Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia

Chương 1: Khách và chủ nhà.


Cậu đã chết trước khi tỉnh lại.


Vào một đêm tuyết tháng Mười Hai, cậu mặc chiếc áo choàng trắng mỏng, quỳ trên phiến đá hành lang lạnh lẽo, uống hết li rượu độc.


Cậu không muốn chết, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Cậu không còn hi vọng phản kháng; cho dù có bị sỉ nhục, cho dù không cam tâm, cậu cũng chỉ còn đường chết. Bởi lẽ những thứ đang chờ cậu phía trước còn tàn khốc hơn. 


Cậu chết chưa được bao lâu thì tỉnh lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thậm chí không thể nhớ rõ mình đã làm gì, khoan nói đến chuyện mình đang ở đâu.


Cậu dần nhớ ra li rượu độc, sau đó kinh ngạc ngồi dậy. Cậu cúi đầu nhìn tay chân, sờ lên ngực thì thấy thân thể còn ấm; trông cậu không giống như đã biến thành ma.


Cậu đứng dậy nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng có mái vòm màu trắng như tuyết, các bức tường cong cong. Nơi này rất nhỏ, chỉ đủ cho ba đến năm người đứng, không có cửa sổ, không có cửa ra vào, cũng không có đèn nhưng lại rất sáng.


Cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Một cánh cửa chợt xuất hiện trên bức tường trống; một người đàn ông ăn mặc kì lạ bước vào.


Người đàn ông này có vẻ ngoài tuấn tú và vẻ mặt hiền lành, tay chân cũng khá giống như người thường, ngoại trừ đôi mắt màu vàng.


“Chào cậu.” Người đàn ông có đôi mắt vàng lên tiếng: “Chào mừng đến… Tôi không biết diễn tả nơi này như thế nào, nhưng nói chung là chào mừng nhé. Cậu có thể gọi tôi là ‘Chủ Nhà’; trước đây, có vị khách đặt biệt danh cho tôi như thế. Xem cách ăn mặc của cậu, có lẽ cậu đến từ đất nước phương Đông cổ xưa nào đó. Bộ quần áo tôi đang mặc được gọi là ‘sơ mi’ và ‘quần tây’. Tôi sẽ cố gắng trả lời câu hỏi của cậu, cho đến khi cậu chọn được con đường tương lai cho bản thân, cậu hiểu chưa?” 


Đối mặt với một loạt những câu tường thuật dồn dập này, người vừa tỉnh dậy lắc đầu: “Chưa hiểu.”


“Tên cậu là gì?” Người đàn ông tự xưng là ‘Chủ Nhà’ hỏi.


“Ưu Tễ.”


“Hả, đây là tên nam sao? Nghe Mary Sue ghê…”


“Mary Sue là gì?”


Chủ nhà dựa vào cửa, nhìn Ưu Tễ từ trên xuống dưới: “Cậu đến từ đâu?”



“Tôi đến từ kinh thành…”


“Không, không, không. Cậu phải nói địa danh cụ thể, đừng nói ‘kinh thành’. Nhiều không – thời gian có ‘kinh thành’ lắm, tôi không biết cậu đang nói đến nơi nào.”


Ưu Tễ khó hiểu nhìn đối phương: “Anh là người nước ngoài à?”


Chủ Nhà thúc giục: “Cậu mau nói cho tôi biết cậu là người nước nào, thành phố nào?”


“Tôi đến từ Hoán Ngọc Thành. Hồi mười lăm tuổi, tôi được chọn vào hậu cung của Thuỵ Đế. Từ đó, tôi trở thành vợ lẽ và sống trong hậu cung.”


Nghe cậu nói như vậy, Chủ Nhà vỗ tay, vẻ mặt bừng tỉnh: “À! Hẳn rồi! Đây không phải là một địa danh có từ Trung Quốc cổ đại. Tôi cũng không nghĩ cậu đến từ đó, vì tôi đã từng gặp một người ở không – thời gian ấy. Cách ăn mặc của chị rất giống cậu, nhưng khí chất lại rất khác. Chị gieo mình xuống sông, tay cầm hộp trang sức… Bỏ đi, cái này không quan trọng, mai mốt nói tiếp. Bây giờ, cậu trả lời những câu hỏi của tôi…”


Ưu Tễ chờ anh nói tiếp.


