Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 88: C88: Chương 88
Thời điểm xảy ra sự việc là 10 giờ 05 phút sáng.
Máy bay dừng bay, xe chuyên dụng thì quá chậm nên không thể không đi tàu cao tốc, cho dù vậy thì thời gian đi đường cũng phải mất hơn năm tiếng đồng hồ.
Phạm Tuyền đang ngồi ở ghế gần lối đi nói chuyện điện thoại, lo lắng không yên, "Cậu không đi theo xe đến bệnh viện à?"
Người bên kia không biết đã nói gì, giọng nói của người đại diện lại đột nhiên cao lên, "Cậu gọi cái gì là không nhìn thấy người? Người sống hay chết mà mấy người không có ai làm rõ được à?!!"
Ngay khi Phạm Tuyền nói ra khỏi miệng đã nhận ra rằng nói ra lời này không tốt lắm.
Cái gì gọi là "sống hay chết", nghe đã cảm thấy không may mắn.
Sắc mặt cô trở nên khó coi trong giây lát. Đây chính là bất lợi của việc ở quá xa, cái gì cũng không làm rõ được, đành phải dặn dò cấp bách vài câu mới cúp điện thoại trong sự hỗn loạn. Xảy ra một chuyện lớn như vậy, lúc nghe thấy tin tức cô cũng đờ cả ra.
Thông tin từ các phương tiện truyền thông tiếp tục xuất hiện trên điện thoại, lúc này cô làm gì còn có thể quan tâm đến những thứ này nữa, dứt khoát nhấn nút tắt tiếng rồi đưa cho nhân viên công tác trong ekip đi cùng.
Một giây sau, cô quay đầu lại nhìn thấy người đang ngồi yên lặng ở phía bên kia lối đi.
Là Châu Thanh, cậu đang ngồi một mình, dựa vào cửa sổ.
Trong một ngày lạnh như vậy, cậu dường như không chú ý đến điều đó, ngay cả áo khoác còn không mặc.
Phạm Tuyền suy nghĩ một lúc, vẫn đứng dậy đi qua đó ngồi, mở miệng nói: "Tin tức bên đó truyền đến là cậu ấy mất đi ý thức ở hiện trường, ba cậu ấy vừa nhận được tin đã chuyển cậu ấy đến bệnh viện trung tâm tỉnh ngay. Bây giờ đoàn làm phim bên kia cũng loạn cào cào, có hai người chết, đều là nhân viên phục vụ địa điểm quay, còn có vài người bị thương. Lần này là công tác ngắn hạn của cậu ấy, chỉ có một trợ lý đi theo, mặc dù tin tức không kịp thời nhưng nếu bệnh viện đã có nhân mạch và quan hệ của cha ruột cậu ấy ở đó thì nhất định sẽ không sao cả, không sao đâu."
Hai chữ "không sao" cuối cùng, Phạm Tuyền dường như đang thuyết phục bản thân nhiều hơn.
Châu Thanh quay đầu lại từ cửa sổ, nhìn Phạm Tuyền, đưa khăn tay trên người sang, "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Phạm Tuyền sửng sốt một lát mới từ từ đưa tay ra nhận, nhận ra mắt mình đã lo lắng đến đỏ hoe.
Sau khi an ủi cô, Châu Thanh nói: "Bây giờ trên mạng chắc là cũng ầm ĩ rất lớn. Chị Phạm, là một người đại diên, những đồn đoán và tin vịt khoa trương không thực tế đó còn đang cần chờ chị giúp đỡ xử lý, tôi hy vọng lúc anh ấy quay lại, sự nghiệp sẽ không nhận phải bất kỳ ảnh hưởng nào từ chuyện này."
Phạm Tuyền sững sờ, đối diện với ánh mắt của Châu Thanh, gần như nói theo bản năng: "Yên tâm đi, chuyện dư luận tôi sẽ xử lý thật tốt."
Dường như nhờ có lời của Châu Thanh, cô đột nhiên tin tưởng Trữ Khâm Bạch nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa, cô cũng không vì sự bình tĩnh của Châu Thanh mà cảm thấy là cậu không để tâm mà vừa vặn ngược lại, cô nghe ra được một loại cảm giác cuộn trào mãnh liệt đang bị đè nén sau sự bình tĩnh cực độ đó, sự ung dung thản nhiên có lẽ là cách chỉ có Châu Thanh có khi đối diện với chuyện ngoài ý muốn.
