Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 46: C46: Chương 46
Sáng hôm sau, trên đường trở về, Trữ Khâm Bạch tự mình lái xe.
Châu Thanh ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu xử lý công việc của công ty.
Giữa đường có dừng lại trước đèn giao thông ở ngã tư, Trữ Khâm Bạch nhìn động tác niết sống mũi của cậu, vừa bật hệ thống thông gió vừa nói: "Đi đường đừng nhìn máy tính, rất dễ bị say xe."
Châu Thanh gõ bàn phím: "Buổi chiều cần báo cáo nên tôi xác nhận lại lần cuối."
"Vẫn là bên phía Lưu Thắng Sử sao?"
"Ừm." Châu Thanh nhớ tới lần trước anh cũng có hiểu biết về đối phương nên thuận miệng nói: "Đây là đợt thay thế tài nguyên đầu tiên. Nền tảng truyền thống hóa của Châu thị vẫn luôn vận hành kém hiệu quả, cộng thêm cách thức marketing kém hiệu quả nên cũng không đủ năng lực bền vững.Việc nâng cấp kỹ thuật số các tiêu chuẩn hiện hành là chìa khóa để đảm bảo sự hợp tác lâu dài."
Trữ Khâm Bạch nhìn về phía trước, đột nhiên hỏi: "Không cảm thấy mệt sao?"
"Cái gì?" Châu Thanh nghe không rõ nên tạm thời dừng lại, nghiêng đầu sang hỏi anh.
Trữ Khâm Bạch: "Tôi vừa mới biết được từ phía Tô Tấn rằng cậu còn đang chuẩn bị đầu tư cho phương diện giáo dục và chăm sóc y tế. Đã bận rộn như thế rồi mà còn phải dành ra chút thời gian dư ra mỗi ngày, không cảm thấy mệt sao?"
Lúc này Châu Thanh đã nghe hiểu: "Đương nhiên là mệt."
"Vậy vẫn làm à?"
Châu Thanh: "Chẳng lẽ mệt thì sẽ không làm sao? Lúc anh quay phim mệt mỏi cũng không nói là không quay nữa, mặc dù bất lợi khi phụ thuộc vào Thánh Khải không ít nhưng ít ra anh cũng bớt đi hơn một nửa tâm trí. Hơn nữa, anh cũng không thiếu tiền, vậy thì tại sao vẫn muốn làm đầu tư công ty điện ảnh và truyền hình? Đều không phải cùng một đạo lý sao."
Đúng lúc đèn đỏ vừa hết, chiếc xe lại nổ máy.
Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, không nói về chủ đề này nữa mà chỉ nói: "Gần đây tôi đều tự lái xe, cậu ra ngoài mà không có tài xế thì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho Tiểu Lâm, vấn đề ăn uống tôi đã dặn dò với thím Trương, sẽ làm rồi gửi đến công ty cho cậu."
Châu Thanh đang nhìn vào máy tính: "Không tìm được tài xế thì bắt taxi cũng rất tiện, về việc ăn uống thì công ty có căn tin."
Trữ Khâm Bạch nhíu mày: "Đây không phải là đang thương lượng với cậu. Bận rộn công việc thì được nhưng sinh hoạt không thể qua loa." Hai giây sau lại nói tiếp: "Còn một điều nữa, xét thấy chúng ta dù sao cũng là quan hệ đã kết hôn, còn sống chung nữa, tôi cảm thấy sau này các lịch trình ra ngoài qua đêm không về nhà đều cần phải báo cho đối phương một tiếng."
Châu Thanh hoàn toàn dừng lại việc đang làm, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Khâm Bạch.
"Anh không ổn lắm." Châu Thanh nói.
Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Không ổn ở đâu?"
Châu Thanh đánh giá anh: "Từ lúc anh trở về sau khi "Mộng phù du" đóng máy và khăng khăng bảo tôi chuyển đến căn hộ, tôi đã cảm thấy anh có gì đó không ổn rồi. Bây giờ không những quản việc ăn uống ngủ nghỉ mà lại còn bảo tôi hưởng thụ tất cả tài nguyên của anh một cách vô điều kiện. Trữ Khâm Bạch, anh... sẽ không muốn thành sự thật đấy chứ?"
