Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng
Chương 40
Đêm khuya, xe qua lại trên đường cũng không nhiều, ánh đèn ven đường xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Cảnh Thư Vân, lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ sắc mặt cô.
Trong lòng bàn tay đang cầm vô lăng của Cảnh Thư Vân còn tàn lưu độ ấm của người bên cạnh.
Gió lạnh ngoài cửa sổ đứt quãng thổi vào, không những không thể làm độ ấm dị thường kia khôi phục bình thường, trái lại còn mang theo một ít làn hương tươi mát.
"Em cũng thích ca sĩ này?"
"Thích, dẫu sao cũng là đại tiền bối giới Hoa Ngữ."
"A bài hát này! Chị thích!"
"Em cũng thích! Cùng nhau hô tên bài!"
......
Cảnh Thư Vân nhìn giao lộ sáng lên đèn xanh, chân dẫm lên chân ga không chùng xuống, hình ảnh hiện lên trước mắt lại là sự ăn ý giữa Đường Thu Bạch và Tề Tĩnh Uyển ở trong buổi biểu diễn.
Cô ngồi ở bên góc, trong lúc lơ đãng, tầm mắt từ trên sân khấu dịch đến hai người đang hứng thú bừng bừng, nụ cười tươi đẹp bên khóe môi Đường Thu Bạch lại có chút chói mắt, lúc cô nhìn thoáng qua, không thích ứng khẽ nheo mắt.
Hòa mình vào trong âm nhạc tiết tấu nhẹ nhàng, bị tiếng thét chói tai vây quanh, không khí hiện trường nhiệt tình lại kích động, vốn dĩ cô cũng nên hòa nhập vào, hưởng thụ âm nhạc.
Nhưng mà Cảnh Thư Vân lại có chút không hòa hợp, Đường Thu Bạch nhìn cô cười sáng rỡ hệt như nghiêng đầu cười với Tề Tĩnh Uyển, nụ cười đôi mắt cong cong, giống như vầng trăng non cao treo ở trên bầu trời trong đêm tối vô tận, sáng ngời lại nhu hòa.
Ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng khuyết trải đều xuống mặt đất, nó không bởi vì bạn tránh ở dưới mái hiên mà bớt đi một ít, cũng không bởi vì bạn đứng ở dưới bầu trời trống trải mà nhiều thêm một ít.
Cảnh Thư Vân ngẩng đầu nhìn nó, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cánh tay rũ xuống lại nhẹ nhàng khẽ nâng lên, như thể muốn chạm vào gì đó.
Xe rất nhanh lái vào viên khu công ty, ngừng ở dưới lầu, mặt ngoài của tòa nhà được chiếu sáng bởi đèn pha, vài phút sau phía trong cũng sáng lên.
Thời điểm Cảnh Thư Vân xuống xe, ánh đèn từ bên trong tòa nhà rộng lớn chiếu ra tới, xua tan cái lạnh đêm khuya, cũng chiếu sáng con đường dưới chân cô, ở một buổi tối chỉ có đèn đường viên khu, phảng phất như một người thủ vệ.
Đường Thu Bạch bật đèn chạy đến.
"Chị xem, vẫn là em và chị cùng nhau trở về tốt hơn đi."
Nàng mang theo ánh sáng, Cảnh Thư Vân không thấy rõ nét cười trên mặt nàng, thế nhưng ý cười nồng đậm trong thanh âm, lại nghe đặc biệt rõ ràng.
"Ừm." Cảnh Thư Vân tiến gần về phía nàng.
"Công việc có nhiều không?" Đường Thu Bạch đi ở bên cạnh cô, hỏi.
"Còn chưa biết, phải xem qua văn kiện gửi tới đã."
"Cũng đúng." Đường Thu Bạch gật đầu, lại cười, "Không có việc gì, em cùng chị, nếu có việc gì em có thể giúp được, em cũng có thể làm."
Cảnh Thư Vân duỗi ngón tay ấn thang máy, hơi khựng lại, "Được."
Giọng cô thực nhẹ, Đường Thu Bạch không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, Cảnh Thư Vân tóc dài bên tai lại vừa lúc trượt xuống, che khuất tầm mắt Đường Thu Bạch.
Toàn bộ công ty im ắng, hai người đi ở trên hành lang trống vắng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng bước chân của các nàng.
