Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 109: Gói dinh dưỡng
213@-Edit & beta: Rya
Trương Á Lập của đội số 0 đã lái chiếc xe địa hình đầu tiên và là người đầu tiên nhìn thấy con rết dị biến nhảy ra khỏi mặt đất, với sự rung chuyển dữ dội, mặt đất bị lật tung, phần trước của chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng thậm chí còn được nâng lên gần một mét so với mặt đất.
Con rết dị biến màu nâu đen lao lên khỏi mặt đất, ngay lập tức chắn tầm nhìn phía trước của chiếc xe địa hình, khi nó đập tới thì nhanh chóng rút lui về phía sau. Trương Á Lập ngay lập tức tăng ga, đánh lái sang trái, tránh sang một bên và chiếc xe thứ hai đi theo lái nhanh sang bên phải.
Gần như cùng lúc, những chiếc xe khác phía sau cũng đạp ga đánh lái tấp vào lề.
Từ trên cao nhìn xuống, hai đoàn xe nhanh chóng thay đổi đội hình, giống như hình chữ Y mở rộng, không chỉ tránh được cái miệng của nó đang há to, mà con rết dị biến từ trên cao lao tới trong phút chốc bao vây.
Lúc này, con rết dị biến đã vượt qua đường đi của tất cả các phương tiện, lao thẳng đến chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng cuối cùng.
Ở toa cuối cùng là Nghiêm Lưu Thâm của đội số 3. Anh ta đã thay đạn dược thành đạn hỏa lực thuần túy, loại đạn có tính sát thương cao hơn đối với động vật dị biến.
“Xông tới.”
Nghiêm Lưu Thâm giơ tay mở cửa sổ trời, cầm súng từ trong xe đứng dậy, nhìn chằm chằm con rết dị biến đang há miệng tấn công bọn họ, thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng chất độc của nước dãi trong miệng nó.
“Bang! Bang!”
Nghiêm Lưu Thâm hai mắt không chớp, bóp cò hai lần liên tiếp, cả hai phát súng đều trúng phần miệng của con rết.
“Quay lại!”
Khi Nghiêm Lưu Thâm vừa hét lên, đội viên lái xe lập tức bẻ lái mạnh, cả chiếc xe địa hình bị văng ra ngoài, vị trí vừa rồi của họ đã bị đầu của con rết dị biến chiếm lấy.
Hai viên đạn khiến con rết dị biến đau đớn, nhưng nó nhanh chóng hồi phục, ngay sau đó nó quay đầu đuổi theo xe của Nghiêm Lưu Thâm.
Tuy nhiên, vào lúc này, con rết dị biến đã lọt vào phạm vi tấn công của những chiếc xe địa hình hình chữ V ở hai bên trái phải. Kính bên trong của tất cả các phương tiện đều được hạ xuống, đội viên của Dị sát đội hiểu ngầm đồng loạt giơ súng tấn công.
“Bang bang bang—”
Tiếng súng không ngừng.
Con rết dị biến bị trúng đạn, vô cùng đau đớn, nó muốn tàn sát hết những tên nhân loại này, nhưng nó không chịu nổi sự thống khổ do viên đạn gây ra, thân thể điên cuồng văn vẹo, đuôi của nó bỗng nhiên quét về đoàn xe bên phải, đồng thời đầu của nó hướng về chiếc xe địa hình.
Tốc độ vặn vẹo của nó quá nhanh, hàm răng quá cứng, xe địa hình tránh không kịp, thân xe bị xuyên thủng, đội viên Dị sát đội ngồi ở ghế sau phản ứng rất nhanh, rút chủy thủ ra, kéo thẳng về phía trước, chặt đứt chân ở vòm miệng phía trước.
Con rết dị biến bị cắt đau nhói, một chân vòm miệng lại, nhưng hiểu được nó muốn công kích người trong xe, lần này nó lại ngoẹo đầu sang trái, chân nhắm thẳng tài xế lái xe bên trong kính.
Lúc này, Diệp Trường Minh đột nhiên mở cửa xe, nhảy xuống xe địa hình đang chạy, quay người chạy cho đến khi đến chỗ xoắn của con rết dị biến, nhảy lên, giẫm lên nóc xe địa hình cuối cùng bên phải.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn Diệp Trường Minh chạy theo hướng ngược lại với xe của mình, sau đó thấy anh nhảy lên, có một âm thanh nặng nề từ mui xe địa hình, anh ta không thể không thò đầu ra khỏi ghế phụ.
