Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 164: Cậu ấy không biết ngài?
143@-Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông ở bên cạnh để bồi tiếp Triệu Phong Hòa, mặc dù nhân tố tăng trưởng cho Triệu Phong Hòa tốt hơn thuốc trị thương thông thường, nhưng tốc độ hồi phục của bà ấy không nhanh bằng những người trẻ tuổi, ngoại trừ vết cắt trên cánh tay, vết thương trên chân thật sự nghiêm trọng hơn.
Vốn dĩ Triệu Ly Nông chỉ muốn thu dọn quần áo của bà, lại phát hiện chân của Triệu Phong Hòa còn bị thương.
Chẳng trách lúc trước sư huynh Giang Tập nói bà ấy không tiện di chuyển.
“Không sao, mẹ không thấy đau.” Triệu Phong Hòa thấy sắc mặt Triệu Ly Nông sau khi vén ống quần của bà ấy lên thì thay đổi sắc mặt, vội nói: “Sắp ổn rồi.”
Triệu Ly Nông nhíu mày, không cảm thấy đau bởi vì hai chân không có cảm giác, nhưng vết thương của Triệu Phong Hòa đã dùng nhân tố tăng trưởng, vẫn còn một vài vết cắt sâu.
Triệu Phong Hòa giải thích: “Có quá nhiều người, và mẹ đã ngã khi đẩy xe lăn, vì vậy mẹ bị thương.”
“Vết thương này chắc là một vết thương xuyên thấu.” Hà Nguyệt Sinh đi tới, hơi khom người để nhìn vào chân của Triệu Phong Hòa, chỉ vào phần sâu nhất hình tròn nói: “Không giống như vết thương do chuột dị biến gây ra.”
Triệu Phong Hòa ngước nhìn Hà Nguyệt Sinh, sau đó nắm lấy tay Triệu Ly Nông và lo lắng giải thích: “Là mẹ ngã chỗ có thanh thép lộ ra ngoài, vết thương đã được xử lý tốt rồi.”
Một cú ngã bình thường sẽ không xuyên qua bắp chân, Triệu Ly Nông có thể biết Triệu Phong Hòa không nói thật, rất có thể là vì không để cô lo lắng, bà ấy cố ý nói nhẹ một chút.
Triệu Ly Nông nhẹ nhàng kéo ống quần của Triệu Phong Hòa xuống: “Mẹ không có chuyện gì là được.”
“Chân của ngài trước đây làm sao bị thương?” Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh đột nhiên hỏi, thấy Triệu Ly Nông cau mày và nhìn sang, cậu giải thích: “Chỉ là nhìn thấy teo cơ không quá nghiêm trọng, nói không chừng còn có hy vọng chữa trị.”
Triệu Ly Nông sửng sốt, cô chưa từng hỏi qua vết thương ở chân của Triệu Phong Hòa, một là sợ trước kia nguyên thân đã biết nguyên nhân, hai là không muốn vạch trần vết thương của người khác.
Triệu Phong Hòa đang ngồi trên chiếc xe lăn bị hỏng rồi cười nói: “Đó là bởi vì mỗi buổi tối tôi thường xoa bóp vận động, cho nên cơ thịt mới không bị teo nghiêm trọng.”
Triệu Ly Nông nhìn xuống chân của bà ấy: “Sau này con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô nghĩ có thể đi tìm sư huynh Giang Tập hỏi một chút, hoặc… cô cũng có thể hỏi Diệp đội trưởng, lần trước cô đến bệnh viện kiểm tra, bên kia có vẻ rất tốt.
“Được.” Triệu Phong Hòa có chút nhẹ nhõm nhìn Triệu Ly Nông: “Đều nghe lời con.”
Hà Nguyệt Sinh đứng đối diện một tay buông thõng xuống chân, co quắp động đậy, nhưng lực chú ý của Triệu Ly Nông vẫn đặt trên người Triệu Phong Hòa, không phát giác ra bất cứ điều gì.
Một thủ vệ quân tiến vào phát đồ hộp, những người tị nạn bên trong lần lượt đứng dậy di chuyển lên phía trước, Triệu Ly Nông thấy người phía sau không ngừng tiến lên nên muốn đẩy Triệu Phong Hòa ra rìa.
