Cầu Ma
Chương 722: Nói toạc ra lai lịch
Trên Đông Hoang đại lục đất tông môn tiên tộc cuối cùng bây giờ cũng thành mây khói, trở thành rừng cây rậm rạp. Trong rừng có một cái hố sâu to lớn, dường như chỉ mình nó chứng kiến dấu vết quá trình tiêu diệt Đại Diệp tiên tông. Nơi này vốn là chỗ có linh khí thiên địa đậm đặc nhất Đông Hoang đại lục, dù bây giờ biến thành rừng cây nhưng linh khí vẫn từ từ tỏa ra tràn ngập bốn phía, trông như rừng cây mông lung huyền ảo.
Từ nay chỗ này sẽ trở thành sơn môn của Mệnh tộc tại Đông Hoang, theo Mệnh tộc sinh sản mà không ngừng lớn mạnh, càng vì Tô Minh tồn tạiđã định trước Mệnh tộc có thân phận cao cả trong Man tộc. Tựa như Đại Vu Công trong Vu tộc. Mệnh tộc lấy địa vị thân tộc của Tô Minh sẽ lâu dàiđứng trên bộ lạc, tông môn Man tộc khác, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của họ, bởi vì họ là Mệnh tộc của Tô Minh. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Từ nay về sau Đại Ngu không còn, lại xuất hiện trên đất Man tộc lấy Mệnh tộc dẫn đầu, đại lục khác cũng sẽ xây dựng sơn môn Mệnh tộc để duy trì toàn Man tộc vận chuyển." Đây là ý nghĩ của Tô Minh, nếu Đại Ngu đã chôn vùi theo năm tháng vậy hãy để nó vĩnh viễn lãng quên. Trong Man tộc mới, địa vị của Mệnh tộc sẽ thay thế Đại Ngu cũ khiến Man tộc trong cuộc sống mới hùng mạnh lên.
Tô Minh rời đi, Mệnh tộc đi theo hắn tới sơn môn Đại Diệp tiên tông xưa kia này thì ở lại trong rừng cây, Nam Cung Ngân dẫn dắt họ khai mở đấtđai thích hợp cho Mệnh tộc cư ngụ. Không lâu sau chỗ này sẽ thành hai ngọn núi cao, núi hình thành sơn cốc, bên trong cốc sẽ bị cải tạo ngưng tụ âm tử dao động, có càng nhiều pháp khí thuộc về Mệnh tộc như là cung tiễn to lớn, còn có hàng loạt thần thông thuật pháp lục tục xuất hiện, càng cường đại hơn. Cùng lúc đó một pho tượng Tô Minh sẽ bị điêu khắc tại đây, trở thành thần tượng người Mệnh tộc mỗi ngày bái lạy, cũng thành tượng Man Thần ở đất Man tộc.
Tô Minh rời đi, bên cạnh hắn có Nhị sư huynh, có Tiền Thần và hạc trọc lông, còn có con chó đôi khi chảy nước miếng, cộng thêm thiếu nữ xinhđẹp tinh nghịch hay cười híp mắt.
Đây là một đội hình rất kỳ lạ, mỗi khi Tô Minh ngoái đầu lại thì sẽ cười khổ. Mấy năm nay đa số hắn một mình, tình huống như bây giờ rất ít có.Đặc biệt là thiếu nữ tên Vũ Huyên ngồi trên con chó, con chó chạy lưng tưng một bên nhễu nước miếng một bên vòng tới vòng lui trên trời. Tô Minh có thể thấy ra con chó không...hoạt bát như vậy, nó chạy lung tung là vì bàn tay Vũ Huyên túm lâu đỉnh đầu nó mạnh kéo sang trái là con chó chạy hướng trái, mạnh kéo sang phải nó liền rẽ phải. Cùng với con chó chạy tới chạy lui là tiếng cười như chuông bạc của Vũ Huyên, tiếng cười vui vẻ vô tư. Nhưng Tô Minh nghe không phải vô tư mà là vô tâm vô tình.
Bên Nhị sư huynh, lần này hạc trọc lông không biến thành lão già mà là một thiếu niên, đang cúi đầu học hỏi Nhị sư huynh. Một người một hạc đi chung một chỗ, đôi khi phát ra tiếng cười âm hiểm, ra vẻ hận gặp đã muộn, tình tính cực kỳ hợp nhau, khiến khí thế xấu xa lan tỏa đậm đặc.
