Cầu Ma
Chương 414: Dung tinh!
Vu Công Hắc Hạc bộ lạc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn giữa không trung, khóe miệng lộ nụ cười khổ. Lão biết mình chắc chắn sẽ chết, việc này không thể trách người ngoài, nếu không phải mình tham muốn vu tinh, định diệt Bạch Ngưu bộ lạc thì sẽ không chôn mầm họa hiện giờ.
Bên cạnh lão những tộc nhân tế trái tim đãchết một nửa, còn lại mấy ông lão đứng bên cạnh Vu Công Hắc Hạc bộ lạc mặt xám xịt, hơi thở yếu ớt.
"A Công, ngươi thi pháp đi, van xin ngươi đừng như vậy. Hãy thi pháp, dựa theo thuật tổ tiên truyền xuống, ngươi sẽ không chết." Trước mặt Vu Công bộ lạc quỳ một người đàn ông trung niên, người đàn ông sốt ruột nói.
"Ta nhất định phải chết, nếu không chết thì người đó sẽ không mất đi oán khí. Nếu lấy cái chết một mình ta đổi lấy an toàn cho cả bộ lạc vậy ta chết có ý nghĩa! Việc này trách ta, không nên ham muốn vu tinh…ai." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc chua xót nói. Lão sống tuổi lớn như vậy, lại là Vu Công một bộ lạc đâu phải loại ngu dốt. Lão biết rõ lần này mình phải chết!
"A Công!!!" Người đàn ông trung niên và tộc nhân bộ lạc ai nấy vẻ mặt tràn đầy bi thương.
"Tốt lắm, ta đã quyết định rồi! Sau khi ta chết, ngươi đem thánh vật trong tộc, ba cọng lông chim lấy ra hết đưa cho đối phương đổi lấy hy vọng giữ an toàn bộ lạc, sau đó mang tộc nhân rời khỏi đây, trước tiên di chuyển. Từ nay về sau ngươi chính là Vu Công bộ lạc." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc khóe miệng tràn máu tươi nhìn người đàn ông trung niên quỳ trước mặt mình.
Người đàn ông vẻ mặt đau thương không lên tiếng.
"Nhớ kỹ, đừng báo thù." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc cười thảm ngã sang bên, đứt hơi thở.
Vốn lão có thể sống nhưng không được, lão có thể không chết nhưng vì bộ lạc, lão chỉ phải chết.
Theo lão chết đi, những ông lão mất đi trái tim cũng không còn hơi thở. Cường giả toàn Hắc Hạc bộ lạc chết hơn phân nửa.
Khi Tô Minh nguyên anh giữa không trung trở về, hắn thấy xác Vu Công Hắc Hạc bộ lạc, thấy tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc bốn phía trông thấy hắn thì người đàn ông trung niên dẫn đầu quỳ trên mặt đất.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhoáng người chạy hướng hố sâu dưới đất, nửa tiếng sau, phân thân từ hố sâu từ từ bay ra.
"Xin đại nhân tha thứ cho Hắc Hạc bộ lạc ta. Tộc ta nguyện tặng lên thánh vật này." Khi Tô Minh bay ra thì người đàn ông trung niên Hắc Hạc bộ lạc vẻ mặt đau thương đôi tay giơ cao, trong tay gã có một bàn đá, bên trên đặt ba cọng lông chim đen.
Ba cọng lông chim tỏa ra uy áp, nhưng so với cọng lúc trước Tô Minh lấy được thì nhỏ bé không đáng kể. Ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh quét qua ba cọng lông chim xong không nhìn người đàn ông trung niên mà xem đằng sau lưng gã, Vu Công Hắc Hạc bộ lạc đã chết. Hắn còn nhớ lúc trước trái tim ông lão bị con hạc nhỏ nuốt vào còn chưa chết, hiển nhiên Hắc Hạc bộ lạc hiến tế có bí thuật khiến sau khi có thể giữ sự sống. Nhưng bây giờ, ông lão vẫn là chết.
Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau mở ra, mắt có lĩnh ngộ.
