Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 16 - Chương 9
Biên tập: Erale
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đang bị các đạo nhân mã truy sát. Mấy phiên chủ khác giống như Viên Khôn Bằng cũng thu nạp rất nhiều cao thủ giang hồ đi đoạt bảo, cũng có mấy kẻ tầm mắt hạn hẹp tự thân xuất mã, dẫn trọng binh đi vây quét. Chu Doãn Thịnh vẫn luôn không đối chọi trực diện với những người này, mà là vừa đánh vừa lui. Hắn đang chờ một người, chỉ khi y đến, trò chơi này mới có thể thực sự bắt đầu.
Gió lạnh thấu xương từ cao nguyên Mạc Bắc gào thét tràn xuống, giống như lưỡi dao cắt lên mặt khiến người ta có cảm giác đau đớn khó nhịn. Quân đội đông nghịt đứng ở trên sườn núi, từ trang phục mà đoán thì hẳn là các phe phái khác nhau.
Mấy tên tướng lĩnh đánh ngựa đi tới bên sườn núi quan sát trận đại chiến bên dưới, mặc dù cực kỳ gắng sức kiềm chế nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi. Chủ nhân của bọn họ không chỉ phái trọng binh vây quét, còn chiêu mộ mấy vị cao thủ võ lâm trợ trận. Những cao thủ kia trước khi đến đã từng khẳng định, dựa vào đội ngũ này căn bản là không thể bắt được Dư Thương Hải, không bằng ở bên ngoài trợ uy cho bọn họ.
Mấy vị tướng lĩnh lúc đó còn cảm thấy những kẻ giang hồ này nói quá, nào có ai có thể bằng sức một người chống lại được quân đội vạn người? Nhưng mà ba ngày ba đêm đuổi bắt, bọn họ mới lĩnh hội được chỗ đáng sợ của Dư Thương Hải. Hắn có thể tới lui tự nhiên trong thiên quân vạn mã, có thể không bị thương chút nào dưới vạn mũi tên, nếu như hắn không lập lời thề, hiện tại thảo nguyên Mạc Bắc đã máu chảy thành sông từ lâu.
Trong lúc suy nghĩ, vài luồng chân khí mạnh mẽ mang theo kình phong từ trong tay áo nam nhân đánh lên sườn núi, một tên tướng lĩnh vội vã tung người nhảy xuống ngựa lăn sang một bên, quay đầu nhìn lại, thấy vật cưỡi của mình đứng bất động, qua vài giây mới có máu tươi chảy ra từ giữa trán, sau đó chậm rãi tách thành hai mảnh đổ xuống đất, nội tạng “ào ào” chảy ra, mùi vị thực sự khó ngửi.
Chân khí kia có ngựa giảm xóc nhưng lực đạo vẫn không suy giảm chút nào, liên tiếp chặt đứt cánh tay mấy binh sĩ mới bị tấm khiên nặng nề ngăn lại. Binh sĩ dùng cái khiên bị chân khí tấn công theo quán tính lùi lại, tuy rằng sau lưng có vô số huynh đệ chống đỡ nhưng vẫn lùi xa mấy trượng, đợi chân khí hoàn toàn tiêu tán mới nhũn tay chân quỳ xuống, cụp mắt nhìn, cái khiên làm bằng đồng xanh đã bể thành hai nửa, chỗ gãy giống như bị lưỡi dao sắc cắt qua, vô cùng bóng loáng bằng phẳng.
Chẳng qua chỉ là một đạo chân khí, mà còn là đánh tới từ bên ngoài mấy trăm dặm, lại có thể tấn công một nhánh quân đội đến liểng xiểng, nếu như bản thân hắn tự ra tay, cũng không biết sẽ tạo thành thương vong đáng sợ đến mức nào.
Hắn đâu phải người, rõ ràng là hung khí biết đi lại. May mà hắn chịu nhận cảm hóa của Tử Huyền thánh tăng, lập lời thề không tiếp tục giết người, nếu không mọi người đều phải bỏ mạng ở đây! Sau khi các tướng sĩ yên lặng ở trong lòng cảm tạ phật tổ thì lập tức đánh ngựa lùi về sau, cách vòng chiến xa một chút.
Trận đại chiến này đã giằng co ba ngày ba đêm, khoảng cách bọn họ quan chiến cũng ngày càng xa, sợ bị liên lụy, nhưng dù vậy thì sức chiến đấu của Dư Thương Hải vẫn như cũ không ngừng đổi mới nhận thức của bọn họ.
Một người đấu với mấy trăm cao thủ mà còn là dưới tình cảnh bó tay bó chân, nếu đổi là người khác thì đã không toàn vẹn, thế mà hắn không chỉ không chết, còn thành thạo điêu luyện đối chọi, những người còn lại nội lực dồn dập tiêu hao hết, không thể không đổi dùng đánh luân phiên, như vậy mới miễn cưỡng đánh ngang tay.
Chu Doãn Thịnh cũng có chút phiền chán, đánh bay một tên cao thủ nửa cảnh Tiên Thiên, chuẩn bị phi thân rời khỏi đây, ánh mắt hắn chợt sầm xuống. Hơi thở quen thuộc từ xa đến gần, sắp tới rồi, là Tử Huyền không thể nghi ngờ. Người hắn khổ sở chờ đợi ba ngày chung quy vẫn xuất hiện. Hắn lập tức ép công lực xuống khoảng ba phần mười, sắc mặt trắng nhợt, động tác chậm lại, giả bộ dáng chân khí tiêu hao hết.
“Ma đầu này không chịu nổi rồi! Mọi người mau lên!” Kẻ cách hắn gần nhắt lớn giọng quát lên. Câu nói này khiến mọi người phấn chấn tinh thần, cho dù là nội lực không ăn thua lui khỏi vòng chiến cũng vội vã xúm lại, thi triển các loại thủ đoạn xảo trá.
Chu Doãn Thịnh tiếp chiêu từng kẻ, cảm giác Tử Huyền đã gần trong gang tấc, rõ ràng có thể né tránh ánh kiếm hiểm ác sau lưng nhưng lại cố tình đụng vào. Lúc Tử Huyền vội vã tới nơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng nam nhân bị lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên ngực.
Hắn trở tay đánh bay kẻ đánh lén mình, sau đó bẻ gãy mũi kiếm cắm ở ngực, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Gió lạnh vốn tràn đầy mùi tanh dường như càng ngày càng gay mũi, hun đến viền mắt Tử Huyền đỏ lên, cổ họng tắc nghẽn, trái tim lại giống như nam nhân bị mũi kiếm sắc nhọn đâm thủng, đau đớn không thể tả.
Đồng tử mơ hồ tràn ra ánh đỏ hoàn toàn biến thành màu đỏ thắm, chân khí hùng mạnh cũng không bị khống chế tuôn ra từ bên trong đan điền, một lần lại một lần cọ rửa kinh mạch, Tử Huyền cố nén đau đớn xương cốt như lăng trì lao vào vòng chiến, đánh bay từng kẻ cản đường mình, nhanh chóng tới gần nam nhân bị vây ở giữa.
“Ơ? Đó là thánh tăng Tử Huyền? Không phải nói y đang bế quan sao?” Một tên tướng lĩnh đứng ở trên sườn núi kinh ngạc mở miệng.
“Y đến đúng lúc lắm, trận đại chiến này cuối cùng cũng coi như sắp kết thúc.” Một tướng lĩnh khác thở dài nói. Trước đó, gã tuyệt đối không tưởng tượng nổi một người mà có thể tu luyện võ công tới mức độ này.
Mấy trăm nhân sĩ giang hồ bên dưới, kẻ nào kẻ nấy đều là cao thủ hàng đầu lấy một địch trăm, thế mà triền đấu với hắn mấy ngày cũng không phân thắng bại, hơn nữa còn là dưới tình huống hắn nương tay. Nếu như hắn không bị lời thề cản tay, không kiêng kị mà đại khai sát giới, cũng không biết bây giờ còn có bao nhiêu người có thể hoàn hảo không tổn hại mà đứng thẳng.
“Tử Huyền, sao con lại tới đây?” Trí Thâm thấy Dư Thương Hải bị trọng thương, đoán được hắn không chống đỡ được lâu nữa, vì vậy lùi tới bên ngoài vòng chiến quan sát, cũng không định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhìn thấy đồ nhi đột nhiên xuất hiện, mắt lão lộ ra kinh ngạc, trong lòng càng dâng lên dự cảm không lành.
Tử Huyền gắt gao nhìn nam nhân bên trong vòng chiến. Hắn bị thương tâm mạch, máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra ngoài, mặc dù đã điểm huyệt nhưng cũng không giảm chút nào, còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất máu mà chết.
Hắn biết tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc, dùng hết toàn lực công phá vòng vây, lại vướng phải lời thề không dám hạ sát thủ, ngược lại khiến bản thân càng thêm chật vật. Khó khăn tránh né một chưởng sấm vang chớp giật, hắn dựa vào chưởng phong mà lui lại mấy trượng, miệng phun máu tươi nhưng mặt lại lạnh lùng cười: “Muốn Vô cực tâm kinh? Cho các người là được.” Dứt lời móc từ trong ngực ra một quyển sách lụa quăng vào không trung, sau đó lòng bàn tay dùng sức định hủy đi sách lụa.
“Không hay rồi, hắn muốn ngọc đá cùng vỡ! Mau cứu tâm kinh!” Không biết ai hô to một tiếng, mấy trăm tên cao thủ giống như đàn châu chấu nhào tới sách lụa trên không trung, lúc đó còn không quên so chiêu, cố gắng ngăn cản lẫn nhau.
Chu Doãn Thịnh cong gối nửa quỳ, một tay ôm vết thương không ngừng trào máu, một tay chống lên đất, cúi đầu liền phun ra một ngụm máu đen. Trên thân kiếm lại bôi kịch độc! Những kẻ này quả nhiên là không từ thủ đoạn nào!
Tử Huyền như không nhìn thấy Trí Thâm, mũi chân điểm nhẹ liền bay vọt đến giữa không trung, đánh bay kẻ chắn lối đi của mình, sau đó đạp lên thân thể rơi xuống của bọn họ để vượt qua, hai ba lần liền nắm được sách lụa trong tay, như tên rời cung, vội vã lao về phía nam nhân đang thoi thóp.
“Thánh tăng Tử Huyền?” Mấy kẻ vốn sắp cướp được sách lụa bị thân pháp cực kỳ mạnh mẽ của y dọa sợ, đợi thấy rõ khuôn mặt y, suýt chút sợ đến chân khí tán loạn. Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, con ngươi đỏ đậm, ngoài da nổi lên từng cái gân xanh tráng kiện, nhìn qua giống như một con thú hoang dữ tợn. Ở sâu trong mắt y lại không có chút tình cảm trách trời thương người nào, chỉ có sát khí dày đặc.