Tô Minh bóp trán, nhìn Tiền Thần luôn đi theo bên cạnh gần như không rời một tấc, rõ ràng là gã bị hành hạ đến teo tim. Gã sợ hạc trọc lông, càng sợ con chó, mà sợ nhất là thiếu nữ. Vốn gã là lần đầu tiên gặp mặt Nhị sư huynh của Tô Minh, nhưng khi thấy Nhị sư huynh và Vũ Huyên nói chuyện, lại thấy hạc trọc lông bộ dạng tiếc đã gặp nhau muộn xin chỉ bảo thì người run rẩy, ánh mắt nhìn y liền biến khác ngay, quyết tâm né càng xa càng tốt. Gã cảm thấy trong nhóm người, chỉ có Tô Minh là coi như bình thường chút.
Tô Minh mạnh xoa chân mày mãi đến trán ửng hồng, lòng thở dài, không để ý đám người xung quanh mà hóa thành cầu vồng lao đi xa.
"Tiểu Hoàng, theo sau." Vũ Huyên híp mắt cười, liếc bóng dáng Tô Minh, đắc ý hếch cằm.
Lần này thì cô không cần ẩn giấu sau tầng mây bám theo Tô Minh, có thể ngay mặt cùng hắn, mặc dù nói đồng ý hôn sự cái gì nhưng cô không quan tâm chuyện này.
'Hừ hừ, trước khi hai lão già kia đến thì ta phải bảo vệ hắn cho tốt, vậy thì mới bán giá càng cao. Thôi, mặc dù bổn cô nương hơi chịu thiệt, coi như Tô Minh này kiếm món hời, đợi hai lão già kia đi rồi ta mới đi. Còn tên ngốc này nếu mà thật sự yêu bổn cô nương thì coi như hắn xui. Ài, bổn cô nương ưu tú như vậy luôn có người thích, cũng phiền thật." Thiếu nữ đắc ý thở dài, vỗ đầu con chó làm đầu nó gục lên gục xuống mà không dám chống lại.
Không phải nó sợ Vũ Huyên mà sợ người nhà cô, theo nó thấy thì cả gia đình đều là đồ điên.
Vũ Huyên rõ ràng lòng đắc ý lắm nhưng cố tình muốn thở dài, giật mạnh đầu con chó. Con chó bị đau mắt ngấn lệ, vẻ mặt cực kỳ đáng thương và bực dọc hóa thành phức tạp, xuôi theo số phận gục đầu đuổi theo Tô Minh.
Nhị sư huynh thì mặt lộ nụ cười dịu dàng vỗ bả vai thiếu niên do hạc trọc lông biến thành, dáng vẻ trưởng giả khích lệ tán thán rằng.
"Không sai, tiểu trọc ngươi có ngộ tính rất tốt, có thể truyền thừa y bát của ta về mặt này. Sau này phải học chăm chỉ, phải tin tưởng vào mình, đặt ra mục tiêu cho mình, ngày nào đó ngươi sẽ trử thành rường cột. Cho dù người khác đánh ngươi, sỉ nhục ngươi, khinh thường ngươi thì ngươi phải kiên quyết đi con đường của mình. Con đường này nhấp nhô, ta tin tưởng ngươi sẽ đi xa hơn ta."
Thiếu niên do hạc trọc lông biến thành vẻ mặt kích động vỗ ngực phành phạch, gật mạnh đầu.
"Tiểu trọc kính cẩn nghe theo, ta có mục tiêu, mục tiêu của ta chính là khiến đạo thần trở thành tọa kỵ của ta. Bà nội nó, để hắn trở thành tọa kỵ của ta, ngươi nói xem đến lúc đó ta uy phong cỡ nào?" Hạc trọc lông mắt sáng ngời, càng nói càng hưng phấn.
"Cố lên đi, ta tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ làm được." Mắt Nhị sư huynh lóe sáng, nụ cười toát ra khích lệ, lại vỗ bả vai thiếu niên hạc trọc lông, quét mắt rơi vào người con chó, khóe môi cong lên nụ cười càng rực rỡ.
