Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 65: C65: Chương 65
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trữ Khâm Bạch thật sự có đến.
Nhân viên công tác của ban tổ chức lễ trao giải Phi Lan đưa tài liệu quy trình trong tay cho Trần Đăng Đăng đang đứng ở bên cạnh, cười nói với người đàn ông đứng bên cửa sổ: "Anh Trữ, ngài sẽ chịu trách nhiệm công bố người đoạt giải "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" của Phi Lan, quá trình về cơ bản sẽ là nhiêu đây, chỉ cần làm quen một chút là được rồi ạ."
Người bên cửa sổ gật đầu: "Được."
"Vậy tôi đi trước đây." Nhân viên công tác nói.
Trần Đăng Đăng lập tức đặt đồ xuống, "Tôi tiễn cô ra ngoài."
Sau khi ra khỏi phòng, nhân viên công tác này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói với Trần Đăng Đăng: "Lúc riêng tư anh Trữ nói chuyện ít vậy sao? Vừa rồi tôi nhìn anh ấy, chỉ sợ là anh ấy cảm thấy tôi nói nhiều quá."
Trần Đăng Đăng bật cười, "Không đâu, lúc tôi mới bắt đầu làm trợ lý cũng như vậy đấy, làm quen rồi sẽ cảm thấy không tệ."
"Lần này anh Trữ đồng ý tham dự, chúng tôi đều rất bất ngờ."
"Bất ngờ ư? Bọn tôi và Phi Lan cũng xem như là bạn cũ rồi mà." Trần Đăng Đăng đã có kinh nghiệm rồi nên vài câu khách sáo cũng không cần nghĩ, về cơ bản chỉ cần mở miệng là nói ra được, "Cũng vừa đúng lúc anh Trữ rảnh, chuyện nên làm mà."
Những người đối đáp cùng trong ngành này có ai mà không phải là nhân tài tinh anh đâu.
Nhân viên công tác nhân tiện đáp lại lời khách sáo như vậy, đi sóng vai với Trần Đăng Đăng trong hành lang, trông như đang tán gẫu nhưng cũng rất nghiêm túc tiết lộ: "Lần này khách mời danh dự vốn dĩ cũng định mời đạo diễn Du Thông, nhưng hôm qua lãnh đạo của chúng tôi thông báo sát giờ là đã thay người."
Trần Đăng Đăng giả vờ ngạc nhiên: "Vậy ư?"
"Tin chắc chắn đấy." Nhân viên công tác nhân tiện phối hợp, hiểu ngầm trong lòng nói: "Đây không phải là lần đầu anh Trữ làm người trao giải sao, anh ấy chịu cho mặt mũi thế này nên tất cả đương nhiên sẽ lấy phía các cô làm trọng rồi."
Trần Đăng Đăng tiễn người đến cửa thang máy, dùng tay chặn cửa thang máy để người đó đi vào, khách sáo nói một câu hẹn gặp lại.
Sau khi trở lại phòng đã xúc động với Trữ Khâm Bạch: "Sếp ơi, may mà anh rất nổi tiếng đấy."
Trữ Khâm Bạch đang nhìn bảng quy trình, "Cô muốn nói cái gì?"
"Không phải sáng sớm chúng ta đã biết Du Thông cũng ở đây sao?" Trần Đăng Đăng vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Vừa mới xảy ra chuyện trên mạng xong, lúc này nếu không phải là anh thì người ta làm gì thèm quản xem hai người bọn anh có gặp nhau không, càng đừng nói đến việc điều chỉnh sắp xếp."
Trữ Khâm Bạch còn không buồn ngẩng đầu lên, "Đó là ý của ban tổ chức, có gặp hay không cũng không có gì khác."
"Em biết người chột dạ không phải là chúng ta." Trần Đăng Đăng nói: "Nhưng em không vừa mắt ông ta, làm việc quá không biết chừng mực."
