Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 59: C59: Chương 59
Trữ Khâm Bạch khựng lại một chút, lúc dừng lại trên môi Châu Thanh đã có thể cảm nhận được xúc cảm hơi phảng phất kia, giống như hương vị trong nồi ngào đường theo phương thức xưa, dày đặc và chiếm cứ toàn bộ hơi thở xung quanh.
Châu Thanh chớp mắt, gần như ngây thơ nhìn Trữ Khâm Bạch đang ở gần trong gang tấc.
Từ đầu đến cuối, Trữ Khâm Bạch chưa từng đợi được một câu từ chối, cuối cùng đưa tay lên che mắt cậu, không thể chịu nổi nữa.
Cằm Châu Thanh bị bóp lấy, khớp hàm hoàn toàn thất thủ.
Cậu bị hôn xuyên xuống.
Châu Thanh chưa bao giờ biết rằng hành vi này sẽ mang lại hiệu quả loá mắt và choáng váng đến vậy, bị quấn lấy, giống như đang đạp lên một đám mây mềm mại mà không tìm thấy điểm tựa. Cậu đành phải vươn tay ôm lấy cổ người trước mặt, cố gắng tìm một khoảng không gian để hít thở nhưng trên thực tế thứ nhận lại được là một nụ hôn sâu, cướp đoạt càng sâu và không kiêng nể hơn.
Quên mất thời gian và không gian, Châu Thanh dần bắt đầu cảm thấy không thể thở được.
"Trữ... Trữ Khâm Bạch." Cậu khó khăn nghiêng đầu tránh đi, khuôn mặt cọ lên vai Trữ Khâm Bạch, hai tay đặt trên lưng anh ngăn cản anh tiếp tục, dường như chịu không nổi mà th.ở dốc: "Đủ, đủ rồi, tôi sắp chết rồi."
Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, nằm xuống vùi đầu vào cổ cậu.
Châu Thanh dùng chân đá anh một cái, "Anh cười cái gì?"
Trữ Khâm Bạch cắn một cái lên dái tai cậu, "Sau khi uống rượu đều ngoan như vậy à?"
Cả người Châu Thanh run lên, vẫn nhớ trả lời anh, "Lúc lên lầu không phải anh còn nói tôi uống rượu không nói lý à."
Trữ Khâm Bạch đứng dậy nhìn cậu, bình tĩnh giúp cậu kéo cúc áo trước ngực đã bị xé bung từ lâu, một lúc sau hỏi cậu: "Bây giờ đã hiểu chưa?"
"Hiểu cái gì?"
"Cái gì gọi là thích."
Châu Thanh lắc đầu: "Không biết."
Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Ừm, vậy tôi đổi cách hỏi, vừa rồi tôi hôn em, em có cảm thấy đáng ghét không?"
"Cũng, tạm được." Phản ứng của Châu Thanh lúc này rất thẳng thắn.
Sự thẹn thùng trong xương tuỷ không có cách nào che đậy hoàn toàn nhưng cũng không thể hoàn toàn bác bỏ, cậu miễn cưỡng thừa nhận, "Chắc không tính là đáng ghét."
Trữ Khâm Bạch cong cong khóe miệng: "Không ghét chính là thích, Châu Thanh, thừa nhận đi, em cũng thích tôi."
(boi tâm cơ thao túng tâm lý =)))))
"À, là vậy sao?"
Châu Thanh nhìn lên trần nhà phòng khách.
Trần nhà cứ xoay rồi lại xoay, cậu cũng đang nghĩ, chẳng lẽ đây thật sự là thích sao? Lại nghĩ, không đúng, đây là lời Trữ Khâm Bạch nói, anh nhất định là đang lừa bịp mình.
Trữ Khâm Bạch cài khuy thắt lưng của Châu Thanh, lúc ngẩng đầu lên thấy cậu đã ngủ thiếp đi thì ánh mắt trở nên dịu dàng.
Nhân lúc người ta uống say thì bắt nạt nhưng anh cũng không sinh ra cảm giác tội lỗi gì, suy cho cùng có thể kịp thời thu tay lại là anh đã dùng nghị lực và rủ lòng từ bi rồi.
Lúc Châu Thanh tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì cả người đần cả ra.
Cậu nhận ra không hiểu sao mình lại ngủ trong phòng của Trữ Khâm Bạch, hơn nữa bên cạnh còn có nếp nhăn, chứng tỏ đêm qua cũng có người ngủ ở bên còn lại.