“Ngươi đến rồi.” Chu Doãn Thịnh đẩy hòa thượng đang cố gắng ôm mình ra, ngước mắt liếc nhìn y một cái, cũng tránh không được lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn chỉ muốn để cho y thấy rõ cái gì gọi là giang hồ chứ không muốn kích thích y tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.
Miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm thần, hắn dẫn hai luồng năng lượng từ bên trong 008 ra, một luồng dùng để bảo vệ tâm mạch, một luồng dồn ở đầu ngón tay, truyền vào đan điền của hòa thượng.
Tử Huyền không tránh không né, cương quyết ôm nam nhân vào trong ngực, chân khí chạy loạn trong đan điền nuốt chửng toàn bộ năng lượng mà nam nhân chuyển vào. Tâm ma của y đã thành, có dẫn dắt thế nào cũng không trở về bộ dạng ban đầu, dứt khoát nghịch chuyển chân khí, phóng túng bừa bãi, lại không ngờ bản thân chẳng chết, ngược lại công lực tăng lên dữ dội, lúc này mới có thể ngắn ngủi trong vòng mười canh giờ chạy từ thiếu lâm tự tới Mạc Bắc.
“Ngươi bị thương rồi!” Tử Huyền khàn giọng mở miệng, muốn đưa chân khí vào trong cơ thể hắn để bảo vệ tâm mạch nhưng lại chậm chạp không dám hành động.” Chân khí hiện tại của y bất đồng với người khác, tràn đầy năng lượng bạo ngược, vừa mới vào cơ thể sợ là sẽ cắn nát kinh mạch của nam nhân. Y đỡ hắn, ngay cả đụng chạm nhẹ nhàng cũng không dám, sợ hắn sẽ giống như ảo ảnh trong đầu cứ như vậy hóa thành từng mảnh tro tàn tiêu tán.
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.” Chu Doãn Thịnh cười nhìn y, mỗi một chữ lại muốn phun ra một ngụm máu tươi, “Ta không vi phạm lời thề, cho nên ngươi xem, ta sắp phải đi Tây Thiên rồi. Ngươi bây giờ cảm thấy thỏa mãn chưa?”
Ta sao lại thỏa mãn? Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi chết trước mặt ta? Nếu như ngay cả kiếp này của ngươi cũng giữ không được, còn muốn cái gì tới kiếp sau? Đầu óc Tử Huyền trước nay chưa từng tỉnh táo, cũng lại chưa từng ngổn ngang như thế.
Y tốn công vô ích bịt vết thương chảy máu ào ạt của nam nhân, con ngươi đỏ đậm tràn đầy nước mắt, miệng khẽ mở lại không nói ra lời, cổ họng chỉ có thể rên rỉ giống như con thú bị nhốt. Sự thực nam nhân sắp rời xa y khiến tâm thần y lộn xộn, sợ hãi vô biên đè xuống đầu, suýt chút nữa nghiền nát sống lưng y. Nhưng y chẳng có thời gian buồn rầu, nhét sách lụa vào trong lòng nam nhân, ôm ngang hắn lên rời khỏi nơi này.
“Không hay rồi, y muốn cứu ma đầu đi, mau đuổi theo!” Những người còn lại lập tức nhào tới, lại bị chưởng phong điên cuồng của y đánh văng ra mấy trượng. Thế tới của chưởng phong không ngừng, liên tục xuyên thủng ngực bụng mấy chục người mới bị một khối nham thạch to lớn cản lại, lưu lại một dấu chưởng ấn thật sâu. Công lực cỡ này đừng nói mọi người ở đây, cho dù là Dư Thương Hải thì cũng chỉ kém hơn một chút.
Trí Thâm đi tới trước tảng đá nhìn kỹ, sau một hồi mới chắp hai tay trước ngực niệm phật. Công lực tăng lên dữ dội đến mức này, nhất định là đã hoàn toàn đọa vào ma đạo, khó mà cứu vãn.
“Ta vốn tưởng rằng mười năm sau gặp lại, ngươi vẫn là thánh tăng kia, còn ta lại thành một bộ xương khô, không ngờ trước khi chết còn có thể thấy ngươi một lần cuối.” Chu Doãn Thịnh bên ngoài nhìn qua thì bị thương nghiêm trọng, thực ra dùng 008 điều dưỡng nửa tháng là tốt rồi. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, ngược lại còn không ngừng kích thích hòa thượng.
“Ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết.” Giọng nói Tử Huyền run rẩy, thỉnh thoảng cụp mắt quan sát thương thế của nam nhân, chỉ cảm thấy ngực đang bị lưỡi dao sắc bén vô hình cắt qua nhiều lần, cõi lòng tan nát. Y đánh văng vạt áo trước, bọc nam nhân vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thần y cốc.
Chu Doãn Thịnh quả nhiên không nói thêm gì nữa, lấy sách lụa hòa thượng nhét cho mình ra, hận không thể phun ra thêm hai lạng máu nữa. Thật mẹ nó quản việc không đâu, ngươi tới thì tới đi, còn đoạt đồ cái gì, đảo loạn bố cục ta sắp xếp lên! Lúc này nên làm gì giờ? Tìm cơ hội thả sách lụa ra ngoài? Hắn nghĩ đến đau đầu, dứt khoát nghiêng đầu một cái ngủ như chết.
Tử Huyền thấy hắn ngất xỉu còn không quên nắm chặt sách lụa, tâm tình quặn đau lúc này mới dễ chịu một chút, thầm nghĩ bản thân cuối cùng cũng làm được một chuyện đúng đắn, giúp hắn bảo vệ truyền thừa của Di tộc.
Đại chiến qua đi, thảo nguyên khắp nơi bừa bộn, bụi cỏ vốn cao bằng nửa người đổ rạp xuống, tùy tiện còn có thể thấy được một vũng máu cùng tay chân đứt gãy. Gió lạnh mang theo mùi máu tanh nồng nặc càn quét chung quanh, hấp dẫn bầy sói trong vòng trăm dặm qua đây, âm thanh “gào gừ” liên tục cùng mắt thú xanh lét lốm đa lốm đốm thấp thoáng trong màn đêm khiến người ta không rét mà run.
Vài tên tướng lĩnh đến từ phe cánh khác nhau nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy tâm lý khiếp sợ đến hoảng loạn, vừa quất ngựa vừa hô lớn: “Mau rời khỏi đây, lề mà lề mề cái gì! Chạy đi!”
Các binh sĩ lớn giọng vâng dạ, giơ bó đuốc người sau tranh người trước chạy về nơi đóng quân bên ngoài vài dặm. Mấy trăm tên cao thủ cũng trở về chủ công của mình phục mệnh.
Vốn tưởng rằng trận chiến này tất thắng, đợi giết được Dư Thương Hải bọn họ lại tranh đoạt quyền sở hữu của Vô cực tâm kinh, không ngờ đánh ba ngày ba đêm với hắn chỉ miễn cưỡng huề nhau, mắt thấy hắn sắp chết lại nhảy ra một thánh tăng Tử Huyền, ung dung cứu hắn đi.
Lần này, tâm kinh e là sẽ rơi vào tay thiếu lâm tự rồi. Đám người suy nghĩ, không hẹn mà cùng hạ quyết định—————không thể để cho thiếu lâm tự độc chiếm hạng nhất, nhất định phải giết luôn cả thánh tăng Tử Huyền! Nếu y cứu ma đầu đi, có lẽ đã rơi vào ma đạo, đáng tội chết!
Trong quân doanh đại quân Nam cảnh, mười mấy tên cao thủ dưới trướng Viên Khôn Bằng đang vận công chữa thương trong lều của chính mình. Khoảng đất trống bên ngoài lều đặt mấy khối thi thể lạnh như băng, ngực bụng đều bị một chưởng xuyên thủng, lộ ra xương sườn trắng toát. Viên Khôn Bằng cùng vài gã phó tướng đứng ở bên cạnh kiểm tra thực hư, một lát sau trầm giọng hỏi: “Những người này đều là bị thánh tăng Tử Huyền giết?”
“Bẩm tướng quân, đúng ạ.”
“Thời đại này thực sự là kỳ quái, ma đầu nương tay khắp nơi, thánh tăng lại vừa đến đã đại khai sát giới, thực sự là điên đảo càn khôn, chính tà khó phân.” Viên Khôn Bằng ra hiệu cho hộ vệ đắp vải trắng lên, lắc đầu thầm than Dư Thương Hải xấu xa, dạy dỗ một cao tăng đắc đạo thành một ma tăng giết người không chớp mắt. Bây giờ nghĩ lại, lời thề của hắn lúc trước cùng một kiếm đâm xuyên ngực đều là đào hố cho Tử Huyền, đợi y nhảy vào đó. Lần này hay rồi, Tử Huyền sợ là cũng không thể đặt chân ở võ lâm Trung Nguyên nữa.
Nhưng mà Viên Khôn Bằng cũng không đồng tình với đối phương chút nào, còn vô cùng oán trách. Y tới thì tới đi, cướp sách lụa cái gì? Đảo loạn hết bố trí của bọn họ. Dựa theo kế hoạch ban đầu, bất kể hôm nay ai đoạt được sách lụa, tất sẽ dẫn tới từng hồi tranh đoạt, giống như trùng cổ nuôi dưỡng bên trong chum, chém giết lẫn nhau đến cuối cùng chỉ có thể tồn tại một con mạnh nhất. Bất kể cuối cùng là liên minh lợi ích nào đoạt được Vô cực tâm kinh, kết cục chỉ có một, đó chính là bị nổ sang tây thiên. Quá trình này vô cùng khốc liệt, đủ để giúp hắn diệt trừ rất nhiều kẻ địch, hiện giờ lại bởi vì “một bút như thần” của Tử Huyền mà hóa thành bọt nước, cũng không biết Dư Thương Hải sẽ ứng phó thế nào? Viên Khôn Bằng đè xuống lo âu và nghi ngờ đầy lòng, đi về phía chủ trướng ánh nến mờ nhạt.
Trạm Thần Dương không biết tâm tư thật sự của Viên Khôn Bằng, hắn đang vì lần bại trận hôm nay mà lòng nóng như lửa đốt, sợ đối phương cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng một cước đá văng. Phải biết cao thủ hắn chiêu mộ dường như có một nửa là tử địch, nếu không có phiên chủ nam cảnh che chở, sợ là đã bị bọn họ phanh thây xé xác từ lâu. Hắn biết bọn họ đang đợi thời cơ, một khi mình bị vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có họa diệt môn.
Cho nên đối với Trạm Thần Dương mà nói, cướp đoạt Vô cực tâm kinh là cơ hội cuối cùng, thành công, hắn sẽ nhận được trọng dụng của Viên Khôn Bằng từ đây một bước lên mây, địa vị cao quý, thất bại, kết cục chính là vạn kiếp bất phục, chết không toàn thây. Dưới tình trạng tính mạng còn không giữ được, hắn đã chẳng còn hy vọng xa vời thần công thượng cổ, tài phú kếch xù, đăng cơ xưng đế cái gì nữa, cho dù là vị hôn thê lúc trước yêu như trân bảo, lúc này cũng có thể không chút do dự vứt bỏ.