Bởi vì sau lưng Du Thông có quan hệ, tài nguyên tốt nên cũng xem như khét tiếng.
Vốn dĩ những thứ như quảng bá phim điện ảnh, bọn họ vẫn luôn phối hợp, anh Trữ rất ít khi quản những chuyện này vì đặt trong giới này đã là những chuyện vô cùng bình thường. Lần này, cuối cùng anh cũng ra tay, cô đoán phần lớn lý do là bởi vì liên luỵ đến anh Châu.
Anh Châu vì lý do công việc nên không thể lộ diện, bọn họ ở phía bên này chỉ ém xuống chứ không thể hoàn toàn khép mọi chuyện lại, đó cũng là lý do vì sao bây giờ vẫn còn những tiếng la hét đòi ly hôn.
Trữ Khâm Bạch bỏ đồ vật trong tay xuống, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Mưa này còn bao lâu nữa mới tạnh?"
"Dự báo thời tiết nói hai ngày tới trời đều có mưa."
Trần Đăng Đăng cho rằng anh lo lắng lúc diễn ra lễ trao giải thời tiết không được đẹp nên nói: "Lúc đến bên đó sẽ trực tiếp vào địa điểm luôn, nghe nói là vì nguyên nhân thời tiết nên thảm đỏ ngoài trời đã được đổi thành trong nhà rồi ạ."
Trữ Khâm Bạch không nói gì.
Trần Đăng Đăng nghĩ đến gì đó mới nhận ra mình đã hiểu lầm, lập tức sửa miệng, nói: "Anh Châu đến Bắc Kinh cũng không biết bận đến mức nào rồi, anh Trữ, hai ngày nay hai anh không liên lạc ạ?"
"Không có." Trữ Khâm Bạch đi trở lại.
Trần Đăng Đăng không hiểu: "Làm cái gì mà không liên lạc chứ?" Sau đó lại lẩm bẩm: "Còn tưởng tảo mộ trở về đã ở bên nhau rồi cơ."
Trữ Khâm Bạch phớt lờ lời độc thoại của trợ lý, cầm điện thoại rồi ra ngoài, bàn giao: "Thông báo cho studio liên lạc với phía Lục Minh, chuyện lần này làm cho sạch sẽ một chút, nếu như cậu ta vẫn xử lý không sạch sẽ thì tôi sẽ giúp cậu ta xử lý đấy."
Lúc Lục Minh nhận được điện thoại thì cười khổ, nói: "Làm gì dám làm phiền mấy người, hợp đồng tôi cũng huỷ rồi, sẽ không tự tìm rắc rối đâu." Vừa nói vừa hóng hớt, "Cậu ta còn thật sự đích thân đi Bắc Kinh luôn à, ra oai phủ đầu lần này không phải lớn quá rồi đấy chứ."
Bên phía studio đành phải nói: "Không phải vì chuyện này ạ."
"Không phải vì chuyện này? Vậy cậu ta đi làm gì?"
"Đi làm việc."
Lục Minh: "..."
Từ lúc Châu Thanh xuống xe đến khi vào sảnh lớn, mặc dù đã che ô nhưng trên đầu vai vẫn bị dính một chút nước mưa.
Đường Mật đi giày cao gót bên cạnh cậu, nói: "Châu tổng, anh về phòng thay quần áo trước rồi nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ tôi sẽ thông báo cho anh."
"Không cần nghỉ ngơi đâu." Châu Thanh nói, "Gọi những người còn lại đến phòng tôi để mở một cuộc họp tổng kết ngắn gọn."
Đường Mật đột nhiên không biết phải làm gì.
Đây là lần đầu tiên cô đi công tác cùng Châu Thanh với tư cách là thư ký, về bản chất, cô biết mình chỉ cần tuân theo mệnh lệnh là được rồi, không mắc sai lầm gì trong công việc thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng quan tâm đến sức khoẻ của ông chủ dường như cũng là một phần trong công việc của cô.
