Cắt Sóng
Chương 16: Chương 16
Có người chắp tay với Du Vũ: "Vị huynh đài này, hai ta vốn không quen không biết, nhưng tiểu sinh hôm nay ở đây chúc ngươi may mắn."
Lại có người thở dài: "Diêm Vương của đội tuyển tỉnh, huấn luyện cực kì tàn nhẫn -- "
Đến ngay cả Tô Liệu cũng bồi thêm một câu: "Du Vũ, cậu ăn nhiều một chút."
Du Vũ: "..."
Cậu không hiểu, phun ra lời trong lòng: "Buổi sáng huấn luyện...!Cũng...!tốt mà?"
"Đó là bởi vì --" Cậu chàng nọ nói được phân nửa, vội vã ngậm miệng.
Nguyên lai là do Diêm Chính bước tới, mọi người lập tức nhìn mắt nhìn mũi, không dám lên tiếng.
Dưới ánh nhìn của Diêm Chính, mấy nam sinh ngồi đối diện Du Vũ đồng loạt xích qua bên trái.
Diêm lão bản oanh oanh liệt liệt ngồi xuống trước mặt Du Vũ, mỉm cười ôn hòa: "Cảm giác thế nào? Đã quen với huấn luyện rồi chứ?"
Du Vũ gật đầu.
"Vậy thì tốt." Diêm Chính nhỏ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, coi bộ rất thân thiết, "Ăn no đi, sau đó nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều đúng hai giờ bắt đầu."
Du Vũ gật gù: "Buổi chiều luyện cái gì?"
"Luyện cái gì à? Buổi chiều mới bắt đầu chính thức huấn luyện hiểu không?" Diêm Chính trừng cậu, nhét một miếng thịt bò vào miệng cậu, "Buổi sáng để nhóc ngâm mình sạch sẽ thôi.
Chiều mần thịt."
Du Vũ: "..." Ngâm mình 5000m, trực tiếp gấp mấy lần huấn luyện ngày thường của cậu?
Thời gian nghỉ trưa, Tô Liệu lôi bài vở ra: "Nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ tranh thủ làm bài tập bây giờ."
Du Vũ khó hiểu nhìn anh.
Tô Liệu nghiêm túc giải thích: "Tôi cảm thấy nếu để Diêm Chính huấn luyện xong, cậu sẽ không còn sức làm bài tập ở nhà nữa."
Du Vũ: "..."
*
Hai giờ chiều, Du Vũ quay lại nhà thi đấu B.
Khởi động cơ bản xong, Diêm Chính ngồi xổm ở mép bể bơi, nói: "7*200m hoàn thành trong 4 phút, xuất phát."
Cái gọi là "7*200m trong 4 phút" nghĩa là tổng cộng bơi 7 vòng 200m, thời gian cho cả bơi và nghỉ là 4 phút mỗi vòng.
Nói cách khác, nếu Du Vũ bơi 200m trong 2 phút, cậu có thể nghỉ ngơi 2 phút trước khi bắt đầu vòng thứ hai.
Lần này, chỉ còn một mình Du Vũ trên đường bơi.
Diêm Chính cầm chắc đồng hồ bấm giờ và máy tính bảng trong tay, căn cứ trên dữ liệu nhịp tim thu được, ông ghi chép kĩ lưỡng thời gian mỗi vòng 200m của cậu, cùng với chu kì thay đổi nhịp tim.
"Nhịp tim cao nhất mới được 175, tên nhóc nhà em hình như rất nhàn nhã nhỉ? Nhịp tim tối đa của em không thể chỉ dừng ở mức này, phải không?"
Diêm Chính không để Du Vũ nghỉ ngơi lâu, rất nhanh tiếp tục bổ sung nhiệm vụ: "15*100m 2 phút, yêu cầu mỗi vòng 100m -- cho em đơn giản một chút -- hoàn thành trong 70s."
Rõ ràng mỗi vòng 100m đều có thời gian nghỉ, tại sao hạng mục cơ bản lại có thể mệt như vậy? Thể lực chưa kịp phục hồi đã lập tức lao vào bài tập tiếp theo, Du Vũ cảm thấy trái tim cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài.
Lần đầu tiên nước trở thành thứ cản trở hô hấp của cậu, mỗi lần hít thở vô cùng vất vả.
Sau khi hoàn thành hai hạng mục, cả người Du Vũ tựa vào vách hồ, đưa mắt nhìn thời gian trên màn điện tử lớn, bắt đầu khát khao huấn luyện sớm kết thúc một chút.
Vậy mà vẫn chưa đến một tiếng?
