Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 16 - Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Erale
Hai người mua lương khô cùng quần áo chống lạnh, rời khỏi thành trấn dọc theo con đường núi đi về phía Trung Nguyên, hơn mười ngày sau lần đó đều gió yên sóng lặng, hành trình suôn sẻ. Chạng vạng ngày hôm đó, lương khô lại hao hết lần nữa, Tử Huyền xách cái bọc, mắt lộ ra do dự. Y muốn vào rừng rậm tìm chút rau quả dại về, lại sợ lúc nam nhân ở một mình gặp phải nguy hiểm, có chút lưỡng lự không quyết định được.
“Đi đi, đi nhanh về nhanh, chúng ta chung quy không thể đói bụng đi đường được.” Chu Doãn Thịnh dùng cành cây gảy đống lửa, giọng điệu không tập trung.
“Bần tăng đi rồi, thí chủ nếu như gặp phải nguy hiểm có thể thổi cái còi này, bần tăng nghe thấy sẽ lập tức chạy về.”Tử Huyền đặt một cái còi ngọc vào trong tay nam nhân, không ngại phiền phức mà dặn dò, “Chỉ cần nghe thấy một chút động tĩnh khác thường, cho dù là gió thổi lá rụng hay là con sóc chạy nhảy trên chạc cây, hễ trong lòng thí chủ cảm thấy nghi ngờ, không cần biết là thật hay giả, nhất định phải thổi cái còi này trước tiên, bần tăng thà rằng chạy đi chạy lại mấy lần cũng không muốn thí chủ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.”
Lời này nói xong thật sự là ấm lòng khiến đôi mắt màu vàng như nước trà của Chu Doãn Thịnh lộ ra ý cười. Hắn ngậm còi ngọc thổi hai lần, khoát tay nói: “Ngươi yên tâm đi đi, ta không phải đứa nhỏ hai ba tuổi, cần ngươi trông nom mọi lúc.”
Nhưng toàn thân ngươi hiện giờ yếu ớt, ngay cả đứa nhỏ hai ba tuổi cũng không bằng. Tử Huyền than thở trong lòng, ánh mắt u ám dừng lại trên bờ môi hắn. Môi mềm đỏ thắm mút còi ngọc dài nhỏ, rõ ràng là bình thường như thế, vào trong mắt Tử Huyền lại giống như hồi ức đẹp ẩn giấu vô số uyển chuyển, cũng móc vào trong thần hồn y.
Y nhắm mắt lại, thuần thục mà niệm tụng thanh tâm chú, mũi chân điểm nhẹ liền biến mất sâu trong lùm cỏ mờ tối.
Đợi y đi xa, Chu Doãn Thịnh dựa nghiêng trên thân cây lập tức lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó khí thế mà ngồi thẳng, moi từ trong cái bọc ra một gói giấy dầu, dốc mẩu vụn lương khô còn thừa vào trong miệng nhai hai cái, chợt ‘phi phi phi’ phun ra, vẻ mặt chán nản.
Đi đường núi hồi lâu, mỗi ngày ba bữa không liền, bụng ăn không no, thật vất vả mới gặp được một cái trấn nhỏ, người yêu lại không mua thịt kho chim quay, toàn mua bánh kiều mạch cứng như đá kia, hại miệng hắn nhạt nhẽo còn hơn cả chim. Sớm biết như vậy, lúc trước không nên giả bộ bệnh, nếu không đã có thể tự ra ngoài săn thú.
Chu Doãn Thịnh nhớ tới mùi vị lợn rừng nướng, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đang định vò giấy dầu thành một nhúm ném vào bên trong đống lửa, tai lại khẽ động.
Dưới sự chăm sóc liên tục không ngừng của 008, thương thế hiện tại của hắn chẳng những đã khỏi hẳn, võ công cũng khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh, động tĩnh trong phạm vi trăm dặm đều ở trong lòng bàn tay. Nghiêng tai lắng nghe chốc lát, hắn nhếch môi cười lạnh, khoanh tay đứng ở trong đám lá rụng lả tả lẳng lặng chờ đợi.
“Ma đầu, nộp mạng đi!” Một kẻ bịt mặt nâng đại đao sắc bén sáng loáng nhảy ra khỏi lùm cỏ, đao phong mạnh mẽ chém đứt chạc cây chặn ngang đường, sau đó lại có mấy chục người bịt mặt nhanh chóng đuổi đến, ánh đỏ thẫm trong mắt tràn đầy sát ý đằng đằng.
“Đến đúng lúc lắm!” Chu Doãn Thịnh giả bộ gặp nạn bị thương chừng mười mấy ngày, xương cốt suýt chút nữa rỉ sắt, đang muốn lấy người khác luyện tay nghề một chút. Di tộc bị diệt, sát thủ Bích Vân trang cùng Mậu gia trang ‘có công to lớn’. Cũng giống như Ngọc Kiếm sơn trang bị tàn sát đẫm máu, bọn chúng cũng không buông tha cho người già và trẻ em của Di tộc, bao nhiêu đứa trẻ đang bi bô tập nói và còn trong tã lót đều mất mạng dưới lưỡi đao của bọn chúng, Chu Doãn Thịnh ngay cả bấm ngón tay tính toán cũng không dám, bởi vì đó đều là nghiệp chướng của hắn.
Kẻ bịt mặt kia vốn tưởng rằng ma đầu đã mất hết võ công, thân trúng kịch độc, bây giờ lại một thân một mình, lẽ ra rất dễ đối phó, vừa mới giao thủ lại sửng sốt mà phát hiện đối phương căn bản không hề có dấu hiệu yếu ớt một chút nào. Ngược lại, hắn rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Bước chân của hắn chưa động, chỉ hơi phẩy tay áo một cái, áo bào mang theo kình phong hất những kẻ đang vọt tới trước mặt, lúc rơi xuống đất thì đã ngừng thở, chết cứng tại chỗ. Những kẻ bịt mặt đánh theo sau trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn rút lui cũng đã muộn rồi, chỉ thấy năm ngón tay người kia hóa thành móng vuốt, bắn ra một luồng chân khí mạnh mẽ, hút một kẻ đi đầu vào lòng bàn tay, mạnh mẽ móc trái tim ra. Sau khi trái tim kia rời khỏi cơ thể vẫn đập lên từng hồi, bị hắn bóp thành đống thịt vụn trong nháy mắt, giọt máu đỏ tươi ở trên làn da tái nhợt của hắn, lộ ra vẻ nhìn thấy mà ghê người.
Chân mày hắn nhếch lên, khóe môi cong cong, vẻ mặt tà khí hung ác hầu như không thể che giấu. Biết rõ thảm án diệt môn không phải do đối phương gây nên, mà đối phương cũng không phải là ma đầu giết người như ngóe, chẳng qua chỉ là một kẻ khốn khổ đáng thương vì tình mà thôi, nhưng mà nhìn thấy cảnh này, đám người bịt mặt chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh nhanh chóng từ lòng bàn chân bốc lên da đầu khiến bọn họ toàn thân tê dại, đông máu lại.
“Khi các người ra tay, có từng nghĩ qua đẩy ta vào tuyệt cảnh sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Các người muốn cho ta xuống địa ngục? Vậy ta liền để các ngươi tự mình lĩnh hội một chút cái gì gọi là ‘luyện ngục nhân gian’ (*)!” Chu Doãn Thịnh vứt đi trái tim nát bét, từ từ cười lạnh.
(*) cực hình
Đám người bịt mặt rốt cục cũng ý thức được mình truy sát là một ác thú như thế nào, nếu như nói trước kia hắn xuất chiêu có thể nói là tàn nhẫn, thủ đoạn sau này càng chỉ có thể dùng bốn chữ ‘điên cuồng mất trí’ để hình dung.
Bọn họ đối chiến cùng hắn không đến mấy lượt, chỉ trong thời gian ngắn liền bị chân khí u ám lạnh thấu xương của hắn xuyên qua tứ chi, xụi lơ trên mặt đất. Nhưng hắn cũng không định tha cho bất cứ kẻ nào, di chuyển trong đám lá rụng khô héo dính đầy vệt máu, sau đó khom lưng, moi tim từng kẻ từng kẻ một, ngay cả ruột cũng kéo ra ngoài, bóp nát bấy.
Hắn đầy tay đều là máu tanh, đồng tử đỏ thẫm nhuộm ra màu máu so với hiện thực còn đậm hơn, hận ý ngập trời cùng lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí khiến hắn từ một người biến thành một ác quỷ.
Dù là tử sĩ che mặt chém giết từ trong núi đao biển lửa ra, hiện giờ cũng bị dọa đến mất gan mất mật, cũng có mấy kẻ không kiềm chế được mà đái ra quần, kêu rên xin tha.
Chu Doãn Thịnh có tai mà như điếc, năm ngón tay thành vuốt bóp nát tim, mí mắt hơi cụp xuống, giống như hưởng thụ lắng nghe tiếng thịt vỡ nát ‘xì’ cùng âm thanh máu chảy xuống ‘tí tách’.
Có bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy nam nhân đứng thẳng trong một đống phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vội vã nằm sấp xuống, phát ra tiếng gầm gừ thuần phục. Dã thú thường có trực giác nhạy bén hơn con người nhiều, biết được ai có thể trêu chọc, ai không thể đụng vào.
“Bé ngoan, lại đây ăn.” Chu Doãn Thịnh ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, sói xám đầu đàn lúc này mới từng bước đi qua, kêu ‘ô ô’ hai tiếng sau đó kéo một khối thi thể không đầu vào trong bầy sói ngấu nghiến ăn.
Nếu như giờ phút này có những người khác ở đây, tất sẽ bị âm thanh ‘cộp cộp’ nhai vụn xương cốt liên tục không ngừng dọa cho sợ mất hồn. Sắc mặt Chu Doãn Thịnh lại như thường, xách túi nước của hòa thượng lên, chậm rãi đổ nước vào lòng bàn tay, cọ rửa sạch sẽ thịt vụn cùng máu tươi còn dính bẩn.
——————————
“Ngươi bị thương?” Tử Huyền nghe thấy tiếng tru của bầy sói, sợ nam nhân xảy ra chuyện, lập tức vận chuyển nội lực nhanh chóng chạy về, trên đường phát hiện dấu chân cùng vết đao đám người bịt mặt lưu lại, trong lòng ngày càng không yên.
Vốn bãi đất trống dùng để chợp mắt hiện giờ đã là núi thây, máu chảy thành sông, còn có mấy bộ ruột treo ở đầu cành cây, máu tanh ‘tí tách tí tách’ nhỏ xuống. Y lại làm như không thấy cái đó, thoáng nhìn nam nhân dính đầy vệt máu, cái gì cũng đều quên mất, chỉ một lòng nghĩ đối phương có bị thương hay không.
Sống lưng Chu Doãn Thịnh nháy mắt cứng đờ, hắn quăng ra một chưởng ấn dính máu nhìn lại phía hòa thượng: “Ta không bị thương, thực ra cảm giác của ta hiện tại vô cùng sảng khoái.” Hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười vô cùng yêu dị.
Tử Huyền lúc này mới ý thức được, hắn đang đứng, không cần bất kỳ chống đỡ nào, tăng y trắng như tuyết cũng không tổn hại chút nào, cũng không có dấu hiệu bị cắt ra. Nói cách khác, hắn lông tóc không tổn hại, máu tươi đầy người đều là từ người khác.
Nội tâm căng thẳng của Tử Huyền thả lỏng trong chốc lát, thoáng cụp mắt, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trong vũng máu sâu nửa thước, giày vải màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Vũng máu, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, tóc rối, xương trắng dày đặc cùng bầy sói đói khát, lúc đi nơi này vẫn là chỗ nghỉ ngơi an ổn bình yên, lúc trở về đã biến thành luyện ngục nhân gian, mà người khởi xướng là ai, không cần nói cũng biết.
Tử Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mở lời: “Những người này đều là ngươi giết?”
Ngươi mới phát hiện? Phản ứng thật chậm chạp. Chu Doãn Thịnh không tập trung mà đáp lại một tiếng, đi tới bên đống lửa ngồi xuống, tiếp tục dùng cành cây chọc chọc khối gỗ bị đốt đến đỏ rực.
Tử Huyền nhìn hắn một cái thật sâu, lập tức khom lưng kiểm tra thi thể, lục tìm ra một khối lệnh bài huyền thiết từ trong một đống máu thịt, trên viết hai chữ “Công Tôn”. Rất rõ ràng, những người này là đệ tử của Công Tôn thế gia ngày trước bị diệt môn, sở dĩ tìm tới cửa là vì báo thù.
Tử Huyền nắm lệnh bài Huyền Thiết trong lòng bàn tay đọc kinh siêu độ cho những người này, niệm từ hoàng hôn niệm đến nửa đêm mới chậm rãi đi đến phía nam nhân sắp ngủ bên đống lửa, trên mặt lộ vẻ gió thổi mưa giông.
“Thương thế của ngươi đã khỏi, độc cũng giải rồi?” Tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng trần thuật, y đã hiểu ra mình bị nam nhân lợi dụng, những ngày qua tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, nghĩ đến đều là chuyện cười.
“Ừm.” Nếu đã bại lộ, Chu Doãn Thịnh cũng không muốn ngụy biện, hắn ngược lại muốn xem xem hòa thượng sẽ đối xử với hắn như thế nào.
“Những người này đều là con cháu của Công Tôn thế gia, tìm ngươi chỉ vì báo thù. Thảm án bảy nhà nếu không phải ngươi gây nên, vì sao không giải thích rõ ràng với bọn họ, nhất định phải tạo ra nhiều sát nghiệp như này? Ngươi chẳng lẽ không sợ chết rồi rơi vào địa ngục A Tỳ chịu nỗi khổ thiêu đốt của Cửu U Minh Hỏa? Dư thí chủ, ngươi làm sai rồi….” Trong ngực Tử Huyền tràn đầy lửa giận, trên mặt lại cực kỳ lãnh đạm bình tĩnh. Y cứu người này, nghiệp chướng của người này cũng liền thành nghiệp chướng của y, bảo y làm sao còn mặt mũi quay về sư môn?
Những kẻ này là sát thủ của Bích Vân trang cùng Mậu gia trang, đâu ra là đệ tử Công Tôn thế gia? Kẻ Trạm Thần Dương này tâm tư kín đáo, ngay cả chuyện ám sát như vậy cũng không quên vu oan giá họa lên đầu người khác, có thể nói là kín kẽ không một lỗ hổng. Nhưng mà Chu Doãn Thịnh cũng không định giải thích, cười nhạt nói: “Ta làm sai chỗ nào? Nếu như ta nói cho chúng biết thảm án bảy nhà không phải Thánh giáo ta gây ra, bọn chúng sẽ tin sao? Ta vẫn chưa sát hại tộc nhân của chúng. Bọn chúng lại chân chân thực thực giết chết tộc nhân của ta, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng không buông tha, nợ máu này ta nên tìm ai trả lại?”
“Oan oan tương báo đến lúc nào?” Ánh mắt Tử Huyền u ám mà nhìn hắn.
“Chết rồi là được.” Chu Doãn Thịnh nhấc túi nước, ngửa đầu uống ừng ực, dùng tay áo tùy tiện lau vệt nước bên khóe môi, tàn nhẫn mở miệng, “Ta đã kết thù oán với võ lâm Trung Nguyên, đời này không có cách nào tiêu trừ. Nếu ta không chết, tương lai nhất định sẽ huyết tẩy giang hồ. Chẳng lẽ mạng người Trung Nguyên là mạng, mạng người Di tộc bọn ta lại không phải là mạng? Bọn chúng chết rồi thì môn đồ có thể tìm ta báo thù, ta lại phải lùi một bước như trời biển bao la? Trên đời há lại có đạo lý như vậy? Sát nghiệt cái gì, ngươi cũng có tư cách đàm luận sát nghiệt với ta? Theo ta biết, mạng người trong tay ngươi cũng không ít.” Những ngày qua đi ngang qua rất nhiều thành trấn, Chu Doãn Thịnh cẩn thận lưu ý lời đồn có liên quan đến hòa thượng, vô cùng hiểu rõ về địa vị trong võ lâm Trung Nguyên cùng đủ các loại giai thoại của y.
“Nhưng mà ngươi giết người, đều là vin lấy cớ ‘trừ ma vệ đạo’, biến đối phương thành yêu ma, liền cảm thấy bản thân không phải là tạo sát nghiệp mà là tích công đức đúng không? Trên đời nào có ma quỷ gì, chỉ có kẻ lòng dạ khó lường, giết ai không là giết, cứ muốn kiếm cớ lừa mình dối người. Kẻ chết ở trong tay ngươi, quả thật là kẻ nào kẻ nấy đều tràn ngập tội ác? Ngươi dám để lương tâm của mình nói một câu, ngươi chưa bao giờ giết nhầm? Lần này ngươi xuống núi, lúc đó chẳng phải vì tới giết ta hay sao?” Nói tới đây, Chu Doãn Thịnh cười mỉa mai, “Người Trung Nguyên quả nhiên kẻ nào kẻ nấy đều là ngụy quân tử, ngay cả cao tăng đắc đạo như ngươi cũng giống vậy. Trong tay vừa nắm vô số mạng người, trong đó còn có không ít oan hồn, lại vừa bên tai ta tuyên dương cái gì lòng dạ từ bi, thực sự cười rớt răng của ta!”
