Cậu Ấy Không Phải Tôi
6: Thành Viên Hội Học Sinh
Tô Ca đột nhiên nở nụ cười hiền lành: “777, cậu nên sớm tìm cơ thể thích hợp đi.”
Hệ thống ngây thơ tin lời cô nói mang ý tốt: “Tôi cũng muốn vậy, hiện tại chẳng tiện chút nào.”
Tô Ca gật đầu: “Đợi đến khi cậu trở thành người.
Tôi nhất định đánh chết cậu.”
777 rùng mình, thức thời lập tức im lặng.
Hôm nay hội học sinh theo thường lệ tổ chức buổi tuyển thành viên mới.
Không có gì lạ khi người tới đăng ký phải xếp hàng dài tới cuối hành lang, đa số trong đó đều là nữ.
Trong hội trường, một nữ sinh đang biểu diễn tiết mục ca hát.
Đào Bách ngồi ở hàng ghế đầu liếc mắt ra hiệu cho Phó hội trưởng Tần Minh.
Giọng nói Tần Minh qua micro cũng lạnh lùng tựa như con người cậu ta vậy: “Tôi thay mặt Hội học sinh nhắc lại lần nữa, chúng tôi muốn tuyển chọn những thành viên ưu tú có thể đứng ra đảm bảo quyền lợi, công bằng, bình đẳng cho học sinh toàn trường, chứ không phải cuộc thi văn nghệ.
Trịnh Ý cậu không phù hợp.”
Nữ sinh trên sân khấu đỏ mắt, chạy xuống bục rồi xông thẳng ra ngoài.
Lúc này, Tô Ca đang ngồi chờ tới lượt mình rảnh rỗi nói chuyện phiếm cùng hệ thống: “Lạnh lùng như vậy, thật nhàm chán.
Cậu nghĩ người như cậu ta đến khi nào mới tìm được bạn gái?”
777 trong đầu cô chế giễu: “Tôi không biết khi nào Tần Minh có bạn gái.
Tôi chỉ biết nếu cậu ta biết cô vì chút mỹ phẩm mà bán đứng danh dự của cậu ta cho Phùng Bá Nhi, cậu ta nhất định xử đẹp cô.”
Tô Ca không chút xấu hổ lên tiếng: “Tần Minh cậu ta đáng lý phải cảm ơn tôi vì đã cứu vớt tình duyên của cậu ấy.
Đây gọi là được lợi còn khoe mẽ.”
Hệ thống thoáng kinh ngạc: “Vậy mà cô cũng nói được.
Đào Bách có biết cô mặt dày vậy không?”
Tô Ca bật cười: “Hệ thống, tôi nói cho cậu nghe một bí mật.
Nói về mặt dày, Hà Bá chỉ có hơn chứ không kém.”
777 thắc mắc hỏi cô: “Tại sao cô cứ gọi cậu ta là Hà Bá vậy? Cái tên Đào Bách không đẹp sao?”
Tô Ca hiếm khi cao hứng giải thích: “Lúc còn nhỏ bộ phim cậu ấy thích là Hà Bá sông Long Vân, ngày nào cũng kéo tôi qua nhà coi chán muốn chết.
Từ đó tôi quyết định gọi cậu ấy là Hà Bá, cũng nhờ vậy Hà Bá mới không dùng bộ phim đó tra tấn tôi nữa.”
“Các cậu thân thiết như vậy sao cậu không nói thẳng cậu ta giúp cậu tìm đồ.
Cần chi đi đường vòng tham gia hội học sinh? Con người các cậu thật phiền phức!”
Tô Ca thầm khinh bỉ hệ thống: “Cậu thì biết cái gì? Ấn tượng của Hà Bá về Tô Ca cực kỳ tệ.
Cũng do tôi lúc còn là Lâm Nhan luôn trước mặt cậu ấy chê bai Tô Ca.
Nói ra cũng là do mình tự tạo nghiệp.
777 càng nghĩ càng thấy cô phiền phức: “Cậu chỉ cần nói sự thật cho cậu ấy biết.”
Tô Ca bất lực với trí thông minh của hệ thống, cũng không trách được dù sao nó cũng chỉ là cái máy: “Đợi cậu trở thành người nói sự thật cho Hà Bá biết, nếu cậu ấy tin tôi gọi cậu là ba ba.”
“Số 21, Tô Ca.”
Cô bỏ mặc hệ thống tự ngẫm, bước vào hội trường tham gia buổi tuyển chọn.
Đào Bách thấy người đến là cô, thoáng kinh ngạc nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã trở về biểu cảm lãnh đạm vốn có: “Cậu tự giới thiệu về mình đi.”
Tô Ca gật đầu: “Chào Hội trưởng, Phó hội trưởng, tôi là Tô Ca.
Học sinh lớp 11A8, tôi nghĩ mình hoàn toàn phù hợp trở thành thành viên của hội học sinh.
Tôi xin hết.”
Tần Minh sửng sốt: “Hết rồi?”
