Cao Thủ Tu Chân

Chương 681-685

Chương 681: Một quyền phá vỡ lá chắn

“Xoẹt!”

Trong không trung, hàng loạt kiếm băng nhỏ bé lướt ngang, từng mũi kiếm băng chỉ dài khoảng ba tấc, nhưng lại vô cùng rắn chắc, ánh nắng chiếu xuống còn hiện ra sắc xanh trong suốt.

Ở vị trí của cô gái, gần như không gian trong vòng mười trượng đều bị kiếm băng phong ấn ngập trời, kéo dài cả mười mấy mét, gần như lấp đầy mặt hồ.

Mà ngay sau đó, cô ta khẽ đẩy tay, kiếm băng đầy trời lập tức hướng thẳng về phía Diệp Thiên.

“Vù vù!”

Tiếng xé gió liên tục vang lên, vô số kiếm băng gần như không hề có khoảng cách, được sắp xếp thành một không gian vô cùng kín kẽ, khiến toàn bộ xung quanh Diệp Thiên trái phải trên dưới đều bị phong tỏa.

Công kích như vậy Diệp Thiên đã từng gặp, lúc trước trong lúc chiến đấu với trực thăng Cobra, mười lăm trực thăng khai hỏa cùng lúc, đủ các loại đạn và tên lửa bay đầy trời, cậu căn bản cũng không thể tránh nổi, đây cũng là một đòn công kích buồn tẻ không khác gì.

Lúc này Diệp Thiên hoặc là chọn phản kháng mạnh mẽ, hoặc là chọn ép buộc đỡ lấy, muốn tránh né là chuyện không thể!

Nhưng kiếm băng đầy trời này, đâu chỉ hàng trăm hàng nghìn, tạm không nói đến lực công kích mạnh mẽ, mà cho dù là lực công kích của một kiếm băng thôi, cũng đủ để làm gãy sắt thép, hay xuyên thủng một chiếc xe tăng bọc thép.

Mà hàng nghìn kiếm băng này liên tục tấn công, dù là tàu sân bay giáp mặt e là cũng bị xuyên qua một lỗ lớn.

Ánh mắt linh hồn không hề thương xót, căn bản linh hồn chẳng hề lo lắng sẽ làm tổn thương đến Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên.

Uy lực kiếm băng này tuy mạnh, nhưng chỉ có thể làm Diệp Thiên bị thương nhưng không thể phá hủy được toàn bộ thân xác này.

Thứ linh hồn muốn chỉ là làm Diệp Thiên bị thương trước, sau đó dùng sức mạnh tinh thần đánh úp bất ngờ, chế ngự Diệp thiên, sau đó cướp lấy Thần Ma Chi Thể.

“Hừ!”

Kiếm băng bắn đến từ phía trước, gió lớn khắp nơi, nhưng Diệp Thiên chỉ cười lạnh một tiếng, chân phải khẽ giẫm về sau, đạp xuống mặt hồ.

Sau lưng cậu, cột nước cao mười thước phóng lên trời, sau đó một tay lướt qua, một con rồng nước từ trong cột nước uốn lượn bò ra, hóa thành một cái đầu rồng khổng lồ.

“Gào!”

Rồng nước kêu gào một tiếng, chấn động đất trời, lập tức chắn trước người Diệp Thiên.

“Ầm ầm ầm!”

Kiếm băng đã va chạm trên đầu rồng, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng va chạm vang lên, rồng nước giống như một con thuyền nhỏ bấp bênh, bị đánh dao động không ngừng, thậm chí còn lùi về sau, thân hình Diệp Thiên cũng lùi ra sao theo chuyển động của rồng nước.

Nhưng cho dù là phía trước công kích mạnh bạo hung tàn như vậy, mưa gió có dữ dội đến đây thì rồng nước vẫn kiên định bất động, chưa từng bị xuyên qua.

“Ồ? Lại đỡ được sao?”

Nhìn thấy Diệp Thiên đỡ được Huyền Băng tuyệt kỹ thành danh của cô gái, linh hồn thể kinh ngạc, nhưng linh hồn cũng không hề dừng lại, trái lại còn điều khiển thân hình cô gái phóng thẳng lên trời.

Dưới ánh nắng, thân hình cô gáo trắng đến lóa mắt, cô ta khẽ vươn hai tay giống như đôi cánh thiên nga, tỏa ra ánh sáng thuần khiết.

“Phượng Vũ Chùy Thiên Kích!”

Hai cánh tay cô ta giao nhau, làm ta một tư thế khiêu vũ như cầm chùy.

Động tác như vậy vốn là một người khỏe mạnh cường tráng mới có thể phối hợp, nhưng lúc này, một cô gái yếu đuối không có sức như cô ta lại sử dụng, cũng không hề có cảm giác trái ngược, mà sức mạnh dồi dào tràn ngập khắp không gian.

Ngay sau đó, cô ta giơ cao hai tay, sau đó hai tay ôm lấy, đập mạnh xuống, giống như cầm chùy đập mạnh xuống đất vậy.

Sức mạnh chân khí mạnh mẽ phóng ra, ngưng tụ thành hình dạng cái chùy lớn, có nhiều chấm đỏ tươi từ bên trong tuôn ra, có một kiểu cảm giác sức bạt cả núi chí khí trùm cả đời, không thể ngăn cản.

Mặt nước dưới chân Diệp Thiên dập dềnh, vô số dòng nước chuyển động khắp bốn phía, nhưng cậu chỉ khẽ cười, nâng một tay lên.

Cột nước bên dưới lại phóng lên cao, hơn nữa lần này là ba cột nước phóng lên cùng lúc, trên đỉnh đầu Diệp Thiên là một màn chắn nước to lớn ẩn hiện, chắn ngang trên không.

“Ầm ầm!”

Chùy lớn đỏ tươi nện xuống, lập tức nện vào trên bức màn chắn bằng nước kia.

Bức màn chắn bằng nước dao động mạnh mẽ, sóng nước dập dềnh, liên tục có bọt khí thoát ra, mà xung quanh cũng chuyển động mạnh mẽ vì đòn mạnh này, sóng khí trực tiếp quét khắp bốn phương, bẻ gãy toàn bộ cây cối trong vòng trăm mét.

“Vù!”

Cây chùy nặng nề rơi xuống tựa như núi Bất Chu, cùng với sức mạnh kinh người, nhưng Diệp Thiên chỉ dùng thế phòng thủ, đỡ lấy đòn tấn công của chùy lớn này ngay chính điện.