Mỗi khi võ lâm xuất hiện hỗn loạn, Thiếu lâm tự lúc nào cũng là kẻ đầu tiên đứng ra trừ ma vệ đạo. Nhưng những ma đầu mà họ gọi đó chẳng qua là kết quả phân chia lợi ích không đều mà thôi, nếu như một người một mình xưng vương, mọi người ở thế nhỏ, người nọ tự nhiên cũng trở thành ma đầu trong miệng mọi người, hận không thể trừ đi cho thoải mái.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi, giang hồ cũng không ngoài ngoại lệ. Giết tới giết lui, có mấy người là vì chính nghĩa? Ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ra vẻ đạo mạo là từng gương mặt tham lam. Chu Doãn Thịnh vốn cũng không có thành kiến đối với người Trung Nguyên, nhưng sau khi tộc nhân chết thảm, thù hận của hắn với võ lâm Trung Nguyên đã đến mức không chết không thôi, càng bất mãn với khuyên nhủ của hòa thượng.
“Oan oan tương báo đến khi nào, câu này ngươi nên nói với đám người Trung Nguyên kia, nhìn xem kẻ nào sẽ tuân theo. Bằng không ngươi cho rằng Di tộc của ta là bị diệt như thế nào?” Hắn đứng dậy đi đến bên dòng suối, định rửa sạch máu tanh khắp người.
Tử Huyền từ nhỏ tiếp thu giáo dục Phật môn chính thống, không có cách nào gật bừa lời của nam nhân, nhưng lại cũng không nói ra được hắn không đúng ở chỗ nào. Y hồi tưởng lại cuộc đời, lúc này mới giật mình ý thức được, bản thân cũng nắm giữ rất nhiều mạng người, mà lần này xuống núi chính là vì diệt trừ đối phương.
Trái tim mơ hồ cảm giác đau đớn, đại não cũng không cách nào suy nghĩ, Tử Huyền cảm thấy bản thân không thể ở chung với nam nhân tiếp nữa, nếu không ngay cả tư tưởng cũng sẽ bị hắn kiềm chế. Khoảnh khắc y xác định nam nhân không bị thương rồi lại cảm thấy vui mừng vì hắn khôi phục công lực. Y vậy mà lại thấy may mắn vì hắn giết những người này, chứ không phải bị giết chết. Y vốn không nên lạnh lùng vô tình, không phân phải trái như vậy, nhưng hiện giờ tất thảy đều loạn rồi.
“Dư thí chủ, nếu ngài đã khỏi hẳn, vậy bần tăng liền cáo từ thôi.” Đồng tử y cụp xuống, hai tay chắp trước ngực.
Chu Doãn Thịnh bỗng nhiên quay người, trừng cặp mắt hằn tia máu chất vấn: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Tử Huyền cảm giác có chút khiếp sợ, một lúc lâu sau mới mấp máy môi: “Võ công của Dư thí chủ vượt xa bần tăng, có lẽ đã không cần bần tăng chăm sóc nữa.” Lời cáo từ cuối cùng không thể nói lại lần thứ hai.
“Ta rất cần sự chăm sóc của ngươi.” Chu Doãn Thịnh từng câu từng chữ mở miệng, “Ngươi lưu lại, không được đi!”
Hắn cương quyết như thế, trong mắt lại toát ra vẻ mềm mại không muốn rời xa khiến Tử Huyền tim đập thình thịch. Mà chính bởi vì phần ‘tim đập thình thịch’ này khiến y càng kiên định với ý nghĩ phải rời xa nam nhân. Hắn là ma quỷ, yêu tinh đã cắn nuốt một nửa hồn phách của y, y nhất định phải bảo vệ nửa cuối cùng kia, bằng không nhất định sẽ rơi vào trong vạn kiếp bất phục.
“Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, Dư thí chủ, xin hãy bảo trọng.” Y lùi về phía sau hai bước, niệm kinh phật, sau đó xách túi hành lý không nhiễm bụi trần rời đi.
Chu Doãn Thịnh theo phản xạ định đuổi theo, sau khi nhảy lên ngọn cây lại đứng im bất động, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm điểm trắng nho nhỏ kia biến mất ở phía xa.
Hắn dĩ nhiên có thể trói buộc y ở bên người, nhưng dưa hái xanh không ngọt, cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì. Hắn không chỉ muốn y can tâm tình nguyện trở về, còn muốn y từ nay về sau chung quy không thể rời bỏ chính mình.
“Tử Huyền, ngươi chờ đó cho ta!” Hắn cười một tiếng, xoay người lao về phía bên dòng suối.
Tử Huyền nghe thấy tiếng động người kia theo sát phía sau, vốn tưởng rằng phải đánh một trận với hắn mới có thể thoát thân, lại không ngờ hắn rất nhanh đã dừng lại. Lúc sắp rời khỏi phạm vi tầm nhìn của người kia, y không nhịn được quay đầu nhìn, lại thấy hắn không chút do dự mà quay người, lao về hướng ngược lại. Hắn quả thật không cần người khác chăm sóc, trước kia giữ lại cương quyết như vậy, buông tay lại dứt khoát như thế.
Tử Huyền vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi nam nhân thì tâm tình tối tăm sẽ chuyển biến tốt, nhưng mà trái tim quặn đau lại nói cho y biết, sự thực so với y dự liệu là hoàn toàn ngược lại.
Bước đi của y ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở trên một khối đá núi bằng phẳng, ngồi xếp bằng tụng kinh niệm phật. Quá khó chịu rồi, mỗi một giọt máu đều giống như là đông đặc lại khiến cử động của y trì trệ, tâm tư hỗn loạn, vẻ mặt tê dại dần dần vặn vẹo thành thống khổ.
Chỉ mới niệm tụng hai lần thì đã không thể tiếp tục, y đứng lên, cảm thấy bản thân cần phải lòng không bận tâm mà gấp rút lên đường, như vậy thì cái gì cũng không cần nghĩ. Một quả trái cây đỏ tươi lăn ra từ trong tay áo y, nện lên trên tảng đá một tiếng, nứt thành hai nửa. Đây là y chuẩn bị bữa tối cho nam nhân, lúc đi lại quên để lại.
Đúng rồi, hắn còn chưa ăn cơm. Hắn đường đường là giáo chủ thánh giáo, áo gấm hoa phục từ nhỏ, đầy tớ thành đàn, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực? Không hề biết quả gì có thể ăn, quả gì có độc? Hắn nói rất cần mình chăm sóc cũng không phải là nói ngoa, nếu như rời khỏi mình, hắn có thuận lợi đến Trung Nguyên hay không? Có thể tìm được đồ ăn no bụng hay không? Hắn còn không có ngân lượng, cho dù đi ngang qua thành trấn cũng không mua được đồ muốn mua…..đủ loại ý nghĩ đảo quanh trong đầu Tử Huyền, khiến y không thể dứt tay. Y nhảy xuống khỏi tảng đá, lưỡng lự ở trong rừng một hồi, cuối cùng kiềm chế lại dục vọng muốn lao trở lại.
————————-
Không ngủ không nghỉ chạy hai ngày đường, Tử Huyền rốt cục đi đến một thành trấn phồn hoa, tìm được một gian tạp hóa mua lương khô, sau đó tiêu vài đồng đặt một gian nhà dưới(*) ở khách điếm.
(*) thường thì tồi tài như nhà cho đầy tớ.
Nếu như người kia vẫn ở đây, nhất định không ở quen loại phòng ốc sơ sài này, lại phải đặt cho hắn một gian phòng thượng hạng mới được, lúc khom lưng quét tước giường, y mê mẩn nghĩ, đợi tiểu nhị đưa đồ ăn cùng nước nóng tới liền mở túi đồ ra lục tìm quần áo để thay.
Túi nước dính một dấu tay máu lẳng lặng nằm trên tăng y trắng như tuyết, một chút mùi tanh tràn vào khoang mũi khiến tâm thần y chấn động. Y không kiềm chế được mà cầm túi nước rỗng không lên, há miệng ngậm. Trước khi chia tay, người nọ chính là giơ nó, ngửa đầu trút nước, giọt nước trong suốt chảy xuống từ bờ môi màu đỏ yêu dị của hắn, lại chui vào vạt áo, cử chỉ phóng đáng bất kham cùng với vẻ mặt tiêu sái cho đến bây giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Một cái nhíu mày một nụ cười, từng lời nói hành động của nam nhân đều khiến Tử Huyền không thể nào quên. Y muốn dằn xuống nỗi nhớ đối với hắn, nhưng mà cách hắn càng xa lại càng cảm thấy trống vắng khó nhịn. Lúc ăn uống, đi đường, thậm chí ngay cả lúc tĩnh tọa tu hành, đầu óc cùng tầm mắt của y đều sẽ đột nhiên nhảy ra thân ảnh nam nhân, sống động như vậy.