Tại sao cậu lại ngủ cùng với Trữ Khâm Bạch?
Hôm qua trước tiên là tụ tập với đồng nghiệp, sau đó Trữ Khâm Bạch đến, cậu cảm thấy rất nóng ở trên xe, nằm mơ, sau đó...
Cậu không đến mức uống đến say xỉn, vậy nên muốn nhớ lại cũng không khó.
Cùng lúc trí nhớ dần dần khôi phục, biểu cảm trên mặt Châu Thanh càng ngày càng kỳ quái.
Đặc biệt là khi nhớ lại chi tiết cuối cùng lúc nằm trên ghế sofa, Châu Thanh giống như chán nản đến mức sống lưng ớn lạnh, chậm rãi đưa tay lên đỡ trán.
Giây tiếp theo là vén chăn lên nhìn xem, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may là trông có vẻ như chưa đến bước không thể thu dọn.
Cậu thế mà đã hôn môi cùng một người đàn ông.
Lúc vừa mới đến, Phạm Tuyền bảo cậu ký thỏa thuận, cậu vốn dĩ còn tưởng rằng mình đã lấy một người vợ, kết quả vợ trở thành giới tính nam, không hiểu sao cậu lại có thêm một người chồng.
Nhưng từ đầu đến cuối, Châu Thanh không cho rằng mình sẽ nảy sinh tình cảm với một người đàn ông.
Nhưng mới đêm qua thôi, cậu và Trữ Khâm Bạch hôn nhau, quấn lấy nhau trên ghế sofa.
Nhiệt độ bàn tay đối phương truyền đến eo, âm thanh mập mờ giữa môi và răng đủ để khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, hơi thở đan xen, những ký ức đó rõ ràng đến mức Châu Thanh cũng có thể nhớ lại từng chi tiết.
Bản thân mình hoàn toàn không có ý đồ phản kháng, đây mới là điều Châu Thanh để tâm nhất, đủ để chứng minh rằng cậu hoàn toàn có thể chấp nhận được việc gần gũi với đàn ông.
Sau khi nghĩ thông điểm này cũng chỉ làm gia tăng thêm sự hối hận, làm sao mình có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Nhất định phải hỏi Trữ Khâm Bạch thích là cảm giác như thế nào, lúc hôn còn chủ động ôm cổ người kia.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự đã vứt hết mặt mũi của chính mình đi rồi.
Châu Thanh vén chăn xuống giường, vừa mở cửa liền đụng phải Trữ Khâm Bạch đang chuẩn bị đi vào.
Trên cái khay của Trữ Khâm Bạch có bữa sáng kiểu Tây và một ly sữa, thấy sắc mặt Châu Thanh vẫn còn mang theo chút tái nhợt vì say thì có phản ứng như bị doạ sợ, nhướn mày: "Tôi nói này Châu tổng, vội vội vàng vàng như thế là đang chuẩn bị làm gì đây?"
Châu Thanh bình tĩnh lại một chút, "Tối hôm qua, chúng ta..."
"Làm sao?"
Châu Thanh hạ quyết tâm, cảm thấy cũng không thể ăn nói úp mở, giải thích: "Tôi đã uống rượu."
"Tôi biết, vậy nên?"
"Anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra không?"
Trữ Khâm Bạch lạnh giọng: "Không thể."
Châu Thanh không nói gì nữa.
Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái: "Em đây là đơn thuần không muốn đối mặt hay là không muốn chịu trách nhiệm?"
"Tôi, không phải, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm?" Châu Thanh phát hiện ra suýt nữa lại bị Trữ Khâm Bạch kéo xuống mương, hơi chỉnh lại tóc, nhìn Trữ Khâm Bạch, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chỉ là sau khi uống rượu nên hồ đồ mà thôi."
Trữ Khâm Bạch cười giễu một tiếng: "Em chỉ là phạm phải sai lầm mà đàn ông bình thường đều phạm phải?"
Châu Thanh nghe ra được sự trêu chọc và hơi không vui, mở miệng dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy, tôi uống say làm hỏng việc, đầu óc không minh mẫn, hy vọng anh đừng để chuyện hôm qua trong lòng."
Bản thân không tự ý thức được mình bị ức hiếp lại còn vội vàng thừa nhận lỗi lầm.
Quai hàm của Trữ Khâm Bạch hơi động đậy, rốt cuộc vẫn không nỡ làm quá, xoay người: "Ra ngoài đi, ăn sáng trước đã. Sắc mặt quá khó coi, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
Đây là đồng ý cứ thế bỏ qua rồi?
