Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 86: Vết sẹo
375@-Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông vốn đang định xuống lầu thì quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Ngôi sao nào?”
Hà Nguyệt Sinh ghé sát vào tấm poster, dùng mu bàn tay cầm đèn pin lau sạch bụi trên bề mặt, nheo mắt nhìn hàng chữ trên poster, chậm rãi đọc lên: “Người phát ngôn thương hiệu Trương Dao…”
Bên dưới lẽ ra còn có mấy chữ, nhưng một góc bị hỏng nên không nhìn rõ viết gì.
“Để tôi xem một chút.” Triệu Ly Nông đi tới.
Hà Nguyệt Sinh không phát hiện có gì không ổn, theo lời nhường vị trí cho cô.
Ngôi sao nữ trên poster mặc một chiếc váy lệch vai màu đỏ, đứng trước chiếc tủ màu nâu, mái tóc dài gợn sóng xõa ngang vai, một tay vuốt tóc, mỉm cười trước ống kính, mặc dù tấm poster đã phai màu từ lâu, vẫn nhìn ra được dáng dấp tinh xảo như trước.
Triệu Ly Nông đã quá quen thuộc với cô ta.
Ở thế giới ban đầu, ngay cả khi mỗi ngày trong đầu Triệu Ly Nông chỉ có các đề tài nghiên cứu, luận văn, cùng với thí nghiệm trồng trọt, lại sống ở vùng nông thôn núi sâu hẻo lánh trong thời gian dài, không bao giờ đuổi theo các ngôi sao, nhưng hình ảnh của cô ca sĩ trẻ này vẫn thường xuyên xuất hiện trước mắt cô dưới nhiều hình thức khác nhau.
Từ lớn là trên màn hình LED ở trung tâm thành phố cho đến những quảng cáo tràn ngập trong tàu điện ngầm, đến đèn nhỏ là các hình ảnh trên các loại thực phẩm, Triệu Ly Nông luôn có thể nhìn thấy cô ta.
Đặc biệt là trong ba năm nghiên cứu sinh, cô ca sĩ này đã ở đỉnh cao của sự nổi tiếng, phố lớn ngõ nhỏ không ai không biết cô ta, thậm chí quầy bán đồ ăn lặt vặt ở nông thôn cũng thường xuyên phát các bài hát của cô ca sĩ này.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào nữ ca sĩ trên tấm poster cũ, tinh thần hoảng hốt: thế giới trước khi dị biến không chỉ giống thế giới của cô, mà còn có những ngôi sao nổi tiếng giống nhau sao?
“Khó trách cô ta trông rất quen mắt.” Hà Nguyệt Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm poster bên cạnh, cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó: “Bạn tôi từng mua một album “Dao Mâu” với giá rất cao, bức ảnh trên hộp là cô ta….”
Triệu Ly Nông đã dùng sức lực để khống chế bản thân mới không bị thất thố.
Album “Dao Mâu”… được lấy từ tên của Trương Dao Mâu, cô biết album này, thậm chí còn mua nó… làm quà sinh nhật.
Triệu Ly Nông đã miễn cưỡng nghĩ đến một khả năng, dần dần nổi lên.
— Cái gọi là thế giới song song, thật ra chính là tương lai của thế giới ban đầu của cô.
Cô liếc nhìn tầng hai, nơi chất đầy quần áo phụ nữ, bởi vì sau khi phát sinh dị biến, cửa hàng đột nhiên bị bỏ hoang, Trương Dao Mâu trên tấm poster này là người phát ngôn quảng cáo cho cửa hàng quần áo nữ này.
Khuôn mặt của ca sĩ nổi tiếng Trương Dao Mâu trên poster vẫn trẻ trung, xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Điều này có nghĩa là nếu như thế giới này là thế giới tương lai của cô, thời gian diễn ra dị biến sẽ không cách năm cô quá xa, nhiều nhất qua mấy năm, thế giới sẽ phát sinh đột nhiên dị biến.
Không phải Triệu Ly Nông không sử dụng quang não của mình để tìm kiếm thế giới trước khi dị biến, nhưng cô không thu được nhiều, trước nay vẫn chưa từng nghe thấy những người hay tên nào quen thuộc.
Dị biến xảy ra đột ngột, giống như một đám mây đen đột nhiên bao phủ lấy mọi người, buộc mọi người phải tản cư, tan nhà nát cửa, các thủ đoạn của con người liên tục bị thất bại rút lui, cuối cùng hao phí rất nhiều công sức mới thiết lập được căn cứ.
Nền văn minh sụp đổ chỉ sau một đêm.
Khi cuộc sống bấp bênh, đời sống không đảm bảo thì không mấy ai quan tâm đ ến lịch sử.
Tất cả các hệ thống tri thức ngành nghề trong căn cứ hiện tại đều do những người sống sót lúc đầu xây dựng nên, thế giới trước khi dị biến hoàn toàn bị chia cắt, người bình thường không hiểu nó, họ chỉ sống trong căn cứ, ở đó họ thi cử, làm việc, kết hôn sinh con.
“Tôi muốn đem tấm poster này đi.” Hà Nguyệt Sinh đặt một đống quần áo trong tay xuống, đi bóc tấm poster trên tường ra: “Chờ khi trở về thì đem bán, nhất định sẽ có người muốn mua.”
“Câu nên đem suy nghĩ tập trung vào nghiên cứu.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở bên cạnh lên tiếng, rất không tán thành hành vi mò cá này của Hà Nguyệt Sinh.
Hà Nguyệt Sinh tháo tấm poster, gấp lại vài lần rồi quơ quơ trước mặt cô ấy, sau đó mới nhét vào túi áo, không thèm để ý cười nói: “Tôi kiếm điểm sinh hoạt.”
Nghiêm Tĩnh Thủy mím môi, một lát sau chỉ vào góc tường bên phải nhắc nhở: “Còn có một tấm nữa.”
Hà Nguyệt Sinh giơ đèn pin lên chiếu đến đó, quả nhiên nhìn thấy một góc của tấm poster nhô ra khỏi đống quần áo, liền đẩy đống quần áo ra, tháo một tấm poster khác trên tường xuống, nhất thời vui vẻ: “Tấm này so với tấm vừa nãy còn hoàn chỉnh hơn.”
“Nghiên cứu học tập càng quan trọng hơn.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn thuyết phục: “Sau khi cậu được thăng lên nghiên cứu viên, cậu không cần phải lo lắng về việc kiếm sống.”
“Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực!” Hà Nguyệt Sinh miệng đầy lời đồng ý, đem tấm poster nhét vào trong túi, một lần nữa ôm lấy đống quần áo, một bên gọi Triệu Ly Nông rời đi.
Ba người họ trước sau tiếp tục đi, Nghiêm Tĩnh Thủy rơi lại phía sau cùng.
“Album nghe hay không?” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi khi Hà Nguyệt Sinh đi ở phía sau.
“Cái gì?” Hà Nguyệt Sinh đi lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông ở phía trên.
Cô bật đèn của quang não lên, một nửa ánh sáng nhỏ bao phủ đôi mắt của Hà Nguyệt Sinh bên dưới, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Triệu Ly Nông phía trên cầu thang.
Triệu Ly Nông tiếp tục đi xuống cầu thang, di chuyển theo ánh sáng đèn, khuôn mặt của cô cũng biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một giọng điệu rõ ràng và hiếu kỳ: “Album mà bạn của cậu đã mua, nghe có hay không? Trước đây tôi chưa từng nghe qua các bài hát.”
“Nghe hay đấy.” Hà Nguyệt Sinh chậm rãi đi xuống, hai người ôm một đống quần áo, giữ khoảng cách lên xuống vài bước, nhớ lại giọng hát mà cậu nghe được ở nhà một người bạn: “Giọng của cô ta rất đặc biệt.”
Thế giới sau khi dị biến, không có khái niệm về một ngôi sao, ít nhất là trong cuộc sống của những người bình thường ở căn cứ không thể thấy được. Tuy nhiên, với sự ổn định dần dần trong những năm gần đây, các ca sĩ bắt đầu xuất hiện trong căn cứ, nhưng Hà Nguyệt Sinh cảm thấy rằng giọng hát không hay bằng giọng hát của các ca sĩ ở Cựu thế giới, dường như thiếu mất một thứ gì đó.
Hình như nhiều người cũng nghĩ vậy, ai có chút tiền mà vẫn mê những người này, vậy thì sẽ lén lút sưu tập album cũ.
“Cậu muốn nghe sao? Khi nào trở về, tôi sẽ hỏi người bạn đó cho.” Hà Nguyệt Sinh nói: “Có cơ hội tôi sẽ mang cậu tới đó nghe thử, bất quá phải mang thứ đồ từ Cựu thế giới đến đổi.”
… Cựu thế giới.