Châu Thanh không phải là hoàn toàn không cảm nhận được, cho nên không lịch sự gọi anh là "ngài Trữ" như trước nữa, cũng không hề mang theo một chút cố ý trêu chọc nào mà gọi anh là "anh Trữ".
Cậu gọi anh là "Trữ Khâm Bạch".
Ảnh đế lớn nào đó nghiêng đầu sang nhìn cậu: "Cái gì thành sự thật?"
Châu Thanh cuộn ngón trỏ lại, vuốt ve ấn đường một chút rồi lại ngẩng đầu lên với ánh mắt dò hỏi, "Tôi đang nói chuyện kết hôn, anh muốn phim giả tình thật sao?"
Phản ứng của Trữ Khâm Bạch rất bình thường, mở miệng: "Để tôi nhắc nhở cậu nhé Châu tổng, bản thân câu hỏi này đã sai rồi, việc kết hôn này của chúng ta không phải là giả."
Châu Thanh: "Tôi biết là kết hôn thật, vậy nên những việc như giúp anh che giấu sự thật về cuộc hôn nhân, tham dự một số sự kiện và gặp gỡ người nhà, v.v... tôi đều đã cố gắng hết sức để phối hợp rồi."
Lúc này, xe ô tô đã chạy đến cây cầu mà lần trước bọn họ bị kẹt xe. Lần trước là buổi tối, Châu Thanh bị ép phải đi gặp bà ngoại anh, bây giờ xe ô tô không còn bị cản trở, đi lên cầu một đường thông thuận.
Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Tiếp tục."
Châu Thanh: "Cho nên chúng ta duy trì trạng thái hiện tại là được rồi, ai cũng đừng vượt quá giới hạn."
"Ồ? Tình huống nào theo cậu là vượt quá giới hạn?"
Trữ Khâm Bạch trông có vẻ bình tĩnh nhưng câu hỏi vẫn chưa dừng lại.
Châu Thanh suy nghĩ một chút: "Thì... không cần quá quan tâm tôi, tôi không quen lắm. Tôi cũng không thích những quan hệ đi quá giới hạn, tôi thích gì cũng phải đơn giản rõ ràng, anh đừng làm mọi việc trở nên phức tạp."
Chiếc xe lái xuống cầu nhưng không đi về phía trước theo lộ trình đã định.
Trữ Khâm Bạch đánh vô lăng ở ngã ba đường, chiếc xe chầm chậm đậu lại bên đường.
Tay trái anh cầm vô lăng, cả người nghiêng sang đối mặt với Châu Thanh, cơ thể đổ về phía trước: "Quan tâm cậu là vượt quá giới hạn, thế này mà đã cảm thấy phức tạp rồi sao? Châu Thanh, rốt cuộc tôi nên nói rằng cậu quá khó lấy lòng hay quá dễ lấy lòng đây?"
Châu Thanh không chịu được bầu không khí như vậy, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến cho cậu nảy sinh cảm giác bị mắc kẹt. Đặc biệt là trước mặt là Trữ Khâm Bạch, hơi thở nhàn nhạt trên người anh khiến cho Châu Thanh bất giác nghĩ đến cảm giác cưỡi ngựa hôm qua, lúc anh ngồi phía sau bao bọc lấy mình.
Châu Thanh hơi lùi về phía sau.
Bởi vì động tác này, Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái.
Châu Thanh cau mày, thật sự không thoải mái mà nhấn mạnh: "Đây chính là điều mà tôi muốn nói, chúng ta không phải là mối quan hệ cần phải lấy lòng. Đương nhiên tôi chỉ đưa ra suy nghĩ của mình, hôn nhân không phải là chuyện của một người, anh có yêu cầu gì cũng có thể nêu ra."
Tay phải của Trữ Khâm Bạch đặt lên lưng ghế của Châu Thanh: "Cậu đã từ chối sự tiếp cận của người khác như vậy thìtôi còn có thể nêu ra gì nữa đây?"
