Cầu Ma
Chương 591: Gian nan
Man Thần gai màu đen tuyền, tỏa ra khí lạnh, có từng giọt nước lạnh toát ra lộ oán khí và điên cuồng ngập trời. Oán khí đến từ Man Thần đời thứ hai, điên cuòng là khi thân hình bị chia năm xẻ bảy thì đau đớn và không cam lòng. Gai xương ẩn chứa oán và điên của Man Thần đời thứ hai, uy lực kinh người, bây giờ Tô Minh bất chấp tất cả đâm vào ngực Đế Thiên. Xuyên thấu đế bào đâm vào ba tấc, vào trong máu thịt của y!
Trong chớp mắt, oán khí và điên cuồng của Man Thần gai ập vào người Đế Thiên, làm y run bần bật phát ra tiếng rên, mặt tái nhợt.
Mắt thường không thấy nhưng thần thức sẽ phát hiện bây giờ trên người Đế Thiên có một bóng ảo. Bộ dạng bóng ảo mơ hồ quấn quanh người Đế Thiên, hai bàn tay to xuyên thấu người y, như bắt lấy hồn muốn kéo nó ra khỏi người. ảo ảnh là do oán khí Man Thần đời thứ hai biến thành, nó không có ý thức nhưng hiển nhiên hận Đế Thiên khắc cốt minh tâm. Bây giờ nó vờn quanh phát ra tiếng gào chỉ thần thức nghe được.
Man Thần gai lấy tốc độ mắt thường trông thấy bỗng hòa tan, chui vào miệng vết thương ở ngực y. Nhưng giây phút Man Thần gai hòa tan định chui vào người Đế Thiên thì bỗng thân thể y tỏa ánh sáng vàng chói lòa nhanh chóng lan ra ngoài. Chợt lóe, có thể thấy ở ngực có một khối ngọc bội. Ngọc màu vàng, là nó tỏa ra ánh sáng vàng chói lòa. Ánh sáng tản đi, có một lực lượng khiến Tô Minh rung động bùng phát.
Trong ánh sáng vang kia Man Thần gai bắn ngược, bị bức ra, còn có hồn oán khí Man Thần đời thứ hai quấn quanh y cũng bị ánh sáng vàng khuếch tán ra ngoài buộc lùi.
Tô Minh bị ánh sáng vàng chiếu rọi, đầu óc ù vang, người lảo đảo lùi vài bước. Hắn mạnh cắn đầu lưỡi khiến mình trong chớp mắt tỉnh táo, hư không chộp, cây gậy xuất hiện. Hắn nắm gậy giơ lên mạnh đập xuống Đế Thiên. Bây giờ mắt hắn đỏ rực, trông rất chật vật nhưng khí thế bất khuất vờn quanh. Cây gậy bị giơ lên, tiếng rít chói tai lao hướng Đế Thiên.
Ầm một tiếng nổ vang, gậy mạnh đập vào người Đế Thiên, nhưng y bị nâng lên tay trái đỡ!
Tô Minh không chút do dự, giây phút Đế Thiên đỡ gậy thì miệng hắn quát khẽ.
"Bạo!!!" Tô Minh nhịn đau lòng, dẫn phát thần thức để lại trên gậy khiến nó nổ tung, hình thành trùng kích bắn hướng Đế Thiên.
Trùng kích càn quét, Tô Minh không thể tiến tới, bất đắc dĩ lùi mấy bước. Khi hắn thụt lùi thì Đế Thiên cũng chật vật, y đón nhận hết cây gậy trùng kích, nhưng vì ánh sáng vàng khuếch tán khiến y hoàn toàn ngăn ở ngoài ánh sáng, thân thể vẫn đang đứng giữa không trung ánh sáng vang quấn quanh. Tuy nhiên, ngực y vết thương sâu hoắm, sắc mặt trong ánh sáng vàng thấy được tái nhợt.
"Ngươi tìm cái chết!!!" Đế Thiên gầm lên, toàn thân ánh sáng vàng cất bước hướng Tô Minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khoảnh khắc một bước đạp xuống, tim Tô Minh bùm một tiếng như sắp tan vỡ, nếu không phải toàn thân hắn Tế Cốt thì vì một bước này trái tim sẽ nổ tung. Nhưng dù là vậy thì thân hình hắn vẫn lảo đảo, bùm bùm lùi lại vài bước. Trước mặt hắn Đế Thiên đã tới gần, y không thi triển thần thông gì mà tay phải nâng lên bóp cổ Tô Minh. Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, giây phút chạm vào cổ Tô Minh thì hắn giơ tay phải chống cự. Cái chắn này tay phải bị Đế Thiên chộp lấy, bóp nát xương cổ tay, thân thể bị vác lên mạnh đập xuống đảo bên dưới. Người Tô Minh thành sao băng ầm một tiếng đập xuống đảo. Đảo rung động kịch liệt, vị trí mép vỡ nát bị nước biển nhấn chìm.
"Không lẽ ngươi cho rằng ta không giết ngươi?" Đế Thiên nhìn ngực mình, đau nhức vẫn còn đó.
Mới nãy trong chớp mắt Tô Minh khiến y cảm thấy chết chóc, nếu không phải trước khi y giáng xuống được bản tôn ban cho báu vật hộ thân thì mới nãy Man Thần gai dù y không chết cũng sẽ bị thương nặng. Mặc dù tu vi của Tô Minh không đủ tạo thành uy hiếp quá lớn cho y, nhưng đối phương thi triển những thủ đoạn và vật bên ngoài khiến y kinh sợ.
Trên đảo, khi thân thể Tô Minh va chạm mặt đất thì hắn nâng lên tay phải ấn xuống. Trong tiếng nổ, khóe miệng hắn tràn máu miễn cưỡng chống cự, nguyên tay phải vặn vẹo không ra hình dạng, đau đớnk hiến trán hắn toát mồ hôi lạnh. Khi tán đi sức mạnh cái vung của Đế Thiên, hắn lại hộc máu, mặt tái nhợt, trông như người chết. Tu vi chênh lệch quá lớn làm Tô Minh không cách nào thắng được ngũ phương ấn. Bây giờ hắn thụt lùi, trên trời Đế Thiên lại giáng xuống. Khi y đáp xuóng đất, hắn nâng lên tay phải mạnh vung trước mặt. Cái vung này tay phải di động ánh sáng, từ trong vặn vẹo hồi phục hình dạng. Đây không phải trị thương mà hắn cưỡng ép lấy lực Man Cốt đem xương tay phải lệch vị quay về chỗ cũ, loại đau đớn này mãnh liệt hơn bị thương.
"Muốn mạng của Tô Minh ta, ngươi trả giá nổi không?" Tô Minh cố nén đau đớn, nâng lên tay phải vung hướng bầu trời.
"Khai Dương!"
Cái vung này trên trời mây cuồn cuộn lập tức dấy lên gió. Gió rít gào tràn ngập tám hướng, hình thành vòng xoáy to lớn lao hướng Đế Thiên.
"Táng Âm!"
Tay trái Tô Minh ấn xuống đất như bấu vào, bỗng lật lên trên, cú lật này lấy đất đảo làm trung tâm, vòng xoáy thứ hai xoay vòng cuốn bốn phía, khiến ngoài đảo nước biển thụt lùi, cuồng phong rít gào. Chính giữa gió đất và gió trời là Đế Thiên đứng. Hai luồng gió lốc rít gào bỗng va vào nhau.
Khi chúng va nhau thì Đế Thiên hừ lạnh.
"Lấy lệnh của ta, khiến thiên không nhị nhãn, khiến địa không nhị phương, đây là quân không hai mệnh! Tất cả trần thổ, tất cả phong vân, tất cả hư vô, nghe lệnh tán!" Khi Đế Thiên thốt lời, tay phải ấn pháp quyết chỉ phía trên trước mắt. Cái chỉ này lập tức trên trời truyền đến giọng nói ồm ồm. Thanh âm đinh tai nhức óc như trời đang gầm, chúng sinh rống, trong thanh âm chỉ có một chữ!
"Tán!"
Chữ như ý chí cả bầu trời, như lệnh đế vương, không tha bất cứ ai chất vấn, như chúng sinh vào khoảnh khắc này cùng thét gào. Khi thanh âm truyền ra là lúc gió đất trời va nhau, nhưng chưa truyền ra tiếng nổ thì hai luồng gió thành hư vô tan biến trong mắt Tô Minh.
Cùng biến mất còn có đảo Tô Minh ở, đất đảo thành hư vô. Và nguyên bầu trời trong chớp mắt tán đi ở trong mắt Tô Minh, như mọi thứ không tồn tại.
Ly Phong thức thứ ba không có cơ hội thi triển, hai thức trước bị xóa thì nó đã chết yểu. Cùng lúc đó, có một bàn tay theo Đế Thiên trong hư vô đến ấn vào đỉnh đầu Tô Minh, một giọng nói uy nghiêm khàn khàn quanh quẩn trong thế giới hư vô.
"Tất cả dấu vết bị thay đổi sẽ bôi xóa..."