Cô nghe nói Châu tổng đã nằm viện một năm nên sức khoẻ không được như bình thường, trong mắt Đường Mật, Châu Thanh là người điềm đạm và khôn ngoan, làm việc liên tục và rất ít khi để lộ ra sự mệt mỏi. Cho dù vậy thì cô vẫn luôn lo lắng rằng tình trạng của cậu sẽ trở nên tồi tệ hơn, hơn nữa, cậu còn nói có hơi đau đầu, Đường Mật đoán chắc rằng sự "có hơi" này đã được nói giảm nói tránh đi rất nhiều.
Trong lúc cô còn đang nghĩ xem phải làm gì thì đột nhiên bị người ta chặn đường, Đường Mật nhìn mấy người đang chặn trước mặt Châu tổng, bất mãn ngăn lại: "Xin hỏi, ngài có việc gì sao?"
"Đường Mật." Châu Thanh cất tiếng, kéo người ra sau lưng mình, nhìn người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi ở phía trước, nói: "Diêu tổng, có việc gì cứ nói với tôi là được rồi."
Là Diêu Trung Hiển, ông chủ hiện tại của Tân Nguyên.
Không phải người có học gì cả, trên mặt người này có những đường nét tử vi rất sâu, không quá cao, để tóc húi cua và có tướng mắt ưng (*), cho dù có mặc Âu phục trông cũng không ra dáng người làm kinh doanh chân chính. Hắn nhìn Châu Thanh, nói: "Châu tổng, tôi nghĩ chuyện trước đây giữa chúng ta có không ít hiểu lầm, tôi mời khách, Châu tổng nể mặt ăn cùng một bữa cơm thì thế nào?"
(*) tướng mắt ưng: thể hiện sự sắc sảo, hiểm ác ẩn giấu đằng sau và từ đó cũng phần nào biểu lộ cho tính tình độc ác tàn bạo của chủ nhân. Những người có nét tướng mắt ưng này thường hay suy tính và luôn ganh ghét đố kỵ người với người khác. Bản chất là người có tài, giỏi nắm bắt cơ hội, có con mắt nhìn người, dễ dàng đạt được thành công và phú quý vinh hiển.
"Xin lỗi Diêu tổng." Vẻ mặt Châu Thanh lạnh nhạt nói: "Tối nay tôi có sắp xếp khác rồi."
Diêu Trung Hiển tiến gần lại một bước, thấp giọng nói: "Châu Thanh, đừng dựa vào việc mình còn trẻ mà kiêu ngạo như vậy. Cậu ép Tân Nguyên của tôi ra khỏi khu vực phía Bắc thì sao chứ? Nếu cậu vẫn muốn làm ăn ở Lam Thành đến cùng thì làm việc nên có suy nghĩ một chút mới tốt."
Châu Thanh thờ ơ nói: "Vậy sao? Những bài học Diêu tổng đưa ra để lại ấn tượng khá sâu cho người khác đấy."
Gặp phải loại người như Diêu Trung Hiển trong giới kinh doanh, Châu Thanh vẫn luôn không cảm thấy đáng để người ta phải phẫn nộ, nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện đó thì...
Nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, hay nói cách khác thì Trữ Khâm Bạch xảy ra chuyện do bị mình liên luỵ, chỉ cần nghĩ tới khả năng này, Châu Thanh liền cảm thấy mình không đơn giản chỉ là phẫn nộ nữa rồi.
Sau hai ngày không có bất kỳ liên lạc gì, Châu Thanh càng nhận ra rõ ràng hơn rằng mình thật ra rất để tâm.
Từ chối là để tâm.
Mềm lòng thỏa hiệp thật ra cũng là vì để tâm.
Chỉ có người kia dùng một giọng điệu không lạnh không nhạt nói: "Phần mộ anh hùng từ xưa đến nay nhiều vô số, Châu tổng tuổi còn trẻ không nên thêm một cái nữa, chữ "goá" này suy cho cùng chẳng dễ nghe là mấy."