Chân cậu giẫm trên mặt nước, mặt nước bên dưới trống rỗng sụp lún, hiện ra một cái hố hình bán nguyệt bán kính hơn một trượng lõm xuống.

Nhưng Diệp Thiên chỉ giẫm xuống một bước này, cũng không giẫm tiếp bước thứ hai.

“Thì ra thần linh phương Tây cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Diệp Thiên đứng trong màn chắn bằng nước, xuyên qua bức tường nước, vừa đúng có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng tuyệt diễm của cô gái.

Ánh mắt cậu lạnh nhạt, đột nhiên năm ngón tay nắm chặt.

“Bịch!”

Phía trên đỉnh màn chắn nước vỡ nát dồn dập, hóa thành vô số dòng nước, từ xung quanh rơi xuống lại mặt hồ, mà cây chùy nặng nguyên khí đỏ rực kia lại nện xuống đỉnh đầu cậu lần nữa.

Ngay khi chỉ còn cách khoảng chừng milimet, hay chân Diệp Thiên đạp mạnh xuống, cái hố hình bán nguyệt dưới chân lại sụp xuống khoảng nửa thước.

Diệp Thiên tựa như dùng toàn thân tích trữ, dồn sức vào lòng bàn tay, sau đó hai chân bước lại vài bước, mặt nước đàn hồi trực tiếp đánh bật đưa cậu lên cao, phóng thẳng lên trời.

Năm ngón tay Diệp Thiên co lại, tạo thành Thiết Quyền, đánh thẳng chính diện vào chùy lớn.

Chùy này vừa rơi xuống, cũng không hề tại ra thiệt hại quá lớn như lúc trước, Diệp Thiên chỉ chụm lại năm ngón tay, chỉ dùng một quyền đã xuyên thủng chùy lớn nguyên khí này.

“Cái gì?”

Lúc này linh hồn thể cuối cùng cũng biến sắc, một đòn chùy tạ nguyên khí này của linh hồn không chỉ sử dụng sức mạnh chân khí vốn có của cô gái, mà còn thêm ba phần sức mạnh tinh thần nữa.

Không chỉ có thể sát thương thân xác, mà còn có thể trực tiếp tấn công linh hồn, nhưng vừa nãy linh hồn và thân xác Diệp Thiên lại không hề bị thương gì, trái lại còn đánh vỡ chùy lơn nguyên khí đỏ rực này.

“Vù!”

Diệp Thiên xuyên qua từ giữa chùy lơn nguyên khí, phóng thẳng lên trời, đã bay đến phía linh hồn thể, trực tiếp kéo ra một vệt đuôi phía sau thật dài.

Chiêu thức ba của Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ!

Cậu cong tay, đánh ra một đòn chính diện với cô gái.

Tam Tuyệt Quyền, được xưng là Tam Tuyệt, mỗi một chiêu thức đều sở hữu sức mạnh tuyệt đối, có thể phá núi tách biển, mà chiếu thứ ba Chấn Vũ lại là chiêu thức tinh hoa nhất.

Trong chiêu quyền này của cậu đã ngưng tụ ba phần sức mạnh tinh thần của mình, thoáng chốc, ánh sáng xanh chiếu rọi bầu trời, hóa thành dấu tay lớn hơn mười trượng đánh vào ngực cô gái.

“Khiên Huyền Băng!”

Linh hồn thể nhìn thấy đòn phản kích của Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng linh hồn khôi phục vẻ mặt ngay tức khắc, không nhanh không chậm điều khiến bàn tay cô gái khẽ lay động, tạo kết ấn phía trước cô gái.



Vô số khí lạnh tuôn ra, từ trong cơ thể cao đến trời xanh, sau đó trong lúc khí lạnh cuộn trào, ngưng tụ thành một lá chắn băng vô cùng cứng cáp, chắn ngang trước ngực linh hồn.

“Tấm lá chắn băng này, có thể ngăn được tôi sao?”

Diệp Thiên cười lạnh, tốc độ đánh quyền không hề suy giảm, lại không hề do dự, nháy mắt, không gian đã vang lên tiếng gào thét của thú dữ, đó chính là dấu hiệu phá âm từ tốc độ nắm đấm.

“Răng rắc!”

m thanh giòn tan vang lên, quyền đến, miếng chắn vỡ!

Vẻ mặt linh hồn thể hoàn toàn u ám!
Chương 682: Thế giới băng tuyết

“Rắc!”.

Diệp Thiên đánh ra một quyền, sức mạnh xuyên thẳng hư không, tách ra một lối đi hình tròn rộng mấy trượng trên mặt hồ, đánh thẳng vào chiếc khiên băng.

Khiên băng đúc kết từ hơi nước, mang theo chân nguyên mạnh mẽ của cô gái tu vi vương cấp, nhưng dưới một quyền Chấn Vũ của Diệp Thiên lại có vẻ yếu ớt vô cùng.

Một vết nứt xuất hiện trên khiên băng, sau đó lan rộng ra, giống như mạng nhện.

“Nghĩ có thể chống đỡ được tôi à?”.

Trong mắt Diệp Thiên hiện lên ý cười, nở nụ cười quỷ dị, ánh sáng xanh lam trên cánh tay cậu lại bùng lên, Phệ Thiên Huyền Khí điên cuồng đánh phá.

Dưới khí thế như chẻ tre này, cuối cùng khiên băng không chịu được sức nặng mà nứt vỡ. Lúc này, cô gái đứng ở đằng sau khiên băng cũng rút lui, chân đạp nhẹ lên mặt hồ, lùi về sau giống như chuồn chuồn lướt nước, tránh xa mười trượng mới thoát khỏi phạm vi quyền kình của Diệp Thiên.

“Sức mạnh lớn thật! Thằng nhóc này còn trẻ tuổi mà sao tu vi lại mạnh như vậy? Lẽ nào cậu ta cũng là người đến từ “nơi đó” giống như cô gái này?”.

Linh hồn điều khiển cơ thể của cô gái không đổi vẻ mặt, nhưng trong lòng lại kinh hãi vô cùng.

Sức mạnh một quyền của Diệp Thiên đủ để dời núi tách biển, độ mạnh mà ngay cả ông ta ở thời kì toàn thịnh cũng chẳng gặp được mấy ai. Đặc biệt là lúc này, Diệp Thiên có cảnh giới tu vi chưa tới vương cấp, nhưng lại bộc phát sức mạnh sánh ngang với vương cấp thực sự, thật không thể tin nổi.

