Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng
C52: Không mặc
Nói ra thật không phải Tô Đan Chi chạy về méc cha méc mẹ, anh ta chỉ là vô tình nhắc đến cái tên Hạng Nghiêm khi đang nói chuyện với cha của anh ta.
“Đan Chi, đại thiếu gia của Hứa gia, cuối tuần này con đi gặp cậu ta đi.”
Tô Định không hề là thương lượng mà chỉ là nói cho Tô Đan Chi biết thôi.
Tô Đan Chi trước nay quả thật là được cưng chiều mà lớn lên, ba anh ta vốn chưa từng ép buộc anh ta cái gì. Cho nên khi nghe thấy điều này, Tô Đan Chi sững sốt thấy rõ.
“Ba, con…”
“Đan Chi, không phải ba muốn ép con. Nhưng mà con cũng đã lớn rồi. Ba không ép con chấp nhận người ta liền, có thể trước gặp gỡ, tìm hiểu xem có hợp không…”
Tô Đan Chi cắt ngang lời ông ta: “Ba, con đang thích một người rồi.”
“Ồ?”
Tô Định kinh ngạc, sau đó không có giận mà mềm mỏng hỏi: “Là ai? Tên gì? Gia thế ra sao?”
Sớm biết ông sẽ hỏi như vậy, cũng là điều đương nhiên thôi nhưng Tô Đan Chi vẫn ngập ngùng đáp: “Cậu ấy tên Hạng Nghiêm…”
“Hạng Nghiêm?”
Nhưng Tô Định chỉ vừa mới nghe cái tên này đã giật mình: “Họ Hạng?”
“Hạng gia ở Vạn Lý?”
Tô Đan Chi không kịp phản ứng, sau đó hơi lắp bắp nói: “Con không rõ lắm.”
“Không sao, con nói cho ba biết, cậu ta là sinh viên trường con? Khoa gì? Năm mấy? Ba tìm hiểu.”
Tô Định ngoài mặt vẫn bình thản hỏi.
Tô Đan Chi bị sự nhanh nhẹn của ông ta làm luống cuống, khi đó đều là vô thức trả lời những câu hỏi của ông ta.
Về sau Tô Đan Chi chỉ biết Tô Định sau khi điều tra xong thì vô cùng tán thành mình theo đuổi Hạng Nghiêm, cũng biết Hạng Nghiêm là người Hạng gia ở Vạn Lý, một gia tộc không hề thua kém Tô gia còn ẩn ẩn hơn.
Anh ta ngĩ rằng nếu có sự hậu thuẫn của ba mình, khả năng có được Hạng Nghiêm là tuyệt đối, mình chẳng sợ gì nữa mà lấy lại được tự tin tiến về phía trước. Anh ta lại không biết Tô Định sau đó đi tìm Lộ Kiều nói chuyện, mới vỡ lẽ ra Cố Giản là con trai riêng của Lộ Kiều. Bản thân Tô Đan Chi còn thấy thật là xảo chứ nói chi là Cố Giản.
Giờ lại thấy Lộ Kiều một mực đứng về phía mình, Tô Đan Chi càng thêm tự đắc, ánh mắt nhìn về phía Lộ Kiều, người phụ nữ cha mình đến tuổi xế chiều còn rước về thuận mắt đi một chút.
Hạng Nghiêm không biết chuyện này còn dính dáng tới mình. Lúc Cố Giản còn đang đi gặp mẹ của cậu chưa về, hắn ở trường lại nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Con trai, ở trường thế nào?”
Giọng mẹ Hạng từ trong điện thoại văng lên, mang theo vị đạo khó lường. Hạng Nghiêm cảm nhận được, bất giác thẳng lưng dựa vào ghế chăm chú nghe điện thoại.
“Mẹ có chuyện gì thì nói đi, đừng đánh thái cực quyền với con nữa.”
“Tiểu tử thúi, nói chuyện với mẹ thế à!”
Mẹ Hạng mắng thì mắng, sau đó vẫn tằng hắng nói ra ý đồ của mình: “Chuyện là vầy… Sắp tới sinh nhật ba con. Chắc con không quên chứ.”
Hắn đương nhiên là không quên rồi. Nhưng cứ bởi mẹ hắn nói chuyện bằng giọng điều nặc mùi âm mưu quỷ kế, cho nên hắn liền không cho rằng việc này đơn giản như hắn nghĩ nữa.
Quả thật Hạng Nghiêm nghĩ không sai. Nhưng từ đầu chí cuối mẹ hắn chỉ nói hôm sinh nhật ba bảo hắn trở về dự tiệc chứ không chịu để lộ chút tin tức nào.
Chưa chi mà Hạng Nghiêm đã cảm thấy này không phải tiệc sinh nhật mà là hồng môn yến của mình.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đáp được, đảm bảo sẽ không quên rồi cúp máy.
Thời điểm đó ở Hạng gia.
Mẹ Hạng sau khi cúp điện thoại với Hạng Nghiêm xong liền quay qua nói chuyện với mấy con người từ lúc bắt đầu đã ngồi sẵn xung quanh bà.
“Mọi người thấy thế nào? Liệu có ổn không?”
“Nó sẽ thích chứ?”
Dì Hạng không được chắc chắn lắm.
“Có gì mà không thích!”
Ba Hạng lại xua tay: “Thanh niên trai tráng mười tám tuổi đầu là thời điểm khí huyết mạnh mẽ, không dành thời gian tìm bạn đời thì còn làm gì nữa.”
“Nhưng mà chắc gì nó sẽ thích người chúng ta chọn cho?”
“Cũng đâu bắt nó phải thích. Hôm đó nhiều người như vậy, nhất định có thể nhìn trúng một người đi.”
Tiệc sinh nhật của gia chủ Hạng gia, không nói toàn là người có tiếng tăm tham gia, tiểu thư thiếu gia nhà bọn họ cũng đủ xứng đôi với Hạng gia. Chỉ cần Hạng Nghiêm thích một người là đủ rồi.
“Thôi đừng nói nữa, đến lúc đó cứ nhìn xem là được.”
Ông nội Hạng chốt một câu đúng điểm mấu chốt.
Buổi họp mặt gia đình lấy kết quả này kết thục tại đây.
Lúc đó Hạng Nghiêm còn chưa biết gì.
Hắn định đi đón Cố Giản, nhưng vừa đóng cửa muốn xuống lầu thì lại nhìn thấy Cố Giản xuất hiện ở đầu cầu thang tầng bốn.
“Cậu định đi đâu sao?”
Cố Giản là người lên tiếng trước, cậu là bất ngờ khi thấy Hạng Nghiêm muốn ra ngoài.
Hôm nay là ngày nghỉ, thật ra Hạng Nghiêm muốn ra ngoài cũng là bình thường.
“Không có, định đi đón anh.”
Hạng Nghiêm vừa lắc đầu vừa thuận tay mở cửa phòng ra.
Cố Giản theo hắn vào phòng.
“Cậu đã biết bao giờ tôi về đâu mà đi đón?”
Hạng Nghiêm có cảm giác ngữ khí của Cố Giản khi nói chuyện với hắn nhẹ hơn bình thường. Hắn không rõ, nhưng cũng không ngại hắn nhẹ giọng đáp lại: “Gọi điện thoại thôi. Nếu anh về đến cổng trường thì xuống cổng ký túc xá đón.”
Cố Giản bị hắn chọc cười, tâm tình đang khó chịu cũng bay đi mất.
Dù sao chuyện đã rồi, cậu không bận tâm thái độ của mẹ mình nữa thì cần gì phải để trong lòng chuyện này. Chung quy ra, đừng ai nghĩ có thể dắt mũi cậu theo ý họ.
Cố Giản nhìn tên gấu bên cạnh. Người này…
Là của cậu.
Hạng Nghiêm bất thình lình bị cậu ôm cổ hôn lấy thì có hơi giật mình. Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đáp trả ôm siết lấy cậu, làm sâu nụ hôn mang theo chiếm hữu khiến hắn ngứa tâm này.
Hôn đủ rồi mới buông ra. Bỗng nhiên Hạng Nghiêm hỏi: “Quên hỏi anh, anh thật sự không chịu mặc lại bộ đồ kia à?”
Cố Giản khựng lại, đợi cậu hiểu được bộ đồ mà hắn nói là gì, gáy tai cậu đỏ lên vì thẹn.
“Không mặc!”
Hạng Nghiêm phì cười: “Không mặc thật à? Tôi đã giặt rất sạch rồi… Ui!”
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Giản đập cho tơi bời, lại không nhịn được cười.
Không khí có chút trầm trọng bất giác bị quét sạch sành sanh.
Nhưng cuối cùng Cố Giản vẫn nhất định không chịu mặc lại bộ đồ bắn cung bị họ dằn dặt đáng hổ thẹn kia, mặc cho Hạng Nghiêm sau đó đã tự tay ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt sạch cho cậu. Hạng Nghiêm không ép được cậu, chỉ đành bảo sẽ mua lại bộ khác cho cậu.
Còn bộ kia… Hắn âm thầm giữ lại, cất làm của riêng.
…
P/s: Biến thái quá chừng nha anh.
Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng