Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia

Chương 6: Những cuộc đời khác


Chủ Nhà không thích kết bạn với những vị khách. 


Những Người Tái Sinh không thuộc về khe nứt không – thời gian, đến cuối cùng bọn họ cũng sẽ rời đi. Nhiều người từng hỏi anh rằng: Anh luôn sống một mình sao? Nghe vô lí quá. Ba mẹ anh thì sao? Anh không có anh chị em gì à? Anh có bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn đời chưa? Hay là tôi ở lại với anh?


Tuy nhiên, người đặt ra những câu hỏi cũng đi, bởi lẽ nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy. Khi được thế giới mới gọi tên, Người Tái Sinh rất khó có thể cưỡng lại sức hút này.


Cho dù có kiên trì, cố gắng hết sức để ở lại, thì cũng chỉ được ngày một ngày hai, đến một thời gian sau, bọn họ vẫn sẽ đi. Như trong giấc mơ của Hải Phong, cậu ấy mở một cánh cửa. Đến một ngày nào đó, trong cơn mơ, cậu sẽ thực sự bước vào đó.


Chủ Nhà không cảm thấy ngán ngẩm, vì nơi đây luôn xuất hiện những Người Tái Sinh. Anh không nhớ có bao nhiêu người đã đi đến nơi đây.


Khuôn mặt, giọng nói và số phận của những con người này… Giống như những trang sách chứa đầy những câu chuyện hoá thành những bông tuyết, rơi xuống đất, chất đống dưới chân anh. Chúng che khuất tầm nhìn, cuối cùng tan chảy, cứ một vòng luẩn quẩn như thế. 


Anh chăm chú lắng nghe những câu chuyện, tận tình đưa ra phương hướng, như thể nhà tâm lí học với người bệnh. Mặc dù anh bỏ công bỏ sức, nhưng ấy chẳng phải vì tình bạn. Anh không kết bạn với những vị khách.


Nghĩ đến đây, một giọng nói trong lòng nhắc nhở anh: Mày chưa từng thấy một ‘nhà tâm lí học’ nào cả, mày chỉ biết bọn họ là ai thôi.


Trong suốt thời gian dài như vậy, Chủ Nhà đã từng thắc mắc mình là ai. Anh cũng đã suy nghĩ về những câu hỏi mà Parral và Hải Phong đặt ra.


Nhưng anh không thể có được câu trả lời. Khác với sự hiểu biết kiến ​​thức bên ngoài, anh gần như không hiểu rõ bản thân.



“Liệu chúng tôi có nhớ những gì đã xảy ra ở đây sau khi rời đi không?” Parral hỏi trước khi mở cửa.


Chủ Nhà nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không thể trả lời vì tôi không biết.”


Hải Phong đứng bên cạnh Parral nhìn về phía cửa, hít một hơi thật sâu: “Tôi sẽ cố gắng nhớ, bởi vì tôi không muốn quên cách đi đứng trên đất liền.” 


“Tôi cũng không muốn quên mình đã gặp được cậu.” Parral mỉm cười với đối phương.


Trước đây chưa từng có trường hợp hai Người Tái Sinh cùng bước qua một cánh cửa.



Nhìn bóng lưng bọn họ quay đi và cánh cửa dần tự đóng lại, Chủ Nhà lắc đầu, bước về phía Phòng Tái Sinh màu trắng.


Hiện tại, nơi đây rất yên tĩnh, không có ai đến cả.


Đây chính là nỗi sợ hãi bấy lâu của Chủ Nhà: Có chăng là cách đây rất lâu, chính mình cũng đã chết, sau đó xuất hiện ở đây? Mình đến từ đâu? Thế giới trong kí ức của mình là gì? 


Nếu như vậy, ai là người đã trấn an và chỉ hướng cho mình? Ai đã quyết định giữ mình lại đây?


Anh không thể nhớ, cũng không có cách nào để tìm hiểu.



Trong lúc đang tìm kiếm thông tin luận văn, Kế Duy bắt gặp một trang web có tên ‘Nam tóc đen, mắt vàng, độ tuổi cuối hai mươi’.