Bên trong túi nước sót lại vài giọt nước, dốc vào miệng lại không giảm bớt được khô cạn, Tử Huyền hung hăng nhíu nhíu mày, sau đó thu dọn hành lý một lần nữa, trả phòng rời đi. Y nhất định phải mau chóng trở lại bên cạnh người kia, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì ngăn cản hắn giết càng nhiều người hơn. Công lực của hắn hơn mình, vào võ lâm Trung Nguyên nhất định sẽ dấy lên từng trận gió tanh mưa máu, y có trách nhiệm trông chừng hắn.
Tử Huyền vừa tìm một cái cớ cho bản thân, vừa dùng tốc độ nhanh nhất quay lại đường cũ, mới vừa ra khỏi cổng thành liền thấy người kia không biết tìm được từ đâu một kiện áo choàng đen thuần, che khuất diện mạo, ngồi trên một chiếc xe ngựa lắc lư.
Tử Huyền lập tức thu lại khí tức tạm lánh đi, sau đó giữ khoảng cách theo sát. Y không dám xuất hiện ở trước mặt hắn, sợ hắn sẽ quấy nhiễu cảm xúc của mình khiến bản thân càng ngày càng trở nên quái gở.
————————-
Sau khi hòa thượng đi, Chu Doãn Thịnh lại giết một đám tử sĩ Bích Vân trang, lục soát được rất nhiều tài vật từ trong đám thi thể, thuê một tên phu xe đưa mình đến Trung Nguyên. Không ai quản chế, hắn mỗi một bữa đều là thịt cá, sơn hào hải vị, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mới chỉ tám chín ngày mà sắc mặt đã hồng nhuận hơn rất nhiều. Tìm được một gian nhà trọ, đặt hai gian phòng hảo hạng, hắn đuổi phu xe đi nghỉ ngơi, bản thân thì gọi một bàn rượu ngon thức ăn ngon chậm rãi hưởng thụ.
Tử Huyền nấp ở trên cây đại thụ đối diện phòng hắn, tăng y trắng như tuyết đổi thành y phục đen tuyền, hòa làm một thể cùng với màn đêm đen kịt. Lúc nam nhân cởi áo choàng, ánh mắt y trong nháy mắt sầm tối.
Vốn tưởng rằng nam nhân không biết chăm sóc bản thân, nhưng sự thực so với y dự liệu lại hoàn toàn ngược lại, khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, thân thể cũng cường tráng hơn một chút, đôi mắt màu vàng trà lấp lánh sáng rực, nhìn qua so với lúc trước càng tuấn mỹ hơn. Hóa ra hắn thích ngoạm một miếng thịt lớn, uống cạn một chén rượu đầy, ở cùng một chỗ với mình mười mấy ngày lại đột nhiên ăn chay, sợ là đã đói bụng đến cùng cực từ lâu.
Tử Huyền vừa tham lam nhìn kỹ nam nhân, vừa không thể khống chế mà hồi tưởng lại từng chút khi ở cùng hắn, mãi đến tận khi nam nhân cởi quần áo bước vào bồn tắm, y mới đỏ bừng hai má xoay người đi, nhưng cũng không tụng kinh niệm phật. Bởi vì y biết không còn chút xíu tác dụng nào đối với nỗi lòng cuồn cuộn của mình nữa, chỉ có vận chuyển nội lực mới có thể áp chế nhịp tim đập điên cuồng.
Chu Doãn Thịnh dùng nắm tay che môi, không tiếng động mà cười to. Võ công của hắn cao hơn hòa thượng một bậc, sao lại không biết y đang theo dõi mình? Sớm biết rằng y sẽ trở lại, lại không ngờ trở lại nhanh như vậy, nhưng thật ra rất hợp lòng người.
Rửa mặt xong xuôi, nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ ngon một giấc, Chu Doãn Thịnh rời khỏi thành trấn bước về hướng biên cảnh phía nam chiến hỏa mù trời. Tử Huyền đi theo một đường, phát hiện có người có ý đồ chặn giết nam nhân thì âm thầm xua đuổi, quyết không để hai tay của hắn dính máu tanh nữa, lâu dần, tin đồn thánh tăng Tử Huyền cấu kết cùng với ma giáo giáo chủ lại xôn xao lên, ngay cả Trí Thâm đại sư xưa nay sừng sững bất động cũng đứng ngồi không yên, lệnh cho mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng đi tìm người.
Chu Doãn Thịnh đến biên cảnh phía nam cũng là vì tìm người, mà còn là một người không lâu sau đó sẽ biến thành thi thể. Hắn trú tại một gian khách điếm, đến ban đêm lại mặc y phục dạ hành, bí mật lẻn vào một kỹ viện.
Tử Huyền nấp vào một ngõ nhỏ mờ tối bên ngoài kỹ viện, nhìn chằm chằm cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, nghênh đón tiễn đi phía đối diện, trong lòng giống như mọc ra một chùm cỏ dại, vừa lo sợ không yên lại vừa mê mang, khó chịu đến mức không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Nam nhân đến kỹ viện làm gì? Giải trừ dục vọng? Hay là tìm người? Y càng tin tưởng hy vọng loại suy đoán phía sau, bởi vì y không thể tưởng tượng được cảnh tượng nam nhân ôm một người phụ nữ lăn lộn ở trên giường. Cỏ dại trong khoảnh khắc biến thành lửa lớn không ngớt, từ trong lòng vẫn luôn thiêu đốt vào đáy mắt, y quanh quẩn ở đầu ngõ nhỏ nhiều lần, đồng tử dần dần trở nên đỏ đậm, chóp mũi phun ra thở dốc ồ ồ, giống như là một con thú bị nhốt lại bên trong lồng giam.
Chu Doãn Thịnh cũng không biết hòa thượng đang vô cùng khó chịu ở bên ngoài, cho dù biết không chừng còn ngại y không đủ khó chịu. Hắn nhảy lên mái nhà, giải quyết ám vệ phân bố bốn phía, thấy một hàng binh sĩ đứng ở trước một tòa lâm thủy các (*), đầu ngón tay liền bắn ra mấy luồng khí điểm huyệt bọn họ, sau đó đẩy cửa phòng ra đường hoàng bước vào.
(*) kiểu nhà có nước bao quanh.
Trong phòng tiếng cung đàn, oanh ca từng hồi, cũng có làn gió mang theo hương thơm phất phơ đập vào mặt khiến người ta mê say cái gọi là ôn nhu hương(*) bất quá cũng chỉ như vậy.
(*) Ôn nhu hương: là một điển cố về chị em Triệu Phi Yến(tên thật là Triệu Nghi Chủ), Triệu Hợp Đức và Hán Thành đế, ý chỉ nữ sắc khiến người ta trầm mê. Ôn nhu hương()ở đây không phải chỉ hương thơm mà ‘hương’ = ‘thôn làng’.
Điển cố nói về hai chị em Phi Yến, Hợp Đức xuất thân thấp kém, là ca cơ sống trong phủ Dương A công chúa, khi Hán Thành đế tới phủ công chúa gặp Phi Yến thì yêu thích rồi đưa về cung phong phi, ngày đêm sủng hạnh, Hứa hoàng hậu của Hán Thành đế ghen ghét nên trừng phạt, vì lo sợ nên Phi Yến xin cho em là Hợp Đức vào cung với ý đồ cùng mê hoặc hoàng thượng, lật đổ Hứa hoàng hậu, do ham mê quyền lực, lộng hành hậu cung vì đắc sủng, hai chị em mưu hại Hứa hoàng hậu các phi tần và giết các hoàng tử khiến Hán Thành đế tuyệt tự…….sau khi Phi Yến lên ngôi hoàng hậu, vì say mê người em hơn cô chị, Hán Thành đế đã xây một tòa Chiêu Dương điện vì Triệu Hợp Đức và gọi là ôn nhu hương(). Ông còn nói: “Ta thà chết già trong ôn nhu hương chứ quyết không như Vũ đế(Hán Vũ đế) muốn đi tìm bạch vân tiên hương gì đó (ý chỉ quê hương mây trắng của thần tiên). => Theo Baidu
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Biên tập: Erale
Hai người mua lương khô cùng quần áo chống lạnh, rời khỏi thành trấn dọc theo con đường núi đi về phía Trung Nguyên, hơn mười ngày sau lần đó đều gió yên sóng lặng, hành trình suôn sẻ. Chạng vạng ngày hôm đó, lương khô lại hao hết lần nữa, Tử Huyền xách cái bọc, mắt lộ ra do dự. Y muốn vào rừng rậm tìm chút rau quả dại về, lại sợ lúc nam nhân ở một mình gặp phải nguy hiểm, có chút lưỡng lự không quyết định được.