“Trẻ tuổi như vậy mà đã tu được Thần Ma Chi Khu, còn sở hữu sức mạnh sánh ngang với vương cấp, chắc chắn cậu ta là người kế thừa đến từ nơi đó”.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, thầm nghĩ: “Người ở nơi đó hầu như ai nấy đều có thực lực cao ngất, đủ để áp đảo chín mươi phần trăm võ giả đỉnh cao hiện nay. Nếu cậu ta thật sự là người đến từ “nơi đó”, mình cướp cơ thể của cậu ta rồi nhất định phải thay đổi gương mặt, tuyệt đối không thể để “nơi đó” phát hiện ra. Nếu không, mình sẽ gặp sự truy sát vô cùng vô tận”.

“Nơi đó” đối với ông ta là một nơi còn đáng sợ hơn cả những cường quốc hiện nay.

Các nước lớn muốn đối phó với những võ giả đỉnh cao như bọn họ, chỉ có thể sử dụng vũ khí hiện đại hóa siêu cường. Nhưng vũ khí như vậy thường có sức sát thương cực lớn, phạm vi che phủ cực rộng, một khi sử dụng có thể sẽ khiến nhiều người chết.

Mặc dù bọn họ không chống đỡ được bom nguyên tử cỡ nhỏ, vũ khí laser,… của các nước lớn trên thế giới, nhưng bọn họ có thể né tránh. Một khi trốn vào chợ hoặc thành phố, cho dù là nước lớn cũng không làm gì được bọn họ.

Nhưng “nơi đó” thì lại khác, người ở “nơi đó” sẽ dùng thực lực chân chính nghiền nát bọn họ. Năm xưa đã có không biết bao nhiêu tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây ở Địa Cầu ngã xuống vì “nơi đó”. Bây giờ, những hồi ức vô cùng đáng sợ đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt ông ta.

Mặc dù “nơi đó” cực kì đáng sợ, nhưng ông ta không từ bỏ ý định cướp xác thịt của Diệp Thiên. Ông ta chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, dẹp yên chuyện này hoàn toàn, không để người thứ hai biết được.

“Sao hả, không phải muốn lấy xác thịt của tôi sao? Ra tay đi!”.

Diệp Thiên hoạt động gân cốt, trên mặt hiện lên vẻ chế giễu.

“Hừ, hậu bối ngông cuồng!”.

Trên gương mặt tuyệt đẹp của cô gái hiện ra nụ cười lạnh lùng. Cô ta cong một tay lại, giữa lòng bàn tay có khí lạnh chuyển động, mặt hồ dưới chân lại bắt đầu đóng băng nhanh chóng, lan về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn quanh, lúc này, mặt hồ vốn rộng một trăm trượng lại bị băng che phủ, biến thành một thế giới băng tuyết, đóng băng trăm mét.

“Thời Đại Băng Hà!”.

Sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô ta, mơ hồ có băng màu xanh lam nhún nhảy. Tảng băng dưới chân cô ta bỗng nứt vỡ, hóa thành mảnh vụn văng lên trời.

Vô số mảnh băng vụn chặn kín không gian xung quanh, dường như tự tạo thành một vùng trời khác, nhốt Diệp Thiên ở bên trong.

Mỗi một mảnh băng đều giống như lưỡi đao sắc bén nhất trên đời, rơi vãi tung tóe, ánh sáng lạnh lẽo dao động, góc nào cũng lộ ra sát cơ lạnh thấu xương.

Những mảnh băng vụn xoay tròn cực nhanh, hóa thành một lốc xoáy khổng lồ, mà Diệp Thiên đang ở trung tâm lốc xoáy đó.

“Lĩnh vực sao?”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, nhìn mảnh băng đang xoay tròn cực nhanh ở xung quanh, khẽ giọng lẩm bẩm.

Đây rõ ràng là lĩnh vực vương cấp của cô gái. Lĩnh vực này trông có vẻ không bao la phong phú, phong tỏa đất trời như của Huyết Ma và Ẩn Giả, nhưng trên thực tế, Diệp Thiên ở bên trong lại cảm nhận được sát ý vô biên vượt xa bọn họ.

Đây là một lĩnh vực sát ý chân chính, từng bước đều tràn đầy sát cơ. Mỗi một mảnh băng đều có thể dồn một vị siêu phàm thần phẩm luyện thể như Neil Wodos hoặc Taurus Toru vào chỗ chết.

Hàng vạn mảnh băng này đủ để khuấy mười mấy chiếc xe tăng thành mảnh vụn cùng một lúc.

“Lĩnh vực này tên là Thời Đại Băng Hà, sát chiêu siêu cường do cô gái phương Đông này tự mình lĩnh ngộ sau khi bước vào vương cấp. Tôi sẽ mượn hoa dâng Phật, dùng nó để chào hỏi cậu!”.

Linh hồn ngông cuồng cười lớn, sát ý trong mắt càng đậm. Ông ta muốn giết chết Diệp Thiên ở trong đó bằng một chiêu.

Vương cấp sở dĩ được gọi là vương cấp, bởi vì họ sở hữu lĩnh vực mà cảnh giới siêu phàm không thể có được.

“Thời Đại Băng Hà?”.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn, trên mặt đã khôi phục biểu cảm.

Ngay lúc đó, vô số mảnh băng vụn ở xung quanh nhanh chóng ngưng kết thành từng nhũ băng khổng lồ, từ bốn phương tám hướng phóng về phía Diệp Thiên.

“Rầm!”.

Diệp Thiên đánh ra một quyền, mấy trăm chiếc nhũ băng ở phía trước bị quyền kình của cậu xuyên qua, lần lượt vỡ vụn thành băng tuyết.

Nhưng sau khi những mảnh băng tuyết này bị Diệp Thiên đánh tan, vì được khí lạnh gia trì nên lại ngưng kết thành nhũ băng khổng lồ khác, phóng tới lần nữa.

Xung quanh Diệp Thiên và trên đỉnh đầu đều có nhũ băng lao tới. Mỗi một quyền cước của cậu đều có thể đánh vỡ mấy trăm nhũ băng. Nhưng dù cậu có đánh vỡ thế nào, số lượng nhũ băng cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.

Vài phút trôi qua, lưới vây băng tuyết xoáy tròn vốn có chu vi mười mấy trượng đã thu nhỏ lại chỉ còn mấy trượng. Mặc dù quyền kình của Diệp Thiên vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại cứ như bị trăn quấn, không những không thể tránh thoát, mà còn càng quấn càng chặt.

Đến cuối cùng, Diệp Thiên gần như đã không còn quá nhiều không gian, chỉ có thể vất vả chống đỡ. Lưới vây bằng nhũ băng đã trói buộc cậu hoàn toàn, trông như kết cục thất bại đã định.

“Hừ, dù cậu có mạnh thế nào, có đánh vỡ số băng tuyết này bao nhiêu lần, chúng cũng sẽ không tan biến đâu!”.

“Chỉ cần có khí tức băng lạnh gia trì, dù cậu có phản kích thế nào cũng vô ích!”.

“Đợi tôi đánh xác thịt cậu bị thương, sức mạnh tinh thần của cậu cũng sẽ bị tôi đánh tan cùng lúc!”.

Linh hồn cười điên cuồng, dục vọng trong mắt càng lúc càng cháy rực. Dường như ông ta đã có thể nhìn thấy ngày mình đoạt xác trùng sinh, dùng Thần Ma Chi Khu bước lên đỉnh cao thế giới một lần nữa.

Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức nóng rực từ trước người lan tới, sóng nhiệt phả vào mặt.

“Hửm?”.

Ông ta bừng tỉnh, nhìn thấy một bàn tay lửa cực lớn, nuốt chửng đất trời, thò ra từ trong lốc xoáy băng tuyết.
Chương 683: Rút thần hồn


Phía trước, một bàn tay lớn màu đỏ rực, bao quanh là ngọn lửa cháy bùng, kéo dài hơn mười trượng, xuyên qua vòng xoáy băng tuyết, giống như cả bầu trời đều bị bao trùm bởi bàn tay lửa lớn này.

“Ào!”.

Một ngọn lửa bùng cháy, cũng là do phun ra từ trong lòng bàn tay lửa lớn kia, đẩy mạnh ra ngoài với khoảng cách cả trăm mét.

Những nhũ băng kiên cố kia sau khi bị phá vỡ lại tiếp tục kết tụ lại, khoảnh khắc ngọn lửa xuất hiện đã khiến những nhũ băng đó lập tức bốc hơi, hóa thành các hạt nước nhỏ trong không trung!

Phệ Thiên Long Diệm, thiêu rụi vạn vật!

“Sao có thể chứ?”.

Nhìn thấy lửa cháy ngút trời phía trước, thiêu đốt hết thế giới băng tuyết được tạo ra từ Kỷ băng hà, khuôn mặt linh hồn tỏ vẻ kinh ngạc, vô cùng sốc.

Trong đám lửa, một bóng người xuất hiện trong không trung, giống như thần hỏa diệm, những ngọn lửa bùng cháy xung quanh như thể đang vui đùa bên cậu, đó chính là Diệp Thiên.

Trên lòng bàn tay Diệp Thiên mang một đốm lửa, sau đó năm ngón tay cậu khép lại, ngọn lửa ngút trời bỗng thu lại, rồi tan biến.

Cậu đưa mắt nhìn tới, khóe miệng mang nụ cười chế nhạo.

“Kỷ băng hà của ông dựa vào Hàn Băng Chân Nguyên lớn mạnh mà duy trì được, đúng là không thể dùng sức mạnh để công phá, sẽ chỉ càng lún càng sâu!”.

“Nhưng tiếc là băng và lửa, cuối cùng đối đầu với nhau, băng giá tuy mạnh nhưng đứng trước ngọn lửa mạnh mẽ cũng chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!”.

“Lĩnh vực của ông không có tác dụng với tôi đâu!”.

Một câu nói thể hiện rõ sự bá đạo vô tận của Diệp Thiên, cậu nói xong, năm ngón tay nắm lại, trên nắm đấm có một luồng sáng màu xanh lam, Phệ Thiên Huyền Khí bên trong cơ thể đã điều động đến đỉnh điểm.

“Tôi đã chán thủ đoạn của ông rồi, nếu ông không có gì mới mẻ thì rất tiếc, tính mạng của ông đến đây là kết thúc!”.

Nói dứt, trong mắt Diệp Thiên đã tràn đầy sát khí.

Đồng tử của linh hồn co lại, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận thấy sự uy hiếm lớn đến như vậy.

“Hậu bối, cậu đừng quá ngông cuồng, nếu không phải là do cơ thể xác thịt của tôi bị hủy hoại, tu vi đã giảm một nửa so với thời kỳ đỉnh cao, thì tôi muốn giết cậu chỉ dễ như trở bàn tay!”.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, ánh mắt càng lúc càng sắc lạnh.

“Cho dù bây giờ tôi chỉ là một linh hồn, chỉ có thể kiểm soát cơ thể của người khác đối chiến với cậu, nhưng cậu cho rằng cậu đã thắng chắc rồi sao?”.

Ông ta cười khẩy thành tiếng, hai mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.

“Cậu đừng quên, vũ khí mạnh nhất của tôi lúc này không phải là sức mạnh của chân nguyên, mà là sức mạnh tinh thần!”.

“Vù!”.

Một làn sóng sức mạnh tinh thần khó có thể nhìn bằng mắt thường đang ập đến, mặt hồ vốn bị lấp kín bởi băng giá, thế mà lại ngay lập tức tan ra toàn bộ, trở lại thành dòng nước rất đẹp.

Đây chính là sự khủng khiếp của sức mạnh tinh thần, dùng suy nghĩ cũng có thể hóa giải nước hồ mùa xuân!

“Tôi vốn tưởng dựa vào tu vi chân nguyên của cô gái phương đông này có thể thắng được cậu, nhưng bây giờ xem ra tu vi của cậu không hề kém so với cô ta, thậm chí còn mạnh hơn!”.

“Vậy tôi đơn giản hơn chút, đánh cho sức mạnh tinh thần của cậu tiêu tan luôn!”.

Tia sáng trong ánh mắt của linh hồn phóng lớn ra, ngay lập tức, một bàn tay màu đỏ rực hết sức thú vị thò ra từ trong không trung, bao trùm toàn bộ người Diệp Thiên.

Bàn tay lớn này xuất hiện giữa không trung, không có bất kỳ chân nguyên nào hỗ trợ, ngược lại còn phun ra luồng khí loang lổ màu sắc cũ kỹ, giống như tồn tại mãi mãi vậy, một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng đặc biệt dao động, xoay quanh bàn tay lớn, hóa thành một làn sóng dữ đánh thẳng về phía thần phủ Diệp Thiên.