Châu Thanh sờ lên mặt mình, không biết sắc mặt của mình tệ đến mức nào, ngược lại ngón tay không cẩn thận chạm vào môi, cảm giác nhói như kim châm ngay lập tức ập đến, đau đến mức cậu không nhịn được cau mày lẩm bẩm: "Cắn rách lúc nào vậy, cầm tinh con chó hay gì?"
Đến phòng bếp, Châu Thanh mới phát hiện có thím Trương ở đó, vừa nhìn thấy cậu đã nói: "Cậu Châu, sao cậu lại ra ngoài rồi?"
"Thím Trương?" Châu Thanh hỏi, "Thím đến đây từ lúc nào vậy ạ?"
Thím Trương không phải lúc nào cũng ở căn hộ này, trước đây có đứa nhỏ nên bà đến ở vài ngày, sau đó lại trở về Đông Hồ.
Thím Trương lau tay vào tạp dề, nhìn Trữ Khâm Bạch đặt khay xuống, cười nói: "Sáng sớm cậu ấy gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua đây. Nói là tối qua cậu uống rất nhiều rượu, bảo tôi khoảng thời gian này cứ ở đây chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cậu."
Châu Thanh liếc nhìn Trữ Khâm Bạch một cái, lắc đầu: "Phần lớn thời gian con đều ở công ty, thật sự không cần đâu."
"Sao lại không cần?" Thím Trương không đồng ý, nói: "Trước đây đã vậy rồi, tôi nấu canh mấy lần gửi đến công ty cho cậu, cậu cũng cảm thấy quá phiền phức. Cậu nhìn chính mình đi, sức khoẻ không tốt còn uống rượu, sắc mặt lại không tốt nữa rồi."
Châu Thanh không có cách nào phản bác, cũng xấu hổ khi nói tối qua thật sự là ngoài ý muốn.
Cậu sẽ không không có việc gì lại uống đến mức khiến cho mình thành ra như vậy.
Trữ Khâm Bạch gõ bàn, "Được rồi, lại đây."
Châu Thanh đi tới rồi ngồi xuống, Trữ Khâm Bạch đẩy hai tờ giấy qua.
"Đây là cái gì?" Châu Thanh kỳ quái hỏi.
Trữ Khâm Bạch: "Bảng biểu ăn uống của em, tôi đã tìm một chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp soạn ra dựa theo thể chất của em, sau này nghiêm túc tuân theo cái này. Còn có cả thực đơn tẩm bổ và thuốc đều ở trên đây."
Châu Thanh ngước mắt lên nhìn anh.
Trữ Khâm Bạch xắn tay áo nhìn cậu: "Lại cảm thấy tôi quản lắm quá à?"
"Anh không cần làm những thứ này." Châu Thanh nói.
Trữ Khâm Bạch xắn xong tay áo, hai tay chống lên bàn nghiêng người về phía trước, nhìn Châu Thanh nói: "Tôi có quyền quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của bạn đời mình. Tôi đã đập nhiều tiền như vậy để kéo dài mạng sống, em khó khăn lắm mới sống tiếp được lại định hủy hoại bản thân như thế này đấy à? Việc này cứ định như thế đi, không thể thương lượng."
Châu Thanh cũng biết rằng Trữ Khâm Bạch đã tiêu tốn con số thiên văn (*) để cho cơ thể này được sống tiếp nhưng anh lại không biết rằng, người tỉnh dậy là một người khác.
Châu Thanh không thể tưởng tượng được nếu có người biết sự thật này sẽ là tình huống như thế nào.
Mượn xác hoàn hồn? Chết đi sống lại? Du hành thời gian?
Lúc này đây, Châu Thanh kiên định với sự lựa chọn của mình, cậu sẽ không nói cho Trữ Khâm Bạch biết sự thật, vì vậy tuyệt đối cũng không thể ở bên anh.
Trữ Khâm Bạch nhìn đôi mắt cậu đột nhiên nhạt đi thì tiếp tục nói: "Không muốn nghe lời hay là cảm thấy lời này khó nghe?"
"Rất thành khẩn." Châu Thanh gật đầu nói: "Anh nói đúng, tôi nên chú ý sức khoẻ thật tốt mới không cô phụ số tiền đó anh đổ vào." Châu Thanh cầm hai tờ giấy lên, nhìn rồi nói: "Tôi sẽ dựa theo trên này, cảm ơn."