“Đi đi, đi nhanh về nhanh, chúng ta chung quy không thể đói bụng đi đường được.” Chu Doãn Thịnh dùng cành cây gảy đống lửa, giọng điệu không tập trung.
“Bần tăng đi rồi, thí chủ nếu như gặp phải nguy hiểm có thể thổi cái còi này, bần tăng nghe thấy sẽ lập tức chạy về.”Tử Huyền đặt một cái còi ngọc vào trong tay nam nhân, không ngại phiền phức mà dặn dò, “Chỉ cần nghe thấy một chút động tĩnh khác thường, cho dù là gió thổi lá rụng hay là con sóc chạy nhảy trên chạc cây, hễ trong lòng thí chủ cảm thấy nghi ngờ, không cần biết là thật hay giả, nhất định phải thổi cái còi này trước tiên, bần tăng thà rằng chạy đi chạy lại mấy lần cũng không muốn thí chủ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.”
Lời này nói xong thật sự là ấm lòng khiến đôi mắt màu vàng như nước trà của Chu Doãn Thịnh lộ ra ý cười. Hắn ngậm còi ngọc thổi hai lần, khoát tay nói: “Ngươi yên tâm đi đi, ta không phải đứa nhỏ hai ba tuổi, cần ngươi trông nom mọi lúc.”
Nhưng toàn thân ngươi hiện giờ yếu ớt, ngay cả đứa nhỏ hai ba tuổi cũng không bằng. Tử Huyền than thở trong lòng, ánh mắt u ám dừng lại trên bờ môi hắn. Môi mềm đỏ thắm mút còi ngọc dài nhỏ, rõ ràng là bình thường như thế, vào trong mắt Tử Huyền lại giống như hồi ức đẹp ẩn giấu vô số uyển chuyển, cũng móc vào trong thần hồn y.
Y nhắm mắt lại, thuần thục mà niệm tụng thanh tâm chú, mũi chân điểm nhẹ liền biến mất sâu trong lùm cỏ mờ tối.
Đợi y đi xa, Chu Doãn Thịnh dựa nghiêng trên thân cây lập tức lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó khí thế mà ngồi thẳng, moi từ trong cái bọc ra một gói giấy dầu, dốc mẩu vụn lương khô còn thừa vào trong miệng nhai hai cái, chợt ‘phi phi phi’ phun ra, vẻ mặt chán nản.
Đi đường núi hồi lâu, mỗi ngày ba bữa không liền, bụng ăn không no, thật vất vả mới gặp được một cái trấn nhỏ, người yêu lại không mua thịt kho chim quay, toàn mua bánh kiều mạch cứng như đá kia, hại miệng hắn nhạt nhẽo còn hơn cả chim. Sớm biết như vậy, lúc trước không nên giả bộ bệnh, nếu không đã có thể tự ra ngoài săn thú.
Chu Doãn Thịnh nhớ tới mùi vị lợn rừng nướng, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đang định vò giấy dầu thành một nhúm ném vào bên trong đống lửa, tai lại khẽ động.
Dưới sự chăm sóc liên tục không ngừng của 008, thương thế hiện tại của hắn chẳng những đã khỏi hẳn, võ công cũng khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh, động tĩnh trong phạm vi trăm dặm đều ở trong lòng bàn tay. Nghiêng tai lắng nghe chốc lát, hắn nhếch môi cười lạnh, khoanh tay đứng ở trong đám lá rụng lả tả lẳng lặng chờ đợi.
“Ma đầu, nộp mạng đi!” Một kẻ bịt mặt nâng đại đao sắc bén sáng loáng nhảy ra khỏi lùm cỏ, đao phong mạnh mẽ chém đứt chạc cây chặn ngang đường, sau đó lại có mấy chục người bịt mặt nhanh chóng đuổi đến, ánh đỏ thẫm trong mắt tràn đầy sát ý đằng đằng.
“Đến đúng lúc lắm!” Chu Doãn Thịnh giả bộ gặp nạn bị thương chừng mười mấy ngày, xương cốt suýt chút nữa rỉ sắt, đang muốn lấy người khác luyện tay nghề một chút. Di tộc bị diệt, sát thủ Bích Vân trang cùng Mậu gia trang ‘có công to lớn’. Cũng giống như Ngọc Kiếm sơn trang bị tàn sát đẫm máu, bọn chúng cũng không buông tha cho người già và trẻ em của Di tộc, bao nhiêu đứa trẻ đang bi bô tập nói và còn trong tã lót đều mất mạng dưới lưỡi đao của bọn chúng, Chu Doãn Thịnh ngay cả bấm ngón tay tính toán cũng không dám, bởi vì đó đều là nghiệp chướng của hắn.
Kẻ bịt mặt kia vốn tưởng rằng ma đầu đã mất hết võ công, thân trúng kịch độc, bây giờ lại một thân một mình, lẽ ra rất dễ đối phó, vừa mới giao thủ lại sửng sốt mà phát hiện đối phương căn bản không hề có dấu hiệu yếu ớt một chút nào. Ngược lại, hắn rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Bước chân của hắn chưa động, chỉ hơi phẩy tay áo một cái, áo bào mang theo kình phong hất những kẻ đang vọt tới trước mặt, lúc rơi xuống đất thì đã ngừng thở, chết cứng tại chỗ. Những kẻ bịt mặt đánh theo sau trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn rút lui cũng đã muộn rồi, chỉ thấy năm ngón tay người kia hóa thành móng vuốt, bắn ra một luồng chân khí mạnh mẽ, hút một kẻ đi đầu vào lòng bàn tay, mạnh mẽ móc trái tim ra. Sau khi trái tim kia rời khỏi cơ thể vẫn đập lên từng hồi, bị hắn bóp thành đống thịt vụn trong nháy mắt, giọt máu đỏ tươi ở trên làn da tái nhợt của hắn, lộ ra vẻ nhìn thấy mà ghê người.
Chân mày hắn nhếch lên, khóe môi cong cong, vẻ mặt tà khí hung ác hầu như không thể che giấu. Biết rõ thảm án diệt môn không phải do đối phương gây nên, mà đối phương cũng không phải là ma đầu giết người như ngóe, chẳng qua chỉ là một kẻ khốn khổ đáng thương vì tình mà thôi, nhưng mà nhìn thấy cảnh này, đám người bịt mặt chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh nhanh chóng từ lòng bàn chân bốc lên da đầu khiến bọn họ toàn thân tê dại, đông máu lại.
“Khi các người ra tay, có từng nghĩ qua đẩy ta vào tuyệt cảnh sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Các người muốn cho ta xuống địa ngục? Vậy ta liền để các ngươi tự mình lĩnh hội một chút cái gì gọi là ‘luyện ngục nhân gian’ (*)!” Chu Doãn Thịnh vứt đi trái tim nát bét, từ từ cười lạnh.
(*) cực hình
Đám người bịt mặt rốt cục cũng ý thức được mình truy sát là một ác thú như thế nào, nếu như nói trước kia hắn xuất chiêu có thể nói là tàn nhẫn, thủ đoạn sau này càng chỉ có thể dùng bốn chữ ‘điên cuồng mất trí’ để hình dung.
Bọn họ đối chiến cùng hắn không đến mấy lượt, chỉ trong thời gian ngắn liền bị chân khí u ám lạnh thấu xương của hắn xuyên qua tứ chi, xụi lơ trên mặt đất. Nhưng hắn cũng không định tha cho bất cứ kẻ nào, di chuyển trong đám lá rụng khô héo dính đầy vệt máu, sau đó khom lưng, moi tim từng kẻ từng kẻ một, ngay cả ruột cũng kéo ra ngoài, bóp nát bấy.
Hắn đầy tay đều là máu tanh, đồng tử đỏ thẫm nhuộm ra màu máu so với hiện thực còn đậm hơn, hận ý ngập trời cùng lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí khiến hắn từ một người biến thành một ác quỷ.
Dù là tử sĩ che mặt chém giết từ trong núi đao biển lửa ra, hiện giờ cũng bị dọa đến mất gan mất mật, cũng có mấy kẻ không kiềm chế được mà đái ra quần, kêu rên xin tha.