Diệp Trường Minh không ở trên xe địa hình, mà nhảy lên lưng con rết dị biến.
Con rết dị biến lập tức cảm nhận được nguy cơ trí mạng, lập tức bỏ cuộc tiếp tục tấn công đoàn xe bên trái, nó dùng lực ở bụng, nâng nửa thân trên vung vung loạn xạ, muốn hất tung người trên lưng.
Tuy nhiên, Diệp Trường Minh đã không để nó được như ý, không sử dụng bất kỳ công cụ nào, anh chỉ giẫm lên lưng con rết dị biến, hướng về gần đầu nó.
Khi con rết dị biến sắp dựng thẳng thân trên lên, Diệp Trường Minh rốt cuộc giơ tay trái lên, rút thanh Đường đao sau lưng ra, sau khi tách khỏi lưng con rết dị biến thì vung tay chém vào đầu nó.
Nghiêm Lưu Thâm từ trong xe địa hình ló đầu ra nhìn, bị ánh sáng trắng do Đường đao phản chiếu đâm vào mắt, anh ta không tránh né, chỉ nhìn thẳng lên cho đến khi ánh sáng trắng biến mất.
Bởi vì Đường đao không đủ dài, hơn nữa con rết dị biến quá dày, chỉ bị chặt đứt nửa cái đầu, mà con rết dị biến cũng đột nhiên đông cứng lại, không ngừng bay lên, thậm chí còn có dấu hiệu ngã ngửa. Tình huống này lại một lần nữa cho Diệp Trường Minh cơ hội, ngay lúc ngã xuống, anh lại giẫm lên lưng con rết dị biến, lại kéo ngang vết thương ban đầu lên.
Lần này, đầu của con rết dị biến đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Diệp Trường Minh từ trên cao đáp xuống, thu Đường đao trở lại vỏ, quỳ một gối xuống, chống hai tay xuống đất để giảm bớt lực va chạm.
“Quả nhiên là Diệp đội trưởng!”
Nghiêm Lưu Thâm nghiêng nửa người ra, vừa định cười, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, rút súng lục từ bên hông ra, bắn vào trán Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh bước sang một bên.
“Bang!”
Viên đạn trúng một thứ giống như rễ cây màu vàng nhẵn nhụi đang cúi xuống phía sau anh, muốn nỗ lực công kích.
Khi Diệp Trường Minh quay đầu lại, anh thấy thứ đó đang rút vào cơ thể con rết dị biến, rút vào được nửa đường thì dừng lại và khô héo hoàn toàn.
“Có phải là thực vật dị biến không?”
Nghiêm Lưu Thâm phía trước xuống xe chạy tới, nhìn xác con rết dị biến trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm thứ vật khô héo màu vàng kia, cau mày hỏi: “Tại sao thực vật dị biến lại sinh trưởng trên bên trong cơ thể của động vật dị biến?”
“Loại tình huống này ở Khâu Thành không chỉ có một trường hợp.” Diệp Trường Minh nhìn về phía xa xa nói.
Nghiêm Lưu Thâm hiểu ra: “Cậu đã từng gặp phải tình huống tương tự ở Khâu Thành rồi?
Diệp Trường Minh gật đầu: “Tiếp tục đi về phía trước.”
…
Dưới những tán cây thông cao to vững chãi, có từng lớp dải màu trắng chồng chất thẳng đứng, giống như nhộng ve sầu, nhưng lúc ẩn lúc hiện mơ hồ có thể nhìn thấy như hình người.
Các lớp dải trắng dài trong cảnh quay bằng máy bay không người lái, nếu không có bất ngờ gì xảy ra hẳn là những đoàn đội biến mất kia.
Ngay khi mọi người đang cảm thấy nặng nề, Điền Tề Tiếu đột nhiên nhận thấy một điều kỳ lạ: “Có một cái còn động! Vẫn còn người sống sót!”
“Còn cách mục tiêu bao xa?” Diệp Trường Minh hỏi.
Điền Tề Tiếu: “Nếu chuyến đi thuận lợi, sau mười lăm phút nữa sẽ tới.”
Rõ ràng, hành trình của họ không thuận lợi, bọn lại đụng phải động vật dị biến tấn công, đội số 0 và đội số 3 tách ra.
“Các cậu đi cứu người trước đi!” Nghiêm Lưu Thâm dẫn đầu một đội để ngăn chặn động vật dị biến.
Diệp Trường Minh qua kính chiếu hậu nhìn về phía đội số 3 còn lại, nghiêng đầu nói với bộ đàm: “Đi.”
