Cao Thủ Y Đạo
Chương 46: Thiếu nợ thì trả tiền
“Được, tôi sẽ kêu đàn em của tôi là Lý Hàn đi cùng cậu!” Trâu Đại Long ni ăn quen thuộc phố đồ cổ, mấy tên du côn đó cũng biết hắn.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Vũ lái xe ra ngoài.
Trời đã muộn, trong một cửa hàng trên phố đồ cổ, Chuột, Trương Nhị Đao cùng người bạn chơi bài cũ của Trần Vũ là Lưu Tam đang ăn lẩu và uống rượu với nhau.
“Anh Đao, Diệp Thần Quang đúng là thằng ngốc, ha ha, lần này chúng ta kiếm được không ít tiền.”
“Vụ này ngon phết!” Trương Nhị Đao nhấp một ngụm rượu và nói: “Sau này cứ tìm mấy thăng ngu như thế nhé.”
“Anh Đao, cái tên Trần Vũ mà lần trước em đã nói đó, chúng ta còn chưa dạy cho nó một bài học, anh đừng có quên đó!” Lưu Tam nói một cách thâm độc, lần trước Trần Vũ tới phố đồ cổ, hắn muốn bày trò lừa Trần Vũ nhưng lại bị Trần Vũ chơi lại một vố, hắn vẫn nhớ kỹ mối thù này.
“Đừng lo lắng, ngày khác tao sẽ tìm người dạy cho. hắn ta một bài học.” Trương Nhị Đao gật đầu.
“Không phiền các người đi tìm, bây giờ tôi tới rồi đây." Cửa vừa mở ra, Trần Vũ đi đến.
“Trần Vũ, mày còn dám tới đây?” Lưu Tam tức giận:
“Các anh em, xử hắn!”
Mấy người trong phòng đứng dậy, Trương Nhị Đao. cầm dao rựa lên nói: “Hôm ở chỗ triển lãm đồ cổ, tao đã ngứa mắt mày rồi, nay mày còn dám tới đây tìm đường chết? Để xem tao có giết mày hay không.”
“Trương Nhị Đao, mày muốn giết ai?” Một đám người tụ tập bên ngoài, vây chặt căn phòng nhỏ, sau đó có một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông đó chính là Lý Hàn, cánh tay đắc lực của Trâu Đại Long, những kẻ cho vay tiền và lừa đảo trong phố đồ cổ đều sợ hãi co đầu rụt cổ khi nhìn thấy hắn ta.
“Anh, anh Hàn!” Mấy người trong phòng lập tức ngơ ngác, đây chính là Lý Hàn, thủ hạ số một của Trâu Đại Long, ngày thường bọn họ muốn mặt dày nịnh bợ còn
không được.
“Anh Vũ, đây có phải là những người anh đang nói đến không?” Lý Hàn cung kính nói khi bước vào cửa.
“Ừm, chính là mấy tên này.” Trần Vũ gật gật đầu. “Quỳ xuống!” Lý Hàn liếc nhìn mấy người.
Thụp! Những người này quỳ xuống mà không cần suy nghĩ.
“Anh Hàn, chúng em làm gì cũng đều tuân thủ quy †ắc, nếu có làm sai thì xin anh nhắc nhở, chúng em sẽ sửa chữa." Đao sẹo run rẩy nói.
“Mày nói thử coi mày đã làm sai cái gì?” Lý Hàn tát vào mặt Trương Nhị Đao một cái, làm mắt hắn nổ đom đóm: “Đây là anh VũI”
“Anh Vũ? Anh Hàn, anh có nhầm không? Thằng nhãi này chỉ là một thằng bài bạc, tụi em từng chơi bài với nó!" Lưu Tam ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Mày câm miệng đi.” Lý Hàn đá hắn ngã ra đất rồi cầm ghế lên đập vào người hắn.
Răng rắc một tiếng, Lưu Tam hét thảm, một cánh tay của hắn đã bị gãy.
“Từ giờ trở đi, nhớ đánh bóng con mắt cho sáng nhé. Đây là anh Vũ, sếp Trâu nhìn thấy còn phải kính trọng, tụi mày dám gây sự với anh Vũ, tụi mày không biết mình có bao nhiêu cái mạng sao?” Lý Hàn lạnh lùng quát.
“Anh Vũ, tụi em sai rồi, tụi em không dám tái phạm nữa." Mấy người sợ hãi không dám lên tiếng, mặc dù không biết Trần Vũ là ai, nhưng sao họ dám khiêu khích với người mà Trâu Đại Long còn sợ chứ?
“Diệp Thần Quang đi rồi sao?” Trần Vũ hỏi, nhìn chăm chằm vào Trương Nhị Đao.
“Đi, đi rồi, anh ta đã trả lại tiền! Em xin lỗi anh Vũ, em không biết thân phận của anh, em sẽ trả lại tiền ngay lập tức!” Trương Nhị Đao nơm nớp lo sợ nói.