Bên ngoài cửa sổ, những đồng ruộng và đồi núi lướt qua có một dáng vẻ suy tàn của mùa đông, người trong khoang tàu lác đác không phát ra tiếng động, chỉ có âm thanh rền vang như ẩn như hiện của đường ray.
Có lúc Phạm Tuyền đã từng cảm thấy rằng Châu Thanh, người lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với hai tay đặt trước mặt, sẽ hoà thành một thể với khung cảnh này, trở thành một bức tranh tồn tại càng lâu hơn không đổi thay.
Yên tĩnh và vĩnh hằng, bởi vì một người nào đó không rõ sống chết mà đóng băng lại khung cảnh này.
Phạm Tuyền vốn dĩ vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói nữa, không hiểu sao cô lại cảm thấy rằng giờ phút này đây, cậu muốn ở một mình.
Trữ Khâm Bạch xảy ra chuyện, đây chắc chắn là mối nguy lớn nhất mà người đại diện như cô, thậm chí cả studio và toàn bộ sự nghiệp diễn xuất của anh gặp phải trong mười năm qua.
Trên mạng đã hoàn toàn bùng nổ, tin tức lan truyền muôn hình vạn trạng.
Nhưng bây giờ, đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là bên phía cô mãi vẫn không nhận được tin tức về tình hình của Trữ Khâm Bạch. Liên lạc với phía nhà họ Trữ cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào. Thời gian càng dài, xác suất thật sự xảy ra chuyện chỉ có lớn hơn.
Khi tàu cao tốc đến ga thì trời đã gần hoàng hôn rồi.
Lúc đó, Phạm Tuyền ra khỏi nhà ga đã cảm thấy chân có hơi yếu đi. Mãi cho đến sau khi rời khỏi nhà ga, nhìn thấy bảy tám chiếc ô tô đậu bên đường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.
Một người đàn ông xa lạ với mái tóc húi cua mở cửa xe, cung kính nói với người bên cạnh Phạm Tuyền: "Ngài Châu, hội trưởng Lưu đã dặn chúng tôi đợi được một lúc rồi."
Châu Thanh gật đầu, "Làm phiền rồi."
"Không đâu. Ngài là người do hội trưởng Lưu tiến cử, chuyện ở Lam Thành phía trên đã chú ý từ lâu, lại rất có khả năng liên luỵ đến người nhà ngài. Bây giờ đã đến Kỳ Đông, chúng tôi ắt phải đảm bảo an toàn cho ngài."
Phạm Tuyền có mang theo người, vẫn còn mơ mịt với tình hình trước mặt.
Đến giờ phút này, cô chưa bao giờ nghi ngờ chuyện lần này không phải là ngoài ý muốn, dù sao thì công tác an toàn của đoàn phim sẽ không được tuyệt đối 100%, có xảy ra chuyện cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Mãi cho đến bây giờ, những người này đột nhiên xuất hiện, cùng với cuộc đối thoại vừa rồi mới mơ hồ khiến cho cô cảm thấy rằng chuyện này rất không bình thường.
Châu Thanh dừng lại một giây trước khi lên xe, quay đầu lại đối diện với Phạm Tuyền, dừng lại một lát mới nói, "Bất kể tình hình thế nào, tôi sẽ mang anh ấy trở lại."
"Châu Thanh." Phạm Tuyền căng thẳng gọi cậu lại.
Nhìn vào bầu trời tối đen, những chiếc xe tối tăm và người xung quanh, cô cau mày, do dự nói: "Mặc dù tôi không rõ lắm tình huống cụ thể, nhưng anh Trữ tuyệt đối sẽ không muốn nhìn cậu mạo hiểm, cậu nhất định phải chú ý an toàn của mình."
"Tôi sẽ." Châu Thanh cúi người lên xe không chút do dự.
Bảy tám chiếc ô tô phóng nhanh trên đường ở Kỳ Đông.
Những ánh đèn neon xung quanh lần lượt sáng lên.
Nếu ai rành đường sẽ nhận ra đây không phải là đường đến bệnh viện trung tâm tỉnh.
Trong xe, Châu Thanh vừa nhận lấy tai nghe từ người đàn ông tóc húi cua đeo lên, vừa nói: "Có vũ khí không? Những thứ như dao găm hay súng ấy."