Càng đến gần cây thông cao, xung quanh càng yên tĩnh, nhìn bề ngoài thì giống như một khu rừng công viên, nhưng ngay cả tiếng vo ve của côn trùng bọn họ cũng không nghe thấy.
“Máy bay không người lái tiến vào?” Điền Tề Tiếu lần này mang thêm một bộ máy bay không người lái, trước đó anh ta đã làm hỏng cả một bộ, vừa định bay lại để kiểm tra tình hình, lại phát hiện công kích gần gốc cây thông đã biến mất.
Lúc này, Đội số 0 có thể nhìn thấy tán cây thông cao lớn từ cách đó không xa.
“Cậu đã thấy gì?”
“Người.” Điền Tề Tiếu nói với vẻ mặt khó coi: “Trên người bọn họ chính là …”
Đoàn xe đội số 0 lái đến gần cái cây, Trương Á Lập đang lái xe ở phía trước, đã nhìn thấy những người bị quấn dưới gốc cây, trong miệng lẩm bẩm tiếp lời với Điền Tề Tiếu trên bộ đàm: “Đó là mạng nhện.”
Diệp Trường Minh ngồi ở ghế phụ với cửa sổ xe mở ra, điều này có lợi cho anh nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Gần như sau khi Trương Á Lập nói xong, anh quay đầu lại và nói với các đội viên bên cạnh: “Nhảy đi!”
Đội viên không chút do dự nhả vô lăng bằng cả hai tay, một tay tháo dây an toàn, đồng thời dùng tay kia mở cửa rồi nhảy ra khỏi xe địa hình.
Khoảnh khắc cả hai người lần lượt nhảy ra khỏi xe từ bên trái và bên phải, hai chiếc chân nhện phủ đầy lông đã đâm vào ghế lái và ghế phụ lái.
“Zizi——”
Tiếng ăn mòn từ xe địa hình truyền đến, hai chỗ ngồi trong xe nhanh chóng bị nọc độc ăn mòn.
Một con nhện dị biến có kích thước sáu, bảy mét từ dưới tán cây lao xuống, trên đuôi treo tơ nhện, cố ý tấn công những người ở xe số 3.
Ngay khi Diệp Trường Minh tránh khỏi công kích trên mui xe, vừa mới nhảy ra khỏi xe, chân của anh lập tức rung lên, rồi mơ hồ lún xuống, anh trực tiếp vượt qua phía trước xe, kéo các đội viên sang một bên, toàn bộ mặt đất phút chốc chìm xuống. bọn họ lao sát theo chiếc xe địa hình ngã xuống.
Hai xe phía sau buộc phải đi vòng.
“Trương Á Lập, đi cứu người trước đi.” Diệp Trường Minh đã bị con nhện dị biến nhắm đến.
Nó thỉnh thoảng phun ra tơ nhện, những tơ nhện đó rơi xuống cỏ dại trên mặt đất, lập tức quấn chặt lấy cỏ dại.
Đường đao của Diệp Trường Minh cũng bị vướng vào, không thể tấn công con nhện đen dị biến.
“Phía dưới có cái gì?” Chỉ Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh khung xe, hướng súng chỉ vào chỗ đất trũng hỏi.
Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái bay đến đó, qua ống kính nhìn xuống: “… Là một đàn nhện!”
Từ trong hố sâu, những con nhện đen dị biến có kích thước bằng quả bóng bắt đầu trồi lên, giống như thủy triều lao về hai chiếc xe phía sau.
“Nó đang tiến về phía chúng ta.” Côn Nhạc tháo lựu đạn và ném nó về phía đàn nhện dị biến, với một tiếng nổ, đàn nhện giống như thủy triều bị cắt ngang, nhưng một số con nhện đen dị biến bị thổi bay đã nhảy đến trên xe bán tải.
Điền Tề Tiếu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển để quan sát xung quanh, con nhện đen dị biến trèo lên khung ngoài của chiếc xe, nhưng anh ta không để ý, Chi Minh Nguyệt bên cạnh ném một thanh chủy thủy tới, xuyên qua con nhện đen dị biến to bằng quả bóng.
Một dòng nước mủ vàng chảy ra.
Chi Minh Nguyệt bước tới và rút thanh chủy thủ ra, đứng đó canh giữ.
“Bọn nó muốn đuổi chúng ta đi.” Điền Tề Tiếu quay đầu lại: “Chúng ta phải đi vào hỗ trợ.”
