Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia

Chương 8: Tiên tri


Khi Kế Duy tỉnh lại, trời đã tối đen.


Cậu đang bị còng tay ở trong một phòng khách sạn, nằm trên chiếc giường bốn chân thường gặp trong các bộ phim thần tượng.


Phương Viễn đứng dậy khỏi chiếc ghế cạnh giường, tiến lại gần với vẻ mặt vô cảm.


Trong thoáng chốc, Kế Duy cảm thấy Phương Viễn trông giống như một con robot. Hắn luôn tỏ ra bình tĩnh khi giải quyết mọi chuyện, biết cách thể hiện mình là một nhà đầu tư xuất sắc khi làm việc. Nhưng ở riêng tư, hắn dường như không có cảm xúc của một người bình thường.


Những tên tội phạm b**n th** thường không có khả năng giữ bình tĩnh, còn những người giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu có ‘sở thích’ đặc biệt lại không vô cảm đến thế.


Phương Viễn kì lạ quá.


Kế Duy quyết định ra đòn trước, dùng đôi tay bị còng đánh vào mặt hắn.


Hắn không giải thích hay đe dọa gì, nhưng lông mày hắn càng cau lại chặt hơn, với quyết tâm chế ngự Kế Duy.


Nói gì thì nói, cậu ấy cũng là trai tráng, dù bị còng tay nhưng vẫn có thể vùng vẫy rất lâu. Như con báo đốm lần đầu đi săn, như con linh dương điên cuồng bỏ chạy, bọn họ đuổi bắt nhau trong phòng khách sạn xa hoa.


Phương Viễn gọi cho vệ sĩ nhưng không ai đến, thế là hắn thấp giọng chửi một tiếng rồi gạt chân Kế Duy.


Cậu bị đè úp mặt xuống thảm, hai tay bị khóa chặt. Nếu Phương Viễn phát lực mạnh thì cánh tay cậu sẽ trật khớp, thậm chí là gãy xương.


“Thả tôi ra… Có tiếng gì thế?” Kế Duy giãy giụa.


Phương Viễn cũng nghe thấy tiếng động lạ nên ngước nhìn lên. Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh bên ngoài cửa sổ hắt vào khiến hắn vô thức nghiêng đầu.


Kế Duy thừa cơ thoát thân, quay sang thì thấy có ánh sáng đỏ gần thái dương Phương Viễn.


Bên ngoài cửa sổ là một chiếc trực thăng lơ lửng, bay lên từ phía sau tòa nhà thấp hơn ở phía đối diện.


Có lẽ vì bản năng ưu tiên cứu người, Kế Duy hét lớn rồi đẩy Phương Viễn ra.


Những viên đạn xuyên qua kính, để lại những vết nứt như mạng nhện, xuyên thủng chiếc bàn đọc sách phía sau.



Sau khi ngã xuống, Phương Viễn phản ứng rất nhanh. hắn đưa tay về phía Kế Duy, thế mà cậu cũng vô thức nắm lấy.


Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc hòa lẫn với tiếng kính vỡ. Đèn trong phòng tắt ngóm, những người trên trực thăng không thể tìm thấy mục tiêu.


Đám vệ sĩ của Phương Viễn ngoài hành lang đã biến mất. Hai người đàn ông cao to lạ mặt đang bước ra khỏi phòng chứa đồ ở cuối hành lang, trông như thể bọn họ vừa lẳng lặng giết vệ sĩ rồi giấu xác đi.


Trong lòng Kế Duy rối bời.


Cậu không hiểu tại sao mình lại bỏ trốn với Phương Viễn, có lẽ là vì tình hình quá nguy hiểm, hoặc có lẽ vì cho dù vô tội thì cậu không tránh khỏi cảnh bị giết để diệt khẩu…


Cậu không nhớ rõ Phương Viễn đã tóm lấy mình rồi thoát khỏi tên sát nhân như thế nào, sau đó vào thang máy ở giữa rồi trốn đi. Bọn họ đột nhập vào khu vực làm việc của nhân viên để trộm đi quần áo làm việc bẩn; sau đó, hai người trốn thoát thành công vào bếp qua ống thông gió. Cuối cùng, bọn họ rời đi nhờ ơn xe chở rác của khách sạn…


Đối với Kế Duy, chuyện này ảo ma đến mức vô thực.


Cậu chỉ nhớ ngực mình đau nhói, cổ họng có vị như rỉ sét, chạy nhanh đến nỗi mắt nổ đom đóm.


Khi dừng lại, ban mai đã thay thế ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà. Hai người ngồi dưới cây cầu bên cạnh bờ sông trong nắng, bên bờ kia là một nhóm người lớn tuổi đang chơi mạt chược.


Giờ đây, Phương Viễn không còn giống một nhà đầu tư hay cổ đông lớn có khối tài sản khổng lồ nữa. Mái tóc thường được chải chuốt cẩn thận của hắn giờ xõa xuống trước mắt, khuôn mặt bóng nhờn vì mồ hôi, trên người là bộ đồng phục bẩn mà nhân viên khách sạn thay ra nhưng chưa được giặt.