“Tôi ôm ngài ấy qua bên kia, cậu giữ xe lăn đi.” Hà Nguyệt Sinh thấy vậy, nói với Triệu Ly Nông.
Anh cúi xuống bế Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn lên, đi về phía bên cạnh, Triệu Ly Nông lập tức cúi xuống giữ lấy chiếc xe lăn bị hỏng, nhưng đám đông đang ùa đến, trong nháy mắt phía trước đã có thêm nhiều người, cô muốn đi đuổi theo, nhưng mọi người cứ chen vào giữa, khiến bọn họ càng ngày càng cách xa nhau.
Khóe mắt Hà Nguyệt Sinh liếc thấy Triệu Ly Nông càng lúc càng xa mình, cậu tránh đám người xô đẩy qua lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước: “Ngài thật biết giả vờ.”
Người trong ngực phát ra một tiếng cười, nhưng lại nói: “Chỉ cần đưa ra một chút gợi ý, trong thời gian ngắn như vậy liền có thể thành công cải tiến được thuốc lỏng, đến cùng không khổ là Triệu Ly Nông.”
Hà Nguyệt Sinh sắc mặt khó coi: “Rốt cuộc là ngài muốn cậu ấy làm gì?”
“Là cậu nên suy nghĩ rõ ràng xem mình nên làm cái gì, tôi chỉ bảo cậu bảo vệ cô ấy.” Triệu Phong Hòa tựa đầu trên vai Hà Nguyệt Sinh, nghiêng mặt sang nhìn Triệu Ly Nông đang ở trong đám người phía sau lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng lại lạnh nhạt nói: “Đã bảo cậu nhiều lần là không được tiết lộ tin tức cho cô ấy, cửa hàng kia tôi đã đóng rồi, sau này đừng nghĩ lại mở nữa.”
“… Chẳng qua tôi cảm thấy cậu ấy có quyền được biết.” Hà Nguyệt Sinh ôm người trong ngực bước nhanh đến một bên, tự giễu nói: “Ngài để cho tôi ở bên cạnh cậu ấy còn chưa đủ, lại còn phái người theo dõi hai chúng tôi.”
“Sự thật đã chứng minh, cậu vốn không an phận, hết lần này đến lần khác tìm album và poster cố ý thu hút sự chú ý của Triệu Ly Nông, cho nên tôi đành phải đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.” Triệu Phong Hòa chậm rãi nhướng mày: “Bất quá, không nghĩ tới Giang Tập lại chủ động nhảy ra, nhìn thấy sư muội thật sự là không nhịn được.”
Hà Nguyệt Sinh cúi đầu nhắc nhở: “Giang Tập rất quan tâm đ ến cậu ấy, lần trước đã đích thân đến phòng họp cao nhất và mang theo Triệu Ly Nông ra ngoài.”
Hà Nguyệt Sinh nhìn đôi mắt không có chút ý cười của Triệu Phong Hòa: “Cậu ấy không quen biết ngài?”
“Gặp qua một lần.” Triệu Phong Hòa nhìn Triệu Ly Nông đang đi qua đám đông, cố gắng đi về phía họ: “Cô ấy không thể nhớ được.”
“Đúng vậy, bất quá cậu ấy chỉ là một nghiên cứu viên.” Hà Nguyệt Sinh hơi nheo đôi mắt phượng, đuôi mắt thon dài, thần sắc lạnh lùng: “Làm sao có thể nghĩ ngài vì tiếp cận cậu ấy, ngay cả chân của mình cũng có thể phế?”
Triệu Phong Hòa đang muốn nói cái gì đó, quay mặt sang một bên, nhìn thấy Triệu Ly Nông cách đó không xa đang chạy tới, không có đáp lại lời nói của Hà Nguyệt Sinh, nhìn người bước nhanh đi tới, sắc mặt lại dịu đi xuống.
“Con đi lấy đồ hộp.” Triệu Ly Nông đặt xe lăn xuống đất, nhìn Triệu Phong Hòa tới ngồi trên đó, quay người chỉ vào hàng dài xếp hàng trước mặt.
“Không sao, mẹ không quá đói bụng.” Triệu Phong Hòa vươn tay kéo Triệu Ly Nông: “Con nói chuyện với mẹ là được rồi.”
Triệu Ly Nông do dự một chút, xuyên qua ánh đèn đánh giá sắc mặt của Triệu Phong Hòa, bà ấy quanh năm vẫn gầy gò, mặc đã tốt hơn so với lần đầu tiên gặp mặt, gò má trên mặt vẫn cao và nhô ra, cách đây không lâu lại bị thương, phỏng chừng mất rất nhiều máu, sắc mặt rất tái nhợt.
“Mẹ ăn chút gì đi.” Triệu Ly Nông còn muốn đi lấy đồ ăn.
Hà Nguyệt Sinh bên cạnh đối diện với ánh mắt của Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, dừng một chút rồi nói: “Tôi đi cho, hai người đợi ở đây.”
Nói xong, cậu xoay người chen vào xếp ở cuối hàng người.
“Đây!” Nghiêm Tĩnh Thủy đang tuần tra xung quanh, từ phía trước chen vào, vẫy tay mấy lần với Hà Nguyệt Sinh, từ trong túi áo mình lấy ra hai đồ hộp: “Cậu muốn lấy thức ăn cho mẹ của tiểu Triệu? Tôi đã lấy…”
“Cậu sao vậy?” Nghiêm Tĩnh Thủy kinh ngạc nhìn Hà Nguyệt Sinh, mặc dù đèn trên đầu nhấp nháy vài lần, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu tối sầm lại mà không rõ lý do.
Hà Nguyệt Sinh lấy đồ hộp từ trong tay cô ấy, nhưng khuôn mặt lại biến thành một nụ cười trêu chọc thường ngày: “Nghiêm nỗ lực, hiện tại cậu đã học được cách đi cửa sau?”
Nghiêm Tĩnh Thủy “A” một tiếng: “Bọn họ vừa vào tôi đã chú ý tới, cho nên đợi ở hàng đầu lấy.”
“Vẫn là cậu linh hoạt.” Hà Nguyệt Sinh xoay người: “Nơi trú ẩn không có vấn đề chứ?”
Nghiêm Tĩnh Thủy bị phân tâm: “Hiện tại thì không, những nơi đáng lẽ phải che chắn vẫn còn nguyên vẹn, bây giờ chúng ta chỉ đợi lũ chuột dị biến phía trên được dọn dẹp sạch sẽ thì có thể đi. Không biết Ngụy Lệ thế nào rồi, chị ấy vẫn nên còn ở trong Viện nghiên cứu.”
“Với vận may của chị ấy, có lẽ đã đụng phải chuột dị biến rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Bất quá, Ngụy Lệ mặc dù là một bình khí xui xẻo, nhưng Viện nghiên cứu có nhiều thủ vệ quân như vậy, sẽ không có vấn đề lớn, nhiều nhất là bị một số vết thương.”
Ngụy Lệ bị mỏ của con Đại hoàng kê quắp lấy, cả người giống như hít máu gà, liên tục hét lên mở đường về phía trước, sau khi dẫn đầu một nhóm nghiên cứu viên đi tới nơi trú ẩn, hẳn là đã nghiện cứu người, lại tiếp tục hô bảo Đại hoàng kê chạy loanh quanh khắp Viện nghiên cứu.
Sau khi con Tiểu hoàng kê trở nên lớn hơn, nó có thể vung cánh hạ gục những con chuột dị biến đang lao tới, thỉnh thoảng nhảy lên người thân con chuột dị biến, móng vuốt gà của nó hung hãn chộp lấy đầu chúng, thân hình to lớn của nó cực kỳ linh hoạt.
“Quả nhiên.” Ngụy Lệ vừa bật camera, vừa một mình lẩm bẩm lầu bầu: “Đích thân động vật dị biến giải quyết động vật dị biến sẽ nhanh hơn.”
Trong phòng họp cao nhất, các nghiên cứu viên cao cấp đang quan sát màn hình theo dõi bên trong lẫn ngoài toàn bộ Viện nghiên cứu, rất nhanh đã phát hiện ra bất thường trong một góc trong viện.
“Đan Vân…” Tào Văn Diệu nhìn chằm chằm màn hình giám sát nào đó trong viện, một đàn gà dị biến đang chạy loạn, khi nhìn thấy người trong miệng Đại hoàng kê đầu đàn kia, lập tức đồng cảm nói: “Con gái của bà xảy ra chuyện rồi.”