Côn Nhạc nghiêng người về phía trước, giơ tay vỗ cửa tài xế: “Huynh đệ, vọt thẳng vào đi.”
Chiếc xe số 4 và số 5 lập tức chuyển hướng, hướng về phía con nhện đen dị biến.
…
Diệp Trường Minh nhắm mắt lại, ánh mắt rơi vào trên đường đao bị tơ nhện quấn lấy, một tay nắm chặt, dùng găng tay sau lưng gạt tơ nhện đi, nhưng dường như là vô dụng.
Tơ nhện như bị dính vào nhau.
Anh tránh được đòn tấn công bằng bộ chân của con nhện lớn dị biến, một sợi tơ nhện dày đặc phun ra, tơ nhện dày như bắp chân khi chạm đất.
Không khó để tưởng tượng rằng nếu một người bị nó bao bọc, chắc chắn sẽ bị vây thành một con nhộng.
Diệp Trường Minh đột nhiên nghĩ tới Triệu Ly Nông, nếu có cô ở chỗ này, lúc nào cũng có thể nhìn ra thứ gì đó, có lẽ sẽ dễ đối phó hơn.
“Đội trưởng.” Giọng nói của Đỗ Bán Mai từ bộ đàm truyền đến: “Dùng lửa tấn công.”
Theo lời cô ta vừa dứt, toàn chiếc xe số 4 và số 5 mang theo ngọn lửa bao trùm lao vào đàn nhện đen dị biến.
“Đội trưởng, tiếp tục đi!” Tả Hoa nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, ném một chai cồn qua.
Mũi đao của Diệp Trường Minh đâm vào khớp xương từ trên kéo xuống, sau đó nhanh chóng rút tay về, lăn lộn rời khỏi chỗ, xoay người bắt lấy cồn, trực tiếp đập thẳng vào lưỡi đao, lập tức lấy bật lửa ra châm lửa đốt.
– Ngọn lửa bùng lên.
Nhìn thấy ngọn lửa, con nhện dị biến trong tiềm thức giảm tốc độ, Chi Minh Nguyệt trên chiếc xe bán tải địa hình đã bắn một phát trúng vào mắt nó.
Con nhện dị biến lớn run lên, tám cái chân cao to của nó điên cuồng đâm xung quanh.
Chiếc xe số 4 nhắm vào cơ hội, lái thẳng lao thẳng vào chân nhện, dừng lại trên bụng của con nhện dị biến, tạo cơ hội cho Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh nhanh chóng đến gần bụng con nhện dị biến to lớn, bước lên nóc chiếc xe số 4, vung thanh kiếm Đường đao rực lửa, đâm thẳng vào tuyến tơ của con nhện dị biến, xoay mạnh rồi rút ra.
…
Cùng lúc đó, Trương Á Lập và Hoàng Thiên lao đến dưới gốc cây thông.
Hoàng Thiên không thể dùng thanh chủy thủ cắt xuyên qua lớp tơ nhện bên ngoài, cuối cùng nghe thấy giọng nói của Đỗ Bán Mai từ bộ đàm, anh ta lập tức lấy bật lửa ra và đốt cháy lớp tơ nhện bên ngoài.
Anh ta hành động rất cẩn thận, bắt đầu chậm rãi thiêu đốt từ vai, sợ làm tổn thương người bên trong.
Sau khi tơ nhện bị đốt cháy, nó tỏa ra mùi lông cháy, tơ nhện không ngừng biến mất, người bên trong cũng dần lộ diện.
—— Đó là một người mặc đồng phục thủ vệ quân.
Sắc mặt tái nhợt, vẫn còn thở, trông có vẻ bị thương nặng.
Hoàng Thiên vui mừng khôn xiết: “Cậu ta vẫn còn sống!”
“Tránh ra!” Trương Á Lập kéo Hoàng Thiên ra: “Nhìn đằng sau cậu ta!”
Hoàng Thiên choáng váng, buộc phải lùi lại, đứng ở vị trí của Trương Á Lập, vừa vặn có thể nhìn thấy phía sau thủ vệ quân.
Có một cái rễ nhô lên khỏi mặt đất, c ắm vào lưng thủ vệ quân, xuyên vào trong cơ thể nhưng không có giọt máu nào chảy ra.
“…” Hoàng Thiên trầm mặc chốc lát, đột nhiên quay đầu nôn ói.