"Hai bài tập này kết hợp với nhau có thể đo được nhịp tim tối đa của vận động viên, được sử dụng làm chỉ số để đánh giá tình trạng thể chất của vận động viên trong quá trình luyện tập sau này." Diêm Chính ngồi xổm ở mép bể bơi giải thích, "Nhịp tim tối đa của em khi ở trạng thái bơi là 186.
Cân nhắc tuổi tác của em, thầy cảm thấy vẫn còn cải thiện thêm được.
Nhưng trước mắt cứ dùng 186 làm chuẩn."
Du Vũ mơ hồ gật đầu.
"Được, nghỉ ngơi một chút.
Lát nữa chúng ta bắt đầu huấn luyện hiếu khí*, 2000m cự li dài, tự khống chế tốc độ, không cần quá nhanh, khoảng 60% so với khi thi đấu là được.
Để thầy xem em kiểm soát tốc độ như thế nào."
(*) Vận động hiếu khí là những vận động có cường độ trung bình nhẹ mà cơ thể có thể duy trì được những vận động này trong một thời gian dài liên tục.
Du Vũ hớp ngụm nước, thiếu chút nữa đã bị sặc.
2000m?
Du Vũ không tiện trực tiếp nhắc nhở Diêm Chính mình đã bơi 5000m vào buổi sáng, bẻ bẻ ngón tay, làm bộ tính toán độ dài hôm nay: "Buổi sáng 5000, buổi chiều nóng người 200m, 7*200, 15*100, thêm 2000m nữa, chắc em đã bơi gần 10000m."
Kỳ thực, Du Vũ cảm thấy mình đã có chút mệt mỏi, chân tay đau nhức chưa từng thấy.
"Há, mới 10000m thôi à, quá ít đúng không?" Diêm Chính cười hiền từ, "Thầy cũng cảm thấy ít, như vầy đi, chúng ta tăng thành 3000m, 60% tốc độ thi đấu.
Nghỉ ngơi tốt đi nhé, chốc nữa chúng ta còn bài tập khác."
Du Vũ: "..."
Vẫn? Còn? Bài? Tập?
3000m này Du Vũ bơi không nhanh, thân thể từ từ tiến vào trạng thái hiếu khí, nhưng càng bơi càng căng lên.
Đến nửa sau trình tự, sự mệt mỏi lại chiếm lấy cơ thể.
Huấn luyện chuyên nghiệp lúc nhỏ, một ngày bơi nhiều nhất cũng chỉ có 6000m, Du Vũ cảm thấy cả đời chưa lần nào bơi lâu như vậy.
Du Vũ hoàn thành 3000m hết một giờ đồng hồ.
Càng về cuối, đầu óc cậu càng phản kháng kêu "ong ong".
"Khống chế tốc độ cũng được, có hơi chậm, chỉ bằng 50% tốc độ thi đấu của em." Diêm Chính gật đầu, "Xem như em lần đầu thử, tha cho em.
Lần sau phải nhanh hơn chút nữa."
Cậu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Nhóm vận động viên xuống nước cùng lúc với cậu ở đường bơi kế bên đã rời đi hết.
Còn có cả Trình Triết Phàm sớm kết thúc một ngày dưới nước, mặt lạnh xem trò vui.
Nhưng Diêm Chính hoàn toàn không định dừng lại.
Ông phất tay áo, giọng điệu thoải mái như không: "Đi uống nước, nghỉ ngơi, đi vệ sinh gì đó 20 phút đi.
Đúng bốn rưỡi quay lại tập bài cuối T30 -- 30 phút, dốc hết sức bơi, được bao nhiêu tính bấy nhiêu."
Du Vũ: "......"
Cậu đột nhiên có chút hối hận rồi.
Tại sao cậu lại đáp ứng Diêm Chính? Từ bỏ cuộc vui tới tuyển tỉnh chịu tội?
Cậu cảm thấy mình kiệt sức lắm rồi.
"Nhanh nữa lên! Thầy đã nói T-30 phải nhanh hơn 3000m, sao càng bơi càng chậm thế kia? Tốc độ của em là sao? Có biết ở đây là đội tuyển tỉnh hay không, không biết còn tưởng em trúng gió!" Diêm Chính vừa mắng, vừa vung sợi dây dài dưới đáy đồng hồ bấm giờ xuống nước, "Chó nhà thầy bơi còn nhanh hơn em, sức bền thế này mà dám nói với thầy muốn bơi cự li dài?"
Cuối cùng Du Vũ cũng biết sợi dây dài ngoằn ấy để làm gì.
