Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 176: Ngoại truyện 4


Cuộc sống ngoại trừ yêu đương ra thì còn rất nhiều thứ quan trọng khác.


Tần Trì Dã bắt đầu vào tập đoàn Tần Thị từ năm ba, sau đó cũng bắt đầu học xử lý công việc. Lúc này Bùi Lĩnh cũng đang được thăng chức ở trong trường, được trực tiếp gia nhập phòng thí nghiệm.


Thời gian để hai người gặp nhau khá ít, thời gian của hai người cũng chật kín, mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại hay call video thôi. Trong thời gian học tập bận rộn, nghe điện thoại cũng chỉ có thể nói với đối phương mấy câu, lúc gọi video, khi nhìn thấy mặt đối phương thì mọi áp lực mệt mỏi đều tan biến hết.


Lúc Bùi Lĩnh đang là nghiên sinh năm hai, bắt đầu không cần ra nước ngoài đào tạo sâu nữa.


Hôm nay thủ đô có tuyết rơi, Tần Trì Dã lái xe tới đón Bùi Lĩnh, cũng không phải đỗ xe đứng chờ trước cổng trường. Đi đỗ xe xong đi bộ vào trong trường, anh tới sớm hơn giờ hẹn.


Khi tới dưới lầu tòa nhà thí nghiệm, Bùi Lĩnh vẫn chưa xuống, Tần Trì Dã đợi một lúc.


Mới ở Tần thị rèn luyện đã hơn một năm, trên người Tần Trì Dã đã có khí chất khác với các bạn học. Anh vừa mới từ công ty đi, mặc một cái áo ba-đờ-xuy màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, cho dù có bạn học nào nhận ra cũng không dám dừng lại chào hỏi.


Đây là bạn trai của Bùi sư huynh rất trâu bò trong tường. Đương nhiên bạn trai của Bùi sư huynh cũng rất trâu bò.


Một đôi đều trâu bò.


Ngày mai Bùi Lĩnh không có tiết cũng không phải làm thí nghiệm, cậu nhìn đồng hồ, đánh giá chắc Tần Trì Dã sắp tới rồi nên thu dọn chuẩn bị ra ngoài. Vừa ra phòng thí nghiệm, vừa xuống lầu, Bùi Lĩnh đứng ngay dưới cửa có ánh đèn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tần Trì Dã.


Trên người trên đầu anh có không ít tuyết đọng lại.


Người phương bắc chính là như vậy, tuyết có rơi lớn thế nào cũng không bung dù. Bùi Lĩnh đeo cặp sau lưng, cũng không bung dù, chạy nhanh tới sau đó nhào lên lưng Tần Trì Dã.


“Anh đã đến rồi sao không nhắn tin cho em!” Bùi Lĩnh nói.


Tần Trì Dã đưa một cánh tay đỡ lưng Bùi Lĩnh, vừa nói: “Em có việc quan trọng, không vội.”


Ở bên nhau lâu như vậy, mỗi khi hai người đi hẹn hò, Bùi Lĩnh đều đúng giờ, thỉnh thoảng sẽ đến sớm, Tần Trì Dã cũng vậy, anh chưa bao giờ để cậu chờ lâu, đến cũng sẽ không thúc giục cậu.


Bùi Lĩnh không đứng đây nói nhiều nữa. Cậu tháo cái khăn quàng cổ của mình ra, sau đó nhón chân đeo lên cho Tần Trì Dã, Tần Trì Dã nói không, Bùi Lĩnh cười khẽ nói: “Anh nghĩ em với anh ngốc như nhau hả, em có mũ!”


Nói xong cậu đội mũ áo lông lên đầu.


Tần Trì Dã giúp cậu, anh kéo khóa áo cho cậu lên, bao kín người cậu lại.



Tiểu Lĩnh sợ nhất mùa đông có tuyết rơi vào trong cổ, vừa vào phòng ấm có máy sưởi, tuyết tan thành nước lạnh chảy xuống người.


“Đi thôi đi thôi, em đói bụng.” Bùi Lĩnh nắm tay Tần Trì Dã. Trong cặp cậu cũng có một cái dù, nhưng lúc này được Tần Trì Dã nắm tay thì không ra phải bung dù. Cậu cảm thấy hai người đi trong trường, còn có tuyết rơi cũng khá lãng mạn.


Đương nhiên vừa lên xe.


