Cầu Ma

Chương 1476: Bao Nhiêu Luân Hồi Đạo Vô Nhai

Ai đi vào sinh mệnh của ngươi là do vận mệnh quyết định, ai ở lại trong cuộc đời ngươi là vận mệnh không thể quyết định. Chỉ có bản thân mình mới quyết định điều này.

Nếu đã không thể quên thì đừng quên, khiến tất cả thành trống rỗng, khiến tất cả thành ánh chiều tà theo bóng đêm buông xuống mà tan biến không còn bóng dáng.

Tô Minh lướt qua Thiên Tà Tử đội mũ mặc áo tơi, tựa như cuộc đời hắn từ đông đi hướng hoặc là xuân hoặc là mùa khác. Tô Minh đi đến cửa thành, sau lưng đã không còn gió tuyết.

Tô Minh đi vào trong thành, sau lưng hắn là tiếng Thiên Tà Tử khẽ khàng thở dài, bên trong chất chưaa thương hại, phức tạp, kiêu ngạo.

Thương hại cuộc đời Tô Minh, phức tạp sự lựa chọn của hắn, kiêu ngạo con đường hắn đi. Tiếng thở dài xa dần, cách Tô Minh ngày càng xa. Tô Minh đi ra khỏi cửa thành bước vào đô thành Cổ Táng quốc, tiếng thở dài sau lưng như bị thời gian ngăn cách không còn.

Tô Minh không quay đầu lại, hắn đi trong đô thành, đi, đi mãi.

Tô Minh không cần biết phương hướng, bởi vì khi bước vào thành hắn đã thấy hướng đi. Tô Minh nhìn phương xa có ba ngọn tháp cao đứng trong thành đô, mỗi một tháp cao phần đỉnh có một người khoanh chân ngồi.

Trên tháp chính giữa là một người mặc hoàng bào ngồi, khí vận đậm đặc dường như thiên địa, tang thương, Cổ Táng quốc lấy người này làm trung tâm. Giống như nơi người này ở chính là Cổ Táng quốc, nếu y không ở thì Cổ Táng quốc không còn gọi là Cổ Táng!

Y là vua của Cổ Táng quốc, là hoàng ngưng tụ khí vận nguyên Cổ Táng quốc.

Bên cạnh y, trên đỉnh ngọn tháp thứ ba có một người đàn ông trung niên khoanh chân ngồi. Trông người đàn ông này rất đẹp, tràn ngập cảm giác yêu dị, rất mãnh liệt đến nỗi thành hơi thở vòng quanh gã. Tô Minh nhìn qua, cảm thấy đó là thứ không hợp với thiên địa nhất. Dường như người này hoàn toàn không hợp khí vận, hoàn toàn không dung hợp, không dung thiên địa, không dung thương khung, không dung thế gian vạn vật chúng sinh. Bởi vì... Thiên địa cũng tốt, thương khung cũng thế, chúng sinh vạn vật, không có khả năng vượt qua gã về đẳng cấp, bởi vì gã là người duy nhất sáng tạo trong thương mang.

Gã có thể sáng tạo thiên địa, cho nên không thể nào dung nhập vào thiên địa. Gã có thể sáng tạo thương mang thì cần gì hạ thấp thân phận dung hợp thương mang? Gã có thể sáng tạo, thay đổi vạn vật chúng sinh nên cần gì dung hòa? Nếu nói dung hòa thì nên là thiên địa, thương khung, vạn vật chúng sinh nên thử dung hợp với gã.

Con đường gã ngưng tụ cực kỳ bá đạo, gã chính là Tu La!


Trong ba tòa tháp cao, chính giữa là đế hoàng, thứ ba là Tu La. Trên tháp cao thứ nhất có bóng người khoanh chân ngồi, người đó đang nhìn Tô Minh.

Người kia mang theo tang thương, năm tháng trôi qua, dường như khoanh chân ở đây thật lâu, ngồi chờ Tô Minh rất lâu rồi.

Người ấy không có ngưng tụ khí vận nguyên Cổ Táng quốc như đế hoàng, không có loại cực kỳ bá đạo ta chính là sáng thế giống Tu La. Nhưng người kia tồn tại lại như có thể phân biệt ra thật giả, nhìn thấu hết thảy hư ảo, thậm chí nhìn thấu hơi thở năm tháng khó hình dung.