Thần phủ là điểm quan trọng nhất của người tu luyện sức mạnh tinh thần, giống như đan điền và võ mạch của võ giả vậy, là điểm chí mạng nhất.

Người bình thường cũng có thần phủ, chỉ là chưa hoàn toàn được khai thác, nên rất yếu, còn những võ giả mạnh, thần phủ vững chãi hơn nhiều, sức mạnh tinh thần cũng mạnh hơn gấp mười lần so với người bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được sự ngưng tụ thần phủ của người tu luyện sức mạnh tinh thần.

Sự giao chiến giữa hai người tu luyện sức mạnh tinh thần, cũng chính là sự giao chiến giữa các thần phủ, một khi bên nào bị đánh gục, thần phủ bị tước đi, thì coi như chết mà không có chỗ chôn.

Những cuộc giao chiến bằng sức mạnh tinh thần, xưa nay đều không phân thắng bại, chỉ phân sinh tử!

Trước mắt Diệp Thiên, chỉ thấy một con mãnh thú ăn thịt người đang mở to chiếc miệng đầy máu, ngoạm về phía cậu, đây là cảnh tượng trong lúc giao chiến giữa hai sức mạnh tinh thần, đối phương đã hóa tinh thần thành hình tượng, xâm nhập vào não bộ.

Linh hồn nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Diệp Thiên thay đổi rõ rệt, ông ta liền nở nụ cười, ông ta biết sự tấn công sức mạnh tinh thần của bản thân đã có hiệu quả.

Trên thế giới này, võ thuật trước khó sau dễ, còn con đường tu luyện sức mạnh tinh thần thì trước dễ sau khó, điều này đại diện cho sức mạnh ở hai đẳng cấp khác nhau.

Người tu luyện sức mạnh tinh thần có thể dùng tinh thần để tấn công, không hình hài, không dấu vết, tước đoạt tinh thần của đối phương từng tí một.

Còn võ giả, thì dùng sức mạnh đứng vững trong thế gian, quyền cước quyết định tất cả, hai kiểu người đại diện cho hai trình độ cực cao.

Khi tu vi đạt đến cảnh giới siêu phàm, tinh, khí, thần của người đều được tăng lên, đến lúc đó, không còn phân người tu luyện sức mạnh tinh thần hay là võ giả nữa, nhưng đến cảnh giới vương cấp, tình trạng như vậy sẽ lại trở nên khác hơn.

Dùng sức mạnh tinh thần tiến vào vương cấp, và dùng võ thuật tiến vào vương cấp, hoàn toàn là một trời một vực.

Có thể nói, một vị dùng sức mạnh tinh thần để tiến vào vương cấp, có thể một người chống lại được ba người dùng võ thuật tiến vào vương cấp một cách nhẹ nhàng, đây chính là sự khác biệt lớn giữa sức mạnh tinh thần và võ thuật.

Đây cũng là lý do vì sao các đại sư sức mạnh tinh thần ở phương Tây lại được mọi người tôn sùng và có vị trí cao như vậy.

Ông ta chỉ cần tưởng tượng ra một sức mạnh tinh thần, thì một võ giả vương cấp bình thường phải dùng rất nhiều sức lực mới phá giải nổi, sức chiến đấu như vậy trong cùng một cảnh giới nhưng đúng là cao hơn hẳn.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên phía trước, nhìn thấy Diệp Thiên bất động, như thể đã chìm vào trong ảo ảnh, thế là nhếch miệng cười.

“Cơ thể thần ma cuối cùng đã thuộc về mình rồi!”.

Nghĩ đến đây, mũi chân ông ta nhấn một cái, chỉ thấy đôi chân của cô gái đạp xuống mặt hồ, sau đó bay lên phía trước, đứng ngay trước mặt Diệp Thiên.

Bàn tay thon dài của cô ta thò ra, năm ngón tay trắng nõn định tóm lấy đầu của Diệp Thiên, cô ta định dùng chân nguyên làm cho thần phủ của Diệp Thiên hoàn toàn nát vụn, sau đó linh hồn có thể xuất hiện trở lại, xây dựng lại thần phủ của bản thân.

Đúng lúc cô ta thò tay ra, một bàn tay to trắng đã tóm chặt lấy cổ tay cô ta.

“Muốn ra tay, có phải đã hơi sớm rồi không?”.

Diệp Thiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, vùng giữa hai lông mày nở nụ cười ma mị.

“Cái gì?”.

Linh hồn kinh ngạc thất thần, ông ta không hiểu nổi Diệp Thiên đã bị hình tượng sức mạnh tinh thần của ông ta bao trùm, vì sao có thể phản ứng được chứ?

Gần như đã biết được suy nghĩ trong lòng ông ta, ánh mắt Diệp Thiên sắc lạnh, dửng dưng nói: “Ông tưởng chỉ dựa vào hình tượng sức mạnh tinh thần là có thể nhốt được tôi sao?”.

“Trên đời này không chỉ có mình ông mới tu luyện sức mạnh tinh thần đâu!”.

“Ông ở cảnh giới quy nguyên, thì vì sao tôi lại không được?”.

“Cậu cũng đạt đến cảnh giới quy nguyên?”, linh hồn nghe thấy vậy, mặt mày biến sắc, suýt nữa không dám tin vào tai mình.

Tu vi võ thuật của Diệp Thiên đã đáng sợ đến vậy, sao còn có thể có được sức mạnh tinh thần lớn như thế chứ?

Ông ta hít sâu một hơi, một dự cảm không lành từ từ xuất hiện, đang định rụt tay lùi về phía sau, nhưng cuối cùng đã muộn một bước!

Một lực hút mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cả không gian tỏa ra từ bàn tay Diệp Thiên, khiến cho ông ta đứng im tại chỗ.

Còn trong mắt Diệp Thiên, ánh sáng màu xanh lam hiện ra, nhìn thẳng vào ông ta, khoảnh khắc này, ông ta chỉ cảm thấy sức mạnh tinh thần mà bản thân khổ công tu luyện hơn 100 năm bị rút khỏi thần phủ giống như máy bơm nước hút nước vậy!
Chương 684: Tuyệt sắc nhân gian, một chiêu chém chết

“Sao có thể như vậy?”.

Linh hồn đã mất đi thân xác hơn một trăm năm trước này vô cùng chấn động, chỉ cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.

