Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 8 - Chương 17
Gustav cũng bị cảnh tượng vừa rồi doạ sợ, suýt nữa bất chấp tất cả mà xông lên ôm mèo con vào lòng. Hắn tự trách mình sao có thể nghĩ ra một ý tưởng nguy hiểm như vậy. Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ tao nhã bình thản, nhưng sau lưng đã phủ đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt sũng như có thể nhỏ nước.
Bonnie đi đến bên cạnh hắn, cười trên nỗi đau của người khác – “Boss, anh ổn chứ? Hình như em vừa mới thấy anh run rẩy?”
Gustav đanh giọng hỏi – “Ai đưa ra ý tưởng treo tờ giấy cao như vậy? Không biết làm thế rất nguy hiểm à? Vừa rồi cậu ấy suýt nữa thì bị gió thổi ra ngoài.” – Chúa mới biết trái tim của hắn cũng suýt nổ tung.
“Là Jeffrey.” – Bonnie bán đứng đồng đội không hề lưỡng lự – “Anh ấy nói treo cao một chút mới có thể trông thấy vẻ mặt vặn vẹo sợ hãi của các thí sinh, biết đâu còn có người ngồi xổm xuống khóc nữa ấy chứ. Hình ảnh kia nhất định sẽ rất tuyệt vời, chắc chắn có thể nâng cao tỷ lệ xem.”
Gustav dùng ánh mắt lạnh như băng đâm Jeffrey đang cười hớn hở một cái.
Đến ngự kiếm phi hành Chu Doãn Thịnh còn thử rồi, chuyện đi trên trời như này với hắn chỉ là muỗi. Chẳng bao lâu hắn đã đi xong một vòng, lấy được ba tờ giấy.
Tờ đầu tiên viết “sơ mi trắng, quần jeans”; tờ thứ hai viết “guitar, phong cách sân trường”; tờ thứ ba viết “Nam”.
Hắn lập tức chạy vào phòng thử đồ, chọn một chiếc áo sơ mi và quần jeans để thay, tiếp theo mượn một cây đàn guitar người quản lý đạo cụ, sau đó chạy vào phòng hoá trang nhờ stylist trang điểm cho mình sao cho nhẹ nhàng trẻ trung. Khi đến địa điểm chụp phía Nam, hắn đã thành một học sinh cấp ba ngây ngô rụt rè.
Nếu không phải bị bác mình chiếm mất di sản mà cha mẹ để lại, chắc hẳn hiện giờ Romeo đang được học ở một trường cấp ba nào đó mà không phải là chạy đến tham gia chương trình này.
“Ngài Acheson, em đến chụp ảnh.” – Hắn hơi cúi người chào người đàn ông cao to đang loay hoay với dụng cụ.
Gustav làm bộ như mới phát hiện ra hắn, đứng dậy bắt tay với hắn, đồng thời dặn dò – “Ngồi lên ghế cao đi, tôi chụp cho em mấy bức, ban giám khảo sẽ dựa vào ưu khuyết điểm của bức ảnh để bầu ra quán quân của phần thi thử thách lần này. Em yên tâm, tôi không chỉ là người mẫu, mà còn là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tác phẩm của tôi từng đoạt giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.”
Chu Doãn Thịnh rất nể tình mà oà lên một tiếng, đôi mắt to xanh biếc tràn đầy sùng bái.
Gustav cố gắng giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, tránh cho mình cười như một tên ngốc. Hắn lấy di động ra, hỏi – “Em có muốn xem tác phẩm của tôi một chút không?” – Hắn thích thiếu niên khi nhìn mình chăm chú, như thể chỉ còn lại hai người họ trên đời.
Thực ra Chu Doãn Thịnh rất muốn mau chóng chụp xong, nhưng để thoả mãn lòng hư vinh của nhà sản xuất, hắn không thể không xúm vào tỏ vẻ mình rất muốn thưởng thức.