Hơi thở này cực kỳ trí tuệ, là chugn điểm sinh mệnh có thể ngộ ra, là một con đường dường như hiểu ra khí vận, hiểu ra bá đạo, hiểu ra vạn vật, tất cả sinh mệnh.

Trên đường này y vĩnh viễn không thấy hư ảo, y nhìn thấy chân thực mà mình muốn thấy.

Đó là... Cô Hồng!

Trong Cổ Táng quốc, một trong ba cửu trọng Đạo Thần, Cô Hồng. Hoặc nên nói ba người này đã không là cửu trọng Đạo Thần, có lẽ bọn họ đã chém xuống đạo của mình thành tựu Đạo Nhai.

Tu La chém xuống đạo của mình thành tựu Đạo Nhai. Trong hai ngàn năm qua Cổ Đế cũng chém khí vận của mình để trở thành Đạo Nhai.

Cô Hồng có thể khoanh chân ngồi trên tháp cao chứng minh ông cũng chém lựa chọn.

Chém xuống không phải thật sự là chặt, nó là loại quyết đoán, lựa chọn, không được quay đầu lại, cũng không thể. Đúng chính là đúng, sai chính là sai, hai con đường có lẽ có một là đúng, có lẽ hai cái đều sai.

Một khi lựa chọn chính là suốt đời.

Tô Minh ngừng bước, đứng trên con đường đô thành Cổ Táng quốc, chúng sinh vội vàng lướt qua người hắn. Tô Minh không nhìn, bởi vì hắn biết dù có nhiền cũng không nhớ nổi gương mặt, vậy thà rằng không xem.


Tô Minh chỉ nhìn Cô Hồng ngồi trên tháp cao thứ nhất.

Ông lão cũng nhìn Tô Minh, khóe môi từ từ cong lên.

- Thằng nhóc nhà ngươi, lão phu đã đợi ngươi hia ngàn năm!

Giọng ông lão chất chứa tiếng cười vang lên từ tháo cao, quanh quẩn khắp đô thành, truyền vào tai Tô Minh.

Một câu đơn giản chứa ấm áp, Tô Minh cảm nhận rõ rệt, tim hắn mềm mại. Cảm giác quan tâm này rất thật, chân thực khiến Tô Minh sẽ nhớ suốt đời.

Tô Minh nhìn thân hình ngồi trên tháp cao phía xa, chắp tay, cúi gập đầu:

- Đệ tử Tô Minh bái kiến sư phụ.

Tiếng cười kia chứa tang thương, nhiều vui sướng lại vang lên. Ông lão đã biến mất trên tháp cao, xuất hiện trước mặt Tô Minh. Bộ dạng của ông lão vẫn như vậy nhưng ít đi quái dị, thêm già nua. Ông lão nhìn Tô Minh, ánh mắt thoải mái. Ông lão nhìn kỹ Tô Minh, cất tiếng cười vang dội.

- Tốt, tốt, tốt, không uổng vi sư đợi hai ngàn năm. Lúc trước vi sư từng hứa với ngươi sẽ để ngươi chính mắt thấy cuộc chiến sẽ ta và hai lão bất tử này.

- Đây là lời hứa của vi sư, nếu đã hứa thì phải làm được. Đừng nói chỉ là hai ngàn năm, dù là hai vạn năm, hai mươi vạn năm thậm chí là hai vạn kỷ nguyên thì vi sư sẽ luôn chờ đợi!

Mặt ông lão vốn có nhiều nếp nhăn, tiếng cười làm giảm bớt nếp gấp.

- Đi!


Ông lão vui vẻ cười to, nắm tay phải Tô Minh, lắc người xuất hiện trên tháp cao lúc trước ông ngồi.

Vị trí đỉnh tháp vốn chỉ có một người ngồi, vì Tô Minh thấy ở tháp thứ hai, ba chỉ có vị trí đủ cho một người khoanh chân ngồi. Nhưng trên tòa tháp thứ nhất có chỗ cho hai người ngồi, dư ra một chỗ là ông lão ngưng tụ ra trong hai ngàn năm qua. Hành động này rất đơn giản, bình thường, nhưng chỉ đơn giản là một chỗ ngồi lại làm tim Tô Minh rung lên.