Trước đây, khi cô nhìn thấy ba chữ này trên quang não, cô chỉ đơn giản hiểu nó là thế giới trước khi dị biến, không bao giờ liên hệ nó với thế giới của chính mình.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Giọng nói của Trương Á Lập đột nhiên vang lên từ chiếc bộ đàm mà Nghiêm Tĩnh Thủy ghim bên hông.
“Không có việc gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy cầm bộ đàm nói: “Đang đi xuống lầu.”
Ba người họ trước sau đi xuống cầu thang, bước vào cửa hàng ở tầng một, Trương Á Lập đang ở bên đống lửa khi nhìn thấy mấy người họ thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại ở trên đó lâu như vậy?”
“Vừa nãy tìm thấy được hai tấm poster của các nữ ngôi sao trên tường.” Hà Nguyệt Sinh ôm đống quần áo ngồi xuống, ném quần áo vào trong đống lửa: “Mất một lúc mới tháo ra được.”
“Cậu thích thứ này sao?” Trương Á Lập không ngạc nhiên, rất nhiều thứ của cựu thế giới được hoan nghênh trong căn cứ.
Hà Nguyệt Sinh hơi nhướng mày: “Tôi thích cảm giác bán nó lấy tiền.”
Trương Á Lập tặc lưỡi nhắc nhở: “Ở bên ngoài căn cứ, mạng sống mới là quan trọng nhất.”
Những năm gần đây, không ít thủ vệ quân sẽ cùng đội tư nhân đi ra ngoài, lén lút mang theo đồ vật bên ngoài vào trong căn cứ, có người giữ lại, có người bán đi, điều này gần như đã hình thành nên một sản nghiệp.
Trương Á Lập cũng thích một số vật phẩm tìm được bên ngoài căn cứ, như thuốc lá được bảo quản tốt, khi hút cũng rất hưng phấn, nhưng bọn họ có nhiệm vụ trên người, trừ phi là gặp được, còn không thì không thể tốn tâm tư đi tìm.
“Poster nào, cho tôi xem với.” Trương Á Lập tò mò hỏi.
Hà Nguyệt Sinh trực tiếp đi đến bên cạnh anh ta, lấy tấm poster mở ra, hai người cùng nhau chăm chú thưởng thức.
Thỉnh thoảng, có tiếng nổ lách tách trong ngọn lửa, Triệu Ly Nông nhìn xuống tay mình, các đốt ngón tay thon gầy, sạch sẽ, không có vết sẹo hay vết chai nào.
Đây không phải là tay của cô.
Từ ngày đầu tiên mở mắt ra, Triệu Ly Nông đã biết điều đó.
Bởi vì cô thường xuyên phải sử dụng nông cụ nên tay cô có một lớp chai mỏng, không rõ ràng nhưng sờ kỹ thì phát hiện lòng bàn tay không được mềm mại. Trên mu bàn tay phải còn có một vết sẹo sâu, sau khi học một học kỳ nghiên cứu sinh, khi Triệu Ly Nông đang thao tác máy cơ khí nông nghiệp, chiếc máy kia suýt chút nữa là chặt đứt tay cô.
Từ ngón út đến ngón giữa, ba khớp xương bàn tay đều bị cắt đứt mạnh mẽ, cũng may cấu trúc xương bàn tay bị gãy vẫn còn hoàn chỉnh, không có hiện tượng hoại tử cơ thần kinh. Sau nửa năm điều trị và phục hồi chức năng, bàn tay phải của cô đã hoàn toàn bình phục, nhưng có một vết sẹo sâu ở mu bàn tay.
Trong nửa năm đó, giáo sư khi nhìn thấy cô luôn do dự muốn nói lại thôi, đề tài phân phối được giao đột nhiên giảm xuống, ngay cả cha mẹ cô cũng thường xuyên gọi điện, hy vọng cô có thể rời đi, cho dù cô không thể lấy tư cách nghiên cứu sinh để tốt nghiệp, nhưng điều quan trọng nhất là sức khỏe của cô.
Không biết tại sao, ngược lại Triệu Ly Nông vẫn kiên trì, mỗi ngày kéo lê bàn
tay bị thương của mình, ngoại trừ phục hồi chức năng, cô chỉ đắm mình trong việc nghiên cứu đề tài của chính mình.
Chờ sau khi tay cô khỏi hẳn, giáo sư mới bắt đầu quang minh chính đại đem một đống nhiệm vụ ném lên người cô, còn dẫn cô chạy vòng quanh núi.
Sau đó, sư huynh đã lén lút đề cập rằng giáo sư từng cho cô cơ hội rời đi, chỉ cần cô sẵn sàng mở miệng.
Thật đáng tiếc trong nửa năm đó Triệu Ly Nông không đề cập đến bất cứ điều gì.
Sinh ra ở nông thôn, trong gen của cô đã cất giấu sự gần gũi với thiên nhiên đất trời, mặt ngoài thì phản đối, nhưng sâu trong nội tâm lại không có bất kỳ sự bài xích nào.
Chỉ là lúc đó tuổi còn trẻ, không thể hiểu được điều đó mà thôi.
Nghĩ đến giáo sư, sư huynh cùng sư tỷ, khóe miệng của Triệu Ly Nông vô thức nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, bởi vì tuổi còn nhỏ, nên bọn họ vẫn luôn hết sức bảo vệ cô.
Cho đến khi cô vô thức dùng tay trái chạm vào mu bàn tay phải, bóng loáng mềm mại, không có bất kỳ vết sẹo nào nhô lên, độ cong của môi từng tấc từng tấc biến mất.
Nếu thế giới này là thế giới tương lai của cô, cô đang ở trong một cơ thể mới, vậy giáo sư, sư huynh cùng sư tỷ, còn có cha mẹ của cô nữa, bọn họ đang ở đâu?
Bất kể là cha mẹ làm ruộng ở nông thôn, hay là giáo sư, sư huynh sư tỷ ở Học viện nông học, bọn họ đều là nhóm có nguy cơ cao, ngày đó dị biến ập đến, sợ là bọn họ chính là người đầu tiên bị thương.
“Cựu thế giới trông ra sao?” Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn Hà Nguyệt Sinh và Trương Á Lập ở đối diện, chậm rãi hỏi.
Hà Nguyệt Sinh cất tấm poster đi: “Cựu thế giới sao? Tôi chưa thấy, tôi chỉ nghe nói rất tốt, thực vật sẽ không dị biến, nhiều người sống trong thành phố cũng sẽ có thể nuôi dưỡng cây xanh.”
“Những người đầu tiên chết là đám người đó.” Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi bên cạnh Triệu Ly Nông đột nhiên thốt ra một câu.
Hà Nguyệt Sinh: “Ờ…”
Nghiêm Tĩnh Thủy biểu hiện nghiêm túc: “Trồng cây xanh trong nhà không thông gió cũng không đón nắng, dễ sinh bệnh nhất. Những người đó phần lớn không chăm sóc chúng, chỉ là khi chúng nó chết thì thay chậu thôi, những cây xanh như thế dễ phát sinh dị biến nhất.”
“Đó là sự thật.” Trương Á Lập biểu thị đồng ý: “Mặc dù tôi chưa nhìn thấy cựu thế giới, nhưng tôi đã đi đến nhiều thành phố bị bỏ hoang bên ngoài căn cứ. Nhiều tòa nhà dân cư cao tầng có không ít hài cốt, trong nhà đều có thực vật dị biến cấp thấp.”
Nói là hài cốt, kỳ thật cũng không được hoàn chỉnh, rất nhiều ngôi nhà chỉ còn lại những mảnh xương vụn. Những bộ hài cốt kia, có thể đã bị thực vật chậm rãi hấp thụ, gặp phải thực vật đặc biệt dị biến, còn có thể trực tiếp nhai nát hài cốt con người.
“Trên mạng hình như chưa từng thấy hình ảnh của Cựu thế giới.”
Triệu Ly Nông tựa như là lơ đãng hỏi: “Mọi người đều chưa từng nhìn thấy sao?”
“Tín hiệu quang não chính là được căn cứ kiến thiết lại sau này, so với mạng của Cựu thế giới không có kết nối với nhau, tất nhiên không nhìn thấy được hình ảnh trước.” Trương Á Lập nói: “Thế hệ trước khi còn trẻ có thể đã nhìn thấy, nhưng khi đó chỉ vài tuổi có thể cũng không nhớ được bao nhiêu.”
Cũng giống như cha mẹ anh ta, bọn họ không nhắc nhiều đến những chuyện về Cựu thế giới, họ cũng nhớ không rõ lắm, vì lúc đó chỉ mới năm, sáu tuổi.
“Tôi nghe nói Căn cứ trung ương có một cơ sở dữ liệu mà chỉ những nghiên cứu viên cao cấp mới có thể vào.” Hà Nguyệt Sinh nhớ tới một câu chuyện phiếm: “Nó chứa tất cả tư liệu của Cựu thế giới.”
Nghiêm Tĩnh Thủy lắc đầu: “Cơ sở dữ liệu đó ở Uyên đảo, không phải Căn cứ trung ương, kể từ khi bùng phát hệ thực vật dị biến cấp A, không ai có thể vào đó.”
“Đừng nghĩ đến nữa.” Trương Á Lập vặn cổ, duỗi cơ bắp: “Cái nơi quái quỷ đó … trừ khi tìm được biện pháp giải quyết thực vật dị biến cấp A, nếu không, đi vào đó chính là cái chết, nếu lấp đầy mạng sống của tất cả các đội viên trong Dị sát đội vào đó, cũng không thể tiến vào được trung tâm của Uyên đảo.”
Triệu Ly Nông đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ “Uyên đảo”, cô vẫn nhớ đã nghe đến khi ở trong bệnh viện của Căn cứ nông học số chín xem tin tức: “Vào ngày 6 tháng 5 năm ngoái, Căn cứ trung ương đã gửi một đội quân đến Uyên đảo.”
“Lần đó hả?” Trương Á Lập cười: “Cô có biết có một nhánh đội quân có bao người không? Gần hai nghìn thủ vệ quân, mang theo tất cả vũ khí tối tân nhất, chỉ đến gần biên của Uyên đảo, cuối cùng sống sót trở về không tới một nghìn người.”
“Nhiều người như vậy chỉ được giết bảy thực vật dị biến cấp B sao?” Hà Nguyệt Sinh cũng đọc tin tức, cảm thấy rất khó hiểu, một đường đi tới đây, thực vật dị biến cấp B bên ngoài căn cứ hình như cũng không đặc biệt khó đối phó.
Trương Á Lập liếc nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi đối diện anh ta: “Bởi vì ở rìa biên còn có bốn thực vật dị biến cấp A.”
Thời khắc ở Uyên đảo luôn được mọi người quan sát, hầu như không có thực vật dị biến cấp thấp nào trên đó, mặc dù thực vật dị biến cấp B cũng không có nhiều, nhưng so với nơi khác sẽ mạnh hơn, thậm chí có xu thế mạnh hơn thực vật dị biến cấp A.
Năm ngoái, các quan sát viên đã sử dụng kính viễn vọng để quan sát hai cây dị biến cấp A ra hoa kết trái, liên nhanh chóng thông báo cho Viện nghiên cứu nông học.
Thực vật dị biến cấp A rất khó ra hoa kết trái, đặc biệt là cây lưỡng tính, hai thực vật dị biến cấp A kia, chỉ cần cây đực thụ phấn thành công là có thể ra hoa kết trái.
Vì vậy, Nghiêm Thắng Biến đã đưa La Phiên Tuyết đến khu vực xung quanh Uyên đảo, với hy vọng có được hạt giống thực vật dị biến cấp A.
Lần đó không chỉ có thủ vệ quân, mà còn có cả Dị sát đội số 0 và đội số 1.
Vốn là đội số 1 mở đường, đội số 0 đổ bộ lên đảo, thủ vệ quân ở bên ngoài công kích, nhưng ngày đó nhiều tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, đội số 0 cũng không thể đổ bộ lên đảo thành công.
Khi cuộc rút lui sắp diễn ra, thực vật dị biến cấp A đã hạ cánh trên mặt đất, thấy rằng thành công là vô ích, đội trưởng đội số 1 Nghiêm Lưu Thâm, xoay người một mình nhanh chóng vọt vào Uyên đảo, cuối cùng anh ta cũng lấy được hạt giống, nhưng bản thân anh ta bị thương tích khắp người, nằm hôn mê trong bệnh viện trong vài tháng.
Nếu không phải đội trưởng của bọn họ đi vào để cứu Nghiêm Lưu Thâm ra, e rằng mức độ không phải là hôn mê nằm viện nửa năm.
“Hạt giống của thực vật dị biến cấp A rất khó lấy.” Trương Á Lập cảm thấy bất lực: “Nhưng nghiên cứu luôn cần hàng mẫu, có lẽ những hàng mẫu này có thể giúp ích cho căn cứ.”
Sau khi nghe những gì Trương Á Lập nói, Triệu Ly Nông đã mở hộp chứa đồ nhỏ bên cạnh ra, lấy ra một lọ đã niêm phong: “Tôi có một số hạt giống dị biến cấp A.”
Trương Á Lập nhờ ánh lửa, nhìn vào cái lọ đầy trong tay cô: “?”
Anh ta chỉ ra ngoài một lần vào ban ngày, nhóm cán bộ trồng trọt này cuối cùng đã làm gì?
Đại khái là bởi vì vẻ mặt của Trương Á Lập chấn kinh quá rõ ràng, Triệu Ly Nông chủ động giải thích: “Lúc trước khi cây dướng dị biến cấp A công kích, trái cây không cẩn thận rơi vào trong xe.”
Trương Á Lập giật giật khuôn mặt, thận trọng nói: “… Trước đem cất bọn chúng cẩn thận, đừng vứt đi.”
Vào nửa đêm, mọi người cần phải ngủ nghỉ, mấy người họ thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Trong lòng Triệu Ly Nông vẫn đè nén tâm sự, trước đó cô ngủ không được bao nhiêu, vốn tưởng rằng mình không ngủ được, không ngờ vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, đó là địa điểm thí nghiệm mà cô quen thuộc. cô và sư huynh cùng đứng trước một khoảnh sân bê tông trống trải, trên đó còn đang phơi thóc.
Hai chiếc máy cơ khí nông nghiệp được đặt chính giữa, buổi chiều cô có nhu cầu sử dụng, vì thế mang ra chuẩn bị xem thử.
“Anh đã nhìn thấy chiếc máy này trước khi tốt nghiệp đại học, đến hiện tại học lên tiến sĩ năm đầu vẫn dùng, nói không chừng chờ đến khi em học tiến sĩ năm đầu cũng sẽ dùng tới nó.” Sư huynh quay lưng lại với cô, trước mặt còn đặt một cái thùng màu hồng, bên trong đựng mẫu lúa đang chuẩn bị gửi đến phòng thí nghiệm.
Triệu Ly Nông lúc đó 19 tuổi, đang trong tình trạng phân tâm, cô cắm điện của máy cơ khí vào: “Em không muốn học tiến sĩ, em đi ra ngoài trở thành tinh anh trong giới kinh doanh.”
Sư huynh ngồi trên băng ghế nhỏ, không biết vì sao cười không nhịn được cười: “Sư muội, cẩn thận để giáo sư nghe thấy.”
Triệu Ly Nông không sợ giáo sư, chỉ là thường xuyên bị những lời nói của ông mê hoặc, cô đứng trước máy cơ khí cau mày: “Hình như nó bị hỏng rồi, không quay được.”
“Chắc là bánh răng bị kẹt, cần cho thêm dầu bôi trơn.” Sư huynh quay đầu lại, đứng dậy đi tới, anh đặt cơm thí nghiệm lên vỏ máy: “Sư muội, đi rút điện đi.”
Triệu Ly Nông rút điện, Giang Tập đi tìm một can dầu bôi trơn, mở nắp bánh răng dưới máy, đổ dầu bôi trơn vào đó.
“Được rồi, em đi cắm điện đi, anh coi thử xem.”
Triệu Ly Nông xoay người cắm điện, đến xem sư huynh vận hành.
“Cái máy này lúc nào cũng hơi cũ, đổ dầu vào thì vẫn chạy được.” Giang Tập vươn tay bật công tắc máy, dùng ống tay áo lấy mẫu lúa thí nghiệm từ vỏ máy xuống.
Triệu Ly Nông vô thức vươn tay chộp lấy bó lúa thí nghiệm, đó những mẫu mà họ thu được sau khi gieo trồng bấy lâu nay, nếu bị đưa vào máy thì chẳng còn gì nữa.
“Sư muội!” Giang tập phản ứng rất nhanh, lập tức tắt công tắc, lại vội vàng rút điện.
Triệu Ly Nông đứng đó kinh hoàng trong giây lát, không thể nghe thấy sư huynh đang hét điều gì.
Kỳ thật ban đầu cô cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác ngứa ran, hơn nữa cô còn đang suy nghĩ về thí nghiệm gạo trong tay.
Cho đến tận khi giáo sư và các sư huynh sư tỷ khác lao ra, tất cả đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào tay phải của cô, không ngừng hét lên điều gì đó.
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn vào tay phải của mình, chỉ thấy một nửa xương bàn tay đã bị gãy, máu chảy đầm đìa, cơn đau dữ dội bắt đầu ập đến.
Cô đưa tay trái ra lấy bó lúa thí nghiệm dính đầy máu: “Hàng mẫu…”
“Hàng mẫu gì?” Ngụy Lệ duỗi eo, nghe thấy âm thanh liền ghé sát tai vào Triệu Ly Nông để lắng nghe.
