Cậu Ba Là Đại Ác Ma
C33: Bị ức hiếp
Thanh Nhã nhìn vẻ mặt đắc ý của Liễu liền biết suy đoán của mình phần lớn là đúng. Quả nhiên ngay giây sau liền thấy cô ta dương môi, cao giọng nói.
" Gặp mợ Cả mà không biết phép tắc chào hỏi sao? Mày thật lớn gan đó! ".
Thanh Nhã thấy cô ta hung hăng, ngang ngược ra mặt, lại cười khinh một cái. Cất giọng nhàn nhạt tự nhiên lên tiếng.
" Tôi còn tưởng mợ Cả nhà này là mợ Lan cơ chứ! ".
Câu này trực tiếp đánh đúng vào trọng điểm khiến cho Liễu vừa nhục nhã, vừa giận dữ. Cô ta nhìn đến thời khắc này bản thân đã cao hơn Nhã một bậc, trở thành chủ đứng ở bên trên có thể tùy ý sai khiến kẻ hầu người hạ trong nhà, cô ta nghĩ mình đã thắng Nhã rồi! Ở trong lòng tự cao kiêu ngạo.
Nhưng giờ thì sao? Nhìn đến hiện tại Nhã chẳng hề tỏ ra run sợ, cung kính như cô ta vẫn từng tưởng tượng trong đầu. Bất giác chân mày nhíu chặt, tiến lại thẳng tay tát mạnh cho Thanh Nhã một tát. Thoáng chốc, một bên má trắng như tuyết của Thanh Nhã ngay lập tức đỏ ửng hằn lên vết bàn tay.
Thanh Nhã bị đánh đến mặt lệch sang một bên. Lúc ôm một bên má quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm đang trừng mắt gớm giếc nhìn mình tỏ ra căm ghét đến cực điểm.
Chuyện này cô nên sớm đoán từ trước. Liễu sớm đã có hiềm khích với cô từ trước. Khẳng định sẽ tìm cách trả thù việc cô làm cho cô ta bị vạch trần, bị bà Cả phạt. Chỉ là không nghĩ tới vì muốn hơn cô mà cô ta đã giở trò bẩn thỉu, để bản thân trở thành vợ cậu Hai mà không biết trong thời gian cô đi lên tỉnh cô ta đã làm những gì.
Có lẽ cũng là dùng thủ đoạn dơ bẩn, hèn hạ như kiếp trước cũng nên.
Lành đứng ở một góc tường, trốn sau cái cột gỗ lớn, lấp ló đầu nhìn thấy Nhã vừa bị Liễu giáng cho một cái tát. Cô nàng nhất thời cuống quýt lên không biết nên làm gì. Bây giờ thân phận của Liễu đã khác, là vợ lẽ của cậu Cả, hiện tại thân phận cao hơn liền trở mặt với bọn cô.
Thanh Nhã ở đằng này nhếch mép cười nhạt, khiến cho Liễu chau mày khó chịu.
Nhã thấp giọng thẳng thừng nói với Liễu.
" Cô nghĩ làm như thế này thì bản thân cô sẽ được thảnh thơi sao? Cô sai rồi! Quá sai! Cô bây giờ chỉ được xem là vợ lẽ của cậu Cả mà thôi! Có tư cách gì hơn mợ Cả Lan chứ? ".
Lời nói của Nhã trực tiếp chọc giận Liễu. Khiến cho cô ta nghiến răng nghiến lợi, đang lúc phẫn nộ định đưa tay lên cho Thanh Nhã một bạt tai nữa.
Vào lúc nguy cấp Lành ở một bên cắn móng tay sốt ruột tại chỗ đã không thể nhịn được mà định bước ra bảo vệ Thanh Nhã.
Dù cho có bị trách phạt thì cô cũng phải bảo vệ chị Nhã! Cô không phải là loại người nhát gan đến thế đâu.
Chỉ là ngay lúc Lành vừa mới bước được một chân ra thì một giọng nói gần đó cất lên, ngăn không cho cái tát kia giáng xuống nữa.
" Dừng lại! ".