Đuôi mắt Trữ Khâm Bạch trống rỗng, hạ thấp giọng nói: "Ý của tôi không phải là tiền này không nên tiêu, tôi cảm thấy tiêu rất đáng."
"Tôi biết anh không có ý đó." Châu Thanh cười nói: "Lời cảm ơn của tôi cũng chân thành như vậy."
Nếu như ban đầu Trữ Khâm Bạch không chịu trả tiền thì cơ thể này nói không chừng không kéo dài được bao lâu trong bệnh viện đã tắt thở.
Sẽ không có Châu Thanh đến từ thời đại cũ.
Sẽ không có Châu thị ngày hôm nay.
Càng sẽ không có cậu lúc này đang ngồi trên bàn ăn nói lời cảm ơn với Trữ Khâm Bạch.
Suy cho cùng thì chính người này đã để lại một cơ hội sống, mới để cho Châu Thanh ở quá khứ có cơ hội đến đây.
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, đứng dậy, chuyển đề tài nói: "Thứ năm tới là ngày giỗ mẹ tôi".
"Thứ năm?" Châu Thanh vẫn còn nhớ chuyện tối qua nhận điện thoại của bà ngoại, nghĩ xem mình có sắp xếp gì không, một lúc sau mới nói: "Được, tôi sẽ dành thời gian ra."
Trữ Khâm Bạch đi vào phòng thay quần áo.
Thím Trương bưng lên cho cậu một bát canh, nói: "Nhân lúc còn nóng thì uống đi, sẽ làm dịu cảm giác đau đầu khi say."
"Cám ơn thím Trương." Châu Thanh nói.
Thím Trương nhìn cậu rồi thở dài một hơi.
"Sao vậy ạ?" Châu Thanh vừa khuấy canh vừa hỏi.
"Canh này là cậu ấy chuẩn bị đấy, lúc tôi đến thì đã sôi sùng sục rồi." Thím Trương muốn nói lại thôi, nhìn cậu hỏi: "Cậu Châu, sao tôi cứ cảm thấy hai người ở chung lâu như vậy rồi mà mối quan hệ này vẫn như xa như gần vậy?"
Châu Thanh cười nói: "Bọn con vẫn luôn như vậy mà, chưa từng thân cận."
"Nói bậy." Thím Trương tức giận mắng: "Mặc dù tôi đã lớn tuổi rồi nhưng cũng không mù. Cậu ấy để tâm đến cậu, cậu cũng không phải hoàn toàn không để tâm đến cậu ấy, tôi chưa từng thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy với ai bao giờ. Hai người sinh sống cùng nhau, trong tim có đối phương là quan trọng nhất, chỉ cần để tâm thì những ngày tháng này sẽ có thể trải qua thật tốt."
Châu Thanh húp một ngụm canh, hương vị rất ngon nhưng cậu lại không trả lời thím Trương.
Trước đây cậu không biết rằng, hoá ra nhắc đến cái gọi là tình yêu lại có nhiều sự trầm bổng và lên xuống trong cảm xúc như vậy.
Một giây trước bạn cho rằng mình đang ngâm mình trong nước ấm, giây tiếp theo lại cảm thấy bốn phía đều có những lỗ hổng có gió lùa qua. Cậu không thể thẳng thắn nên tình nguyện sẽ không chạm vào, bởi vì có quá nhiều nghi ngờ và phòng bị, Châu Thanh không cần bước vào cũng có thể đoán được đại khái hướng đi của kết cục.
Gió thổi cát bay có thể làm mù mắt.
Đợi đến khi cát tích tụ được nhiều rồi, mọi thứ đều sẽ trôi qua không dấu vết.
Cậu đến rất bí mật, cũng hy vọng một ngày nào đó khi cậu thật sự biến mất trên thế giới này cũng sẽ không gây ra bất kỳ xáo trộn nào giống như vậy.
Thím Trương nói mà thấy cậu không nhúc nhích gì thì cũng không nói nữa.
Lúc Châu Thanh vừa đến Đông Hồ, bà cho rằng cậu đến để níu kéo lại trái tim của đối phương. Suy cho cùng cậu Trữ có tiền có danh, có biết bao nhiêu người bán mạng muốn ở bên cạnh anh để chiếm cứ được một vị trí.
Nhưng sau một thời gian dài liền có thể nhìn ra một chút chân tướng, rõ ràng là miễn cưỡng chắp vá nên có được ngày hôm nay mới khiến cho người ta cảm thấy khó có được.
Cuối cùng, thím Trương chỉ có thể thở dài, người trẻ tuổi rốt cuộc có thể dằn vặt nhau, mặc dù người khác vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là đang dằn vặt cái gì.
Châu Thanh rút ngắn thời gian trở về.
Bận rộn là một chuyện nhưng cũng có ý tứ cố tình trốn tránh.
Bảng biểu mà Trữ Khâm Bạch đưa cho cậu, Châu Thanh thế mà lại thật sự chấp hành, cho dù thỉnh thoảng cậu sẽ quên thì thím Trương và những người xung quanh biết cậu đang tẩm bổ đều sẽ nhắc nhở cậu đúng giờ.
Dưới sự thao túng có chủ ý, Châu Thanh đã mấy ngày không gặp Trữ Khâm Bạch, cũng không biết anh đang bận việc gì, lúc gặp lại anh lần nữa đã là một buổi chiều năm ngày sau.
Việc triển khai kế hoạch Vọng Giang Thành liên quan đến nhiều bên, Châu Thanh mang theo trợ lý và thư ký nhận được lời mời tham dự nghi thức khởi động do cục quản lý khu phát triển kinh tế tổ chức.
Trên quầy trưng bày ngoài trời, bài phát biểu của lãnh đạo bên phía chính phủ kéo dài gần một tiếng, những người ngồi bên dưới đã có không ít mất kiên nhẫn.
Châu Thanh ngồi ở hàng thứ hai, ghế phía trước vừa vặn đang trống, thỉnh thoảng phải đối đáp lại vài câu của người ngồi bên cạnh.
Lúc này, bên dưới loáng thoáng truyền đến một trận hỗn loạn, người đàn ông bụng phệ bên cạnh Châu Thanh nhìn ra phía sau một cái, đột nhiên nói: "Đã sớm nghe nói nghi thức khởi động sẽ mời nhân vật đại diện của Lam Thành đến cắt băng khánh thành, hoá ra thật sự mời một người đến thật."
"Trữ Khâm Bạch?" Có người nói theo, "Sao lại mời minh tinh vậy?"
"Cậu ta cũng không chỉ là một minh tinh, cậu ta họ Trữ, còn là đại sứ hình ảnh của rất nhiều dự án quan trọng ở Lam Thành, dòng tiền trong tay còn là một bí ẩn kìa. Anh trai cậu ta Trữ Húc Minh cũng đủ tính đại biểu nhỉ, nhưng trong hoạt động thế này, ai mà không muốn mời loại người có sức ảnh hưởng lớn này chứ. Tiền vốn của Trữ Khâm Bạch còn chưa chắc sẽ ít hơn Thịnh Vũ, thể diện và bối cảnh đều chống đỡ nổi, đổi thành cậu, cậu không mời sao?"
Châu Thanh thật sự không ngờ được sẽ đụng phải Trữ Khâm Bạch trong những dịp thế này.
Cậu theo đó quay đầu lại, thấy anh mặc một bộ Âu phục sẫm màu, đang được hai vệ sĩ ở phía sau vây quanh, từ đằng sau đi ra trước.
Vệ sĩ giữa đường tự giác tránh sang một bên, Trữ Khâm Bạch một đường đi tới phía trước, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Châu Thanh.
Châu Thanh có thể cảm nhận được xung quanh mình ngay lập tức im lặng.
Lãnh đạo trên sân khấu vẫn đang phát biểu.
Châu Thanh nhìn chằm chằm vào sau gáy của người trước mặt, nhìn anh sau khi ngồi xuống thì chào hỏi những người rõ ràng là có quen biết ở hai bên trái phải, vắt chân lên, thỉnh thoảng sẽ nhìn đồng hồ trên cổ tay trông có vẻ như đang vội.
Châu Thanh đợi một lúc, sau đó giơ chân đá vào chiếc ghế trước mặt.
Không có phản ứng.
Châu Thanh lại đá lần nữa khiến mọi người xung quanh Châu Thanh đều nhìn về phía cậu, còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu Châu, cậu đu idol à? Nghe nói tên tuổi lớn đều rất nóng nảy, nếu cậu muốn ký tặng thì phải đợi nghi thức kết thúc rồi xem xem có cơ hội không đã."
Châu Thanh: "..."
Cậu Ấy Đến Từ 1945