Gustav mở mấy tác phẩm mà mình đắc ý nhất, có động vật, có phong cảnh, chỉ mỗi người là không có. Hắn chưa từng chụp người, bởi vì cảm thấy trên đời này không có ai đáng để hắn ghi lại hình ảnh mãi mãi không phai màu. Sớm muộn gì họ cũng sẽ biến mất, mà hắn thì sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Suy nghĩ này vừa hoang tưởng vừa tự đại, vậy mà lại ăn sâu vào linh hồn hắn. Nhưng giờ thì khác, hắn gần như điên cuồng thu gom tất cả mọi hình ảnh về thiếu niên như một kẻ biến thái thích rình trộm, sau đó trốn trong phòng làm việc u ám, bật đi bật lại những video về cậu ấy trong các phần thi mà không phiền không chán. Mọi hành động cử chỉ của cậu ấy đều khiến hắn mê muội. Mà lúc này đây cậu ấy đang đứng ngay bên cạnh hắn, mái tóc bông xù kề sát khuỷu tay hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ tay hắn, khiến từng bắp thịt trên người đều run lên vì hưng phấn. Hắn phải khống chế bản thân lắm mới có thể đè nén được khát vọng ôm cậu ấy vào lòng.
Chu Doãn Thịnh rất bất ngờ, hắn cũng không ngờ kỹ thuật chụp ảnh của Gustav Acheson lại tốt đến vậy. Hắn luôn có thể sử dụng góc nhìn độc đáo nhất để chụp ra những bức ảnh độc đáo nhất, tựa như một người qua đường đi dạo trên thế gian này, tỉnh táo và lạnh lùng. Nội tâm của người đàn ông này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.
Đây mới chính là mặt nóng tim lạnh.
Hắn dùng ánh mắt soi xét nhìn người đàn ông này mấy cái.
Gustav bị hắn nhìn nóng cả người. Thấy một thí sinh nam đã hoàn thành nhiệm vụ đang chạy về phía này, hắn không thể không chấm dứt cuộc tiếp xúc thân mật với mèo con.
“Nếu có cơ hội, tôi có thể đưa em đến phòng làm việc của tôi xem, ở đó trưng bày tất cả tác phẩm trong suốt bao nhiêu năm qua của tôi. Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu làm việc thôi.” – Hắn hơi điều chỉnh máy ảnh.
Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười mừng rỡ, sau đó ngồi lên ghế theo sự chỉ dẫn của hắn rồi cúi đầu gảy gảy dây đàn.
“Em cứ tự nhiên, để tôi chụp.” – Gustav giơ máy ảnh lên, nói – “Em biết chơi guitar? Vậy hãy hát một bài cho tôi đi.”
Ca hát cũng là nghề cũ của Chu Doãn Thịnh. Hắn gần như không cần nghĩ ngợi đã bắt đầu thoải mái gảy đàn, miệng ngâm nga một đoạn thơ Pháp. Một chàng trai quê mùa phải lòng một cô gái quý tộc xinh đẹp, nhớ mong đêm ngày mà dần dần tiều tuỵ. Dần dần, tiếng ngâm nga trở thành tiếng hát u buồn, giọng ca của tạo hoá quẩn quanh trong không gian trống trải.
Gustav hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hát của mèo con, còn không quên chụp lại từng biểu cảm u buồn, vui vẻ hay tĩnh lặng của cậu ấy. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng yêu cậu ấy nhiều hơn một chút, không có điểm dừng.
Gảy xong một đoạn guitar ngắn, tất cả mọi người trong sảnh đều vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả sắc mặt Hayden cùng hồng hào hơn một chút.
“Romeo, Romeo yêu dấu của tôi, em còn có thể cho tôi bao nhiêu điều bất ngờ nữa? Giọng hát của em quá tuyệt vời, nếu em đi tham gia American Idol, em nhất định sẽ đoạt giải quán quân!” – Bonnie nhiệt tình bước đến ôm lấy thiếu niên, Evan điên cuồng huýt sáo, kêu gào hát thêm một bài nữa.