Cả Lành cùng với Liễu và Thanh Nhã đều nhìn đến chủ nhân của giọng nói cao lãnh kia. Không ai khác người đi đến lại chính là mợ Cả Lan.
Mợ Cả nhìn đến tình huống hỗn loạn trước mặt này, mợ đi tới trước quay ra cau mày nhìn Liễu mà lên tiếng chất vấn.
" Em Liễu đây là muốn làm cái gì? Cậy thế chèn ép người hầu sao? ".
Liễu tuy nói là đã leo lên được chức mợ Cả thứ, nhưng nói sao đi nữa thì cô ta vẫn là phận vợ lẽ, không phải chính thất cưới về như mợ Lan. Vì lẽ đó mà cô ta vẫn phải có chút dè chừng với mợ Lan. Cô ta thu lại vẻ mặt hung dữ khi nãy của mình mà cười khẽ đáp.
" Em nào có như thế. Mợ hiểu lầm em rồi đó. Em chỉ là đang muốn dạy dỗ người hầu không biết phép tắc mà thôi ".
Mợ Cả Lan nhìn đến vết hằn đỏ trên má Thanh Nhã, quay ra nhàn nhạt nói với Liễu.
" Dạy dỗ người hầu cũng phải tùy lúc. Không phải hơi tí là ra tay đánh mắng. Đó gọi là cậy quyền bức người ".
Liễu tạm thời chỉ có thể cười gượng mà gật đầu giả bộ tiếp thu lời của mợ Lan. Ở trong đầu lại không ngừng chửi mắng mợ.
Mợ Cả cái gì chứ? Có gì mà ra oai ở đây! Chờ cho đến khi cô ta leo lên được vị trí chính thất sẽ không cần phải kiêng nể loại người này nữa!
" Nếu mợ Cả đã không có chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước ".
Nói rồi Liễu liền cất bước nghênh ngang rời đi.
Thoáng chốc, trong sân nhỏ chỉ còn Thanh Nhã cùng mợ Lan. Còn có Lành từ đằng sau cột nhà nhảy ra xốn xáo mà lên tiếng hỏi han.
" Chị Nhã! Chị Nhã! Chị không bị làm sao đó chứ? Vừa rồi em thấy chị Liễu, à không…mợ Cả thứ đánh chị mạnh tay lắm đó! Xin lỗi chị…vừa rồi em không có ra can ngăn được… ".
Thấy cô gái nhỏ cất giọng buồn bã tự trách, Thanh Nhã khẽ xoa đầu Lành, nhỏ giọng ôn nhu nói.
" Không sao. Cũng chỉ là bị đánh một bạt tai thôi mà! ".
Thấy Thanh Nhã vừa rồi bị đánh vẫn còn có thể cười đùa được, mợ Lan đứng bên cạnh không nhịn được tức giận thay cô.
" Cô đó! Lần này chỉ là một bạt tai, lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu. Cô vẫn là tránh được thì tránh, đừng có dây vào cô ta ".
Thanh Nhã quay ra, vẻ mặt có hơi bất ngờ nhìn mợ Lan. Cô không nghĩ mợ Lan vậy mà đứng về phía mình. Vừa rồi còn ra mặt thay cô. Hơn nữa giờ đây còn nhắc khéo cô. Thanh Nhã ở trong lòng cảm kích, ngoài mặt mỉm cười cảm tạ mợ Lan.
" Cảm ơn mợ! Lần sau tôi sẽ chú ý ".
Mợ Lan thở dài một hơi, nhìn Thanh Nhã còn có thể bình tĩnh đến như vậy thì ở trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa lo lắng thay Thanh Nhã.
" Lần này còn có tôi ra mặt giúp, lần sau cô còn có thể may mắn thế sao ". Mợ Lan nửa đùa nửa thật nói.
Thanh Nhã nghe vậy chỉ cười mỉm. Lại chần chừ một lát mới mạnh dạn hỏi.
" Chuyện của Liễu với cậu Cả…là như nào vậy? ".
Cậu Ba Là Đại Ác Ma