Người đàn ông tóc húi cua kinh ngạc nhìn cậu một cái, có lẽ là vì không ngờ tới một người có vẻ ngoài nhã nhặn như vậy nhưng mở miệng lại nói ra lời như vậy.
Suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong đôi bốt ra một con dao găm ngắn đưa cho cậu, nói: "Súng là vật bị quản chế, chúng tôi cũng không thể dễ dàng lấy được. Ngài Châu, trước mắt chúng ta không rõ vị trí chính xác của anh Trữ, rủi ro này là quá lớn."
"Rủi ro lớn bao nhiêu?" Sắc mặt Châu Thanh không chút thay đổi vừa cài băng tay vừa nói: "Người ta đã chỉ đích danh tôi đi, không đi thì rủi ro càng lớn hơn."
Người đàn ông tóc húi cua: "Kỳ Đông là "chợ đen" đứng thứ hai trong cả nước, hai năm trước phải gấp đôi nỗ lực mới làm giảm đi đủ loại tỷ lệ tội phạm khác nhau. Người phụ trách điểm nổ trong đoàn làm phim của ngài Trữ, theo như những gì tôi biết, là người của anh Lại Đầu ở Kỳ Đông. Anh Lại Đầu này trước đây đã từng lăn lộn với anh cả của Diêu Trung Hiển, đó cũng là lý do tại sao bọn họ không dám làm ầm ĩ ở Lam Thành và chọn nơi này. Chỉ rõ cậu phải qua đây chứng tỏ là đã đào sẵn cái hố và đợi ở đó rồi."
Châu Thanh nghĩ đến bức thư đe dọa gửi đến công ty và con chuột chết kia, nghĩ đến buổi tối trước đó, cậu còn vừa mới nói với Trữ Khâm Bạch rằng không sao cả.
Trên thực tế, cậu quả thật không sao.
Những người này đã tìm được một điểm đột phá rất hay, Châu Thanh thừa nhận rằng lần này bọn họ đã chọn đúng mục tiêu, cũng đã chọn người không nên chọn nhất.
Khuỷu tay Châu Thanh chống lên đầu gối, nghịch chuôi dao trong tay, lông mi cụp lại che giấu cảm xúc trong mắt, giọng nói cũng không có sự dao động quá lớn, "Cho rằng vượt tỉnh rồi thì người như cá nằm trên thớt. Đường lớn không chịu đi, vậy thì không cần tuân theo quy củ để làm việc nữa."
Người đàn ông tóc húi cua luôn nghe nói rằng ngài Châu này nổi tiếng là người ôn tồn lễ độ, hôm nay được nhìn thấy thì cảm thấy rằng người đời thật sự có hiểu lầm rất lớn.
Đây rõ ràng cũng là một La Sát (*).
Nửa tiếng sau, một hàng xe dừng lại trước một tòa nhà hình trụ bán hoàn thiện trông giống như một trung tâm thí nghiệm.
Trước cửa có ánh đèn xám mờ ảo, khiến cho khung cảnh xung quanh trông có vẻ trống trải và lạnh lẽo.
Người đàn ông tóc húi cua không ngừng nói về những điều cần chú ý bên tai.
Châu Thanh nhìn tòa nhà trước mặt, thế nhưng lại chỉ đang nghĩ rằng Trữ Khâm Bạch có ở trong hay không.
Một vụ nổ lớn như vậy, anh thật sự sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Bây giờ anh đang ở đâu? Người thế nào rồi?
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Thanh vang lên.
Cậu bắt máy.
"Châu tổng." Giọng nói bên kia cười rất thoải mái.
Châu Thanh nói rõ ràng: "Diêu tổng, chú gióng trống khua chiêng dụ tôi đến đây, thật sự phiền ngài phải nhọc lòng rồi."
Đối diện: "Châu tổng khách sáo rồi, cậu hẳn là rất rõ ràng, ở Lam Thành không chỉ có mình tôi hận cậu, tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Nhưng chắc là cậu vẫn nhớ tôi đã từng nói, tôi và lão Trữ tổng là người quen cũ, lần này cậu ba Trữ xảy ra chuyện, lão Trữ tổng tin tưởng bảo tôi đưa người ra ngoài chữa trị, tôi chỉ không ngờ rằng ở Lam Thành tôi trăm phương ngàn kế muốn gặp Châu tổng một lần cũng khó, hôm nay lại dễ dàng đến thế."