Châu Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, cũng cảm thấy vừa rồi mình thật sự đã phản ứng quá khích, liền nói: "Các nghĩa vụ hợp pháp trong mối quan hệ hôn nhân đều có thể."
Trữ Khâm Bạch cúi đầu cười một tiếng, ngẩng đầu lên: "Thi hành nghĩa vụ "sinh hoạt vợ chồng" cũng có thể sao?"
Châu Thanh đờ ra một lúc, xấu hổ nói: "Việc này đương nhiên là không được! Anh đang nghĩ cái gì vậy."
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu vài giây, đưa tay ra chỉnh dây an toàn cho cậu rồi chậm rãi nói: "Tôi không nghĩ nhiều như cậu. Thế cho nên tôi quan tâm cậu mới là nghĩa vụ bình thường. Từ chối ý tốt của người khác, không thích xảy ra quá nhiều dây dưa về tình cảm với người khác, nếu như không phải nghi ngờ cậu sợ sẽ phải lòng tôi, vậy thì cậu sống như vậy là đang sợ cái gì?"
Châu Thanh bình tĩnh trở lại, ngước mắt lên: "Thứ tôi sợ rất nhiều."
"Tôi thấy cậu rất không sợ trời không sợ đất."
Trữ Khâm Bạch ngồi trở lại, khởi động lại xe rồi nói tiếp: "Châu tổng cứ yên tâm làm việc là được, đừng nghĩ nhiều quá."
Châu Thanh nhìn sườn mặt bình tĩnh của anh, đoan chính ngồi thẳng lại rồi cũng quay trở lại làm việc.
Ngay từ khi bắt đầu, lúc biết mình đã kết hôn ở thế giới này, Châu Thanh đã không cảm thấy rằng Trữ Khâm Bạch cần phải thi hành bất kỳ trách nhiệm hôn nhân nào đối với mình. Từ đó đến nay, Châu Thanh rất hài lòng với trạng thái giữa bọn họ.
Không can thiệp, ranh giới rõ ràng.
Mối quan hệ cũng tạm ổn.
Thế nhưng gần đây, cậu đột nhiên phát hiện có gì đó không còn giống như vậy nữa rồi.
Không chỉ là Trữ Khâm Bạch, trọng điểm là cậu phát hiện chính mình cũng sẽ bị đối phương ảnh hưởng.
Từ lâu Châu Thanh đã quen với cuộc sống một mình, thay vì chịu đựng cảm giác không thể khống chế đó thì chi bằng bày tỏ thái độ muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng ngay từ đầu.
Cuộc trò chuyện trên đường này, Châu Thanh có một loại cảm giác đã nói rõ ràng nhưng dường như lại bị dẫn dắt đến một kết cục mơ hồ.
(cái đó gọi là bị ảnh đế Trữ thao túng tâm lý cmnr =))))
Nhưng cũng không còn quan trọng như thế nữa.
Ngày hôm sau, cậu có một hành trình ra nước ngoài.
Nhà máy CYN của Anh có hợp tác cùng kia từ đó đến nay vẫn luôn hoạt động tương đối suôn sẻ.
Nhưng Châu thị bây giờ về cơ bản đang từng bước thay đổi, việc hợp tác cần phải thương lượng lại, cậu phải đích thân đến đó một chuyến.
Trữ Khâm Bạch yêu cầu báo trước với tư cách là người sống chung, Châu Thanh cũng đã làm rồi.
—— Đi công tác một tuần, đừng nhớ.
Sau đó xách vali lên thẳng máy bay.
Hứa Triêu đi cùng cậu, nhìn thấy đối tượng mà cậu gửi tin nhắn với tên ghi chú là Trữ Khâm Bạch thì thận trọng hỏi: "Anh Thanh, bây giờ anh ra ngoài còn phải nói với anh ta sao?"
Châu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, anh ấy yêu cầu."
Hứa Triêu: "Đưa ra loại yêu cầu này, chính anh ta cũng chưa hẳn sẽ làm được nhỉ?"
