết rì rầm cái gì với Minh Long mà một tháng sau lặng lẽ chạy đi đâu mất.
Thời gian chớp mắt đã là nửa năm, Tô Minh vẫn đứng trong gmưa gió, mãi đến khí trời lạnh lẽo, bông tuyết rơi, hắn vẫn không nhúc nhích, chìm đắm trong cảnh giới gần như trống rỗng, nhìn trời, nhìn mây.
Khi mùa đông chậm rãi đến, khi mùa xuân tới, vạn vật thức tỉnh, trên trời tầng mây nhiều hơn, người Tô Minh bỗng run lên.
Phong lão vụt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng lão thấy từng áng mây chứ không có gì khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Tô Minh nhìn chằm chằm bầu trời, hắn rõ ràng thấy tầng mây trên trời chớp mắt giao nhau, dường như có biến đổi gì đó, dường như sắp lộ ra cái gì, nhưng cuối cùng...Không có gì cả.
Tô Minh dần bình tĩnh lại, vẫn yên lặng nhìn bầu trời. Thời gian lại trôi qua, chớp mắt đã hơn mộtn ăm, Tô Minh đứng bên pho tượng Liệt Sơn Tu trên ngọn núi này đã tròn hai năm.
Hai năm nay Ngọc gia trở thành chủ nhân Hắc Thủy thành, càng thành đỉnh gia tộc. Dù Ngọc gia không có chưởng duyên sinh diệt nhưng vẫn trở thành một trong ba đỉnh gia tộc.
Trong hai năm nay Hắc Mặc Tinh nhiều lần tổ chức hội đấu giá, người đến người đi rất náo nhiệt nhưng chỗ Tô Minh thì xung quanh như bị giam cầm, hai năm qua không có bóng người xuất hiện.
Chỗ này như trở thành cấm địa của Hắc Mặc Tinh.
Mãi đến năm thứ ba, xuân hạ thu đông từ từ trôi, Tô Minh đứng trong núi đã tròn ba năm.
Ngày cuối cùng ba năm, mặt trời lặn, thân thể Tô Minh lại rung lên. Tô Minh nhúc nhích, biểu tình cay đắng và giãy dụa, hắn đứng tại đây ba năm, đôi mắt không chớp một cái, giống y như Liệt Sơn Tu.
Mãi đến ba năm qua đi nhưng Tô Minh vẫn không thấy được gì, tuy nhiên hắn có cảm giác đã nhìn được điều gì đó, loại cảm xúc này khi mi mắt khép biến thành người hắn run lên.
Giây phút hai mắt khép kín, ba năm qua Tô Minh nhìn tất cả đám mây trên trời biến đổi, như mây khói xẹt nhanh trong đầu Tô Minh. Từng bầu trời giống nhau nhưng tầng mây hơi khác biệt biến đổi thành hình ảnh liên tiếp trong đầu hắn, từng tấm hình xẹt nhanh qua....
Hình thành sáu chữ!
Sáu chữ này vốn tồn tại trên bầu trời nhưng cần thời gian ba năm, trong mây trời biến đổi tổ thành sáu chữ!
[Thần nguyên tinh hải, cứu ta.]
Tô Minh tinh thần rung lên, mở mắt ra, hắn thấy là sáu chữ này, cầu cứu ẩn sáu cay đắng và giãy dụa!!!
Rõ ràng cầu cứu không thể cho người khác biết, ngay cả nói cũng không thể, nếu không thì Liệt Sơn Tu đã không mịt mờ chỉ ra, càng không tiếc thời gian ba năm dùng thần thức chậm rãi thay đổi tầng mây trên trời, khiến mây ở đây biến đổi, khiến người ngửa đầu nhìn ba năm phát hiện cầu cứu của y.
Cầu cứu đến từ tám ngàn năm trước, khiến tinh thần Tô Minh rung động, có hiểu biết chưa từng có về cái gọi là tranh đấu Man Thần của Liệt Sơn Tu.
"Trước ta có ai tới đây đứng ba năm?" Tô Minh bỗng nhiên hỏi, xoay người nhìn gần trăm Man tộc.
" Không có." Phong lão lắc đầu đáp.
"Chuẩn bị bản đồ thần nguyên tinh hải cho ta, càng toàn diện càng tốt." Tô Minh im lặng một lúc sau thở dài, từ từ nói.
Man Thần đời thứ nhất cầu cứu, Tô Minh không thể xem như không thấy, không vì cái gì khác, chỉ vi kính trọng con người Liệt Sơn Tu, cuộc đời huy hoàng.
