Cầu Ma
Chương 1231: Phú quý hồi hương
- Tuyệt Ý Kiếm...
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải nhấc lên. Thanh kiếm gỗ màu tím lập tức nhoáng lên, rơi vào trong tay hắn. Trong nháy mắt khi nó bị Tô Minh nắm chặt, lập tức thân thể hắn chấn động mạnh một cái, sát khí trên thân kiếm trực tiếp truyền từ bàn tay vào trong cơ thể.
Sát khí kia cực kỳ mãnh liệt, mang theo sát cơ như hàn băng, ầm ầm chạy ra từ cơ thể Tô Minh, giống như sắp hủy diệt cả cơ thể hắn vậy. Tô Minh nhướng mày nhưng không ngăn cản, tùy ý để sát cơ kia trực tiếp tiến vào bên trong hồn hắn. Trong nháy mắt khi đụng chạm với hồn hắn, sát khí này lập tức quay ngược lại, hóa thành ôn hòa, chạy khắp toàn thân hắn.
Mà Tuyệt Ý Kiếm trong tay Tô Minh cũng hoàn toàn thu liễm sát cơ, phát ra tiếng kiếm reo trong trẻo, khiến Tô Minh cảm thấy giống như đã nhận hắn.
- Tuyệt Ý Kiếm, kiếm thứ ba trong cửu kiếm. Kiếm này có thể phát ra ý chí phá tuyệt tất cả, giải hết huyễn thực, trảm thân vô huyệt, trực tiếp diệt hồn! Đây là thánh khí của Đại Minh bộ, qua nhiều năm như vậy vẫn hoàn hảo như thế. Thánh khí của các bộ lác còn lại ở trong hạo kiếp kia đã nát bấy toàn bộ rồi...
- Tô Minh, kiếm này còn vượt qua cả chiếc nhẫn chí bảo của ngươi, hôm nay là thứ tuyệt luân trong Tam Hoang.
Lão giả Thiên Linh nhìn thanh kiếm gỗ màu tím trong tay Tô Minh, ánh mắt lộ ra hào quang mãnh liệt. Lần đầu hắn thấy chiếc nhẫn của Tô Minh cũng không lộ vẻ như vậy. Có thể thấy thanh Tuyệt Ý Kiếm này có lia lịch và điểm mạnh thế nào.
Tô Minh cúi đầu nhìn Tử kiếm. Hắn tất nhiên có thể hiểu rõ, nếu lúc sát khí kia xâm nhập cơ thể, mình không phải là người của Tố Minh tộc thì kết cục sẽ là bị kiếm này bộc phát sát cơ triệt để, giết chết bản thân.
Cho dù là thanh kiếm này không thể tạo thành tử vong với Tô Minh nhưng cũng có thể làm phai mờ hồn phách, cũng có thể khiến hắn kinh hãi. Hôm nay nắm Tử kiếm, một kiếm này của thể khiến Tô Minh tăng lên ba phần thực lực!
Cô gái áo đen thở sâu. Thanh kiếm này ở trong tay cô nhiều năm nhưng chưa bao giờ thể hiện như vậy. Giờ phút này thấy nó nhận chủ Tô Minh, còn có tiếng reo như hoan hô kia, khiến cho trong lòng cô không khỏi nổi lên chút ghen ghét!
Nhưng sự ghen ghét này tan đi rất nhanh. Kiếm này không thuộc về cô, tất nhiên sẽ không nhận cô làm chủ.
- Đã tặng kiếm rồi, cũng không cần lưu lại nơi đây nữa.
Thần sắc cô gái áo đen khôi phục bình thường, đứng dậy mở miệng.
- Không tiễn.
Ánh mắt Tô Minh từ Tử kiếm nhìn lên, nhìn cô gái áo đen, chậm rãi nói.
- Ngươi tựa như rất muốn ta rời đi sao?
Cô gái áo đen bỗng nhiên nói.
- Là ngươi tự mình muốn đi, Tô mỗ không ép buộc.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, nhìn cô gái.
- Ta đi theo Ám Thần giáng xuống nơi này, cách giới đưa tặng ngươi kiếm này, hơn nữa thân phận là trưởng bối của ngươi. Ngươi lại không nói được một chữ cảm tạ sao?
Cô gái áo đen lạnh giọng nói.
Lông mày Tô Minh nhướn lên.