Hứa Triêu đi theo Châu Thanh cũng được một thời gian rồi, cậu ta vẫn luôn biết rằng anh Thanh và cái người ảnh đế Trữ đó có quan hệ không tốt lắm.
Lúc đó bọn họ đi Phủ Thành, hai người này gần như không có liên lạc gì, ấn tượng xấu của Hứa Triêu đối với Trữ Khâm Bạch cũng bắt đầu từ thời điểm đó.
Châu Thanh nhìn điện thoại, nói: "Anh ấy nói anh ấy cũng sẽ gửi. Nhưng tôi đoán rằng anh ấy có chút tâm tư với tôi."
Hứa Triêu: "..."
Đều kết hôn cả rồi, bây giờ nói có chút tâm tư nghĩa là sao chứ?
"Anh ta muốn hoà thuận với anh sao?" Hứa Triêu hỏi.
Hứa Triêu: "...Vậy cái "một chút tâm tư" này là?"
"Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi thôi, bất kể thế nào thì tôi đã từ chối rồi. Khẩn cấp nhất chính là hợp đồng lần này, cậu giao chi tiết cho bên pháp lý xác nhận lại, xuống máy bay xong chúng ta sẽ trực tiếp qua đó."
Hứa Triêu nhìn anh Thanh của cậu ta, cho dù bọn họ đã rất quen thuộc rồi nhưng Hứa Triêu sẽ không bao giờ quên được lúc Châu Thanh nói với cậu ta rằng chỉ cần tin tưởng mình.
Châu Thanh bắt gặp ánh mắt của cậu ta thì bật cười, "Ánh mắt này của cậu là gì đây?"
Hứa Triêu: "Sùng bái. Em chỉ cảm thấy với địa vị đó của ảnh đế Trữ, xung quanh đều là những người phù phiếm và hấp dẫn nhưng anh ta hoàn toàn không vì thế mà rung động, anh Thanh, sợ là chỉ có mình anh thôi."
Châu Thanh không nói gì.
Lần này ra nước ngoài cũng không thể nói rõ rốt cuộc có phải là có suy nghĩ trốn tránh vài ngày không, trên thực tế thì bản thân cậu cũng không rõ.
Nhưng Trữ Khâm Bạch cứ thế mà xem như cậu đã bỏ chạy, mới hôm trước nói rằng không cần anh quan tâm, ngay hôm sau đã gửi một tin nhắn rồi người cứ thế mà biến mất.
Trần Đăng Đăng cầm bảng lịch trình đứng trước bàn làm việc trong văn phòng của anh Trữ, cảm thấy như mình đã trở lại trước khi giải phóng.
Áp suất không khí đó còn khiến cho cô sợ hãi hơn lúc mới làm trợ lý.
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng còn nghe nói hai người họ vừa trải qua một ngày một đêm ở trường đua ngựa.
Đây là đã cãi nhau sao? Hay là công việc không thuận lợi?
Trần Đăng Đăng: "Sếp ơi, chiều nay anh có hẹn với nhà sản xuất Đường. Còn nữa, Vương tổng lần trước ấy vẫn luôn gọi đến studio, nói là lại muốn tìm anh bàn việc. Còn nữa, việc quảng bá "Tôi không phải tôi" sắp bắt đầu rồi, chị Phạm nói anh phải phối hợp quảng bá lưu động (*). Bộ phim này tuy không nhắm đến việc đạt giải nhưng là một bộ phim nhiệm vụ, bắt buộc phải tích cực phối hợp."
(*) lưu động nghĩa là làm việc ở các vùng khác nhau theo một tuyến nhất định, theo mình nhớ không nhầm khi đọc ở vài bộ truyện khác thì "quảng bá lưu động"là đi nhiều nơi để quảng bá cho bộ phim sắp ra mắt thì phải.
Chiếc ghế Trữ Khâm Bạch đang ngồi hướng ra cửa sổ, người còn không quay lại.
"Biết rồi." Trữ Khâm Bạch nói: "Cuộc gặp mặt buổi chiều cô xác nhận thời gian chính xác, không cần để ý họ Vương kia. Còn về bộ phim, cứ phối hợp quảng bá đi."