“Cô ấy cả ngày ăn thịt gà, sợ rằng không ngờ tới một ngày lại bị gà ăn thịt.” Bành Bác Bình khoanh tay đi tới nói.
Ngụy Lệ ỷ vào có Đan Vân chống lưng trong Viện nghiên cứu, cực kỳ thô lỗ và không có phép tắc, thường xuyên đắc tội với các nghiên cứu viên cao cấp, Bành Bác Bình vô cùng ghét cô ấy.
“Làm sao ông lại có thể nói như thế?” Lý Chân Chương cảnh cáo Bành Bác Bình.
Khóe miệng Bành Bác Bình nhếch lên: “Viện trưởng, bây giờ ông có thể giả làm người tốt rồi.”
Lý Chân Chương bất quá chỉ vừa nghĩ đến con gái của mình, đột nhiên cảm động lây mà thôi, ông ta nhìn về phía Đan Vân: “Tôi sẽ phái người xuống để cứu cô bé ngay bây giờ.”
Đan Vân Nhìn thấy người trên màn hình giám sát, trái tim cũng lỗi nhịp.
“Người vẫn còn sống.” Nghiêm Thắng Biến đứng trước cửa sổ sát đất nhìn.
Mọi người vừa nghe xong, lại nhìn về phía Đại hoàng kê đang quắp Ngụy Lệ bên trong màn hình giám sát, kết quả thấy cô ấy giơ một tay lên, hùng hổ hét lên.
Những người khác nhìn Ngụy Lệ tràn đầy năng lượng trong miệng Đại hoàng kê: “…”
“Con gà dị biến này nghe lời cô ấy?” Tào Văn Diệu nhìn Ngụy Lệ trong màn hình giám sát và sửng sốt.
Đan Vân cúi đầu gọi cho cho Ngụy Lệ, Ngụy Lệ bên trong màn hình giám sát nhìn cổ tay một chút, cuối cùng cũng ngừng hô khẩu hiệu, kết nối với quang não, cô ấy giơ tay chào hỏi: “Chào mẹ ~”
“Con đang làm gì vậy?”
Nghiêm Thắng Biến đang đứng trước cửa sổ sát đất đi tới, Đan Vân thấy thế thì chia sẻ cuộc gọi công khai.
““Đàn gà dị biến này là do cháu nuôi à?” Nghiêm Thắng Biến hỏi.
Việc Ngụy Lệ nuôi gà là chuyện mà mọi người đều biết, đặc biệt là trong Viện nghiên cứu, về cơ bản khi gặp ai cô ấy cũng tuyên truyền.
“Tiểu Lệ là do cháu nuôi.” Ngụy Lệ chỉ vào đàn gà có hình thù kỳ lạ đi theo sát phía sau Tiểu Lệ: “Những con gà kia là gà thí nghiệm…”
Cô ấy còn chưa nói được mấy câu, đã có mấy con chuột dị biến lao về phía cô ấy, Đại hoàng kê bắt đầu chạy và camera rung lắc dữ dội. Camera liên lạc bị rung lắc đến mức không thể nói chuyện bình thường, cuối cùng Đan Vân chỉ có thể tắt quang não, quan sát tình hình của Ngụy Lệ trên đường thông qua màn hình giám sát.
Nghiêm Thắng Biến giơ tay kiểm tra thời gian, sau đó nhìn vào khoảng không trên bầu trời, tay phải nhanh chóng gõ nhẹ, tìm đến một liên lạc và gọi.
Lúc này, có một chiếc máy bay trực thăng đầu tiên bay qua Viện nghiên cứu, mục đích của bọn họ là giải quyết nguy hiểm xung quanh tòa nhà của phòng họp cao nhất, mà súng đã được gắn trên cửa cabin.
Ngụy Lệ phía dưới nghe thấy tiếng động của máy bay trực thăng, phí sức lực ngẩng đầu lên thì thấy họng súng đen ngòm đang chĩa vào cô ấy và Tiểu Lệ, lập tức vung tay hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của phía trên.
Tân Dị sát đội trên máy bay trực thăng cũng rất ngạc nhiên khi thấy người trong miệng Đại hoàng kê vẫn còn có thể sống sót động đậy, anh ta hơi di chuyển khẩu súng của mình, đổi thành nhắm vào trên thân thể của Đại hoàng kê.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Triệu Ly Nông ở bên cạnh để bồi tiếp Triệu Phong Hòa, mặc dù nhân tố tăng trưởng cho Triệu Phong Hòa tốt hơn thuốc trị thương thông thường, nhưng tốc độ hồi phục của bà ấy không nhanh bằng những người trẻ tuổi, ngoại trừ vết cắt trên cánh tay, vết thương trên chân thật sự nghiêm trọng hơn.
Vốn dĩ Triệu Ly Nông chỉ muốn thu dọn quần áo của bà, lại phát hiện chân của Triệu Phong Hòa còn bị thương.
Chẳng trách lúc trước sư huynh Giang Tập nói bà ấy không tiện di chuyển.
“Không sao, mẹ không thấy đau.” Triệu Phong Hòa thấy sắc mặt Triệu Ly Nông sau khi vén ống quần của bà ấy lên thì thay đổi sắc mặt, vội nói: “Sắp ổn rồi.”
Triệu Ly Nông nhíu mày, không cảm thấy đau bởi vì hai chân không có cảm giác, nhưng vết thương của Triệu Phong Hòa đã dùng nhân tố tăng trưởng, vẫn còn một vài vết cắt sâu.
Triệu Phong Hòa giải thích: “Có quá nhiều người, và mẹ đã ngã khi đẩy xe lăn, vì vậy mẹ bị thương.”
“Vết thương này chắc là một vết thương xuyên thấu.” Hà Nguyệt Sinh đi tới, hơi khom người để nhìn vào chân của Triệu Phong Hòa, chỉ vào phần sâu nhất hình tròn nói: “Không giống như vết thương do chuột dị biến gây ra.”
Triệu Phong Hòa ngước nhìn Hà Nguyệt Sinh, sau đó nắm lấy tay Triệu Ly Nông và lo lắng giải thích: “Là mẹ ngã chỗ có thanh thép lộ ra ngoài, vết thương đã được xử lý tốt rồi.”
Một cú ngã bình thường sẽ không xuyên qua bắp chân, Triệu Ly Nông có thể biết Triệu Phong Hòa không nói thật, rất có thể là vì không để cô lo lắng, bà ấy cố ý nói nhẹ một chút.
Triệu Ly Nông nhẹ nhàng kéo ống quần của Triệu Phong Hòa xuống: “Mẹ không có chuyện gì là được.”
“Chân của ngài trước đây làm sao bị thương?” Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh đột nhiên hỏi, thấy Triệu Ly Nông cau mày và nhìn sang, cậu giải thích: “Chỉ là nhìn thấy teo cơ không quá nghiêm trọng, nói không chừng còn có hy vọng chữa trị.”
Triệu Ly Nông sửng sốt, cô chưa từng hỏi qua vết thương ở chân của Triệu Phong Hòa, một là sợ trước kia nguyên thân đã biết nguyên nhân, hai là không muốn vạch trần vết thương của người khác.
Triệu Phong Hòa đang ngồi trên chiếc xe lăn bị hỏng rồi cười nói: “Đó là bởi vì mỗi buổi tối tôi thường xoa bóp vận động, cho nên cơ thịt mới không bị teo nghiêm trọng.”
Triệu Ly Nông nhìn xuống chân của bà ấy: “Sau này con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô nghĩ có thể đi tìm sư huynh Giang Tập hỏi một chút, hoặc… cô cũng có thể hỏi Diệp đội trưởng, lần trước cô đến bệnh viện kiểm tra, bên kia có vẻ rất tốt.
“Được.” Triệu Phong Hòa có chút nhẹ nhõm nhìn Triệu Ly Nông: “Đều nghe lời con.”
Hà Nguyệt Sinh đứng đối diện một tay buông thõng xuống chân, co quắp động đậy, nhưng lực chú ý của Triệu Ly Nông vẫn đặt trên người Triệu Phong Hòa, không phát giác ra bất cứ điều gì.
Một thủ vệ quân tiến vào phát đồ hộp, những người tị nạn bên trong lần lượt đứng dậy di chuyển lên phía trước, Triệu Ly Nông thấy người phía sau không ngừng tiến lên nên muốn đẩy Triệu Phong Hòa ra rìa.
“Tôi ôm ngài ấy qua bên kia, cậu giữ xe lăn đi.” Hà Nguyệt Sinh thấy vậy, nói với Triệu Ly Nông.