Con người bị bao bọc ở đây giống như gói dinh dưỡng của cây thông, rễ c ắm vào thân người chính là ống hút.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Trương Á Lập của đội số 0 đã lái chiếc xe địa hình đầu tiên và là người đầu tiên nhìn thấy con rết dị biến nhảy ra khỏi mặt đất, với sự rung chuyển dữ dội, mặt đất bị lật tung, phần trước của chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng thậm chí còn được nâng lên gần một mét so với mặt đất.
Con rết dị biến màu nâu đen lao lên khỏi mặt đất, ngay lập tức chắn tầm nhìn phía trước của chiếc xe địa hình, khi nó đập tới thì nhanh chóng rút lui về phía sau. Trương Á Lập ngay lập tức tăng ga, đánh lái sang trái, tránh sang một bên và chiếc xe thứ hai đi theo lái nhanh sang bên phải.
Gần như cùng lúc, những chiếc xe khác phía sau cũng đạp ga đánh lái tấp vào lề.
Từ trên cao nhìn xuống, hai đoàn xe nhanh chóng thay đổi đội hình, giống như hình chữ Y mở rộng, không chỉ tránh được cái miệng của nó đang há to, mà con rết dị biến từ trên cao lao tới trong phút chốc bao vây.
Lúc này, con rết dị biến đã vượt qua đường đi của tất cả các phương tiện, lao thẳng đến chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng cuối cùng.
Ở toa cuối cùng là Nghiêm Lưu Thâm của đội số 3. Anh ta đã thay đạn dược thành đạn hỏa lực thuần túy, loại đạn có tính sát thương cao hơn đối với động vật dị biến.
“Xông tới.”
Nghiêm Lưu Thâm giơ tay mở cửa sổ trời, cầm súng từ trong xe đứng dậy, nhìn chằm chằm con rết dị biến đang há miệng tấn công bọn họ, thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng chất độc của nước dãi trong miệng nó.
“Bang! Bang!”
Nghiêm Lưu Thâm hai mắt không chớp, bóp cò hai lần liên tiếp, cả hai phát súng đều trúng phần miệng của con rết.
“Quay lại!”
Khi Nghiêm Lưu Thâm vừa hét lên, đội viên lái xe lập tức bẻ lái mạnh, cả chiếc xe địa hình bị văng ra ngoài, vị trí vừa rồi của họ đã bị đầu của con rết dị biến chiếm lấy.
Hai viên đạn khiến con rết dị biến đau đớn, nhưng nó nhanh chóng hồi phục, ngay sau đó nó quay đầu đuổi theo xe của Nghiêm Lưu Thâm.
Tuy nhiên, vào lúc này, con rết dị biến đã lọt vào phạm vi tấn công của những chiếc xe địa hình hình chữ V ở hai bên trái phải. Kính bên trong của tất cả các phương tiện đều được hạ xuống, đội viên của Dị sát đội hiểu ngầm đồng loạt giơ súng tấn công.
“Bang bang bang—”
Tiếng súng không ngừng.
Con rết dị biến bị trúng đạn, vô cùng đau đớn, nó muốn tàn sát hết những tên nhân loại này, nhưng nó không chịu nổi sự thống khổ do viên đạn gây ra, thân thể điên cuồng văn vẹo, đuôi của nó bỗng nhiên quét về đoàn xe bên phải, đồng thời đầu của nó hướng về chiếc xe địa hình.
Tốc độ vặn vẹo của nó quá nhanh, hàm răng quá cứng, xe địa hình tránh không kịp, thân xe bị xuyên thủng, đội viên Dị sát đội ngồi ở ghế sau phản ứng rất nhanh, rút chủy thủ ra, kéo thẳng về phía trước, chặt đứt chân ở vòm miệng phía trước.
Con rết dị biến bị cắt đau nhói, một chân vòm miệng lại, nhưng hiểu được nó muốn công kích người trong xe, lần này nó lại ngoẹo đầu sang trái, chân nhắm thẳng tài xế lái xe bên trong kính.
Lúc này, Diệp Trường Minh đột nhiên mở cửa xe, nhảy xuống xe địa hình đang chạy, quay người chạy cho đến khi đến chỗ xoắn của con rết dị biến, nhảy lên, giẫm lên nóc xe địa hình cuối cùng bên phải.
Nghiêm Lưu Thâm nhìn Diệp Trường Minh chạy theo hướng ngược lại với xe của mình, sau đó thấy anh nhảy lên, có một âm thanh nặng nề từ mui xe địa hình, anh ta không thể không thò đầu ra khỏi ghế phụ.
Diệp Trường Minh không ở trên xe địa hình, mà nhảy lên lưng con rết dị biến.