"Người thế nào rồi?" Châu Thanh chỉ hỏi.
Đối phương: "Ui cha, không tốt lắm à nha, vẫn còn đang hôn mê kìa."
"Diêu Trung Hiển!" Châu Thanh chỉ đích danh, "Giao người ra đây."
Đối phương tiếp tục cười: "Đưa cho cậu cũng không phải là không được, suy cho cùng nếu người chết trong tay tôi thì tôi cũng không dễ giải thích với lão Trữ tổng có đúng không. Châu tổng đến Kỳ Đông mà còn có thể mang theo người đến, quả thật là cũng có chút bản lĩnh. Như vậy đi, một lát nữa một mình cậu đi vào, ký thoả thuận trong tay tôi xong thì tôi sẽ giao người ra."
Mặt Châu Thanh không có biểu cảm gì, "Vậy thì phải nói lời giữ lời."
"Nói lời giữ lời."
Nửa tiếng sau, người "vẫn còn đang hôn mê" trong miệng họ Diêu kia đang ngồi trên ghế trong khách sạn, là một khách sạn bài trí xa hoa, ngay cả ghế cũng làm bằng chất liệu xa xỉ. Còn người đang ngồi chỉ có một vết bầm trên gò má, trông có vẻ như cũng chẳng liên quan đến vụ nổ mà giống như là đánh nhau với người khác gây ra hơn.
Có vệ sĩ đứng bên cạnh, vừa là giám sát và cũng là uy hiếp.
Cửa phòng mở ra, chiếc xe lăn lăn trên thảm gần như không phát ra tiếng động, ông già đang được đẩy đến bên chiếc ghế, bảo người ném vào tay anh một đoạn video từ camera giám sát đang ghi hình.
Trong video, Châu Thanh làm theo chỉ thị bước vào một không gian khép kín.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu lại muốn mở khóa cửa thì phát hiện cửa điện tử hoàn toàn không mở được, còn các lỗ xung quanh đã bắt đầu nhả ra khí trắng như sương mù.
Sắc mặt Trữ Khâm Bạch thay đổi ngay lập tức, nhìn chằm chằm ông già như một con sói, "Ông dám động vào em ấy?!"
"Đừng ngây thơ nữa." Ông già liếc nhìn sợi dây thừng đang trói trên người anh, "Không phải tao muốn động vào nó, là Diêu Trung Hiển đã sớm muốn nó biến mất khỏi thế giới này, hôm nay Diêu Trung Hiển giết nó cùng lắm chỉ bị phán tù chung thân thôi. Tân Nguyên đã không ổn từ lâu lắm rồi, dùng một án tù chung thân để đổi lấy vô số lợi ích riêng đằng sau, bảo đảm năm mươi năm thái bình cho Tân Nguyên, khoản mua bán này người ta phải giành giật nhau để đồng ý."
Sự chú ý của Trữ Khâm Bạch đều tập trung vào màn hình, cười lạnh, "Ông cũng là một trong những người đằng sau, không phải sao?"
"Nếu phải thì sao? Mày vẫn không hiểu à? Châu Thanh này hoàn toàn không phù hợp với mày, trông như thể đã thao túng khu vực phía Bắc nhưng lại vì cái gọi là tình yêu mà dễ dàng giao ra át chủ bài, sẽ chỉ bị người ta nuốt đến cả một mảnh vụn cũng không còn." Trữ Kiến Hùng giống như đang nhìn một đứa trẻ kiêu ngạo và cố chấp, "Là tao đang bảo vệ mày, mày có hiểu không? Công ty sớm muộn gì cũng là của mày, tính cách anh cả mày vẫn quá mềm lòng. Mày là đứa con trai thông minh nhất và ưu tú nhất của tao, đối đầu với tao nhiều năm như vậy đã đủ chưa?"
Người trên màn hình nhanh chóng ngồi xuống dọc theo ván cửa, cậu đặt tay lên cổ mình, trông có vẻ như đang hít thở khó khăn.
Sắc mặt Trữ Khâm Bạch tái nhợt đi khi nhìn cảnh tượng này, ngước mắt lên: "Làm thế nào ông mới chịu thả em ấy?"
Trữ Kiến Hùng tiếp tục kích động anh, "Không thả được, với nồng độ khí độc đó, nó sẽ chết rất nhanh thôi."
