Cao Thủ Tu Chân
Chương 307: Chương 306
Những cao thủ tông tượng đứng xem xung quanh ai nấy đều há mồm tròn mắt.
Phan Hoài Uyên thi triển Bôn Lôi Chưởng không có chút tác dụng nào đối với Diệp Thiên, mà Diệp Thiên chỉ dùng cánh tay vạch xuống một đường đã có thể đánh cho Phan Hoài Uyên bay xa hơn mười trượng, cuối cùng Phan Hoài Uyên phải dùng sức lún sâu chân vào đất nửa thước mới có thể đứng vững, đó là sức mạnh khủng đến mức nào chứ? E rằng đã vượt quá cả sức mạnh của hai chiếc xe tải phi nhanh đâm sầm vào nhau rồi!
“Tuyệt kỹ nhà họ Phan, chỉ như vậy thôi sao?”.
Diệp Thiên đút một tay vào trong túi quần, một tay còn lại giơ lên khua nhẹ, thể hiện đầy thất vọng.
Cậu vốn tưởng đối đầu với một vị chí tôn võ thuật có thế khiến cậu nhìn thấy vài thứ gì đó mới lạ, nhưng tiếc là kỹ năng võ thuật của Phan Hoài Uyên lại
quá tầm thường, còn lâu mới đạt đến mức mà cậu muốn.
“Diệp Lăng Thiên lại mạnh đến mức độ này à?”.
Đại diện của sáu gia tộc còn lại đều sốc không nói nên lời.
Điều nực cười là mấy bọn họ trước dó còn ở đó thương lượng làm sao để chia cỏ Ngân Lân, cuối cùng chủ nhân của chỗ cỏ Ngân Lân này lại là một người mà bọn họ không thể đắc tội.
Đến một chí tôn võ thuật đích thực như Phan Hoài Uyên cũng thất bại thảm hại dưới tay Diệp Thiên, nếu bọn họ đối đầu với Diệp Thiên, e rằng đến một chưởng cũng không chịu nổi, còn muốn lấy đồ của người khác, đúng là nực cười!
Nếu trước đó Diệp Thiên chấp bọn
họ, ra tay luôn, thì lúc này ở đây còn ai sống sót nối không?
Không còn ai có chút nghi ngờ gì về câu nói “đủ nhân từ” của Diệp Thiên nữa.
Với cảnh giới tu vi lúc này của anh ta muốn đạt đến chí tôn võ thuật, ít nhất phải cần 5 năm nữa, còn Diệp Thiên lúc này đã có thế áp chế chí tôn võ thuật, nếu 5 năm nữa, Diệp Thiên sẽ đạt đến cảnh giới gì thì không ai biết được.
“Đây chính là Diệp Lăng Thiên sao?”.
Con tim Dược Du không ngừng xao xuyến.
Khí phách mạnh mẽ và thực lực vô song mà Diệp Thiên thể hiện, mỗi một chiêu đều đủ để bỏ xa các anh hùng hào kiệt mà cô ta từng gặp, cho dù là Diệp Tinh người mà cô ta đánh giá cao nhất, cũng khó có thể sánh ngang với Diệp Thiên.
Cho dù là chín vị thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ hợp sức, thì đứng trước mặt Diệp Thiên vẫn không là gì cả.
Cô ta nhớ lại câu vừa rồi mà Diệp Thiên nói: “Diệp Tinh, Lí Thanh Du cũng chỉ đến thế mà thôi, giới võ thuật Hoa Hạ tương lai nếu dựa vào bọn họ sẽ không thể làm nên công tráng gì!”, lúc này cô ta mới phản ứng kịp, chỉ cần Diệp Thiên không chết, người tỏa sáng giới võ thuật Hoa Hạ sau này sẽ chỉ thể là Diệp
Đám Diệp Tinh tuy cũng xuất sắc nhưng làm sao có thể so được với Diệp Thiên một tay trấn áp cả một chí tôn võ thuật như thế này?
“Diệp Lăng Thiên cậu giỏi lắm, là tôi đã đánh giá thấp cậu!”.
Đôi mắt Phan Hoài Uyên nheo lại, sức mạnh của Diệp Thiên vượt xa những gì ông ta tưởng tượng.
Tuyệt chiêu của ông ta tung ra liên tiếp, nhưng cho đến bây giờ Diệp Thiên đến một chiêu thức võ thuật cũng chưa dùng đến, rõ ràng là quá điêu luyện, như thể mèo vờn chuột vậy.
Ngoài lần giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng năm xưa, thì đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được sự bất lực khi giao đấu với người khác.
Một cao thủ chí tôn võ thuật chưa dến 20 tuổi, lại có sức mạnh sánh ngang với “Tứ Tuyệt”, chỉ nghĩ thôi ông ta đã khó mà tưởng tượng nổi, nếu để Diệp Thiên tiếp tục phát triển, e rằng vị trí bá chủ giới võ thuật Hoa Hạ của Diệp Vân Long sau này cũng sẽ bị lung lay.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, tuy tu vi của Phan Hoài Uyên đã đạt đến cấp chí tôn võ thuật, nhưng so với cậu thì hoàn toàn không đủ, cậu thậm chí còn chưa cả đánh thật sự.
Phan Hoài Uyên thấy Diệp Thiên coi thường ông ta như vậy, trong lòng hết sức phẫn nộ, nhưng lại miễn cưỡng nén xuống, không dám nói lại.
Mức độ cao thấp giữa ông ta và Diệp Thiên đã phân định rõ, nếu đánh
tiếp thì người thua cuộc sẽ chỉ là ông ta mà thôi.
“Diệp Lăng Thiên, cậu và tôi đều là chí tôn võ thuật, vốn không nhất thiết phải chiến đấu đến cùng, chuyện này là do tôi mạo phạm, tôi xin lỗi cậu, giờ tôi sẽ rút lui ngay, sau này tuyệt đối không bước vào trong thung lũng hoa nửa bước, cậu thấy thế nào?”.
.
Cao Thủ Tu Chân