Con rết dị biến lập tức cảm nhận được nguy cơ trí mạng, lập tức bỏ cuộc tiếp tục tấn công đoàn xe bên trái, nó dùng lực ở bụng, nâng nửa thân trên vung vung loạn xạ, muốn hất tung người trên lưng.
Tuy nhiên, Diệp Trường Minh đã không để nó được như ý, không sử dụng bất kỳ công cụ nào, anh chỉ giẫm lên lưng con rết dị biến, hướng về gần đầu nó.
Khi con rết dị biến sắp dựng thẳng thân trên lên, Diệp Trường Minh rốt cuộc giơ tay trái lên, rút thanh Đường đao sau lưng ra, sau khi tách khỏi lưng con rết dị biến thì vung tay chém vào đầu nó.
Nghiêm Lưu Thâm từ trong xe địa hình ló đầu ra nhìn, bị ánh sáng trắng do Đường đao phản chiếu đâm vào mắt, anh ta không tránh né, chỉ nhìn thẳng lên cho đến khi ánh sáng trắng biến mất.
Bởi vì Đường đao không đủ dài, hơn nữa con rết dị biến quá dày, chỉ bị chặt đứt nửa cái đầu, mà con rết dị biến cũng đột nhiên đông cứng lại, không ngừng bay lên, thậm chí còn có dấu hiệu ngã ngửa. Tình huống này lại một lần nữa cho Diệp Trường Minh cơ hội, ngay lúc ngã xuống, anh lại giẫm lên lưng con rết dị biến, lại kéo ngang vết thương ban đầu lên.
Lần này, đầu của con rết dị biến đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Diệp Trường Minh từ trên cao đáp xuống, thu Đường đao trở lại vỏ, quỳ một gối xuống, chống hai tay xuống đất để giảm bớt lực va chạm.
“Quả nhiên là Diệp đội trưởng!”
Nghiêm Lưu Thâm nghiêng nửa người ra, vừa định cười, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, rút súng lục từ bên hông ra, bắn vào trán Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh bước sang một bên.
“Bang!”
Viên đạn trúng một thứ giống như rễ cây màu vàng nhẵn nhụi đang cúi xuống phía sau anh, muốn nỗ lực công kích.
Khi Diệp Trường Minh quay đầu lại, anh thấy thứ đó đang rút vào cơ thể con rết dị biến, rút vào được nửa đường thì dừng lại và khô héo hoàn toàn.
“Có phải là thực vật dị biến không?”
Nghiêm Lưu Thâm phía trước xuống xe chạy tới, nhìn xác con rết dị biến trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm thứ vật khô héo màu vàng kia, cau mày hỏi: “Tại sao thực vật dị biến lại sinh trưởng trên bên trong cơ thể của động vật dị biến?”
“Loại tình huống này ở Khâu Thành không chỉ có một trường hợp.” Diệp Trường Minh nhìn về phía xa xa nói.
Nghiêm Lưu Thâm hiểu ra: “Cậu đã từng gặp phải tình huống tương tự ở Khâu Thành rồi?
Diệp Trường Minh gật đầu: “Tiếp tục đi về phía trước.”
…
Dưới những tán cây thông cao to vững chãi, có từng lớp dải màu trắng chồng chất thẳng đứng, giống như nhộng ve sầu, nhưng lúc ẩn lúc hiện mơ hồ có thể nhìn thấy như hình người.
Các lớp dải trắng dài trong cảnh quay bằng máy bay không người lái, nếu không có bất ngờ gì xảy ra hẳn là những đoàn đội biến mất kia.
Ngay khi mọi người đang cảm thấy nặng nề, Điền Tề Tiếu đột nhiên nhận thấy một điều kỳ lạ: “Có một cái còn động! Vẫn còn người sống sót!”
“Còn cách mục tiêu bao xa?” Diệp Trường Minh hỏi.
Điền Tề Tiếu: “Nếu chuyến đi thuận lợi, sau mười lăm phút nữa sẽ tới.”
Rõ ràng, hành trình của họ không thuận lợi, bọn lại đụng phải động vật dị biến tấn công, đội số 0 và đội số 3 tách ra.
“Các cậu đi cứu người trước đi!” Nghiêm Lưu Thâm dẫn đầu một đội để ngăn chặn động vật dị biến.
Diệp Trường Minh qua kính chiếu hậu nhìn về phía đội số 3 còn lại, nghiêng đầu nói với bộ đàm: “Đi.”