Sức mạnh tinh thần là sức mạnh kì diệu nhất, khó nói nhất, huyền ảo khó hiểu hơn cả sức mạnh chân nguyên của võ giả, gần như không thể lần theo, không thể nắm bắt. Nhưng lúc này, ông ta lại cảm nhận được sức mạnh tinh thần của mình như bị một sức mạnh nào đó hấp dẫn, đang dần thoát khỏi sự khống chế của ông ta. Sức mạnh tinh thần của ông ta cũng đang yếu đi nhanh chóng.

Hai mắt Diệp Thiên nhìn thẳng đến, trong mắt lóe lên ánh sáng thần, giống như hai động đen không đáy. Nó tỏa ra sức hấp dẫn vô biên, muốn hút lấy sức mạnh tinh thần của ông ta vào trong đó.

Ngay cả lúc ông ta từng tung hoành thế giới, dùng phong thái thần linh hoành hành phương Tây, ông ta cũng chưa từng gặp được tình huống này.

“Rốt cuộc cậu dùng thủ đoạn gì, vì sao có thể khống chế sức mạnh tinh thần của tôi, cậu đang hút sức mạnh tinh thần của tôi sao?”.

Ông ta không dám gào thét, muốn vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Thiên, nhưng cô gái mà ông ta khống chế lại bị Diệp Thiên giữ chặt hai tay. Ông ta vốn là linh hồn, nhưng vẫn bị ánh sáng thần trong mắt Diệp Thiên chiếu cho không thể động đậy, thậm chí không thể thoát ra khỏi cơ thể của cô gái.

Ông ta chỉ có thể cảm nhận sức mạnh của mình đang mất đi nhanh chóng, sức mạnh linh hồn yếu dần. Linh hồn lợi dụng động tiên tu luyện hơn trăm năm này dường như đang lót đường cho Diệp Thiên, mở rộng thần hồn của cậu.

Ánh mắt Diệp Thiên không dao động, vẫn chuyên tâm miệt mài hút sức mạnh tinh thần của ông ta. Chưa tới ba phút sau, sức mạnh của linh hồn ông ta đã hạ xuống ba phần mười, cứ tiếp tục như vậy thì sức mạnh linh hồn sẽ bị Diệp Thiên hút sạch mất. Điều này với một người chỉ còn lại linh hồn như ông ta mà nói chắc chắn là họa ngập đầu.

Nếu để Diệp Thiên hút hết sức mạnh linh hồn, ông ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không còn tồn tại nữa.

“Khốn kiếp, rốt cuộc cậu đã dùng yêu thuật gì? Rốt cuộc cậu là quái vật phương nào?”.

Ông ta thử trốn thoát nhưng không được, sự kinh hoàng trong mắt càng lúc càng tăng lên, gần như hét ra tiếng. Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện ra vẻ hoảng sợ tái mét, gần như méo mó.

“Yêu thuật?”.

Diệp Thiên khịt mũi: “Đây cũng là một cách dùng của sức mạnh tinh thần. Đáng tiếc, tuy ông cũng là cảnh giới quy nguyên như tôi, nhưng sự kiểm soát và thấu hiểu về sức mạnh tinh thần lại không cùng một đẳng cấp!”.

“Tôi không khách sáo thu nhận sức mạnh tinh thần của ông đây. Đồng thời, tôi cũng sẽ cho ông trải nghiệm cảm giác sức mạnh tinh thần bị người ta chôn vùi, bị người ta đoạt xác!”.

Linh hồn vô cùng hoảng sợ, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần của mình đang mất đi càng lúc càng nhanh. Với tốc độ như bây giờ thì khoảng mười phút nữa, sức mạnh linh hồn của ông ta sẽ bị Diệp Thiên hút hết, không còn thừa lại chút nào.

“Không được!”.

Ông ta gào lên, ông ta vất vả tu luyện ở đây hơn trăm năm trong trạng thái linh hồn, mục đích để có thể tìm được một cơ hội đoạt xác trùng sinh, quay trở lại đỉnh cao thế giới một lần nữa. Sao ông ta vừa mới đoạt xác thành công đã bị người ta tiêu diệt hoàn toàn như vậy được?

Ông ta không cam tâm, giận giữ gào lên, hai tay cũng theo đó vặn ra sau.

“Hả?”.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, cậu có thể cảm nhận được, lúc hai cánh tay của cô gái trước mặt chuyển động, cánh tay của cô ta trở nên vô cùng trơn tuột, cứ như một con rắn thoát ra khỏi năm ngón tay của cậu.

“Đây là… Súc Cốt Công?”.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị, hơi kinh ngạc. Xương cẳng tay của cô gái giống như dải lụa mềm mại, vào khoảnh khắc vừa rồi lại trở nên cực kì dẻo dai, thoát khỏi sự khống chế của cậu.

“Vù!”.

Vừa thoát ra khỏi tay Diệp Thiên, linh hồn không hề chậm trễ, điều khiển cơ thể cô gái lùi về sau, một bước lùi ra xa trăm trượng, nhìn Diệp Thiên như lâm đại địch.

“Muốn giết tôi à, đâu dễ như vậy?”.

Ông ta nhếch miệng cười: “Mặc dù tôi không biết cậu sử dụng thủ đoạn gì, nhưng một khi tôi thoát khỏi sự khống chế của cậu thì cậu không thể sử dụng lần nữa. Cậu muốn giết tôi thì đợi trăm năm nữa đi!”.

Diệp Thiên đạp chân lên mặt hồ, cười giễu.

“Không phải ông muốn có Thần Ma Chi Khu sao? Cứ việc ra tay, tôi sẽ đứng yên ở đây!”.

Cậu nhấc tay lên, ngoắc tay với linh hồn ở phía trước.

Linh hồn không dám tùy tiện tấn công nữa, đã có ý định rút lui. Vừa rồi giao đấu sức mạnh tinh thần với Diệp Thiên, cậu hầu như chiếm ưu thế hơn, còn rút đi một, hai phần sức mạnh linh hồn của ông ta, không thể đề phòng.

Trình độ của Diệp Thiên trên phương diện tu vi sức mạnh tinh thần rõ ràng không hề thua kém ông ta, thậm chí còn mạnh hơn.

Mặc dù lúc này ông ta có thể điều khiển cơ thể của cô gái này, nhưng tu vi của cô gái cũng chỉ đến thế, dù đã chân chính bước vào vương cấp, nhưng vẫn còn kém thời kì đỉnh cao của ông ta rất xa.