- Nếu như Diệt Long không hiện, nếu như lúc trước ở trong lốc xoáy không có người trợ giúp thì kiếm này có ở trong tay Tô mỗ không?
- Ngươi...
Cô gái áo đen sau ngày không nói gì, hừ lạnh một tiếng, quay người bước vào hư vô. Trong chốc lát thân thể cô có hàn khí tản ra. Hàn khí kia tràn ra liền tạo thành một hư ảnh Băng Phượng, vòng qua bốn phía, sau đó hóa thành một tấm gương Băng Phượng.
Trong nháy mắt khi tấm gương này xuất hiện, trong đó huyễn hóa ra tầng tầng hình ảnh chồng chất. Phương pháp này giống như lúc trước Tô Minh đem cô na di tới đây, chẳng qua là ngược lại, giờ khiến cô biến mất trong hư vô.
Đây là phản kích của cô gái áo đen, dùng thần thông rời đi để phản kích áp chế khi bị đưa tới nơi này. Đây là cô mượn cơ hội rời đi để lộ chỗ không tầm thường của bản thân.
Thần sắc Tô Minh cũng như thường, nhìn cô gái áo đen biến mất. Cô gái này đi cũng tốt, ở lại cũng thế, Tô Minh sẽ không để ý. Ánh mắt hắn lại hạ xuống, nhìn Tử kiếm trong tay, hồi lâu mới thì thào tự nói.
- Cửu kiếm không biết còn mấy thanh. Hôm nay có còn hay không, Tô Hiên Y có không...
Trầm ngâm, Tô Minh vung tay phải lên, tâm niệm biến đổi. Tử kiếm liền thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng tím chui vào miệng Tô Minh, bị hắn cắn nuốt, sau đó dùng nguyên thần trong cơ thể nuôi dưỡng.
Thời gian trôi qua từng ngày một. Từ sau khi 100 truyền tống trận của Đạo Thần tông mở ra, dưới sự quản lý của nhị sư huynh, gần trăm vạn tu sĩ của Tân Đạo Tông và Nam Minh đã gia nhập hết trong Đệ Cửu Phong. Những người này theo luồng sóng truyền tống trận biến mất, đi vào trong không gian của Đạo Thần tông.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít vật chất bên ngoài đều được đưa vào bên trong Đạo Thần tông.
Cho tới nửa tháng sau, hầu hết tu sĩ của Đệ Cửu Phong đều tiến vào Đạo Thần tông rồi, khiến cả một vùng thế giới vốn tịch mịch này xuất hiện sinh cơ.
Cả một Đạo Thần tông vốn quá lớn, hơn 100 vạn người tiến vào căn bản không thể chiếm quá nhiều địa phương, vì vậy có hơn nữa đại lục ở nơi này vẫn ở trạng thái phong bế.
Bọn họ tìm kiếm những tu sĩ còn sót lại chưa bị tam đại thế lực thu hút. Nhất là khi Tô Minh đưa cho một ngọc giản, việc tìm kiếm này lại càng chuẩn xác. Trong ngọc giản đó Tô Minh cho thấy trong Đạo Thần chân giới giờ tồn tại rải rác mấy vạn tu sĩ. Những người này phần lớn đều có tu vi cao thâm, tồn tại một mình, ít khi tụ tập đông ở một nơi, tối đa cũng chỉ vài trăm người thôi.
Không ngừng tìm tòi, không ngừng có người gia nhập Đệ Cửu Phong dùng 100 điểm truyền tống trận kia, do nhị sư huynh tổ chức hợp thành một đội ngũ tuần tra Chân giới. Những người tuần tra này thường cách một thời gian lại dùng truyền tống trận của Đạo Thần chân giới, đi tới các khu vực, nhất là càng chú ý tới khu vực của Tam Đại Chân giới.
Ngoài ra còn có một điểm đáng coi trọng đó là lỗ hổng có gió lốc của Tam Hoang. Nơi này được nhị sư huynh phái tới không ít cường giả, hầu như liên tục chú ý tới tất cả biến hóa bên ngoài lỗ hổng. Nếu như có gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ thông báo cho tông môn đầu tiên.
Sau khi liên lạc với Tô Minh xong, nhị sư huynh còn phái ra một số tu sĩ, dùng một lão quái Diệt cảnh duy nhất còn tồn tại của Nam Minh, đã bị Tô Minh ghi dấu ấn trong tâm thần, dẫn người đi tới Đạo Thần chân giới và Âm Thánh chân giới để khôi phục đi lại giữa hai đại Chân giới này, cũng báo chuyện Đạo Thần tông bị diệt, Đệ Cửu Phong quật khởi.
Quan trọng là để khôi phục liên hệ, báo cho hai đại Chân giới này biết, Đệ Cửu Phong với tư cách là đại tông của Đạo Thần chân giới hôm nay, gánh vác trách nhiệm chú ý lỗ hổng Tam Hoang. Nếu như có bất cứ sự thay đổi nào, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho Chân giới khác chuyện này, cũng mời người của hai đại Chân giới tiến vào Đạo Thần chân giới, cùng đi tới lỗ hổng Tam Hoang kia.
Dùng thời khắc nguy cơ này để kết minh, lại để Âm Thánh chân giới và Đệ tứ Chân giới cho tu sĩ tới đây, cùng đối kháng với Ám Thần và Nghịch Thánh, sớm xây dựng một bức tường ngăn cản và phản kích.
Về phần chữa trị lỗ hổng, chuyện này căn bản là không có khả năng. Nếu như tu sĩ Tam Hoang có dấu hiệu chữa trị thì lập tức sẽ gặp phải kiếp nạn giáng xuống. Ngược lại không bằng không chữa. Vả lại cái lỗ hổng này thực cũng không thể chữa trị nổi.
Việc này có liên quan tới lốc xoáy và hỗn loạn tại Đạo Thần chân giới, hơn nữa còn có nguyên nhân khác liên quan tới Minh Hoàng Chân giới. Âm Thánh cũng tốt, Đệ tứ Chân giới cũng được, mãi cũng không cách nào tiến vào được, khó có thể chuẩn bị toàn diện, chỉ có thể bỏ qua Đạo Thần chân giới, chuẩn bị chiến tranh tại Chân giới của chính mình.
Hôm nay Đạo Thần chân giới đã khôi phục trật tự, cũng tìm được phương pháp xuyên qua rất nhiều vòi rồng. Đệ Cửu Phong chủ động đưa ra yêu cầu, bọn họ tất nhiên sẽ tới, cũng chuẩn bị đối phó với trận chiến đầu tiên giữa Ám Thần và Nghịch Thánh.
Về phần Minh Hoàng Chân giới, Tô Minh cũng không nghĩ tới. Theo hắn thấy, Tô Hiên Y ra khỏi Đạo Thần chân giới, có khả năng nhất là đi tới Minh Hoàng Chân giới. Lần trước đã vạch mặt nhau, cục diện hiện giờ là không chết không thôi, cũng không cần phải liên hệ gì nữa.
Chẳng qua việc này sau khi nhị sư huynh nghe ý tưởng của Tô Minh xong liền âm hiểm cười từ chối, vẫn phái người đi Minh Hoàng Chân giới, cứ muốn thành lập liên hệ, cứ muốn đi mời mãi.
Sứ giả đi tới tam đại Chân giới, Đệ Cửu Phong cũng không có những chuyện khác. Nơi này có Đạo Hải chi tiên, nếu có người tới xâm phạm thì Đạo Hải chi tiên này sẽ không ngồi nhìn như trước đây. Chuyện này khiến Tô Minh cũng không cần tọa trấn ở nơi này quanh năm.
Huống hồ thời gian Hoang Kiếp một năm trên thực tế sẽ trôi rất nhanh. Một khi Hoang Kiếp chấm dứt, lão giả Thiên Linh dù là sống hay chết cũng sẽ rời khỏi Tô Minh. Hôm nay Tô Minh có một cường giả tuyệt thế như hắn, tất nhiên cũng muốn vận dụng một chút.
Mục tiêu của hắn đặt ở... Vòng xoáy Âm Tử!
Nhị sư huynh phải ở lại Đệ Cửu Phong chủ trì tông môn. Hổ Tử đặt hết thời gian gia cố trận pháp nơi đó. Việc này liên quan tới kiếp nạn tương lai giáng xuống Đệ Cửu Phong, Hổ Tử không thể thư giản chút nào.
Mà Đại sư huynh lại thống lĩnh trăm vạn tu sĩ, chuẩn bị chiến tranh, cũng không thể rời đi. Hành trình tới vòng xoáy Âm Tử lần này, sư huynh đệ bọn họ sau khi thương nghị liền chỉ có Tô Minh đi mà thôi.