Triệu Ly Nông trong nháy mắt mở mắt ra, tay trái vẫn nắm chặt mu bàn tay phải, cổ họng co giật, nuốt xuống tất cả cảm xúc trong giấc mơ, đứng dậy, thản nhiên nói: “Không có gì.”
“Trong mơ mà cậu vẫn đang học tập sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh nhìn chằm chằm vào Triệu Ly Nông, trong mắt vừa khiếp sợ vừa có chút suy tư.
Làm thế nào cô vẫn có thể học trong giấc mơ? Mình nhất định cũng phải học kỹ năng này, vậy thì không lãng phí thời gian ngủ
Triệu Ly Nông: “…”
Dòng suy nghĩ của quyển vương nằm ngoài tầm hiểu biết của người thường.
“Mọi người đã dậy hết chưa?” Trương Á Lập từ bên ngoài sải bước vào: “Trời vẫn còn mưa nhỏ, nhưng cơn sốt của Hoàng Thiên đã giảm, Bố Dong cũng đã tỉnh, sắp tới chúng ta có thể thử đi ra ngoài.”
Triệu Ly Nông quay lại nhìn Bố Dong, quả thật anh ta đã mở mắt ngồi dậy.
“Anh không sao chứ?” Ngụy Lệ nhìn Bố Dong: “Đột nhiên hôn mê, rất đáng sợ.”
“Não chấn động cùng với xuất huyết, đã tiêm cấp cứu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.” Bố Dong bị thương là chuyện thường như cơm bữa, biết thân thể mình tình huống: “Chỉ cần các cô cậu không có chuyện gì là được.”
Bố Dong hoàn toàn không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết diễn biến tâm lý của đồng đội mình.
“Đã hơn một ngày rồi, đội trưởng vẫn chưa đến.” Trương Á Lập đứng đó, hơi lo lắng: “Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Thông thường, một ngày là đủ để đội trưởng tìm thấy mấy người họ.
Kết quả là cho đến bây giờ bên kia cũng không có phát ra pháo tín hiệu, tín hiệu vẫn chưa được sửa chữa, vì vậy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Rời khỏi Khâu Thành trước.” Bố Dong vẫn còn có chút buồn nôn, nhưng kìm lại, nhìn về phía mấy vị cán bộ trồng trọt: “Đưa họ ra ngoài, tìm một nơi có tín hiệu, để Căn cứ trung ương đến đón họ.”
Mệnh lệnh của đội trưởng là cẩn thận bảo vệ những cán bộ trồng trọt này.
“Không có lý do thích hợp, Căn cứ trung ương sẽ không đón người.” Trương Á Lập liếc nhìn mấy người Triệu Ly Nông, chính bọn họ thôi cũng không chính thức tiếp nhận mệnh lệnh ra ngoài.
Lúc này, Tiểu hoàng kê bên trong lồ ng đột nhiên kêu lên: “Chíp!”
Triệu Ly Nông đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài: “Bên ngoài… có mùi gì?”
Mọi người sửng sốt, theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, không hiểu chuyện gì.
Triệu Ly Nông bước nhanh ra khỏi cửa hàng bỏ hoang, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng nhanh chóng đi theo.
Bầu trời xám xịt, bên ngoài vẫn còn lất phất mưa, tất cả những tòa nhà xám xịt hiện ra trong tầm mắt dường như được bao phủ bởi một tấm màn lụa mỏng u ám, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, chán nản.
Mấy người đứng trước cửa hàng bỏ hoang nhìn cảnh tượng này, khi chưa mở miệng còn cảm thấy bình thường. Một mùi không thể giải thích được theo nước mưa bụi bay vào trong lỗ mũi, truyền đến đại não.
Hà Nguyệt Sinh nhíu mày: “Mùi này…”
— Một mùi nồng nặc, tràn ngập sự thối rữa, chết chóc.
Nó không giống như mùi chết chóc nồng nặc từ xác sói hoang trong cửa hàng, mà là mùi chết chóc thối rữa mục nát khiến cho linh hồn chấn động, theo mưa bụi rơi xuống từng khu vực, tựa như muốn báo cho tất cả sinh linh trong vùng đất này.
Triệu Ly Nông liếc qua bầu trời xám xịt, quay sang hướng tây bắc: “Nó đến từ hướng đó.”
Ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể tạo ra động tĩnh lớn như thế, chỉ có một khả năng.
Chỉ có một khả năng là khoảng cách xa như vậy vẫn có thể gây ra chấn động lớn như vậy.
—— Mùi chết chóc thối rữa này là do cây dướng dị biến cấp A này tỏa ra.
“Anh họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngụy Lệ ngập ngừng hỏi, trong lòng lo lắng cho đám người Diệp Trường Minh.
“Có lẽ đội trưởng đã gây ra động tĩnh gì đó.” Hoàng Thiên được Trương Á Lập đỡ, nói.
“Bọn họ không thể giế t chết được cây dướng dị biến cấp A.” Triệu Ly Nông chọc thủng câu nói này: “Lái xe theo hướng Đông Nam lâu như vậy, bọn họ nên rời khỏi Khâu Thành từ lâu rồi.”
Vẫn không đến đây tìm bọn họ, rất có khả năng là đã xảy ra vấn đề.
Cây dướng dị biến cấp A ngay từ đầu đã có một số vấn đề, cho nên chúng mới đột nhiên nở hoa kết trái, không phải đám người Diệp Trường Minh ra tay.
Triệu Ly Nông nhìn Trương Á Lập, hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra với hai loại thực vật dị biến cấp A có hạt giống được lấy từ Uyên đảo?”
Trương Á Lập lắc đầu, anh ta không biết sau đó thế nào.
“Chúng ta có thể quay đầu đi về phía Đông Nam, có lẽ có thể gặp được Diệp Trường Minh.” Triệu Ly Nông suy nghĩ hồi lâu mới nói.
“Tôi đồng ý.” Đồng Đồng trước giờ vẫn luôn theo Triệu Ly Nông.
Hà Nguyệt Sinh cũng giơ tay: “Buổi tối hôm ấy nói là đi về phía Đông Nam.”
“Không được.” Trương Á Lập không đồng ý: “Hoàng Thiên và Bố Dong vẫn chưa khỏe, một mình tôi không thể bảo vệ được các cô cậu, tốt nhất là đi về phía bắc “
Mọi người đồng loạt nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Thêm cô ấy nữa.”
“Hôm qua mặc dù các cô cậu đã giết được một bầy sói hoang, nhưng so với thực vật dị biết cấp cao thì không cùng đẳng cấp.” Trương Á Lập vẫn từ chối.
“Chúng ta có thể đánh thử một trận.” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào Trương Á Lập, nói một cách nghiêm túc.
Ba đội viên đội số 0 đứng ở cửa hỗ trợ lẫn nhau: “?”
“Tôi nghĩ có thể bỏ phiếu.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền giơ tay: “Tôi đồng ý đi tìm bọn họ.”
“Không được, chúng ta tám người bỏ phiếu.” Trương Á Lập nói rõ muốn đưa mấy người họ ra ngoài: “Nếu bằng phiếu thì sao?”
“Sẽ không bằng phiếu.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẻ mặt thành thật, nhìn về phía Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ: “Thêm nó vào, vừa vặn chín.”
“Gà sao?” Trương Á Lập bật cười: “Làm thế nào để nó bỏ phiếu?”
Nòng súng của Nghiêm Tĩnh Thủy chĩa vào cái mông tròn trịa của Tiểu hoàng kê: “Nếu đồng ý theo chúng tôi đi tìm người đi, chíp một tiếng.”
“Chíp!”
Ba đội viên của đội số 0: “?”
Trương Á Lập không nói gì: “Nếu không đồng ý đi theo chúng tôi tìm người, chíp một tiếng.”
Con Tiểu hoàng kê ngồi xổm trong lồ ng gà không kêu một tiếng.
“…”
Bố Dong bên cạnh móc khẩu súng lục ra, cũng chỉa vào mông con gà: “Chíp một tiếng.”
Con Tiểu hoàng kê không kêu tiếng nào.
Hoàng Thiên bị thương hai ngón tay, không thể cử động, tỏ vẻ không thể tin được: “Đây là trùng hợp.”
Nghiêm Tĩnh Thủy dùng nòng súng chĩa con gà nhỏ: “Đồng ý, chíp hai tiếng. “
Tiểu hoàng kê: “Chíp! Chíp!”
Ba đội viên của đội số 0: “…”
Triệu Ly Nông nói: “Những người khác nếu đồng ý, có thể giơ tay.”
Vì vậy, ba đội viên của đội số 0 trơ mắt nhìn tất cả các cán bộ trồng trọt này đồng loạt giơ tay lên.
Ba chọi năm, bọn họ chắc chắn sẽ thua.
Không, đó là ba chọi sáu, còn có một con gà nhỏ không chịu khuất phục trước uy quyền.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Triệu Ly Nông vốn đang định xuống lầu thì quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Ngôi sao nào?”