Chu Doãn Thịnh có tai mà như điếc, năm ngón tay thành vuốt bóp nát tim, mí mắt hơi cụp xuống, giống như hưởng thụ lắng nghe tiếng thịt vỡ nát ‘xì’ cùng âm thanh máu chảy xuống ‘tí tách’.
Có bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy nam nhân đứng thẳng trong một đống phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vội vã nằm sấp xuống, phát ra tiếng gầm gừ thuần phục. Dã thú thường có trực giác nhạy bén hơn con người nhiều, biết được ai có thể trêu chọc, ai không thể đụng vào.
“Bé ngoan, lại đây ăn.” Chu Doãn Thịnh ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, sói xám đầu đàn lúc này mới từng bước đi qua, kêu ‘ô ô’ hai tiếng sau đó kéo một khối thi thể không đầu vào trong bầy sói ngấu nghiến ăn.
Nếu như giờ phút này có những người khác ở đây, tất sẽ bị âm thanh ‘cộp cộp’ nhai vụn xương cốt liên tục không ngừng dọa cho sợ mất hồn. Sắc mặt Chu Doãn Thịnh lại như thường, xách túi nước của hòa thượng lên, chậm rãi đổ nước vào lòng bàn tay, cọ rửa sạch sẽ thịt vụn cùng máu tươi còn dính bẩn.
——————————
“Ngươi bị thương?” Tử Huyền nghe thấy tiếng tru của bầy sói, sợ nam nhân xảy ra chuyện, lập tức vận chuyển nội lực nhanh chóng chạy về, trên đường phát hiện dấu chân cùng vết đao đám người bịt mặt lưu lại, trong lòng ngày càng không yên.
Vốn bãi đất trống dùng để chợp mắt hiện giờ đã là núi thây, máu chảy thành sông, còn có mấy bộ ruột treo ở đầu cành cây, máu tanh ‘tí tách tí tách’ nhỏ xuống. Y lại làm như không thấy cái đó, thoáng nhìn nam nhân dính đầy vệt máu, cái gì cũng đều quên mất, chỉ một lòng nghĩ đối phương có bị thương hay không.
Sống lưng Chu Doãn Thịnh nháy mắt cứng đờ, hắn quăng ra một chưởng ấn dính máu nhìn lại phía hòa thượng: “Ta không bị thương, thực ra cảm giác của ta hiện tại vô cùng sảng khoái.” Hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười vô cùng yêu dị.
Tử Huyền lúc này mới ý thức được, hắn đang đứng, không cần bất kỳ chống đỡ nào, tăng y trắng như tuyết cũng không tổn hại chút nào, cũng không có dấu hiệu bị cắt ra. Nói cách khác, hắn lông tóc không tổn hại, máu tươi đầy người đều là từ người khác.
Nội tâm căng thẳng của Tử Huyền thả lỏng trong chốc lát, thoáng cụp mắt, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trong vũng máu sâu nửa thước, giày vải màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Vũng máu, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, tóc rối, xương trắng dày đặc cùng bầy sói đói khát, lúc đi nơi này vẫn là chỗ nghỉ ngơi an ổn bình yên, lúc trở về đã biến thành luyện ngục nhân gian, mà người khởi xướng là ai, không cần nói cũng biết.
Tử Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mở lời: “Những người này đều là ngươi giết?”
Ngươi mới phát hiện? Phản ứng thật chậm chạp. Chu Doãn Thịnh không tập trung mà đáp lại một tiếng, đi tới bên đống lửa ngồi xuống, tiếp tục dùng cành cây chọc chọc khối gỗ bị đốt đến đỏ rực.
Tử Huyền nhìn hắn một cái thật sâu, lập tức khom lưng kiểm tra thi thể, lục tìm ra một khối lệnh bài huyền thiết từ trong một đống máu thịt, trên viết hai chữ “Công Tôn”. Rất rõ ràng, những người này là đệ tử của Công Tôn thế gia ngày trước bị diệt môn, sở dĩ tìm tới cửa là vì báo thù.
Tử Huyền nắm lệnh bài Huyền Thiết trong lòng bàn tay đọc kinh siêu độ cho những người này, niệm từ hoàng hôn niệm đến nửa đêm mới chậm rãi đi đến phía nam nhân sắp ngủ bên đống lửa, trên mặt lộ vẻ gió thổi mưa giông.
“Thương thế của ngươi đã khỏi, độc cũng giải rồi?” Tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng trần thuật, y đã hiểu ra mình bị nam nhân lợi dụng, những ngày qua tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, nghĩ đến đều là chuyện cười.
“Ừm.” Nếu đã bại lộ, Chu Doãn Thịnh cũng không muốn ngụy biện, hắn ngược lại muốn xem xem hòa thượng sẽ đối xử với hắn như thế nào.
“Những người này đều là con cháu của Công Tôn thế gia, tìm ngươi chỉ vì báo thù. Thảm án bảy nhà nếu không phải ngươi gây nên, vì sao không giải thích rõ ràng với bọn họ, nhất định phải tạo ra nhiều sát nghiệp như này? Ngươi chẳng lẽ không sợ chết rồi rơi vào địa ngục A Tỳ chịu nỗi khổ thiêu đốt của Cửu U Minh Hỏa? Dư thí chủ, ngươi làm sai rồi….” Trong ngực Tử Huyền tràn đầy lửa giận, trên mặt lại cực kỳ lãnh đạm bình tĩnh. Y cứu người này, nghiệp chướng của người này cũng liền thành nghiệp chướng của y, bảo y làm sao còn mặt mũi quay về sư môn?
Những kẻ này là sát thủ của Bích Vân trang cùng Mậu gia trang, đâu ra là đệ tử Công Tôn thế gia? Kẻ Trạm Thần Dương này tâm tư kín đáo, ngay cả chuyện ám sát như vậy cũng không quên vu oan giá họa lên đầu người khác, có thể nói là kín kẽ không một lỗ hổng. Nhưng mà Chu Doãn Thịnh cũng không định giải thích, cười nhạt nói: “Ta làm sai chỗ nào? Nếu như ta nói cho chúng biết thảm án bảy nhà không phải Thánh giáo ta gây ra, bọn chúng sẽ tin sao? Ta vẫn chưa sát hại tộc nhân của chúng. Bọn chúng lại chân chân thực thực giết chết tộc nhân của ta, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng không buông tha, nợ máu này ta nên tìm ai trả lại?”
“Oan oan tương báo đến lúc nào?” Ánh mắt Tử Huyền u ám mà nhìn hắn.
“Chết rồi là được.” Chu Doãn Thịnh nhấc túi nước, ngửa đầu uống ừng ực, dùng tay áo tùy tiện lau vệt nước bên khóe môi, tàn nhẫn mở miệng, “Ta đã kết thù oán với võ lâm Trung Nguyên, đời này không có cách nào tiêu trừ. Nếu ta không chết, tương lai nhất định sẽ huyết tẩy giang hồ. Chẳng lẽ mạng người Trung Nguyên là mạng, mạng người Di tộc bọn ta lại không phải là mạng? Bọn chúng chết rồi thì môn đồ có thể tìm ta báo thù, ta lại phải lùi một bước như trời biển bao la? Trên đời há lại có đạo lý như vậy? Sát nghiệt cái gì, ngươi cũng có tư cách đàm luận sát nghiệt với ta? Theo ta biết, mạng người trong tay ngươi cũng không ít.” Những ngày qua đi ngang qua rất nhiều thành trấn, Chu Doãn Thịnh cẩn thận lưu ý lời đồn có liên quan đến hòa thượng, vô cùng hiểu rõ về địa vị trong võ lâm Trung Nguyên cùng đủ các loại giai thoại của y.
“Nhưng mà ngươi giết người, đều là vin lấy cớ ‘trừ ma vệ đạo’, biến đối phương thành yêu ma, liền cảm thấy bản thân không phải là tạo sát nghiệp mà là tích công đức đúng không? Trên đời nào có ma quỷ gì, chỉ có kẻ lòng dạ khó lường, giết ai không là giết, cứ muốn kiếm cớ lừa mình dối người. Kẻ chết ở trong tay ngươi, quả thật là kẻ nào kẻ nấy đều tràn ngập tội ác? Ngươi dám để lương tâm của mình nói một câu, ngươi chưa bao giờ giết nhầm? Lần này ngươi xuống núi, lúc đó chẳng phải vì tới giết ta hay sao?” Nói tới đây, Chu Doãn Thịnh cười mỉa mai, “Người Trung Nguyên quả nhiên kẻ nào kẻ nấy đều là ngụy quân tử, ngay cả cao tăng đắc đạo như ngươi cũng giống vậy. Trong tay vừa nắm vô số mạng người, trong đó còn có không ít oan hồn, lại vừa bên tai ta tuyên dương cái gì lòng dạ từ bi, thực sự cười rớt răng của ta!”