Lúc này tiến về Âm Tử chi địa, mục đích của Tô Minh chủ yếu là muốn giải cấm ấn cho mấy vị sư huynh. Mà phương thức giải cấm ấn chính là... Giết chết mấy ý chí cổ xưa trong Âm Tử chi địa kia.
Chỉ là trước kia Tô Minh không nắm chắc nhưng hôm nay hắn đã có tư cách đi làm việc này.
Hơn nửa tháng sau, tại phương hướng Đạo Thần chân giới và vòng xoáy Âm Tử kết nối, trong một truyền tống trận của Đạo Thần tông bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi tia sáng biến mất, thân ảnh Tô Minh xuất hiện.
Bên cạnh hắn là lão giả Thiên Linh, còn có một kẻ khác là Hạc trọc lông bị đè nén rất lâu, rốt cục có thể ra ngoài rồi. Hôm nay tinh thần của nó vô cùng phấn chấn. Nó nhìn Tô Minh, trong lòng thề không bao giờ trở lại trong túi trữ vật của Tô Minh nữa, thầm nghĩ thằng nhãi Tô Minh này trí nhớ không tốt, nếu lại quên mình đi thì không biết bao giờ mới có thể đi ra một chuyến nữa.
Huống hồ nó còn chờ mong cực kỳ đối với Âm Tử chi địa, thậm chí là sự chờ mong này còn hóa thành cuồng nhiệt.
- Bà nhà hạc, phú quý không hồi hương thì giống như mặc áo gấm đi đêm. Lời này năm đó là lão già nào nói nhỉ? Dù sao thì ông đây cũng biết rõ những lời này. Lúc này phải hồi hương rồi, đi tới Vu tộc, gặp tất cả những bộ lạc đã từng cung phụng ông đây, đi tới tất cả những bộ lạc đã từng nhận ra hư thực mà đuổi giết ông. Hừ hừ, để cho chúng thấy năm xưa chúng đối xử thế nào với ông!
Hoằng Lịch Thiên kích động hưng phấn, toàn thân run rẩy. Thậm chí nó không nhịn được mà gào thét vài tiếng.
Cầu Ma
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải nhấc lên. Thanh kiếm gỗ màu tím lập tức nhoáng lên, rơi vào trong tay hắn. Trong nháy mắt khi nó bị Tô Minh nắm chặt, lập tức thân thể hắn chấn động mạnh một cái, sát khí trên thân kiếm trực tiếp truyền từ bàn tay vào trong cơ thể.
Sát khí kia cực kỳ mãnh liệt, mang theo sát cơ như hàn băng, ầm ầm chạy ra từ cơ thể Tô Minh, giống như sắp hủy diệt cả cơ thể hắn vậy. Tô Minh nhướng mày nhưng không ngăn cản, tùy ý để sát cơ kia trực tiếp tiến vào bên trong hồn hắn. Trong nháy mắt khi đụng chạm với hồn hắn, sát khí này lập tức quay ngược lại, hóa thành ôn hòa, chạy khắp toàn thân hắn.
Mà Tuyệt Ý Kiếm trong tay Tô Minh cũng hoàn toàn thu liễm sát cơ, phát ra tiếng kiếm reo trong trẻo, khiến Tô Minh cảm thấy giống như đã nhận hắn.
- Tuyệt Ý Kiếm, kiếm thứ ba trong cửu kiếm. Kiếm này có thể phát ra ý chí phá tuyệt tất cả, giải hết huyễn thực, trảm thân vô huyệt, trực tiếp diệt hồn! Đây là thánh khí của Đại Minh bộ, qua nhiều năm như vậy vẫn hoàn hảo như thế. Thánh khí của các bộ lác còn lại ở trong hạo kiếp kia đã nát bấy toàn bộ rồi...
- Tô Minh, kiếm này còn vượt qua cả chiếc nhẫn chí bảo của ngươi, hôm nay là thứ tuyệt luân trong Tam Hoang.
Lão giả Thiên Linh nhìn thanh kiếm gỗ màu tím trong tay Tô Minh, ánh mắt lộ ra hào quang mãnh liệt. Lần đầu hắn thấy chiếc nhẫn của Tô Minh cũng không lộ vẻ như vậy. Có thể thấy thanh Tuyệt Ý Kiếm này có lia lịch và điểm mạnh thế nào.