"Lão đã trả giá, việc này bỏ qua!" Tô Minh thu lại tầm mắt, nhìn những tộc nhân bình thường trong bộ lạc, người đi đến giữa không trung, hóa thành cầu vồng dần biến mất nơi chân trời.
Ba cọng lông chim hắn không lấy, vật đó đối với hắn vô dụng, nhưng đối với bộ lạc nhỏ mất đi hơn phân nửa cường giả thì có tác dụng cực lớn. Tô Minh không phải hạng người đuổi tạn giết tuyệt. oán giận của hắn theo Vu Công Hắc Hạc bộ lạc và mấy cường giả chết thì đã tán đi.
"Khi Cơ Phu Nhân lấy ra chiếc nhẫn đỏ này là đeo nó vào một cây xương cốt, lấy cách như vậy khiến chiếc nhẫn bị bà sử dụng. Nếu không thì bà không cần làm rắc rối, đeo trên ngón tay là được." Tô Minh khẽ nói.
Mình mới thử bỏ một ít vật vào trong vết thương trên cánh tay, vạn chuyển khí huyết, quả nhiên có thể hấp thu chút chút, nhưng rất ít, không có tác dụng lớn." Tô Minh nắm chặt Phong Man truyền thừa tinh, cắn chặt răng.
"Thôi, cứ theo cách nghĩ ban đầu thử đi, nhưng không thể tại đây, nơi này nhiệt độ không khí bình thường, một khi dùng cách ấy thì máu sẽ chảy rất nhiều." Tô Minh đứng dậy, hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn Hỏa Vượn ngồi xổm ở vách tường không xa, mặt nở nụ cười.
Hỏa Vượn cũng nhìn Tô Minh, nhe răng như là đang cười, bộ dạng có vẻ hưng phấn.
Tiến lên sờ đầu Hỏa Vượn, Tô Minh đi ra khỏi động phủ.
Khi hắn bước ra, con rắn trên đầu độc thi lập tức nhìn hướng hắn.
Trầm ngâm một lúc, Tô Minh từ bỏ cách nghĩ dẫn độc thi đi theo, truyền ra thần niệm trấn an con rắn xong hắn đi ra ngoài sơn mạch, chỗ Hư Vô Môn bị đóng băng bềnh bồng giữa không trung.
Đứng ngoài Hư Vô Môn, mắt Tô Minh nhắm chặt như đang chờ đợi cái gì. Lát sau, trên bầu trời dao động sóng gợn, Tô Minh phân thân lộ ra, nhoáng một cái đứng ở sau lưng Tô Minh.
Sâu dưới đáy biển đen, băng xuyên vô tận, chỗ này vẫn là một mảnh tối đen. Trong băng xuyên phong ấn vô số sinh linh, giữ bộ dạng lúc chúng còn sống, như đang giãy dụa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chỗ này yên tĩnh như không có năm tháng, chẳng phát ra chút tiếng động, chỉ có một ít nước biển đen đôi khi có thú biển bơi qua lộ chút thân hình.
Trên băng xuyên, trong một băng sơn đóng băng một cửa vòng xoáy. Bây giờ cửa chớp lóe tia sáng âm u, xuất hiện hai bóng người, chính là Tô Minh và phân thân của hắn!
Sau khi họ xuất hiện thì không động đậy, hiển nhiên là bị đóng băng. Mãi đến mấy ngày sau, theo từng khối băng rạn nứt vỡ ra, Tô Minh và phân thân mới nhúc nhích trong băng sơn.
Lạnh thấu xương, máu thịt trong người Tô Minh như sắp đông lại, máu di chuyển chậm không ít. Phân thân của hắn đứng một bên, có bọ cánh cứng đen tồn tại, thêm vào thân con rối vốn đã chết nên tất nhiên không sợ lạnh. Bản thân tử khí và khí lạnh dung hợp, nó hành động linh hoạt hơn Tô Minh nhiều, mắt nó sáng ngời, chuẩn bị sẵn sàng hộ pháp cho bản thể.
Tô Minh mới có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, ngồi bằng trên tầng băng, nhắm mắt chờ vài tiếng đồng hồ. Mãi đến khi cơ thể hoàn toàn lạnh giá thì hắn mạnh mở mắt ra, tay phải nâng lên, Phong Man truyền thừa tinh xuất hiện. Cùng lúc đó, phân thân phun ra luồng sáng xanh, hóa thành kiếm nhỏ. Kiếm nhỏ bị nguyên anh kỳ khống chế lao hướng Tô Minh.
*Bùm!* một tiếng, kiếm nhỏ đâm vào lưng Tô Minh, thân thể bị khí lạnh đông khiến thống khổ cũng bị tê dại giảm bớt thần nào. Tô Minh nhỉ chướng mày, không phát ra tiếng.
Kiếm nhỏ đâm vào lưng hắn từ từ rạch xuống, lộ ra nửa xương sống lưng!
Lưng Tô Minh có bốn khối xươg tỏa ánh sáng xnah, đó là Man Cốt của hắn. Kiếm nhỏ đâm, mắt Tô Minh phân thân chợt lóe, nâng lên tay phải, Phong Man truyền thừa tinh trong tay Tô Minh bản thể bay lên, chuyển một vòng trên đỉnh đầu Tô Minh xong xông hướng lưng hắn, xâm nhập vết thương mở rộng, đụng chạm khối xương sống thứ bốn, dán chặt vào.
Mặt Tô Minh tái nhợt, dù toàn thân lạnh giá nhưng vẫn có mồ hôi toát ra, nhưng hắn biểu tình kiên định, tay phải run rẩy nâng lên, hư không chộp, lập tức nửa khối Lôi Man truyền thừa tinh cũng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Do dự một lúc, Tô Minh cắn răng. Phút chốc Lôi Man truyền thừa tinh lóe sáng bay lên, xâm nhập vào trong vết thương trên lưng, bên cạnh khối sống lưng thứ sáu. Khi hai truyền thừa tinh bị Tô Minh dùng cách cưỡng ép này trồng vào người, mắt hắn nhắm nghiền, tán lực lượng tu vi kháng cự lạnh giá. Quanh người chậm rãi lan tràn băng giá, cuối cùng đông nguyên người hắn thành tượng băng.
Tô Minh phân thân ngồi xếp bằng một bên, sắc mặt cảnh giác quan sát bốn phía, hộ pháp cho bản thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không biết lần này mình cần thời gian bao lâu mới hoàn thành hành động hơi điên cuồng này được, thậm chí trừ phi có phân thân tồn tại, hắn cũng khó làm được điều này. Cách này nếu bất cẩn thì có lẽ hắn suy yếu sẽ chết trong đóng băng.
Phân thân của hắn bởi vì nguyên anh tồn tịa có tể cảm giác trạng thái bản thể, gần như cách mỗi đoạn thời gian đều đưa tới lực lượng ôn hòa vào người Tô Minh, khiến hắn bị đóng băng nhưng không chết thật mà ở giữa sinh và tử, khiến thịt sau lưng chậm rĩa bị Tô Minh hấp thu, cảm ngộ trong khi bị đóng băng.
Tô Minh hiện nay nếu nhìn sau lưng hắn thì rất đáng sợ. Lưng lộ ra phân nửa, máu thịt mở rộng, máu rỉ ra, đang chậm rãi sinh trưởng khép lại. Nhưng dù có khép lại thì Phong Man và Lôi Man tinh nhô ra nhìn vẫn rất đáng sợ. Theo thời gian trôi qua, vết thương chậm rãi khép lại, hai truyền thừa tinh nhô ra phong lôi dần thu nhỏ.
Tô Minh vẫn nhắm mắt, biểu tình lộ thống khổ đôi khi hoảng hốt, đôi khi suy tư, đôi khi vui vẻ. Phong Man truyền thừa tinh ngày càng nhỏ, mãi đến không biết bao lâu, ngày này Phong Man truyền thừa tinh đột nhiên nhỏ hơn phân nửa, còn lại dù hơi nhô ra nhưng nếu nhìn không kỹ thì rất khó phát hiện.