"Chuyện này không khó, chúng ta vốn có bản đồ rất kỹ càng của thần nguyên tinh hải, nhưng tinh hải tồn tại nhiều biến đổi, mỗi mấy trăm năm bản đồ sẽ khác nhau. Nhưng một tháng sau là hội đấu giá Hắc Mặc tinh mấy trăm năm một lần các gia tộc liên hợp lại tổ chứng trên Hắc Mặc Tinh. Đến khi đó dị tộc thần nguyên tinh hải sẽ tới, trong tay họ có bản đồ các loại biến đổi kỹ càng của thần nguyên tinh hải mấy trăm năm qua." Phong lão nhìn chằm chằm Tô Minh, trầm giọng nói.
"Hội đấu giá Hắc Mặc tinh?" Tô Minh mắt chợt lóe.
" Người thế lực trấn giữ bốn chân giới có tới không? "
"Trước kia mấy lần hội đấu giá Hắc Mặc tinh thì thế lực trấn giữ bốn chân giới đều phái người đến." Phong lão nói.
"Thế lực gia tộc Liệt Sơn Tu có thể tra kỹ chuyện ra bị truy nã, thế thì có tra được danh sách trong thế lực trấn giữ bốn chân giới tất cả người có tư chất tu hành rất ưu tú không?" Tô Minh chậm rãi hỏi.
Cầu Ma
Tô Minh là số một, Liệt Sơn Tu cũng là số một.
Đây là cuộc tranh đấu giữa Man Thần, người thắng có thể đạt được tất cả truyền thừa Man chủng, có được cảnh giới tu vi cực kỳ, do đó kéo theo toàn Man tộc vùng dậy. Lần tranh đoạt này nhìn như không tàn khốc, bởi vì bên trong không có chém giết, không có đánh nhau, mà là một lần... Tìm.
Tìm được Liệt Sơn Tu là Tô Minh thắng, nếu không tìm thấy tức là hắn thua.
Còn kỳ hạn, là vạn năm, nhưng bây giờ đã qua tám ngàn năm, vậy là chỉ còn lại có hai ngàn năm.
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, năm đó y do dự là bản chất tàn nhẫn cuộc tranh đấu Man Thần này không phải điều y muốn, cho nên y cho thời gian vạn năm. Nếu trong vạn năm Man Thần quê hương đến, vậy là có thể tiến hành cuộc tuyển chọn không có lựa chọn, bên trong có khả năng thắng lợi. Nhưng nếu trong vạn năm vẫn không có Man Thần quê hương đến, vậy y sẽ thay thế Man tộc ở đất Âm Tử tiến hành bão tố trỗi dậy.'
'Như vậy rốt cuộc là lý do gì khiến Liệt Sơn Tu cho rằng Man Thần Man tộc chỉ có một người? Lại là nguyên nhân gì khiến y cho ra con đường này? Chuyện này không có đạo lý nhưng y vẫn làm." Tô Minh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra trên pho tượng Liệt Sơn Tu có sự bi thương.
'Có lẽ có rất nhiều đáp án ẩn giấu trong bi thương." Tô Minh mở mắt ra, hắn đã có đáp án của mình.
"Ta sẽ không tranh, cũng không đi tìm, ta có con đường của mình." Tô Minh vung tay áo, đi hướng đám Phong lão.
Tô Minh cất bước tiến tới, gần trăm tộc nhân Man tộc bao gồm Phong lão đều đứng dậy, phức tạp nhìn hắn, bọn họ chờ hắn tuyên bố lựa chọn.
"Ta..." Tô Minh nhìn những tộc nhân Man tộc, nhìn Phong lão và Vũ lão tang thương, hắn mới nói một chữ bỗng khựng lại, hắn đột nhiên nghĩ ra loại khả năng.
Khả năng này khiến Tô Minh chợt ngừng lời, con ngươi co rút, chậm rãi xoay người nhìn hướng pho tượng Liệt Sơn Tu.
'Bi thương, do dự, nhìn bầu trời, suy tư, lựa chọn không hợp lý, tất cả thật sự đơn giản như vậy sao?'
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, năm đó đứng đây ba năm, Man chủng số một." Tô Minh thở gấp, hắn như bắt được một tia mấu chốt nhưng vẫn mơ hồ.
Trong khi gần trăm người Man tộc chờ đợi Tô Minh lựa chọn thì hắn lại nhìn hướng pho tượng Liệt Sơn Tu. Tô Minh chậm rãi đi tới bên pho tượng, nhìn khuôn mặt Liệt Sơn Tu.