Tô Minh cúi đầu nhìn Tử kiếm. Hắn tất nhiên có thể hiểu rõ, nếu lúc sát khí kia xâm nhập cơ thể, mình không phải là người của Tố Minh tộc thì kết cục sẽ là bị kiếm này bộc phát sát cơ triệt để, giết chết bản thân.
Cho dù là thanh kiếm này không thể tạo thành tử vong với Tô Minh nhưng cũng có thể làm phai mờ hồn phách, cũng có thể khiến hắn kinh hãi. Hôm nay nắm Tử kiếm, một kiếm này của thể khiến Tô Minh tăng lên ba phần thực lực!
Cô gái áo đen thở sâu. Thanh kiếm này ở trong tay cô nhiều năm nhưng chưa bao giờ thể hiện như vậy. Giờ phút này thấy nó nhận chủ Tô Minh, còn có tiếng reo như hoan hô kia, khiến cho trong lòng cô không khỏi nổi lên chút ghen ghét!
Nhưng sự ghen ghét này tan đi rất nhanh. Kiếm này không thuộc về cô, tất nhiên sẽ không nhận cô làm chủ.
- Đã tặng kiếm rồi, cũng không cần lưu lại nơi đây nữa.
Thần sắc cô gái áo đen khôi phục bình thường, đứng dậy mở miệng.
- Không tiễn.
Ánh mắt Tô Minh từ Tử kiếm nhìn lên, nhìn cô gái áo đen, chậm rãi nói.
- Ngươi tựa như rất muốn ta rời đi sao?
Cô gái áo đen bỗng nhiên nói.
- Là ngươi tự mình muốn đi, Tô mỗ không ép buộc.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, nhìn cô gái.
- Ta đi theo Ám Thần giáng xuống nơi này, cách giới đưa tặng ngươi kiếm này, hơn nữa thân phận là trưởng bối của ngươi. Ngươi lại không nói được một chữ cảm tạ sao?
Cô gái áo đen lạnh giọng nói.
Lông mày Tô Minh nhướn lên.
- Nếu như Diệt Long không hiện, nếu như lúc trước ở trong lốc xoáy không có người trợ giúp thì kiếm này có ở trong tay Tô mỗ không?
- Ngươi...
Cô gái áo đen sau ngày không nói gì, hừ lạnh một tiếng, quay người bước vào hư vô. Trong chốc lát thân thể cô có hàn khí tản ra. Hàn khí kia tràn ra liền tạo thành một hư ảnh Băng Phượng, vòng qua bốn phía, sau đó hóa thành một tấm gương Băng Phượng.
Trong nháy mắt khi tấm gương này xuất hiện, trong đó huyễn hóa ra tầng tầng hình ảnh chồng chất. Phương pháp này giống như lúc trước Tô Minh đem cô na di tới đây, chẳng qua là ngược lại, giờ khiến cô biến mất trong hư vô.
Đây là phản kích của cô gái áo đen, dùng thần thông rời đi để phản kích áp chế khi bị đưa tới nơi này. Đây là cô mượn cơ hội rời đi để lộ chỗ không tầm thường của bản thân.
Thần sắc Tô Minh cũng như thường, nhìn cô gái áo đen biến mất. Cô gái này đi cũng tốt, ở lại cũng thế, Tô Minh sẽ không để ý. Ánh mắt hắn lại hạ xuống, nhìn Tử kiếm trong tay, hồi lâu mới thì thào tự nói.
- Cửu kiếm không biết còn mấy thanh. Hôm nay có còn hay không, Tô Hiên Y có không...
Trầm ngâm, Tô Minh vung tay phải lên, tâm niệm biến đổi. Tử kiếm liền thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng tím chui vào miệng Tô Minh, bị hắn cắn nuốt, sau đó dùng nguyên thần trong cơ thể nuôi dưỡng.
Thời gian trôi qua từng ngày một. Từ sau khi 100 truyền tống trận của Đạo Thần tông mở ra, dưới sự quản lý của nhị sư huynh, gần trăm vạn tu sĩ của Tân Đạo Tông và Nam Minh đã gia nhập hết trong Đệ Cửu Phong. Những người này theo luồng sóng truyền tống trận biến mất, đi vào trong không gian của Đạo Thần tông.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít vật chất bên ngoài đều được đưa vào bên trong Đạo Thần tông.