“Trương Nhị Đao, mày là thằng cho vay nặng lãi, mức lãi suất gấp ba thôi mà mày đã hài lòng rồi sao?” Trần Vũ cười lạnh nói: “Mày không muốn lãi suất gấp năm lần, tám lần thì làm sao xứng với danh hiệu của mày?”
“Gái này, cái này...” Trương Nhị Đao ngơ ngác, hắn không biết Trần Vũ có ý gì.
“Bọn họ vừa mới rời đi, đuổi theo, dạy cho bọn họ một bài học, lại đòi thêm tiền. Mày có hiểu ý của tao không? Đừng khách khí với bọn họ.” Trần Vũ bình tĩnh nói.
“Em hiểu rồi anh Vũ, bây giờ tụi em đuổi theo bọn họ, dạy cho bọn họ một bài học.” Chuột phản ứng nhanh chóng bởi vì hắn quá hiểu biết Diệp Thần Quang, biết nhà họ Diệp coi thường Trần Vũ.
Có vẻ như Diệp Thần Quang lại chọc giận Trần Vũ rồi, nếu vậy thì họ chỉ cần dạy cho Diệp Thân Quang một bài học là được.
“Sao không đi nhanh đi?” Trân Vũ cau mày nói: “Một hồi nữa chắc người ta về tới nhà rồi."
“Vâng, bây giờ em đi ngay! Chuột, gọi người!” Trương Nhị Đao nói, nhanh chóng đứng dậy.
Ở phố đồ cổ, vợ chồng Diệp Thần Quang còn chưa kịp bước ra ngoài.
“Từ giờ về sau anh nên banh con mắt ra đi, nếu lần này không phải lấy tiền từ chỗ Diệp Hân Vũ, em lại gom góp được chút tiền, số tiên anh vay nặng lãi không trả nổi đâu.” Chu Lộ vừa đi vừa chửi rủa: “Bản thân không có năng lực, chỉ biết nói như rồng leo, làm như mèo mửa”
Diệp Thần Quang cúi đầu nghe Chu Lộ mắng: “Bà xã, anh sai rồi, về sau anh sẽ chú ý.”
“Trong tay Diệp Hân Vũ còn có tiền, ngày mai em dẫn theo mẹ, lấy hết một triệu trong tay nó lại đây.” Chu Lộ oán hận nói.
“Nếu nó không đưa thì sao?” Diệp Thần Quang hỏi “Nếu nó không đưa em sẽ tát vào mặt nó, không được thì đánh luôn Trần Vũ, chẳng lẽ anh còn sợ hai vợ
chồng bọn nớ?” Chu Lộ tức giận nói.
“Diệp Thần Quang, dừng lại!" Lúc này, Trương Nhị Đao, Chuột và một nhóm người đuổi theo tới.
“Anh Đao, tôi đã trả hết nợ rồi mà, hạn ba ngày còn chưa hết là tôi đã trả rồi!" Hai chân Diệp Thần Quang run rẩy vì sợ hãi.
“Diệp Thần Quang, quy tắc đã thay đổi, chút tiền đó của mày không đủ, gom thêm 300 nghìn nữa mới coi như xong chuyện.” Trương Nhị Đao nói.
“Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, việc anh làm là phạm pháp, tin tôi báo cảnh sát đến bắt anh hay không.” Chu Lộ ngạo nghễ hét lên: “Báo cảnh sát? Cô thử báo cảnh sát xem.” Trương Nhị Đao tát mạnh vào. mặt Chu Lộ.
Chu Lộ hét lên một tiếng, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng đỏ, trong mắt đầy sao xet, chân lùi lại hai bước, sau đó cô ta sợ hại nói: “Các người, các người... tại sao lại đánh người?”
“Đánh người? Đúng là đánh tụi mày đó!” Chuột đá mạnh vào Diệp Thần Quang, bụp một tiếng, Diệp Thần Quang ôm bụng hét lớn.
“Quỳ xuống!” Trương Nhị Đao hét lên.
“Anh Đao, có chuyện gì từ từ nói.” Vẻ mặt Diệp Thần Quang như đưa đám, anh ta vội quỳ xuống, tên này là loại người ăn hiếp mềm sợ cứng, không dám dây dưa với những kẻ cho vay nặng lãi này.
“Mày cũng quỳ xuống đi!” hăng hét vào mặt Chu Lộ.
Trương Nhị Đao hung
“Hu hu...” Chu Lộ sợ đến mức bật khóc, cô ta sợ hãi quỳ xuống.
“Mày giỏi lắm đúng không?” Trương Nhị Đao lại tát Chu Lộ: “Gọi cảnh sát phải không... mẹ nó mày coi tao là ai?"
Sau khi bị tát liên tiếp hơn chục cái, mặt Chu Lộ “nở ra" như chiếc bánh rán, mặt cô ta sưng tấy, miệng đầy máu và trông nhếch nhác như một mụ điên.
“Anh Đao, tôi không dám, vừa rồi tôi chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi, không dám gọi cảnh sát.” Chu Lộ nức nở, nước mắt, nước mũi chảy dài xuống.
Cao Thủ Y Đạo