Cho dù là môi trường quen thuộc, một khi bị bóng tối bao phủ, cũng đều làm người ta cảm thấy xa lạ và bất an, làn hương nhàn nhạt bên người lại làm bả vai Cảnh Thư Vân có chút thả lỏng.
Đường Thu Bạch đi theo phía sau cô vào phòng làm việc, văn phòng tối tăm rộng lớn như vậy, theo một tiếng "Cạch" thanh thúy, trong chớp mắt liền phát sáng lên.
Cảnh Thư Vân lập tức mở máy tính ra, xem xét văn kiện, download mở văn kiện ra, những âm thanh di chuyển và click chuột vang lên ở trong văn phòng, theo từng chút từng chút xem xuống, mày cô càng nhíu chặt.
"Ừ, còn có chút......" Cảnh Thư Vân mới vừa mở lời, lại đột nhiên im lặng.
Đường Thu Bạch ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, nhìn cô với ánh mắt nhu hòa, như là ánh trăng sáng tỏ toàn bộ chiếu vào trên người cô, cũng giống như một mình tỏa sáng giữa buổi biểu diễn.
"Làm sao vậy?" Đường Thu Bạch lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc bất chợt.
"Có chút phiền phức." Cảnh Thư Vân một lần nữa đem lời còn chưa nói xong, nói ra.
"Em có thể hỗ trợ sao?"
"Là mấy phần hợp đồng hạng mục hợp tác quy mô lớn, cùng bảng báo cáo xét duyệt tài vụ mấy công ty con."
"Vậy thì hình như em không giúp được lắm......" Đường Thu Bạch suy nghĩ nói, "Nhưng mà mấy cái này đều gấp như vậy, cần phải xong trong đêm nay sao?"
"Ừ, hợp đồng ký tên là ngày mai giao, bảng báo cáo thì thứ hai có cuộc họp hội đồng quản trị."
"Vậy chị bây giờ vất vả biết mấy." Đường Thu Bạch nhẹ giọng thầm bất mãn.
"Em có thể giúp tôi xem hợp đồng hạng mục nông sản có liên quan tới em."
"Được, em xem." Đường Thu Bạch đứng lên, đứng ở cạnh cô.
Cảnh Thư Vân mở hồ sơ ra, dùng con chuột ý bảo với nàng, "Xem chuyên ngành em có thể xem đi, cái khác để tôi."
"Ừm."
Thanh âm của Đường Thu Bạch mang theo giọng mũi gần ở bên tai, như là gió nhẹ phất quá bông liễu, thổi tan vào không trung, nhẹ nhàng lại có chút ngứa.
Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu, người nọ đang cúi xuống, một tay chống ở trên bàn làm việc của cô, một tay vịn vào ghế làm việc của cô, dò đầu xem hồ sơ trên màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, hơi nhíu mi, nửa híp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Sau một lúc lâu, Đường Thu Bạch mày lại giãn ra.
Thời điểm nàng quay đầu nhìn Cảnh Thư Vân khi, đối diện với đôi mắt đen nhánh lại mang theo tia sáng của Cảnh Thư Vân, giật mình, mới ý thức được khoảng cách giữa hai người có chút gần, Đường Thu Bạch chợt đứng thẳng người, bước chân tự nhiên lui về phía sau nửa bước.
"Chị giao cho em đi." Đường Thu Bạch có chút mất tự nhiên nói.
"Ừ, tôi gửi cho em."
Cảnh Thư Vân âm giọng vững vàng, sắc mặt bất biến lại nhìn về phía màn hình, có vẻ như cũng không ý thức được vừa rồi khoảng cách giữa hai người quá gần.
Sự mất tự nhiên của Đường Thu Bạch lúc này mới buông xuống, nàng nghiêm túc nhìn vào màn hình, Cảnh Thư Vân click mở ra một phần hồ sơ khác, lại không chú ý tới người phía sau lưng, đôi môi hơi mím đã bị ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu sáng lên.
Cảnh Thư Vân gửi một phần hồ sơ cho Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch về văn phòng lấy laptop của mình qua đây, ngồi ở chếch đối diện bàn công tác tiếp khách của Cảnh Thư Vân.