Hà Nguyệt Sinh ghé sát vào tấm poster, dùng mu bàn tay cầm đèn pin lau sạch bụi trên bề mặt, nheo mắt nhìn hàng chữ trên poster, chậm rãi đọc lên: “Người phát ngôn thương hiệu Trương Dao…”
Bên dưới lẽ ra còn có mấy chữ, nhưng một góc bị hỏng nên không nhìn rõ viết gì.
“Để tôi xem một chút.” Triệu Ly Nông đi tới.
Hà Nguyệt Sinh không phát hiện có gì không ổn, theo lời nhường vị trí cho cô.
Ngôi sao nữ trên poster mặc một chiếc váy lệch vai màu đỏ, đứng trước chiếc tủ màu nâu, mái tóc dài gợn sóng xõa ngang vai, một tay vuốt tóc, mỉm cười trước ống kính, mặc dù tấm poster đã phai màu từ lâu, vẫn nhìn ra được dáng dấp tinh xảo như trước.
Triệu Ly Nông đã quá quen thuộc với cô ta.
Ở thế giới ban đầu, ngay cả khi mỗi ngày trong đầu Triệu Ly Nông chỉ có các đề tài nghiên cứu, luận văn, cùng với thí nghiệm trồng trọt, lại sống ở vùng nông thôn núi sâu hẻo lánh trong thời gian dài, không bao giờ đuổi theo các ngôi sao, nhưng hình ảnh của cô ca sĩ trẻ này vẫn thường xuyên xuất hiện trước mắt cô dưới nhiều hình thức khác nhau.
Từ lớn là trên màn hình LED ở trung tâm thành phố cho đến những quảng cáo tràn ngập trong tàu điện ngầm, đến đèn nhỏ là các hình ảnh trên các loại thực phẩm, Triệu Ly Nông luôn có thể nhìn thấy cô ta.
Đặc biệt là trong ba năm nghiên cứu sinh, cô ca sĩ này đã ở đỉnh cao của sự nổi tiếng, phố lớn ngõ nhỏ không ai không biết cô ta, thậm chí quầy bán đồ ăn lặt vặt ở nông thôn cũng thường xuyên phát các bài hát của cô ca sĩ này.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào nữ ca sĩ trên tấm poster cũ, tinh thần hoảng hốt: thế giới trước khi dị biến không chỉ giống thế giới của cô, mà còn có những ngôi sao nổi tiếng giống nhau sao?
“Khó trách cô ta trông rất quen mắt.” Hà Nguyệt Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm poster bên cạnh, cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó: “Bạn tôi từng mua một album “Dao Mâu” với giá rất cao, bức ảnh trên hộp là cô ta….”
Triệu Ly Nông đã dùng sức lực để khống chế bản thân mới không bị thất thố.
Album “Dao Mâu”… được lấy từ tên của Trương Dao Mâu, cô biết album này, thậm chí còn mua nó… làm quà sinh nhật.
Triệu Ly Nông đã miễn cưỡng nghĩ đến một khả năng, dần dần nổi lên.
— Cái gọi là thế giới song song, thật ra chính là tương lai của thế giới ban đầu của cô.
Cô liếc nhìn tầng hai, nơi chất đầy quần áo phụ nữ, bởi vì sau khi phát sinh dị biến, cửa hàng đột nhiên bị bỏ hoang, Trương Dao Mâu trên tấm poster này là người phát ngôn quảng cáo cho cửa hàng quần áo nữ này.
Khuôn mặt của ca sĩ nổi tiếng Trương Dao Mâu trên poster vẫn trẻ trung, xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Điều này có nghĩa là nếu như thế giới này là thế giới tương lai của cô, thời gian diễn ra dị biến sẽ không cách năm cô quá xa, nhiều nhất qua mấy năm, thế giới sẽ phát sinh đột nhiên dị biến.
Không phải Triệu Ly Nông không sử dụng quang não của mình để tìm kiếm thế giới trước khi dị biến, nhưng cô không thu được nhiều, trước nay vẫn chưa từng nghe thấy những người hay tên nào quen thuộc.
Dị biến xảy ra đột ngột, giống như một đám mây đen đột nhiên bao phủ lấy mọi người, buộc mọi người phải tản cư, tan nhà nát cửa, các thủ đoạn của con người liên tục bị thất bại rút lui, cuối cùng hao phí rất nhiều công sức mới thiết lập được căn cứ.
Nền văn minh sụp đổ chỉ sau một đêm.
Khi cuộc sống bấp bênh, đời sống không đảm bảo thì không mấy ai quan tâm đ ến lịch sử.
Tất cả các hệ thống tri thức ngành nghề trong căn cứ hiện tại đều do những người sống sót lúc đầu xây dựng nên, thế giới trước khi dị biến hoàn toàn bị chia cắt, người bình thường không hiểu nó, họ chỉ sống trong căn cứ, ở đó họ thi cử, làm việc, kết hôn sinh con.
“Tôi muốn đem tấm poster này đi.” Hà Nguyệt Sinh đặt một đống quần áo trong tay xuống, đi bóc tấm poster trên tường ra: “Chờ khi trở về thì đem bán, nhất định sẽ có người muốn mua.”
“Câu nên đem suy nghĩ tập trung vào nghiên cứu.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở bên cạnh lên tiếng, rất không tán thành hành vi mò cá này của Hà Nguyệt Sinh.
Hà Nguyệt Sinh tháo tấm poster, gấp lại vài lần rồi quơ quơ trước mặt cô ấy, sau đó mới nhét vào túi áo, không thèm để ý cười nói: “Tôi kiếm điểm sinh hoạt.”
Nghiêm Tĩnh Thủy mím môi, một lát sau chỉ vào góc tường bên phải nhắc nhở: “Còn có một tấm nữa.”
Hà Nguyệt Sinh giơ đèn pin lên chiếu đến đó, quả nhiên nhìn thấy một góc của tấm poster nhô ra khỏi đống quần áo, liền đẩy đống quần áo ra, tháo một tấm poster khác trên tường xuống, nhất thời vui vẻ: “Tấm này so với tấm vừa nãy còn hoàn chỉnh hơn.”
“Nghiên cứu học tập càng quan trọng hơn.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn thuyết phục: “Sau khi cậu được thăng lên nghiên cứu viên, cậu không cần phải lo lắng về việc kiếm sống.”
“Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực!” Hà Nguyệt Sinh miệng đầy lời đồng ý, đem tấm poster nhét vào trong túi, một lần nữa ôm lấy đống quần áo, một bên gọi Triệu Ly Nông rời đi.
Ba người họ trước sau tiếp tục đi, Nghiêm Tĩnh Thủy rơi lại phía sau cùng.
“Album nghe hay không?” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi khi Hà Nguyệt Sinh đi ở phía sau.
“Cái gì?” Hà Nguyệt Sinh đi lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông ở phía trên.
Cô bật đèn của quang não lên, một nửa ánh sáng nhỏ bao phủ đôi mắt của Hà Nguyệt Sinh bên dưới, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Triệu Ly Nông phía trên cầu thang.
Triệu Ly Nông tiếp tục đi xuống cầu thang, di chuyển theo ánh sáng đèn, khuôn mặt của cô cũng biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một giọng điệu rõ ràng và hiếu kỳ: “Album mà bạn của cậu đã mua, nghe có hay không? Trước đây tôi chưa từng nghe qua các bài hát.”
“Nghe hay đấy.” Hà Nguyệt Sinh chậm rãi đi xuống, hai người ôm một đống quần áo, giữ khoảng cách lên xuống vài bước, nhớ lại giọng hát mà cậu nghe được ở nhà một người bạn: “Giọng của cô ta rất đặc biệt.”
Thế giới sau khi dị biến, không có khái niệm về một ngôi sao, ít nhất là trong cuộc sống của những người bình thường ở căn cứ không thể thấy được. Tuy nhiên, với sự ổn định dần dần trong những năm gần đây, các ca sĩ bắt đầu xuất hiện trong căn cứ, nhưng Hà Nguyệt Sinh cảm thấy rằng giọng hát không hay bằng giọng hát của các ca sĩ ở Cựu thế giới, dường như thiếu mất một thứ gì đó.
Hình như nhiều người cũng nghĩ vậy, ai có chút tiền mà vẫn mê những người này, vậy thì sẽ lén lút sưu tập album cũ.
“Cậu muốn nghe sao? Khi nào trở về, tôi sẽ hỏi người bạn đó cho.” Hà Nguyệt Sinh nói: “Có cơ hội tôi sẽ mang cậu tới đó nghe thử, bất quá phải mang thứ đồ từ Cựu thế giới đến đổi.”
… Cựu thế giới.
Trước đây, khi cô nhìn thấy ba chữ này trên quang não, cô chỉ đơn giản hiểu nó là thế giới trước khi dị biến, không bao giờ liên hệ nó với thế giới của chính mình.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Giọng nói của Trương Á Lập đột nhiên vang lên từ chiếc bộ đàm mà Nghiêm Tĩnh Thủy ghim bên hông.