Càng đến gần cây thông cao, xung quanh càng yên tĩnh, nhìn bề ngoài thì giống như một khu rừng công viên, nhưng ngay cả tiếng vo ve của côn trùng bọn họ cũng không nghe thấy.
“Máy bay không người lái tiến vào?” Điền Tề Tiếu lần này mang thêm một bộ máy bay không người lái, trước đó anh ta đã làm hỏng cả một bộ, vừa định bay lại để kiểm tra tình hình, lại phát hiện công kích gần gốc cây thông đã biến mất.
Lúc này, Đội số 0 có thể nhìn thấy tán cây thông cao lớn từ cách đó không xa.
“Cậu đã thấy gì?”
“Người.” Điền Tề Tiếu nói với vẻ mặt khó coi: “Trên người bọn họ chính là …”
Đoàn xe đội số 0 lái đến gần cái cây, Trương Á Lập đang lái xe ở phía trước, đã nhìn thấy những người bị quấn dưới gốc cây, trong miệng lẩm bẩm tiếp lời với Điền Tề Tiếu trên bộ đàm: “Đó là mạng nhện.”
Diệp Trường Minh ngồi ở ghế phụ với cửa sổ xe mở ra, điều này có lợi cho anh nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Gần như sau khi Trương Á Lập nói xong, anh quay đầu lại và nói với các đội viên bên cạnh: “Nhảy đi!”
Đội viên không chút do dự nhả vô lăng bằng cả hai tay, một tay tháo dây an toàn, đồng thời dùng tay kia mở cửa rồi nhảy ra khỏi xe địa hình.
Khoảnh khắc cả hai người lần lượt nhảy ra khỏi xe từ bên trái và bên phải, hai chiếc chân nhện phủ đầy lông đã đâm vào ghế lái và ghế phụ lái.
“Zizi——”
Tiếng ăn mòn từ xe địa hình truyền đến, hai chỗ ngồi trong xe nhanh chóng bị nọc độc ăn mòn.
Một con nhện dị biến có kích thước sáu, bảy mét từ dưới tán cây lao xuống, trên đuôi treo tơ nhện, cố ý tấn công những người ở xe số 3.
Ngay khi Diệp Trường Minh tránh khỏi công kích trên mui xe, vừa mới nhảy ra khỏi xe, chân của anh lập tức rung lên, rồi mơ hồ lún xuống, anh trực tiếp vượt qua phía trước xe, kéo các đội viên sang một bên, toàn bộ mặt đất phút chốc chìm xuống. bọn họ lao sát theo chiếc xe địa hình ngã xuống.
Hai xe phía sau buộc phải đi vòng.
“Trương Á Lập, đi cứu người trước đi.” Diệp Trường Minh đã bị con nhện dị biến nhắm đến.
Nó thỉnh thoảng phun ra tơ nhện, những tơ nhện đó rơi xuống cỏ dại trên mặt đất, lập tức quấn chặt lấy cỏ dại.
Đường đao của Diệp Trường Minh cũng bị vướng vào, không thể tấn công con nhện đen dị biến.
“Phía dưới có cái gì?” Chỉ Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh khung xe, hướng súng chỉ vào chỗ đất trũng hỏi.
Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái bay đến đó, qua ống kính nhìn xuống: “… Là một đàn nhện!”
Từ trong hố sâu, những con nhện đen dị biến có kích thước bằng quả bóng bắt đầu trồi lên, giống như thủy triều lao về hai chiếc xe phía sau.
“Nó đang tiến về phía chúng ta.” Côn Nhạc tháo lựu đạn và ném nó về phía đàn nhện dị biến, với một tiếng nổ, đàn nhện giống như thủy triều bị cắt ngang, nhưng một số con nhện đen dị biến bị thổi bay đã nhảy đến trên xe bán tải.
Điền Tề Tiếu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điều khiển để quan sát xung quanh, con nhện đen dị biến trèo lên khung ngoài của chiếc xe, nhưng anh ta không để ý, Chi Minh Nguyệt bên cạnh ném một thanh chủy thủy tới, xuyên qua con nhện đen dị biến to bằng quả bóng.
Một dòng nước mủ vàng chảy ra.
Chi Minh Nguyệt bước tới và rút thanh chủy thủ ra, đứng đó canh giữ.
“Bọn nó muốn đuổi chúng ta đi.” Điền Tề Tiếu quay đầu lại: “Chúng ta phải đi vào hỗ trợ.”
Côn Nhạc nghiêng người về phía trước, giơ tay vỗ cửa tài xế: “Huynh đệ, vọt thẳng vào đi.”