Tô Minh nhìn thấy do dự, bi thương, suy tư, nhưng ba biểu tình dung hợp lại khiến tinh thần hắn run lên. Bởi vì Tô Minh thấy biểu tình của Liệt Sơn Tu dung hợp lại mang theo một tia cay đắng che giấu rất sâu!
Tô Minh im lặng, hắn lại đứng bên cạnh pho tượng Liệt Sơn Tu, ngẩng đầu nhìn trời. Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy ngày sau, trên mặt Tô Minh lộ vẻ do dự.
Đây là do dự hắn cố ý tạo thành, hắn nhớ lại trong trí nhớ những đoạn ngắn khiến hắn chần chờ, dung hợp lại ngưng tụ trên mặt.
Lại qua mười ngày, biểu tình của Tô Minh từ do dự thêm vào bi thương, thật sâu bi thương và do dự hòa hợp lại khiến biểu tình của Tô Minh rất phức tạp.
Lại qua đi nửa tháng, trên nét mặt của Tô Minh trừ do dự và bi thương ra còn có biểu tình thứ ba, là suy tư.
Mãi đến lúc này Tô Minh mới ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời, thanh âm của hắn vang lên sau hơn một tháng im lặng.
" Ngọc Nhu, cho ta biết, hiện tại ngươi nhìn vẻ mặt của ta, hình dung thứ nhất trong đầu là cái gì? "
Nghe Tô Minh hỏi, Ngọc Nhu luôn im lặng đứng một bên yên lặng, thanh nhã nhìn khuôn mặt hắn, một lát sau cô nhẹ giọng nói.
"Cay đắng, giãy dụa. "
Tô Minh rung động. Có lẽ hắn nhìn lầm, nhưng lần kiểm chứng này cho hắn biết nhìn thấy chút cay đắng trên mặt Liệt Sơn Tu không phải ảo giác!
Nhưng còn có một loại giải thích khác, đằng sau cay đắng có lẽ ẩn giấu một điều Liệt Sơn Tu mờ mịt muốn truyền đạt, một loại sự thật.
Tô Minh im lặng, con ngươi co rút, giữ yên biểu tình, ngửa đầu nhìn trời.
'Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, ngươi muốn nói cho ta là khiến ta trông thấy.'
Tô Minh luôn nhìn trời, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc kệ gió mưa đến, mặc kệ mây trên trời theo thời gian không ngừng biến đổi, biến mất lại xuất hiện.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Một tháng, hai tháng, ba tháng...
Gần trăm tộc nhân Man tộc ở sau lưng Tô Minh phát hiện điều kỳ lạ, đặc biệt là Phong lão và Vũ lão nhìn nhau, biểu tình trầm trọng.
Từ khi Xích Hỏa Hầu nhận Tô Minh là thiếu chủ thì luôn không rời nửa bước, hiện tại gã đứng một bên. Xích Hỏa Hầu đề phòng là người gia tộc Liệt Sơn Tu, gã sẽ không cho phép bất cứ ai uy hiếp Tô Minh.
Tính tình của Ngọc Nhu luôn là thanh nhã, thời gian trôi qua, cô vẫn cứ yên lặng đứng nhìn mặt trời mọc lại lặn.
Còn hạc trọc lông và Minh Long, hai con chó này vốn là nằm sấp nhưng hạc trọc lông chờ mất kiên nhẫn, không biết rì rầm cái gì với Minh Long mà một tháng sau lặng lẽ chạy đi đâu mất.
Thời gian chớp mắt đã là nửa năm, Tô Minh vẫn đứng trong gmưa gió, mãi đến khí trời lạnh lẽo, bông tuyết rơi, hắn vẫn không nhúc nhích, chìm đắm trong cảnh giới gần như trống rỗng, nhìn trời, nhìn mây.
Khi mùa đông chậm rãi đến, khi mùa xuân tới, vạn vật thức tỉnh, trên trời tầng mây nhiều hơn, người Tô Minh bỗng run lên.
Phong lão vụt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng lão thấy từng áng mây chứ không có gì khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Tô Minh nhìn chằm chằm bầu trời, hắn rõ ràng thấy tầng mây trên trời chớp mắt giao nhau, dường như có biến đổi gì đó, dường như sắp lộ ra cái gì, nhưng cuối cùng...Không có gì cả.
Tô Minh dần bình tĩnh lại, vẫn yên lặng nhìn bầu trời. Thời gian lại trôi qua, chớp mắt đã hơn mộtn ăm, Tô Minh đứng bên pho tượng Liệt Sơn Tu trên ngọn núi này đã tròn hai năm.