“Mậu Thụy Linh, Viên Khôn Bằng đã tới doanh trại, ngươi rửa mặt chải đầu qua đó hầu hạ đi.” Hắn điều tức xong, nhìn về phía nữ nhân ngồi dưới ngọn đèn thêu túi gấm.
Động tác của Mậu Thụy Linh vốn vụng về, nghe được câu này liền bị kim đâm vào đầu ngón tay, đau đến xót ruột. Những ngày qua vì níu giữ trái tim Trạm Thần Dương, nàng không ra ngoài lang bạt nữa, không còn xã giao tiếp khách, ngược lại nghiêm túc học nữ công gia chánh, kết quả là vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị đưa đi.
Nếu như Viên Khôn Bằng vẫn mê luyến nàng như dĩ vãng thì cũng liền thôi, rời khỏi Trạm Thần Dương nàng vẫn có thể sống cuộc sống vui vẻ sung sướng như thường, nhưng Viên Khôn Bằng rõ ràng đối xử với nàng như kỹ nữ, đi rồi ngược lại càng chịu tội. Nàng từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, ỷ vào dung mạo xuất chúng, võ công cao cường, luôn cho rằng mọi việc đều có thể thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, nào ngờ thiên hạ to lớn như thế, lại chẳng có khoảng đất hẹp cho nàng.
Nàng càng ngày càng thương nhớ tất cả yêu chiều, thuận theo của Dư Thương Hải đối với mình, cúi đầu khóc nức nở một hồi, lúc này mới bắt đầu trang điểm.
Trạm Thần Dương bị tiếng khóc đứt quãng của nàng làm cho phiền lòng, cười lạnh nói: “Hai huyệt trước sau cũng bị người ta làm nát rồi, còn giả bộ liệt nữ trinh tiết cái gì nữa? Muốn khóc thì cút ra ngoài khóc, đừng ở đây chướng mắt ông!”
Ngày đó sau khi đám người thiếu cung chủ Bạch Thủy cung rời đi, cũng không biết trong phòng sao lại nhảy ra một tỳ nữ, nhìn thấy Mậu Thụy Linh thân thể trần trụi, hạ thể tàn tạ, lúc này liền kêu ầm lên rằng có hái hoa tặc vào phủ, hái luôn thiếu phu nhân tương lai.
Nhuyễn gân tán trong cơ thể Mậu Thụy Linh còn chưa hoàn toàn tiêu tan, có lòng ngăn cản nhưng không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở bên giường tuyệt vọng gào khóc. Phần lớn những kẻ giang hồ ở nhờ tại Bích Vân trang có thù oán với bọn họ, chỉ là nể mặt Viên tướng quân mới tạm thời kiềm chế, nghe thấy tiếng hét thì nào tránh hiềm nghi, kẻ nào kẻ nấy ôm tâm thái xem náo nhiệt chạy tới, quan sát bộ dáng vô cùng chật vật của nàng từ trên xuống dưới nhiều lần, trong mắt đầy ý dâm.
Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng chạy tới cuối cùng, lúc này mới dùng chăn bọc lấy Mậu Thụy Linh khóc tới ngất lịm đi, sau đó sai người thu dọn. Nhưng mà từ ngày đó trở đi, thái độ của hai người đối với nàng liền thay đổi, đừng nói Trạm Thần Dương càng ngày càng lạnh lùng cay nghiệt, ngay cả Mậu Kình Tùng cũng tránh không gặp, hiển nhiên đã coi nàng là nỗi sỉ nhục, sau khi trở về lại cho mấy thứ nữ bị giam trong hậu viện học quy củ, không cho phép nàng xuất đầu lộ diện nữa.
Mậu Thụy Linh đã từng là tồn tại sáng như ánh trăng, hiện tại lại biến thành một đám nước bùn, dù là ai cũng có thể đạp lên mấy cái, thậm chí còn có người ngay cả giẫm cũng không muốn giẫm, sợ bẩn giày, người này chính là Viên Khôn Bằng.
Hắn đã liên tục mấy tháng không gần nữ sắc, nhìn thấy Mậu Thụy Linh ăn mặc hở hang, vén rèm mà vào, liền nhanh chóng nhìn về phía Khôi Đấu ngồi đối diện.
“Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài!” Hắn hơi phẩy tay áo một cái, chén rượu đặt trên bàn liền bắn mạnh về phía Mậu Thụy Linh, đánh vào bộ ngực cao vút của nàng khiến nàng bay ra khỏi lều, rơi xuống đất không ngừng ho ra máu, hẳn là đã bị nội thương nghiêm trọng.
Viên Khôn Bằng nhớ tới ngày ấy dây dưa cùng Mậu Thụy Linh, toàn thân liền bắt đầu không thoải mái, lại có một loại cảm giác chột dạ khó giải thích, không thể không lấy tay che mặt, tránh né ánh mắt sáng lấp lánh của Khôi Đấu.
Khôi Đấu cũng không để ý, đưa chén rượu của mình tới, cười híp mắt nói: “Chủ công làm rất đẹp, đối phó với loại nữ nhân này thì phải như thế, bằng không sớm muộn cũng sẽ bị mưu hại.”
Viên Khôn Bằng nghe được lời này như hít phải thuốc lắc, ưỡn thẳng lưng, tay che mặt hạ xuống, nhắm ngay miệng chén thiếu niên vừa uống qua dốc một ngụm lớn, cười khúc khích nói: “A Khôi ngươi yên tâm, sau này ta nhất định giữ mình trong sạch. Đám nữ nhân kia từ chỗ nào tới thì lăn trở về chỗ đó, ta sẽ không gặp các nàng nữa!”
“Chủ công tài trí mưu lược kiệt xuất, trí dũng song toàn, chỉ có một nhược điểm duy nhất là ham mê sắc đẹp. Bây giờ có thể nói ra những lời này đúng là không dễ, tương lai nếu có thể thực hiện từ đầu đến cuối, tất có thể trở thành thánh quân một đời.” A Khôi chắp tay mỉm cười nói, cũng không liên tưởng lên người mình khiến Viên Khôn Bằng vô cùng mất mát.
Mậu Thụy Linh cố nén đau đớn, vừa bước vừa lê rời đi. Trước khi tới nàng còn lo lắng bị Viên Khôn Bằng giày xéo, lúc sau lại phát hiện nếu như mình không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ bị Trạm Thần Dương vứt bỏ như giày cũ, kết cục so với hiện tại sợ là thê thảm hơn vô số lần.
Hóa ra tình cảnh của nàng đã nguy nan như vậy, tiến lên một bước là vực sâu, lui về một bước là đầm lầy, đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, sống không bằng chết. Sau này nên sống sót thế nào?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao rực rỡ ánh sáng, trong lòng lại là một mảnh tăm tối. Nước mắt tuyệt vọng còn chưa kịp hạ xuống, chợt có một người từ trong góc vọt ra, bắt nàng vào chuồng ngựa, cười dâm đãng nói: “Tiểu tiện nhân, xem ra Viên tướng quân đã chán ghét ngươi, dù sao thân thể này cũng vô ích, không bằng để cho ta dùng hết tác dụng của nó!”
“Đại ca, ngươi mau chút, các anh em vẫn đang chờ đây này!” Lại có mấy người chui ra, giữ Mậu Thụy Linh liều mạng giãy dụa, còn điểm huyệt câm của nàng.
Mậu Thụy Linh lòng như tro tàn, giãy mãi giãy mãi rồi không động nữa, định cắn lưỡi tự sát, nhưng có một gã nhanh tay lẹ mắt, bẻ cằm dưới của nàng, cười lạnh nói: “Muốn chết cũng phải chờ mấy ca sảng khoái đã rồi chết. Thụy Linh tiên tử, ngươi mới bước chân vào giang hồ khi đó ỷ vào mỹ mạo của bản thân liền quyến rũ khắp nơi, đệ tử môn phái nào cũng có người ái mộ ngươi. Ngươi lại không từ chối thẳng thừng, ngược lại kéo đủ hứng thú của người khác, để người vì ngươi vào sinh ra tử, không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Ngươi đùa bỡn lòng người như vậy, lại không nghĩ tới sau này sẽ gặp báo ứng? Bây giờ ngươi rơi xuống kết cục này, không oán được người khác, tất cả đều là bản thân tự tạo nghiệt. Trong lời nói gã tràn đầy oán khí, có thể thấy được cũng đã từng bị Mậu Thụy Linh đùa giỡn, hiện tại một lòng muốn lấy lại danh dự.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Mậu Thụy Linh biến mất, trong đầu tái hiện lại cảnh tượng bản thân phóng ngựa khắp giang hồ. Khi đó nàng phong quang dường nào, khí khái ngàn vạn, luôn cho rằng tất cả mọi người là con cờ trong tay, đáng bị tùy ý sắp xếp lợi dụng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới lòng người nào dễ tính toán như vậy? Hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào kết cục thua thảm hại. Chờ nàng biết sai rồi, tội nghiệt đã từng phạm vào cũng đã báo ứng từng cái từng cái lên người, rốt cục không còn đường lui. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.
——————-
Cùng lúc đó, Tử Huyền ôm Chu Doãn Thịnh vào thần y cốc, trực tiếp đi đến phòng cốc chủ, lệnh cho dược đồng canh cửa lập tức vào bẩm báo.
“Thánh tăng Tử Huyền? Sao ngài lại tới đây?” Cốc chủ vội vã đi tới, vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người một kẻ thì đang mê man, một kẻ thì cẩn thận ôm đối phương, thỉnh thoảng thò tay dò hơi thở, trên mặt có vẻ sợ hãi rõ rệt. Cảm giác được đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nhỏ bé, Tử Huyền thở phào một hơi, trầm giọng nói: “Cứu hắn.” Đây là mệnh lệnh, không phải thỉnh cầu.
Cốc chủ do dự chốc lát, chắp tay nói: “Xin hỏi thánh tăng thân phận người này thế nào?” Vừa nói vừa không chút dấu vết đánh giá gương mặt vì mất máu mà tái nhợt của nam nhân.
Tử Huyền mở vạt áo ra, bọc kín nam nhân hơn. Y cảm giác được hơi ấm của đối phương đang nhanh chóng biến mất, thân thể vừa mới còn chút ấm áp mà giờ đã lạnh lẽo, thời gian của hắn dường như không còn nhiều lắm.
“Bảo ngươi cứu thì ngươi cứu, nói nhảm nhiều thế làm gì.” Y rốt cuộc không kiềm chế được lòng tràn đầy lệ khí, con ngươi vốn đã khôi phục bình thường lại đỏ đậm như máu, bên trong tràn đầy sát ý khiến người ta sởn tóc gáy.
[….]