Chủ Nhà hỏi: “Ở đất nước… Không, ở không – thời gian của cậu, thế giới đó… Có bao nhiêu giới tính? Cậu có hiểu ‘giới tính’ là gì không? Ý là có bao nhiêu kiểu người? Có nam với nữ không?”


Đối với Ưu Tễ, câu hỏi này hơi vớ vẩn, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Tất nhiên là nam hay nữ rồi.”


“Thật hả? Không phải sáu à? Alpha, omega, beta, ger cái gì đó…” 


Ger (âm Hán Việt là ‘ca nhi’) là những người đàn ông có khả năng sinh sản với đặc điểm nhận dạng là nốt ruồi son ở đâu đó trên cơ thể, thường là giữa lông mày.


“Sáu cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới…”


Chủ Nhà nhìn mái tóc dài ngang lưng, bộ quần áo lụa, cổ tay và mắt cá chân gầy gò, nhợt nhạt của Ưu Tễ rồi hỏi: “Ừm, cậu là nam hay nữ?”


“Đương nhiên là nam.” Thực ra, trang phục của Ưu Tễ rất mỏng, nhìn thoáng qua là thấy cậu không có nét gì nữ tính.


“Như vậy, ở thế giới của cậu, đàn ông có thể vào cung để làm thê thiếp?”


“Không chỉ vào hoàng cung đâu, vào nhà dân cũng được.” 



“Hoàng đế của cậu là nam hay nữ?”


“Trước kia đã từng có nam, cũng đã từng có nữ. Thuỵ Đế bệ hạ hiện tại thì là đàn ông.” Nhắc đến người này, Ưu Tễ không khỏi cảm thấy nhói lòng. Đó là người mà cậu tôn trọng, yêu thương; nhưng đến cuối cùng, Thuỵ Đế lại tin vào lời buộc tội sai trái của kẻ phản bội, đưa cho cậu một li rượu độc.


Chủ Nhà lại hỏi: “Người bình thường thì sao? Đàn ông bình thường cũng lấy nhiều chồng sao?”


“Cái này lạ lắm à? Miễn là chủ gia đình, bất kể nam hay nữ, cũng có thể tùy ý kết hôn. Ba tôi lấy mẹ tôi, trên tôi có hai chị, nhưng các chị không làm chủ gia đình mà kết hôn với những nhà khác. Người thì cưới một thương nhân bình thường, người còn lại trở thành vợ lẽ trong cung Quận chúa.”


Chủ Nhà lẩm bẩm: “Không – thời gian này hay thật đấy.” Anh nói rồi quay người ra khỏi căn phòng màu trắng.


Ưu Tễ cũng muốn đi theo anh ra ngoài, nhưng cậu hơi sợ.


“Cậu không đi sao?” Chủ Nhà gọi lại: “Phòng đó chỉ là ‘ga đưa đón’ thôi, bên trong chẳng có gì cả, chán lắm. Đi thôi, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe về nơi này.”


Ưu Tễ thận trọng bước ra khỏi cửa. Sau khi cậu bước ra, bức tường phía sau hoàn toàn đóng lại.


Bọn họ đang đứng trong một hành lang dài, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối. Hai bên có những cánh cửa gỗ gụ một cánh. Nhìn sơ qua, nơi đây phải có ít nhất một trăm căn phòng.


Chủ Nhà xua tay, một cầu thang được hạ xuống từ trần hành lang.


Ưu Tễ cầm chiếc áo lụa, đi lên treo theo chân Chủ Nhà. Phía trên này là một căn phòng rất rộng rãi, sáng sủa.


Cách bài trí của căn phòng hơi lạ. Nó khác với đất nước của Ưu Tễ, cũng khác với phong cách nước ngoài trong ấn tượng của cậu.


Tường sơn màu xanh da trời sáng, trên bàn và tủ thấp có nhiều thứ đồ trang trí nhỏ mà cậu chưa từng thấy trước đây. Nội thất sáng màu, không được chạm khắc, nhưng trông vẫn rất trang nhã, đẹp mắt. Căn phòng có ba bộ nội thất như thế, trong đó, các bức tường được tạo nên bằng giá sách. Những cuốn sách trên đó có hình dạng kì lạ, nhưng Ưu Tễ có thể hiểu được hầu hết các từ trên gáy sách.


“Nào, ngồi đi.” Chủ Nhà ra hiệu cho Ưu Tễ ngồi xuống món nội thất mềm, trông như ghế dài. Tất nhiên, lúc sau cậu mới biết nó được gọi là ‘sofa’. 


“Tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu.” Chủ Nhà ngồi đối diện Ưu Tễ: “Tôi sẽ mở hết sách vở lẫn tri ​​thức ở đây cho cậu. Nếu cậu cần câu trả lời, tôi sẽ nói cho cậu nghe tất thảy. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể giải thích cho cậu biết nơi này thế nào, bởi vì bản thân tôi cũng không rõ.”


Ưu Tễ lại không hiểu nữa.



Chủ Nhà vỗ nhẹ vào sau đầu: “À, tôi nói một hơi như vậy, chẳng trách cậu cảm thấy bối rối. Thôi thì chúng ta giải quyết từng vấn đề một đi.”


Từ những cuộc trò chuyện và hỏi đáp, Ưu Tễ dần dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình.


Trước khi tỉnh dậy, cậu đã chết. Cậu qua đời ở đất nước, ở thế giới mình từng sống.


Sau đó, cậu tỉnh dậy ở đây – một nơi không tên, không định nghĩa, không nguồn gốc. Chủ Nhà nói nơi này có thể được xem như ‘khe nứt không – thời gian’, nhưng anh nghĩ cách gọi này cũng không chính xác. 


Ưu Tễ không phải là người đầu tiên đến đây. Trước cậu, Chủ Nhà đã đón tiếp vô số người sau khi bọn họ qua đời. Những người này chết, không bao giờ có thể quay trở lại với người thân và bạn bè cũ của mình nữa. Thay vào đó, bọn họ sẽ tỉnh dậy trong căn phòng mái vòm màu trắng, rồi gặp được Chủ Nhà.


Giống như Ưu Tễ lúc này, bọn họ sẽ nói chuyện với Chủ Nhà ở đây, tìm hiểu và cân nhắc, đến khi đưa ra quyết định để đi đến thế giới tiếp theo.


Ừ, có một thế giới khác dành cho bọn họ.


Trong hành lang vô tận, đằng sau mỗi cánh cửa là một không – thời gian khác nhau.


Chủ Nhà đoán những người này bắt buộc phải chết trong không – thời gian nguyên bản, nhưng cuộc sống của họ vốn không nên chấm dứt. Vì vậy, có một thế lực vô hình kéo bọn họ đến đây, mang năng lượng sống vẫn đang cháy của bọn họ sang một không gian mới.


Những người nọ thường ở trong ‘phòng riêng’ của Chủ Nhà một thời gian, kể về nỗi đau trong quá khứ của họ, tìm một số cuốn sách trên giá để đọc, mở rộng tâm trí, xoa dịu trái tim, thấu hiểu vũ trụ rộng lớn đến không tưởng.


Sau đó, bọn họ đưa ra lựa chọn.


Cuộc sống mà bọn họ mong muốn sẽ dần hiện lên trong lòng mỗi người, chứ không phải là cuộc sống bị người khác chi phối.


Khi đã lựa chọn xong, Chủ Nhà sẽ đưa họ trở lại hành lang dài vô tận. Những người ấy sẽ tìm đến cánh cửa mình phải mở, bước vào rồi chào tạm biệt chủ nhà.


Chủ Nhà không biết sau đó sẽ như thế nào. Anh chỉ có thể đưa những người sống đến đây thôi.


“Tôi không thể rời khỏi nơi này.” Chủ Nhà giải thích: “Tôi không nhớ mình đã ở đây lúc nào, đến lúc nhớ được thì tôi đã có mặt ở đây rồi. Tôi tìm thấy mọi kiến thức và phương tiện giải trí, nhưng tôi không thể rời đi. Tuy nhiên, tôi không cô độc, bởi lẽ tôi luôn được tiếp đón những người như cậu. Những cuộc trò chuyện rất thú vị, mà tôi cũng rất thích nghe những câu chuyện từ không – thời gian khác nhau.”


Chủ Nhà nói anh đã gặp rất nhiều loại người khác nhau, có nghĩa là bọn họ nói những ngôn ngữ khác nhau. Thế nhưng, kì diệu thay, chỉ cần ở trong thế giới khe nứt này, ai cũng có thể giao tiếp với Chủ Nhà, đồng thời đọc hiểu được sách vở trong phòng.