Tuy rằng là một phần hợp đồng hạng mục lớn, nhưng mà Đường Thu Bạch có thể xem hiểu cũng chỉ có phần chuyên ngành phía sau, cái khác nàng đều không hiểu lắm.
Chờ đến lúc Đường Thu Bạch giương mắt, Cảnh Thư Vân đang một tay chống đầu ở trên bàn làm việc, đôi mắt nhìn màn hình máy tính không hề chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Cảnh Thư Vân hậu tri hậu giác cảm thụ được một tầm mắt, hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Đường Thu Bạch, "Sao vậy?"
"Không, phần chuyên ngành em xem xong rồi, không có vấn đề gì."
"Ừm." Cảnh Thư Vân nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thời gian không còn sớm, em mau trở về đi."
"Không quay về, đã nói sẽ cùng chị."
"Tôi là một người trưởng thành rồi, em......"
Cảnh Thư Vân lời còn chưa dứt, Đường Thu Bạch kêu một tiếng, "À!"
"Hửm?"
"Chị uống trà hay là cà phê?" Đường Thu Bạch đứng dậy nói.
"Đều không cần, em trở về ngủ."
"Hả? Chị nói gì cơ?" Đường Thu Bạch giả ngu nhìn cô.
Cảnh Thư Vân chợt nheo nheo mắt.
"Ừm......" Đường Thu Bạch xoay người ra khỏi phòng làm việc, tránh đi ánh mắt của Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch rời đi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tập trung lực chú ý quay lại xem màn hình máy tính.
Chỉ chốc lát sau, cửa văn phòng bị mở ra, Đường Thu Bạch bưng hai cái ly giấy tiến vào, "Em không biết chị dùng ly nào, nên đã dùng ly giấy, trà, cà phê, uống cái nào?"
Đường Thu Bạch cười, Cảnh Thư Vân nhìn nàng, thu liễm ánh mắt, "Cà phê đi."
"Được." Đường Thu Bạch đến gần đem ly giấy đặt ở trên bàn của cô, lại lui về bên sô pha, "Em không quấy rầy chị, có việc gọi em."
Cảnh Thư Vân cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trong ly giấy, từng vòng gợn sóng dạt hướng ra ngoài, đôi mắt chợt nổi lên từng điểm gợn sóng.
Trong tay cô cầm ly cà phê ấm áp, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua da thịt mềm mịn truyền đến khắp người, hơi nước bồng bềnh che khuất tầm mắt của Cảnh Thư Vân, cô nhẹ nhàng thổi thổi, khẽ khàng nhấp một ngụm.
Cà phê hòa tan ngọt nhiều hơn đắng, ngay lập tức lan tràn toàn bộ khoang miệng.
Công tác xét duyệt vẫn luôn kéo dài rất lâu, thẳng đến một phần báo cáo tài vụ cuối cùng đối chiếu xong, đã là rạng sáng, Cảnh Thư Vân ngẩng đầu, hoạt động cần cổ cứng đờ, mới nhìn thấy Đường Thu Bạch bên kia đã nghiêng dựa vào sô pha ngủ rồi.
Đường Thu Bạch đầu lệch qua một bên, di động từ trong tay tuột xuống một bên sô pha, chân vẫn còn dẫm trên mặt đất, dùng một loại tư thế kỳ quái để ngủ.
Điều làm Cảnh Thư Vân kinh ngạc chính là, rõ ràng ngủ không thoải mái như vậy, khóe môi Đường Thu Bạch vẫn mang theo một tia cười nhẹ.
Cô bỗng dưng thất thần, thời gian phảng phất như dừng lại.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân đứng dậy, lấy tấm chăn mỏng dự phòng trong phòng làm việc ra đắp lên người nàng, một tay đỡ đầu của nàng, một tay lấy gối dựa, gối dưới đầu nàng, để cho nàng nằm thẳng ngay ngắn trên sô pha.
Đã không còn tiếng click chuột, phòng làm việc trở nên yên tĩnh, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nàng, người đang nằm bất giác khẽ nhíu mày, vươn một tay từ trong chăn ra chắn ánh sáng.
Cảnh Thư Vân đứng dậy tắt đèn, căn phòng trở về một mảnh tăm tối, Cảnh Thư Vân cúi đầu nhìn Đường Thu Bạch đè tay lên mắt, có chút bất đắc dĩ, duỗi tay qua, chạm vào bàn tay đã có chút lạnh, lại bỏ vào trong chăn.
Đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Thư Vân thức đêm tăng ca, có thể nói là từ khi cô công tác về sau đã vô số lần, nhưng chỉ có duy nhất lúc này đây còn có người ở bên cạnh.
Đêm khuya mênh mông vời vợi, con người vượt qua đồng hồ sinh học, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh táo, buồn ngủ dần dần nhạt đi, Cảnh Thư Vân ngồi ở một bên sô pha, nhìn người đang ngủ say.
Trăng non tĩnh mịch thu liễm tia sáng, toàn bộ địa cầu đều tối xuống, nhưng người nhìn nó lại không hề bình tĩnh, độ cong bàn tay nâng lên còn muốn cao hơn một ít so với trước đó.
Đôi mắt đen nhánh ở trong đêm tối trở nên sáng ngời, Cảnh Thư Vân lẳng lặng nhìn người đang ngủ, ánh mắt nhu hòa, cẩn thận lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng, lại ngừng ở khóe môi mang theo độ cong của nàng.
Ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn nàng không hề chớp, giây tiếp theo dường như là vô thức, bàn tay rũ xuống ở một bên của Cảnh Thư Vân chợt chậm rãi vươn tới, dường như là muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng động tác đột nhiên đó ngược lại làm chủ nhân bàn tay giật mình.
Cảnh Thư Vân sắc mặt có chút phức tạp, tay cứng đờ ngừng giữa không trung, qua thật lâu, lại hơi gập ngón tay nhẹ nhàng thu về.
Cà phê đã hoàn toàn lạnh xuống, Cảnh Thư Vân cầm ly giấy đứng ở bên cửa sổ, lang thang nhìn phía xa xăm không có mục tiêu, gió đêm lạnh lẽo đánh úp tới, cuốn theo làn tóc dài cô xõa trên vai, theo làn gió suy nghĩ của cô cũng bay càng xa, người bên cạnh ngủ thật sự sâu, cô lại mạc danh có chút an tâm.
______________________________
Editor: Lâu rồi mới quay lại, đã hứa không drop rồi:v
Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng
Trong lòng bàn tay đang cầm vô lăng của Cảnh Thư Vân còn tàn lưu độ ấm của người bên cạnh.
Gió lạnh ngoài cửa sổ đứt quãng thổi vào, không những không thể làm độ ấm dị thường kia khôi phục bình thường, trái lại còn mang theo một ít làn hương tươi mát.
"Em cũng thích ca sĩ này?"
"Thích, dẫu sao cũng là đại tiền bối giới Hoa Ngữ."
"A bài hát này! Chị thích!"
"Em cũng thích! Cùng nhau hô tên bài!"
......
Cảnh Thư Vân nhìn giao lộ sáng lên đèn xanh, chân dẫm lên chân ga không chùng xuống, hình ảnh hiện lên trước mắt lại là sự ăn ý giữa Đường Thu Bạch và Tề Tĩnh Uyển ở trong buổi biểu diễn.
Cô ngồi ở bên góc, trong lúc lơ đãng, tầm mắt từ trên sân khấu dịch đến hai người đang hứng thú bừng bừng, nụ cười tươi đẹp bên khóe môi Đường Thu Bạch lại có chút chói mắt, lúc cô nhìn thoáng qua, không thích ứng khẽ nheo mắt.
Hòa mình vào trong âm nhạc tiết tấu nhẹ nhàng, bị tiếng thét chói tai vây quanh, không khí hiện trường nhiệt tình lại kích động, vốn dĩ cô cũng nên hòa nhập vào, hưởng thụ âm nhạc.
Nhưng mà Cảnh Thư Vân lại có chút không hòa hợp, Đường Thu Bạch nhìn cô cười sáng rỡ hệt như nghiêng đầu cười với Tề Tĩnh Uyển, nụ cười đôi mắt cong cong, giống như vầng trăng non cao treo ở trên bầu trời trong đêm tối vô tận, sáng ngời lại nhu hòa.
Ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng khuyết trải đều xuống mặt đất, nó không bởi vì bạn tránh ở dưới mái hiên mà bớt đi một ít, cũng không bởi vì bạn đứng ở dưới bầu trời trống trải mà nhiều thêm một ít.
Cảnh Thư Vân ngẩng đầu nhìn nó, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cánh tay rũ xuống lại nhẹ nhàng khẽ nâng lên, như thể muốn chạm vào gì đó.
Xe rất nhanh lái vào viên khu công ty, ngừng ở dưới lầu, mặt ngoài của tòa nhà được chiếu sáng bởi đèn pha, vài phút sau phía trong cũng sáng lên.
Thời điểm Cảnh Thư Vân xuống xe, ánh đèn từ bên trong tòa nhà rộng lớn chiếu ra tới, xua tan cái lạnh đêm khuya, cũng chiếu sáng con đường dưới chân cô, ở một buổi tối chỉ có đèn đường viên khu, phảng phất như một người thủ vệ.
Đường Thu Bạch bật đèn chạy đến.
"Chị xem, vẫn là em và chị cùng nhau trở về tốt hơn đi."
Nàng mang theo ánh sáng, Cảnh Thư Vân không thấy rõ nét cười trên mặt nàng, thế nhưng ý cười nồng đậm trong thanh âm, lại nghe đặc biệt rõ ràng.
"Ừm." Cảnh Thư Vân tiến gần về phía nàng.
"Công việc có nhiều không?" Đường Thu Bạch đi ở bên cạnh cô, hỏi.
"Còn chưa biết, phải xem qua văn kiện gửi tới đã."
"Cũng đúng." Đường Thu Bạch gật đầu, lại cười, "Không có việc gì, em cùng chị, nếu có việc gì em có thể giúp được, em cũng có thể làm."
Cảnh Thư Vân duỗi ngón tay ấn thang máy, hơi khựng lại, "Được."
Giọng cô thực nhẹ, Đường Thu Bạch không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, Cảnh Thư Vân tóc dài bên tai lại vừa lúc trượt xuống, che khuất tầm mắt Đường Thu Bạch.
Toàn bộ công ty im ắng, hai người đi ở trên hành lang trống vắng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vọng bước chân của các nàng.
Cho dù là môi trường quen thuộc, một khi bị bóng tối bao phủ, cũng đều làm người ta cảm thấy xa lạ và bất an, làn hương nhàn nhạt bên người lại làm bả vai Cảnh Thư Vân có chút thả lỏng.
Đường Thu Bạch đi theo phía sau cô vào phòng làm việc, văn phòng tối tăm rộng lớn như vậy, theo một tiếng "Cạch" thanh thúy, trong chớp mắt liền phát sáng lên.
Cảnh Thư Vân lập tức mở máy tính ra, xem xét văn kiện, download mở văn kiện ra, những âm thanh di chuyển và click chuột vang lên ở trong văn phòng, theo từng chút từng chút xem xuống, mày cô càng nhíu chặt.
"Ừ, còn có chút......" Cảnh Thư Vân mới vừa mở lời, lại đột nhiên im lặng.
Đường Thu Bạch ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, nhìn cô với ánh mắt nhu hòa, như là ánh trăng sáng tỏ toàn bộ chiếu vào trên người cô, cũng giống như một mình tỏa sáng giữa buổi biểu diễn.
"Làm sao vậy?" Đường Thu Bạch lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc bất chợt.
"Có chút phiền phức." Cảnh Thư Vân một lần nữa đem lời còn chưa nói xong, nói ra.
"Em có thể hỗ trợ sao?"
"Là mấy phần hợp đồng hạng mục hợp tác quy mô lớn, cùng bảng báo cáo xét duyệt tài vụ mấy công ty con."
"Vậy thì hình như em không giúp được lắm......" Đường Thu Bạch suy nghĩ nói, "Nhưng mà mấy cái này đều gấp như vậy, cần phải xong trong đêm nay sao?"
"Ừ, hợp đồng ký tên là ngày mai giao, bảng báo cáo thì thứ hai có cuộc họp hội đồng quản trị."
"Vậy chị bây giờ vất vả biết mấy." Đường Thu Bạch nhẹ giọng thầm bất mãn.
"Em có thể giúp tôi xem hợp đồng hạng mục nông sản có liên quan tới em."
"Được, em xem." Đường Thu Bạch đứng lên, đứng ở cạnh cô.