Tô Minh không có cách nào chống cự, thân thể hắn đứng lặng giữa không trung, dù hắn có nhiều thần thông cũng không cách nào giãy dụa, bàn tay đã ấn vào đỉnh đầu hắn.
"Tất cả con đường sai lầm của ngươi sẽ bày thẳng lại..."
Đầu óc Tô Minh nổ tung, có một lực lượng cường đại xông vào đầu, phong ấn tất cả, càn quét mọi thứ, tiến hành bình định mà nó cho rằng!
"Tất cả ký ức đời này sẽ...tán đi..."
Trong ký ức Tô Minh quá khứ từng hình ảnh dần mơ hồ, dường như lực lượng đảo loạn tất cả, khiến chúng hỗn lợn rời khỏi ý thức Tô Minh, khiến đầu óc hắn tầng tầng phong ấn rồi lại biến thành trống rỗng.
"Ta sẽ giao cho ngươi...a!?" Thanh âm đến từ Đế Thiên chưa nói xong bỗng phát ra tiếng kinh kêu.
Có thể làm y kinh ngạc không phải gì khác, là trong ký ức của Tô Minh, theo bị bôi xóa, xuất hiện tình hình tại bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm!
Bất tử bất diệt giới, đối với ý chí đối kháng, khát vọng sinh mệnh, tiếng gào vĩnh viễn không quên bản thân, và trên tượng đá Chúc Cửu Âm khổng lồ chữ viết thành ngàn, mấy vạn, hết lần này đến lần khác khắc câu ta là Tô Minh, tất cả vào giây phút sắp bị Đế Thiên xóa đi thì bùng phát phản kháng ngập trời.
Chống cự là ý thức của Tô Minh, là hắn ở bất tử bất diệt giới không khuất phục thiên địa vạn vật, ý chí và giãy dụa trong luân hồi không quên chính mình, càng là tiếng gầm đối với vận mệnh!
"Ta là Tô Minh, ai cũng không thể xóa đi ký ức của ta, ai cũng không thể lại khiến ta trầm luân, ai cũng không thể...từ trong tay ta cướp đi thứ thuộc về ta!!!"
Đầu óc Tô Minh ầm một tiếng, trong chớp mắt này hắn hoàn toàn tỉnh táo, thế giới trước mắt hắn tan vỡ, bầu trời hư vô lại biến thành mây, đảo tán đi lại xuất hiện dưới chân hắn, tiếng sóng biển lần nữa vọng bên tai. Tất cả xung quanh trừ gió lốc ra đều hồi phục hết!
Cầu Ma
Trong chớp mắt, oán khí và điên cuồng của Man Thần gai ập vào người Đế Thiên, làm y run bần bật phát ra tiếng rên, mặt tái nhợt.
Mắt thường không thấy nhưng thần thức sẽ phát hiện bây giờ trên người Đế Thiên có một bóng ảo. Bộ dạng bóng ảo mơ hồ quấn quanh người Đế Thiên, hai bàn tay to xuyên thấu người y, như bắt lấy hồn muốn kéo nó ra khỏi người. ảo ảnh là do oán khí Man Thần đời thứ hai biến thành, nó không có ý thức nhưng hiển nhiên hận Đế Thiên khắc cốt minh tâm. Bây giờ nó vờn quanh phát ra tiếng gào chỉ thần thức nghe được.
Man Thần gai lấy tốc độ mắt thường trông thấy bỗng hòa tan, chui vào miệng vết thương ở ngực y. Nhưng giây phút Man Thần gai hòa tan định chui vào người Đế Thiên thì bỗng thân thể y tỏa ánh sáng vàng chói lòa nhanh chóng lan ra ngoài. Chợt lóe, có thể thấy ở ngực có một khối ngọc bội. Ngọc màu vàng, là nó tỏa ra ánh sáng vàng chói lòa. Ánh sáng tản đi, có một lực lượng khiến Tô Minh rung động bùng phát.
Trong ánh sáng vang kia Man Thần gai bắn ngược, bị bức ra, còn có hồn oán khí Man Thần đời thứ hai quấn quanh y cũng bị ánh sáng vàng khuếch tán ra ngoài buộc lùi.
Tô Minh bị ánh sáng vàng chiếu rọi, đầu óc ù vang, người lảo đảo lùi vài bước. Hắn mạnh cắn đầu lưỡi khiến mình trong chớp mắt tỉnh táo, hư không chộp, cây gậy xuất hiện. Hắn nắm gậy giơ lên mạnh đập xuống Đế Thiên. Bây giờ mắt hắn đỏ rực, trông rất chật vật nhưng khí thế bất khuất vờn quanh. Cây gậy bị giơ lên, tiếng rít chói tai lao hướng Đế Thiên.
Ầm một tiếng nổ vang, gậy mạnh đập vào người Đế Thiên, nhưng y bị nâng lên tay trái đỡ!
Tô Minh không chút do dự, giây phút Đế Thiên đỡ gậy thì miệng hắn quát khẽ.
"Bạo!!!" Tô Minh nhịn đau lòng, dẫn phát thần thức để lại trên gậy khiến nó nổ tung, hình thành trùng kích bắn hướng Đế Thiên.
Trùng kích càn quét, Tô Minh không thể tiến tới, bất đắc dĩ lùi mấy bước. Khi hắn thụt lùi thì Đế Thiên cũng chật vật, y đón nhận hết cây gậy trùng kích, nhưng vì ánh sáng vàng khuếch tán khiến y hoàn toàn ngăn ở ngoài ánh sáng, thân thể vẫn đang đứng giữa không trung ánh sáng vang quấn quanh. Tuy nhiên, ngực y vết thương sâu hoắm, sắc mặt trong ánh sáng vàng thấy được tái nhợt.
"Ngươi tìm cái chết!!!" Đế Thiên gầm lên, toàn thân ánh sáng vàng cất bước hướng Tô Minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khoảnh khắc một bước đạp xuống, tim Tô Minh bùm một tiếng như sắp tan vỡ, nếu không phải toàn thân hắn Tế Cốt thì vì một bước này trái tim sẽ nổ tung. Nhưng dù là vậy thì thân hình hắn vẫn lảo đảo, bùm bùm lùi lại vài bước. Trước mặt hắn Đế Thiên đã tới gần, y không thi triển thần thông gì mà tay phải nâng lên bóp cổ Tô Minh. Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, giây phút chạm vào cổ Tô Minh thì hắn giơ tay phải chống cự. Cái chắn này tay phải bị Đế Thiên chộp lấy, bóp nát xương cổ tay, thân thể bị vác lên mạnh đập xuống đảo bên dưới. Người Tô Minh thành sao băng ầm một tiếng đập xuống đảo. Đảo rung động kịch liệt, vị trí mép vỡ nát bị nước biển nhấn chìm.
"Không lẽ ngươi cho rằng ta không giết ngươi?" Đế Thiên nhìn ngực mình, đau nhức vẫn còn đó.
Mới nãy trong chớp mắt Tô Minh khiến y cảm thấy chết chóc, nếu không phải trước khi y giáng xuống được bản tôn ban cho báu vật hộ thân thì mới nãy Man Thần gai dù y không chết cũng sẽ bị thương nặng. Mặc dù tu vi của Tô Minh không đủ tạo thành uy hiếp quá lớn cho y, nhưng đối phương thi triển những thủ đoạn và vật bên ngoài khiến y kinh sợ.
Trên đảo, khi thân thể Tô Minh va chạm mặt đất thì hắn nâng lên tay phải ấn xuống. Trong tiếng nổ, khóe miệng hắn tràn máu miễn cưỡng chống cự, nguyên tay phải vặn vẹo không ra hình dạng, đau đớnk hiến trán hắn toát mồ hôi lạnh. Khi tán đi sức mạnh cái vung của Đế Thiên, hắn lại hộc máu, mặt tái nhợt, trông như người chết. Tu vi chênh lệch quá lớn làm Tô Minh không cách nào thắng được ngũ phương ấn. Bây giờ hắn thụt lùi, trên trời Đế Thiên lại giáng xuống. Khi y đáp xuóng đất, hắn nâng lên tay phải mạnh vung trước mặt. Cái vung này tay phải di động ánh sáng, từ trong vặn vẹo hồi phục hình dạng. Đây không phải trị thương mà hắn cưỡng ép lấy lực Man Cốt đem xương tay phải lệch vị quay về chỗ cũ, loại đau đớn này mãnh liệt hơn bị thương.
"Muốn mạng của Tô Minh ta, ngươi trả giá nổi không?" Tô Minh cố nén đau đớn, nâng lên tay phải vung hướng bầu trời.
"Khai Dương!"
Cái vung này trên trời mây cuồn cuộn lập tức dấy lên gió. Gió rít gào tràn ngập tám hướng, hình thành vòng xoáy to lớn lao hướng Đế Thiên.
"Táng Âm!"
Tay trái Tô Minh ấn xuống đất như bấu vào, bỗng lật lên trên, cú lật này lấy đất đảo làm trung tâm, vòng xoáy thứ hai xoay vòng cuốn bốn phía, khiến ngoài đảo nước biển thụt lùi, cuồng phong rít gào. Chính giữa gió đất và gió trời là Đế Thiên đứng. Hai luồng gió lốc rít gào bỗng va vào nhau.
Khi chúng va nhau thì Đế Thiên hừ lạnh.
"Lấy lệnh của ta, khiến thiên không nhị nhãn, khiến địa không nhị phương, đây là quân không hai mệnh! Tất cả trần thổ, tất cả phong vân, tất cả hư vô, nghe lệnh tán!" Khi Đế Thiên thốt lời, tay phải ấn pháp quyết chỉ phía trên trước mắt. Cái chỉ này lập tức trên trời truyền đến giọng nói ồm ồm. Thanh âm đinh tai nhức óc như trời đang gầm, chúng sinh rống, trong thanh âm chỉ có một chữ!
"Tán!"
Chữ như ý chí cả bầu trời, như lệnh đế vương, không tha bất cứ ai chất vấn, như chúng sinh vào khoảnh khắc này cùng thét gào. Khi thanh âm truyền ra là lúc gió đất trời va nhau, nhưng chưa truyền ra tiếng nổ thì hai luồng gió thành hư vô tan biến trong mắt Tô Minh.
Cùng biến mất còn có đảo Tô Minh ở, đất đảo thành hư vô. Và nguyên bầu trời trong chớp mắt tán đi ở trong mắt Tô Minh, như mọi thứ không tồn tại.
Ly Phong thức thứ ba không có cơ hội thi triển, hai thức trước bị xóa thì nó đã chết yểu. Cùng lúc đó, có một bàn tay theo Đế Thiên trong hư vô đến ấn vào đỉnh đầu Tô Minh, một giọng nói uy nghiêm khàn khàn quanh quẩn trong thế giới hư vô.
"Tất cả dấu vết bị thay đổi sẽ bôi xóa..."
Tô Minh không có cách nào chống cự, thân thể hắn đứng lặng giữa không trung, dù hắn có nhiều thần thông cũng không cách nào giãy dụa, bàn tay đã ấn vào đỉnh đầu hắn.
"Tất cả con đường sai lầm của ngươi sẽ bày thẳng lại..."
Đầu óc Tô Minh nổ tung, có một lực lượng cường đại xông vào đầu, phong ấn tất cả, càn quét mọi thứ, tiến hành bình định mà nó cho rằng!
"Tất cả ký ức đời này sẽ...tán đi..."
Trong ký ức Tô Minh quá khứ từng hình ảnh dần mơ hồ, dường như lực lượng đảo loạn tất cả, khiến chúng hỗn lợn rời khỏi ý thức Tô Minh, khiến đầu óc hắn tầng tầng phong ấn rồi lại biến thành trống rỗng.
"Ta sẽ giao cho ngươi...a!?" Thanh âm đến từ Đế Thiên chưa nói xong bỗng phát ra tiếng kinh kêu.
Có thể làm y kinh ngạc không phải gì khác, là trong ký ức của Tô Minh, theo bị bôi xóa, xuất hiện tình hình tại bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm!
Bất tử bất diệt giới, đối với ý chí đối kháng, khát vọng sinh mệnh, tiếng gào vĩnh viễn không quên bản thân, và trên tượng đá Chúc Cửu Âm khổng lồ chữ viết thành ngàn, mấy vạn, hết lần này đến lần khác khắc câu ta là Tô Minh, tất cả vào giây phút sắp bị Đế Thiên xóa đi thì bùng phát phản kháng ngập trời.
Chống cự là ý thức của Tô Minh, là hắn ở bất tử bất diệt giới không khuất phục thiên địa vạn vật, ý chí và giãy dụa trong luân hồi không quên chính mình, càng là tiếng gầm đối với vận mệnh!
"Ta là Tô Minh, ai cũng không thể xóa đi ký ức của ta, ai cũng không thể lại khiến ta trầm luân, ai cũng không thể...từ trong tay ta cướp đi thứ thuộc về ta!!!"
Đầu óc Tô Minh ầm một tiếng, trong chớp mắt này hắn hoàn toàn tỉnh táo, thế giới trước mắt hắn tan vỡ, bầu trời hư vô lại biến thành mây, đảo tán đi lại xuất hiện dưới chân hắn, tiếng sóng biển lần nữa vọng bên tai. Tất cả xung quanh trừ gió lốc ra đều hồi phục hết!
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 591: Gian nan
10.0/10 từ 35 lượt.