Cuộc trò chuyện giữa Ưu Tễ và Chủ Nhà kéo dài rất lâu. Lúc đầu, cậu không thể hiểu được nhiều từ lẫn câu. Từng từ riêng lẻ thì cậu hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì cậu không thể hiểu được. Chủ Nhà kiên nhẫn giải thích cho cậu; dần dần, cuộc trò chuyện giữa hai người ngày càng trôi chảy hơn.


Lâu rồi Ưu Tễ mới thoải mái chia sẻ với người khác như thế.


Giờ đây, cậu có thể hỏi bất cứ điều gì mình muốn, bày tỏ bất cứ điều gì mình nghĩ mà không cần phải quỳ xuống đất cầu xin lòng thương xót, hoặc cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói. Cậu không còn ngại nói ra cảm xúc thật của mình nữa.


Sau khi hiểu đại khái những gì Chủ Nhà nói, Ưu Tễ bắt đầu kể vắn tắt kiếp trước của mình.


Như cậu đã nói, ở thế giới cậu sống, nam có thể lấy nam, nữ cũng có thể lấy nữ. Tất nhiên, phần lớn các cuộc hôn nhân vẫn là giữa nam và nữ. Cậu đẹp trai từ khi còn nhỏ, nhưng tiếc là tính cách nhút nhát, thể trạng yếu đuối. Ba cậu nói những người đàn ông như cậu thường kết hôn với người khác, thế là gia đình cũng dạy cậu theo hướng đó. 


Đến thời niên thiếu, cậu được tuyển chọn vào hoàng cung. Những tưởng cậu có thể toả sáng, nhưng trên thực tế, đó là khởi đầu của một cơn ác mộng…


Ưu Tễ nói đến đây, Chủ Nhà không khỏi chen vào: “Tôi đoán được phần sau rồi, gì mà tranh đua quyền lực hoàng cung, âm mưu các thứ các kiểu. Tôi từng đón tiếp những nạn nhân của những cuộc đấu đá này rồi, chẳng hạn như những cung nữ bị lôi ra ngoài đánh chết. Tôi cũng biết chút chút mấy chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nam phi tranh đấu trong cung đấy.”


Cuộc sống trước đây của Ưu Tễ khá giống với tưởng tượng của Chủ Nhà, nhưng có thêm một vị vua tính khí thất thường nữa. 


Trong lúc trò chuyện, có nhiều lúc Chủ Nhà muốn hỏi: Cậu không phản kháng sao? Cậu là đàn ông… À không, đừng nói về giới tính, ít nhất thì cậu cũng là con người mà. 


Nhưng anh không hỏi, bởi vì anh biết quan điểm của anh đến từ không – thời gian khác, không thể áp dụng vào thế giới của Ưu Tễ.


Ưu Tễ phải chịu đủ mọi hình thức bắt nạt và sỉ nhục vì tính cách yếu đuối. Nhưng cậu chỉ có thể làm đến thế thôi, vì đây là lối sống cậu đã quen từ khi còn nhỏ.


Cuối cùng, bọn họ nói về ‘thế giới tiếp theo’ – tương lai của cậu.


Ưu Tễ vẫn còn sống. Cậu có thể lựa chọn một cuộc sống mới.


Nhưng Ưu Tễ rất lo lắng, cậu hỏi: “Cho dù có bước qua một cánh cửa nào đó, tôi cũng không thể trở thành một chàng trai hay một cô gái dũng cảm. Kẻ vô dụng như tôi chỉ biết lấy lòng người khác, sau đó bị lăng mạ, bị bỏ rơi. Tóm lại là chẳng được cái tích sự gì.” 


“Đừng vội lựa chọn.” Chủ Nhà nói: “Cậu có thể ở lại đây thêm một thời gian, làm quen với các tri thức. Những thứ này…” Anh chỉ tay về phía giá sách: “Đều là những kiến ​​thức thông thường ở tất cả các vũ trụ, không chỉ giới hạn ở một hoặc hai nơi. Cậu cũng có thể xem phim và nghe nhạc ở đây. Để tôi chỉ cho.”


Dù không hiểu ‘phim’ nghĩa là gì nhưng Ưu Tễ vẫn gật đầu.


Để có thể thay đổi, cậu hi vọng mình có thể đi từng bước một, dù chỉ là một bước nhỏ.


Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Truyện Cánh Cửa Trong Khe Nứt - Matthia Story Chương 1: Khách và chủ nhà.
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...