Mỗi khi võ lâm xuất hiện hỗn loạn, Thiếu lâm tự lúc nào cũng là kẻ đầu tiên đứng ra trừ ma vệ đạo. Nhưng những ma đầu mà họ gọi đó chẳng qua là kết quả phân chia lợi ích không đều mà thôi, nếu như một người một mình xưng vương, mọi người ở thế nhỏ, người nọ tự nhiên cũng trở thành ma đầu trong miệng mọi người, hận không thể trừ đi cho thoải mái.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi, giang hồ cũng không ngoài ngoại lệ. Giết tới giết lui, có mấy người là vì chính nghĩa? Ẩn giấu dưới lớp mặt nạ ra vẻ đạo mạo là từng gương mặt tham lam. Chu Doãn Thịnh vốn cũng không có thành kiến đối với người Trung Nguyên, nhưng sau khi tộc nhân chết thảm, thù hận của hắn với võ lâm Trung Nguyên đã đến mức không chết không thôi, càng bất mãn với khuyên nhủ của hòa thượng.
“Oan oan tương báo đến khi nào, câu này ngươi nên nói với đám người Trung Nguyên kia, nhìn xem kẻ nào sẽ tuân theo. Bằng không ngươi cho rằng Di tộc của ta là bị diệt như thế nào?” Hắn đứng dậy đi đến bên dòng suối, định rửa sạch máu tanh khắp người.
Tử Huyền từ nhỏ tiếp thu giáo dục Phật môn chính thống, không có cách nào gật bừa lời của nam nhân, nhưng lại cũng không nói ra được hắn không đúng ở chỗ nào. Y hồi tưởng lại cuộc đời, lúc này mới giật mình ý thức được, bản thân cũng nắm giữ rất nhiều mạng người, mà lần này xuống núi chính là vì diệt trừ đối phương.
Trái tim mơ hồ cảm giác đau đớn, đại não cũng không cách nào suy nghĩ, Tử Huyền cảm thấy bản thân không thể ở chung với nam nhân tiếp nữa, nếu không ngay cả tư tưởng cũng sẽ bị hắn kiềm chế. Khoảnh khắc y xác định nam nhân không bị thương rồi lại cảm thấy vui mừng vì hắn khôi phục công lực. Y vậy mà lại thấy may mắn vì hắn giết những người này, chứ không phải bị giết chết. Y vốn không nên lạnh lùng vô tình, không phân phải trái như vậy, nhưng hiện giờ tất thảy đều loạn rồi.
“Dư thí chủ, nếu ngài đã khỏi hẳn, vậy bần tăng liền cáo từ thôi.” Đồng tử y cụp xuống, hai tay chắp trước ngực.
Chu Doãn Thịnh bỗng nhiên quay người, trừng cặp mắt hằn tia máu chất vấn: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Tử Huyền cảm giác có chút khiếp sợ, một lúc lâu sau mới mấp máy môi: “Võ công của Dư thí chủ vượt xa bần tăng, có lẽ đã không cần bần tăng chăm sóc nữa.” Lời cáo từ cuối cùng không thể nói lại lần thứ hai.
“Ta rất cần sự chăm sóc của ngươi.” Chu Doãn Thịnh từng câu từng chữ mở miệng, “Ngươi lưu lại, không được đi!”
Hắn cương quyết như thế, trong mắt lại toát ra vẻ mềm mại không muốn rời xa khiến Tử Huyền tim đập thình thịch. Mà chính bởi vì phần ‘tim đập thình thịch’ này khiến y càng kiên định với ý nghĩ phải rời xa nam nhân. Hắn là ma quỷ, yêu tinh đã cắn nuốt một nửa hồn phách của y, y nhất định phải bảo vệ nửa cuối cùng kia, bằng không nhất định sẽ rơi vào trong vạn kiếp bất phục.
“Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, Dư thí chủ, xin hãy bảo trọng.” Y lùi về phía sau hai bước, niệm kinh phật, sau đó xách túi hành lý không nhiễm bụi trần rời đi.
Chu Doãn Thịnh theo phản xạ định đuổi theo, sau khi nhảy lên ngọn cây lại đứng im bất động, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm điểm trắng nho nhỏ kia biến mất ở phía xa.
Hắn dĩ nhiên có thể trói buộc y ở bên người, nhưng dưa hái xanh không ngọt, cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì. Hắn không chỉ muốn y can tâm tình nguyện trở về, còn muốn y từ nay về sau chung quy không thể rời bỏ chính mình.
“Tử Huyền, ngươi chờ đó cho ta!” Hắn cười một tiếng, xoay người lao về phía bên dòng suối.
Tử Huyền nghe thấy tiếng động người kia theo sát phía sau, vốn tưởng rằng phải đánh một trận với hắn mới có thể thoát thân, lại không ngờ hắn rất nhanh đã dừng lại. Lúc sắp rời khỏi phạm vi tầm nhìn của người kia, y không nhịn được quay đầu nhìn, lại thấy hắn không chút do dự mà quay người, lao về hướng ngược lại. Hắn quả thật không cần người khác chăm sóc, trước kia giữ lại cương quyết như vậy, buông tay lại dứt khoát như thế.
Tử Huyền vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi nam nhân thì tâm tình tối tăm sẽ chuyển biến tốt, nhưng mà trái tim quặn đau lại nói cho y biết, sự thực so với y dự liệu là hoàn toàn ngược lại.
Bước đi của y ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở trên một khối đá núi bằng phẳng, ngồi xếp bằng tụng kinh niệm phật. Quá khó chịu rồi, mỗi một giọt máu đều giống như là đông đặc lại khiến cử động của y trì trệ, tâm tư hỗn loạn, vẻ mặt tê dại dần dần vặn vẹo thành thống khổ.
Chỉ mới niệm tụng hai lần thì đã không thể tiếp tục, y đứng lên, cảm thấy bản thân cần phải lòng không bận tâm mà gấp rút lên đường, như vậy thì cái gì cũng không cần nghĩ. Một quả trái cây đỏ tươi lăn ra từ trong tay áo y, nện lên trên tảng đá một tiếng, nứt thành hai nửa. Đây là y chuẩn bị bữa tối cho nam nhân, lúc đi lại quên để lại.
Đúng rồi, hắn còn chưa ăn cơm. Hắn đường đường là giáo chủ thánh giáo, áo gấm hoa phục từ nhỏ, đầy tớ thành đàn, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực? Không hề biết quả gì có thể ăn, quả gì có độc? Hắn nói rất cần mình chăm sóc cũng không phải là nói ngoa, nếu như rời khỏi mình, hắn có thuận lợi đến Trung Nguyên hay không? Có thể tìm được đồ ăn no bụng hay không? Hắn còn không có ngân lượng, cho dù đi ngang qua thành trấn cũng không mua được đồ muốn mua…..đủ loại ý nghĩ đảo quanh trong đầu Tử Huyền, khiến y không thể dứt tay. Y nhảy xuống khỏi tảng đá, lưỡng lự ở trong rừng một hồi, cuối cùng kiềm chế lại dục vọng muốn lao trở lại.
————————-
Không ngủ không nghỉ chạy hai ngày đường, Tử Huyền rốt cục đi đến một thành trấn phồn hoa, tìm được một gian tạp hóa mua lương khô, sau đó tiêu vài đồng đặt một gian nhà dưới(*) ở khách điếm.
(*) thường thì tồi tài như nhà cho đầy tớ.
Nếu như người kia vẫn ở đây, nhất định không ở quen loại phòng ốc sơ sài này, lại phải đặt cho hắn một gian phòng thượng hạng mới được, lúc khom lưng quét tước giường, y mê mẩn nghĩ, đợi tiểu nhị đưa đồ ăn cùng nước nóng tới liền mở túi đồ ra lục tìm quần áo để thay.
Túi nước dính một dấu tay máu lẳng lặng nằm trên tăng y trắng như tuyết, một chút mùi tanh tràn vào khoang mũi khiến tâm thần y chấn động. Y không kiềm chế được mà cầm túi nước rỗng không lên, há miệng ngậm. Trước khi chia tay, người nọ chính là giơ nó, ngửa đầu trút nước, giọt nước trong suốt chảy xuống từ bờ môi màu đỏ yêu dị của hắn, lại chui vào vạt áo, cử chỉ phóng đáng bất kham cùng với vẻ mặt tiêu sái cho đến bây giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Một cái nhíu mày một nụ cười, từng lời nói hành động của nam nhân đều khiến Tử Huyền không thể nào quên. Y muốn dằn xuống nỗi nhớ đối với hắn, nhưng mà cách hắn càng xa lại càng cảm thấy trống vắng khó nhịn. Lúc ăn uống, đi đường, thậm chí ngay cả lúc tĩnh tọa tu hành, đầu óc cùng tầm mắt của y đều sẽ đột nhiên nhảy ra thân ảnh nam nhân, sống động như vậy.