Cho tới nửa tháng sau, hầu hết tu sĩ của Đệ Cửu Phong đều tiến vào Đạo Thần tông rồi, khiến cả một vùng thế giới vốn tịch mịch này xuất hiện sinh cơ.
Cả một Đạo Thần tông vốn quá lớn, hơn 100 vạn người tiến vào căn bản không thể chiếm quá nhiều địa phương, vì vậy có hơn nữa đại lục ở nơi này vẫn ở trạng thái phong bế.
Bọn họ tìm kiếm những tu sĩ còn sót lại chưa bị tam đại thế lực thu hút. Nhất là khi Tô Minh đưa cho một ngọc giản, việc tìm kiếm này lại càng chuẩn xác. Trong ngọc giản đó Tô Minh cho thấy trong Đạo Thần chân giới giờ tồn tại rải rác mấy vạn tu sĩ. Những người này phần lớn đều có tu vi cao thâm, tồn tại một mình, ít khi tụ tập đông ở một nơi, tối đa cũng chỉ vài trăm người thôi.
Không ngừng tìm tòi, không ngừng có người gia nhập Đệ Cửu Phong dùng 100 điểm truyền tống trận kia, do nhị sư huynh tổ chức hợp thành một đội ngũ tuần tra Chân giới. Những người tuần tra này thường cách một thời gian lại dùng truyền tống trận của Đạo Thần chân giới, đi tới các khu vực, nhất là càng chú ý tới khu vực của Tam Đại Chân giới.
Ngoài ra còn có một điểm đáng coi trọng đó là lỗ hổng có gió lốc của Tam Hoang. Nơi này được nhị sư huynh phái tới không ít cường giả, hầu như liên tục chú ý tới tất cả biến hóa bên ngoài lỗ hổng. Nếu như có gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ thông báo cho tông môn đầu tiên.
Sau khi liên lạc với Tô Minh xong, nhị sư huynh còn phái ra một số tu sĩ, dùng một lão quái Diệt cảnh duy nhất còn tồn tại của Nam Minh, đã bị Tô Minh ghi dấu ấn trong tâm thần, dẫn người đi tới Đạo Thần chân giới và Âm Thánh chân giới để khôi phục đi lại giữa hai đại Chân giới này, cũng báo chuyện Đạo Thần tông bị diệt, Đệ Cửu Phong quật khởi.
Quan trọng là để khôi phục liên hệ, báo cho hai đại Chân giới này biết, Đệ Cửu Phong với tư cách là đại tông của Đạo Thần chân giới hôm nay, gánh vác trách nhiệm chú ý lỗ hổng Tam Hoang. Nếu như có bất cứ sự thay đổi nào, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho Chân giới khác chuyện này, cũng mời người của hai đại Chân giới tiến vào Đạo Thần chân giới, cùng đi tới lỗ hổng Tam Hoang kia.
Dùng thời khắc nguy cơ này để kết minh, lại để Âm Thánh chân giới và Đệ tứ Chân giới cho tu sĩ tới đây, cùng đối kháng với Ám Thần và Nghịch Thánh, sớm xây dựng một bức tường ngăn cản và phản kích.
Về phần chữa trị lỗ hổng, chuyện này căn bản là không có khả năng. Nếu như tu sĩ Tam Hoang có dấu hiệu chữa trị thì lập tức sẽ gặp phải kiếp nạn giáng xuống. Ngược lại không bằng không chữa. Vả lại cái lỗ hổng này thực cũng không thể chữa trị nổi.
Việc này có liên quan tới lốc xoáy và hỗn loạn tại Đạo Thần chân giới, hơn nữa còn có nguyên nhân khác liên quan tới Minh Hoàng Chân giới. Âm Thánh cũng tốt, Đệ tứ Chân giới cũng được, mãi cũng không cách nào tiến vào được, khó có thể chuẩn bị toàn diện, chỉ có thể bỏ qua Đạo Thần chân giới, chuẩn bị chiến tranh tại Chân giới của chính mình.
Hôm nay Đạo Thần chân giới đã khôi phục trật tự, cũng tìm được phương pháp xuyên qua rất nhiều vòi rồng. Đệ Cửu Phong chủ động đưa ra yêu cầu, bọn họ tất nhiên sẽ tới, cũng chuẩn bị đối phó với trận chiến đầu tiên giữa Ám Thần và Nghịch Thánh.