Anh kéo mình lại, hỏi cậu muốn đi đâu?
Con phố ở nước Anh, anh nói đang đợi cậu.
Bọn họ thật ra đã có nhiều kỷ niệm để truy tìm lại như vậy rồi.
Để tâm đến sớm hơn những gì mình tưởng tượng, đến mức mà vào lần cuối cùng khi bản thân đưa ra quyết định hạ quyết tâm, lại vì bị gián đoạn bởi một sự cố trông có vẻ như ngoài ý muốn, sự không lùi mà tiến của Trữ Khâm Bạch đã khiến cho cảm xúc của cậu đột nhiên vỡ đê, giờ đây lại càng khơi dậy cảm xúc của cậu nhiều hơn nữa.
Ánh mắt của Châu Thanh hơi lạnh đi, nói: "Nếu như Diêu tổng cảm thấy tôi còn trẻ thì có thể thử đối diện trực tiếp với tôi mà xem. Tài liệu điều tra sơ bộ về khu vực phía Bắc đã sớm được đưa tới Bắc Kinh, con đường tiếp sau đây của Tân Nguyên nên đi như thế nào, Diêu tổng vẫn cần phải hao tổn tâm trí. Thay vì dành thời gian rảnh ra mời tôi đi ăn, không bằng hãy nhả ra hết những gì đã nuốt chửng suốt những năm qua đi." Châu Thanh tiến lại gần, "Tranh thủ trì hoãn việc xử lý, ngài nói có đúng không?"
Diêu Trung Hiển nhìn chằm chằm cậu: "Còn chưa đi đến bước cuối cùng đâu, Châu tổng."
Châu Thanh gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nhưng ở khu vực phía Bắc thì Tân Nguyên không còn hy vọng nữa rồi, chuẩn bị sẵn sàng để dọn ra đi thôi."
Đường Mật ở bên cạnh nghe đến mức hãi hùng khiếp vía.
Châu tổng hiếm khi không khách sáo với ai như vậy, cậu có thể làm vậy nhưng thật ra rất ít khi nói gì, chứ đừng nói là thẳng thắn và không nể mặt như vậy.
Đường Mật không ngờ rằng đối phương cũng đưa người đến Bắc Kinh, hơn nữa còn xuất hiện trong cùng một khách sạn với bọn họ.
Bọn họ tìm đến đây chứng tỏ đã biết rằng bản thân đã bị điều tra nhanh như vậy, trong đó còn có lý do là Châu Thanh. Theo cách làm việc của những người này, Đường Mật sợ rằng Châu Thanh sẽ chịu thiệt.
"Châu tổng." Đường Mật nhỏ giọng nói: "Tôi đi gọi bảo vệ."
"Gọi bảo vệ cái gì." Diêu Trung Hiển thấy nói chuyện với Châu Thanh như nước đổ lá khoai, vừa ra hiệu cho hai người phía sau vừa nói: "Ở sảnh lớn không tiện nói chuyện, bọn tôi mời Châu tổng đến phòng để thảo luận chi tiết vậy."
Châu Thanh nhìn Diêu Trung Hiển: "Diêu tổng, cách đe doạ này không có tác dụng với tôi đâu, tôi biết hôm nay chú muốn làm gì, nhưng tôi nói thật cho chú biết, cho dù chú có giành được hồ sơ dự thầu trong tay tôi thì khu vực cũ phía Nam cũng sẽ không rơi vào tay chú. Mất thứ này để bù lại thứ khác, trong kinh nghiệm kinh doanh của Châu Thanh tôi không hề có bộ quy tắc nào như cái mà Diêu tổng thi hành."
Diêu Trung Hiển nở một nụ cười giả tạo, "Châu tổng đừng nói sớm như vậy, mọi người cùng bàn chuyện làm ăn, hoà khí sinh tài không được sao?"
Châu Thanh: "Cách bàn chuyện này của Diêu tổng e là tôi không thể chiều lòng được rồi."
