Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 149


Mọi người giúp một tay, ai rửa rau thì rửa rau, ai xếp đĩa thì xếp đĩa.


Trùm trường thì trừ khi là Bùi Lĩnh thì hắn cam tâm tình nguyện phục vụ. Những người khác, mấy người nhìn hắn có giống như tự nguyện làm không?


Trên giá lẩu đặt sẵn rau và thịt, nồi lẩu bắt đầu sôi sùng sục. Loại đồ ăn như lẩu này sau khi ăn không bao lâu thì không khí tâm trạng sẽ tăng vọt lên, nhất là khi còn có Trương Gia Kỳ đang ở đó. Cậu ta cầm lon coca muốn nâng ly.


Lâm Khả lấy bia từ trong túi ni lông ra, mở một lon rồi phun ra một hơi.


“Tôi uống cái này.”


Trương Gia Kỳ: “Vậy thì tôi cũng đổi, không uống Coca nữa, cho tôi một lon đi. Ey không sao đâu, dù sao còn chưa tới thời gian về mà. Tửu lượng của tôi vẫn đủ, nhanh nhanh nhanh, có phải là cậu định uống một mình không!”


Lâm Khả không còn cách nào khác, đành đưa cho Trương Gia Kỳ một lon.


“Tôi cũng đổi bia.” Triệu Trác Hàm nói.


Bùi Lĩnh vừa ngẩng đầu lên, Tần Trì Dã vỗ nhẹ vào đầu cậu rồi nói: “Cậu uống coca hay sữa chua? Hay nước nóng nhé?”


“…” Mèo nhỏ Bùi lại cụp mắt cúi đầu, hung ác nói: “Tớ muốn hết!”


Tần Trì Dã lại vào bếp lấy đồ uống, lấy nước nóng cho Bùi Lĩnh.


Sau đó trong cả bữa lẩu, ngoại trừ Bùi Lĩnh, những người khác đều uống một lon bia. Mặc dù Lý Hữu Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn thấy những người khác đều đang uống bia, học sinh ngoan ngoãn như cậu ta chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ nên có chút rục rịch, thế là cũng muốn một lon.


Lý Hữu Thanh nhấp một ngụm, lông mày nhíu chặt, khó uống quá.


Thế là túi bia mà Lâm Khả mang theo đã được xử lí hết, Lâm Khả chỉ có thể uống một lon, nhiều nữa thì không còn.


Bên tai là âm thanh sôi nổi của các bạn học, Lâm Khả hớp từng ngụm từng ngụm bia, lặng lẽ ăn đồ ăn.


“Ăn thử món thịt viên của cha tôi làm đi, ngon lắm.”


“Còn có món này nữa, cha tôi mua đó.”


Trương Gia Kỳ đề cử cho mọi người, một bên nói với Lâm Khả, “Đừng chỉ uống không chứ, ăn chút gì đi.”



“Tôi có rồi.” Lâm Khả nói.


Trương Gia Kỳ nhìn thấy bát của Lâm Khả đầy thịt viên đều là do Triệu Trác Hàm gắp cho Lâm Khả, lập tức vỗ vai bạn cùng bàn. Cậu ta không biết phải nói gì, những chuyện khác còn có thể qua loa ha ha ha cho qua, loại chuyện này cậu ta thật sự không biết an ủi người khác.


“Tôi không sao.” Vẻ mặt của Lâm Khả thực ra khá bình tĩnh, “Cảm ơn các cậu.”


“Nói cảm ơn cái gì chứ, đều là bạn bè cả mà.” Trương Gia Kỳ nói.


Lý Hữu Thanh sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra, từ từ ăn thức ăn của mình, chỉ là mặt bắt đầu đỏ lên, sau đó nóng lên. Sau khi ăn một lúc, cậu ta đứng dậy rồi nói: “Tôi ra phòng khách ngồi một lát, nóng quá, có thể mở của sổ không? “


Bùi Lĩnh vừa nhìn dáng vẻ của Lý Hữu Thanh, “Cậu uống say rồi à?”


“Không, tôi không say, tôi chỉ uống vài ngụm thôi mà.” Lý Hữu Thanh mơ hồ nói.


Bùi Lĩnh: …


Cuối cùng Trương Gia Kỳ phải đỡ Lý Hữu Thanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Lý Hữu Thanh cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len bên trong. Cậu ta cởi kính mắt, mặt mày đỏ bừng. Trương Gia Kỳ làm người tốt đến cùng, mở cửa sổ ra, còn lấy nước nóng để Lý Hữu Thanh thấy thoải mái hơn một chút.


