Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 147: Kẹo

209@-
Edit & beta: Rya

Triệu Ly Nông đột ngột ho ra máu, Diệp Trường Minh giữ hai tay cô xuống để Đỗ Bán Mai kiểm tra, đồng thời không chút dấu vết che mất tầm nhìn của những người khác.

La Phiên Tuyết không thể nhìn rõ Triệu Ly Nông đang nằm ở đó, nhưng cảnh tượng vừa rồi khi gân xanh của Triệu Ly Nông đột ngột căng lên và nôn ra máu vẫn khiến cô ta sợ hãi.

Cô sẽ chết sao?

La Phiên Tuyết tâm trí hỗn loạn, cô ta cảm thấy có chút đáng tiếc, Triệu Ly Nông đã được cứu ra, lại phải chết sao?

Đỗ Bán Mai trước tiên kiểm tra sơ bộ để xác nhận không có vết thương ngoài da, sau đó lấy ra một chiếc máy dò đơn giản ở bên cạnh để kiểm tra cho Triệu Ly Nông, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt, theo bản năng nhìn sang đội trưởng bên cạnh.

Triệu Ly Nông không còn nôn ra máu nữa, các triệu chứng trên cơ thể cô lại dần ổn định.

Diệp Trường Minh lấy miếng gạc trong hộp thuốc ra, lau sạch toàn bộ máu trên mặt và ngực của Triệu Ly Nông, sau đó ngước mắt nhìn Đỗ Bán Mai: “Cô ấy ở bên trong đó quá lâu.”

Bị đội trưởng nhìn chằm chằm, Đỗ Bán Mai tắt máy kiểm tra trong tay, nói: “Là năng lượng bức xạ cao áp khiến nội tạng của cô ấy bị tổn thương.”

Cô ta tìm thấy một lọ thuốc màu trắng không có nhãn mác từ hộp thuốc, lấy ra một viên thuốc màu trắng, đặt nó vào miệng của Triệu Ly Nông: “Đây là thuốc cầm máu nhanh.”

Côn Nhạc đang quay lưng lại với Nghiêm Thắng Biến, La Phiên Tuyết và những người khác, liếc nhìn lọ thuốc trong tay Đỗ Bán Mai, ngậm thật chặt miệng.

Diệp Trường Minh xác nhận Triệu Ly Nông không có vấn đề gì khác, cuối cùng đứng dậy: “Cô ấy thật may mắn, nơi cô ấy ngã xuống năng lượng bức xạ không cao lắm.”

“Thảo nào tình hình không nghiêm trọng mấy.” Đỗ Bán Mai nói theo: “So với những thủ vệ quân bị thương kia còn nhẹ hơn.”

Nghiêm Thắng Biến ở phía trước nghe vậy thì lập tức hỏi: “Năng lượng bức xạ bên trong sẽ càng thấp hơn?”

“Có lẽ vậy, áp lực tôi cảm nhận thấy nhẹ hơn, nhưng khi đi ra đã tăng lên.” Khi Diệp Trường Minh nói, so với bình thường thì không có gì khác biệt, không ai có thể nhìn ra liệu đó có phải là sự thật hay không.

“Dung Đông Hào thế nào?” Diệp Trường Minh liếc mắt nhìn người trong cabin, đội số 0, Nghiêm Thắng Biến và La Phiên Tuyết đều ở đây.

“Trong vùng biển có một số lượng lớn các sinh vật dị biến đã đến đó, mọi người đã thừa cơ hội để rời đi.” Nghiêm Thắng Biến nói: “Chu viện trưởng đang ở trên trực thăng phía sau, Quan chỉ huy ở lại trên Dung Đông Hào.”

Vào lúc này ở trên Dung Đông Hào, mọi người đều cảm nhận được ý vị như thế nào.

Hai máy bay trực thăng cố gắng hết sức để bay lên cao, sợ rằng sẽ chạm trúng ba cây dị biến cấp S trên đất liền, bay vượt qua tán cây của bón chúng

….

Trung tâm chỉ huy Dung Đông Hào.


Những chấm đỏ dày đặc trên radar giám sát đột nhiên giảm đi một chút, còn có một số vẫn đang rút lui.

“Chỉ huy, ngài nhìn xem!” Một nhân viên kỹ thuật đang ngồi xổm trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy tình huống trên màn hình, không khỏi kêu lên.

Quan Nghĩa ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một lát: “Bọn chúng… đang rút lui sao?”

Những sinh vật biển dị biến vốn hung hăng giờ đang ở trạng thái chạy tứ tán.

Con bạch tuộc dị biến treo thẳng ngoài cửa sổ dường như chỉ là một cơn ác mộng.

“Đem cất tất cả hồ sơ vào két sắt.” Quan Nghĩa bỏ lại một câu rồi từ trung tâm chỉ huy lao đi, ông ta đứng trên boong tàu giương kính viễn vọng nhìn ra ngoài.

Các loại máy bay ở phía xa không còn bị tấn công nữa, có thể thuận lợi bay lên cao, rời khỏi vùng biển.

Đó là cái gì?

Quan Nghĩa xuyên qua kính viễn vọng nhìn về vùng biển ở phía xa, có thứ gì đó đang cuốn lấy sinh vật dị biến, sinh vật dị biến vùng vẫy làm nổi lên các làn sóng biển.

“Chỉ huy!” Có người chạy ra ngoài, cúi người th ở dốc: “Trung ương bên kia có liên hệ với chúng ta.”

Khi xảy ra chuyện, bọn họ đã báo cáo tình hình lên trung ương, vốn là sẽ đem toàn bộ hình ảnh ghi lại được gửi tới đó, nhưng tín hiệu không ổn định, lúc được lúc chập chờn, hai bên đã sớm chuẩn bị mất liên lạc.

Tuy nhiên, trung ương bên kia cũng không ngờ rằng bây giờ lại có thể liên lạc được với Dung Đông Hào.

Quan Nghĩa nhìn chằm chằm kính viễn vọng một lúc lâu, sau đó quay đầu nói với kỹ thuật viên: “Còn có người ở dưới biển, nhanh lên, lập tức đưa bọn họ lên thuyền cứu hộ, chúng ta phải tới đó!”

Kỹ thuật viên nhanh chóng nghe theo lời chạy đến trung tâm chỉ huy

“Tình hình hiện tại như thế nào? Nghiêm tổ trưởng có sơ tán thuận lợi không?” Diệp Chấn Sơn xuất hiện trên màn hình quang não với tín hiệu không ổn định: “Căn cứ trung ương đã dành ra một địa điểm cứu hộ, có thể tiếp nhận tất cả các loại máy bay.”

“Nghiêm tổ trưởng đã sơ tán đi.” Quan Nghĩa nhìn thoáng qua chấm đỏ trên radar ngày càng ít đi, chỉ huy kỹ thuật viên hạ thuyền cứu hộ: “Chúng tôi tạm thời không có bị công kích, chỉ là có một con bạch tuộc dị biến tiến đến, đột nhiên lại biến mất.”

“Đột nhiên biến mất?” Diêu Thành đứng sau Diệp Chấn Sơn, tiến lên một bước: “Tất cả các sinh vật dị biến đều biến mất?”

“Bọn chúng đã bắt đầu rút lui, tôi cũng không biết tại sao.” Quan Nghĩa nói.

Màn hình quang não nhấp nháy vài lần, rõ ràng là tín hiệu không tốt.

“Nếu bọn chúng đã rút lui, Quan chỉ huy, các người vẫn còn cơ hội rời đi.” Diệp Chấn Sơn gần như ra lệnh cho những người đang ở lại Dung Đông Hào rời đi.



Diệp Chấn Sơn bên kia ngay lập tức nhờ người mở hải đồ ra, nhướng mày: “Bất kể ông đi tuyến nào đều phải đi qua phạm vi sinh vật dị biến vừa rồi, tôi có thể cử người đến đón ông.”

“Trên Dung Đông Hào có phòng thí nghiệm sinh vật biển ưu tú nhất, chúng tôi phải lái nó đến đó.” Quan Nghĩa kiên quyết nói.

Cuối cùng, Diệp Chấn Sơn đồng ý: “Tôi sẽ cử người đợi ở cảng gần nhất.” Ông còn muốn nói điều gì đó, nhưng tín hiệu đã bị gián đoạn, và hai bên rơi vào một màn hình tối đen.

Quan Nghĩa nhìn những người khác: “Các người vẫn còn có cơ hội rời đi.”

Không ai rời đi, vị kỹ thuật viên trung niên cuối cùng nói: “Chỉ huy, hiện tại chúng ta phải cứu người trước đã.”

“Chỉ huy, thật sự có người dưới biển!” Một kỹ thuật viên trẻ tuổi điều chỉnh vị trí của kính viễn vọng nhiều lần, cuối cùng phát hiện có người đang bơi về phía mình, liền quay người hét lớn.

“Được.” Quan Nghĩa mở hải đồ ra, xác nhận lộ trình: “Một nửa người ở lại bắt đầu khởi động Dung Đông Hào, một nửa người còn lại đi theo tôi cứu người trước.”

Ông ta vòng lại một chỗ, chính là nơi sinh vật dị biến lăn lộn vùng vẫy trong làn sóng vừa rồi.

Khi các chấm đỏ trên radar giám sát biến mất, Dung Đông Hào cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, một số thuyền cứu hộ đã nhanh chóng lao về hướng đó.

Khi thuyền cứu hộ đến gần, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đó là máu của sinh vật dị biến kia, nhuộm đỏ cả một vùng biển này.

Quan Nghĩa không ngừng kéo người từ trong biển lên, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không biết những người rơi xuống biển này làm sao có thể sống sót giữa một đám sinh vật dị biến lớn như vậy.

Nhưng những người rơi xuống trong nước biển lâu như vậy, rất ít người trong số họ còn tỉnh táo, một nhóm người đều nằm nhoài trên mảnh ở của cánh máy bay vận tải trôi bồng bềnh.

Quan Nghĩa nhìn xem, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi: “?”

Những người này tự mình leo lên xong còn xếp thành một hàng?

Gọn gàng như những lọ đựng mẫu trong tủ thí nghiệm.

“Quan chỉ huy, đó là… Sinh vật dị biến sao?” Một kỹ thuật viên trẻ tuổi xuống cứu hộ nhìn thi thể sinh vật t0 lớn trôi nổi cách đó không xa.

Bọn họ vẫn còn sống sot, Dung Đông Hào không bị chìm, thay vào đó là những sinh vật dị biến đã rời đi.

Tất cả những điều đã phát sinh đều không thể giải thích được.

Quan Nghĩa quay đầu nhìn thoáng qua Dung Đông Hào đang đến gần: “Sau đó để bọn họ khiêng xác của sinh vật dị biến này lên.”





Một giờ sau.

“Tỉnh rồi?” Diệp Trường Minh ngồi ở bên cạnh, là người đầu tiên phát hiện Triệu Ly Nông mở mắt.

Triệu Ly Nông mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào nóc cabin, một lúc sau, cô giơ tay lên đưa đến trước mắt, cô xoay chuyển vài lần rồi nhìn một lúc, như thể cô là không quen với thân thể mình, một lúc lâu sau cô mới ngồi dậy: “Đây là đâu?”

“Trên trực thăng.” Đỗ Bán Mai đi tới, kiểm tra lần nữa: “Em chịu ảnh hưởng của năng lượng bức xạ áp suất cao, bên trong có chút xuất huyết, nhưng nó không nghiêm trọng lắm.”

Ý thức của Triệu Ly Nông dần trở nên rõ ràng, ở trên đất liền cô căn bản không bị năng lượng bức xạ ảnh hưởng chút nào, bất quá… cô ngước mắt lên nhìn Đỗ Bán Mai, nói “Vâng” một tiếng, không nói lời nào nữa.

Vừa mới thoát ra khỏi ý thức của cây thủy liễu dị biến, cô còn có một loại cảm giác lang thang phiêu bạt dưới đáy biển, luôn cảm thấy mình vẫn là một gốc cây dị biến.

Diệp Trường Minh từ trong hộp thuốc của Đỗ Bán Mai lấy ra một lọ bổ sung đường gluco, vặn ra đưa cho Triệu Ly Nông: “Uống đi.”

Triệu Ly Nông nhận lấy, không hoài nghi trực tiếp ngửa đầu uống vào, chờ đến khi cô phản ứng lại, cả gương mặt đều nhăn lại thành một khối, thứ này còn ngọt hơn socola, gắt cổ họng.

Cô cau mày nhìn Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh cúi đầu vặn mở một chai nước khoáng đưa cho cô: “Còn một lúc nữa mới đến Căn cứ trung ương.”

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông nhận lấy, cô uống mấy ngụm nước, sau đó mới phát hiện trong miệng tràn đầy gỉ sắt.

Tầm mắt của La Phiên Tuyết rơi vào trên người Diệp Trường Minh, kể từ sau khi Triệu Ly Nông tỉnh dậy, anh liền đứng dậy nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh lấy đông lấy tây, trong lòng cảm thấy khàn khàn: Anh ấy khi nào lại quan tâm đ ến một nghiên cứu viên như vậy?