Da thịt Diêu Trung Hiển cứng đờ, sắc mặt đã tối sầm.
Lần này công ty đã thua lỗ lớn, người sau lưng hắn đã không còn sẵn sàng phơi bày mặt trái nữa rồi, miễn là có được thứ mà Tân Nguyên muốn, một Châu Thanh thôi thì tính là gì.
Thấy cậu muốn rời đi, làm sao có thể dễ dàng buông tha người như vậy.
Hai người phía sau nhận được chỉ thị còn thật sự dám trực tiếp tới lấy cặp tài liệu và điện thoại di động trong tay Châu Thanh.
"Đều đang làm cái gì đấy, làm cái gì đấy!" Bảo vệ vội vàng chạy tới, vừa sải bước vừa nói:
"Mấy người đang làm cái gì vậy?! Mấy người trà trộn vào đây là mấy kẻ chụp ảnh thay hay là phóng viên? Hai ngày nay cấm làm ầm ĩ không biết à? Có phải là muốn ăn cơm tù không!"
Bảo vệ vô thức phớt lờ Châu Thanh, cho rằng cậu là một minh tinh nghệ sĩ nào đó đang gặp phải rắc rối nên trực tiếp đưa tay tách hai người còn lại ra, mở miệng chất vấn bọn họ: "Mấy người rốt cuộc là ai hả? Có chút quy củ nào không vậy?"
Người Diêu Trung Hiển mang theo trông có vẻ như cũng không rõ tình hình nên nói: "Bọn tôi chỉ đang bàn việc thôi, có liên quan gì đến bảo vệ mấy người chứ?! Bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Diêu Trung Hiển lại đưa danh thiếp ra, mang theo thái độ của doanh nhân giải thích: "Đây là một sự hiểu lầm thôi, đây là người của công ty tôi, không phải phóng viên gì cả, lần này đến Bắc Kinh là vì có việc phải làm."
Nhân viên bảo vệ nhận lấy danh thiếp nhìn xem, thấy một chuỗi các chức danh phía trên thì lại quay sang nhìn Châu Thanh, trông đẹp như vậy nhưng đúng thật là không đối chiếu được với khuôn mặt của bất kỳ minh tinh nào, chỉ đành phải trả lại rồi nói: "Mặc kệ là ai cũng không được động tay động chân với người khác ở sảnh lớn thế này, ở chỗ chúng tôi làm ầm làm ĩ có biết sẽ có hậu quả gì không?"
Đường Mật nhìn thái độ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ của nhân viên bảo vệ, ở bên cạnh lo lắng nói: "Châu tổng, nếu không đuổi những người này ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ còn gây rắc rối."
Bởi vì sự xuất hiện của bảo vệ mà nơi này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Lúc này, cánh cửa thang máy ở xa xa mở ra, có mấy người đi ra ngoài, trông có vẻ như cũng đang bàn việc, nội dung bên trong mơ hồ có thể nghe ra được những thứ như dữ liệu và định giá.
Đường Mật cũng không nhìn rõ là ai, mặc dù nhân viên bảo vệ nói ở đây đã nhận không ít khách hàng tuyến đầu, không phải minh tinh đến để nhận giải thưởng thì cũng là ông trùm đầu tư trong giới nhưng cô cũng không đu idol và không có hứng thú.
Hơn nữa, rắc rối trước mắt còn chưa giải quyết xong, cô chỉ còn cách lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho những người trong nhóm, bảo bọn họ mau mau đi xuống.
Đang bấm nửa chừng thì trong khóe mắt vẫn chú ý tới trong đoàn người đi ra, bước chân của người đi đầu đột nhiên dừng lại, sau đó nhấc chân và đi về phía bọn họ ở bên này.
Lúc này, Đường Mật mới ngẩng đầu lên nhìn sang, ngay sau đó chính là sửng sốt.
Trước khi xuống xe cô còn đang đoán già đoán non, kết quả là người thật sự ở đây sao?
Trữ Khâm Bạch mặc một chiếc áo hoodie màu đen, một tay đút trong túi để lộ ra mặt đồng hồ kim loại màu đen trên cổ tay, tay còn lại cầm điện thoại di động, không đeo khẩu trang mà chỉ đội mũ.
Anh đi tới, lúc dừng lại trước mặt Châu Thanh cả người đang mặc Âu phục thì cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Châu Thanh nhìn người trước mặt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, kinh ngạc hỏi: "Anh tới lúc nào vậy?"
Trữ Khâm Bạch lạnh lùng liếc nhìn đám người Diêu Trung Hiển, thu tầm mắt lại rồi bất mãn nói: "Anh đang hỏi em đấy."
Châu Thanh bất đắc dĩ, đành phải giải thích: "Giải pháp cuối cùng khi tức nước vỡ bờ, đã hiểu chưa?"
Một câu giải thích đơn giản chính là Tân Nguyên cảnh cáo không thành, mượn cơ hội mở họp ở Bắc Kinh và đã tìm tới cửa, tìm tới sảnh lớn của một khách sạn năm sao, còn tình cờ gặp đúng lúc khách sạn được quản lý gắt gao nhất, bị hiểu lầm là paparazzi và kẻ chụp thay.
Trữ Khâm Bạch vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều biết đến anh, bảo vệ thấy anh nói chuyện với Châu Thanh thì nói: "Anh Trữ, ngài có quen biết vị này sao?"
"Ừm." Trữ Khâm Bạch đáp lại, cau mày nói: "Đừng có người thế nào cũng cho vào."
Nhân viên bảo vệ lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói, gọi mấy bảo vệ khác đi cùng rồi nói với ba người kia: "Các vị, thật xin lỗi, chúng tôi có thể sẽ phải kiểm tra chi tiết thân phận của các vị lần nữa, mời đi bên này."
Diêu Trung Hiển nhìn thấy xung quanh bất chợt có nhiều người hơn thì dứt khoát từ bỏ việc phản kháng, phối hợp nói, "Đương nhiên."
Trước khi đi, hắn quay đầu lại liếc Châu Thanh một cái, sau đó chuyển ánh mắt lên người Trữ Khâm Bạch, cười không có ý nghĩa gì rồi nói: "Cậu Trữ, tôi và lão Trữ tổng cũng đã nhiều năm không gặp rồi, ngày nào đó nhất định sẽ đến cửa thăm hỏi."
Trên mặt Trữ Khâm Bạch không có biểu cảm gì nhìn sang, không nói gì cả.
Châu Thanh hoàn toàn không biết rằng người họ Diêu này còn quen biết Trữ Kiến Hùng, hơn nữa, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng lời này của Diêu Trung Hiển có lẽ không chỉ đơn giản như bề ngoài.
Châu Thanh vừa tiến về trước một bước theo hướng bảo vệ dẫn người đi đã bị Trữ Khâm Bạch kéo trở lại, Trữ Khâm Bạch nhìn cậu: "Châu tổng, đi làm gì vậy?"
Châu Thanh nhìn vào mắt anh, nhất thời không biết nên nói gì.
Trữ Khâm Bạch kéo người lại, nhìn bờ vai bị ướt của cậu thì hỏi: "Vừa nãy bị mắc mưa à?"
"Không có." Châu Thanh lắc đầu, "Chỉ dính một chút thôi."
Lúc này, người đi cùng với Trữ Khâm Bạch từ phía sau chào hỏi: "Anh Trữ, là bạn của anh à? Nếu đã quen biết thì cùng đi ăn bữa tối đi."
Châu Thanh nhìn về phía sau anh một cái, đều là những người không quen biết, cậu gật đầu xem như chào hỏi.
Châu Thanh đoán anh đang có việc bận nên thu tầm mắt lại, nhìn anh rồi nói: "Có hẹn với người khác bàn việc sao?"
"Ừm." Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Ăn cơm tối chưa?"
Châu Thanh nghe ra được ý tứ đang ngỏ lời mời, nói sự thật, "Buổi tối em có một bữa tiệc thương mại."
Trữ Khâm Bạch đưa tay ra vỗ nước mưa trên vai cậu, nhìn cậu, dùng giọng điệu không nặng không nhẹ nhận xét, "Mới có hai ngày thôi đã bận đến mức sắc mặt tệ như vậy rồi."
Đường Mật vốn dĩ ở bên cạnh không dám nói dù chỉ một lời, nghe đến đây thì vội vàng xen vào: "Châu tổng có hơi đau đầu."
Lông mày của Trữ Khâm Bạch đột nhiên cau lại, duỗi tay ra sờ trán cậu, nói: "Đau đầu?"
Sau khi xác nhận không bị sốt thì vạch tóc ra, chú ý đến nơi cậu đã tháo miếng dán hạ sốt, ngay vị trí bên dưới chân tóc một chút, vết sưng đã giảm bớt và kết thành vảy không rõ ràng lắm.
Anh hỏi cậu: "Có phải vẫn là do ngày hôm đó bị đụng phải đúng không?"
Châu Thanh cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay đang đặt lên trán mình nên nhất thời quên phản ứng, nghe được lời này mới lấy tay anh xuống, nói: "Không liên quan đến cái này đâu, chỉ là hai ngày nay trời mưa nên có thể là không thích nghi được lắm thôi."
Bắc Kinh vào cuối thu, đặc biệt là khi đổ mưa sẽ lạnh thêm rất nhiều một cách rõ ràng, cũng có thể là do hít phải gió.
Lúc Trữ Khâm Bạch đưa tay lên nhìn thời gian, Châu Thanh cảm nhận được ý định của anh thì ra hiệu về phía sau anh, ngăn lại: "Em có họp tổng kết nên lại phải đi đây, anh cũng đừng bỏ mặc người ta ở bên kia."
Trữ Khâm Bạch liếc nhìn cậu một cái, cuối cùng dứt khoát đưa cho Đường Mật số điện thoại riêng tư của mình rồi dặn dò: "Nếu đã uống thuốc rồi thì trước tiên trông chừng em ấy ngủ ít nhất nửa tiếng, một khi xảy ra tình trạng bị sốt thì hãy kịp thời thông báo cho tôi, làm phiền rồi."
"Không, không phiền đâu ạ." Đường Mật vội vàng nói.
Bởi vì đang ở nơi công cộng nên hai người không nói nhiều mà đã tách nhau ra.
Đường Mật nhìn dãy số trên điện thoại, rồi lại nhìn Châu Thanh với gương mặt như bình thường đang đi bên cạnh, thầm nghĩ mấy người đang gào thét đòi ly hôn e là phải thất vọng rồi.
Nếu thật sự là vì liên hôn mới kết hôn thì lần trước cũng sẽ không tối mịt mà vẫn đến đón Châu tổng, bây giờ mặc dù không thể nhìn ra được có bao nhiêu thân thiết ở nơi công cộng nhưng một người có cảm giác xa cách như Châu tổng, ngay cả việc để cho người ta sờ trán mà cũng quên né tránh.
Đường Mật lưu số lại, đi theo sau thấp giọng hỏi: "Châu tổng, còn họp nữa không ạ?"
Châu Thanh đứng ở cửa thang máy, bất ngờ nói: "Tại sao lại không?"
Đường Mật: "Thì anh ấy, anh Trữ ấy vừa rồi bảo anh ít nhất phải ngủ nửa tiếng mà."
Châu Thanh dừng lại một chút, sau đó nói: "Anh ấy không nhìn thấy thì sẽ không biết đâu."
Đường Mật nhất thời câm nín, thầm nghĩ, trọng điểm hoàn toàn không phải là điều này mà...
Cậu Ấy Đến Từ 1945