“Chỉ uống có mấy ngụm, còn chưa tới nửa lon mà đã gục rồi, tửu lượng này, xời.”


Lý Hữu Thanh có hơi lơ mơ, tuy say chuếch choáng nhưng vẫn rất ngoan, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha từ từ nhắm mắt.


Trương Gia Kỳ trở lại nhà bếp. Nồi lẩu vẫn đang sôi, mọi người vẫn tiếp tục ăn nhưng tốc độ chậm lại lại khiến bầu không khí trở nên trầm mặc, giống như chính là điểm giới hạn vậy. Lâm Khả nhấp một ngụm cuối cùng, hốc mắt hơi đỏ, không biết là say hay là muốn khóc nữa.


Giọng nói rất bình tĩnh nói: “Trương Gia Kỳ vừa rồi nghe được, bố tôi ở bên ngoài có người khác, còn có cả con rồi.”


“A? Tôi, tôi không phải cố ý đâu.” Trương Gia Kỳ lúng túng xin lỗi.


Lâm Khả: “Tôi biết, không trách cậu.”


“Thực ra tôi đã sớm biết họ sẽ ly hôn, chỉ là mẹ tôi vẫn luôn chần chừ không đồng ý, nói tốt xấu gì cũng đợi tôi thi đại học xong đã. Bây giờ chỉ là trước thời gian thôi, cũng không có gì, bên ấy có đứa nhỏ.”


“Từ nhỏ tôi đã rất ngốc, đầu óc thì chậm chạp, không thể để cha mẹ tự hào…”


Sự việc rất đơn giản.


Cha của Lâm Khả muốn ly hôn, mẹ của Lâm Khả làm một người vợ toàn thời gian quá lâu, tinh lực đều dồn hết vào trên người con cái. Bà ấy biết Lâm Khả học hành không ổn, nghĩ là nếu như thi đại học mà không đỗ trường đại học nào tốt thì vẫn cần chồng chi tiền đưa con trai ra nước ngoài cho nên cứ vẫn luôn chần chừ không đồng ý ly hôn.



Ông ta sẽ cho phí nuôi dưỡng, còn sẽ phân chia tài sản.


Mẹ của Lâm Khả bùng nổ, điên cuồng mắng chửi. Cái gì mà phân chia tài sản? Kết hôn nhiều năm như vậy, sau khi kết hôn chỉ có ngần ấy tài sản ai mà tin được? Bà không có việc làm, những năm nay nỗ lực như vậy cũng phải được hơn mười vạn? Còn có phòng cũ?


Và thậm chí việc Lâm Khả sẽ ra nước ngoài cũng đừng hòng nghĩ đến nữa.


Cha Lâm là một giám đốc điều hành cấp cao. Ở thành phố Hạ thu nhập của ông ta coi như là cao nhưng cậu con trai chưa chào đời của ông ta cần tiêu nhiều tiền hơn cho nên ông ta cần phải đầu tư và giữ lại cho con trai mình. Còn cậu con trai lớn Lâm Khả này, học hành không đến nơi đến chốn, không cần thiết phải tiêu tiền đưa ra nước ngoài, hoàn toàn là lãng phí .



Lâm Khả nghe thấy toàn bộ, sau đó đi ra hành lang gọi điện thoại, điềm nhiên như không có chuyện gì nói chút nữa con sẽ về lấy thịt bò ướp, mười phút sau mới làm bộ làm tịch về đến nhà. Mọi thứ có vẻ rất bình tĩnh, mẹ cậu ta vẫn rất sĩ diện, cha cậu ta còn hỏi cậu ta mấy câu về chuyện học tập.


“Mẹ tôi lúc nào cũng bắt tôi phải đấu tranh, bắt tôi phải học hành chăm chỉ, nói là nếu thật sự không được còn có thể ra nước ngoài. Tôi học hành không phải là vì tôi mà chỉ là muốn cho họ thấy là tôi có thể học tốt, thật ra cũng không cần phải ra nước ngoài, ở lại cũng rất tốt. Nhưng tôi quá ngu ngốc, căn bản không có năng lực thi đỗ đại học, cũng không có năng lực làm cho mẹ tôi nở mày nở mặt…” Lâm Khả nghẹn ngào nói, mắt đỏ hoe rồi bắt đầu khóc.