Chu Doãn Thịnh xua tay, tỏ vẻ không thể quấy rầy mọi người chụp ảnh, sau đó ôm guitar lùi sang bên cạnh. Các thí sinh lại có sự nhận biết hoàn toàn mới về tài năng của Romeo, muốn ghen tị cũng thấy không đủ sức. Nhưng họ sẽ không dễ dàng nhận thua, thế nên lập tức gác lại những suy nghĩ lung tung rồi đi hoàn thành nhiệm vụ.
Biểu hiện càng ngày càng xuất sắc của Romeo khiến Emily cảm nhận thấy nguy cơ nặng nề. Không ngờ cậu ta còn biết đàn biết hát, trình độ không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nếu tập này được phát sóng, cô ta có thể đoán được khán giả sẽ mê mẩn thiếu niên này đến thế nào. Trên đời này có rất nhiều người có ngoại hình đẹp, nhưng người vừa đẹp vừa tài giỏi thì hiếm như lá mùa thu, thỉnh thoảng mới được một người thì người đó sẽ được mọi người săn đón cuồng nhiệt.
Chẳng phải Gustav Acheson là một ví dụ hay sao? Thế nên phải nhanh chóng knock out Romeo!
Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Hayden, kéo gã ra sảnh lớn.
“Anh yêu à, anh không thể trốn tránh mãi như vậy được, tất cả mọi người đều sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ còn lại một mình anh. Anh có biết có bao nhiêu khán giả trước TV đang nhìn anh không? Anh muốn bị loại hay sao? Anh muốn bị tất cả mọi người cười nhạo à? Đừng cho họ cơ hội!”
Lời nói của cô ta rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Hayden chậm rãi bước lên sàn thuỷ tinh trong suốt.
“Chúa ơi, thật là đáng sợ!” – Gã kêu lên, muốn cầm lấy mặt dây chuyền chữ thập trước ngực hôn một cái, lại nhận ra hôm nay đi quá vội nên quên đeo. Gã vội vàng lục ba lô, nhưng rồi hoảng sợ phát hiện không thấy dây chuyền đâu. Đó là di vật mà bà nội để lại cho gã, dù là giá trị hay ý nghĩa kỷ niệm đều không tầm thường.
“Dây chuyền của anh đâu mất rồi, em có thấy không? Tối qua lúc đi tắm anh rõ ràng đã để nó trên bàn.” – Gã quên sợ hãi, chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của Emily mà gặng hỏi.
“Em không biết. Đồ của anh sáng nay là do Romeo dọn giúp, anh đi hỏi cậu ta xem.” – Emily âm thầm châm ngòi.
Thì ra là Romeo, chắc chắn là nó trộm mất dây chuyền. Hayden vốn đã có ác cảm với Romeo, nghe vậy lập tức đổ tội lên đầu hắn, sau đó vung nắm tay lên. Gã đã vật vã trong sợ hãi quá lâu, thần kinh đã gần như tan vỡ, chỉ cần một lý do cỏn con không đáng kể thôi là đã có thể khiến hắn phát cuồng. Hơn nữa gã cũng tính làm to chuyện để tránh thoát phần thi thử thách.
Chu Doãn Thịnh nhận thấy sau tai có luồng gió ập đến, vội vàng nghiêng đầu tránh thoát nắm tay vừa nhắm thẳng vào mũi mình. Evan đứng cạnh hắn bị chọc giận, lập tức giơ chân lên định đá trả, lại bị hắn giữ lại.
“Đừng đánh trả lại, tổ làm chương trình nghiêm cấm tất cả mọi hành vi xung đột tay chân. Chỉ cần chúng ta đánh trả, chúng ta sẽ bị loại vô điều kiện.” – Hắn thì thầm vào tai Evan.