“Không có việc gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy cầm bộ đàm nói: “Đang đi xuống lầu.”
Ba người họ trước sau đi xuống cầu thang, bước vào cửa hàng ở tầng một, Trương Á Lập đang ở bên đống lửa khi nhìn thấy mấy người họ thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại ở trên đó lâu như vậy?”
“Vừa nãy tìm thấy được hai tấm poster của các nữ ngôi sao trên tường.” Hà Nguyệt Sinh ôm đống quần áo ngồi xuống, ném quần áo vào trong đống lửa: “Mất một lúc mới tháo ra được.”
“Cậu thích thứ này sao?” Trương Á Lập không ngạc nhiên, rất nhiều thứ của cựu thế giới được hoan nghênh trong căn cứ.
Hà Nguyệt Sinh hơi nhướng mày: “Tôi thích cảm giác bán nó lấy tiền.”
Trương Á Lập tặc lưỡi nhắc nhở: “Ở bên ngoài căn cứ, mạng sống mới là quan trọng nhất.”
Những năm gần đây, không ít thủ vệ quân sẽ cùng đội tư nhân đi ra ngoài, lén lút mang theo đồ vật bên ngoài vào trong căn cứ, có người giữ lại, có người bán đi, điều này gần như đã hình thành nên một sản nghiệp.
Trương Á Lập cũng thích một số vật phẩm tìm được bên ngoài căn cứ, như thuốc lá được bảo quản tốt, khi hút cũng rất hưng phấn, nhưng bọn họ có nhiệm vụ trên người, trừ phi là gặp được, còn không thì không thể tốn tâm tư đi tìm.
“Poster nào, cho tôi xem với.” Trương Á Lập tò mò hỏi.
Hà Nguyệt Sinh trực tiếp đi đến bên cạnh anh ta, lấy tấm poster mở ra, hai người cùng nhau chăm chú thưởng thức.
Thỉnh thoảng, có tiếng nổ lách tách trong ngọn lửa, Triệu Ly Nông nhìn xuống tay mình, các đốt ngón tay thon gầy, sạch sẽ, không có vết sẹo hay vết chai nào.
Đây không phải là tay của cô.
Từ ngày đầu tiên mở mắt ra, Triệu Ly Nông đã biết điều đó.
Bởi vì cô thường xuyên phải sử dụng nông cụ nên tay cô có một lớp chai mỏng, không rõ ràng nhưng sờ kỹ thì phát hiện lòng bàn tay không được mềm mại. Trên mu bàn tay phải còn có một vết sẹo sâu, sau khi học một học kỳ nghiên cứu sinh, khi Triệu Ly Nông đang thao tác máy cơ khí nông nghiệp, chiếc máy kia suýt chút nữa là chặt đứt tay cô.
Từ ngón út đến ngón giữa, ba khớp xương bàn tay đều bị cắt đứt mạnh mẽ, cũng may cấu trúc xương bàn tay bị gãy vẫn còn hoàn chỉnh, không có hiện tượng hoại tử cơ thần kinh. Sau nửa năm điều trị và phục hồi chức năng, bàn tay phải của cô đã hoàn toàn bình phục, nhưng có một vết sẹo sâu ở mu bàn tay.
Trong nửa năm đó, giáo sư khi nhìn thấy cô luôn do dự muốn nói lại thôi, đề tài phân phối được giao đột nhiên giảm xuống, ngay cả cha mẹ cô cũng thường xuyên gọi điện, hy vọng cô có thể rời đi, cho dù cô không thể lấy tư cách nghiên cứu sinh để tốt nghiệp, nhưng điều quan trọng nhất là sức khỏe của cô.
Không biết tại sao, ngược lại Triệu Ly Nông vẫn kiên trì, mỗi ngày kéo lê bàn
tay bị thương của mình, ngoại trừ phục hồi chức năng, cô chỉ đắm mình trong việc nghiên cứu đề tài của chính mình.
Chờ sau khi tay cô khỏi hẳn, giáo sư mới bắt đầu quang minh chính đại đem một đống nhiệm vụ ném lên người cô, còn dẫn cô chạy vòng quanh núi.
Sau đó, sư huynh đã lén lút đề cập rằng giáo sư từng cho cô cơ hội rời đi, chỉ cần cô sẵn sàng mở miệng.
Thật đáng tiếc trong nửa năm đó Triệu Ly Nông không đề cập đến bất cứ điều gì.
Sinh ra ở nông thôn, trong gen của cô đã cất giấu sự gần gũi với thiên nhiên đất trời, mặt ngoài thì phản đối, nhưng sâu trong nội tâm lại không có bất kỳ sự bài xích nào.
Chỉ là lúc đó tuổi còn trẻ, không thể hiểu được điều đó mà thôi.
Nghĩ đến giáo sư, sư huynh cùng sư tỷ, khóe miệng của Triệu Ly Nông vô thức nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, bởi vì tuổi còn nhỏ, nên bọn họ vẫn luôn hết sức bảo vệ cô.
Cho đến khi cô vô thức dùng tay trái chạm vào mu bàn tay phải, bóng loáng mềm mại, không có bất kỳ vết sẹo nào nhô lên, độ cong của môi từng tấc từng tấc biến mất.
Nếu thế giới này là thế giới tương lai của cô, cô đang ở trong một cơ thể mới, vậy giáo sư, sư huynh cùng sư tỷ, còn có cha mẹ của cô nữa, bọn họ đang ở đâu?
Bất kể là cha mẹ làm ruộng ở nông thôn, hay là giáo sư, sư huynh sư tỷ ở Học viện nông học, bọn họ đều là nhóm có nguy cơ cao, ngày đó dị biến ập đến, sợ là bọn họ chính là người đầu tiên bị thương.
“Cựu thế giới trông ra sao?” Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn Hà Nguyệt Sinh và Trương Á Lập ở đối diện, chậm rãi hỏi.
Hà Nguyệt Sinh cất tấm poster đi: “Cựu thế giới sao? Tôi chưa thấy, tôi chỉ nghe nói rất tốt, thực vật sẽ không dị biến, nhiều người sống trong thành phố cũng sẽ có thể nuôi dưỡng cây xanh.”
“Những người đầu tiên chết là đám người đó.” Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi bên cạnh Triệu Ly Nông đột nhiên thốt ra một câu.
Hà Nguyệt Sinh: “Ờ…”
Nghiêm Tĩnh Thủy biểu hiện nghiêm túc: “Trồng cây xanh trong nhà không thông gió cũng không đón nắng, dễ sinh bệnh nhất. Những người đó phần lớn không chăm sóc chúng, chỉ là khi chúng nó chết thì thay chậu thôi, những cây xanh như thế dễ phát sinh dị biến nhất.”
“Đó là sự thật.” Trương Á Lập biểu thị đồng ý: “Mặc dù tôi chưa nhìn thấy cựu thế giới, nhưng tôi đã đi đến nhiều thành phố bị bỏ hoang bên ngoài căn cứ. Nhiều tòa nhà dân cư cao tầng có không ít hài cốt, trong nhà đều có thực vật dị biến cấp thấp.”
Nói là hài cốt, kỳ thật cũng không được hoàn chỉnh, rất nhiều ngôi nhà chỉ còn lại những mảnh xương vụn. Những bộ hài cốt kia, có thể đã bị thực vật chậm rãi hấp thụ, gặp phải thực vật đặc biệt dị biến, còn có thể trực tiếp nhai nát hài cốt con người.
“Trên mạng hình như chưa từng thấy hình ảnh của Cựu thế giới.”
Triệu Ly Nông tựa như là lơ đãng hỏi: “Mọi người đều chưa từng nhìn thấy sao?”
“Tín hiệu quang não chính là được căn cứ kiến thiết lại sau này, so với mạng của Cựu thế giới không có kết nối với nhau, tất nhiên không nhìn thấy được hình ảnh trước.” Trương Á Lập nói: “Thế hệ trước khi còn trẻ có thể đã nhìn thấy, nhưng khi đó chỉ vài tuổi có thể cũng không nhớ được bao nhiêu.”
Cũng giống như cha mẹ anh ta, bọn họ không nhắc nhiều đến những chuyện về Cựu thế giới, họ cũng nhớ không rõ lắm, vì lúc đó chỉ mới năm, sáu tuổi.
“Tôi nghe nói Căn cứ trung ương có một cơ sở dữ liệu mà chỉ những nghiên cứu viên cao cấp mới có thể vào.” Hà Nguyệt Sinh nhớ tới một câu chuyện phiếm: “Nó chứa tất cả tư liệu của Cựu thế giới.”
Nghiêm Tĩnh Thủy lắc đầu: “Cơ sở dữ liệu đó ở Uyên đảo, không phải Căn cứ trung ương, kể từ khi bùng phát hệ thực vật dị biến cấp A, không ai có thể vào đó.”
“Đừng nghĩ đến nữa.” Trương Á Lập vặn cổ, duỗi cơ bắp: “Cái nơi quái quỷ đó … trừ khi tìm được biện pháp giải quyết thực vật dị biến cấp A, nếu không, đi vào đó chính là cái chết, nếu lấp đầy mạng sống của tất cả các đội viên trong Dị sát đội vào đó, cũng không thể tiến vào được trung tâm của Uyên đảo.”
Triệu Ly Nông đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ “Uyên đảo”, cô vẫn nhớ đã nghe đến khi ở trong bệnh viện của Căn cứ nông học số chín xem tin tức: “Vào ngày 6 tháng 5 năm ngoái, Căn cứ trung ương đã gửi một đội quân đến Uyên đảo.”
“Lần đó hả?” Trương Á Lập cười: “Cô có biết có một nhánh đội quân có bao người không? Gần hai nghìn thủ vệ quân, mang theo tất cả vũ khí tối tân nhất, chỉ đến gần biên của Uyên đảo, cuối cùng sống sót trở về không tới một nghìn người.”
“Nhiều người như vậy chỉ được giết bảy thực vật dị biến cấp B sao?” Hà Nguyệt Sinh cũng đọc tin tức, cảm thấy rất khó hiểu, một đường đi tới đây, thực vật dị biến cấp B bên ngoài căn cứ hình như cũng không đặc biệt khó đối phó.
Trương Á Lập liếc nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi đối diện anh ta: “Bởi vì ở rìa biên còn có bốn thực vật dị biến cấp A.”
Thời khắc ở Uyên đảo luôn được mọi người quan sát, hầu như không có thực vật dị biến cấp thấp nào trên đó, mặc dù thực vật dị biến cấp B cũng không có nhiều, nhưng so với nơi khác sẽ mạnh hơn, thậm chí có xu thế mạnh hơn thực vật dị biến cấp A.
Năm ngoái, các quan sát viên đã sử dụng kính viễn vọng để quan sát hai cây dị biến cấp A ra hoa kết trái, liên nhanh chóng thông báo cho Viện nghiên cứu nông học.
Thực vật dị biến cấp A rất khó ra hoa kết trái, đặc biệt là cây lưỡng tính, hai thực vật dị biến cấp A kia, chỉ cần cây đực thụ phấn thành công là có thể ra hoa kết trái.
Vì vậy, Nghiêm Thắng Biến đã đưa La Phiên Tuyết đến khu vực xung quanh Uyên đảo, với hy vọng có được hạt giống thực vật dị biến cấp A.
Lần đó không chỉ có thủ vệ quân, mà còn có cả Dị sát đội số 0 và đội số 1.
Vốn là đội số 1 mở đường, đội số 0 đổ bộ lên đảo, thủ vệ quân ở bên ngoài công kích, nhưng ngày đó nhiều tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, đội số 0 cũng không thể đổ bộ lên đảo thành công.
Khi cuộc rút lui sắp diễn ra, thực vật dị biến cấp A đã hạ cánh trên mặt đất, thấy rằng thành công là vô ích, đội trưởng đội số 1 Nghiêm Lưu Thâm, xoay người một mình nhanh chóng vọt vào Uyên đảo, cuối cùng anh ta cũng lấy được hạt giống, nhưng bản thân anh ta bị thương tích khắp người, nằm hôn mê trong bệnh viện trong vài tháng.
Nếu không phải đội trưởng của bọn họ đi vào để cứu Nghiêm Lưu Thâm ra, e rằng mức độ không phải là hôn mê nằm viện nửa năm.
“Hạt giống của thực vật dị biến cấp A rất khó lấy.” Trương Á Lập cảm thấy bất lực: “Nhưng nghiên cứu luôn cần hàng mẫu, có lẽ những hàng mẫu này có thể giúp ích cho căn cứ.”
Sau khi nghe những gì Trương Á Lập nói, Triệu Ly Nông đã mở hộp chứa đồ nhỏ bên cạnh ra, lấy ra một lọ đã niêm phong: “Tôi có một số hạt giống dị biến cấp A.”
Trương Á Lập nhờ ánh lửa, nhìn vào cái lọ đầy trong tay cô: “?”
Anh ta chỉ ra ngoài một lần vào ban ngày, nhóm cán bộ trồng trọt này cuối cùng đã làm gì?
Đại khái là bởi vì vẻ mặt của Trương Á Lập chấn kinh quá rõ ràng, Triệu Ly Nông chủ động giải thích: “Lúc trước khi cây dướng dị biến cấp A công kích, trái cây không cẩn thận rơi vào trong xe.”
Trương Á Lập giật giật khuôn mặt, thận trọng nói: “… Trước đem cất bọn chúng cẩn thận, đừng vứt đi.”
Vào nửa đêm, mọi người cần phải ngủ nghỉ, mấy người họ thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Trong lòng Triệu Ly Nông vẫn đè nén tâm sự, trước đó cô ngủ không được bao nhiêu, vốn tưởng rằng mình không ngủ được, không ngờ vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, đó là địa điểm thí nghiệm mà cô quen thuộc. cô và sư huynh cùng đứng trước một khoảnh sân bê tông trống trải, trên đó còn đang phơi thóc.
Hai chiếc máy cơ khí nông nghiệp được đặt chính giữa, buổi chiều cô có nhu cầu sử dụng, vì thế mang ra chuẩn bị xem thử.
“Anh đã nhìn thấy chiếc máy này trước khi tốt nghiệp đại học, đến hiện tại học lên tiến sĩ năm đầu vẫn dùng, nói không chừng chờ đến khi em học tiến sĩ năm đầu cũng sẽ dùng tới nó.” Sư huynh quay lưng lại với cô, trước mặt còn đặt một cái thùng màu hồng, bên trong đựng mẫu lúa đang chuẩn bị gửi đến phòng thí nghiệm.
Triệu Ly Nông lúc đó 19 tuổi, đang trong tình trạng phân tâm, cô cắm điện của máy cơ khí vào: “Em không muốn học tiến sĩ, em đi ra ngoài trở thành tinh anh trong giới kinh doanh.”
Sư huynh ngồi trên băng ghế nhỏ, không biết vì sao cười không nhịn được cười: “Sư muội, cẩn thận để giáo sư nghe thấy.”
Triệu Ly Nông không sợ giáo sư, chỉ là thường xuyên bị những lời nói của ông mê hoặc, cô đứng trước máy cơ khí cau mày: “Hình như nó bị hỏng rồi, không quay được.”
“Chắc là bánh răng bị kẹt, cần cho thêm dầu bôi trơn.” Sư huynh quay đầu lại, đứng dậy đi tới, anh đặt cơm thí nghiệm lên vỏ máy: “Sư muội, đi rút điện đi.”
Triệu Ly Nông rút điện, Giang Tập đi tìm một can dầu bôi trơn, mở nắp bánh răng dưới máy, đổ dầu bôi trơn vào đó.
“Được rồi, em đi cắm điện đi, anh coi thử xem.”
Triệu Ly Nông xoay người cắm điện, đến xem sư huynh vận hành.
“Cái máy này lúc nào cũng hơi cũ, đổ dầu vào thì vẫn chạy được.” Giang Tập vươn tay bật công tắc máy, dùng ống tay áo lấy mẫu lúa thí nghiệm từ vỏ máy xuống.
Triệu Ly Nông vô thức vươn tay chộp lấy bó lúa thí nghiệm, đó những mẫu mà họ thu được sau khi gieo trồng bấy lâu nay, nếu bị đưa vào máy thì chẳng còn gì nữa.
“Sư muội!” Giang tập phản ứng rất nhanh, lập tức tắt công tắc, lại vội vàng rút điện.
Triệu Ly Nông đứng đó kinh hoàng trong giây lát, không thể nghe thấy sư huynh đang hét điều gì.
Kỳ thật ban đầu cô cũng không cảm thấy đau, chỉ là cảm giác ngứa ran, hơn nữa cô còn đang suy nghĩ về thí nghiệm gạo trong tay.
Cho đến tận khi giáo sư và các sư huynh sư tỷ khác lao ra, tất cả đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào tay phải của cô, không ngừng hét lên điều gì đó.
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn vào tay phải của mình, chỉ thấy một nửa xương bàn tay đã bị gãy, máu chảy đầm đìa, cơn đau dữ dội bắt đầu ập đến.
Cô đưa tay trái ra lấy bó lúa thí nghiệm dính đầy máu: “Hàng mẫu…”
“Hàng mẫu gì?” Ngụy Lệ duỗi eo, nghe thấy âm thanh liền ghé sát tai vào Triệu Ly Nông để lắng nghe.
Triệu Ly Nông trong nháy mắt mở mắt ra, tay trái vẫn nắm chặt mu bàn tay phải, cổ họng co giật, nuốt xuống tất cả cảm xúc trong giấc mơ, đứng dậy, thản nhiên nói: “Không có gì.”
