Cao Thủ Tu Chân
Chương 788: Một chưởng thôi mà mạnh đến vậy?
Đường Vũ Nhu đứng bên cạnh không nói gì, không hề nói giúp Diệp Thiên lấy một câu, cô ấy cho rằng Diệp Thiên ngoài dùng chức vụ tổng giáo quan áp bức người khác ra thì chưa từng lộ ra chút gì gọi là bản lĩnh của một tổng giáo quan cả, người như vậy cho dù có nắm giữ Nam Long Nhận, thì cũng chỉ tiếp tục kéo dài thêm sự chênh lệch với Bắc Long Nhận mà thôi.
Mọi người đều bức xúc nói lớn, Vương Tường Long vừa xua tay, tất cả mọi người lập tức im bặt.
Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
“Giáo quan Diệp, tuy đội viên nói hơi có phần quá khích, nhưng đây chính là quy tắc xưa nay của Nam Long Nhận chúng ta, chỉ tôn sùng kẻ mạnh!”.
“Nếu cậu đã là tổng giáo quan mà lại không có thực lực để khiến người khác khâm phục, vậy thì các đội viên cũng không nhất thiết phải phục cậu!”.
“Theo tôi thấy thì hay là cậu lộ ra vài chiêu đi, để mọi người đều được mở mang tầm mắt, cũng tiện cho việc triển khai công việc sau này của chúng ta, được không?”.
Bị một đám đội viên vây kín phòng làm việc, khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên hình vòng cung, cậu vươn vai một cái.
“Vốn dĩ tôi chỉ định lên kế hoạch huấn luyện mọi người, không muốn giao đấu với mọi người, vì mọi người không đủ tư cách để tôi ra tay!”.
“Nhưng nếu các người đã nói như vậy, thế thì được thôi!”.
Cậu đứng lên, nhìn về phía Vương Tường Long.
“Thực ra tôi rất tò mò, sao ông lại có gan đưa các đội viên đến đây tìm tôi, nếu ông đã là võ giả thì nên biêt tôi là ai mới phải!”.
Vương Tường Long ban đầu hơi sững sờ, sau đó cười lên thành tiếng.
“Giáo quan Diệp, Vương Tường Long tôi xuất thân từ Thiết Thủ Môn, có quan hệ thông gia với Đường Thiên Phong gia chủ của Đường Môn Xuyên Thục, những thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật, tôi cũng đều nghe qua!”.
“Những người như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, còn cả Lí Thanh Du của Hồ Ngọc Nguyệt, cháu ngoại tôi là Đường Vũ Vy, Đàm Nguyệt Ảnh của Lao Sơn, Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ, cái tên nào tôi cũng đều biết, nhưng không thấy tên của giáo quan Diệp đâu cả!”.
“Tôi thực sự không biết cậu rốt cuộc là ai, hoặc cậu có thể nói cho tôi biết cậu xuất thân từ môn phái nào không?”.
Trong mắt ông ta mang vẻ giễu cợt, Diệp Thiên còn trẻ như vậy, nếu thực sự đủ tư cách chỉ đạo thành viên Nam Long Nhận, vậy ít nhất cũng phát đạt đến cấp tông tượng, mà nhìn cả Hoa Hạ thì ông ta chưa bao giờ nghe đến cao thủ thiên tài nào tên là Diệp Thiên.
“Hừ!”.
Diệp Thiên nghe thấy liền hừ nhẹ một tiếng, cậu không nói gì, chỉ để tay ra sau lưng rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Các đội viên đều tò mò, không biết Diệp Thiên định làm gì, thì đúng lúc này Diệp Thiên đột nhiên đánh ra một chưởng!
“Rầm!”.
Một tiếng nổ long trời lở đất, vang khắp căn cứ huấn luyện, ngay cả vách đá kiên cố cách bọn họ hơn mười trượng cũng bay thẳng lên trời, như bị một người cắt một đường ở bên cạnh vậy, bức tường lập tức võ vụn thành các tảng nhỏ.
Còn chiếc đỉnh đồng nghìn cân vô cùng kiên cố được các đội viên dùng để luyện tập sức mạnh ở phía dưới vách núi, cũng nứt toác và ngay lập tức nổ tung, các mảnh vụn kim loại bay khắp trời.
Một chưởng thôi mà mạnh đến vậy?
Những người có mặt ở đó đều đơ người tại trận, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, kinh hoàng, không tin, biểu cảm nào cũng có!
Đường Vũ Nhu mặt mày biến sắc, đứng thất thần hồi lâu.
Còn vị đỉnh cao tông tượng Vương Tường Long này lại như thể gặp ma, hai chân cứ thế run lẩy bẩy.
Diệp Thiên từ từ thu tay lại, nhẹ nhàng quay người, giọng nói hùng hồn!
“Bây giờ ông biết tôi là ai chưa?”.
Cao Thủ Tu Chân