Kế Duy là sinh viên cao học ngành Lí sinh học, đang thực hiện thí nghiệm liên quan đến miễn dịch di truyền. Đây là lĩnh vực cậu chưa hiểu rõ, cần phải tra cứu thêm thông tin. Tuy nhiên, trang web cậu tình cờ mở ra lại không phải là một trang web học thuật.


Ban đầu, Kế Duy nghĩ rằng đây là một trang web riêng dành cho những người có sở thích đặc biệt, nghĩa là gu của những thành viên là những người đàn ông tóc đen, mắt vàng, độ tuổi cuối hai mươi… Đến khi nhấp vào, cậu mới nhận ra điều này không đúng. Những bình luận trên trang web có phần hơi điên rồ, cậu đọc qua mà chẳng thể hiểu nổi.


Theo lời bọn họ, có vẻ như ai cũng đang theo đuổi một bóng ma nào đó. 


Bóng ma ấy là là một người đàn ông từ hai mươi lăm đến ba mươi, mái tóc đen, đôi mắt vàng. Trên trang web còn để mấy bức chân dung trông hơi giống vẽ nghi phạm để giải quyết các vụ án, nhưng tất cả đều vẽ cùng một người.


Bài viết trên trang web mô tả người nọ như sau: Mái tóc đen ngắn, đôi mắt màu nâu vàng trong điều kiện ánh sáng bình thường, gương mặt nét nào ra nét đó, không có khuyết điểm. Người này thường mặc áo sơ mi với quần dài giản dị. Vì không gian của anh ấy tự động tương thích với ngôn ngữ nên không thể xác định được giọng nói hoặc tiếng mẹ đẻ.


Tự động tương thích với ngôn ngữ là sao? Kế Duy tìm kiếm khắp trang web, nhiều lần đọc được mô tả khó hiểu này. 


Vì tò mò, cậu bắt đầu thường xuyên truy cập trang web này, mặc dù nội dung của nó chẳng liên quan gì đến luận văn của cậu, mà cậu cũng không có hứng thú với ‘nam tóc đen, mắt vàng, độ tuổi cuối hai mươi’.


Dần dần, cậu đi đến kết luận rằng những người này không nói đùa, mà thực chất rất nghiêm túc với bóng ma đó.


Bọn họ miêu tả anh, tìm kiếm anh, thảo luận về anh, liên tục chứng minh hình ảnh của anh, đối chiếu những thông tin đã biết với nhau… Họ nói người đàn ông này tự xưng là ‘Chủ Nhà’. 


Cuối tuần sau, thành viên trên trang web sẽ tổ chức sự kiện offline. Kế Duy muốn đến tham gia, bởi lẽ bọn họ chào đón bất kì ai có quan tâm, chứ không quan trọng việc người ấy đã gặp ‘Chủ Nhà’ hay chưa.



Nhưng Kế Duy không dám ra ngoài.


Cậu đã sống trong tòa nhà phòng thí nghiệm được bốn tháng, ngủ ở phòng sinh hoạt chung vào ban đêm, ăn uống thì nhờ bạn học mang tới. Cậu thậm chí không muốn đi đến những nơi khác trong trường, nói đúng hơn, cậu tạm thời không dám đi.


Kế Duy không phải là người nghiện công việc, cũng không ru rú trong tòa nhà phòng thí nghiệm chỉ vì bận rộn với dự án nghiên cứu của mình. Cậu vẫn chỉ là một sinh viên, chưa phải là một nhà nghiên cứu đang chuẩn bị chinh phục những đỉnh cao mới của khoa học nhân loại, nên chưa đến lượt cậu trở thành một người nghiện công nghệ như trong phim ảnh. Thực ra, cậu đang trốn một kẻ điên.


Không có từ nào phù hợp hơn để miêu tả người đó ngoại trừ từ ‘kẻ điên’ Phương Viễn – cấp trên của Kế Duy trong thời gian cậu thực tập sau khi tốt nghiệp đại học.


Ngày trước, Kế Duy từng đi làm một thời gian, sau đó trở về trường khi được nhận vào chương trình sau đại học. Trong thời gian thực tập, Kế Duy đã gặp anh Phương. Khi đó, cậu chỉ biết hắn ta là cổ đông của công ty, nhưng không ngờ người này lại có thừa tiền, thừa cả năng lượng đến vậy. 


Công việc của Phương Viễn rất khó để mô tả. Đại loại thì hắn là nhà đầu tư chuyên nghiệp, cổ đông lớn của một số công ty, nói thẳng ra là các tập đoàn tài phiệt.


Ba năm trước, trong nhà vệ sinh công ty, Phương Viễn đang chuẩn bị một cuộc trò chuyện riêng tư đặc biệt với thư kí.


Lúc này, Kế Duy bước vào.


Anh Phương không ngại, bởi vì chẳng ai dám nói gì anh. Nhưng phản ứng của Kế Duy lại nằm ngoài dự đoán của hắn.


Thông thường, phản ứng của người qua đường nằm trong các kiểu sau: một, bọn họ hoảng sợ bỏ đi; hai, bọn họ nói ‘nấu xói’ với nhau vì không biết đó là chủ tịch; ba, cho dù biết có chủ tịch, bọn họ vẫn sẽ tỏ ra khinh bỉ. 


Phản ứng của Kế Duy không thuộc vào ba kiểu trên. Cậu bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, bước tới rồi lịch sự yêu cầu thư kí dịch sang bên trái một chút để cậu có thể rửa tay. Sau khi hoàn thành, cậu còn chỉnh lại áo sơ mi với cà vạt.


Khi cậu định đi, anh Phương lên tiếng: “Cậu không muốn nói gì à?”


Kế Duy bối rối quay đầu lại, suy nghĩ một lát” nghĩ thầm: “… Cố lên nha?”


Suy nghĩ của Kế Duy rất đơn giản, rằng đó là chuyện riêng của người khác, cậu không nên để ý quá. 


Tuy nhiên, anh Phương lại hiểu hành vi của cậu là ‘người này rất thú vị’. Từ đó trở đi, hắn nảy sinh hứng thú mãnh liệt với cậu. 


Từ ‘hứng thú mãnh liệt’ đến ‘điều tra chi tiết’, từ ‘phái người giám sát trong giờ làm việc’ đến ‘âm thầm theo dõi hành tung’, hành vi này từng bước leo thang, sự tò mò của Phương Viễn ngày càng trở nên đáng sợ.


Nhận ra có gì đó sai sai, Kế Duy xin thôi việc.



Khoảng hai năm trước, cơn ác mộng đầu tiên trong cuộc đời của Kế Duy đã xảy ra. Anh Phương đã tìm thấy cậu (thực ra, hắn ta muốn tìm cậu lúc nào chẳng được), rồi ép cậu vào trong xe.


Trong phòng khách sạn hắn đã đặt trước, Kế Duy bị hai vệ sĩ kè kè, Phương Viễn nói cái gì mà ‘muốn nói chuyện với em một cách sâu sắc hơn’. Ai có mắt đều hiểu chuyện tiếp theo sẽ không tốt lành gì. 


May mắn thay, khách sạn đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, chuông báo cháy đã cứu được Kế Duy, còn Phương Viễn không được toại nguyện.


Từ lần trốn thoát ấy, những gì xảy ra tiếp theo là một cơn ác mộng dài.


Bất kể Kế Duy ở đâu hay đang làm gì, cậu đều có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phương Viễn và đám tùy tùng máy móc, ít nói kia.


Trên thực tế, Phương Viễn không hề ‘theo đuổi’ Kế Duy. Hắn không phải là kiểu tổng giám đốc thích chạy theo cô giúp việc trong các bộ phim thần tượng, mà chỉ có suy nghĩ khác với người bình thường thôi.


Đây không phải là theo đuổi, thậm chí không phải cách theo đuổi ‘biến chất’.  Phương Viễn không có yêu cầu gì đối với Kế Duy, không yêu cầu cậu ‘ở lại làm người của tôi’ hay ‘nếu từ chối sẽ có chuyện’, càng không có ‘em không giống những người khác, em không yêu tài sản của anh’ các thứ các kiểu. 


Phương Viễn chỉ đơn giản là thấy hứng thú với cậu.