Bên trong túi nước sót lại vài giọt nước, dốc vào miệng lại không giảm bớt được khô cạn, Tử Huyền hung hăng nhíu nhíu mày, sau đó thu dọn hành lý một lần nữa, trả phòng rời đi. Y nhất định phải mau chóng trở lại bên cạnh người kia, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì ngăn cản hắn giết càng nhiều người hơn. Công lực của hắn hơn mình, vào võ lâm Trung Nguyên nhất định sẽ dấy lên từng trận gió tanh mưa máu, y có trách nhiệm trông chừng hắn.
Tử Huyền vừa tìm một cái cớ cho bản thân, vừa dùng tốc độ nhanh nhất quay lại đường cũ, mới vừa ra khỏi cổng thành liền thấy người kia không biết tìm được từ đâu một kiện áo choàng đen thuần, che khuất diện mạo, ngồi trên một chiếc xe ngựa lắc lư.
Tử Huyền lập tức thu lại khí tức tạm lánh đi, sau đó giữ khoảng cách theo sát. Y không dám xuất hiện ở trước mặt hắn, sợ hắn sẽ quấy nhiễu cảm xúc của mình khiến bản thân càng ngày càng trở nên quái gở.
————————-
Sau khi hòa thượng đi, Chu Doãn Thịnh lại giết một đám tử sĩ Bích Vân trang, lục soát được rất nhiều tài vật từ trong đám thi thể, thuê một tên phu xe đưa mình đến Trung Nguyên. Không ai quản chế, hắn mỗi một bữa đều là thịt cá, sơn hào hải vị, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mới chỉ tám chín ngày mà sắc mặt đã hồng nhuận hơn rất nhiều. Tìm được một gian nhà trọ, đặt hai gian phòng hảo hạng, hắn đuổi phu xe đi nghỉ ngơi, bản thân thì gọi một bàn rượu ngon thức ăn ngon chậm rãi hưởng thụ.
Tử Huyền nấp ở trên cây đại thụ đối diện phòng hắn, tăng y trắng như tuyết đổi thành y phục đen tuyền, hòa làm một thể cùng với màn đêm đen kịt. Lúc nam nhân cởi áo choàng, ánh mắt y trong nháy mắt sầm tối.
Vốn tưởng rằng nam nhân không biết chăm sóc bản thân, nhưng sự thực so với y dự liệu lại hoàn toàn ngược lại, khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, thân thể cũng cường tráng hơn một chút, đôi mắt màu vàng trà lấp lánh sáng rực, nhìn qua so với lúc trước càng tuấn mỹ hơn. Hóa ra hắn thích ngoạm một miếng thịt lớn, uống cạn một chén rượu đầy, ở cùng một chỗ với mình mười mấy ngày lại đột nhiên ăn chay, sợ là đã đói bụng đến cùng cực từ lâu.
Tử Huyền vừa tham lam nhìn kỹ nam nhân, vừa không thể khống chế mà hồi tưởng lại từng chút khi ở cùng hắn, mãi đến tận khi nam nhân cởi quần áo bước vào bồn tắm, y mới đỏ bừng hai má xoay người đi, nhưng cũng không tụng kinh niệm phật. Bởi vì y biết không còn chút xíu tác dụng nào đối với nỗi lòng cuồn cuộn của mình nữa, chỉ có vận chuyển nội lực mới có thể áp chế nhịp tim đập điên cuồng.
Chu Doãn Thịnh dùng nắm tay che môi, không tiếng động mà cười to. Võ công của hắn cao hơn hòa thượng một bậc, sao lại không biết y đang theo dõi mình? Sớm biết rằng y sẽ trở lại, lại không ngờ trở lại nhanh như vậy, nhưng thật ra rất hợp lòng người.
Rửa mặt xong xuôi, nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ ngon một giấc, Chu Doãn Thịnh rời khỏi thành trấn bước về hướng biên cảnh phía nam chiến hỏa mù trời. Tử Huyền đi theo một đường, phát hiện có người có ý đồ chặn giết nam nhân thì âm thầm xua đuổi, quyết không để hai tay của hắn dính máu tanh nữa, lâu dần, tin đồn thánh tăng Tử Huyền cấu kết cùng với ma giáo giáo chủ lại xôn xao lên, ngay cả Trí Thâm đại sư xưa nay sừng sững bất động cũng đứng ngồi không yên, lệnh cho mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng đi tìm người.
Chu Doãn Thịnh đến biên cảnh phía nam cũng là vì tìm người, mà còn là một người không lâu sau đó sẽ biến thành thi thể. Hắn trú tại một gian khách điếm, đến ban đêm lại mặc y phục dạ hành, bí mật lẻn vào một kỹ viện.
Tử Huyền nấp vào một ngõ nhỏ mờ tối bên ngoài kỹ viện, nhìn chằm chằm cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, nghênh đón tiễn đi phía đối diện, trong lòng giống như mọc ra một chùm cỏ dại, vừa lo sợ không yên lại vừa mê mang, khó chịu đến mức không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Nam nhân đến kỹ viện làm gì? Giải trừ dục vọng? Hay là tìm người? Y càng tin tưởng hy vọng loại suy đoán phía sau, bởi vì y không thể tưởng tượng được cảnh tượng nam nhân ôm một người phụ nữ lăn lộn ở trên giường. Cỏ dại trong khoảnh khắc biến thành lửa lớn không ngớt, từ trong lòng vẫn luôn thiêu đốt vào đáy mắt, y quanh quẩn ở đầu ngõ nhỏ nhiều lần, đồng tử dần dần trở nên đỏ đậm, chóp mũi phun ra thở dốc ồ ồ, giống như là một con thú bị nhốt lại bên trong lồng giam.
Chu Doãn Thịnh cũng không biết hòa thượng đang vô cùng khó chịu ở bên ngoài, cho dù biết không chừng còn ngại y không đủ khó chịu. Hắn nhảy lên mái nhà, giải quyết ám vệ phân bố bốn phía, thấy một hàng binh sĩ đứng ở trước một tòa lâm thủy các (*), đầu ngón tay liền bắn ra mấy luồng khí điểm huyệt bọn họ, sau đó đẩy cửa phòng ra đường hoàng bước vào.
(*) kiểu nhà có nước bao quanh.
Trong phòng tiếng cung đàn, oanh ca từng hồi, cũng có làn gió mang theo hương thơm phất phơ đập vào mặt khiến người ta mê say cái gọi là ôn nhu hương(*) bất quá cũng chỉ như vậy.
(*) Ôn nhu hương: là một điển cố về chị em Triệu Phi Yến(tên thật là Triệu Nghi Chủ), Triệu Hợp Đức và Hán Thành đế, ý chỉ nữ sắc khiến người ta trầm mê. Ôn nhu hương()ở đây không phải chỉ hương thơm mà ‘hương’ = ‘thôn làng’.
Điển cố nói về hai chị em Phi Yến, Hợp Đức xuất thân thấp kém, là ca cơ sống trong phủ Dương A công chúa, khi Hán Thành đế tới phủ công chúa gặp Phi Yến thì yêu thích rồi đưa về cung phong phi, ngày đêm sủng hạnh, Hứa hoàng hậu của Hán Thành đế ghen ghét nên trừng phạt, vì lo sợ nên Phi Yến xin cho em là Hợp Đức vào cung với ý đồ cùng mê hoặc hoàng thượng, lật đổ Hứa hoàng hậu, do ham mê quyền lực, lộng hành hậu cung vì đắc sủng, hai chị em mưu hại Hứa hoàng hậu các phi tần và giết các hoàng tử khiến Hán Thành đế tuyệt tự…….sau khi Phi Yến lên ngôi hoàng hậu, vì say mê người em hơn cô chị, Hán Thành đế đã xây một tòa Chiêu Dương điện vì Triệu Hợp Đức và gọi là ôn nhu hương(). Ông còn nói: “Ta thà chết già trong ôn nhu hương chứ quyết không như Vũ đế(Hán Vũ đế) muốn đi tìm bạch vân tiên hương gì đó (ý chỉ quê hương mây trắng của thần tiên). => Theo Baidu
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Đánh giá:
Truyện Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Story
Quyển 16 - Chương 3
10.0/10 từ 30 lượt.