Cảnh Thư Vân mở hồ sơ ra, dùng con chuột ý bảo với nàng, "Xem chuyên ngành em có thể xem đi, cái khác để tôi."
"Ừm."
Thanh âm của Đường Thu Bạch mang theo giọng mũi gần ở bên tai, như là gió nhẹ phất quá bông liễu, thổi tan vào không trung, nhẹ nhàng lại có chút ngứa.
Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu, người nọ đang cúi xuống, một tay chống ở trên bàn làm việc của cô, một tay vịn vào ghế làm việc của cô, dò đầu xem hồ sơ trên màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, hơi nhíu mi, nửa híp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Sau một lúc lâu, Đường Thu Bạch mày lại giãn ra.
Thời điểm nàng quay đầu nhìn Cảnh Thư Vân khi, đối diện với đôi mắt đen nhánh lại mang theo tia sáng của Cảnh Thư Vân, giật mình, mới ý thức được khoảng cách giữa hai người có chút gần, Đường Thu Bạch chợt đứng thẳng người, bước chân tự nhiên lui về phía sau nửa bước.
"Chị giao cho em đi." Đường Thu Bạch có chút mất tự nhiên nói.
"Ừ, tôi gửi cho em."
Cảnh Thư Vân âm giọng vững vàng, sắc mặt bất biến lại nhìn về phía màn hình, có vẻ như cũng không ý thức được vừa rồi khoảng cách giữa hai người quá gần.
Sự mất tự nhiên của Đường Thu Bạch lúc này mới buông xuống, nàng nghiêm túc nhìn vào màn hình, Cảnh Thư Vân click mở ra một phần hồ sơ khác, lại không chú ý tới người phía sau lưng, đôi môi hơi mím đã bị ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu sáng lên.
Cảnh Thư Vân gửi một phần hồ sơ cho Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch về văn phòng lấy laptop của mình qua đây, ngồi ở chếch đối diện bàn công tác tiếp khách của Cảnh Thư Vân.
Tuy rằng là một phần hợp đồng hạng mục lớn, nhưng mà Đường Thu Bạch có thể xem hiểu cũng chỉ có phần chuyên ngành phía sau, cái khác nàng đều không hiểu lắm.
Chờ đến lúc Đường Thu Bạch giương mắt, Cảnh Thư Vân đang một tay chống đầu ở trên bàn làm việc, đôi mắt nhìn màn hình máy tính không hề chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Cảnh Thư Vân hậu tri hậu giác cảm thụ được một tầm mắt, hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Đường Thu Bạch, "Sao vậy?"
"Không, phần chuyên ngành em xem xong rồi, không có vấn đề gì."
"Ừm." Cảnh Thư Vân nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thời gian không còn sớm, em mau trở về đi."
"Không quay về, đã nói sẽ cùng chị."
"Tôi là một người trưởng thành rồi, em......"
Cảnh Thư Vân lời còn chưa dứt, Đường Thu Bạch kêu một tiếng, "À!"
"Hửm?"
"Chị uống trà hay là cà phê?" Đường Thu Bạch đứng dậy nói.
"Đều không cần, em trở về ngủ."
"Hả? Chị nói gì cơ?" Đường Thu Bạch giả ngu nhìn cô.
Cảnh Thư Vân chợt nheo nheo mắt.
"Ừm......" Đường Thu Bạch xoay người ra khỏi phòng làm việc, tránh đi ánh mắt của Cảnh Thư Vân.
Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch rời đi, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tập trung lực chú ý quay lại xem màn hình máy tính.
Chỉ chốc lát sau, cửa văn phòng bị mở ra, Đường Thu Bạch bưng hai cái ly giấy tiến vào, "Em không biết chị dùng ly nào, nên đã dùng ly giấy, trà, cà phê, uống cái nào?"
Đường Thu Bạch cười, Cảnh Thư Vân nhìn nàng, thu liễm ánh mắt, "Cà phê đi."
"Được." Đường Thu Bạch đến gần đem ly giấy đặt ở trên bàn của cô, lại lui về bên sô pha, "Em không quấy rầy chị, có việc gọi em."
Cảnh Thư Vân cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trong ly giấy, từng vòng gợn sóng dạt hướng ra ngoài, đôi mắt chợt nổi lên từng điểm gợn sóng.