Những vận động viên khác bình thường đều cố gắng tăng tốc sau khi bị ông quất.
Chỉ riêng Du Vũ tinh xảo điều chỉnh vị trí của mình, khiến hai "roi" của Diêm Chính rơi trên mặt nước.
Đánh không tới.
Hì hì.
Diêm Chính tức giận đến mức vớ cái nẹp kế bên, quăng đến: "Cho em né này!"
Tô Liệu theo sau Diêm Chính, cau mày lo lắng: "Lão Diêm, bình thường bọn em luyện có 5000m, đột nhiên tăng cường độ lớn như vậy, có hơi quá không thầy?"
"Cường độ?" Diêm Chính rít qua kẽ răng, "Thằng nhóc này lươn lẹo cực kì, dám lười biếng trước mắt thầy! Tô Liệu, thầy hỏi em -- nhịp tim tối đa của em ấy là 186.
Bây giờ thầy cần em ấy bơi với tốc độ trên mức hiếu khí nhưng thấp hơn yếm khí*, yêu cầu nhịp tim bao nhiêu?"
(*) Vận động yếm khí là những vận động có cường độ mạnh và phải sử dụng nhiều sức trong thời gian ngắn.
Đây là những vận động không sử dụng Oxy để sản sinh ra năng lượng giúp cơ bắp chuyển động nên có tên gọi là "vận động yếm khí".
Tô Liệu suy nghĩ một chút, đáp: "146 đến 156?"
Diêm Chính gật đầu, đưa màn hình điện tử đo lường dữ liệu cho Tô Liệu xem, nhịp tim trong trạng thái vận động của Du Vũ là 138.
"Đừng cho là thầy không biết em đang lười nhác!" Huấn luyện viên lại cao giọng nói, "Thành tích T30 của tuyển cự ly dài dao động từ 2300 đến 2700m.
Nếu em không đạt nổi 2300m, thiếu bao nhiêu mét, lát nữa lên bờ tập bấy nhiêu lần động tác burpees!* Thiếu 100m nhảy 100 cái, thiếu 1000m, nhảy 1000 cái hiểu chưa!"
Hiệu quả của "Một ngàn lần nhảy burpees" có thể so với mối đe dọa tử vong.
Tốc độ của Du Vũ quả nhiên nhanh lên không ít, nhịp tim trực tiếp vọt đến 150.
Ba mươi phút tính giờ kết thúc, Du Vũ gấp rút hoàn thành, bơi được 2250m.
Khi ngoi lên mặt nước, cậu cảm thấy cơ bắp toàn thân không còn thuộc về mình.
"Hừ, xem như thằng nhóc nhà em gặp may, chỉ thiếu 50m.
Đến, 50 lần nhảy burpees, động tác tiêu chuẩn.
Không đúng kĩ thuật không tính." Diêm Chính quấn sợi dây lên thân đồng hồ điện tử, kéo đệm chống trượt đến mép hồ, "Mau nhảy nhanh lên.
5 giờ rồi, đừng chậm trễ bữa tối của mọi người."
Tình cờ vị trí Diêm Chính chọn lại là con đường duy nhất để vào phòng thay đồ.
Đám đông lui tới, ai cũng có thể nhìn thấy cậu mặc quần bơi nhảy burpees.
Du Vũ: "......" Thật muốn chết quách cho xong.
Rất muốn.
Vô cùng.
Trong nhảy burpees có động tác chống đẩy.
Du Vũ đột nhiên nhớ đến động tác kinh điển của bạn học Vương Bằng Bồng -- chỉ chống mà không đẩy.
Nhỡ đâu cánh tay hết sức, khéo lại dùng mặt đập vỡ thảm chống trượt.
Đủ loại ánh nhìn dừng trên người cậu.
Ánh mắt Diêm Chính xoi mói, Trình Triết Phàm chế nhạo, ánh mắt như quan sát lũ chuột bạch của Tô Liệu...! Còn có vài vận động viên không chê lớn chuyện đứng xem trò vui, cười tươi như đang chờ cậu biểu diễn chương trình.
Cậu không biết tại sao Tô Liệu vẫn ở đây, nhưng Trình Triết Phàm chắc chắn là đến chế giễu cậu.
Du Vũ cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng trống dưới chân, máy móc ngồi xổm xuống, cứng nhắc nằm xuống chống đẩy, rồi lại bật nhảy.
Huyết dịch cả người như đang thiêu đốt, trái tim giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực, mỗi một thớ cơ bắp đều muốn đình công...!
Du Vũ cúi đầu rất thấp, cánh tay đau nhức như lửa đốt.