Với điều kiện hiện tại, ông ta muốn đánh bại Diệp Thiên, cướp lấy Thần Ma Chi Khu của cậu chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Ông ta là thần linh từng tung hoành thế giới phương Tây, đương nhiên là kiêu hùng một phương, biết nắm bắt thời cơ, quyết đoán kịp lúc.

Ông ta không đối địch với Diệp Thiên nữa, mà “cười quyến rũ”.

“Cậu trai trẻ, tôi sẽ nhớ kĩ cậu!”.

Ông ta vừa dứt lời, sóng nước dưới chân cuộn lên, cả người phóng đi như tên bắn, chuẩn bị chạy trốn, chỉ còn giọng nói vọng lại.

Ông ta biết, nếu hôm nay gắng gượng cướp lấy Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên sẽ chỉ vô duyên vô cớ chôn thây tại nơi này. Ông ta không còn nắm chắc phần thắng trước Diệp Thiên nữa.

Đối mặt với yêu nghiệt tuyệt thế thần võ song tu này, ông ta lựa chọn chủ động chạy trốn, không ham chiến.

Lúc này, ông ta đã cướp được băng linh thể, mặc dù không bằng Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên, nhưng chung quy cũng là một trong những thể chất cao cấp trong giới tu luyện. Ông ta có được băng linh thể cũng có thể kích hoạt tiềm lực bản thân đến cực hạn, không cần phải vì một Thần Ma Chi Khu mà quyết chiến một trận không có phần thắng với Diệp Thiên.

Thấy linh hồn kia quyết đoán như vậy, trong mắt Diệp Thiên toát lên sự tán thưởng.

Cao thủ chân chính, hào kiệt đại trượng phu thì phải biết co biết duỗi, phân rõ tình thế. Biết rõ không thể làm mà vẫn làm thì đó là kẻ ngốc, không phải anh hùng.

Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, lời cậu đã nói thì không thể rút lại. Hôm nay, dù ông trời có tới trước mặt, cậu cũng phải bắt linh hồn kia ở lại đây.

Vào khoảnh khắc linh hồn khống chế thể xác của cô gái kia bay lên, Diệp Thiên cũng ra tay.

Cậu nhấc một tay lên, cột băng chọc trời trước mặt hóa thành suối phun khổng lồ cao mười mấy mét.

Sau đó, năm ngón tay cậu khép lại, suối phun biến đổi, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm bằng nước cao mười mấy mét.

“Cuồng Bạo Càn Khôn Trảm!”.

Diệp Thiên rút một tay lên, kiếm khí khổng lồ chém ra với hình thái dòng nước, giống như nước lũ trút xuống, cắt ngang mặt hồ trăm mét. Một đường rãnh khổng lồ hiện ra, bọt nước bắn tung tóe.

Linh hồn kia vốn đang điều khiển thể xác của cô gái bay đến giữa trời, bỗng cảm giác được sức mạnh to lớn ập đến phía sau lưng, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

“Vù!”.

Một luồng sáng xanh lam lấp lánh, ánh kiếm bùng lên bốn phía, chui hết vào giữa mi mày cô gái. Sau đó, một vết nứt hiện ra giữa trán của cô gái, dọc theo sống mũi, miệng, cằm, cổ họng, cuối cùng nứt ra làm đôi.

Một cô gái tuyệt sắc nhân gian lại bị Diệp Thiên một chiêu chém chết như vậy sao?
Chương 685: Hút linh hồn, tiêu diệt hoàn toàn

“Rầm!”

Kiếm quang lan tỏa, trong không gian toàn là kiếm ý, lấy Diệp Thiên làm xuất phát điểm, lấy cô gái trẻ kia làm điểm cuối, một đường kiếm khí khổng lồ chém ngang mặt hồ, tạo thành hai nửa.

Cô gái trẻ với cơ thể trắng nõn, tuyệt đẹp thì bị đường kiếm khí chia làm hai.

Chiêu thức này, lúc trước Diệp Thiên đã dùng cho Đường Mục Sơn, một chiêu hủy diệt siêu phàm.


Hôm nay, ở ốc đảo này, trên mặt hồ cậu cũng sử dụng một nhát để giết vương cấp.

“Phụp!”

Phía trước, không hề nhìn thấy máu bắn ra, cơ thể cô gái chia làm hai và rơi xuống nước tạo thành hai cột nước khổng lồ.

Diệp Thiên xuất chiêu xong bèn chắp tay sau lưng, không hề ra tay tiếp.

Cậu nhìn chăm chăm phía trước, khuôn mặt không lộ vui buồn, giống như vừa rồi cậu không phải giết một con người mà là giết con sâu cái kiến vậy.

Uy phong lẫm liệt, mặt hồ gợn sóng. Diệp Thiên đứng yên, xung quanh dường như chìm trong im lặng.

Khi sóng gió dừng lại, cậu bỗng nhiên mỉm cười.

“Kiên nhẫn đấy nhỉ”.

Đôi mắt cậu ánh lên sự chế giễu không chút thương tiếc và nhìn chăm chăm về phía trước.

“Chút ảo ảnh đó có thể đối phó với người khác nhưng dùng để đối phó với tôi thì đúng là nhảm nhí!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên kéo tay phải, tung ra một quyền.

“Rầm!”

Âm thanh kinh thiên vang lên. Nắm đấm của Diệp Thiên khiến không gian trong phạm vi hơn mười mét chấn động nặng nề, sau đó là tiếng gào thét vang khắp trời. Không gian phía trước, xuất hiện khuôn mặt khổng lồ của một người đàn ông phương Tây, trông khá mơ hồ.

Thế nhưng Diệp Thiên biết đây chính là khuôn mặt vốn dĩ của phần linh hồn khi nãy.

“Sao cậu có thể phát hiện ra tôi hóa trang?”

Khuôn mặt của thể linh hồn méo mó mang theo sự nghi ngờ.

Vừa rồi ông ta nghĩ không thể nào thoát khỏi nhát kiếm chết người của Diệp Thiên nên đột nhiên nghĩ ra cách dùng ảo ảnh làm mồi câu, tạo thành hình một cô gái trẻ và bị Diệp Thiên chém làm hai để lừa Diệp Thiên.

Cao thủ bình thường cũng chỉ đến đó mà thôi, cho rằng mình chiến thắng và nhanh chóng bỏ đi.