Trữ Khâm Bạch kéo theo chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, "Trữ Kiến Hùng!"
Giây tiếp theo đã bị vệ sĩ đấm một cú vào bụng khiến cho anh phải cúi đầu.
"Đừng phí công vô ích nữa." Trữ Kiến Hùng hờ hững liếc anh một cái, "Cứ an phận ở đây đi, thời gian chết cụ thể tao sẽ báo cho mày biết, tốt xấu gì cũng đã kết hôn rồi, mày có thể an táng long trọng cho nó."
Trữ Kiến Hùng nói xong thì bảo người đẩy xe lăn chậm rãi rời đi.
Còn Trữ Khâm Bạch, người vẫn còn đang cúi đầu, cánh tay bị trói sau lưng nổi lên từng sợi gân xanh.
Người vừa rồi đấm anh một cú bây giờ lại cúi người như muốn kéo anh dậy nhưng thật ra lại đang thì thầm bên tai anh: "Anh Trữ, không sao chứ?"
"Nghĩ cách thả tôi ra đi." Trữ Khâm Bạch nói.
Vệ sĩ cau mày: "Bên phía lão Lưu bảo chúng ta phối hợp, bây giờ mà ra tay sẽ rút dây động rừng."
"Phối hợp? Trữ Kiến Hùng biết tôi đã giao đồ trong tay cho cảnh sát, cho nên mới ngầm thừa nhận cho "tai nạn" lần này xảy ra." Giọng nói của Trữ Khâm Bạch lạnh lùng như vừa từ hầm băng đi ra, nhìn cảnh tượng như ngừng lại trong camera giám sát, hơi thở không ổn định, vội vàng nói: "Tốc độ nhanh lên một chút, tôi biết rõ lắp đặt của không gian khép kín như thế này, lại còn có thêm khí độc, con người nhiều nhất chỉ có thể trụ được mười lăm phút!"
Trữ Khâm Bạch không biết rằng Châu Thanh sẽ đến.
Khoảnh khắc vụ nổ xảy ra ở địa điểm quay phim, anh cách đó rất gần nên quả thật đã choáng váng trong giây lát, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.
Trữ Kiến Hùng đã luôn bị cảnh sát theo dõi sát sao từ lâu, Trữ Khâm Bạch cũng đã cài cắm người của mình vào nên kế hoạch mới có thể được xúc tiến theo yêu cầu của cảnh sát.
Dựa trên phán đoán của Trữ Khâm Bạch về sự thông minh của Châu Thanh, sau khi cậu nhận ra sự việc không hề đơn giản sẽ không có khả năng dễ dàng nhảy vào hố.
Nhưng trên thực tế, cậu không chỉ rời khỏi Lam Thành, mà còn thật sự đến đây!
Trữ Khâm Bạch không biết là nên căm ghét phán đoán tự phụ của mình hay là căm ghét kẻ gây ra tất cả những điều này. Người trong camera giám sát cách một màn sương trắng đã không thể nhìn rõ, cậu chỉ ngồi đó bất động, rất có khả năng là đã mất đi ý thức.
Trữ Khâm Bạch cảm thấy đoạn cuối dây thần kinh của mình đang bị đốt cháy.
Nhịp tim đập kịch liệt, từng phút từng giây bắt đầu trở nên giày vò.
Vệ sĩ bình tĩnh cắt dây thừng, dưới sự phối hợp của cả hai, bọn họ đã hạ gục tất cả những vệ sĩ còn lại đang đứng gác.
Trữ Khâm Bạch đá tung cửa, cầm lấy chìa khóa xe, sải bước rời đi.
Trong khi các vệ sĩ ở hành lang vội vã chạy đến, cả khách sạn đột nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Có người hét lên, "Làm gì vậy? Có cháy à?"
"Đi mau, đi mau."
"Ở dưới lầu đột nhiên có rất nhiều lực lượng vũ trang đến."
Cả đám người xúm lại chạy xuống lầu.
Đang là ban đêm nên rất nhiều người đều đang mặc đồ ngủ, xuống tới dưới lầu rồi mới nhận ra rằng không thể ra ngoài.
Hai hàng người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp trùng điệp lên nhau, tay lăm lăm súng đứng đó, tất cả mọi người đều bị thế trận này doạ sợ, không nói chuyện nữa, còn chẳng có ai dám tiến lên một bước chứ đừng nói là chụp ảnh hay trò chuyện.