Tần Trì Dã phủi sạch mớ tuyết trên người Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh mới vừa nâng tay định phủi giúp Tần Trì Dã, Tần Trì Dã nói: “Anh không sợ lạnh, em đừng nhúc nhích.”


Trong xe có để sẵn khăn mặt sạch, trực tiếp lau đi sẽ sạch ngay.


Tuyết trên người Tần Trì Dã cũng đã tan hết. Anh lấy khăn mặt lau cho Bùi Lĩnh, sau đó tùy tiện phủi áo mình mấy cái, mở hệ thống sưởi trong xe lên, lúc này mới lái xe trở về.


Hai người quay về căn chung cư ở ngoài trường của Bùi Lĩnh, đây là cha cậu mua khi cậu đỗ vào đại học. Cách trường rất gần, đạp xe mười phút là tới rồi.


Còn nhà cũ nhà họ Tần, thỉnh thoảng Tần Trì Dã với Bùi Lĩnh cũng sẽ về, nhưng khi hai người muốn ở riêng thì sẽ đến chỗ cậu, có thể tự do “làm càn”.


Hai người đã nửa tháng không gặp rồi.


Vừa vào cửa, Bùi Lĩnh liền đu lên người Tần Trì Dã không xuống. Một tay Tần Trì Dã giữ Bùi Lĩnh, một tay đóng cửa. Sau khi tiến vào nhà, người trong ngực Tần Trì Dã như biến thành mèo con nhiệt tình tựa như không xương dán lên người anh.


Quần áo rơi rớt đầy sàn.


Cơm tối đương nhiên là để sau.


Chờ tới khi nhớ ra cơm tối, lúc đó đã là chín giờ. Tần Trì Dã tùy ý thay một cái quần thể thao, áo phông, đeo tạp dề đi vào nhà bếp, vừa tiện thể dọn dẹp nhà một chút.


Cả người Bùi Lĩnh nhẹ nhàng khoan khoái —— được bạn trai tắm cho. Cậu nằm trong chăn thấy có hơi buồn ngủ, cả người như không còn sức, hai người lâu lắm đã không gặp nhau, vừa gặp đã như thế này rồi.


Cậu cũng nhớ Tần Trì Dã.


Nguyên liệu nấu ăn là Tần Trì Dã đã mua sẵn, vốn nói buổi tối ở nhà làm một nồi lẩu. Hai ngày nay Bùi Lĩnh đều muốn ăn, nhưng hiện tại không thể rồi.


Tần Trì Dã lấy tôm với thịt bò với cá, thuần thục bóc bỏ, cắt thành những miếng nhỏ. Biết Bùi Lĩnh không thích ăn gừng tươi nên anh cố ý ép thành nước gừng, sau đó ướp cùng với cá và tôm.


Một nồi cháo hải sản đã hoàn thành, còn có thêm mấy món ăn kèm nữa.


Hai người ngồi ăn trên tấm thảm ở phòng khách, ăn uống không có quy tắc. Bùi Lĩnh ăn ăn, một chân còn gác lên trên đùi Tần Trì Dã, Tần Trì Dã thuận tay xoa bóp, cũng không biết TV đang chiếu chương trình gì nữa.



Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, nhưng trong nhà lại hoàn toàn trái ngược.


Ở chung thế này, từ lúc cấp Ba tới giờ vẫn như vậy, đến bây giờ cũng không thay đổi, chỉ thay đổi là ngày càng ăn ý hơn thôi. Thỉnh thoảng lúc đang thoải mái, Bùi Lĩnh sẽ chọc Tần Trì Dã, sẽ làm nũng, nhưng khi cả hai đều mệt đều không thích làm gì, chỉ muốn ở yên bên nhau thôi.


Đều nói tuổi trẻ và mối tình đầu sẽ không chịu nổi sự cám dỗ của xã hội, rất ít cặp có thể vững vàng đi cùng nhau đến cùng.


Bùi Lĩnh cùng Tần Trì Dã là số ít, hơn nữa cũng có rất ít cặp như bọn họ.


“Em muốn ra nước ngoài học.” Bùi Lĩnh nói.


Tần Trì Dã đang gọt hoa quả cho Bùi Lĩnh không hề dừng tay, lúc đưa tới bên miệng cậu mới nói: “Chọn được trường chưa? Anh thu thu dọn hành lý giúp em, tránh để em quên đồ.”


Bùi Lĩnh:…


Xoạt xoạt xoạt xoạt gặm hết dưa hấu trong miệng.


“Anh không lưu luyến em!”