Trong tay cô cầm ly cà phê ấm áp, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua da thịt mềm mịn truyền đến khắp người, hơi nước bồng bềnh che khuất tầm mắt của Cảnh Thư Vân, cô nhẹ nhàng thổi thổi, khẽ khàng nhấp một ngụm.
Cà phê hòa tan ngọt nhiều hơn đắng, ngay lập tức lan tràn toàn bộ khoang miệng.
Công tác xét duyệt vẫn luôn kéo dài rất lâu, thẳng đến một phần báo cáo tài vụ cuối cùng đối chiếu xong, đã là rạng sáng, Cảnh Thư Vân ngẩng đầu, hoạt động cần cổ cứng đờ, mới nhìn thấy Đường Thu Bạch bên kia đã nghiêng dựa vào sô pha ngủ rồi.
Đường Thu Bạch đầu lệch qua một bên, di động từ trong tay tuột xuống một bên sô pha, chân vẫn còn dẫm trên mặt đất, dùng một loại tư thế kỳ quái để ngủ.
Điều làm Cảnh Thư Vân kinh ngạc chính là, rõ ràng ngủ không thoải mái như vậy, khóe môi Đường Thu Bạch vẫn mang theo một tia cười nhẹ.
Cô bỗng dưng thất thần, thời gian phảng phất như dừng lại.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thư Vân đứng dậy, lấy tấm chăn mỏng dự phòng trong phòng làm việc ra đắp lên người nàng, một tay đỡ đầu của nàng, một tay lấy gối dựa, gối dưới đầu nàng, để cho nàng nằm thẳng ngay ngắn trên sô pha.
Đã không còn tiếng click chuột, phòng làm việc trở nên yên tĩnh, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nàng, người đang nằm bất giác khẽ nhíu mày, vươn một tay từ trong chăn ra chắn ánh sáng.
Cảnh Thư Vân đứng dậy tắt đèn, căn phòng trở về một mảnh tăm tối, Cảnh Thư Vân cúi đầu nhìn Đường Thu Bạch đè tay lên mắt, có chút bất đắc dĩ, duỗi tay qua, chạm vào bàn tay đã có chút lạnh, lại bỏ vào trong chăn.
Đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Thư Vân thức đêm tăng ca, có thể nói là từ khi cô công tác về sau đã vô số lần, nhưng chỉ có duy nhất lúc này đây còn có người ở bên cạnh.
Đêm khuya mênh mông vời vợi, con người vượt qua đồng hồ sinh học, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh táo, buồn ngủ dần dần nhạt đi, Cảnh Thư Vân ngồi ở một bên sô pha, nhìn người đang ngủ say.
Trăng non tĩnh mịch thu liễm tia sáng, toàn bộ địa cầu đều tối xuống, nhưng người nhìn nó lại không hề bình tĩnh, độ cong bàn tay nâng lên còn muốn cao hơn một ít so với trước đó.
Đôi mắt đen nhánh ở trong đêm tối trở nên sáng ngời, Cảnh Thư Vân lẳng lặng nhìn người đang ngủ, ánh mắt nhu hòa, cẩn thận lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng, lại ngừng ở khóe môi mang theo độ cong của nàng.
Ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn nàng không hề chớp, giây tiếp theo dường như là vô thức, bàn tay rũ xuống ở một bên của Cảnh Thư Vân chợt chậm rãi vươn tới, dường như là muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng động tác đột nhiên đó ngược lại làm chủ nhân bàn tay giật mình.
Cảnh Thư Vân sắc mặt có chút phức tạp, tay cứng đờ ngừng giữa không trung, qua thật lâu, lại hơi gập ngón tay nhẹ nhàng thu về.
Cà phê đã hoàn toàn lạnh xuống, Cảnh Thư Vân cầm ly giấy đứng ở bên cửa sổ, lang thang nhìn phía xa xăm không có mục tiêu, gió đêm lạnh lẽo đánh úp tới, cuốn theo làn tóc dài cô xõa trên vai, theo làn gió suy nghĩ của cô cũng bay càng xa, người bên cạnh ngủ thật sự sâu, cô lại mạc danh có chút an tâm.
______________________________
Editor: Lâu rồi mới quay lại, đã hứa không drop rồi:v
Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng
Đánh giá:
Truyện Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng
Story
Chương 40
10.0/10 từ 31 lượt.