“Nhìn ta làm gì, bắt mạch đi.” Tử Huyền liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén như dao nhọn.
Cốc chủ cuống quýt thu hồi tầm mắt, cẩn thận kiểm tra một lúc, lắc đầu nói: “Người này không chỉ tâm mạch đã đứt, lại còn trúng độc “khiên cơ”, độc tố từ tâm mạch trực tiếp truyền vào toàn thân, cho dù là Đại La kim tiên hạ phàm cũng không cứu được, thánh tăng, xin ngài mời cao minh khác đi. Hứa mỗ sợ là không thể giúp sức.” Vẻ mặt Tử Huyền không thay đổi, hai tay chắp trước ngực lại khẽ run, con ngươi đỏ như máu nhìn chăm chú nam nhân thật lâu, gằn từng chữ: “Cứu hắn!” Nếu ngay cả thần y cũng chịu bó tay, y có thể đưa hắn đi đâu? Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật? Nực cười, thật nực cười! Y muốn mở miệng cười trào phúng, chợt phun ra một ngụm máu tanh, thấy bên mặt nam nhân dính lấm tấm giọt máu, y vội vã duỗi đầu ngón tay lau đi cho hắn, sợ đụng vỡ hắn.
Cốc chủ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị phun trúng nửa người, liền vội vàng đứng lên lui về sau mấy bước, kinh hãi nói: “Thánh tăng, ngài tẩu hỏa nhập ma rồi, đợi Hứa mỗ kiểm tra cho ngài.”
“Không cần quan tâm ta, cứu hắn! Bất luận bỏ ra cái giá nào cũng phải cứu hắn!” Tử Huyền bắt lấy cổ tay đối phương, lực đạo lớn đến mức có thể bóp nát xương cốt. Y không biết vẻ mặt bây giờ của mình bất lực cỡ nào, nhiệt lệ tràn ngập viền mắt, giống như huyết lệ làm nổi bật lên hai con mắt đỏ đậm.
Cốc chủ nhìn y một lúc lâu, dĩ nhiên đã hiểu tầm quan trọng của người trên giường với y. Y đã tẩu hỏa nhập ma, lúc nào cũng có thể bạo thể, ý niệm duy nhất trong lòng cũng chỉ có cứu sống người này, sợ là coi tính mạng của người này còn quan trọng hơn tính mạng của y. Nhớ tới ân tình trước đây, cốc chủ cắn răng nói: “Được, Hứa mỗ sẽ thử một lần.” Dứt lời mở hòm thuốc mà dược đồng đưa tới, sử dụng mười tám châm truy hồn kéo dài tính mạng cho nam nhân.
Thấy sắc mặt nam nhân khôi phục lại bằng mắt thường, Tử Huyền lúc này mới ôm ngực đau đớn, hít vào một ngụm khí, dường như chết qua một lần.
Lúc Chu Doãn Thịnh tỉnh lại đã là nửa đêm, cảm giác ngực bị đè nén đến luống cuống, lập tức cởi băng vải ra, không cần bất cứ cái gì chữa trị, sau nửa tháng tự nhiên có thể khỏi. Tử Huyền ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, một đôi mắt đỏ thắm nhìn hắn không chớp mắt, sợ hắn sẽ biến mất không thấy tung tích. Phát hiện hắn lục tìm trong ngực, y vội vã đưa sách lụa qua, giọng nói vô cùng khàn khàn: “Vô cực tâm kinh ở đây, ta vẫn luôn giữ giúp ngươi.” Trong lời nói còn ẩn ý muốn tranh công.
Chu Doãn Thịnh giật lấy sách lụa, vẻ mặt có chút vi diệu.
“Ngươi yên tâm, sau này nếu ai dám đả thương ngươi hay là cướp đoạt đồ vật của ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.” Thấy nam nhân không phản ứng, Tử Huyền lại càng vội vàng hứa hẹn, cuối cùng vươn tay ra, dường như muốn vuốt hai má tái nhợt của hắn nhưng lại không dám làm bừa.
Chu Doãn Thịnh đỡ trán cười nhẹ, cực kỳ dịu dàng lại cực kỳ oán hận trách một câu “Đần độn”.
“Đúng, bần tăng quả thật là ngu dốt.” Nếu không sao lại để ngươi đặt mình vào hiểm cảnh như vậy. Tử Huyền nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi có biết hay không….” Chu Doãn Thịnh cuộn sách lụa lại quật lên mặt hòa thượng, lại không cẩn thận động tới vết thương, lời còn chưa nói xong bị kẹt ở cổ họng khiến hắn ho khan sặc sụa, khóe môi chậm rãi rỉ ra một vệt máu.
“Cốc chủ vừa nối liền tâm mạch cho ngươi, ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng cử động lung tung. Đợi sau này ngươi khỏi rồi, ta cho ngươi đánh chửi thoải mái.” Tử Huyền điểm huyệt nam nhân, cứng rắn không nói gì rút sách lụa trong lòng bàn tay hắn để vào trong tay áo, sau đó dém góc chăn, thấy hắn dùng cặp mắt hoa đào ướt át lấp lánh nhìn chằm chằm mình, lòng ngứa ngáy khó nhịn liền chậm rãi cúi người, hôn một cái lên môi hắn.
Động tác này giống như là bật cầu dao, phóng thích toàn bộ khát vọng chôn sâu trong đáy lòng y, hai cánh tay y chống ở bên mặt nam nhân để tránh đè lên hắn, cúi đầu hôn môi hắn thật sâu.
Tâm linh rung động dẫn dắt linh hồn, rung động từng hồi trong đầu y. Cảm giác quấn quýt môi lưỡi với nam nhân tươi đẹp như vậy, giống như là cưỡi gió lơ lửng trên không trung, lại như là ngồi thuyền bồng bềnh trên mặt nước, lúc lên lúc xuống, chợt trái chợt phải, khi thì vui sướng khó nhịn, khi thì lại sợ hãi bàng hoàng, hận không thể nhào nặn vào tận trong xương máu hắn mới có thể triệt để yên tĩnh lại.
Chu Doãn Thịnh ban đầu còn có chút chống cự, đợi đầu lưỡi trơn trượt của y thăm dò vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mình không chịu rời đi mới dần dần mềm mại.
Nhận ra được người dưới thân trầm mê, tâm hồn Tử Huyền ngày càng bay bổng, một cái tay rảnh rỗi nhẹ nhàng xoa nắn bông tai màu đen trên tai hắn, theo bản năng truyền một chuỗi mã vào.
Trong phòng vang lên âm thanh “chụt chụt” dày đặc, mãi đến khi ngọn đèn trên bàn sắp tắt, Tử Huyền mới rời khỏi môi nam nhân, trên mặt còn lộ vẻ chưa hết thòm thèm.
Y sờ sờ hai má lạnh lẽo của nam nhân, lại cúi đầu hôn nhẹ mấy cái lên chóp mũi hắn, lúc này mới xoay người xuống giường, thêm chút đèn dầu, cự vật trong quần mặc dù cách tăng y rộng rãi cũng có thể thấy rõ ràng, lại có một vệt ẩm ướt nhiễm trên góc vải, càng gây chú ý.
Chu Doãn Thịnh không thể động đậy, con ngươi lại hung hăng trừng y, trong lòng thầm chửi một câu “Dâm tăng!” Tử Huyền dường như lại chẳng cảm giác được sự khó xử của mình, cởi tăng y lộ ra cơ thể tráng kiện, sau đó chui vào chăm gấm ôm nam nhân vào trong ngực, cắn vành tai hắn nói: “Ngủ đi.”
Nội lực chí thuần hong ổ chăn đến nóng hừng hực, vô cùng thoải mái, Chu Doãn Thịnh hừ nhẹ hai tiếng, lúc này mới ngủ say.
Cả đêm Tử Huyền chưa từng chợp mắt, hai mắt vốn đỏ ngầu lại càng đỏ đến khiếp người. Dù cho đã giam giữ nam nhân vào trong ngực, sợ hãi trong lòng lại chẳng hề giảm bớt chút nào, cảnh tượng đối phương bị mũi kiếm đâm thủng ngực liên tục tái hiện trong đầu, khiến trái tim hắn một lần lại một lần đau đớn như lăng trì. Y nhất định phải chăm chú theo dõi hắn mới có thể xác định hắn vẫn không sao, cũng không biến mất.
Chu Doãn Thịnh ngủ một giấc rồi tỉnh, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu đến vằn lên tia máu, sợ đến hít vào một hơi. Hắn vốn cho rằng có năng lượng mình độ vào, hòa thượng sẽ nhanh chóng dẫn chân khí mất khống chế về đan điền, nhưng sự thực so với hắn suy đoán có chút sai lệch.
Hắn mở miệng, lại phát hiện huyệt đạo hòa thượng điểm xuống vẫn chưa được giải, chỉ có thể vừa chớp mắt vừa “ư ư a a” ra hiệu.
Tử Huyền cũng không để ý hắn, lệnh cho dược đồng lấy thuốc trị thương và băng vải, thay hắn xử lý vết thương lần nữa, sau đó bưng chén thuốc lên nhấp một ngụm nhỏ, phát hiện nước thuốc không bỏng mới để nam nhân dựa gối, đút từng muỗng từng muỗng.
Chu Doãn Thịnh định nghiêng đầu tránh né, thân thể lại không động đậy được, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc. Thuốc bỏ thêm rất nhiều hoàng liên khiến người ta khó mà nuốt xuống, hắn sặc sụa ra nước mắt, Tử Huyền dường như lại rất thích hắn dựa sát vào ngực mình, giọt nước mắt vương đầy mi, sau khi y đặt chén thuốc xuống thì nhìn chăm chú một lúc lâu, cũng chẳng kiêng kỵ dược đồng và tỳ nữ đầy phòng, cẩn thận rồi lại lộ ra mấy phần vội vàng hôn xuống. Bất kể giới luật phật môn cái gì, phân chia chính tà, y muốn hắn, điên cuồng muốn hắn, cho dù bị cô lập hoàn toàn, cho dù đối nghịch với người khắp thiên hạ, y cũng phải che chở hắn.
Dược đồng đang chuẩn bị thu dọn chén đĩa sợ hết hồn, không cẩn thận đánh đổ cái khay cầm trong tay.
Tiếng “loảng xoảng” vang lên giòn giã, hai người vẫn cứ tiếp tục ôm hôn, động tác ngày càng triền miên. Đám người còn lại không dám nhìn tiếp nữa, yên lặng hành lễ xin cáo lui, ra khỏi phòng bị gió lạnh thổi mới ngẫm lại, lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Người kia quả thật là thánh tăng Tử Huyền? Y sao lại… sao lại hôn một nam nhân?
Cùng lúc đó, một con bồ câu đưa thư đậu lên trên song cửa sổ của cốc chủ kêu “chích chích chích” đến vui vẻ.