Anh cúi xuống bế Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn lên, đi về phía bên cạnh, Triệu Ly Nông lập tức cúi xuống giữ lấy chiếc xe lăn bị hỏng, nhưng đám đông đang ùa đến, trong nháy mắt phía trước đã có thêm nhiều người, cô muốn đi đuổi theo, nhưng mọi người cứ chen vào giữa, khiến bọn họ càng ngày càng cách xa nhau.
Khóe mắt Hà Nguyệt Sinh liếc thấy Triệu Ly Nông càng lúc càng xa mình, cậu tránh đám người xô đẩy qua lại, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước: “Ngài thật biết giả vờ.”
Người trong ngực phát ra một tiếng cười, nhưng lại nói: “Chỉ cần đưa ra một chút gợi ý, trong thời gian ngắn như vậy liền có thể thành công cải tiến được thuốc lỏng, đến cùng không khổ là Triệu Ly Nông.”
Hà Nguyệt Sinh sắc mặt khó coi: “Rốt cuộc là ngài muốn cậu ấy làm gì?”
“Là cậu nên suy nghĩ rõ ràng xem mình nên làm cái gì, tôi chỉ bảo cậu bảo vệ cô ấy.” Triệu Phong Hòa tựa đầu trên vai Hà Nguyệt Sinh, nghiêng mặt sang nhìn Triệu Ly Nông đang ở trong đám người phía sau lộ ra nụ cười dịu dàng, nhưng lại lạnh nhạt nói: “Đã bảo cậu nhiều lần là không được tiết lộ tin tức cho cô ấy, cửa hàng kia tôi đã đóng rồi, sau này đừng nghĩ lại mở nữa.”
“… Chẳng qua tôi cảm thấy cậu ấy có quyền được biết.” Hà Nguyệt Sinh ôm người trong ngực bước nhanh đến một bên, tự giễu nói: “Ngài để cho tôi ở bên cạnh cậu ấy còn chưa đủ, lại còn phái người theo dõi hai chúng tôi.”
“Sự thật đã chứng minh, cậu vốn không an phận, hết lần này đến lần khác tìm album và poster cố ý thu hút sự chú ý của Triệu Ly Nông, cho nên tôi đành phải đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.” Triệu Phong Hòa chậm rãi nhướng mày: “Bất quá, không nghĩ tới Giang Tập lại chủ động nhảy ra, nhìn thấy sư muội thật sự là không nhịn được.”
Hà Nguyệt Sinh cúi đầu nhắc nhở: “Giang Tập rất quan tâm đ ến cậu ấy, lần trước đã đích thân đến phòng họp cao nhất và mang theo Triệu Ly Nông ra ngoài.”
Hà Nguyệt Sinh nhìn đôi mắt không có chút ý cười của Triệu Phong Hòa: “Cậu ấy không quen biết ngài?”
“Gặp qua một lần.” Triệu Phong Hòa nhìn Triệu Ly Nông đang đi qua đám đông, cố gắng đi về phía họ: “Cô ấy không thể nhớ được.”
“Đúng vậy, bất quá cậu ấy chỉ là một nghiên cứu viên.” Hà Nguyệt Sinh hơi nheo đôi mắt phượng, đuôi mắt thon dài, thần sắc lạnh lùng: “Làm sao có thể nghĩ ngài vì tiếp cận cậu ấy, ngay cả chân của mình cũng có thể phế?”
Triệu Phong Hòa đang muốn nói cái gì đó, quay mặt sang một bên, nhìn thấy Triệu Ly Nông cách đó không xa đang chạy tới, không có đáp lại lời nói của Hà Nguyệt Sinh, nhìn người bước nhanh đi tới, sắc mặt lại dịu đi xuống.
“Con đi lấy đồ hộp.” Triệu Ly Nông đặt xe lăn xuống đất, nhìn Triệu Phong Hòa tới ngồi trên đó, quay người chỉ vào hàng dài xếp hàng trước mặt.
“Không sao, mẹ không quá đói bụng.” Triệu Phong Hòa vươn tay kéo Triệu Ly Nông: “Con nói chuyện với mẹ là được rồi.”
Triệu Ly Nông do dự một chút, xuyên qua ánh đèn đánh giá sắc mặt của Triệu Phong Hòa, bà ấy quanh năm vẫn gầy gò, mặc đã tốt hơn so với lần đầu tiên gặp mặt, gò má trên mặt vẫn cao và nhô ra, cách đây không lâu lại bị thương, phỏng chừng mất rất nhiều máu, sắc mặt rất tái nhợt.
“Mẹ ăn chút gì đi.” Triệu Ly Nông còn muốn đi lấy đồ ăn.
Hà Nguyệt Sinh bên cạnh đối diện với ánh mắt của Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, dừng một chút rồi nói: “Tôi đi cho, hai người đợi ở đây.”
Nói xong, cậu xoay người chen vào xếp ở cuối hàng người.
“Đây!” Nghiêm Tĩnh Thủy đang tuần tra xung quanh, từ phía trước chen vào, vẫy tay mấy lần với Hà Nguyệt Sinh, từ trong túi áo mình lấy ra hai đồ hộp: “Cậu muốn lấy thức ăn cho mẹ của tiểu Triệu? Tôi đã lấy…”
“Cậu sao vậy?” Nghiêm Tĩnh Thủy kinh ngạc nhìn Hà Nguyệt Sinh, mặc dù đèn trên đầu nhấp nháy vài lần, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu tối sầm lại mà không rõ lý do.
Hà Nguyệt Sinh lấy đồ hộp từ trong tay cô ấy, nhưng khuôn mặt lại biến thành một nụ cười trêu chọc thường ngày: “Nghiêm nỗ lực, hiện tại cậu đã học được cách đi cửa sau?”
Nghiêm Tĩnh Thủy “A” một tiếng: “Bọn họ vừa vào tôi đã chú ý tới, cho nên đợi ở hàng đầu lấy.”
“Vẫn là cậu linh hoạt.” Hà Nguyệt Sinh xoay người: “Nơi trú ẩn không có vấn đề chứ?”
Nghiêm Tĩnh Thủy bị phân tâm: “Hiện tại thì không, những nơi đáng lẽ phải che chắn vẫn còn nguyên vẹn, bây giờ chúng ta chỉ đợi lũ chuột dị biến phía trên được dọn dẹp sạch sẽ thì có thể đi. Không biết Ngụy Lệ thế nào rồi, chị ấy vẫn nên còn ở trong Viện nghiên cứu.”
“Với vận may của chị ấy, có lẽ đã đụng phải chuột dị biến rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Bất quá, Ngụy Lệ mặc dù là một bình khí xui xẻo, nhưng Viện nghiên cứu có nhiều thủ vệ quân như vậy, sẽ không có vấn đề lớn, nhiều nhất là bị một số vết thương.”
Ngụy Lệ bị mỏ của con Đại hoàng kê quắp lấy, cả người giống như hít máu gà, liên tục hét lên mở đường về phía trước, sau khi dẫn đầu một nhóm nghiên cứu viên đi tới nơi trú ẩn, hẳn là đã nghiện cứu người, lại tiếp tục hô bảo Đại hoàng kê chạy loanh quanh khắp Viện nghiên cứu.
Sau khi con Tiểu hoàng kê trở nên lớn hơn, nó có thể vung cánh hạ gục những con chuột dị biến đang lao tới, thỉnh thoảng nhảy lên người thân con chuột dị biến, móng vuốt gà của nó hung hãn chộp lấy đầu chúng, thân hình to lớn của nó cực kỳ linh hoạt.
“Quả nhiên.” Ngụy Lệ vừa bật camera, vừa một mình lẩm bẩm lầu bầu: “Đích thân động vật dị biến giải quyết động vật dị biến sẽ nhanh hơn.”
Trong phòng họp cao nhất, các nghiên cứu viên cao cấp đang quan sát màn hình theo dõi bên trong lẫn ngoài toàn bộ Viện nghiên cứu, rất nhanh đã phát hiện ra bất thường trong một góc trong viện.
“Đan Vân…” Tào Văn Diệu nhìn chằm chằm màn hình giám sát nào đó trong viện, một đàn gà dị biến đang chạy loạn, khi nhìn thấy người trong miệng Đại hoàng kê đầu đàn kia, lập tức đồng cảm nói: “Con gái của bà xảy ra chuyện rồi.”
“Cô ấy cả ngày ăn thịt gà, sợ rằng không ngờ tới một ngày lại bị gà ăn thịt.” Bành Bác Bình khoanh tay đi tới nói.