“Bây giờ cô cảm thấy thế nào?” Nghiêm Thắng Biến quay đầu hỏi Triệu Ly Nông, ông ta thật sự rất vui vì cô vẫn còn sống.

“Thân thể không có vấn đề gì lớn.” Triệu Ly Nông đau nhất chính là sau gáy, giống như là liên tiếp bị người dùng gậy đánh mấy cái, cả đầu ong ong, đại khái là di chứng khi chiếm cứ ý thức của cây thủy liễu dị biến.

Nghiêm Thắng Biến gật đầu: “Vậy thì tốt, đáng tiếc là các đội viên của Tân dị sát đội đã ở lại Dung Đông Hào, bất quá trên người bọn họ không có nhân tố tăng trưởng.”

Khi ông ta nói điều này, giọng điệu rất bình tĩnh, như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay, mà không phải tính mạng của mười mấy người.

La Phiên Tuyết ở phía trước nhìn Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, ngày hôm đó thật xin lỗi, tôi không kéo được cô.”

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, là do Cổ Ngụy Kim ra tay.”

Câu trả lời này ngay lập tức rửa sạch hiềm nghi của cô ta.

La Phiên Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không liên quan gì đến cô ta, cô ta vẫn luôn muốn kéo Triệu Ly Nông lại.



“Còn.” Triệu Ly Nông dừng một chút, sau đó cúi người mở ba lô lấy hàng mẫu ra.

Nghiêm Thắng Biến không nhận lấy: “Cất nó đi, đây là lần đầu tiên lấy được một hàng mẫu cây dị biến cấp S.”

Triệu Ly Nông không thể không nghĩ đến sức mạnh vĩ đại quẩn quanh những cây dị biến đó.

Trên đường đi, kim gen của Diệp Trường Minh bị hết hiệu lực, cho nên anh ngồi ở phía sau cùng để tiêm một liều nhân tố tăng trưởng.

Cơn đau do nhân tố tăng trưởng điều trị kim gen mang đến khiến người thanh niên tái nhợt, lặng lẽ dựa vào hàng ghế cuối cùng, sợi tóc rối giữa trán ướt đẫm, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra tình trạng của anh không tốt lắm.

Triệu Ly Nông ngồi thẳng dậy, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy Diệp Trường Minh.

Đối mặt với người phía trước quay sang nhìn anh, anh hơi nhướng mày, khóe môi tùy ý cong lên một chút, tựa hồ chỉ là dựa lưng nghỉ ngơi mà thôi.

La Phiên Tuyết theo bản năng luôn chú ý đến Triệu Ly Nông đang ở chéo phía sau, nhìn thấy cô quay đầu lại, cô ta cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trường Minh phía sau, trái tim cô ta càng thêm thắt lại.



Chuyến đi vẫn tính là thuận lợi, bọn họ đi tới sân bãi đã được Căn cứ trung ương sắp xếp sẵn, lập tức có nhân viên tiến lên tiếp đón bọn họ.

Nghiêm Thắng Biến nhìn các loại máy bay đậu xung quanh, có chút ngoài ý muốn: “Ra ngoài nhiều như vậy?”

“Dung Đông Hào hình như không có vấn đề gì.” Người thượng tá phụ trách tiếp ứng nói.

Lúc này, Nghiêm Thắng Biến mới chính thức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Dẫn tôi đi gặp Diệp tướng quân.”

Ông ta mới đi vài bước, quay lại nói với Diệp Trường Minh: “Các cậu đưa Tiểu Triệu đi kiểm tra cơ thể.”

Chu Thiên Lý cũng đi xuống, mang theo những nghiên cứu viên khác đi theo bước chân của Nghiêm Thắng Biến.

Bọn họ vội vã tiến lên phía trước, đội số 0 tụt lại phía sau, dẫn Triệu Ly Nông đi sang một hướng khác.

Đi không bao xa, Côn Nhạc rốt cuộc nhịn không được bật thốt lên: “Thuốc cầm máu… Phì!”

Triệu Ly Nông không hiểu gì, quay đầu nhìn Côn Nhạc đang cố nén cười.

“Em nôn ra máu, sau đó Đỗ Bán Mai cho em uống thuốc cầm máu.” Chi Minh Nguyệt ở bên cạnh giải thích.

Đỗ Bán Mai ho khan một tiếng nói: “Là kẹo.”

Cô ta chỉ nhìn theo ánh mắt của đội trưởng mà làm việc thôi.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín Story Chương 147: Kẹo
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...