Hắn ta không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để bắt cóc Kế Duy, trong khi cậu thì ngày ngày sống trong sợ hãi, cố gắng không để hắn thực hiện được mục đích. Kế Duy đã cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhiều tổ chức khác nhau, nhưng có lẽ vì không có tổn thương thực tế, nên không ai tin những gì cậu nói.


Sống trong sợ hãi là thế, nhưng Kế Duy không hề yếu đuối. Mấy ngày đen tối này, cậu vẫn kiên trì làm những gì mình muốn làm, không muốn từ bỏ cuộc sống mà mình muốn theo đuổi.


Vài tháng trước, có lẽ Phương Viễn bận rộn với công việc nên ít xuất hiện hơn. Kế Duy nắm bắt cơ hội này để chuyển đến tòa nhà phòng thí nghiệm của trường.


Xe và người của Phương Viễn xuất hiện nhiều lần, nhưng đều không thể đưa cậu ra ngoài được.


Phương Viễn hết cách nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, theo dõi. Cho dù có khả năng một tay che trời, hắn cũng không muốn gây ra vụ án hình sự trước công chúng.


Ngày qua ngày, những người theo dõi ngày càng thưa dần rồi biến mất. Có vẻ như Phương Viễn đã bỏ cuộc, tìm được điều gì đó thú vị hơn nên không còn quan tâm đến Kế Duy nữa.


Suy cho cùng, hắn chưa bao giờ có ý định theo đuổi cậu, cũng chưa bao giờ đưa ra lời hứa nào (thậm chí là tuyên bố muốn độc chiếm gì đó). Kế Duy chỉ là món đồ chơi thỏa mãn trí tò mò của hắn, chứ không phải chấp niệm sâu sắc.


Từ lúc thấy tin tức về buổi gặp mặt offline của trang web, Kế Duy đã dành khoảng một tuần để cân nhắc. Cuối cùng, cậu quyết định đánh cược.


Đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm sau bốn tháng.




Tại quán cà phê được bao trọn, một chàng trai trẻ tuổi, có ngoại hình bước lên sân khấu gỗ nhỏ.


Cậu ấy thử micro rồi bắt đầu nói: “Trong số những người có mặt tại đây, chắc hẳn có một số người hoàn toàn không tin chúng tôi. Thật vậy, câu chuyện này rất kì lạ, rất khó tin, trừ khi các bạn được tự mình trải nghiệm. Sau khi nghe chúng tôi miêu tả về người đàn ông tóc đen, mắt vàng, độ tuổi cuối hai mươi, hẳn bạn đã thầm chế giễu, nghĩ rằng chúng tôi đang tìm kiếm sự chú ý. Nhưng điều đó không quan trọng, vì chúng tôi không nhắm đến sự tin tưởng tuyệt đối, mà là tạo ra càng nhiều tiếng nói càng tốt, để kết nối với những ai đã từng nhìn thấy người đàn ông đó. Chúng tôi chẳng trông mong rằng tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng anh ấy có thật.” 


Trước bài phát biểu này, có bốn người vừa kể bốn câu chuyện ​​ lùng.


Bọn họ kể rằng mình đã chết ở thế giới khác, sau đó tỉnh dậy trong một khe nứt không – thời gian kì lạ, nơi họ học được rất nhiều kiến ​​thức chưa từng có, rồi được một thế lực đưa đến thế giới hiện tại. Khi đến đây, bọn họ đã vượt qua nhiều khó khăn, dần có một cuộc sống ổn định.


Trong khe nứt không – thời gian ấy, tất cả đều gặp cùng một người đàn ông. Anh ấy có mái tóc đen, con ngươi vàng, nét mặt cân đối nhưng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là một người giữa biển người, hay một gương mặt bình thường trong cõi mơ.


Kế Duy ngồi trên ghế sofa ở góc phòng. Cậu ấy đã đến địa điểm offline của trang web một cách suôn sẻ, không gặp phải kẻ b**n th** nào.


Cậu không tin những người này đã từng chết, nhưng cậu tin có một sức mạnh nào đó đã gắn kết họ lại với nhau, có lẽ là một ám thị tâm lí liên quan đến thôi miên, hoặc một kiểu thay đổi tâm lí đám đông.


Trong bốn người vừa nói, người đàn ông tóc vàng có nét ngoại quốc là một nhà thám hiểm chính hiệu, một chàng trai cao ráo tóc đen làm nghề nhân viên cứu hộ hồ bơi, cô gái tóc dài đến bắp chân là một ca sĩ quán bar, và người đàn ông đẹp trai với vẻ nữ tính – người vừa kể chuyện, là nhân viên phục vụ tại quán cà phê này.


Nhà thám hiểm kể cậu ấy vốn thuộc về một thế giới có công nghệ phát triển, từng lang thang khắp thiên hà, thậm chí còn gặp gỡ bạn bè từ các hành tinh khác. Thật không may, người bạn của cậu đã phản bội và g**t ch*t cậu. Sau khi chết, cậu tỉnh dậy ở ‘khe nứt không – thời gian’. 


Câu chuyện của người cứu hộ như sau: cậu ấy vốn không phải là con người, mà là một loài tên ‘tuyền tiên’. Cậu từng bị con người quyến rũ, tự nguyện biến đổi cơ thể mình để trở thành con người. Tuy nhiên, thay vì kết bạn với cậu, người ta quyết định đối xử với cậu như một vật thí nghiệm. Cuối cùng, cậu bị tra tấn đến chết.


Sau đó, cậu còn nói thêm một câu: Nhưng bây giờ, cậu tự nhận mình là một con người, có cảm giác như ở nhà, không khác gì những người ở đây.


Cô gái kể với mọi người rằng cô từng là công chúa của một đất nước yếu, thiếu thốn tài nguyên. Bị ép kết hôn với một người đàn ông thuộc dân tộc khác mà mình chưa từng gặp, cô sống cuộc đời đau khổ, buồn tẻ trong nhiều năm. Một thời gian sau, một cuộc chiến tranh nổ ra giữa dân tộc ấy với chính đất nước của cô. Vì quê hương, cô đã cầu xin người chồng hiếu chiến của mình giúp đỡ, nhưng hắn tự tay g**t ch*t vợ mình. Cô tỉnh dậy trong một căn phòng trắng nằm giữa khe nứt không – gian. Một người đàn ông trẻ với mái tóc đen và đôi mắt vàng đã mời cô ở lại, để cô ở lại đó tầm một tháng, đến khi cô bị một thế lực nào đó thu hút đến thế giới hiện tại.


Trải nghiệm của nhân viên phục vụ quán cà phê thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn: Cậu ấy đến từ một thế giới có nhiều hơn hai giới tính. Tuy con người vẫn trông như nam với nữ, nhưng một số người đàn ông có thể mang thai và sinh con, một số người phụ nữ có thể khiến người cùng giới hoặc khác giới mang thai. Cậu từng là một người đàn ông có thể sinh con (khi cậu kể đến đây, ai nấy đều im lặng, thậm chí không đặt câu hỏi; có lẽ bọn họ đều sốc vì câu chuyện li kì này). Không dừng lại ở đó, cậu phải chịu đựng sự giam giữ bất hợp pháp tàn bạo, sống cuộc đời nô lệ mà không được nhìn thấy ánh mặt trời. Khi không may mang thai rồi bị sảy thai, cậu bị tên giết người đối xử một cách tàn nhẫn, cuối cùng chết đi.


Nhân viên phục vụ nói cậu đã chết đi một lần rồi tỉnh lại nên không còn khả năng mang thai hay sinh con nữa, kiểu như cơ thể cậu đã được khe nứt không – thời gian thay đổi vậy.


Bây giờ, cậu đã quen với thế giới mới, cũng là nơi hiện tại. Cậu đã quen với việc chỉ có hai giới tính là nam và nữ, thậm chí cậu cũng đã có bạn gái.


Câu chuyện của ba người đầu tiên đã đủ kì lạ, đến trải nghiệm của nhân viên quán cà phê thậm chí còn li kì, gây sốc hơn.


Kế Duy rất bối rối. Kể cả bịa chuyện thì cũng ít ai kể ra một câu chuyện khó tin như thế. Miệng lưỡi dẻo quẹo nửa ngày, nếu không ai tin thì có nghĩa lí gì đâu?


Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Story Chương 6: Những cuộc đời khác
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...