Khung cảnh rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Quản lý sảnh lớn, lễ tân khách sạn, tất cả đều thành thật đứng tại chỗ.
Người cầm súng ở hàng trước hỏi: "Trữ Kiến Hùng là ai, đang ở đâu?"
Không ai trả lời.
Quản lý sảnh lớn đành phải căng da đầu bước về phía trước.
"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
Đối phương nghiêm túc nói một câu: "Đừng hỏi những gì không nên hỏi, trả lời câu hỏi đi!"
Quản lý sảnh lớn bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt ngay tại chỗ, suy cho cùng thì người bình thường cũng chưa từng thấy qua thế trận như vậy bao giờ.
Quản lý sảnh lớn lắp ba lắp bắp, còn chưa nói ra tên thì người đã đến.
Ông già ngồi xe lăn xuất hiện từ phía sau.
Ông ngồi thẳng người, sắc mặt không vui: "Các người là thế lực phe nào? Dùng quan hệ cá nhân để điều động sẽ phải ăn đạn đấy. Các người có chính quy không? Đừng nói là một đám thổ phỉ từ đâu tới."
Vẫn không ai để ý đến ông, chỉ là khi ông vừa nói xong, ngay lập tức có hai người tiến lên đứng ở phía sau ông, ngăn cách khỏi vệ sĩ ban đầu, ý tứ muốn khống chế người càng thêm rõ ràng.
Lúc này, có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến.
Có tiếng giày da giẫm lên sàn nhà nhẵn nhụi một cách rõ ràng, Châu Thanh dẫn theo nhóm người ngay lúc đầu bước vào.
Sắc mặt Trữ Kiến Hùng tối sầm, khóe miệng co giật nhìn người tới, kinh ngạc: "Sao mày lại ở đây?"
Những người cầm súng tự động tránh đường ra.
"Ba, ngạc nhiên lắm sao? Đúng vậy, ông hẳn là rất ngạc nhiên làm sao tôi lại phát hiện ra nơi này." Châu Thanh tiến lên phía trước, nở một nụ cười không có ý nghĩa gì, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Người khác chơi bẩn với tôi, thế thì tôi nhất định phải bị dắt mũi à? Hơn nữa, gây ra tai nạn cháy nổ, bắt cóc nhân vật nổi tiếng, hơn nữa còn gây án xuyên tỉnh tạo ra ảnh hưởng tồi tệ, không phải người khác là thổ phỉ, mà là ngài phát hiện tôi khác với những gì ngài dự liệu, thất vọng rồi nhỉ."
Trữ Kiến Hùng nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt bình tĩnh: "Châu Thanh, chú ý thái độ nói chuyện của cậu, con trai ruột của tôi, ở đâu ra mà bắt cóc?"
"Xem ra đã thừa nhận rồi." Trên người Châu Thanh khoác một chiếc áo khoác đen, chỉ khi cậu cúi người xuống mới có thể nhìn thấy áo sơ mi bên trong dính đầy máu và bụi, giống như vừa xông ra từ một cuộc tranh chấp, lúc này đây trên mặt chỉ có sự lạnh lẽo và mỉa mai, "Một người cha mà sẽ nhốt con trai mới mấy tuổi của mình dưới tầng hầm, ép chết mẹ anh ấy, một người cha mà hết lần này đến lần khác có ý đồ muốn kiểm soát anh ấy."
Châu Thanh nhanh chóng lấy một khẩu súng từ túi ở thắt lưng của vệ sĩ ra, dí lên đầu Trữ Kiến Hùng.
"Chữ cha này không hợp với ông. Tôi đã cho nhóm người trong tòa nhà thí nghiệm kia vào phòng khí độc đó, tất cả mọi người đều chỉ có năm phút." Sự kiên nhẫn khi tìm kiếm cả đêm của Châu Thanh đã cạn kiệt, chỉ còn lại lo lắng, nói: "Tôi chỉ muốn người của tôi."
"Ai là người của cậu? Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Trữ Kiến Hùng cười lạnh, hoàn toàn không tin cậu dám nổ súng.
"Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, ông cùng với những người kia hợp lại cũng không đủ để tôi chôn cùng." Châu Thanh linh hoạt mở chốt an toàn, gằn từng chữ một: "Nói lại một lần cuối cùng, trả anh ấy lại cho tôi."
Cậu Ấy Đến Từ 1945