Hai năm nay Ngọc gia trở thành chủ nhân Hắc Thủy thành, càng thành đỉnh gia tộc. Dù Ngọc gia không có chưởng duyên sinh diệt nhưng vẫn trở thành một trong ba đỉnh gia tộc.
Trong hai năm nay Hắc Mặc Tinh nhiều lần tổ chức hội đấu giá, người đến người đi rất náo nhiệt nhưng chỗ Tô Minh thì xung quanh như bị giam cầm, hai năm qua không có bóng người xuất hiện.
Chỗ này như trở thành cấm địa của Hắc Mặc Tinh.
Mãi đến năm thứ ba, xuân hạ thu đông từ từ trôi, Tô Minh đứng trong núi đã tròn ba năm.
Ngày cuối cùng ba năm, mặt trời lặn, thân thể Tô Minh lại rung lên. Tô Minh nhúc nhích, biểu tình cay đắng và giãy dụa, hắn đứng tại đây ba năm, đôi mắt không chớp một cái, giống y như Liệt Sơn Tu.
Mãi đến ba năm qua đi nhưng Tô Minh vẫn không thấy được gì, tuy nhiên hắn có cảm giác đã nhìn được điều gì đó, loại cảm xúc này khi mi mắt khép biến thành người hắn run lên.
Giây phút hai mắt khép kín, ba năm qua Tô Minh nhìn tất cả đám mây trên trời biến đổi, như mây khói xẹt nhanh trong đầu Tô Minh. Từng bầu trời giống nhau nhưng tầng mây hơi khác biệt biến đổi thành hình ảnh liên tiếp trong đầu hắn, từng tấm hình xẹt nhanh qua....
Hình thành sáu chữ!
Sáu chữ này vốn tồn tại trên bầu trời nhưng cần thời gian ba năm, trong mây trời biến đổi tổ thành sáu chữ!
[Thần nguyên tinh hải, cứu ta.]
Tô Minh tinh thần rung lên, mở mắt ra, hắn thấy là sáu chữ này, cầu cứu ẩn sáu cay đắng và giãy dụa!!!
Rõ ràng cầu cứu không thể cho người khác biết, ngay cả nói cũng không thể, nếu không thì Liệt Sơn Tu đã không mịt mờ chỉ ra, càng không tiếc thời gian ba năm dùng thần thức chậm rãi thay đổi tầng mây trên trời, khiến mây ở đây biến đổi, khiến người ngửa đầu nhìn ba năm phát hiện cầu cứu của y.
Cầu cứu đến từ tám ngàn năm trước, khiến tinh thần Tô Minh rung động, có hiểu biết chưa từng có về cái gọi là tranh đấu Man Thần của Liệt Sơn Tu.
"Trước ta có ai tới đây đứng ba năm?" Tô Minh bỗng nhiên hỏi, xoay người nhìn gần trăm Man tộc.
" Không có." Phong lão lắc đầu đáp.
"Chuẩn bị bản đồ thần nguyên tinh hải cho ta, càng toàn diện càng tốt." Tô Minh im lặng một lúc sau thở dài, từ từ nói.
Man Thần đời thứ nhất cầu cứu, Tô Minh không thể xem như không thấy, không vì cái gì khác, chỉ vi kính trọng con người Liệt Sơn Tu, cuộc đời huy hoàng.
"Chuyện này không khó, chúng ta vốn có bản đồ rất kỹ càng của thần nguyên tinh hải, nhưng tinh hải tồn tại nhiều biến đổi, mỗi mấy trăm năm bản đồ sẽ khác nhau. Nhưng một tháng sau là hội đấu giá Hắc Mặc tinh mấy trăm năm một lần các gia tộc liên hợp lại tổ chứng trên Hắc Mặc Tinh. Đến khi đó dị tộc thần nguyên tinh hải sẽ tới, trong tay họ có bản đồ các loại biến đổi kỹ càng của thần nguyên tinh hải mấy trăm năm qua." Phong lão nhìn chằm chằm Tô Minh, trầm giọng nói.
"Hội đấu giá Hắc Mặc tinh?" Tô Minh mắt chợt lóe.
" Người thế lực trấn giữ bốn chân giới có tới không? "
"Trước kia mấy lần hội đấu giá Hắc Mặc tinh thì thế lực trấn giữ bốn chân giới đều phái người đến." Phong lão nói.
"Thế lực gia tộc Liệt Sơn Tu có thể tra kỹ chuyện ra bị truy nã, thế thì có tra được danh sách trong thế lực trấn giữ bốn chân giới tất cả người có tư chất tu hành rất ưu tú không?" Tô Minh chậm rãi hỏi.
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 897: Sau lưng cay đắng
10.0/10 từ 35 lượt.