Tất nhiên, Kế Duy cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả Phương Viễn. Nói gì thì nói, cậu chưa bao giờ đến phòng gym, đúng chuẩn một con mọt sách trong mắt người khác. 


“Cậu có bị đập đầu không?” Phương Viễn hỏi.


“Hả?” Kế Duy bối rối nhìn hắn.


“Mắt cậu dại ra, mặt thì cứ ngơ ngác.”


“Xàm hả, hôm qua… Hôm qua là sao chứ?” Ngoài câu hỏi này, Kế Duy còn có nhiều thắc mắc và cả những lời trách móc. Nếu không vì Phương Viễn, làm gì có chuyện cậu gặp phải cảnh tượng như phim hình sự như thế này.


Phương Viễn thản nhiên trả lời: “Tôi có một số kẻ thù. Ừ thì… Lĩnh vực nào cũng có vài người.”


“Bọn nó muốn giết anh à?”


“Phải giết tôi cho bằng được.”



“Liên quan gì đến tôi? Tại anh kéo tôi vào!”


“Đúng là không liên quan tới cậu, nhưng nếu không chạy thì cậu không sống nổi đâu.” 


“Bây giờ phải làm sao đây?”


Phương Viễn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Giờ tôi mặc kệ, cậu muốn làm gì thì làm; chừng nào giải quyết xong chuyện này, tôi lại bắt cậu tiếp.” 


Kế Duy tức giận đến mức suýt bật cười: “Anh điên rồi hả?”


Ánh mắt của Phương Viễn thực sự giống một kẻ tâm thần, chính hắn cũng không hiểu hành vi của mình có gì kì lạ.


Hắn đang định nói gì đó thì chợt chú ý đến một ông cụ đang ngồi chơi mạt chược bên kia sông. Ông ta liên tục nhìn sang bọn họ trong lúc gọi điện thoại. 


“Đi nhanh, có vấn đề rồi.” Hắn nắm lấy cánh tay Kế Duy rồi kéo người lên.


Phương Viễn nói chẳng sai. Chỉ trong vài giây, tiếng động cơ xe đã vang lên trên con đường vốn yên tĩnh phía trên bờ sông.


Bọn họ đi bộ qua khu vườn gần đó, bước vào khu chợ buổi sáng ồn ào, đông đúc rồi trốn bừa trong một tòa nhà dân cư.


Cả hai nhìn ra ngoài cửa sổ, thở hổn hển. May mắn thay, không có ai đuổi theo họ.


“Bọn nó có hận thù sâu sắc gì với anh vậy?” Kế Duy khom người chống hai đầu gối.


Phương Viễn ủ rũ đáp lời: “Nhiều quá, một lời khó nói hết.”


Kế Duy chính là người bày kế đi ra khỏi khu vực đông đúc. Phương Viễn nghỉ ngơi một chút rồi nói: “Cậu thông minh quá nhỉ.” 


“Cũng thường thôi, tôi học được trên phim đó.”


“Không riêng gì lần này.” Phương Viễn nói: “Tôi cố gắng bắt cậu lâu lắm rồi mà không được, nên tôi mới thấy cậu khá thông minh.”


Kế Duy nghĩ đây chẳng có gì đáng khen: “Cũng bình thường thôi. Anh dùng tài nguyên trong tay để ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm, đương nhiên tôi phải cố hết sức để tránh anh rồi. Như anh cũng bị kẻ thù truy đuổi, anh có đứng đó để chúng đến giết anh không?”


Phương Viễn không nói gì một hồi, như thể đang tiêu hóa ý nghĩa của câu nói này.



Một lúc lâu sau, hắn mới đáp: “Thành thật mà nói, tôi không nghĩ tới chuyện cậu muốn hay không, tôi muốn là được. Thế nhưng ban nãy tôi chợt có cảm giác…” 


“Cảm giác gì?” Kế Duy thầm cầu nguyện hắn đừng nói anh thực sự yêu em.


Phương Viễn nói: “Tôi chợt cảm thấy cậu cũng là một con người giống tôi, chứ không phải một biểu tượng.”


“Tất nhiên tôi không phải một biểu tượng…”


“Tôi từng nghĩ như thế đấy, không riêng gì cậu, mà ai cũng như vậy. Tôi không rảnh để hiểu thứ ‘cảm xúc’ của bọn họ, bởi vì tôi cũng có bản lĩnh của mình,  miễn tôi có thể đạt được mục tiêu của mình là đủ rồi.”


Nghe đến đây, Kế Duy có hơi ngạc nhiên. Phương Viễn đã đưa ra những nhận định chính xác về bản thân: khiêm tốn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng lại từ chối thay đổi.


“Tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện tâm sự với cậu.” Phương Viễn mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Kế Duy thấy hắn cười thật lòng, không phải kiểu cười khi bàn việc làm ăn.


“Ừ, tôi cũng không nghĩ mình sẽ tâm sự với anh.” Kế Duy nói: “Tất nhiên tôi vẫn căm giận anh vì anh liên luỵ tôi.”


“Thế này nhé.” Phương Viễn trả lời: “Sau chuyện này, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”


“Thật sao?”


“Thật. Tôi đâu cần phải lừa cậu. Nếu muốn lừa cậu thì tôi đã nói tôi yêu cậu rồi.”


Đúng là như thế. Kế Duy gật đầu, còn Phương Viễn nói tiếp: “Nếu cậu muốn làm việc cho bất kì công ty nào của tôi sau khi tốt nghiệp, cậu có thể cho tôi biết trước. Tôi hứa sẽ sắp xếp việc làm cho cậu.”


Kế Duy cười nói: “Anh còn không biết tôi làm nghề gì nhỉ?”


“Tôi thực sự không biết, chỉ biết cậu làm trong ngành công nghệ sinh học hay gì đó, nhưng tôi không hiểu rõ về ngành đó. Tóm lại là nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi.”


“Phải chăng đây là lời xin lỗi của anh với tôi à?” 


“Không.” Phương Viễn khựng lại để suy nghĩ và lựa chọn từ ngữ: “Xem như bạn bè thôi.”


Kế Duy cảm thấy hơi lạ khi nghe Phương Viễn nói đến ‘bạn bè’. Hắn giống như một nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết, kiểu người giàu có, kiêu ngạo, xa cách. Đó là kiểu nhân vật rất đặc trưng, nhưng cũng rất xa rời thực tế.


Tuy nhiên, Phương Viễn âu cũng là một người thành đạt. Cho dù tính cách của hắn có kì lạ đến đâu thì hắn vẫn có một số người bạn, ngay cả khi họ không phải là bạn thực sự mà chỉ là mối quan hệ xã giao.



Kế Duy nói: “Tôi không thể giúp anh trong việc kinh doanh được.”


Phương Viễn nghiêm túc trả lời: “Mai mốt cậu sẽ trở thành một nhà khoa học mà. Tôi cũng muốn có bạn làm nghề này.”


Phương Viễn bỏ điện thoại của mình lại khách sạn, nên hắn đã dùng điện thoại của Kế Duy để liên lạc với thư kí và nhân viên an ninh nhằm thông báo vị trí của mình.


Trong lúc chờ đợi, bọn họ ngồi xổm ở hành lang, nói chuyện phiếm như hai thanh niên nhàn rỗi.


Thật khó có thể tưởng tượng chỉ mới mấy tiếng trước, quan hệ giữa bọn họ là kẻ bắt cóc và nạn nhân.


Mấy chục phút sau, cô thư kí và hai vệ sĩ tới đón họ. Một chiếc xe chống đạn đã chờ sẵn ở tầng dưới.


Phương Viễn bước tới trước, yêu cầu thư kí đưa Kế Duy đến một con đường nào đó, còn cậu thì cứ nhìn ra bên ngoài, sợ bọn sát thủ sẽ đến gần.


Vừa quay đầu lại, cậu đã chết lặng vì sợ hãi.


Vệ sĩ của Phương Viễn dí họng súng vào sau đầu hắn ta.


Không ai nói một lời, ngay cả Kế Duy cũng không kịp hét lên. Một tiếng súng rất nhỏ vang lên. Dưới sự hỗ trợ của ống giảm thanh, viên đạn bật ra khỏi nòng súng, Phương Viễn ngã xuống đất, không một tiếng động.


Chứng kiến ​​cảnh tượng này, não Kế Duy gần như ngừng hoạt động. Cậu không có thời gian để suy nghĩ xem liệu những người này được hối lộ bằng tiền, hay là gián điệp của kẻ thù, mà chỉ muốn trốn thoát.


Cậu hoảng loạn quay đi rồi chạy lên lầu, nhưng một giọng nói vang lên phía sau:


“Xử lí bên này luôn đi.”


Cú nổ khiến Kế Duy ngã xuống cầu thang, nằm ngay dưới chân bọn sát thủ.


Khi gặp nguy hiểm hoặc khủng hoảng nghiêm trọng, năm giác quan của con người dường như trở nên trì trệ hơn. Cậu nằm ngửa, thở hổn hển, không thể cử động nhưng vẫn còn tỉnh táo.


Điều cuối cùng cậu nhớ không phải là cơn đau, mà là nòng súng đen kịt trước mặt mình.


Khoảnh khắc ngắn ngủi dường như bị kéo dài ra bởi một lực nào đó. Có lẽ đây là khoảnh khắc người ta nhìn thấy chiếc đèn lồng trước khi chết.


Theo truyền thuyết, khi một người sắp chết, bọn họ sẽ nhìn thấy một cái đèn lồng trước mắt, ôn lại những trải nghiệm sống của mình vào khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng.


Tuy nhiên, Kế Duy nhìn mãi cũng không thấy cái đèn lồng của đời mình. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là: Nếu có khe nứt không – thời gian, nếu chàng trai trẻ với đôi mắt màu vàng kia thực sự tồn tại… Cứu tôi với.


Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Story Chương 8: Tiên tri
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...