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Trần Đăng Đăng cười thầm một lúc, rướn người âm thầm nhìn qua phía chiếc ghế bên kia.
Một giây sau, Trữ Khâm Bạch đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa làm cho cô sợ hãi nhảy dựng lên.
Trữ Khâm Bạch cau mày nhìn cô: "Cô kinh ngạc như thế làm gì?"
Trần Đăng Đăng tủi thân: "Không phải là nghe nói tâm trạng anh không tốt sao, buổi trưa chị Lộ phụ trách nguyên vật liệu đến rót cà phê cho anh, nhìn sắc mặt anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn rồi. Em chỉ quan tâm anh thôi."
Trữ Khâm Bạch lật xem tài liệu trên bàn: "Nếu có thời gian rảnh quan tâm tôi thì không bằng đi làm việc cho tốt đi."
"Được ạ. Buổi tối có cần em bảo Tiểu Lâm qua sớm hơn không? Gần đây anh đều về nhà đúng tám giờ mà."
Trữ Khâm Bạch cúi đầu ký tên: "Không cần đâu."
"Anh Châu tăng ca ạ?" Trần Đăng Đăng thăm dò.
Động tác của Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, "Cậu ấy không có ở đây."
"Không có ở đây là sao ạ? Không có ở nhà?"
Trần Đăng Đăng nghĩ, sẽ không phải chưa được bao lâu đã làm ầm ĩ đến mức ra ở riêng rồi chứ?
Trữ Khâm Bạch nhanh chóng ký xong, đậy nắp bút rồi đóng tài liệu lại, đưa sang: "Không có ở đây nghĩa là anh Châu trong miệng cô ấy, cậu ấy chạy rồi."
"Hả?" Trần Đăng Đăng sửng sốt.
Trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh, ví dụ như rốt cuộc anh Trữ là loại mặt người dạ thú gì mà cuối cùng đã không nhịn được nữa mới ép buộc người như anh Châu phải ra khỏi nhà.
Trần Đăng Đăng do dự nhận lấy tài liệu: "Anh Trữ, rốt cuộc anh đã làm gì anh Châu vậy ạ?"
Trữ Khâm Bạch liếc cô một cái: "Nếu như tôi thật sự làm gì thì bây giờ có còn ở đây nói nhảm với cô không?"
Chính là bởi vì cái gì cũng không làm.
Anh tự nhận lúc Châu Thanh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng thì mình đã kịp thời thu lại, ngay cả một câu vượt quá ranh giới cũng không nói.
Lý do là vì biết rằng với tính cách đó của Châu Thanh thì không thể ép buộc.
Kết quả thì hay rồi, cái gì cũng chưa bắt đầu đã bị từ chối trước.
Cái này thì chưa tính, phát hiện ra một chút đầu mối đã quay đầu dứt khoát ngay cả người đâu cũng không cho anh thấy.
Trần Đăng Đăng lặng lẽ lùi về phía cửa từng bước từng bước một.
Trữ Khâm Bạch hoàn toàn không chú ý đến cô, anh cau mày cầm điện thoại đang đặt bên tay trái lên, giao diện vẫn đang dừng ở màn hình trò chuyện.
—— Đi công tác một tuần, đừng nhớ.
Câu trả lời đi đâu rồi? Thế mà chậm chạp vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Trữ Khâm Bạch đập điện thoại lên bàn, nói với Trần Đăng Đăng vừa ra đến cửa: "Tìm người chú ý một chút đến động thái của Châu thị, những lịch trình công khai sau này đều đồng bộ cho tôi."
Trần Đăng Đăng bám lấy cửa: "Anh Trữ, anh không vội đi tìm người ạ?"
Trữ Khâm Bạch: "Cậu ấy ở Anh, tôi đã biết rồi."
Cũng biết cậu đang ở trên máy bay không trả lời tin nhắn được, một chút sự nhẫn nại chờ đợi này anh vẫn có chứ.
- --
Gin: chắc là có chưa =))))
Cậu Ấy Đến Từ 1945