Evan cố gắng nhẫn nhịn, hai người né dần về phía góc tường, Hayden không được như ý muốn thì không chịu buông tha, đuổi theo mà đánh. Các thí sinh thấy tình cảnh này nhưng không ai bước lên ngăn cản. Họ chỉ mong ba người đánh nhau, sau đó cùng bị loại.
Gustav đang chụp ảnh thì nghe thấy tiếng ồn ào. Hắn hạ máy ảnh xuống xem xét tình hình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng u ám. Hắn nhanh chóng chạy đến tách Hayden ra, sau đó ôm mèo con đang sợ hãi vào lòng.
“Cục cưng, em không sao chứ?” – Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý đến xưng hô ám muội của hắn. Hắn nắm lấy cằm mèo con, xem đi xem lại hai má hắn, sau đó lại xoa đầu hắn xem có chỗ nào bị sưng hay không. Gustav còn sợ hơn cả mèo con, trái tim hắn đập thình thịch, còn hơi hơi nhói đau.
Bonnie và Jeffrey cũng dẫn theo nhân viên công tác chạy đến, giữ chặt lấy Hayden.
Hayden vừa giãy giụa vừa gào thét – “Nó là thằng ăn cắp, nó trộm di vật mà bà nội tao để lại cho tao, một sợi dây chuyền kim cương, trị giá ít nhất năm trăm nghìn! Tao phải báo cảnh sát, tao phải trừng trị nó, tao muốn nó rời khỏi giới thời trang mãi mãi!”
Không ai để ý đến lời kêu gào của gã. Gustav vén áo mèo con lên, xem xét vết thương tím bầm sau lưng hắn. Giờ này phút này, hắn chỉ muốn xé xác Hayden.
Well, hắn sẽ cho Hayden biết ai mới là người phải chịu sự trừng phạt, ai mới là người phải cút khỏi giới thời trang mãi mãi.
“Đưa cậu ta đến phòng chờ đi.” – Hắn phất tay, ra hiệu cho nhân viên công tác đưa Hayden đi, còn mình thì ôm mèo con đi theo phía sau, chuyện này phải xử lý nghiêm túc.
Sau khi đám người rời khỏi, Emily mới bĩu môi, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Cô ta vốn tưởng rằng Romeo sẽ phản kháng sự tấn công của Hayden, nếu may mắn Evan cũng sẽ ra tay, như vậy cả ba người đều sẽ bị loại vì vi phạm quy tắc. Nhưng Romeo lại liên tiếp kéo Evan đang nóng nảy trốn vào trong góc, không đánh trả Hayden lấy một cú nào.
Cậu ta quá yếu đuối hay quá bình tĩnh? Nếu là cái sau, vậy thì kẻ địch này thực sự rất đáng sợ! Còn về sợi dây chuyền giấu trong túi quần Hayden, Emily biết chắc chắn hiện giờ nhân viên công tác đã quay về tìm, vì danh dự của chương trình này, họ nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Lúc đó cô ta cũng từng dự định ném dây chuyền vào bồn cầu, hoàn toàn xoá sạch chứng cứ, nhưng lại lo John luôn đi theo Romeo như hình với bóng sẽ ghi lại cảnh hắn thu dọn đồ đạc làm chứng cứ. Sự thật chứng minh điều cô ta băn khoăn là thiết yếu, nếu không chờ đến khi Hayden báo cảnh sát mà Romeo lại được xoá bỏ mối hiềm nghi, cảnh sát sẽ nghi ngờ cô ta đầu tiên.
Ầm ĩ cả buổi mà cuối cùng chỉ tiêu diệt được mỗi Hayden, tâm trạng Emily rất phiền muộn, nhưng nghĩ sau này vẫn còn cơ hội nên cũng nguôi ngoai.
Trong phòng chờ, Gustav đang ôm mèo con mà vỗ về, Hayden bị nhân viên công tác đè xuống chiếc ghế đối diện, miệng vẫn còn gào mấy câu “ăn cắp”, “khốn khiếp”, “ma nghèo”…
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Bonnie đi đến bên cạnh hắn, cười trên nỗi đau của người khác – “Boss, anh ổn chứ? Hình như em vừa mới thấy anh run rẩy?”
Gustav đanh giọng hỏi – “Ai đưa ra ý tưởng treo tờ giấy cao như vậy? Không biết làm thế rất nguy hiểm à? Vừa rồi cậu ấy suýt nữa thì bị gió thổi ra ngoài.” – Chúa mới biết trái tim của hắn cũng suýt nổ tung.
“Là Jeffrey.” – Bonnie bán đứng đồng đội không hề lưỡng lự – “Anh ấy nói treo cao một chút mới có thể trông thấy vẻ mặt vặn vẹo sợ hãi của các thí sinh, biết đâu còn có người ngồi xổm xuống khóc nữa ấy chứ. Hình ảnh kia nhất định sẽ rất tuyệt vời, chắc chắn có thể nâng cao tỷ lệ xem.”
Gustav dùng ánh mắt lạnh như băng đâm Jeffrey đang cười hớn hở một cái.
Đến ngự kiếm phi hành Chu Doãn Thịnh còn thử rồi, chuyện đi trên trời như này với hắn chỉ là muỗi. Chẳng bao lâu hắn đã đi xong một vòng, lấy được ba tờ giấy.
Tờ đầu tiên viết “sơ mi trắng, quần jeans”; tờ thứ hai viết “guitar, phong cách sân trường”; tờ thứ ba viết “Nam”.
Hắn lập tức chạy vào phòng thử đồ, chọn một chiếc áo sơ mi và quần jeans để thay, tiếp theo mượn một cây đàn guitar người quản lý đạo cụ, sau đó chạy vào phòng hoá trang nhờ stylist trang điểm cho mình sao cho nhẹ nhàng trẻ trung. Khi đến địa điểm chụp phía Nam, hắn đã thành một học sinh cấp ba ngây ngô rụt rè.
Nếu không phải bị bác mình chiếm mất di sản mà cha mẹ để lại, chắc hẳn hiện giờ Romeo đang được học ở một trường cấp ba nào đó mà không phải là chạy đến tham gia chương trình này.
“Ngài Acheson, em đến chụp ảnh.” – Hắn hơi cúi người chào người đàn ông cao to đang loay hoay với dụng cụ.
Gustav làm bộ như mới phát hiện ra hắn, đứng dậy bắt tay với hắn, đồng thời dặn dò – “Ngồi lên ghế cao đi, tôi chụp cho em mấy bức, ban giám khảo sẽ dựa vào ưu khuyết điểm của bức ảnh để bầu ra quán quân của phần thi thử thách lần này. Em yên tâm, tôi không chỉ là người mẫu, mà còn là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tác phẩm của tôi từng đoạt giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.”
Chu Doãn Thịnh rất nể tình mà oà lên một tiếng, đôi mắt to xanh biếc tràn đầy sùng bái.
Gustav cố gắng giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, tránh cho mình cười như một tên ngốc. Hắn lấy di động ra, hỏi – “Em có muốn xem tác phẩm của tôi một chút không?” – Hắn thích thiếu niên khi nhìn mình chăm chú, như thể chỉ còn lại hai người họ trên đời.
Thực ra Chu Doãn Thịnh rất muốn mau chóng chụp xong, nhưng để thoả mãn lòng hư vinh của nhà sản xuất, hắn không thể không xúm vào tỏ vẻ mình rất muốn thưởng thức.