Mấy ngày sau, đất tiên tộc giáng xuống ở Đông Hoang đại lục, trên bầu trời u ám, có thể thấy Đại Ngu hoàng thành bềnh bồng như một mảnh vá to lớn phủ lên màn trời.
Dưới đất có gió thổi tốc lên cát bụi vang tiếng xào xạc, trong các khe hở ngang djc dưới đất có một pho tượng không đầu. Pho tượng tay cầm rìu chiến to lớn có vẻ hung ác khó tả, khiến người thường nhìn tinh thần rung động.
Tô Minh đứng cạnh pho tượng, ngơ ngác nhìn pho tượng, sóng vai với hắn là Nhị sư huynh.
Tiền Thần, hạc trọc lông ở phía xa. Tiền Thần bị hạc trọc lông túm cổ mặt như đưa đám đang cầu xin tha thứ, nhưng hạc trọc lông vẻ mặt hưng phấn ngồi trên người gã đang thực nghiệm bản lĩnh không dựa theo lẽ thường học được từ chỗ Nhị sư huynh trong khoảng thời gian này.
Còn con chó và Vũ Huyên thì ở giữa không trung vui vẻ bay tới bay lui đảo vòng như không biết chóng mặt.
Đệ tử Cửu Phong trừ Hổ Tử thì ra người Tô Minh rốt cuộc đoàn tụ, nhưng đoàn tụ này lại chất chứa bi thương, im lặng.
Tô Minh nhìn pho tượng Đại sư huynh, Nhị sư huynh cũng nhìn, hai người không nói lời nào nhưng tay dần nâng lên ấn trên pho tượng. Thời gian từ từ trôi qua, một lúc sau pho tượng bỗng tỏa ra ánh sáng xám di chuyển quanh tượng, chia ra hai luồng lao hướng bàn tay Tô Minh, Nhị sư huynhđặt trên pho tượng. Khoảnh khắc tới gần dọc theo bàn tay vọt vào người. Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn phát hiện trong luồng sáng xám có khí thế có thểxé rách máu thịt khiến bản thân cũng thành tảng đá, nhưng hắn không thả tay ra, vận chuyển tu vi trấn áp hơi thở đó.
Nhị sư huynh mắt lóe tia sáng âm u, làn da dần nổi màu xanh, hừ lạnh trấn áp.
Một lát sau lực phản chấn mãnh liệt từ pho tượng bắn ra, khiến Tô Minh, Nhị sư huynh nâng tay lên rời khỏi pho tượng, hai người liếc nhau.
"Hơi thở của Đại sư huynh vẫn còn."
"Ánh sáng xám ở pho tượng kia có thể từ từ xua tan nhưng cần chút thời gian."
Nhị sư huynh mỉm cười nhìn Tô Minh, mắt lộ khen ngợi, y lại lần nữa nhận định tu vi của hắn, lòng rất vui mừng. Y biết, tiểu sư đệ thật sự trưởng thành.
"Nếu Đại sư huynh thức tỉnh cũng sẽ đồng ý hôn sự mà ta sắp đặt cho tiểu sư đệ ngươi." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh, bỗng nhẹ giọng nói, thanh âm yếu ớt chỉ mình hắn nghe thấy. Quanh thân hai người toát ra dao động ngăn chặn thần thức người khác xâm nhập.
"Nhị sư huynh thấy ra lai lịch của nàng ta ư?" Tô Minh do dự một chút, nhìn hướng Nhị sư huynh.
"Cô bé này không phải Man tộc, cũng không là tiên tộc, trên người cô ta tồn tại hơi thở cùng loại tử khí nhưng ẩn chứa sự sống, cái này vốn nên là con rối mới có nhưng ngươi xem cô ta có giống con rối không? Vốn ta hơi do dự về thân phận của cô ta nhưng khi trông thấy con chó đó thì xác định lai lịch!" Nhị sư huynh không ngẩng đầu nhìn thiếu nữ và con chó, nhìn pho tượng Đại sư huynh, dịu giọng nói.
"Năm đó sư phụ từng nói là sư tôn của người, tức là sư tổ của chúng ta từng kể cho sư phụ nghe chỗ đệ tử Đại Diệp tiên tông và Man tộc chúng ta ở gọi là Đạo Thần chân giới, trong vô tận thế giới này tồn tại bốn chân giới." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh.
"Trong bốn chân giới có một giới gọi là Minh Hoàng chân giới, người trong giới này tu hành minh pháp, hơi thở như sinh không phải sinh, như tửkhông phải tử, rất giống với cô bé này."
Cầu Ma
Từ nay chỗ này sẽ trở thành sơn môn của Mệnh tộc tại Đông Hoang, theo Mệnh tộc sinh sản mà không ngừng lớn mạnh, càng vì Tô Minh tồn tạiđã định trước Mệnh tộc có thân phận cao cả trong Man tộc. Tựa như Đại Vu Công trong Vu tộc. Mệnh tộc lấy địa vị thân tộc của Tô Minh sẽ lâu dàiđứng trên bộ lạc, tông môn Man tộc khác, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của họ, bởi vì họ là Mệnh tộc của Tô Minh. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Từ nay về sau Đại Ngu không còn, lại xuất hiện trên đất Man tộc lấy Mệnh tộc dẫn đầu, đại lục khác cũng sẽ xây dựng sơn môn Mệnh tộc để duy trì toàn Man tộc vận chuyển." Đây là ý nghĩ của Tô Minh, nếu Đại Ngu đã chôn vùi theo năm tháng vậy hãy để nó vĩnh viễn lãng quên. Trong Man tộc mới, địa vị của Mệnh tộc sẽ thay thế Đại Ngu cũ khiến Man tộc trong cuộc sống mới hùng mạnh lên.
Tô Minh rời đi, Mệnh tộc đi theo hắn tới sơn môn Đại Diệp tiên tông xưa kia này thì ở lại trong rừng cây, Nam Cung Ngân dẫn dắt họ khai mở đấtđai thích hợp cho Mệnh tộc cư ngụ. Không lâu sau chỗ này sẽ thành hai ngọn núi cao, núi hình thành sơn cốc, bên trong cốc sẽ bị cải tạo ngưng tụ âm tử dao động, có càng nhiều pháp khí thuộc về Mệnh tộc như là cung tiễn to lớn, còn có hàng loạt thần thông thuật pháp lục tục xuất hiện, càng cường đại hơn. Cùng lúc đó một pho tượng Tô Minh sẽ bị điêu khắc tại đây, trở thành thần tượng người Mệnh tộc mỗi ngày bái lạy, cũng thành tượng Man Thần ở đất Man tộc.
Tô Minh rời đi, bên cạnh hắn có Nhị sư huynh, có Tiền Thần và hạc trọc lông, còn có con chó đôi khi chảy nước miếng, cộng thêm thiếu nữ xinhđẹp tinh nghịch hay cười híp mắt.
Đây là một đội hình rất kỳ lạ, mỗi khi Tô Minh ngoái đầu lại thì sẽ cười khổ. Mấy năm nay đa số hắn một mình, tình huống như bây giờ rất ít có.Đặc biệt là thiếu nữ tên Vũ Huyên ngồi trên con chó, con chó chạy lưng tưng một bên nhễu nước miếng một bên vòng tới vòng lui trên trời. Tô Minh có thể thấy ra con chó không...hoạt bát như vậy, nó chạy lung tung là vì bàn tay Vũ Huyên túm lâu đỉnh đầu nó mạnh kéo sang trái là con chó chạy hướng trái, mạnh kéo sang phải nó liền rẽ phải. Cùng với con chó chạy tới chạy lui là tiếng cười như chuông bạc của Vũ Huyên, tiếng cười vui vẻ vô tư. Nhưng Tô Minh nghe không phải vô tư mà là vô tâm vô tình.
Bên Nhị sư huynh, lần này hạc trọc lông không biến thành lão già mà là một thiếu niên, đang cúi đầu học hỏi Nhị sư huynh. Một người một hạc đi chung một chỗ, đôi khi phát ra tiếng cười âm hiểm, ra vẻ hận gặp đã muộn, tình tính cực kỳ hợp nhau, khiến khí thế xấu xa lan tỏa đậm đặc.