Ngày này, trong đầu Tô Minh dấy lên trận gió bão truyền thừa!
Cầu Ma
Bên cạnh lão những tộc nhân tế trái tim đãchết một nửa, còn lại mấy ông lão đứng bên cạnh Vu Công Hắc Hạc bộ lạc mặt xám xịt, hơi thở yếu ớt.
"A Công, ngươi thi pháp đi, van xin ngươi đừng như vậy. Hãy thi pháp, dựa theo thuật tổ tiên truyền xuống, ngươi sẽ không chết." Trước mặt Vu Công bộ lạc quỳ một người đàn ông trung niên, người đàn ông sốt ruột nói.
"Ta nhất định phải chết, nếu không chết thì người đó sẽ không mất đi oán khí. Nếu lấy cái chết một mình ta đổi lấy an toàn cho cả bộ lạc vậy ta chết có ý nghĩa! Việc này trách ta, không nên ham muốn vu tinh…ai." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc chua xót nói. Lão sống tuổi lớn như vậy, lại là Vu Công một bộ lạc đâu phải loại ngu dốt. Lão biết rõ lần này mình phải chết!
"A Công!!!" Người đàn ông trung niên và tộc nhân bộ lạc ai nấy vẻ mặt tràn đầy bi thương.
"Tốt lắm, ta đã quyết định rồi! Sau khi ta chết, ngươi đem thánh vật trong tộc, ba cọng lông chim lấy ra hết đưa cho đối phương đổi lấy hy vọng giữ an toàn bộ lạc, sau đó mang tộc nhân rời khỏi đây, trước tiên di chuyển. Từ nay về sau ngươi chính là Vu Công bộ lạc." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc khóe miệng tràn máu tươi nhìn người đàn ông trung niên quỳ trước mặt mình.
Người đàn ông vẻ mặt đau thương không lên tiếng.
"Nhớ kỹ, đừng báo thù." Vu Công Hắc Hạc bộ lạc cười thảm ngã sang bên, đứt hơi thở.
Vốn lão có thể sống nhưng không được, lão có thể không chết nhưng vì bộ lạc, lão chỉ phải chết.
Theo lão chết đi, những ông lão mất đi trái tim cũng không còn hơi thở. Cường giả toàn Hắc Hạc bộ lạc chết hơn phân nửa.
Khi Tô Minh nguyên anh giữa không trung trở về, hắn thấy xác Vu Công Hắc Hạc bộ lạc, thấy tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc bốn phía trông thấy hắn thì người đàn ông trung niên dẫn đầu quỳ trên mặt đất.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhoáng người chạy hướng hố sâu dưới đất, nửa tiếng sau, phân thân từ hố sâu từ từ bay ra.
"Xin đại nhân tha thứ cho Hắc Hạc bộ lạc ta. Tộc ta nguyện tặng lên thánh vật này." Khi Tô Minh bay ra thì người đàn ông trung niên Hắc Hạc bộ lạc vẻ mặt đau thương đôi tay giơ cao, trong tay gã có một bàn đá, bên trên đặt ba cọng lông chim đen.
Ba cọng lông chim tỏa ra uy áp, nhưng so với cọng lúc trước Tô Minh lấy được thì nhỏ bé không đáng kể. Ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh quét qua ba cọng lông chim xong không nhìn người đàn ông trung niên mà xem đằng sau lưng gã, Vu Công Hắc Hạc bộ lạc đã chết. Hắn còn nhớ lúc trước trái tim ông lão bị con hạc nhỏ nuốt vào còn chưa chết, hiển nhiên Hắc Hạc bộ lạc hiến tế có bí thuật khiến sau khi có thể giữ sự sống. Nhưng bây giờ, ông lão vẫn là chết.
Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau mở ra, mắt có lĩnh ngộ.
"Lão đã trả giá, việc này bỏ qua!" Tô Minh thu lại tầm mắt, nhìn những tộc nhân bình thường trong bộ lạc, người đi đến giữa không trung, hóa thành cầu vồng dần biến mất nơi chân trời.