Thực ra Triệu Trác Hàm đã biết chuyện. Từ khi còn học cấp Hai, cậu ta đến nhà Lâm Khả muốn giảng hòa cùng Lâm Khả thì nghe thấy cha mẹ Lâm Khả cãi nhau.


Đây là lý do khiến cho Lâm Khả nhảy lầu.


Trong dòng thời gian ban đầu, thành tích của Lâm Khả hoàn toàn không chút khởi sắc, thậm chí còn thụt lùi, cuối kỳ thi rất tệ, thêm vào sự việc của cha mẹ bùng nổ. Sự quan tâm và thúc giục của mẹ Lâm Khả cũng là một loại áp lực. Dưới các thể loại tình huống, Lâm Khả nhảy lầu.


“Vẫn còn một năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học mà, ai nói cậu không thể?” Bùi Lĩnh hỏi.


Lâm Khả sững sờ, Triệu Trác Hàm cũng phản ứng lại, nói: “Không phải mỗi lần thi cậu đều tiến bộ hay sao. Giờ mới là lớp 11, còn một năm nữa mới thi đại học, có thể.”


“Tình cảm của cha mẹ cậu, chuyện đã đến nước này, nhưng nếu như mẹ cậu cần luật sư thì tôi có thể giúp đỡ.” Bùi Lĩnh nói. Tập đoàn của cha cậu có một đội ngũ luật sư, kiểu ly hôn phân chia tài sản này, lại thêm kiện cáo đối phương ngoại tình, có thể nói là dễ như trở bàn tay.


Thấy Lâm Khả hồi lâu không trả lời, Bùi Lĩnh cau mày nói: “Cậu không phải vẫn muốn cha mẹ mình làm hòa đấy chứ?”


Tình yêu không còn, trách nhiệm cũng không còn, chỉ có thể nhìn về phía trước.


“Không, không phải đâu, tôi không biết phải nói thế nào với mẹ.” Lâm Khả thì thào nói: “Tôi hơi sợ…”


Bởi vì mẹ đối với cậu ta quá tốt, từ nhỏ đến lớn đã luôn chăm sóc cậu ta, cái gì cũng đều giúp cậu ta lo liệu. Lâm Khả luôn sợ bà ấy thất vọng, sợ sẽ không thể đạt được những gì bà ấy mong muốn.


“Cậu mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ, mẹ cậu cũng mạnh mẽ hơn những gì mà cậu nghĩ.” Cuối cùng Bùi Lĩnh nói.


Sau đó mọi người không còn nói gì nữa, tất cả đều nhìn Lâm Khả sẽ xử lí thế nào.



Theo như lời của Trương Gia Kỳ, bóng lưng của anh Dã tràn đầy oán hận.


Việc lọt vào top 100 có quan trọng như vậy không?


Trương Gia Kỳ là chó độc thân, Trương Gia Kỳ không hiểu.


Thành tích của Lâm Khả chỉ tiến bộ hơn lần trước một bậc nhưng Lâm Khả rất hài lòng, có tiến bộ là tốt rồi. Buổi tối thứ Năm tan học về nhà, ngày hôm sau đi học, mắt Lâm Khả sưng lên giống như đã khóc suốt cả một đêm vậy.


“Bùi thần, tôi đã nói chuyện với mẹ tôi rồi, bà ấy không biết là tôi biết… Chuyện luật sư còn được không?” Lâm Khả nói.


Bùi Lĩnh: “Tất nhiên là được.”


Tình trạng cảm xúc của Lâm Khả giờ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cùng mẹ nói chuyện thông suốt rồi, giống như chuyện mà cậu ta lo lắng vẫn chưa đi đến đường cùng.


Mẹ thất vọng về người đàn ông đó, đã sớm hết yêu rồi. Chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cậu ta, cũng không cam tâm lòng có oán hận cho nên mới dây dưa, mới điên cuồng, mới ngậm đắng nuốt cay.


Bây giờ vì con cái, đứng lên một lần nữa, sống kiêu ngạo hơn một chút.


Bùi Lĩnh nói chuyện này cho cha mẹ. Bùi Hồng Hào rất ủng hộ việc con trai giúp đỡ bạn học, Lý Văn Lệ thì khá là tức giận.