Như vậy thì thể linh hồn có thể yên tâm trốn thoát, tìm một chỗ nào đó tu luyện và không bị người khác quấy rầy nữa.

Nhưng ông ta thật không ngờ, kế hoạch không chút kẽ hở của mình là bị Diệp Thiên nhận ra.

“Xem ra ông kinh ngạc lắm nhỉ?”

Diệp Thiên đứng trước khuôn mặt khổng lồ, cười thản nhiên.

“Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, dùng ảo ảnh để thoát khỏi nguy hiểm đúng là có thể lừa được tới 99% những người luyện võ khác. Chỉ đáng tiếc không thể lừa được tôi.

“Tôi đã nói rồi, sự thấu hiểu và kiểm soát lực tinh thần của ông không đủ tư cách mang ra đàm đạo với tôi”.

Cậu vừa lên tiếng vừa giơ tay lên, hướng lòng bàn tay ra ngoài cử động trước khuôn mặt khổng lồ của người đàn ông phía trước.

“Rầm!”

Xung quanh khuôn mặt của người này phát ra một làn sóng dao động kỳ dị, sau đó hóa thành gió, thành một cái hốc đen xì và cuốn về phía Diệp Thiên.

“Lực tinh thần hút mọi thứ vào sao?”

Hồn thể của linh hồn này sợ hãi tới mức hồn bay phách tán. Người này vốn tưởng rằng Diệp Thiên cần tiếp cận ông ta nên vừa rồi mới tiến hành dùng lực tinh thần.

Nhưng thật không ngờ, lúc này Diệp Thiên dùng tay không trong mà khiến không gian dường như bị khóa chặt và không ngừng điều động lực tinh thần của ông ta về phía Diệp Thiên. Điều này giống như từ trường không thể chống lại, dù có là tinh thần thì cũng bị hút vào.

“A”.

Lúc này, cuối cùng thì ông ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, định thoát thân nhưng không tìm được cách nào phá vỡ, đành phải tự cảm nhận lực tinh thần của mình dần dần giảm đi”.

“Người trẻ, không, vị thiên nhân này, xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho tôi một mạng!”

“Chỉ cần cậu buông tha thì tôi nguyện làm nô bộc cho cậu, vì cậu, cung phụng cậu làm chủ nhân!”

Trong giọng điệu của ông ta chứa đựng sự hoảng sợ. Thủ đoạn của Diệp Thiên, ông ta chưa từng thấy bao giờ và không thể nào phòng ngự được.

Lúc này ông ta chỉ nghĩ được kế hoãn binh. Muốn cầm chân Diệp Thiên, để Diệp Thiên lơ là, sau đó tìm cách thoát thân, không dây dưa với Diệp Thiên nữa.

“Làm nô bộc của tôi sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng để lộ vẻ âm sầm.

“Tới muộn rồi, tôi đã có nô bộc rồi!”

“Muốn làm nô bộc của tôi thì kiếp sau nhớ xếp hàng nhé!”

Giọng nói của Diệp Thiên đọng lại một giây. Khuôn mặt khổng lồ phía trước dần bị thu nhỏ. Một thể linh hồn với vẻ sợ hãi vô cùng lúc này đã biết Diệp Thiên có thế nào cũng sẽ không buông tha cho mình nên lập tức gào lên đầy oán hận.

“Tôi nguyền rủa cậu, lấy danh nghĩa của một đại sư với lực tinh thần tôi nguyền rủa cậu sẽ bị rơi xuống vực sâu kiếp nạn, thượng đế sẽ tiến thành phán xét cậu!”

Tiếng nói của ông ta mỗi lúc một yếu, tới cuối cùng thì trở nên mỏng như tơ.

“Tu luyện một đời, làm trái ý trời, nếu như trên đời này thật sự có thượng đế như ông tin tưởng thì kêu người đó đến đây đi.

“Đáng tiếc, ông không đợi để chứng kiến được ngày đó rồi".

Cùng với từ cuối cùng mà Diệp Thiên nói ra, khuôn mặt khổng lồ này cũng hoàn toàn biến mất. Sau đó, lực tinh thần vỡ ra tòa thành những đường tơ mỏng bị hút vào lòng bàn tay của Diệp Thiên rồi truyền lên não, nhập vào thần phủ của não bộ.

Hút lực tinh thần của một đại sư lực tinh thần cảnh giới quy nguyên và lấy để sử dụng thì lúc này tu vi lực tinh thần của Diệp Thiên đã tăng lên gấp một cấp mới.

“Rầm!”

Phía trước, một bóng hình đáp xuống, đập thẳng lên mặt hồ, sóng nước tung trào, đó chính là cô gái trẻ bị hôn mê.

Diệp Thiên thấy vậy bèn xoay tay, khiến nước trong mặt hồ dâng lên và đưa cô gái kéo vào bờ.

Cô gái không mặc gì, nằm trên bãi cỏ, đôi mắt khẽ cử động trông vô cùng đau đớn.

Diệp Thiên biết, đây là tác dụng phụ của lực tinh thần. Trước đó thần phủ của cô gái đã bị người thể linh hồn của người đàn ông phương Tây kia tấn công. Hơn nữa vừa rồi, Diệp Thiên mới tiêu diệt hồn thể đó, lấy lại thân xác cho cô gái nên lúc này cô gái đã trở nên có ý thức.

Điều này đồng nghĩa với việc dùng một cái búa đập thẳng vào thần phủ của bạn, cảm giác đau đớn thật khó mà hình dung.

Theo lý mà nói, cậu có thể kiểm soát hoàn toàn cô gái xinh đẹp này nhưng cậu không có hứng thú, chỉ nhìn cô gái với vẻ than nhiên, đang định đi tới bên cạnh khu vực đá để tiếp tục hấp thụ linh khí của Sinh Mệnh Linh Tuyền.

Thi đúng lúc này, cô gái hôn mê đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt cô gái giống như được khắc từ ngọc, xanh lam trong veo, vô cùng linh động, khác hoàn toàn với vẻ ác ma trước đó.

Cô gái mở mắt, cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên ở phía xa.

Hai người nhìn nhau. Diệp Thiên không hề nói một câu nào, còn cô gái cùng với ánh mắt của Diệp Thiên nhìn xuống cơ thể mình.

Khi cô gái phát hiện mình không mặc gì thì bỗng hét lên vang khắp cả ốc đảo.



Cao Thủ Tu Chân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cao Thủ Tu Chân Truyện Cao Thủ Tu Chân Story Chương 681-685
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...