Ok, mèo nhỏ Bùi bắt đầu làm nũng. Mới vừa được chăm sóc xong nên hiện tại rất có tinh lực .


Tần Trì Dã rất ít khi nói những lời tình tứ, mà anh cũng sẽ không nói, muốn nói đều là những điều anh đang thật sự nghĩ vậy. Anh nói nói: “Anh sẽ tích ngày nghỉ, chỉ cần có thời gian sẽ qua đó.”


Nhưng vẫn lo lắng, lại nói thêm: “Anh đưa em qua đó trước, không muốn sống ở trong ký túc xá trường sắp xếp thì chọn một khu nào tốt một chút, bên ngoài không an toàn —— muốn thuê một vệ sĩ không.”


Bùi Lĩnh khoa trương: “Nếu vệ sĩ là Tần Trì Dã, thì em ok~” Sau đó lại nhớ tới cái gì, cười hì hì nói: “Năm đó bạn học Tần chính là trùm trường không có đối thủ, ban ngày em đi học, buổi tối về ừm ừm với vệ sĩ ~”


Tần Trì Dã nghe vậy thì suy nghĩ lại có nên làm vệ sĩ không, còn suy nghĩ có nên đi học cùng nữa.


Bùi Lĩnh vừa thấy đã biết, dùng chân cọ cọ vào chân Tần Trì Dã.


“Anh muốn đi thật à? Anh vẫn nên nghiêm túc làm việc đi, ngày nghỉ rồi tới làm vệ sĩ cho em, trả thù lao gấp đôi!”


Tần Trì Dã cũng thật sự không đi được, cả hai người đều đều rõ.


Việc này cứ quyết định xong.


Yêu xa, ít nhất cũng là hai ba năm nhưng Bùi Lĩnh cùng Tần Trì Dã rất thẳng thắn tin tưởng nhau, chưa bao giờ lo lắng tình cảm sẽ rạn nứt chỉ vì khoảng cách.



Không có khả năng đó.


Sau khi Trương Gia Kỳ nghe Bùi thần còn muốn ra nước ngoài du học còn thầm lo lắng cho anh Dã. Yêu xa như vậy thật sự không sợ sao?


Tần Trì Dã không ra tay với Bùi Lĩnh, nhưng có thể ra tay với Trương Gia Kỳ.


Trên thực tế, bởi vì yêu xa, lâu không gặp nhau, lại còn bị chênh lệch múi giờ, tình cảm của hai người ngược lại còn sâu sắc hơn. Lúc có thời gian hai người đều vô cùng nhớ đối phương, bốn mùa thay đổi, nhìn thấy lá rơi, nhưng việc nhỏ như vậy đều sẽ chụp lại gửi cho đối phương.


[Chiếc lá này rơi xuống đầu em, em cảm thấy có hơi giống anh, rất to.]


[Hôm nay mới hoàn thành một hợp đồng, công ty bọn họ có món vịt hầm rất ngon, chắc chắn em sẽ thích, anh đã hỏi sư phụ cách làm rồi.


[Còn cái lá cây này lại rất giống anh, rất lớn.


Tần Trì Dã cũng sẽ nói mấy lời không đứng đắn.


Bùi Lĩnh: ha ha ha ha ha ha.


[Công ty người ta sẽ thấy anh có vấn đề đó! Nhưng em lại siêu yêu Tần Trì Dã!]


[Lần sau anh tới đây, em muốn ăn.]


Những việc nhỏ như vậy, nhưng gộp vào tạo thành một điều lớn lao.


Có một năm, Tần thị có hợp tác với nước ngoài, không phải ở thành phố của Bùi Lĩnh, cần bay ngược sáu bảy tiếng mới tới. Mặc dù như vậy nhưng Tần Trì Dã vẫn xung phong nhận việc đi nói chuyện hợp tác.


Bàn chuyện xong tới đêm lại đổi máy bay, mệt mỏi bay tới chỗ Bùi Lĩnh, tới nơi đã hơn bốn giờ sáng.


Ngày hôm sau Bùi Lĩnh rời giường, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nhìn thấy gương mặt Tần Trì Dã có râu lún phún trước mặt, cậu ngơ ngác mê mang, tự lẩm bẩm nói chắc mình vẫn còn đang mơ chưa tỉnh. Cậu nhắm mắt lại rồi mở ra, vừa mở ra lại thấy Tần Trì Dã cũng đang nhìn cậu.


Bùi Lĩnh liền biết thật sự là Tần Trì Dã.


Ngày đó cậu vô cùng vui muốn chết, giữ mặt Tần Trì Dã rồi hôn mấy cái liền, nằm lên người Tần Trì Dã không chịu xuống. Bởi vì còn có tiết học nên cũng không kịp làm cái gì, Tần Trì Dã chỉ bế cậu đi làm bữa sáng, sau đó đưa Bùi Lĩnh đi học.


Tần Trì Dã đợi nửa ngày. Ngày đó, Bùi Lĩnh không có thời gian, ngâm mình trong phòng thí nghiệm, giữa trưa lại vội vã ăn trưa với Tần Trì Dã. Ăn trưa xong Tần Trì Dã lại nói đã làm xong vịt hầm, mãi đến lúc anh lên máy bay về cậu cũng không có thời gian đi tiễn.


Những chỉ ngắn ngủn mấy tiếng cũng đã khiến Bùi Lĩnh vui vô cùng, thậm chí có loại yêu đương mụ đầu, muốn buông tay hết quay về bên Tần Trì Dã.



Đương nhiên suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị Tần Trì Dã ấn trở về.


“Lần sau lại tới thăm em, ngoan.”


“Muốn ăn cái gì, lần sau tới anh lại làm.”


“Em muốn ăn Tần Trì Dã!!!” Bùi Lĩnh nghiến răng làm nũng hừ hừ.


Lần này bọn họ không làm, Bùi Lĩnh vừa ăn sáng vừa nói sao anh không gọi em dậy, rõ ràng anh tới lúc nửa đêm, bọn họ đã làm lãng phí mất mấy tiếng.


“Không có lãng phí, em đang ngủ, anh nhìn em ngủ, không lãng phí.” Tần Trì Dã xoa xoa đầu người trong lòng nói.


Hai bọn họ yêu xa ba năm, tình yêu cũng càng vững vàng hơn, trong thời gian này họ cũng đều đã trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.


Lúc Bùi Lĩnh về nước vẫn còn rất trẻ, nhưng bởi vì cầm được giải thưởng, trực tiếp vào phòng thí nghiệm Thanh Đại làm nghiên cứu khoa học.


Năm đó, Bùi Lĩnh hai mươi bảy tuổi.


Máy bay đáp xuống thủ đô, còn có phóng viên chạy tới vây quanh hỏi Bùi Lĩnh có thể tiếp nhận phỏng vấn không. Sau đó tin tức cũng lên hotsearch, người đạt được thưởng vật lý học trẻ nhất, chính là niềm kiêu ngạo của đất nước ta.


Bùi Lĩnh nhận hai bài phỏng vấn của truyền thông chính phủ, sau đó dành ra một tháng để nghỉ ngơi.


Lúc này, các bạn học cũ của cậu cũng đã biết tin. Còn mấy bạn có quan hệ tốt với họ như Lâm Khả học đại học xong cũng đi làm, Trương Gia Kỳ học y nên phải học tám năm, nhưng trước mắt cũng đã đi làm được hơn một năm .


Có chuyện tốt như vậy, đương nhiên Trương Gia Kỳ cũng sẽ kêu gọi vào trong nhóm để liên hoan.


[Khi nào anh Bùi quay về thành phố Hạ thế. Cậu với anh Dã nữa, lâu rồi không gặp hai người, mở tiệc đón gió tẩy trần nào.]


Trương Gia Kỳ chủ yếu là do công việc bận rộn nên cũng muốn tìm người tán gẫu thư giãn.


Lâm Khả bị cậu ta quấy rối hai lần, sau đó bị Triệu Trác Hàm cản lại.


Làm cái gì, Lâm Khả cũng không phải vợ cậu! Trương Gia Kỳ tức giận bất bình. Dù sao cậu ta với Lâm Khả cũng là bạn cùng bàn hai năm đấy!


Thật ra sau khi tốt nghiệp vào xã hội làm việc, mọi người vẫn thường tổ chức họp lớp như một tục lệ. Nếu thành công thì sẽ muốn đi để khoe khoang, còn không thành công thì căn bản cũng không muốn đi. Nhưng bởi là nhóm nhỏ, chỉ có mấy người bạn thân của Bùi Lĩnh, biết mọi người không phải là người như thế, cho nên đều đồng ý hết.


Mọi người tổ chức gặp mặt.


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập Truyện Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập Story Chương 176: Ngoại truyện 4
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...