“Trong mơ mà cậu vẫn đang học tập sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh nhìn chằm chằm vào Triệu Ly Nông, trong mắt vừa khiếp sợ vừa có chút suy tư.
Làm thế nào cô vẫn có thể học trong giấc mơ? Mình nhất định cũng phải học kỹ năng này, vậy thì không lãng phí thời gian ngủ
Triệu Ly Nông: “…”
Dòng suy nghĩ của quyển vương nằm ngoài tầm hiểu biết của người thường.
“Mọi người đã dậy hết chưa?” Trương Á Lập từ bên ngoài sải bước vào: “Trời vẫn còn mưa nhỏ, nhưng cơn sốt của Hoàng Thiên đã giảm, Bố Dong cũng đã tỉnh, sắp tới chúng ta có thể thử đi ra ngoài.”
Triệu Ly Nông quay lại nhìn Bố Dong, quả thật anh ta đã mở mắt ngồi dậy.
“Anh không sao chứ?” Ngụy Lệ nhìn Bố Dong: “Đột nhiên hôn mê, rất đáng sợ.”
“Não chấn động cùng với xuất huyết, đã tiêm cấp cứu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.” Bố Dong bị thương là chuyện thường như cơm bữa, biết thân thể mình tình huống: “Chỉ cần các cô cậu không có chuyện gì là được.”
Bố Dong hoàn toàn không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết diễn biến tâm lý của đồng đội mình.
“Đã hơn một ngày rồi, đội trưởng vẫn chưa đến.” Trương Á Lập đứng đó, hơi lo lắng: “Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Thông thường, một ngày là đủ để đội trưởng tìm thấy mấy người họ.
Kết quả là cho đến bây giờ bên kia cũng không có phát ra pháo tín hiệu, tín hiệu vẫn chưa được sửa chữa, vì vậy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Rời khỏi Khâu Thành trước.” Bố Dong vẫn còn có chút buồn nôn, nhưng kìm lại, nhìn về phía mấy vị cán bộ trồng trọt: “Đưa họ ra ngoài, tìm một nơi có tín hiệu, để Căn cứ trung ương đến đón họ.”
Mệnh lệnh của đội trưởng là cẩn thận bảo vệ những cán bộ trồng trọt này.
“Không có lý do thích hợp, Căn cứ trung ương sẽ không đón người.” Trương Á Lập liếc nhìn mấy người Triệu Ly Nông, chính bọn họ thôi cũng không chính thức tiếp nhận mệnh lệnh ra ngoài.
Lúc này, Tiểu hoàng kê bên trong lồ ng đột nhiên kêu lên: “Chíp!”
Triệu Ly Nông đột nhiên đứng dậy nhìn ra ngoài: “Bên ngoài… có mùi gì?”
Mọi người sửng sốt, theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, không hiểu chuyện gì.
Triệu Ly Nông bước nhanh ra khỏi cửa hàng bỏ hoang, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng nhanh chóng đi theo.
Bầu trời xám xịt, bên ngoài vẫn còn lất phất mưa, tất cả những tòa nhà xám xịt hiện ra trong tầm mắt dường như được bao phủ bởi một tấm màn lụa mỏng u ám, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, chán nản.
Mấy người đứng trước cửa hàng bỏ hoang nhìn cảnh tượng này, khi chưa mở miệng còn cảm thấy bình thường. Một mùi không thể giải thích được theo nước mưa bụi bay vào trong lỗ mũi, truyền đến đại não.
Hà Nguyệt Sinh nhíu mày: “Mùi này…”
— Một mùi nồng nặc, tràn ngập sự thối rữa, chết chóc.
Nó không giống như mùi chết chóc nồng nặc từ xác sói hoang trong cửa hàng, mà là mùi chết chóc thối rữa mục nát khiến cho linh hồn chấn động, theo mưa bụi rơi xuống từng khu vực, tựa như muốn báo cho tất cả sinh linh trong vùng đất này.
Triệu Ly Nông liếc qua bầu trời xám xịt, quay sang hướng tây bắc: “Nó đến từ hướng đó.”
Ở khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể tạo ra động tĩnh lớn như thế, chỉ có một khả năng.
Chỉ có một khả năng là khoảng cách xa như vậy vẫn có thể gây ra chấn động lớn như vậy.
—— Mùi chết chóc thối rữa này là do cây dướng dị biến cấp A này tỏa ra.
“Anh họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ngụy Lệ ngập ngừng hỏi, trong lòng lo lắng cho đám người Diệp Trường Minh.
“Có lẽ đội trưởng đã gây ra động tĩnh gì đó.” Hoàng Thiên được Trương Á Lập đỡ, nói.
“Bọn họ không thể giế t chết được cây dướng dị biến cấp A.” Triệu Ly Nông chọc thủng câu nói này: “Lái xe theo hướng Đông Nam lâu như vậy, bọn họ nên rời khỏi Khâu Thành từ lâu rồi.”
Vẫn không đến đây tìm bọn họ, rất có khả năng là đã xảy ra vấn đề.
Cây dướng dị biến cấp A ngay từ đầu đã có một số vấn đề, cho nên chúng mới đột nhiên nở hoa kết trái, không phải đám người Diệp Trường Minh ra tay.
Triệu Ly Nông nhìn Trương Á Lập, hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra với hai loại thực vật dị biến cấp A có hạt giống được lấy từ Uyên đảo?”
Trương Á Lập lắc đầu, anh ta không biết sau đó thế nào.
“Chúng ta có thể quay đầu đi về phía Đông Nam, có lẽ có thể gặp được Diệp Trường Minh.” Triệu Ly Nông suy nghĩ hồi lâu mới nói.
“Tôi đồng ý.” Đồng Đồng trước giờ vẫn luôn theo Triệu Ly Nông.
Hà Nguyệt Sinh cũng giơ tay: “Buổi tối hôm ấy nói là đi về phía Đông Nam.”
“Không được.” Trương Á Lập không đồng ý: “Hoàng Thiên và Bố Dong vẫn chưa khỏe, một mình tôi không thể bảo vệ được các cô cậu, tốt nhất là đi về phía bắc “
Mọi người đồng loạt nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Thêm cô ấy nữa.”
“Hôm qua mặc dù các cô cậu đã giết được một bầy sói hoang, nhưng so với thực vật dị biết cấp cao thì không cùng đẳng cấp.” Trương Á Lập vẫn từ chối.
“Chúng ta có thể đánh thử một trận.” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào Trương Á Lập, nói một cách nghiêm túc.
Ba đội viên đội số 0 đứng ở cửa hỗ trợ lẫn nhau: “?”
“Tôi nghĩ có thể bỏ phiếu.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền giơ tay: “Tôi đồng ý đi tìm bọn họ.”
“Không được, chúng ta tám người bỏ phiếu.” Trương Á Lập nói rõ muốn đưa mấy người họ ra ngoài: “Nếu bằng phiếu thì sao?”
“Sẽ không bằng phiếu.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẻ mặt thành thật, nhìn về phía Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ: “Thêm nó vào, vừa vặn chín.”
“Gà sao?” Trương Á Lập bật cười: “Làm thế nào để nó bỏ phiếu?”
Nòng súng của Nghiêm Tĩnh Thủy chĩa vào cái mông tròn trịa của Tiểu hoàng kê: “Nếu đồng ý theo chúng tôi đi tìm người đi, chíp một tiếng.”
“Chíp!”
Ba đội viên của đội số 0: “?”
Trương Á Lập không nói gì: “Nếu không đồng ý đi theo chúng tôi tìm người, chíp một tiếng.”
Con Tiểu hoàng kê ngồi xổm trong lồ ng gà không kêu một tiếng.
“…”
Bố Dong bên cạnh móc khẩu súng lục ra, cũng chỉa vào mông con gà: “Chíp một tiếng.”
Con Tiểu hoàng kê không kêu tiếng nào.
Hoàng Thiên bị thương hai ngón tay, không thể cử động, tỏ vẻ không thể tin được: “Đây là trùng hợp.”
Nghiêm Tĩnh Thủy dùng nòng súng chĩa con gà nhỏ: “Đồng ý, chíp hai tiếng. “
Tiểu hoàng kê: “Chíp! Chíp!”
Ba đội viên của đội số 0: “…”
Triệu Ly Nông nói: “Những người khác nếu đồng ý, có thể giơ tay.”
Vì vậy, ba đội viên của đội số 0 trơ mắt nhìn tất cả các cán bộ trồng trọt này đồng loạt giơ tay lên.
Ba chọi năm, bọn họ chắc chắn sẽ thua.
Không, đó là ba chọi sáu, còn có một con gà nhỏ không chịu khuất phục trước uy quyền.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín
Story
Chương 86: Vết sẹo
10.0/10 từ 23 lượt.