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đang bị các đạo nhân mã truy sát. Mấy phiên chủ khác giống như Viên Khôn Bằng cũng thu nạp rất nhiều cao thủ giang hồ đi đoạt bảo, cũng có mấy kẻ tầm mắt hạn hẹp tự thân xuất mã, dẫn trọng binh đi vây quét. Chu Doãn Thịnh vẫn luôn không đối chọi trực diện với những người này, mà là vừa đánh vừa lui. Hắn đang chờ một người, chỉ khi y đến, trò chơi này mới có thể thực sự bắt đầu.
Gió lạnh thấu xương từ cao nguyên Mạc Bắc gào thét tràn xuống, giống như lưỡi dao cắt lên mặt khiến người ta có cảm giác đau đớn khó nhịn. Quân đội đông nghịt đứng ở trên sườn núi, từ trang phục mà đoán thì hẳn là các phe phái khác nhau.
Mấy tên tướng lĩnh đánh ngựa đi tới bên sườn núi quan sát trận đại chiến bên dưới, mặc dù cực kỳ gắng sức kiềm chế nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi. Chủ nhân của bọn họ không chỉ phái trọng binh vây quét, còn chiêu mộ mấy vị cao thủ võ lâm trợ trận. Những cao thủ kia trước khi đến đã từng khẳng định, dựa vào đội ngũ này căn bản là không thể bắt được Dư Thương Hải, không bằng ở bên ngoài trợ uy cho bọn họ.
Mấy vị tướng lĩnh lúc đó còn cảm thấy những kẻ giang hồ này nói quá, nào có ai có thể bằng sức một người chống lại được quân đội vạn người? Nhưng mà ba ngày ba đêm đuổi bắt, bọn họ mới lĩnh hội được chỗ đáng sợ của Dư Thương Hải. Hắn có thể tới lui tự nhiên trong thiên quân vạn mã, có thể không bị thương chút nào dưới vạn mũi tên, nếu như hắn không lập lời thề, hiện tại thảo nguyên Mạc Bắc đã máu chảy thành sông từ lâu.
Trong lúc suy nghĩ, vài luồng chân khí mạnh mẽ mang theo kình phong từ trong tay áo nam nhân đánh lên sườn núi, một tên tướng lĩnh vội vã tung người nhảy xuống ngựa lăn sang một bên, quay đầu nhìn lại, thấy vật cưỡi của mình đứng bất động, qua vài giây mới có máu tươi chảy ra từ giữa trán, sau đó chậm rãi tách thành hai mảnh đổ xuống đất, nội tạng “ào ào” chảy ra, mùi vị thực sự khó ngửi.
Chân khí kia có ngựa giảm xóc nhưng lực đạo vẫn không suy giảm chút nào, liên tiếp chặt đứt cánh tay mấy binh sĩ mới bị tấm khiên nặng nề ngăn lại. Binh sĩ dùng cái khiên bị chân khí tấn công theo quán tính lùi lại, tuy rằng sau lưng có vô số huynh đệ chống đỡ nhưng vẫn lùi xa mấy trượng, đợi chân khí hoàn toàn tiêu tán mới nhũn tay chân quỳ xuống, cụp mắt nhìn, cái khiên làm bằng đồng xanh đã bể thành hai nửa, chỗ gãy giống như bị lưỡi dao sắc cắt qua, vô cùng bóng loáng bằng phẳng.
Chẳng qua chỉ là một đạo chân khí, mà còn là đánh tới từ bên ngoài mấy trăm dặm, lại có thể tấn công một nhánh quân đội đến liểng xiểng, nếu như bản thân hắn tự ra tay, cũng không biết sẽ tạo thành thương vong đáng sợ đến mức nào.
Hắn đâu phải người, rõ ràng là hung khí biết đi lại. May mà hắn chịu nhận cảm hóa của Tử Huyền thánh tăng, lập lời thề không tiếp tục giết người, nếu không mọi người đều phải bỏ mạng ở đây! Sau khi các tướng sĩ yên lặng ở trong lòng cảm tạ phật tổ thì lập tức đánh ngựa lùi về sau, cách vòng chiến xa một chút.
Trận đại chiến này đã giằng co ba ngày ba đêm, khoảng cách bọn họ quan chiến cũng ngày càng xa, sợ bị liên lụy, nhưng dù vậy thì sức chiến đấu của Dư Thương Hải vẫn như cũ không ngừng đổi mới nhận thức của bọn họ.
Một người đấu với mấy trăm cao thủ mà còn là dưới tình cảnh bó tay bó chân, nếu đổi là người khác thì đã không toàn vẹn, thế mà hắn không chỉ không chết, còn thành thạo điêu luyện đối chọi, những người còn lại nội lực dồn dập tiêu hao hết, không thể không đổi dùng đánh luân phiên, như vậy mới miễn cưỡng đánh ngang tay.
Chu Doãn Thịnh cũng có chút phiền chán, đánh bay một tên cao thủ nửa cảnh Tiên Thiên, chuẩn bị phi thân rời khỏi đây, ánh mắt hắn chợt sầm xuống. Hơi thở quen thuộc từ xa đến gần, sắp tới rồi, là Tử Huyền không thể nghi ngờ. Người hắn khổ sở chờ đợi ba ngày chung quy vẫn xuất hiện. Hắn lập tức ép công lực xuống khoảng ba phần mười, sắc mặt trắng nhợt, động tác chậm lại, giả bộ dáng chân khí tiêu hao hết.
“Ma đầu này không chịu nổi rồi! Mọi người mau lên!” Kẻ cách hắn gần nhắt lớn giọng quát lên. Câu nói này khiến mọi người phấn chấn tinh thần, cho dù là nội lực không ăn thua lui khỏi vòng chiến cũng vội vã xúm lại, thi triển các loại thủ đoạn xảo trá.
Chu Doãn Thịnh tiếp chiêu từng kẻ, cảm giác Tử Huyền đã gần trong gang tấc, rõ ràng có thể né tránh ánh kiếm hiểm ác sau lưng nhưng lại cố tình đụng vào. Lúc Tử Huyền vội vã tới nơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng nam nhân bị lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên ngực.
Hắn trở tay đánh bay kẻ đánh lén mình, sau đó bẻ gãy mũi kiếm cắm ở ngực, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Gió lạnh vốn tràn đầy mùi tanh dường như càng ngày càng gay mũi, hun đến viền mắt Tử Huyền đỏ lên, cổ họng tắc nghẽn, trái tim lại giống như nam nhân bị mũi kiếm sắc nhọn đâm thủng, đau đớn không thể tả.
Đồng tử mơ hồ tràn ra ánh đỏ hoàn toàn biến thành màu đỏ thắm, chân khí hùng mạnh cũng không bị khống chế tuôn ra từ bên trong đan điền, một lần lại một lần cọ rửa kinh mạch, Tử Huyền cố nén đau đớn xương cốt như lăng trì lao vào vòng chiến, đánh bay từng kẻ cản đường mình, nhanh chóng tới gần nam nhân bị vây ở giữa.
“Ơ? Đó là thánh tăng Tử Huyền? Không phải nói y đang bế quan sao?” Một tên tướng lĩnh đứng ở trên sườn núi kinh ngạc mở miệng.
“Y đến đúng lúc lắm, trận đại chiến này cuối cùng cũng coi như sắp kết thúc.” Một tướng lĩnh khác thở dài nói. Trước đó, gã tuyệt đối không tưởng tượng nổi một người mà có thể tu luyện võ công tới mức độ này.
Mấy trăm nhân sĩ giang hồ bên dưới, kẻ nào kẻ nấy đều là cao thủ hàng đầu lấy một địch trăm, thế mà triền đấu với hắn mấy ngày cũng không phân thắng bại, hơn nữa còn là dưới tình huống hắn nương tay. Nếu như hắn không bị lời thề cản tay, không kiêng kị mà đại khai sát giới, cũng không biết bây giờ còn có bao nhiêu người có thể hoàn hảo không tổn hại mà đứng thẳng.
“Tử Huyền, sao con lại tới đây?” Trí Thâm thấy Dư Thương Hải bị trọng thương, đoán được hắn không chống đỡ được lâu nữa, vì vậy lùi tới bên ngoài vòng chiến quan sát, cũng không định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhìn thấy đồ nhi đột nhiên xuất hiện, mắt lão lộ ra kinh ngạc, trong lòng càng dâng lên dự cảm không lành.
Tử Huyền gắt gao nhìn nam nhân bên trong vòng chiến. Hắn bị thương tâm mạch, máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra ngoài, mặc dù đã điểm huyệt nhưng cũng không giảm chút nào, còn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất máu mà chết.
Hắn biết tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc, dùng hết toàn lực công phá vòng vây, lại vướng phải lời thề không dám hạ sát thủ, ngược lại khiến bản thân càng thêm chật vật. Khó khăn tránh né một chưởng sấm vang chớp giật, hắn dựa vào chưởng phong mà lui lại mấy trượng, miệng phun máu tươi nhưng mặt lại lạnh lùng cười: “Muốn Vô cực tâm kinh? Cho các người là được.” Dứt lời móc từ trong ngực ra một quyển sách lụa quăng vào không trung, sau đó lòng bàn tay dùng sức định hủy đi sách lụa.
“Không hay rồi, hắn muốn ngọc đá cùng vỡ! Mau cứu tâm kinh!” Không biết ai hô to một tiếng, mấy trăm tên cao thủ giống như đàn châu chấu nhào tới sách lụa trên không trung, lúc đó còn không quên so chiêu, cố gắng ngăn cản lẫn nhau.
Chu Doãn Thịnh cong gối nửa quỳ, một tay ôm vết thương không ngừng trào máu, một tay chống lên đất, cúi đầu liền phun ra một ngụm máu đen. Trên thân kiếm lại bôi kịch độc! Những kẻ này quả nhiên là không từ thủ đoạn nào!
Tử Huyền như không nhìn thấy Trí Thâm, mũi chân điểm nhẹ liền bay vọt đến giữa không trung, đánh bay kẻ chắn lối đi của mình, sau đó đạp lên thân thể rơi xuống của bọn họ để vượt qua, hai ba lần liền nắm được sách lụa trong tay, như tên rời cung, vội vã lao về phía nam nhân đang thoi thóp.
“Thánh tăng Tử Huyền?” Mấy kẻ vốn sắp cướp được sách lụa bị thân pháp cực kỳ mạnh mẽ của y dọa sợ, đợi thấy rõ khuôn mặt y, suýt chút sợ đến chân khí tán loạn. Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, con ngươi đỏ đậm, ngoài da nổi lên từng cái gân xanh tráng kiện, nhìn qua giống như một con thú hoang dữ tợn. Ở sâu trong mắt y lại không có chút tình cảm trách trời thương người nào, chỉ có sát khí dày đặc.
“Ngươi đến rồi.” Chu Doãn Thịnh đẩy hòa thượng đang cố gắng ôm mình ra, ngước mắt liếc nhìn y một cái, cũng tránh không được lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn chỉ muốn để cho y thấy rõ cái gì gọi là giang hồ chứ không muốn kích thích y tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.
Miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm thần, hắn dẫn hai luồng năng lượng từ bên trong 008 ra, một luồng dùng để bảo vệ tâm mạch, một luồng dồn ở đầu ngón tay, truyền vào đan điền của hòa thượng.
Tử Huyền không tránh không né, cương quyết ôm nam nhân vào trong ngực, chân khí chạy loạn trong đan điền nuốt chửng toàn bộ năng lượng mà nam nhân chuyển vào. Tâm ma của y đã thành, có dẫn dắt thế nào cũng không trở về bộ dạng ban đầu, dứt khoát nghịch chuyển chân khí, phóng túng bừa bãi, lại không ngờ bản thân chẳng chết, ngược lại công lực tăng lên dữ dội, lúc này mới có thể ngắn ngủi trong vòng mười canh giờ chạy từ thiếu lâm tự tới Mạc Bắc.
“Ngươi bị thương rồi!” Tử Huyền khàn giọng mở miệng, muốn đưa chân khí vào trong cơ thể hắn để bảo vệ tâm mạch nhưng lại chậm chạp không dám hành động.” Chân khí hiện tại của y bất đồng với người khác, tràn đầy năng lượng bạo ngược, vừa mới vào cơ thể sợ là sẽ cắn nát kinh mạch của nam nhân. Y đỡ hắn, ngay cả đụng chạm nhẹ nhàng cũng không dám, sợ hắn sẽ giống như ảo ảnh trong đầu cứ như vậy hóa thành từng mảnh tro tàn tiêu tán.
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.” Chu Doãn Thịnh cười nhìn y, mỗi một chữ lại muốn phun ra một ngụm máu tươi, “Ta không vi phạm lời thề, cho nên ngươi xem, ta sắp phải đi Tây Thiên rồi. Ngươi bây giờ cảm thấy thỏa mãn chưa?”
Ta sao lại thỏa mãn? Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi chết trước mặt ta? Nếu như ngay cả kiếp này của ngươi cũng giữ không được, còn muốn cái gì tới kiếp sau? Đầu óc Tử Huyền trước nay chưa từng tỉnh táo, cũng lại chưa từng ngổn ngang như thế.
Y tốn công vô ích bịt vết thương chảy máu ào ạt của nam nhân, con ngươi đỏ đậm tràn đầy nước mắt, miệng khẽ mở lại không nói ra lời, cổ họng chỉ có thể rên rỉ giống như con thú bị nhốt. Sự thực nam nhân sắp rời xa y khiến tâm thần y lộn xộn, sợ hãi vô biên đè xuống đầu, suýt chút nữa nghiền nát sống lưng y. Nhưng y chẳng có thời gian buồn rầu, nhét sách lụa vào trong lòng nam nhân, ôm ngang hắn lên rời khỏi nơi này.
“Không hay rồi, y muốn cứu ma đầu đi, mau đuổi theo!” Những người còn lại lập tức nhào tới, lại bị chưởng phong điên cuồng của y đánh văng ra mấy trượng. Thế tới của chưởng phong không ngừng, liên tục xuyên thủng ngực bụng mấy chục người mới bị một khối nham thạch to lớn cản lại, lưu lại một dấu chưởng ấn thật sâu. Công lực cỡ này đừng nói mọi người ở đây, cho dù là Dư Thương Hải thì cũng chỉ kém hơn một chút.
Trí Thâm đi tới trước tảng đá nhìn kỹ, sau một hồi mới chắp hai tay trước ngực niệm phật. Công lực tăng lên dữ dội đến mức này, nhất định là đã hoàn toàn đọa vào ma đạo, khó mà cứu vãn.
“Ta vốn tưởng rằng mười năm sau gặp lại, ngươi vẫn là thánh tăng kia, còn ta lại thành một bộ xương khô, không ngờ trước khi chết còn có thể thấy ngươi một lần cuối.” Chu Doãn Thịnh bên ngoài nhìn qua thì bị thương nghiêm trọng, thực ra dùng 008 điều dưỡng nửa tháng là tốt rồi. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, ngược lại còn không ngừng kích thích hòa thượng.
“Ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết.” Giọng nói Tử Huyền run rẩy, thỉnh thoảng cụp mắt quan sát thương thế của nam nhân, chỉ cảm thấy ngực đang bị lưỡi dao sắc bén vô hình cắt qua nhiều lần, cõi lòng tan nát. Y đánh văng vạt áo trước, bọc nam nhân vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thần y cốc.
Chu Doãn Thịnh quả nhiên không nói thêm gì nữa, lấy sách lụa hòa thượng nhét cho mình ra, hận không thể phun ra thêm hai lạng máu nữa. Thật mẹ nó quản việc không đâu, ngươi tới thì tới đi, còn đoạt đồ cái gì, đảo loạn bố cục ta sắp xếp lên! Lúc này nên làm gì giờ? Tìm cơ hội thả sách lụa ra ngoài? Hắn nghĩ đến đau đầu, dứt khoát nghiêng đầu một cái ngủ như chết.
Tử Huyền thấy hắn ngất xỉu còn không quên nắm chặt sách lụa, tâm tình quặn đau lúc này mới dễ chịu một chút, thầm nghĩ bản thân cuối cùng cũng làm được một chuyện đúng đắn, giúp hắn bảo vệ truyền thừa của Di tộc.
Đại chiến qua đi, thảo nguyên khắp nơi bừa bộn, bụi cỏ vốn cao bằng nửa người đổ rạp xuống, tùy tiện còn có thể thấy được một vũng máu cùng tay chân đứt gãy. Gió lạnh mang theo mùi máu tanh nồng nặc càn quét chung quanh, hấp dẫn bầy sói trong vòng trăm dặm qua đây, âm thanh “gào gừ” liên tục cùng mắt thú xanh lét lốm đa lốm đốm thấp thoáng trong màn đêm khiến người ta không rét mà run.
Vài tên tướng lĩnh đến từ phe cánh khác nhau nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy tâm lý khiếp sợ đến hoảng loạn, vừa quất ngựa vừa hô lớn: “Mau rời khỏi đây, lề mà lề mề cái gì! Chạy đi!”
Các binh sĩ lớn giọng vâng dạ, giơ bó đuốc người sau tranh người trước chạy về nơi đóng quân bên ngoài vài dặm. Mấy trăm tên cao thủ cũng trở về chủ công của mình phục mệnh.
Vốn tưởng rằng trận chiến này tất thắng, đợi giết được Dư Thương Hải bọn họ lại tranh đoạt quyền sở hữu của Vô cực tâm kinh, không ngờ đánh ba ngày ba đêm với hắn chỉ miễn cưỡng huề nhau, mắt thấy hắn sắp chết lại nhảy ra một thánh tăng Tử Huyền, ung dung cứu hắn đi.
Lần này, tâm kinh e là sẽ rơi vào tay thiếu lâm tự rồi. Đám người suy nghĩ, không hẹn mà cùng hạ quyết định—————không thể để cho thiếu lâm tự độc chiếm hạng nhất, nhất định phải giết luôn cả thánh tăng Tử Huyền! Nếu y cứu ma đầu đi, có lẽ đã rơi vào ma đạo, đáng tội chết!
Trong quân doanh đại quân Nam cảnh, mười mấy tên cao thủ dưới trướng Viên Khôn Bằng đang vận công chữa thương trong lều của chính mình. Khoảng đất trống bên ngoài lều đặt mấy khối thi thể lạnh như băng, ngực bụng đều bị một chưởng xuyên thủng, lộ ra xương sườn trắng toát. Viên Khôn Bằng cùng vài gã phó tướng đứng ở bên cạnh kiểm tra thực hư, một lát sau trầm giọng hỏi: “Những người này đều là bị thánh tăng Tử Huyền giết?”
“Bẩm tướng quân, đúng ạ.”
“Thời đại này thực sự là kỳ quái, ma đầu nương tay khắp nơi, thánh tăng lại vừa đến đã đại khai sát giới, thực sự là điên đảo càn khôn, chính tà khó phân.” Viên Khôn Bằng ra hiệu cho hộ vệ đắp vải trắng lên, lắc đầu thầm than Dư Thương Hải xấu xa, dạy dỗ một cao tăng đắc đạo thành một ma tăng giết người không chớp mắt. Bây giờ nghĩ lại, lời thề của hắn lúc trước cùng một kiếm đâm xuyên ngực đều là đào hố cho Tử Huyền, đợi y nhảy vào đó. Lần này hay rồi, Tử Huyền sợ là cũng không thể đặt chân ở võ lâm Trung Nguyên nữa.
Nhưng mà Viên Khôn Bằng cũng không đồng tình với đối phương chút nào, còn vô cùng oán trách. Y tới thì tới đi, cướp sách lụa cái gì? Đảo loạn hết bố trí của bọn họ. Dựa theo kế hoạch ban đầu, bất kể hôm nay ai đoạt được sách lụa, tất sẽ dẫn tới từng hồi tranh đoạt, giống như trùng cổ nuôi dưỡng bên trong chum, chém giết lẫn nhau đến cuối cùng chỉ có thể tồn tại một con mạnh nhất. Bất kể cuối cùng là liên minh lợi ích nào đoạt được Vô cực tâm kinh, kết cục chỉ có một, đó chính là bị nổ sang tây thiên. Quá trình này vô cùng khốc liệt, đủ để giúp hắn diệt trừ rất nhiều kẻ địch, hiện giờ lại bởi vì “một bút như thần” của Tử Huyền mà hóa thành bọt nước, cũng không biết Dư Thương Hải sẽ ứng phó thế nào? Viên Khôn Bằng đè xuống lo âu và nghi ngờ đầy lòng, đi về phía chủ trướng ánh nến mờ nhạt.
Trạm Thần Dương không biết tâm tư thật sự của Viên Khôn Bằng, hắn đang vì lần bại trận hôm nay mà lòng nóng như lửa đốt, sợ đối phương cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng một cước đá văng. Phải biết cao thủ hắn chiêu mộ dường như có một nửa là tử địch, nếu không có phiên chủ nam cảnh che chở, sợ là đã bị bọn họ phanh thây xé xác từ lâu. Hắn biết bọn họ đang đợi thời cơ, một khi mình bị vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có họa diệt môn.
Cho nên đối với Trạm Thần Dương mà nói, cướp đoạt Vô cực tâm kinh là cơ hội cuối cùng, thành công, hắn sẽ nhận được trọng dụng của Viên Khôn Bằng từ đây một bước lên mây, địa vị cao quý, thất bại, kết cục chính là vạn kiếp bất phục, chết không toàn thây. Dưới tình trạng tính mạng còn không giữ được, hắn đã chẳng còn hy vọng xa vời thần công thượng cổ, tài phú kếch xù, đăng cơ xưng đế cái gì nữa, cho dù là vị hôn thê lúc trước yêu như trân bảo, lúc này cũng có thể không chút do dự vứt bỏ.
“Mậu Thụy Linh, Viên Khôn Bằng đã tới doanh trại, ngươi rửa mặt chải đầu qua đó hầu hạ đi.” Hắn điều tức xong, nhìn về phía nữ nhân ngồi dưới ngọn đèn thêu túi gấm.
Động tác của Mậu Thụy Linh vốn vụng về, nghe được câu này liền bị kim đâm vào đầu ngón tay, đau đến xót ruột. Những ngày qua vì níu giữ trái tim Trạm Thần Dương, nàng không ra ngoài lang bạt nữa, không còn xã giao tiếp khách, ngược lại nghiêm túc học nữ công gia chánh, kết quả là vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị đưa đi.
Nếu như Viên Khôn Bằng vẫn mê luyến nàng như dĩ vãng thì cũng liền thôi, rời khỏi Trạm Thần Dương nàng vẫn có thể sống cuộc sống vui vẻ sung sướng như thường, nhưng Viên Khôn Bằng rõ ràng đối xử với nàng như kỹ nữ, đi rồi ngược lại càng chịu tội. Nàng từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, ỷ vào dung mạo xuất chúng, võ công cao cường, luôn cho rằng mọi việc đều có thể thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, nào ngờ thiên hạ to lớn như thế, lại chẳng có khoảng đất hẹp cho nàng.
Nàng càng ngày càng thương nhớ tất cả yêu chiều, thuận theo của Dư Thương Hải đối với mình, cúi đầu khóc nức nở một hồi, lúc này mới bắt đầu trang điểm.
Trạm Thần Dương bị tiếng khóc đứt quãng của nàng làm cho phiền lòng, cười lạnh nói: “Hai huyệt trước sau cũng bị người ta làm nát rồi, còn giả bộ liệt nữ trinh tiết cái gì nữa? Muốn khóc thì cút ra ngoài khóc, đừng ở đây chướng mắt ông!”
Ngày đó sau khi đám người thiếu cung chủ Bạch Thủy cung rời đi, cũng không biết trong phòng sao lại nhảy ra một tỳ nữ, nhìn thấy Mậu Thụy Linh thân thể trần trụi, hạ thể tàn tạ, lúc này liền kêu ầm lên rằng có hái hoa tặc vào phủ, hái luôn thiếu phu nhân tương lai.
Nhuyễn gân tán trong cơ thể Mậu Thụy Linh còn chưa hoàn toàn tiêu tan, có lòng ngăn cản nhưng không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở bên giường tuyệt vọng gào khóc. Phần lớn những kẻ giang hồ ở nhờ tại Bích Vân trang có thù oán với bọn họ, chỉ là nể mặt Viên tướng quân mới tạm thời kiềm chế, nghe thấy tiếng hét thì nào tránh hiềm nghi, kẻ nào kẻ nấy ôm tâm thái xem náo nhiệt chạy tới, quan sát bộ dáng vô cùng chật vật của nàng từ trên xuống dưới nhiều lần, trong mắt đầy ý dâm.
Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng chạy tới cuối cùng, lúc này mới dùng chăn bọc lấy Mậu Thụy Linh khóc tới ngất lịm đi, sau đó sai người thu dọn. Nhưng mà từ ngày đó trở đi, thái độ của hai người đối với nàng liền thay đổi, đừng nói Trạm Thần Dương càng ngày càng lạnh lùng cay nghiệt, ngay cả Mậu Kình Tùng cũng tránh không gặp, hiển nhiên đã coi nàng là nỗi sỉ nhục, sau khi trở về lại cho mấy thứ nữ bị giam trong hậu viện học quy củ, không cho phép nàng xuất đầu lộ diện nữa.
Mậu Thụy Linh đã từng là tồn tại sáng như ánh trăng, hiện tại lại biến thành một đám nước bùn, dù là ai cũng có thể đạp lên mấy cái, thậm chí còn có người ngay cả giẫm cũng không muốn giẫm, sợ bẩn giày, người này chính là Viên Khôn Bằng.
Hắn đã liên tục mấy tháng không gần nữ sắc, nhìn thấy Mậu Thụy Linh ăn mặc hở hang, vén rèm mà vào, liền nhanh chóng nhìn về phía Khôi Đấu ngồi đối diện.
“Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài!” Hắn hơi phẩy tay áo một cái, chén rượu đặt trên bàn liền bắn mạnh về phía Mậu Thụy Linh, đánh vào bộ ngực cao vút của nàng khiến nàng bay ra khỏi lều, rơi xuống đất không ngừng ho ra máu, hẳn là đã bị nội thương nghiêm trọng.
Viên Khôn Bằng nhớ tới ngày ấy dây dưa cùng Mậu Thụy Linh, toàn thân liền bắt đầu không thoải mái, lại có một loại cảm giác chột dạ khó giải thích, không thể không lấy tay che mặt, tránh né ánh mắt sáng lấp lánh của Khôi Đấu.
Khôi Đấu cũng không để ý, đưa chén rượu của mình tới, cười híp mắt nói: “Chủ công làm rất đẹp, đối phó với loại nữ nhân này thì phải như thế, bằng không sớm muộn cũng sẽ bị mưu hại.”
Viên Khôn Bằng nghe được lời này như hít phải thuốc lắc, ưỡn thẳng lưng, tay che mặt hạ xuống, nhắm ngay miệng chén thiếu niên vừa uống qua dốc một ngụm lớn, cười khúc khích nói: “A Khôi ngươi yên tâm, sau này ta nhất định giữ mình trong sạch. Đám nữ nhân kia từ chỗ nào tới thì lăn trở về chỗ đó, ta sẽ không gặp các nàng nữa!”
“Chủ công tài trí mưu lược kiệt xuất, trí dũng song toàn, chỉ có một nhược điểm duy nhất là ham mê sắc đẹp. Bây giờ có thể nói ra những lời này đúng là không dễ, tương lai nếu có thể thực hiện từ đầu đến cuối, tất có thể trở thành thánh quân một đời.” A Khôi chắp tay mỉm cười nói, cũng không liên tưởng lên người mình khiến Viên Khôn Bằng vô cùng mất mát.
Mậu Thụy Linh cố nén đau đớn, vừa bước vừa lê rời đi. Trước khi tới nàng còn lo lắng bị Viên Khôn Bằng giày xéo, lúc sau lại phát hiện nếu như mình không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ bị Trạm Thần Dương vứt bỏ như giày cũ, kết cục so với hiện tại sợ là thê thảm hơn vô số lần.
Hóa ra tình cảnh của nàng đã nguy nan như vậy, tiến lên một bước là vực sâu, lui về một bước là đầm lầy, đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, sống không bằng chết. Sau này nên sống sót thế nào?
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao rực rỡ ánh sáng, trong lòng lại là một mảnh tăm tối. Nước mắt tuyệt vọng còn chưa kịp hạ xuống, chợt có một người từ trong góc vọt ra, bắt nàng vào chuồng ngựa, cười dâm đãng nói: “Tiểu tiện nhân, xem ra Viên tướng quân đã chán ghét ngươi, dù sao thân thể này cũng vô ích, không bằng để cho ta dùng hết tác dụng của nó!”
“Đại ca, ngươi mau chút, các anh em vẫn đang chờ đây này!” Lại có mấy người chui ra, giữ Mậu Thụy Linh liều mạng giãy dụa, còn điểm huyệt câm của nàng.
Mậu Thụy Linh lòng như tro tàn, giãy mãi giãy mãi rồi không động nữa, định cắn lưỡi tự sát, nhưng có một gã nhanh tay lẹ mắt, bẻ cằm dưới của nàng, cười lạnh nói: “Muốn chết cũng phải chờ mấy ca sảng khoái đã rồi chết. Thụy Linh tiên tử, ngươi mới bước chân vào giang hồ khi đó ỷ vào mỹ mạo của bản thân liền quyến rũ khắp nơi, đệ tử môn phái nào cũng có người ái mộ ngươi. Ngươi lại không từ chối thẳng thừng, ngược lại kéo đủ hứng thú của người khác, để người vì ngươi vào sinh ra tử, không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Ngươi đùa bỡn lòng người như vậy, lại không nghĩ tới sau này sẽ gặp báo ứng? Bây giờ ngươi rơi xuống kết cục này, không oán được người khác, tất cả đều là bản thân tự tạo nghiệt. Trong lời nói gã tràn đầy oán khí, có thể thấy được cũng đã từng bị Mậu Thụy Linh đùa giỡn, hiện tại một lòng muốn lấy lại danh dự.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Mậu Thụy Linh biến mất, trong đầu tái hiện lại cảnh tượng bản thân phóng ngựa khắp giang hồ. Khi đó nàng phong quang dường nào, khí khái ngàn vạn, luôn cho rằng tất cả mọi người là con cờ trong tay, đáng bị tùy ý sắp xếp lợi dụng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới lòng người nào dễ tính toán như vậy? Hơi không cẩn thận liền sẽ rơi vào kết cục thua thảm hại. Chờ nàng biết sai rồi, tội nghiệt đã từng phạm vào cũng đã báo ứng từng cái từng cái lên người, rốt cục không còn đường lui. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.
——————-
Cùng lúc đó, Tử Huyền ôm Chu Doãn Thịnh vào thần y cốc, trực tiếp đi đến phòng cốc chủ, lệnh cho dược đồng canh cửa lập tức vào bẩm báo.
“Thánh tăng Tử Huyền? Sao ngài lại tới đây?” Cốc chủ vội vã đi tới, vẻ mặt kinh ngạc.
Hai người một kẻ thì đang mê man, một kẻ thì cẩn thận ôm đối phương, thỉnh thoảng thò tay dò hơi thở, trên mặt có vẻ sợ hãi rõ rệt. Cảm giác được đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nhỏ bé, Tử Huyền thở phào một hơi, trầm giọng nói: “Cứu hắn.” Đây là mệnh lệnh, không phải thỉnh cầu.
Cốc chủ do dự chốc lát, chắp tay nói: “Xin hỏi thánh tăng thân phận người này thế nào?” Vừa nói vừa không chút dấu vết đánh giá gương mặt vì mất máu mà tái nhợt của nam nhân.
Tử Huyền mở vạt áo ra, bọc kín nam nhân hơn. Y cảm giác được hơi ấm của đối phương đang nhanh chóng biến mất, thân thể vừa mới còn chút ấm áp mà giờ đã lạnh lẽo, thời gian của hắn dường như không còn nhiều lắm.
“Bảo ngươi cứu thì ngươi cứu, nói nhảm nhiều thế làm gì.” Y rốt cuộc không kiềm chế được lòng tràn đầy lệ khí, con ngươi vốn đã khôi phục bình thường lại đỏ đậm như máu, bên trong tràn đầy sát ý khiến người ta sởn tóc gáy.
[….]