Ngụy Lệ ỷ vào có Đan Vân chống lưng trong Viện nghiên cứu, cực kỳ thô lỗ và không có phép tắc, thường xuyên đắc tội với các nghiên cứu viên cao cấp, Bành Bác Bình vô cùng ghét cô ấy.
“Làm sao ông lại có thể nói như thế?” Lý Chân Chương cảnh cáo Bành Bác Bình.
Khóe miệng Bành Bác Bình nhếch lên: “Viện trưởng, bây giờ ông có thể giả làm người tốt rồi.”
Lý Chân Chương bất quá chỉ vừa nghĩ đến con gái của mình, đột nhiên cảm động lây mà thôi, ông ta nhìn về phía Đan Vân: “Tôi sẽ phái người xuống để cứu cô bé ngay bây giờ.”
Đan Vân Nhìn thấy người trên màn hình giám sát, trái tim cũng lỗi nhịp.
“Người vẫn còn sống.” Nghiêm Thắng Biến đứng trước cửa sổ sát đất nhìn.
Mọi người vừa nghe xong, lại nhìn về phía Đại hoàng kê đang quắp Ngụy Lệ bên trong màn hình giám sát, kết quả thấy cô ấy giơ một tay lên, hùng hổ hét lên.
Những người khác nhìn Ngụy Lệ tràn đầy năng lượng trong miệng Đại hoàng kê: “…”
“Con gà dị biến này nghe lời cô ấy?” Tào Văn Diệu nhìn Ngụy Lệ trong màn hình giám sát và sửng sốt.
Đan Vân cúi đầu gọi cho cho Ngụy Lệ, Ngụy Lệ bên trong màn hình giám sát nhìn cổ tay một chút, cuối cùng cũng ngừng hô khẩu hiệu, kết nối với quang não, cô ấy giơ tay chào hỏi: “Chào mẹ ~”
“Con đang làm gì vậy?”
Nghiêm Thắng Biến đang đứng trước cửa sổ sát đất đi tới, Đan Vân thấy thế thì chia sẻ cuộc gọi công khai.
““Đàn gà dị biến này là do cháu nuôi à?” Nghiêm Thắng Biến hỏi.
Việc Ngụy Lệ nuôi gà là chuyện mà mọi người đều biết, đặc biệt là trong Viện nghiên cứu, về cơ bản khi gặp ai cô ấy cũng tuyên truyền.
“Tiểu Lệ là do cháu nuôi.” Ngụy Lệ chỉ vào đàn gà có hình thù kỳ lạ đi theo sát phía sau Tiểu Lệ: “Những con gà kia là gà thí nghiệm…”
Cô ấy còn chưa nói được mấy câu, đã có mấy con chuột dị biến lao về phía cô ấy, Đại hoàng kê bắt đầu chạy và camera rung lắc dữ dội. Camera liên lạc bị rung lắc đến mức không thể nói chuyện bình thường, cuối cùng Đan Vân chỉ có thể tắt quang não, quan sát tình hình của Ngụy Lệ trên đường thông qua màn hình giám sát.
Nghiêm Thắng Biến giơ tay kiểm tra thời gian, sau đó nhìn vào khoảng không trên bầu trời, tay phải nhanh chóng gõ nhẹ, tìm đến một liên lạc và gọi.
Lúc này, có một chiếc máy bay trực thăng đầu tiên bay qua Viện nghiên cứu, mục đích của bọn họ là giải quyết nguy hiểm xung quanh tòa nhà của phòng họp cao nhất, mà súng đã được gắn trên cửa cabin.
Ngụy Lệ phía dưới nghe thấy tiếng động của máy bay trực thăng, phí sức lực ngẩng đầu lên thì thấy họng súng đen ngòm đang chĩa vào cô ấy và Tiểu Lệ, lập tức vung tay hét lên, cố gắng thu hút sự chú ý của phía trên.
Tân Dị sát đội trên máy bay trực thăng cũng rất ngạc nhiên khi thấy người trong miệng Đại hoàng kê vẫn còn có thể sống sót động đậy, anh ta hơi di chuyển khẩu súng của mình, đổi thành nhắm vào trên thân thể của Đại hoàng kê.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín
Story
Chương 164: Cậu ấy không biết ngài?
10.0/10 từ 23 lượt.