Gustav mở mấy tác phẩm mà mình đắc ý nhất, có động vật, có phong cảnh, chỉ mỗi người là không có. Hắn chưa từng chụp người, bởi vì cảm thấy trên đời này không có ai đáng để hắn ghi lại hình ảnh mãi mãi không phai màu. Sớm muộn gì họ cũng sẽ biến mất, mà hắn thì sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Suy nghĩ này vừa hoang tưởng vừa tự đại, vậy mà lại ăn sâu vào linh hồn hắn. Nhưng giờ thì khác, hắn gần như điên cuồng thu gom tất cả mọi hình ảnh về thiếu niên như một kẻ biến thái thích rình trộm, sau đó trốn trong phòng làm việc u ám, bật đi bật lại những video về cậu ấy trong các phần thi mà không phiền không chán. Mọi hành động cử chỉ của cậu ấy đều khiến hắn mê muội. Mà lúc này đây cậu ấy đang đứng ngay bên cạnh hắn, mái tóc bông xù kề sát khuỷu tay hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ tay hắn, khiến từng bắp thịt trên người đều run lên vì hưng phấn. Hắn phải khống chế bản thân lắm mới có thể đè nén được khát vọng ôm cậu ấy vào lòng.
Chu Doãn Thịnh rất bất ngờ, hắn cũng không ngờ kỹ thuật chụp ảnh của Gustav Acheson lại tốt đến vậy. Hắn luôn có thể sử dụng góc nhìn độc đáo nhất để chụp ra những bức ảnh độc đáo nhất, tựa như một người qua đường đi dạo trên thế gian này, tỉnh táo và lạnh lùng. Nội tâm của người đàn ông này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.
Đây mới chính là mặt nóng tim lạnh.
Hắn dùng ánh mắt soi xét nhìn người đàn ông này mấy cái.
Gustav bị hắn nhìn nóng cả người. Thấy một thí sinh nam đã hoàn thành nhiệm vụ đang chạy về phía này, hắn không thể không chấm dứt cuộc tiếp xúc thân mật với mèo con.
“Nếu có cơ hội, tôi có thể đưa em đến phòng làm việc của tôi xem, ở đó trưng bày tất cả tác phẩm trong suốt bao nhiêu năm qua của tôi. Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu làm việc thôi.” – Hắn hơi điều chỉnh máy ảnh.
Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười mừng rỡ, sau đó ngồi lên ghế theo sự chỉ dẫn của hắn rồi cúi đầu gảy gảy dây đàn.
“Em cứ tự nhiên, để tôi chụp.” – Gustav giơ máy ảnh lên, nói – “Em biết chơi guitar? Vậy hãy hát một bài cho tôi đi.”
Ca hát cũng là nghề cũ của Chu Doãn Thịnh. Hắn gần như không cần nghĩ ngợi đã bắt đầu thoải mái gảy đàn, miệng ngâm nga một đoạn thơ Pháp. Một chàng trai quê mùa phải lòng một cô gái quý tộc xinh đẹp, nhớ mong đêm ngày mà dần dần tiều tuỵ. Dần dần, tiếng ngâm nga trở thành tiếng hát u buồn, giọng ca của tạo hoá quẩn quanh trong không gian trống trải.
Gustav hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hát của mèo con, còn không quên chụp lại từng biểu cảm u buồn, vui vẻ hay tĩnh lặng của cậu ấy. Hắn cảm thấy mình càng ngày càng yêu cậu ấy nhiều hơn một chút, không có điểm dừng.
Gảy xong một đoạn guitar ngắn, tất cả mọi người trong sảnh đều vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả sắc mặt Hayden cùng hồng hào hơn một chút.
“Romeo, Romeo yêu dấu của tôi, em còn có thể cho tôi bao nhiêu điều bất ngờ nữa? Giọng hát của em quá tuyệt vời, nếu em đi tham gia American Idol, em nhất định sẽ đoạt giải quán quân!” – Bonnie nhiệt tình bước đến ôm lấy thiếu niên, Evan điên cuồng huýt sáo, kêu gào hát thêm một bài nữa.
Chu Doãn Thịnh xua tay, tỏ vẻ không thể quấy rầy mọi người chụp ảnh, sau đó ôm guitar lùi sang bên cạnh. Các thí sinh lại có sự nhận biết hoàn toàn mới về tài năng của Romeo, muốn ghen tị cũng thấy không đủ sức. Nhưng họ sẽ không dễ dàng nhận thua, thế nên lập tức gác lại những suy nghĩ lung tung rồi đi hoàn thành nhiệm vụ.
Biểu hiện càng ngày càng xuất sắc của Romeo khiến Emily cảm nhận thấy nguy cơ nặng nề. Không ngờ cậu ta còn biết đàn biết hát, trình độ không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nếu tập này được phát sóng, cô ta có thể đoán được khán giả sẽ mê mẩn thiếu niên này đến thế nào. Trên đời này có rất nhiều người có ngoại hình đẹp, nhưng người vừa đẹp vừa tài giỏi thì hiếm như lá mùa thu, thỉnh thoảng mới được một người thì người đó sẽ được mọi người săn đón cuồng nhiệt.
Chẳng phải Gustav Acheson là một ví dụ hay sao? Thế nên phải nhanh chóng knock out Romeo!
Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Hayden, kéo gã ra sảnh lớn.
“Anh yêu à, anh không thể trốn tránh mãi như vậy được, tất cả mọi người đều sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ còn lại một mình anh. Anh có biết có bao nhiêu khán giả trước TV đang nhìn anh không? Anh muốn bị loại hay sao? Anh muốn bị tất cả mọi người cười nhạo à? Đừng cho họ cơ hội!”
Lời nói của cô ta rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Hayden chậm rãi bước lên sàn thuỷ tinh trong suốt.
“Chúa ơi, thật là đáng sợ!” – Gã kêu lên, muốn cầm lấy mặt dây chuyền chữ thập trước ngực hôn một cái, lại nhận ra hôm nay đi quá vội nên quên đeo. Gã vội vàng lục ba lô, nhưng rồi hoảng sợ phát hiện không thấy dây chuyền đâu. Đó là di vật mà bà nội để lại cho gã, dù là giá trị hay ý nghĩa kỷ niệm đều không tầm thường.
“Dây chuyền của anh đâu mất rồi, em có thấy không? Tối qua lúc đi tắm anh rõ ràng đã để nó trên bàn.” – Gã quên sợ hãi, chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của Emily mà gặng hỏi.
“Em không biết. Đồ của anh sáng nay là do Romeo dọn giúp, anh đi hỏi cậu ta xem.” – Emily âm thầm châm ngòi.
Thì ra là Romeo, chắc chắn là nó trộm mất dây chuyền. Hayden vốn đã có ác cảm với Romeo, nghe vậy lập tức đổ tội lên đầu hắn, sau đó vung nắm tay lên. Gã đã vật vã trong sợ hãi quá lâu, thần kinh đã gần như tan vỡ, chỉ cần một lý do cỏn con không đáng kể thôi là đã có thể khiến hắn phát cuồng. Hơn nữa gã cũng tính làm to chuyện để tránh thoát phần thi thử thách.
Chu Doãn Thịnh nhận thấy sau tai có luồng gió ập đến, vội vàng nghiêng đầu tránh thoát nắm tay vừa nhắm thẳng vào mũi mình. Evan đứng cạnh hắn bị chọc giận, lập tức giơ chân lên định đá trả, lại bị hắn giữ lại.
“Đừng đánh trả lại, tổ làm chương trình nghiêm cấm tất cả mọi hành vi xung đột tay chân. Chỉ cần chúng ta đánh trả, chúng ta sẽ bị loại vô điều kiện.” – Hắn thì thầm vào tai Evan.
Evan cố gắng nhẫn nhịn, hai người né dần về phía góc tường, Hayden không được như ý muốn thì không chịu buông tha, đuổi theo mà đánh. Các thí sinh thấy tình cảnh này nhưng không ai bước lên ngăn cản. Họ chỉ mong ba người đánh nhau, sau đó cùng bị loại.
Gustav đang chụp ảnh thì nghe thấy tiếng ồn ào. Hắn hạ máy ảnh xuống xem xét tình hình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng u ám. Hắn nhanh chóng chạy đến tách Hayden ra, sau đó ôm mèo con đang sợ hãi vào lòng.
“Cục cưng, em không sao chứ?” – Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý đến xưng hô ám muội của hắn. Hắn nắm lấy cằm mèo con, xem đi xem lại hai má hắn, sau đó lại xoa đầu hắn xem có chỗ nào bị sưng hay không. Gustav còn sợ hơn cả mèo con, trái tim hắn đập thình thịch, còn hơi hơi nhói đau.
Bonnie và Jeffrey cũng dẫn theo nhân viên công tác chạy đến, giữ chặt lấy Hayden.
Hayden vừa giãy giụa vừa gào thét – “Nó là thằng ăn cắp, nó trộm di vật mà bà nội tao để lại cho tao, một sợi dây chuyền kim cương, trị giá ít nhất năm trăm nghìn! Tao phải báo cảnh sát, tao phải trừng trị nó, tao muốn nó rời khỏi giới thời trang mãi mãi!”
Không ai để ý đến lời kêu gào của gã. Gustav vén áo mèo con lên, xem xét vết thương tím bầm sau lưng hắn. Giờ này phút này, hắn chỉ muốn xé xác Hayden.
Well, hắn sẽ cho Hayden biết ai mới là người phải chịu sự trừng phạt, ai mới là người phải cút khỏi giới thời trang mãi mãi.
“Đưa cậu ta đến phòng chờ đi.” – Hắn phất tay, ra hiệu cho nhân viên công tác đưa Hayden đi, còn mình thì ôm mèo con đi theo phía sau, chuyện này phải xử lý nghiêm túc.
Sau khi đám người rời khỏi, Emily mới bĩu môi, vẻ mặt vô cùng thất vọng. Cô ta vốn tưởng rằng Romeo sẽ phản kháng sự tấn công của Hayden, nếu may mắn Evan cũng sẽ ra tay, như vậy cả ba người đều sẽ bị loại vì vi phạm quy tắc. Nhưng Romeo lại liên tiếp kéo Evan đang nóng nảy trốn vào trong góc, không đánh trả Hayden lấy một cú nào.
Cậu ta quá yếu đuối hay quá bình tĩnh? Nếu là cái sau, vậy thì kẻ địch này thực sự rất đáng sợ! Còn về sợi dây chuyền giấu trong túi quần Hayden, Emily biết chắc chắn hiện giờ nhân viên công tác đã quay về tìm, vì danh dự của chương trình này, họ nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Lúc đó cô ta cũng từng dự định ném dây chuyền vào bồn cầu, hoàn toàn xoá sạch chứng cứ, nhưng lại lo John luôn đi theo Romeo như hình với bóng sẽ ghi lại cảnh hắn thu dọn đồ đạc làm chứng cứ. Sự thật chứng minh điều cô ta băn khoăn là thiết yếu, nếu không chờ đến khi Hayden báo cảnh sát mà Romeo lại được xoá bỏ mối hiềm nghi, cảnh sát sẽ nghi ngờ cô ta đầu tiên.
Ầm ĩ cả buổi mà cuối cùng chỉ tiêu diệt được mỗi Hayden, tâm trạng Emily rất phiền muộn, nhưng nghĩ sau này vẫn còn cơ hội nên cũng nguôi ngoai.
Trong phòng chờ, Gustav đang ôm mèo con mà vỗ về, Hayden bị nhân viên công tác đè xuống chiếc ghế đối diện, miệng vẫn còn gào mấy câu “ăn cắp”, “khốn khiếp”, “ma nghèo”…
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Đánh giá:
Truyện Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Story
Quyển 8 - Chương 17
10.0/10 từ 30 lượt.