Chiếc xe số 4 và số 5 lập tức chuyển hướng, hướng về phía con nhện đen dị biến.
…
Diệp Trường Minh nhắm mắt lại, ánh mắt rơi vào trên đường đao bị tơ nhện quấn lấy, một tay nắm chặt, dùng găng tay sau lưng gạt tơ nhện đi, nhưng dường như là vô dụng.
Tơ nhện như bị dính vào nhau.
Anh tránh được đòn tấn công bằng bộ chân của con nhện lớn dị biến, một sợi tơ nhện dày đặc phun ra, tơ nhện dày như bắp chân khi chạm đất.
Không khó để tưởng tượng rằng nếu một người bị nó bao bọc, chắc chắn sẽ bị vây thành một con nhộng.
Diệp Trường Minh đột nhiên nghĩ tới Triệu Ly Nông, nếu có cô ở chỗ này, lúc nào cũng có thể nhìn ra thứ gì đó, có lẽ sẽ dễ đối phó hơn.
“Đội trưởng.” Giọng nói của Đỗ Bán Mai từ bộ đàm truyền đến: “Dùng lửa tấn công.”
Theo lời cô ta vừa dứt, toàn chiếc xe số 4 và số 5 mang theo ngọn lửa bao trùm lao vào đàn nhện đen dị biến.
“Đội trưởng, tiếp tục đi!” Tả Hoa nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, ném một chai cồn qua.
Mũi đao của Diệp Trường Minh đâm vào khớp xương từ trên kéo xuống, sau đó nhanh chóng rút tay về, lăn lộn rời khỏi chỗ, xoay người bắt lấy cồn, trực tiếp đập thẳng vào lưỡi đao, lập tức lấy bật lửa ra châm lửa đốt.
– Ngọn lửa bùng lên.
Nhìn thấy ngọn lửa, con nhện dị biến trong tiềm thức giảm tốc độ, Chi Minh Nguyệt trên chiếc xe bán tải địa hình đã bắn một phát trúng vào mắt nó.
Con nhện dị biến lớn run lên, tám cái chân cao to của nó điên cuồng đâm xung quanh.
Chiếc xe số 4 nhắm vào cơ hội, lái thẳng lao thẳng vào chân nhện, dừng lại trên bụng của con nhện dị biến, tạo cơ hội cho Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh nhanh chóng đến gần bụng con nhện dị biến to lớn, bước lên nóc chiếc xe số 4, vung thanh kiếm Đường đao rực lửa, đâm thẳng vào tuyến tơ của con nhện dị biến, xoay mạnh rồi rút ra.
…
Cùng lúc đó, Trương Á Lập và Hoàng Thiên lao đến dưới gốc cây thông.
Hoàng Thiên không thể dùng thanh chủy thủ cắt xuyên qua lớp tơ nhện bên ngoài, cuối cùng nghe thấy giọng nói của Đỗ Bán Mai từ bộ đàm, anh ta lập tức lấy bật lửa ra và đốt cháy lớp tơ nhện bên ngoài.
Anh ta hành động rất cẩn thận, bắt đầu chậm rãi thiêu đốt từ vai, sợ làm tổn thương người bên trong.
Sau khi tơ nhện bị đốt cháy, nó tỏa ra mùi lông cháy, tơ nhện không ngừng biến mất, người bên trong cũng dần lộ diện.
—— Đó là một người mặc đồng phục thủ vệ quân.
Sắc mặt tái nhợt, vẫn còn thở, trông có vẻ bị thương nặng.
Hoàng Thiên vui mừng khôn xiết: “Cậu ta vẫn còn sống!”
“Tránh ra!” Trương Á Lập kéo Hoàng Thiên ra: “Nhìn đằng sau cậu ta!”
Hoàng Thiên choáng váng, buộc phải lùi lại, đứng ở vị trí của Trương Á Lập, vừa vặn có thể nhìn thấy phía sau thủ vệ quân.
Có một cái rễ nhô lên khỏi mặt đất, c ắm vào lưng thủ vệ quân, xuyên vào trong cơ thể nhưng không có giọt máu nào chảy ra.
“…” Hoàng Thiên trầm mặc chốc lát, đột nhiên quay đầu nôn ói.
Con người bị bao bọc ở đây giống như gói dinh dưỡng của cây thông, rễ c ắm vào thân người chính là ống hút.
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Đánh giá:
Truyện Căn Cứ Nông Học Số Chín
Story
Chương 109: Gói dinh dưỡng
10.0/10 từ 23 lượt.