Chỗ ngồi này ẩn chứa lòng yêu thương, hiền lành của ông dành cho Tô Minh. Đó là chứng kiến không cần báo đáp, là loại yêu thương. Như duyên của ông và Tô Minh, như đạo mà họ chọn là con đường tương tự.

- Hai lão bất tử kia, chúng ta có thể đấu rồi. Đồ nhi của lão tử đã trở lại, ha ha ha ha ha ha!

Ông lão cười to, thanh âm lộ ra không đáng tin khiến Tô Minh thấy quen thuộc, thân thiết.

Nghe thanh âm, Tu La lập tức mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng. Bộ dạng của Tu La thay đổi, hơi thở khác với trước kia, trong ánh mắt chất chứa tình cảm khiến người ta nhận ra gã đã không còn là tu sĩ.

- Vì một tu sĩ thà dùng cách phong ấn tránh đấu hai ngàn năm. Cô Hồng, đao của ngươi vẫn luôn khiến người chán ghét!

Ông lão trợn trắng mắt, hừ lạnh đấu võ mồm: xem tại TruyenFull.vn

- Nói nhảm, đồ nhi của lão tử là của lão tử, không phải của ngươi nên đương nhiên phải chú ý. Nếu lão tử không để ý thì còn ai quan tâm? Trông chờ vào lão bất tử chơi thuật khí vận sao?

Thân hình khoanh chân trên ngọn tháp chính giữa, Đế hoàng của Cổ Táng quốc chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tô Minh, vẻ mặt không thay đổi nhiều cảm xúc, chỉ có tiếng thở dài văng vẳng.

- Huyền nhi...

Tô Minh nhìn Đế hoàng của Cổ Táng quốc, im lặng một lúc sau chậm rãi nói:


- Ta tên là Tô Minh.

Đế hoàng của Cổ Táng quốc khoanh chân ngồi trên tháp chính giữa cũng im lặng, một lúc sau thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên khắp thiên địa.

- Còn nhớ... Câu chuyện đứa con rời khỏi nhàk o?

Con ngươi Tô Minh co rút nhìn kỹ Đế hoàng của Cổ Táng quốc, hắn nhớ đến trong đêm tối ba ngàn năm trước, trong một quán mì thấy một ông lão.

- Cần gì tiếp tục mờ mịt? Ta không bất ngờ ngươi được Cô Hồng chọn làm đệ tử, bởi vì đạo của ngươi giống như hắn. Nhưng bây giờ Cô Hồng đã chém xuống lựa chọn, sao ngươi còn chưa tỉnh lại?

- Thức tỉnh đi, Huyền nhi của ta. Khi tỉnh lại, ngươi chính là vua của Cổ Táng quốc. Khi tỉnh lại, khí vận nguyên Cổ Táng quốc sẽ ngưng tụ trên người của ngươi, ngươi sẽ là người thừa kế duy nhất ngưng tụ khí vận của trẫm và đạo của Cô Hồng, ngươi sẽ là... Đạo Nhai thật sự!

Đế hoàng của Cổ Táng quốc chậm rãi đứng dậy, nhìn Tô Minh, giọng y như thanh âm thiên địa quanh quẩn. Tất cả sinh mệnh trong đô thành tinh thần rung lên, lập tức quỳ lạy.

Không chỉ là bọn họ, tông môn bốn phương tám hướng, toàn bộ tu sĩ trong Cổ Táng quốc chớp mắt cùng lạy, bái hướng nơi này, bái khí vận Cổ Táng quốc.

Bầu trời thay đổi, hỗn độn, đất nổi sương mù như trở thành thương mang. Tất cả trong chớp mắt lấy thân hình kia làm trung tâm.

Ông lão đứng cạnh Tô Minh nhìn thiên địa thay đổi, nhỏ giọng nói:

- Đây chính là Đạo Nhai của hắn, không phải của ta.

Sinh có nhai, biết nhai, luân hồi bao nhiêu đạo nhai.

Địa có biên, thiên biên, sinh tử mấy phần niệm biên.

Cầu Ma
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma Truyện Cầu Ma Story Chương 1476: Bao Nhiêu Luân Hồi Đạo Vô Nhai
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...