Ba cọng lông chim hắn không lấy, vật đó đối với hắn vô dụng, nhưng đối với bộ lạc nhỏ mất đi hơn phân nửa cường giả thì có tác dụng cực lớn. Tô Minh không phải hạng người đuổi tạn giết tuyệt. oán giận của hắn theo Vu Công Hắc Hạc bộ lạc và mấy cường giả chết thì đã tán đi.
"Khi Cơ Phu Nhân lấy ra chiếc nhẫn đỏ này là đeo nó vào một cây xương cốt, lấy cách như vậy khiến chiếc nhẫn bị bà sử dụng. Nếu không thì bà không cần làm rắc rối, đeo trên ngón tay là được." Tô Minh khẽ nói.
Mình mới thử bỏ một ít vật vào trong vết thương trên cánh tay, vạn chuyển khí huyết, quả nhiên có thể hấp thu chút chút, nhưng rất ít, không có tác dụng lớn." Tô Minh nắm chặt Phong Man truyền thừa tinh, cắn chặt răng.
"Thôi, cứ theo cách nghĩ ban đầu thử đi, nhưng không thể tại đây, nơi này nhiệt độ không khí bình thường, một khi dùng cách ấy thì máu sẽ chảy rất nhiều." Tô Minh đứng dậy, hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn Hỏa Vượn ngồi xổm ở vách tường không xa, mặt nở nụ cười.
Hỏa Vượn cũng nhìn Tô Minh, nhe răng như là đang cười, bộ dạng có vẻ hưng phấn.
Tiến lên sờ đầu Hỏa Vượn, Tô Minh đi ra khỏi động phủ.
Khi hắn bước ra, con rắn trên đầu độc thi lập tức nhìn hướng hắn.
Trầm ngâm một lúc, Tô Minh từ bỏ cách nghĩ dẫn độc thi đi theo, truyền ra thần niệm trấn an con rắn xong hắn đi ra ngoài sơn mạch, chỗ Hư Vô Môn bị đóng băng bềnh bồng giữa không trung.
Đứng ngoài Hư Vô Môn, mắt Tô Minh nhắm chặt như đang chờ đợi cái gì. Lát sau, trên bầu trời dao động sóng gợn, Tô Minh phân thân lộ ra, nhoáng một cái đứng ở sau lưng Tô Minh.
Sâu dưới đáy biển đen, băng xuyên vô tận, chỗ này vẫn là một mảnh tối đen. Trong băng xuyên phong ấn vô số sinh linh, giữ bộ dạng lúc chúng còn sống, như đang giãy dụa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chỗ này yên tĩnh như không có năm tháng, chẳng phát ra chút tiếng động, chỉ có một ít nước biển đen đôi khi có thú biển bơi qua lộ chút thân hình.
Trên băng xuyên, trong một băng sơn đóng băng một cửa vòng xoáy. Bây giờ cửa chớp lóe tia sáng âm u, xuất hiện hai bóng người, chính là Tô Minh và phân thân của hắn!
Sau khi họ xuất hiện thì không động đậy, hiển nhiên là bị đóng băng. Mãi đến mấy ngày sau, theo từng khối băng rạn nứt vỡ ra, Tô Minh và phân thân mới nhúc nhích trong băng sơn.
Lạnh thấu xương, máu thịt trong người Tô Minh như sắp đông lại, máu di chuyển chậm không ít. Phân thân của hắn đứng một bên, có bọ cánh cứng đen tồn tại, thêm vào thân con rối vốn đã chết nên tất nhiên không sợ lạnh. Bản thân tử khí và khí lạnh dung hợp, nó hành động linh hoạt hơn Tô Minh nhiều, mắt nó sáng ngời, chuẩn bị sẵn sàng hộ pháp cho bản thể.
Tô Minh mới có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, ngồi bằng trên tầng băng, nhắm mắt chờ vài tiếng đồng hồ. Mãi đến khi cơ thể hoàn toàn lạnh giá thì hắn mạnh mở mắt ra, tay phải nâng lên, Phong Man truyền thừa tinh xuất hiện. Cùng lúc đó, phân thân phun ra luồng sáng xanh, hóa thành kiếm nhỏ. Kiếm nhỏ bị nguyên anh kỳ khống chế lao hướng Tô Minh.
*Bùm!* một tiếng, kiếm nhỏ đâm vào lưng Tô Minh, thân thể bị khí lạnh đông khiến thống khổ cũng bị tê dại giảm bớt thần nào. Tô Minh nhỉ chướng mày, không phát ra tiếng.
Kiếm nhỏ đâm vào lưng hắn từ từ rạch xuống, lộ ra nửa xương sống lưng!
Lưng Tô Minh có bốn khối xươg tỏa ánh sáng xnah, đó là Man Cốt của hắn. Kiếm nhỏ đâm, mắt Tô Minh phân thân chợt lóe, nâng lên tay phải, Phong Man truyền thừa tinh trong tay Tô Minh bản thể bay lên, chuyển một vòng trên đỉnh đầu Tô Minh xong xông hướng lưng hắn, xâm nhập vết thương mở rộng, đụng chạm khối xương sống thứ bốn, dán chặt vào.
Mặt Tô Minh tái nhợt, dù toàn thân lạnh giá nhưng vẫn có mồ hôi toát ra, nhưng hắn biểu tình kiên định, tay phải run rẩy nâng lên, hư không chộp, lập tức nửa khối Lôi Man truyền thừa tinh cũng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Do dự một lúc, Tô Minh cắn răng. Phút chốc Lôi Man truyền thừa tinh lóe sáng bay lên, xâm nhập vào trong vết thương trên lưng, bên cạnh khối sống lưng thứ sáu. Khi hai truyền thừa tinh bị Tô Minh dùng cách cưỡng ép này trồng vào người, mắt hắn nhắm nghiền, tán lực lượng tu vi kháng cự lạnh giá. Quanh người chậm rãi lan tràn băng giá, cuối cùng đông nguyên người hắn thành tượng băng.
Tô Minh phân thân ngồi xếp bằng một bên, sắc mặt cảnh giác quan sát bốn phía, hộ pháp cho bản thể.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không biết lần này mình cần thời gian bao lâu mới hoàn thành hành động hơi điên cuồng này được, thậm chí trừ phi có phân thân tồn tại, hắn cũng khó làm được điều này. Cách này nếu bất cẩn thì có lẽ hắn suy yếu sẽ chết trong đóng băng.
Phân thân của hắn bởi vì nguyên anh tồn tịa có tể cảm giác trạng thái bản thể, gần như cách mỗi đoạn thời gian đều đưa tới lực lượng ôn hòa vào người Tô Minh, khiến hắn bị đóng băng nhưng không chết thật mà ở giữa sinh và tử, khiến thịt sau lưng chậm rĩa bị Tô Minh hấp thu, cảm ngộ trong khi bị đóng băng.
Tô Minh hiện nay nếu nhìn sau lưng hắn thì rất đáng sợ. Lưng lộ ra phân nửa, máu thịt mở rộng, máu rỉ ra, đang chậm rãi sinh trưởng khép lại. Nhưng dù có khép lại thì Phong Man và Lôi Man tinh nhô ra nhìn vẫn rất đáng sợ. Theo thời gian trôi qua, vết thương chậm rãi khép lại, hai truyền thừa tinh nhô ra phong lôi dần thu nhỏ.
Tô Minh vẫn nhắm mắt, biểu tình lộ thống khổ đôi khi hoảng hốt, đôi khi suy tư, đôi khi vui vẻ. Phong Man truyền thừa tinh ngày càng nhỏ, mãi đến không biết bao lâu, ngày này Phong Man truyền thừa tinh đột nhiên nhỏ hơn phân nửa, còn lại dù hơi nhô ra nhưng nếu nhìn không kỹ thì rất khó phát hiện.
Ngày này, trong đầu Tô Minh dấy lên trận gió bão truyền thừa!
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 414: Dung tinh!
10.0/10 từ 35 lượt.