Cậu Ấy Không Phải Tôi
47: Ác Nữ Không Muốn Quay Đầu 2
Lạc Trạch như mẹ già nhìn cô với vẻ thương tiếc: “Cô chủ không cần phải cố quên người mình yêu sâu đậm đâu.
Rồi sẽ có ngày Đào thiếu nhận ra tấm lòng của cô chủ.”
Tô Ca nghe vậy hít thở cũng không thông mặc kệ đối phương nói nhảm.
Thế nhưng người này vẫn chưa biết đủ, Đào Bách sau khi được cứu lại bị nhóm người đẩy vào xe cô.
Lạc Trạch còn tri kỷ nhường ghế lái cho anh, trước khi rời đi nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đào Bách trải qua ranh giới sinh tử, còn đang ngờ nghệch không hiểu chuyện gì, ngay khi nhìn thấy Tô Ca lập tức rõ ràng.
Cô cảm nhận được đối phương cố ý dịch người ra xa mình, hắng giọng lên tiếng: “Là cô cho người cứu tôi?”
Tô Ca dứt khoát phủ nhận: “Không phải!”
Đào Bách không tin, thậm chí còn thở dài: “Cảm ơn cô, ơn cứu mạng này tôi nhất định sẽ báo đáp.
Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc lại lần nữa, chuyện của chúng ta là không thể nào.
Tôi không thích cô.
Đợi sau khi tới căn cứ tôi sẽ nói chuyện này với Thủ tướng.”
Cô không khỏi tự hỏi sao xung quanh mình toàn là một đám người tự biên tự diễn.
Tô Ca nhìn đối phương một lượt, rồi lặng lẽ nhích người ra xa: “Mấy ngày anh chưa tắm vậy?”
Đào Bách trợn tròn mắt, đưa một cánh tay lên ngửi rồi âm thầm thấy buồn nôn: “Cô ghét bỏ tôi à? Vậy người nào từng hùng hồn tuyên bố chỉ thích mình tôi dù cho tôi ở bất kỳ bộ dạng nào? Giả dối!”
Tô Ca ngả người ra sau ghế chợp mắt: “Dù sao cũng không phải tôi.”
“Cô!” Đào Bách bị cô chọc tức không nói nên lời.
Trời đã sẫm tối, đoàn người chọn một nơi vắng vẻ cách xa trung tâm thành phố G, giải quyết đám zombie thưa thớt sau đó quyết định nghỉ tạm tại đây.
Lúc Tô Ca thức giấc người bên cạnh đã xuống xe từ lúc nào không hay.
Cô thấy vậy cũng ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cảm ứng xem có mảnh vỡ thần hồn xuất hiện ở đây không.
Lạc Trạch vừa thấy cô lập tức giơ tay gọi: “Cô chủ! Bên này.”
Trên tay anh ta đang bưng một bát thịt nướng cùng một ít trái cây rừng.
Cô hoài nghi: “Anh không sợ là lợn biến dị ăn vào sẽ nguy hiểm sao?”
Lạc Trạch lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có gì khác thường.
Tôi còn phát hiện con suối gần đây vẫn chưa nhiễm độc, tranh thủ lúc nó còn sạch, mọi người còn được tắm rửa thỏa thích một phen.
Tôi có để sẵn nước cho cô chủ, người ăn xong cứ gọi Đường Hỉ dẫn cô đến đó.”
Nói xong, anh ta xin phép cô rời đi chia đồ ăn cho những người khác.
Tô Ca thầm nghĩ: Phúc mình phải lớn lắm mới trong thời tận thế vẫn sống tốt như vậy.
Thấy nhóm người đang tụ tập đốt lửa gần đó, Tô Ca bước lại gần.
Họ vốn đang nói chuyện vui vẻ, lập tức đứng bật dậy giọng nói thoáng run sợ: “Cô… cô chủ!”
Một nữ binh bị dọa không nhẹ vội vàng lớn tiếng thanh minh: “Không phải… Không phải chúng tôi cố ý giành chỗ với cô chủ, chúng tôi chỉ là… chỉ là chọn đại không nghĩ tới cô chủ lại muốn ngồi ở đây.
Nói rồi, cô ta cùng những người khác đứng bật dậy dự định bỏ chạy.
“Khoan đã!”
Tô Ca vừa lên tiếng những người khác cũng không dám nhúc nhích.
“Mọi người ngồi xuống đi!”
Giọng Tô Ca không pha lẫn chút cảm xúc chán ghét hay giận dữ nào, hoàn toàn là thái độ hờ hững.
Nhóm binh lính nhìn nhau do dự giây lát nhưng rồi cũng nghe lời cô ngồi xuống.
Ánh mắt né tránh của họ khiến cô hơi khó chịu: “Tôi thấy các người sợ tôi còn hơn cả zombie, tôi xấu xí lắm sao?”
Nam nữ binh nghe vậy liền bị dọa sợ vội vàng lắc đầu: “Không có! Cô chủ đừng hiểu lầm.
Chúng tôi không có ý đó.”
Tô Ca không mặn không nhạt đáp: “Ừm.
Vừa nãy các người đang nói cái gì?”
Một nam binh trong số đó dõng dạc lên tiếng: “Không có gì thưa cô chủ.”
Cô lườm anh ta: “Có phải đang nói xấu hai người kia không?”
Đối diện họ là Đào Bách và một cô gái trông khá xinh xắn, làn da trắng cùng đôi mắt to tròn dễ dàng chiếm được thiện cảm người đối diện.
Cô ta trông thấy Tô Ca nhìn về phía họ, khóe môi lặng lẽ nhếch lên, nhưng ngay sau đó lại đổi thành cười rạng rỡ nắm tay Đào Bách chạy về phía này.
Đào Bách âm thầm giật tay ra, nhưng vẫn bước theo cô ta.
“Tô Ca! Chị ăn chưa? Em kể chị nghe hôm nay em và anh Bách vừa săn được một con lợn rừng lớn đấy.”
Cô ta phấn khích khoe chiến tích, lơ đãng nhích lại gần Đào Bách.
Tô Ca ngước mắt nhìn hai người họ, sau đó mặc kệ đối phương khoe khoang, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Cuối cùng cũng chịu tắm rửa sạch sẽ.”
Nói rồi, cô ra hiệu cho một nữ binh tới gần mình ghé tai cô ấy hỏi nhỏ: “Cô gái kia là ai vậy?”
Nữ binh há hốc mồm, nhưng tâm lý vẫn đủ vững: “Cô ấy là Tô Bắc em họ của cô chủ, quan hệ hai người còn khá thân thiết.
Sao cô chủ lại quên?”
Tô Ca giật giật khóe miệng: “Tốt đến mức muốn ngủ với vị hôn phu của tôi luôn?”
Cậu Ấy Không Phải Tôi