Cơ bắp run rẩy khiến cậu cảm thấy đến mặt đất cũng đang rung chuyển, nước mắt sinh lí vô cớ tràn ra.
Không được.
Nhiều người nhìn như vậy.
Chút lòng tự trọng kia không cho phép cậu gục trên mặt đất, kiên trì thực hiện 50 lần nhảy burpees.
Khi đứng dậy, cậu đưa tay xoa mặt từ dưới lên, nước mắt lẫn với vệt nước hồ cứ thế biến mất không còn tăm hơi.
Du Vũ choáng váng, mím chặt môi, lạnh lùng nhìn Diêm Chính.
Diêm lão bản lúc này mới vung vẩy thiết bị trong tay, lười biếng xua tay: "Được đấy, nhịp tim của em không phải có thể lên đến 200 rồi sao? Ở tuổi của em luôn phải duy trì trên 200, tin thầy đi, tiểu tử thúi xuống nước lại làm biếng."
Du Vũ kéo thiết bị trên người, gỡ mũ và kính bơi, xoay người rời đi.
Nhưng Diêm Chính ở phía sau chợt cản cậu lại: "Chờ đã."
Du Vũ dừng bước, nghiêng đầu.
Diêm Chính cười lạnh: "Huấn luyện viên nói kết thúc rồi à? Ánh mắt em nhìn thầy là có ý gì? Thằng nhóc này hôm nay có phải rất bất mãn với thầy đúng chứ?"
Du Vũ nghiêm túc suy nghĩ, lạnh lùng nhấc mí mắt: "Em cho rằng thầy -- "
Khối lượng huấn luyện hôm nay quả thật có hơi quá sức với Du Vũ, cậu cảm thấy xử phạt về thể xác vốn không cần thiết.
Có lẽ là ra oai với người mới thôi, trong lòng cậu đều hiểu.
Du Vũ không nói thẳng ra, chỉ là ôm lòng bất phục với Diêm Chính.
Diêm Chính thu lại nụ cười đùa cợt, sải bước đến trước mặt Du Vũ: "Em cho rằng thầy cố tình làm khó em?"
Đôi môi Du Vũ đôi khẽ động, âm thanh rất nhỏ: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Không, ngược lại." Diêm Chính đưa tay đặt lên bả vai Du Vũ, dùng sức nhấn xuống, "Thầy muốn chứng minh cho em thấy -- giới hạn của em còn vượt xa những gì em tưởng tượng."
Du Vũ trợn to hai mắt, lông mi run rẩy.
"Cái thằng nhóc không khiến người ta bớt lo này." Diêm Chính vỗ mạnh lên lưng cậu, hùng hổ quay người rời đi.
Ông duỗi tay chỉ nhóm vận động viên còn tò mò vây quanh, mắng to: "Nhìn cái gì? Khối lượng huấn luyện còn ít quá đúng không? Mấy đứa đã giãn cơ hay chưa? Không chăm chỉ giãn cơ, tương lai ăn chấn thương đừng trách.
Bắt đầu thực hiện, mỗi động tác không ít hơn 30s!"
Giãn cơ xong, cơ thể cũng coi như thoải mái hơn một chút.
Du Vũ chân trần đi vào buồng tắm, muốn nhanh chóng tắm nước nóng.
Không biết có phải vì nhiệt độ thay đổi đột ngột hay không, khi Du Vũ đang thay quần áo, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, còn có vô số mảng "màu" trắng lấp lóe, giống như màn hình điện tử chập mạch.
Hô hấp cậu dồn dập, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Du Vũ chưa kịp phản ứng lại đã lập tức đổ rạp, bàn tay theo bản năng quơ quào trong không khí, nhưng không thể bắt lấy thứ gì chống đỡ.
Chỉ kịp tự hỏi: Mình bị sao vậy? Bệnh ư?
Dường như có ai đó hốt hoảng gọi tên cậu.
Du Vũ cảm nhận được đầu óc mình trở nên chậm chạp dị thường, nửa ngày mới chếch choáng nhận ra, hình như là Tô Liệu đang đỡ cậu ngồi xuống.
Đôi bàn tay anh bắt lấy tay cậu, lúc này Du Vũ mới phát hiện da mình lạnh lẽo, ướt nhẹp một mảng, mà lòng bàn tay đối phương lại khô ráo đến nóng bỏng.
_____^_^_____
Tác giả có lời muốn nói: Vũ Vũ không có chuyện gì ~ chỉ là hạ đường huyết thôi nha cả nhà.
Cắt Sóng