“Nhìn ta làm gì, bắt mạch đi.” Tử Huyền liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén như dao nhọn.
Cốc chủ cuống quýt thu hồi tầm mắt, cẩn thận kiểm tra một lúc, lắc đầu nói: “Người này không chỉ tâm mạch đã đứt, lại còn trúng độc “khiên cơ”, độc tố từ tâm mạch trực tiếp truyền vào toàn thân, cho dù là Đại La kim tiên hạ phàm cũng không cứu được, thánh tăng, xin ngài mời cao minh khác đi. Hứa mỗ sợ là không thể giúp sức.” Vẻ mặt Tử Huyền không thay đổi, hai tay chắp trước ngực lại khẽ run, con ngươi đỏ như máu nhìn chăm chú nam nhân thật lâu, gằn từng chữ: “Cứu hắn!” Nếu ngay cả thần y cũng chịu bó tay, y có thể đưa hắn đi đâu? Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật? Nực cười, thật nực cười! Y muốn mở miệng cười trào phúng, chợt phun ra một ngụm máu tanh, thấy bên mặt nam nhân dính lấm tấm giọt máu, y vội vã duỗi đầu ngón tay lau đi cho hắn, sợ đụng vỡ hắn.
Cốc chủ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị phun trúng nửa người, liền vội vàng đứng lên lui về sau mấy bước, kinh hãi nói: “Thánh tăng, ngài tẩu hỏa nhập ma rồi, đợi Hứa mỗ kiểm tra cho ngài.”
“Không cần quan tâm ta, cứu hắn! Bất luận bỏ ra cái giá nào cũng phải cứu hắn!” Tử Huyền bắt lấy cổ tay đối phương, lực đạo lớn đến mức có thể bóp nát xương cốt. Y không biết vẻ mặt bây giờ của mình bất lực cỡ nào, nhiệt lệ tràn ngập viền mắt, giống như huyết lệ làm nổi bật lên hai con mắt đỏ đậm.
Cốc chủ nhìn y một lúc lâu, dĩ nhiên đã hiểu tầm quan trọng của người trên giường với y. Y đã tẩu hỏa nhập ma, lúc nào cũng có thể bạo thể, ý niệm duy nhất trong lòng cũng chỉ có cứu sống người này, sợ là coi tính mạng của người này còn quan trọng hơn tính mạng của y. Nhớ tới ân tình trước đây, cốc chủ cắn răng nói: “Được, Hứa mỗ sẽ thử một lần.” Dứt lời mở hòm thuốc mà dược đồng đưa tới, sử dụng mười tám châm truy hồn kéo dài tính mạng cho nam nhân.
Thấy sắc mặt nam nhân khôi phục lại bằng mắt thường, Tử Huyền lúc này mới ôm ngực đau đớn, hít vào một ngụm khí, dường như chết qua một lần.
Lúc Chu Doãn Thịnh tỉnh lại đã là nửa đêm, cảm giác ngực bị đè nén đến luống cuống, lập tức cởi băng vải ra, không cần bất cứ cái gì chữa trị, sau nửa tháng tự nhiên có thể khỏi. Tử Huyền ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, một đôi mắt đỏ thắm nhìn hắn không chớp mắt, sợ hắn sẽ biến mất không thấy tung tích. Phát hiện hắn lục tìm trong ngực, y vội vã đưa sách lụa qua, giọng nói vô cùng khàn khàn: “Vô cực tâm kinh ở đây, ta vẫn luôn giữ giúp ngươi.” Trong lời nói còn ẩn ý muốn tranh công.
Chu Doãn Thịnh giật lấy sách lụa, vẻ mặt có chút vi diệu.
“Ngươi yên tâm, sau này nếu ai dám đả thương ngươi hay là cướp đoạt đồ vật của ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.” Thấy nam nhân không phản ứng, Tử Huyền lại càng vội vàng hứa hẹn, cuối cùng vươn tay ra, dường như muốn vuốt hai má tái nhợt của hắn nhưng lại không dám làm bừa.
Chu Doãn Thịnh đỡ trán cười nhẹ, cực kỳ dịu dàng lại cực kỳ oán hận trách một câu “Đần độn”.
“Đúng, bần tăng quả thật là ngu dốt.” Nếu không sao lại để ngươi đặt mình vào hiểm cảnh như vậy. Tử Huyền nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi có biết hay không….” Chu Doãn Thịnh cuộn sách lụa lại quật lên mặt hòa thượng, lại không cẩn thận động tới vết thương, lời còn chưa nói xong bị kẹt ở cổ họng khiến hắn ho khan sặc sụa, khóe môi chậm rãi rỉ ra một vệt máu.
“Cốc chủ vừa nối liền tâm mạch cho ngươi, ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng cử động lung tung. Đợi sau này ngươi khỏi rồi, ta cho ngươi đánh chửi thoải mái.” Tử Huyền điểm huyệt nam nhân, cứng rắn không nói gì rút sách lụa trong lòng bàn tay hắn để vào trong tay áo, sau đó dém góc chăn, thấy hắn dùng cặp mắt hoa đào ướt át lấp lánh nhìn chằm chằm mình, lòng ngứa ngáy khó nhịn liền chậm rãi cúi người, hôn một cái lên môi hắn.
Động tác này giống như là bật cầu dao, phóng thích toàn bộ khát vọng chôn sâu trong đáy lòng y, hai cánh tay y chống ở bên mặt nam nhân để tránh đè lên hắn, cúi đầu hôn môi hắn thật sâu.
Tâm linh rung động dẫn dắt linh hồn, rung động từng hồi trong đầu y. Cảm giác quấn quýt môi lưỡi với nam nhân tươi đẹp như vậy, giống như là cưỡi gió lơ lửng trên không trung, lại như là ngồi thuyền bồng bềnh trên mặt nước, lúc lên lúc xuống, chợt trái chợt phải, khi thì vui sướng khó nhịn, khi thì lại sợ hãi bàng hoàng, hận không thể nhào nặn vào tận trong xương máu hắn mới có thể triệt để yên tĩnh lại.
Chu Doãn Thịnh ban đầu còn có chút chống cự, đợi đầu lưỡi trơn trượt của y thăm dò vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mình không chịu rời đi mới dần dần mềm mại.
Nhận ra được người dưới thân trầm mê, tâm hồn Tử Huyền ngày càng bay bổng, một cái tay rảnh rỗi nhẹ nhàng xoa nắn bông tai màu đen trên tai hắn, theo bản năng truyền một chuỗi mã vào.
Trong phòng vang lên âm thanh “chụt chụt” dày đặc, mãi đến khi ngọn đèn trên bàn sắp tắt, Tử Huyền mới rời khỏi môi nam nhân, trên mặt còn lộ vẻ chưa hết thòm thèm.
Y sờ sờ hai má lạnh lẽo của nam nhân, lại cúi đầu hôn nhẹ mấy cái lên chóp mũi hắn, lúc này mới xoay người xuống giường, thêm chút đèn dầu, cự vật trong quần mặc dù cách tăng y rộng rãi cũng có thể thấy rõ ràng, lại có một vệt ẩm ướt nhiễm trên góc vải, càng gây chú ý.
Chu Doãn Thịnh không thể động đậy, con ngươi lại hung hăng trừng y, trong lòng thầm chửi một câu “Dâm tăng!” Tử Huyền dường như lại chẳng cảm giác được sự khó xử của mình, cởi tăng y lộ ra cơ thể tráng kiện, sau đó chui vào chăm gấm ôm nam nhân vào trong ngực, cắn vành tai hắn nói: “Ngủ đi.”
Nội lực chí thuần hong ổ chăn đến nóng hừng hực, vô cùng thoải mái, Chu Doãn Thịnh hừ nhẹ hai tiếng, lúc này mới ngủ say.
Cả đêm Tử Huyền chưa từng chợp mắt, hai mắt vốn đỏ ngầu lại càng đỏ đến khiếp người. Dù cho đã giam giữ nam nhân vào trong ngực, sợ hãi trong lòng lại chẳng hề giảm bớt chút nào, cảnh tượng đối phương bị mũi kiếm đâm thủng ngực liên tục tái hiện trong đầu, khiến trái tim hắn một lần lại một lần đau đớn như lăng trì. Y nhất định phải chăm chú theo dõi hắn mới có thể xác định hắn vẫn không sao, cũng không biến mất.
Chu Doãn Thịnh ngủ một giấc rồi tỉnh, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu đến vằn lên tia máu, sợ đến hít vào một hơi. Hắn vốn cho rằng có năng lượng mình độ vào, hòa thượng sẽ nhanh chóng dẫn chân khí mất khống chế về đan điền, nhưng sự thực so với hắn suy đoán có chút sai lệch.
Hắn mở miệng, lại phát hiện huyệt đạo hòa thượng điểm xuống vẫn chưa được giải, chỉ có thể vừa chớp mắt vừa “ư ư a a” ra hiệu.
Tử Huyền cũng không để ý hắn, lệnh cho dược đồng lấy thuốc trị thương và băng vải, thay hắn xử lý vết thương lần nữa, sau đó bưng chén thuốc lên nhấp một ngụm nhỏ, phát hiện nước thuốc không bỏng mới để nam nhân dựa gối, đút từng muỗng từng muỗng.
Chu Doãn Thịnh định nghiêng đầu tránh né, thân thể lại không động đậy được, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc. Thuốc bỏ thêm rất nhiều hoàng liên khiến người ta khó mà nuốt xuống, hắn sặc sụa ra nước mắt, Tử Huyền dường như lại rất thích hắn dựa sát vào ngực mình, giọt nước mắt vương đầy mi, sau khi y đặt chén thuốc xuống thì nhìn chăm chú một lúc lâu, cũng chẳng kiêng kỵ dược đồng và tỳ nữ đầy phòng, cẩn thận rồi lại lộ ra mấy phần vội vàng hôn xuống. Bất kể giới luật phật môn cái gì, phân chia chính tà, y muốn hắn, điên cuồng muốn hắn, cho dù bị cô lập hoàn toàn, cho dù đối nghịch với người khắp thiên hạ, y cũng phải che chở hắn.
Dược đồng đang chuẩn bị thu dọn chén đĩa sợ hết hồn, không cẩn thận đánh đổ cái khay cầm trong tay.
Tiếng “loảng xoảng” vang lên giòn giã, hai người vẫn cứ tiếp tục ôm hôn, động tác ngày càng triền miên. Đám người còn lại không dám nhìn tiếp nữa, yên lặng hành lễ xin cáo lui, ra khỏi phòng bị gió lạnh thổi mới ngẫm lại, lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Người kia quả thật là thánh tăng Tử Huyền? Y sao lại… sao lại hôn một nam nhân?
Cùng lúc đó, một con bồ câu đưa thư đậu lên trên song cửa sổ của cốc chủ kêu “chích chích chích” đến vui vẻ.
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Đánh giá:
Truyện Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Story
Quyển 16 - Chương 9
10.0/10 từ 30 lượt.