“Mẹ đã từng gặp mẹ của Lâm Khả rồi, bà ấy là một người rất dịu dàng, biết làm những món ăn ngon, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy. Cho dù không vượt qua được, đã ngoại tình còn muốn ly hôn, vậy cũng không thể sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi để chuyển dời tài sản hôn nhân chứ.”


“Mỗi năm ông ta kiếm được hai ba trăm vạn, cho rằng mình kiếm tiền rất là lợi hại nhưng cũng không nghĩ xem, hậu phương ở nhà đều là mẹ Lâm Khả quản lí lo liệu, không có lo toan lo lắng. Một chút trách nhiệm đàn ông đều không có, cũng còn có mặt mũi lừa dối con trai của chính mình, con người này quá máu lạnh rồi.”


Kết luận cuối cùng: “Không phải là một thằng đàn ông.”


Bùi Lĩnh ở trong điện thoại vỗ tay bôm bốp bôm bốp. Bà Lý căm phẫn như vậy, đội ngũ luật sư tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu như đã ly hôn, vậy thì nói cho rõ ràng minh bạch, đừng cho tên lừa gạt đấy một xu nào hết!


Thứ Sáu lúc tan học, Bùi Lĩnh phải đi ghi hình trận chúng kết.


Mèo nhỏ Bùi bị quấn chặt như quả bóng, cười tủm tỉm với trùm trường sắp oán hận hết hai ngày, nói: “Trận chung kết lận đó, một mình tớ đi thi đấu có chút căng thẳng, lỡ đâu tớ thua thì sao? Đối thủ cũng khá mạnh đấy.”


“Sao lại thế, cậu mạnh hơn hắn.” Tần Trì Dã nghĩ cũng không cần nghĩ.


Bùi Lĩnh: “Cậu có biết đối thủ của tớ là ai không?”


“Ai?”



Tần Trì Dã cuối cùng cũng có phản ứng lại rồi, “Đi!”


Cùng Bùi Lĩnh ghi hình chương trình, hai ngày, ở xa, cũng coi như là hẹn hò.


Khi cả hai bay đến Kinh Đô, bắt đầu phát sóng lúc tám giờ.


Các nhân viên của tập đoàn Racoon đã thắp hương khấn Phật, đúng giờ đứng trước TV/  máy tính, hăm hăm he he xem xem ai có vận may tốt, đồng thời cũng tám chuyện ở trong nhóm.


Đây đã là khâu được mong chờ nhất sau một tuần làm việc.


Kỳ trước đã có thông báo, năm mươi tuyển thủ tham gia sẽ chia thành năm nhóm nhỏ.


[Điểm tích lũy của cậu chủ lớn rất cao, ổn. Cổ vũ cậu chủ lớn thắng!]


[Tiến lên! Cậu chủ lớn hãy ban phúc cho tôi rút thăm trúng lì xì lớn nhất đi!]


Năm nhóm đấu nhau đương nhiên sẽ được lên hình nhiều hơn. Bùi Lĩnh là nhóm thứ ba, lúc bốc thăm chọn đội viên còn cùng đội với ông chú chuỗi ngọc. Ông chú chuỗi ngọc nhìn thấy ánh mắt Bùi Lĩnh thì lập tức trốn tránh, cực kì vui mừng nói: “Tiểu đội trưởng, đừng nhìn chú, chú sắp điên rồi.”


“Chuỗi ngọc rất xinh đấy chứ.” Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nói.


Ông chú: …


[Hahahahahahahaha, cậu chủ lớn nghịch ngợm quá. ]


[Cười chết tôi rồi, cậu chủ vẫn là một chưởng chết tươi, thủ đoạn cũ vẫn có tác dụng.]


[Có ai phát hiện ra không, đội của cậu chủ lớn có hai người có giá trị nhan sắc vẫn rất cao đó, là tuyển thủ bên phía học sinh, cùng tuổi với cậu chủ. Đương nhiên không ưa nhìn bằng cậu chủ của chúng ta rồi.]


[Cái anh chàng đeo kính kia, còn có anh chàng sạch sẽ thanh tú đứng bên cạnh?]


[Đúng!]


Người mọi người nói đến là Lý Hữu Thanh và Tô Hạ.


Lúc này đã mơ hồ có điềm báo bóng dáng chuyện chia phe cổ vũ tuyển thủ.


Tác giả có lời muốn nói:


Trực tiếp viết nội dung chương trình, thông qua phản hồi của khán giả để vả mặt.


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập Truyện Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập Story Chương 149
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...