Về phần Minh Hoàng Chân giới, Tô Minh cũng không nghĩ tới. Theo hắn thấy, Tô Hiên Y ra khỏi Đạo Thần chân giới, có khả năng nhất là đi tới Minh Hoàng Chân giới. Lần trước đã vạch mặt nhau, cục diện hiện giờ là không chết không thôi, cũng không cần phải liên hệ gì nữa.
Chẳng qua việc này sau khi nhị sư huynh nghe ý tưởng của Tô Minh xong liền âm hiểm cười từ chối, vẫn phái người đi Minh Hoàng Chân giới, cứ muốn thành lập liên hệ, cứ muốn đi mời mãi.
Sứ giả đi tới tam đại Chân giới, Đệ Cửu Phong cũng không có những chuyện khác. Nơi này có Đạo Hải chi tiên, nếu có người tới xâm phạm thì Đạo Hải chi tiên này sẽ không ngồi nhìn như trước đây. Chuyện này khiến Tô Minh cũng không cần tọa trấn ở nơi này quanh năm.
Huống hồ thời gian Hoang Kiếp một năm trên thực tế sẽ trôi rất nhanh. Một khi Hoang Kiếp chấm dứt, lão giả Thiên Linh dù là sống hay chết cũng sẽ rời khỏi Tô Minh. Hôm nay Tô Minh có một cường giả tuyệt thế như hắn, tất nhiên cũng muốn vận dụng một chút.
Mục tiêu của hắn đặt ở... Vòng xoáy Âm Tử!
Nhị sư huynh phải ở lại Đệ Cửu Phong chủ trì tông môn. Hổ Tử đặt hết thời gian gia cố trận pháp nơi đó. Việc này liên quan tới kiếp nạn tương lai giáng xuống Đệ Cửu Phong, Hổ Tử không thể thư giản chút nào.
Mà Đại sư huynh lại thống lĩnh trăm vạn tu sĩ, chuẩn bị chiến tranh, cũng không thể rời đi. Hành trình tới vòng xoáy Âm Tử lần này, sư huynh đệ bọn họ sau khi thương nghị liền chỉ có Tô Minh đi mà thôi.
Lúc này tiến về Âm Tử chi địa, mục đích của Tô Minh chủ yếu là muốn giải cấm ấn cho mấy vị sư huynh. Mà phương thức giải cấm ấn chính là... Giết chết mấy ý chí cổ xưa trong Âm Tử chi địa kia.
Chỉ là trước kia Tô Minh không nắm chắc nhưng hôm nay hắn đã có tư cách đi làm việc này.
Hơn nửa tháng sau, tại phương hướng Đạo Thần chân giới và vòng xoáy Âm Tử kết nối, trong một truyền tống trận của Đạo Thần tông bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi tia sáng biến mất, thân ảnh Tô Minh xuất hiện.
Bên cạnh hắn là lão giả Thiên Linh, còn có một kẻ khác là Hạc trọc lông bị đè nén rất lâu, rốt cục có thể ra ngoài rồi. Hôm nay tinh thần của nó vô cùng phấn chấn. Nó nhìn Tô Minh, trong lòng thề không bao giờ trở lại trong túi trữ vật của Tô Minh nữa, thầm nghĩ thằng nhãi Tô Minh này trí nhớ không tốt, nếu lại quên mình đi thì không biết bao giờ mới có thể đi ra một chuyến nữa.
Huống hồ nó còn chờ mong cực kỳ đối với Âm Tử chi địa, thậm chí là sự chờ mong này còn hóa thành cuồng nhiệt.
- Bà nhà hạc, phú quý không hồi hương thì giống như mặc áo gấm đi đêm. Lời này năm đó là lão già nào nói nhỉ? Dù sao thì ông đây cũng biết rõ những lời này. Lúc này phải hồi hương rồi, đi tới Vu tộc, gặp tất cả những bộ lạc đã từng cung phụng ông đây, đi tới tất cả những bộ lạc đã từng nhận ra hư thực mà đuổi giết ông. Hừ hừ, để cho chúng thấy năm xưa chúng đối xử thế nào với ông!
Hoằng Lịch Thiên kích động hưng phấn, toàn thân run rẩy. Thậm chí nó không nhịn được mà gào thét vài tiếng.
Cầu Ma
Đánh giá:
Truyện Cầu Ma
Story
Chương 1231: Phú quý hồi hương
10.0/10 từ 35 lượt.