Tô Minh bóp trán, nhìn Tiền Thần luôn đi theo bên cạnh gần như không rời một tấc, rõ ràng là gã bị hành hạ đến teo tim. Gã sợ hạc trọc lông, càng sợ con chó, mà sợ nhất là thiếu nữ. Vốn gã là lần đầu tiên gặp mặt Nhị sư huynh của Tô Minh, nhưng khi thấy Nhị sư huynh và Vũ Huyên nói chuyện, lại thấy hạc trọc lông bộ dạng tiếc đã gặp nhau muộn xin chỉ bảo thì người run rẩy, ánh mắt nhìn y liền biến khác ngay, quyết tâm né càng xa càng tốt. Gã cảm thấy trong nhóm người, chỉ có Tô Minh là coi như bình thường chút.
Tô Minh mạnh xoa chân mày mãi đến trán ửng hồng, lòng thở dài, không để ý đám người xung quanh mà hóa thành cầu vồng lao đi xa.
"Tiểu Hoàng, theo sau." Vũ Huyên híp mắt cười, liếc bóng dáng Tô Minh, đắc ý hếch cằm.
Lần này thì cô không cần ẩn giấu sau tầng mây bám theo Tô Minh, có thể ngay mặt cùng hắn, mặc dù nói đồng ý hôn sự cái gì nhưng cô không quan tâm chuyện này.
'Hừ hừ, trước khi hai lão già kia đến thì ta phải bảo vệ hắn cho tốt, vậy thì mới bán giá càng cao. Thôi, mặc dù bổn cô nương hơi chịu thiệt, coi như Tô Minh này kiếm món hời, đợi hai lão già kia đi rồi ta mới đi. Còn tên ngốc này nếu mà thật sự yêu bổn cô nương thì coi như hắn xui. Ài, bổn cô nương ưu tú như vậy luôn có người thích, cũng phiền thật." Thiếu nữ đắc ý thở dài, vỗ đầu con chó làm đầu nó gục lên gục xuống mà không dám chống lại.
Không phải nó sợ Vũ Huyên mà sợ người nhà cô, theo nó thấy thì cả gia đình đều là đồ điên.
Vũ Huyên rõ ràng lòng đắc ý lắm nhưng cố tình muốn thở dài, giật mạnh đầu con chó. Con chó bị đau mắt ngấn lệ, vẻ mặt cực kỳ đáng thương và bực dọc hóa thành phức tạp, xuôi theo số phận gục đầu đuổi theo Tô Minh.
Nhị sư huynh thì mặt lộ nụ cười dịu dàng vỗ bả vai thiếu niên do hạc trọc lông biến thành, dáng vẻ trưởng giả khích lệ tán thán rằng.
"Không sai, tiểu trọc ngươi có ngộ tính rất tốt, có thể truyền thừa y bát của ta về mặt này. Sau này phải học chăm chỉ, phải tin tưởng vào mình, đặt ra mục tiêu cho mình, ngày nào đó ngươi sẽ trử thành rường cột. Cho dù người khác đánh ngươi, sỉ nhục ngươi, khinh thường ngươi thì ngươi phải kiên quyết đi con đường của mình. Con đường này nhấp nhô, ta tin tưởng ngươi sẽ đi xa hơn ta."
Thiếu niên do hạc trọc lông biến thành vẻ mặt kích động vỗ ngực phành phạch, gật mạnh đầu.
"Tiểu trọc kính cẩn nghe theo, ta có mục tiêu, mục tiêu của ta chính là khiến đạo thần trở thành tọa kỵ của ta. Bà nội nó, để hắn trở thành tọa kỵ của ta, ngươi nói xem đến lúc đó ta uy phong cỡ nào?" Hạc trọc lông mắt sáng ngời, càng nói càng hưng phấn.
"Cố lên đi, ta tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ làm được." Mắt Nhị sư huynh lóe sáng, nụ cười toát ra khích lệ, lại vỗ bả vai thiếu niên hạc trọc lông, quét mắt rơi vào người con chó, khóe môi cong lên nụ cười càng rực rỡ.
Mấy ngày sau, đất tiên tộc giáng xuống ở Đông Hoang đại lục, trên bầu trời u ám, có thể thấy Đại Ngu hoàng thành bềnh bồng như một mảnh vá to lớn phủ lên màn trời.
Dưới đất có gió thổi tốc lên cát bụi vang tiếng xào xạc, trong các khe hở ngang djc dưới đất có một pho tượng không đầu. Pho tượng tay cầm rìu chiến to lớn có vẻ hung ác khó tả, khiến người thường nhìn tinh thần rung động.
Tô Minh đứng cạnh pho tượng, ngơ ngác nhìn pho tượng, sóng vai với hắn là Nhị sư huynh.
Tiền Thần, hạc trọc lông ở phía xa. Tiền Thần bị hạc trọc lông túm cổ mặt như đưa đám đang cầu xin tha thứ, nhưng hạc trọc lông vẻ mặt hưng phấn ngồi trên người gã đang thực nghiệm bản lĩnh không dựa theo lẽ thường học được từ chỗ Nhị sư huynh trong khoảng thời gian này.
Còn con chó và Vũ Huyên thì ở giữa không trung vui vẻ bay tới bay lui đảo vòng như không biết chóng mặt.
Đệ tử Cửu Phong trừ Hổ Tử thì ra người Tô Minh rốt cuộc đoàn tụ, nhưng đoàn tụ này lại chất chứa bi thương, im lặng.
Tô Minh nhìn pho tượng Đại sư huynh, Nhị sư huynh cũng nhìn, hai người không nói lời nào nhưng tay dần nâng lên ấn trên pho tượng. Thời gian từ từ trôi qua, một lúc sau pho tượng bỗng tỏa ra ánh sáng xám di chuyển quanh tượng, chia ra hai luồng lao hướng bàn tay Tô Minh, Nhị sư huynhđặt trên pho tượng. Khoảnh khắc tới gần dọc theo bàn tay vọt vào người. Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn phát hiện trong luồng sáng xám có khí thế có thểxé rách máu thịt khiến bản thân cũng thành tảng đá, nhưng hắn không thả tay ra, vận chuyển tu vi trấn áp hơi thở đó.
Nhị sư huynh mắt lóe tia sáng âm u, làn da dần nổi màu xanh, hừ lạnh trấn áp.
Một lát sau lực phản chấn mãnh liệt từ pho tượng bắn ra, khiến Tô Minh, Nhị sư huynh nâng tay lên rời khỏi pho tượng, hai người liếc nhau.
"Hơi thở của Đại sư huynh vẫn còn."
"Ánh sáng xám ở pho tượng kia có thể từ từ xua tan nhưng cần chút thời gian."
Nhị sư huynh mỉm cười nhìn Tô Minh, mắt lộ khen ngợi, y lại lần nữa nhận định tu vi của hắn, lòng rất vui mừng. Y biết, tiểu sư đệ thật sự trưởng thành.
"Nếu Đại sư huynh thức tỉnh cũng sẽ đồng ý hôn sự mà ta sắp đặt cho tiểu sư đệ ngươi." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh, bỗng nhẹ giọng nói, thanh âm yếu ớt chỉ mình hắn nghe thấy. Quanh thân hai người toát ra dao động ngăn chặn thần thức người khác xâm nhập.
"Nhị sư huynh thấy ra lai lịch của nàng ta ư?" Tô Minh do dự một chút, nhìn hướng Nhị sư huynh.
"Cô bé này không phải Man tộc, cũng không là tiên tộc, trên người cô ta tồn tại hơi thở cùng loại tử khí nhưng ẩn chứa sự sống, cái này vốn nên là con rối mới có nhưng ngươi xem cô ta có giống con rối không? Vốn ta hơi do dự về thân phận của cô ta nhưng khi trông thấy con chó đó thì xác định lai lịch!" Nhị sư huynh không ngẩng đầu nhìn thiếu nữ và con chó, nhìn pho tượng Đại sư huynh, dịu giọng nói.
"Năm đó sư phụ từng nói là sư tôn của người, tức là sư tổ của chúng ta từng kể cho sư phụ nghe chỗ đệ tử Đại Diệp tiên tông và Man tộc chúng ta ở gọi là Đạo Thần chân giới, trong vô tận thế giới này tồn tại bốn chân giới." Nhị sư huynh nhìn Tô Minh.
"Trong bốn chân giới có một giới gọi là Minh Hoàng chân giới, người trong giới này tu hành minh pháp, hơi thở như sinh không phải sinh, như tửkhông phải tử, rất giống với cô bé này."
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 722: Nói toạc ra lai lịch
10.0/10 từ 35 lượt.