Cô hết sức kiệm lời: “Hết rồi.”
Những thành viên khác bị phần giới thiệu chớp nhoáng của cô làm cho choáng váng, ngay sau đó mọi người đồng loạt bật cười.
Một trong số đó thẳng thừng lên tiếng cười nhạo cô: “Tô Ca, cô không biết ngượng thì chúng tôi cũng ngượng thay cô.
Danh tiếng của cô cả trường này không ai không biết.
Muốn ngoại hình không ngoại hình, muốn đầu óc không đầu óc.
Cô lấy đâu ra tự tin đó.”
Hệ thống trong đầu cô đang ra sức mắng chửi: “Đúng là miệng chó chẳng nói được lời hay.
Chúng ta về.
Không cần tham gia hội học sinh toàn những kẻ ngu dốt này nữa.”
Tô Ca nhướng mày, không nghĩ tới hệ thống cũng có lúc bênh vực mình như vậy.
Xem ra nó cũng rất tốt.
Cô không bị câu nói của đối phương chọc giận, chỉ mặt gọi tên Đào Bách: “Hội trưởng! Cậu nói thử xem những điều kiện lý tưởng để trở thành thành viên của hội học sinh là gì?”
Đào Bách hoảng hốt trước sự bạo dạn này của cô, rõ ràng đối lập như vậy nhưng anh không thể ngừng so sánh cô với Lâm Nhan.
Dáng vẻ tự tin, kiêu ngạo đó giống hệt Lâm Nhan.
Dù lòng bối rối, bên ngoài anh vẫn là một Hội trưởng đủ tư cách: “Học lực, đạo đức và danh tiếng trong trường.”
Tô Ca tỏ vẻ nghiền ngẫm: “Được rồi cảm ơn cậu.”
Tình huống này, người ngoài nhìn vào rất dễ hiểu lầm thiếu nữ trên sân khấu mới là người chủ trì chứ không phải anh.
Tô Ca khách sáo hỏi tên nam sinh vừa chất vấn kia: “Bạn học? Cậu tên gì?”
Nam sinh bất giác đứng thẳng lưng, hùng hồn xưng tên: “Đến tôi mà cậu cũng không biết, thật nông cạn.
Cậu nghe qua cái tên Bạch Lâm chưa?”
Nhiều nữ sinh đứng ngoài cửa hóng hớt, loáng thoáng có âm thanh vọng vào: “Là Bạch Lâm đạt giải ba kỳ thi toán học cấp thành phố đó sao?”
Trái ngược với dáng vẻ cao hứng của các nữ sinh, Tô Ca lắc đầu: “A… Chưa nghe.”
Nam sinh bị cô chọc tức, tức giận đập tay vào thành ghế.
Cô lúc này trên sân khấu ung dung lên tiếng: “Hội trưởng nói một trong những điều kiện lý tưởng để trở thành thành viên hội học sinh đó là danh tiếng.
Bạn học Bạch Lâm đến tôi còn không biết cậu ấy.
Cậu ấy vẫn có thể vào hội học sinh đó thôi.
Ngược lại tôi vừa xuất hiện các cậu đều đã chỉ mặt gọi tên, danh tiếng khỏi phải bàn.”
Tô Ca nói dứt lời không quên nhướng mày khiêu khích Hội trưởng Đào Bách, thành công khiến đối phương giật mình.
Thấy đạt được kết quả mình mong muốn, cô nén cười tiếp tục: “Đạo đức của tôi tất nhiên không thành vấn đề.
Tôi tuân thủ tốt nội quy nhà trường, không chống đối giáo viên, gây gổ, đánh nhau, dùng chất cấm,…”
Tần Minh còn bị cô thuyết phục huống chi là người khác, nhưng vẫn sót một điều kiện, gần như là điều kiện tiên quyết: “Học lực của cậu… có vấn đề!”
Tô Ca gật đầu: “Tôi thừa nhận bản thân trước đây học hành chẳng ra gì, nhưng từ khi đặt quyết tâm vào hội học sinh, tôi đã nỗ lực ngày đêm.
Nếu cậu không tin tôi có thể chứng minh.”
Hệ thống chớp lấy cơ hội châm chọc: “Cô bịa chuyện cũng lưu loát thật đấy.”
Tần Minh cũng bị câu nói của cô chọc cười: Cô không thấy vẻ mặt cô chẳng có chút gì là quyết tâm à? Mặt đơ như anh diễn vai nhiệt huyết coi chừng còn đạt hơn cô.
“Bằng cách nào?”
Tô Ca không trả lời mà hỏi lại Tần Minh: “Cậu giỏi nhất môn gì?”
Phó hội trưởng hứng thú lên tiếng: “Tớ có chút thành tựu ở mảng tự nhiên.”
Cô nghiền ngẫm vài giây, rồi tự mình quyết định: “Vậy chọn toán đi, tôi thi với cậu.”.
Cậu Ấy Không Phải Tôi