Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng
C43: Mất hết mặt mũi
Bất kể Đào Bạch đang hỏi ai Hứa Văn đều chạy lên cướp lời đáp: “Khó mà nói.”
“Tỉ như vì giữ mặt mũi cho Lưu Minh nên những người khác mới không ngay tại chỗ đứng ra bác bỏ, sau đó khả năng cao quản lý đội sẽ ra mặt điều đình. Không có quy tắc tào lao kia thì sẽ không có người bỏ đội.”
Đào Bạch bĩu môi: “Nói nhiều như vậy mà không thể khiến hai kẻ kia ăn quả đắng, thật là tiếc.”
Hứa Văn phì cười: “Sao lại không. Anh không thấy người ta đã mất mặt đến không biết nên vứt ở đâu rồi à.”
Hắn lắc đầu, thật là nhỏ nhen à nha. Đến vậy mà còn thấy chưa đủ, tự nhiên hắn không khỏi nghĩ tới, người này ghim hắn lâu thế, hắn nên hiểu rõ mới đúng. Nghĩ thông rồi thì lại không nhịn được buồn cười.
“Đó là do anh ta tự tìm.”
Đào Bạch không chút thương tình nói.
Hứa Văn lại ẩn ý nói: “Lưu Minh có khi không sao, nhưng Tô Đan Chi thì không chắc.”
“Ồ, nói thế nào?”
Hắn cho rằng Tô Đan Chi có thể ở trong đội lâu như vậy nhất định có ảnh hưởng không nhỏ. Với lại da mặt anh ta dày như thế, lại giả vờ đáng thương một chút thì có làm sao.
Quả thật Đào Bạch nghĩ không sai. Nhưng mà…
“Đúng là không ảnh hưởng gì lắm, nhưng đó là nếu anh ta cũng không để trong lòng.”
Hứa Văn mới vào đội một thời gian nhưng lại có vẻ hiểu rất rõ nội tình mà cười như không cười nói: “Đừng nhìn bình thường anh ta không câu nệ tiểu tiết mà giao lưu với người trong đội vậy thôi nhưng thật ra anh ta vô cùng sĩ diện.”
“Cái vỏ bọc kia anh ta xây lên cho mình vô cùng hoàn hảo nhưng lại không dễ làm, rất dễ vỡ nát. Từ khi không ngại mặt mũi thẳng thắn theo đuổi a Nghiêm anh ta gần như là đã vứt bỏ đường lui cuối cùng cho mình, được ăn cả ngã về không. Được như bây giờ là nhờ vào thái độ dửng dưng của người trong đội nửa thờ ơ nửa cổ vũ mà làm được thản nhiên, nhưng đó là do không có người lên tiếng phản đối. Hôm nay bị trào phúng thẳng mặt như vậy, điều tốt nhất anh ta nên làm là từ bỏ a Nghiêm may ra mới giữ được mặt mũi.”
Mặt mũi mất là một chuyện, có khi cái thiết lập anh ta gầy dựng lên cho mình coi như nát, đối với Tô Đan Chi thật sự là đả kích to lớn. Kết quả tệ nhất có khi là không thể ở trong đội nữa.
Mặc dù khả năng này không cao, bởi vì bên cạnh còn một đội phó Lưu hết lòng hết dạ vứt bỏ mặt mũi vì anh ta mà.
“Quan trọng là người cùng đường như anh ta dễ làm trò con bò, dập nồi dìm thuyền nhất. Không khéo anh ta sẽ trả thù anh đấy.”
Hứa Văn liếc mắt nhìn Cố Giản nhắc khéo.
“Thôi, dù sao tôi cũng không ngán anh ta.”
Cố Giản xua tay như không thèm để ý, bên trong lại mang theo tự tin không gì phá nổi.
“Cậu không được thì còn có tôi. Mặc dù đối phương là Omega nhưng tôi ghét loại người không biết xấu hổ chỉ biết làm trò giả tạo này nhất.”
Đào Bạch hộ bạn hộ hết mình hất cằm nói, chọc cho Cố Giản không nhịn được cười.
“Được rồi, lên lầu đi.”
Đúng lúc họ đã đi đến phía dưới khu nhà ký túc xá, Đào Bạch không nói nữa, xua tay cho ai về phòng người nấy.
Một trận battle tuy đối tượng là Omega, còn không trực tiếp đối đầu nhưng không thể nói là không thoải mái, Đào Bạch trở về phòng liền ngân nga vài câu hát vừa đi vào nhà tắm.
Lại nói, con người ta có một thói quen rất lạ.
Lúc có hai người thì còn tém tém một chút, khi chỉ ở một mình liền phóng túng nhất có thể. Đại thể như lúc này, Đào Bạch đi tắm chẳng thèm mang theo đồ để thay.
Cũng không có gì, từ sau khi Cố Giản đi hắn còn có thể tòng ngòng trong phòng cả mấy tiếng không thèm mặc gì ấy chứ.
Cho nên khi nghe thấy tiếng gõ cửa, trên người hắn chỉ có một cái khăn tắm quấn hờ trên eo. Thân hình rắn rỏi hơn cái mặt trắng của hắn phơi bày trọn vẹn dưới mắt của người bên ngoài khi.
Bất thình lình bị cảnh tượng hoạt sắc sinh hương này đập vào mặt, ánh mắt Hứa Văn không khỏi sáng rực như hai cái đèn pha. Hắn nhất thời không quản được mình mà không chút cố kỵ nhìn vào đường cong tuyệt đẹp trên người Đào Bạch, ánh mắt thiếu điều muốn nuốt chửng người.
Đào Bạch vốn cũng sững sốt, lại bị ánh mắt như mang theo gai lửa này của hắn nhìn đến mất tự nhiên, lần đầu tiên không có sừng sộ với hắn mà chạy đi tìm quần áo mặc.
Thời điểm đó Đào Bạch mắc một cái sai lầm mà đến khi nhận ra hắn hối hận cũng không kịp đó là, quên đóng cửa trước.
Tên tặc nào đó vô cùng biết đớp lấy thời cơ, lách mình vào phòng đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại như một tên ăn trộm.
Có thể là nhỡn nhơ quá lâu, lại không ý thức được giữa chúng Alpha vẫn có những con sói lạc loài không giống đồng loại, cho nên Đào Bạch mặc dù bạch nhưng không phải loại ẻo lả hay ngại ngùng, hắn cứ thế dưới ánh mắt như muốn nuốt chửng người của Hứa Văn mà tuột khăn ra thản nhiên mặc đồ.
…
P/s: Chậc chậc, cừu rơi vào tay sói.
Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng